Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta
Chương 28: Quà tặng
Dạo gần đây, rất hiếm khi nhận được WeChat của Lư Cảnh Hàng.
Nếu là trước đây, cho dù trên xe xuất hiện một vết dơ, nhặt được tiền khi đang đi trên đường, không tìm thấy khăn giấy trong lúc ăn cơm, tất cả những việc vặt vãnh như thế này anh đều gửi WeChat cho y.
Nhưng lịch sử trò chuyện gần đây chỉ còn những dòng tin nhắn ngắn gọn khô khan.
'Ngày mai tôi trở về.'
'Ngày mai tôi không về được.'
'Chủ nhật tôi sẽ qua nhà em.'
'Tôi có việc không ghé em được.'
Điện thoại được sạc một lần mà dùng được hơn hai ngày.
Chẳng biết liệu nó có cảm thấy cô đơn hay không.
Nhưng không sao.
Văn Lạc lần nữa tắt đi chiếc điện thoại đã im hơi lặng tiếng bấy lâu nay, lại cầm chuột lên.
Thích anh là chuyện riêng của y, y sẽ không khiến anh phải khó xử.
Không cần nói với anh, không cần làm phiền anh, không cần chủ động tiếp cận anh, cũng không cần ôm sự mong đợi.
Anh có thể làm những gì anh muốn. Cho dù ra sao, y đều có thể chấp nhận.
Tệ nhất là phải xa anh, không thấy anh.
Tệ nhất là đau lòng một chút thôi, không sao cả.
Không phải y rất có kinh nghiệm trong những việc này sao.
*
『 Lư Cảnh Hàng: Lạc, chiều mai tôi sẽ về. 』
Thứ năm, WeChat của Lư Cảnh Hàng đúng giờ gửi đến.
Văn Lạc bỏ khăn giấy lau mũi vào túi rác, hắt xì thêm một hai lần, mới nhấc điện thoại trả lời tin nhắn.
『 Lạc: Anh đừng tới đây, hình như em bị cảm, không muốn lây cho anh. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Em sao vậy? Nghiêm trọng không? Có sốt không? 』
『 Lạc: Không sao, không nghiêm trọng, nhưng sợ lây bệnh cho anh. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Ngày mai tôi qua em, em muốn ăn gì? Tôi mua cho em. 』
『 Lạc: Anh đừng tới, em tự lo được. Anh mua cho mình ăn đi. 』
Làm sao có thể không đến.
Em thậm chí không biết anh muốn gặp em đến mức nào đâu.
Kể từ khi bước ra khỏi cửa nhà em vào cuối tuần trước, anh vẫn luôn suy nghĩ đến hiện tại.
Chẳng qua, Lư Cảnh Hàng không muốn dây dưa về chuyện này với Văn Lạc trên WeChat, anh trả lời một cách mơ hồ cho qua chuyện. Ngày hôm sau máy bay vừa hạ cánh, anh đón taxi đi thẳng đến Tường Vân Mall, mua một loạt các món ăn thích hợp cho người bệnh, rồi mua thêm một đống thuốc men, tay xách nách mang đến tìm Văn Lạc.
"Không phải đã nói với anh đừng tới rồi sao." Văn Lạc mở cửa, ngẩn ra khi nhìn thấy anh, sau đó vẫn nghiêng người để anh bước vào.
"Em bệnh rồi, làm sao tôi không tới được chứ." Lư Cảnh Hàng đặt hộp thức ăn lên bàn, "Tôi mua cháo, xúp gà, bánh ngọt, còn có rau xào, em ăn vài miếng đi."
"Cảm ơn. Một lát nữa em chọn hai món, những phần còn lại anh mang sang nhà ăn đi, đừng ở chung với em."
Văn Lạc nghĩ, tuần sau anh còn phải đi công tác, thật sự không nên lây bệnh cho anh.
Lư Cảnh Hàng không trả lời, làm bộ như không nghe thấy.
"Mũi của em đỏ hết rồi." Anh cất đồ đạc, rửa tay rồi đến gần Văn Lạc, "Có sốt hay không?"
Không chờ Văn Lạc trả lời, anh đã đặt tay lên trán của Văn Lạc.
"Sao nóng như vậy? Em sốt rồi? Em đo thân nhiệt chưa?" Lư Cảnh Hàng sờ trán mình, rồi lại sờ trán Văn Lạc.
"Không sao đâu, anh vừa rửa tay xong, tay anh lạnh đấy." Văn Lạc nói.
"Không lạnh, tôi rửa tay bằng nước ấm." Lư Cảnh Hàng vừa nói vừa tìm hộp thuốc của Văn Lạc, "Tôi nhớ hình như nằm chỗ này... Đây rồi, em lại đây, đo thân nhiệt."
Văn Lạc không nói gì nữa, ngoan ngoãn kẹp lấy chiếc nhiệt kế anh đưa sang, năm phút sau lấy ra, nhiệt độ là 38.1 độ C, sốt thật rồi.
"Em sốt rồi mà em cũng không biết sao." Lư Cảnh Hàng cất nhiệt kế, "Em khó chịu không? Uống thuốc hạ sốt trước nhé?"
"Anh... Anh về đi." Văn Lạc thấy anh đi lại bận rộn, vẫn như cũ muốn anh quay về nhà, nhưng lần này giọng nói đã nhỏ hơn nhiều.
Lư Cảnh Hàng đứng trước mặt y, cười bất đắc dĩ, đưa hai tay xoa mặt y.
"Tôi không về đâu, đừng đuổi tôi mà. Trước tiên em uống thuốc hạ sốt, sau đó ăn lót bụng vài món ở đây, như vậy sẽ khoẻ hơn."
"Anh thật bá đạo." Văn Lạc uống thuốc hạ sốt, cười nói.
"Tổng tài bá đạo Lư Cảnh Hàng trở thành hộ lý đặc biệt, cơ hội hiếm có, bỏ lỡ sẽ tiếc lắm đấy."
Lư Cảnh Hàng trêu chọc Văn Lạc, rồi lấy ra một hộp đồ ăn.
"Nếu có thể ăn thì ăn nhiều một chút, nếu ăn không nổi thì cũng ráng húp vài muỗng cháo."
Văn Lạc thật sự không có cảm giác ngon miệng nên chỉ ăn một chút rồi đặt đũa xuống. Lư Cảnh Hàng dìu y lên giường nghỉ ngơi, sau đó anh cấp tốc ăn cơm, cấp tốc rửa chén, cấp tốc dọn dẹp bàn ăn.
"Hôm nay em đừng làm việc, nghỉ ngơi đi, em ngủ một giấc đi."
Lư Cảnh Hàng tém góc chăn, ngồi ở mép giường, nhìn Văn Lạc được mình tận tình chăm sóc, anh cảm thấy hài lòng vô cùng.
"Lát nữa tôi sẽ về, nếu có việc gì cứ gửi WeChat cho tôi, em kêu một câu tôi có mặt liền."
Văn Lạc bị anh quấn trong chiếc chăn chỉ để hở đầu, nghe anh nói vậy bèn cười tủm tỉm: "Em chỉ bị cảm thôi, làm sao có chuyện gì được chứ."
Lư Cảnh Hàng nhướng mày: "Thì chẳng hạn em muốn uống nước nhưng lười đi rót, muốn ăn gì đó nhưng lười đứng lên, muốn đi WC nhưng lười đi..."
Văn Lạc càng cười vui vẻ: "Sao nào, nếu em lười đi WC, anh đi giùm em hả?"
"Tôi cõng em trên lưng rồi đi WC." Lư Cảnh Hàng nói.
Nụ cười của Văn Lạc dần phai nhạt. Y nhìn thật sâu vào gương mặt của Lư Cảnh Hàng, vừa lưu luyến vừa chăm chú, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Cảnh Hàng à."
"Hửm?" Lư Cảnh Hàng trả lời.
"À... không có việc gì."
Anh đừng đối xử với em như vậy, em sẽ nhịn không được ôm hy vọng.
Nhưng cuối cùng Văn Lạc vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười rồi dùng đầu gối đang quấn chăn đẩy anh.
"Anh về đi, mới vừa xuống máy bay, không mệt sao."
"Ừm, tôi phải gọi vài cuộc điện thoại, sẽ không ở đây làm ồn em đâu, em nghỉ ngơi cho tốt ha." Lư Cảnh Hàng đứng dậy, "Có việc gì cứ gọi tôi."
"Ừm." Văn Lạc cười gật đầu, "Gọi anh cõng em."
Lư Cảnh Hàng trở về nhà, đặt vali và áo khoác sang một bên, thả người xuống sô pha, thở dài não nề.
Anh muốn gặp Văn Lạc.
Muốn gửi WeChat cho em ấy, muốn nói chuyện với em ấy.
Anh nhớ Văn Lạc đến mức phát điên nhưng không làm được cái gì cả, chỉ sau khi nhìn thấy y, nỗi khắc khoải trong lòng mới có thể nguôi ngoai.
Dẫu chỉ là gặp y trong một giờ.
Anh cố gắng nắm bắt mọi lý do, để có thể gặp y với tư cách như một người bạn bình thường.
Chứ không phải vì anh nhớ y.
Nhưng chung quy vẫn đang tự lừa gạt bản thân.
Lư Cảnh Hàng ủ rũ chán chường, vừa tự phỉ nhổ chính mình, vừa không kiềm chế được cảm thấy may mắn vì Văn Lạc bị ốm quá đúng lúc.
Anh đã có cớ để gặp y, để quan tâm y.
Đúng là không còn thuốc chữa.
*
Sau một ngày cuối tuần, bệnh cảm của Văn Lạc đã đỡ hơn. Tối hôm nay y vừa lên giường, lại bất ngờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Đã lâu rồi không nhận được WeChat vào thời điểm này, Văn Lạc mở di động, quả nhiên là Lư Cảnh Hàng.
『 Lư Cảnh Hàng: Em ngủ chưa? 』
『 Lạc: Chưa đâu. Có chuyện gì vậy? 』
Có chuyện gì vậy...
Lư Cảnh Hàng sững sờ nhìn điện thoại.
Có vẻ như đã lâu rồi anh không gửi những tin nhắn chỉ đơn thuần là nói chuyện linh tinh vu vơ với Văn Lạc.
Lâu đến nỗi Văn Lạc đã bắt đầu hỏi anh 'có chuyện gì'.
... Có nên tự khen chính mình vì đã chịu đựng rất tốt không.
『 Lư Cảnh Hàng: Không có gì, em còn bị cảm không? 』
『 Lạc: Em sắp khỏi rồi. 』
Sau khi Văn Lạc gửi WeChat, một hồi lâu cũng không thấy Lư Cảnh Hàng hồi âm, qua thêm một lúc lại nghe được tiếng chuông dài của điện thoại —— Lư Cảnh Hàng mời bạn tham gia cuộc trò chuyện video.
Văn Lạc giật mình, theo phản xạ nhận máy, sau khi 'tít-tít' hai hồi, khuôn mặt của Lư Cảnh Hàng xuất hiện trên màn hình.
Lư Cảnh Hàng mỉm cười ngay khi nhìn thấy Văn Lạc.
"Tại sao đột nhiên gọi video thế?" Văn Lạc hỏi trong khi điều chỉnh góc độ điện thoại. Dường như Lư Cảnh Hàng đang nằm trên giường của khách sạn, cùng một lớp chăn bông trắng như tuyết quấn quanh người.
"Để xem em còn bị cảm không đó." Lư Cảnh Hàng nói.
"Em khỏi rồi, không sao đâu. Anh đang ở đâu vậy?" Văn Lạc dựa vào gối hỏi.
"Tôi ở thành phố Yển." Lư Cảnh Hàng nói.
"Xa quá."
"Đúng vậy, bên này lạnh muốn chết, khách sạn không có máy sưởi, điều hoà bật nãy giờ vẫn không thấy ấm."
"Còn chăn bông không? Anh đắp thêm mấy lớp nữa đi." Văn Lạc quan tâm hỏi.
"Hết rồi. Đợi chút nữa nếu điều hoà vẫn không xài được, tôi sẽ gọi bọn họ xin thêm chăn mền."
Lư Cảnh Hàng nói xong, lại quấn chặt chăn bông trên người.
"Cơm tối hồi nãy tôi ăn chưa có no, vừa uống rượu vừa nói chuyện với khách hàng, ăn được có mấy miếng à."
"Sao mà nghe đáng thương thế." Văn Lạc cười, "Anh không gọi đồ ăn khuya à?"
"Không có, đồ ăn ở bên ngoài không ngon bằng em nấu." Lư Cảnh Hàng buồn thiu nói.
Văn Lạc nắm điện thoại, nhẹ nhàng vuốt ve ở đằng sau màn hình.
"Anh muốn ăn gì, đợi anh về, em làm cho anh ăn nhé."
"Tôi muốn ăn thịt."
"Biết anh sẽ nói thịt mà."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh đèn vàng nhạt, trên giường ấm áp, nụ cười trên màn hình khiến người ta cảm thấy thật yên lòng.
"Lạc ơi."
"Em đây."
"Hôm nay là sinh nhật của tôi."
Văn Lạc ngây người. Nhắc mới nhớ, y thật sự không biết sinh nhật của Lư Cảnh Hàng là khi nào.
Trước đây y chưa từng hỏi, Lư Cảnh Hàng cũng chưa từng nói.
"Sinh nhật vui vẻ." Văn Lạc nói, "Em xin lỗi, muộn rồi đúng không, cũng sắp hết ngày rồi."
"Không sao, chưa qua 12 giờ mà."
Lư Cảnh Hàng đổi điện thoại sang tay khác, dựa vào gối đầu một cách lười biếng.
"Lạc, em tặng quà cho tôi đi, quà sinh nhật ấy."
"Da mặt dày như vậy, còn thẳng thừng đòi quà sinh nhật nữa chứ." Văn Lạc cười anh.
Lư Cảnh Hàng giả bộ đáng thương hơn nữa: "Em xem tôi đi, thấy tôi thảm không, tôi phải trải qua sinh nhật một mình trong khách sạn ở tít tận đây, vừa lạnh vừa đói, em đau lòng cho tôi chút xíu đi mà."
Một khi người này giả bộ đáng thương, đều luôn làm cho người khác muốn ôm anh ấy vào lòng để vỗ về an ủi.
"Anh thích gì?" Văn Lạc dịu dàng hỏi.
"Cái gì cũng được, chỉ cần em tặng là được."
Không biết tình trạng này có thể kéo dài bao lâu.
Không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu.
Có lẽ một ngày nào đó, anh không còn có thể buông thả chính mình để gặp Văn Lạc thêm nữa.
Nếu một ngày như thế thật sự đến, anh hy vọng sẽ có một thứ gì đó ở lại bên cạnh anh mang dấu ấn của Văn Lạc.
"Để em nghĩ xem." Văn Lạc nói, "Thứ sáu này anh có về không?"
"Tôi sẽ gấp rút xử lý hết công việc, cố gắng quay về vào thứ năm."
"Vậy thì điểm lại một chút, thịt, bánh kem, quà tặng đúng không?" Văn Lạc cười dịu dàng nhìn anh thông qua màn hình điện thoại, "Em sẽ đền bù cho anh một tiệc sinh nhật nhé."
Nếu là trước đây, cho dù trên xe xuất hiện một vết dơ, nhặt được tiền khi đang đi trên đường, không tìm thấy khăn giấy trong lúc ăn cơm, tất cả những việc vặt vãnh như thế này anh đều gửi WeChat cho y.
Nhưng lịch sử trò chuyện gần đây chỉ còn những dòng tin nhắn ngắn gọn khô khan.
'Ngày mai tôi trở về.'
'Ngày mai tôi không về được.'
'Chủ nhật tôi sẽ qua nhà em.'
'Tôi có việc không ghé em được.'
Điện thoại được sạc một lần mà dùng được hơn hai ngày.
Chẳng biết liệu nó có cảm thấy cô đơn hay không.
Nhưng không sao.
Văn Lạc lần nữa tắt đi chiếc điện thoại đã im hơi lặng tiếng bấy lâu nay, lại cầm chuột lên.
Thích anh là chuyện riêng của y, y sẽ không khiến anh phải khó xử.
Không cần nói với anh, không cần làm phiền anh, không cần chủ động tiếp cận anh, cũng không cần ôm sự mong đợi.
Anh có thể làm những gì anh muốn. Cho dù ra sao, y đều có thể chấp nhận.
Tệ nhất là phải xa anh, không thấy anh.
Tệ nhất là đau lòng một chút thôi, không sao cả.
Không phải y rất có kinh nghiệm trong những việc này sao.
*
『 Lư Cảnh Hàng: Lạc, chiều mai tôi sẽ về. 』
Thứ năm, WeChat của Lư Cảnh Hàng đúng giờ gửi đến.
Văn Lạc bỏ khăn giấy lau mũi vào túi rác, hắt xì thêm một hai lần, mới nhấc điện thoại trả lời tin nhắn.
『 Lạc: Anh đừng tới đây, hình như em bị cảm, không muốn lây cho anh. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Em sao vậy? Nghiêm trọng không? Có sốt không? 』
『 Lạc: Không sao, không nghiêm trọng, nhưng sợ lây bệnh cho anh. 』
『 Lư Cảnh Hàng: Ngày mai tôi qua em, em muốn ăn gì? Tôi mua cho em. 』
『 Lạc: Anh đừng tới, em tự lo được. Anh mua cho mình ăn đi. 』
Làm sao có thể không đến.
Em thậm chí không biết anh muốn gặp em đến mức nào đâu.
Kể từ khi bước ra khỏi cửa nhà em vào cuối tuần trước, anh vẫn luôn suy nghĩ đến hiện tại.
Chẳng qua, Lư Cảnh Hàng không muốn dây dưa về chuyện này với Văn Lạc trên WeChat, anh trả lời một cách mơ hồ cho qua chuyện. Ngày hôm sau máy bay vừa hạ cánh, anh đón taxi đi thẳng đến Tường Vân Mall, mua một loạt các món ăn thích hợp cho người bệnh, rồi mua thêm một đống thuốc men, tay xách nách mang đến tìm Văn Lạc.
"Không phải đã nói với anh đừng tới rồi sao." Văn Lạc mở cửa, ngẩn ra khi nhìn thấy anh, sau đó vẫn nghiêng người để anh bước vào.
"Em bệnh rồi, làm sao tôi không tới được chứ." Lư Cảnh Hàng đặt hộp thức ăn lên bàn, "Tôi mua cháo, xúp gà, bánh ngọt, còn có rau xào, em ăn vài miếng đi."
"Cảm ơn. Một lát nữa em chọn hai món, những phần còn lại anh mang sang nhà ăn đi, đừng ở chung với em."
Văn Lạc nghĩ, tuần sau anh còn phải đi công tác, thật sự không nên lây bệnh cho anh.
Lư Cảnh Hàng không trả lời, làm bộ như không nghe thấy.
"Mũi của em đỏ hết rồi." Anh cất đồ đạc, rửa tay rồi đến gần Văn Lạc, "Có sốt hay không?"
Không chờ Văn Lạc trả lời, anh đã đặt tay lên trán của Văn Lạc.
"Sao nóng như vậy? Em sốt rồi? Em đo thân nhiệt chưa?" Lư Cảnh Hàng sờ trán mình, rồi lại sờ trán Văn Lạc.
"Không sao đâu, anh vừa rửa tay xong, tay anh lạnh đấy." Văn Lạc nói.
"Không lạnh, tôi rửa tay bằng nước ấm." Lư Cảnh Hàng vừa nói vừa tìm hộp thuốc của Văn Lạc, "Tôi nhớ hình như nằm chỗ này... Đây rồi, em lại đây, đo thân nhiệt."
Văn Lạc không nói gì nữa, ngoan ngoãn kẹp lấy chiếc nhiệt kế anh đưa sang, năm phút sau lấy ra, nhiệt độ là 38.1 độ C, sốt thật rồi.
"Em sốt rồi mà em cũng không biết sao." Lư Cảnh Hàng cất nhiệt kế, "Em khó chịu không? Uống thuốc hạ sốt trước nhé?"
"Anh... Anh về đi." Văn Lạc thấy anh đi lại bận rộn, vẫn như cũ muốn anh quay về nhà, nhưng lần này giọng nói đã nhỏ hơn nhiều.
Lư Cảnh Hàng đứng trước mặt y, cười bất đắc dĩ, đưa hai tay xoa mặt y.
"Tôi không về đâu, đừng đuổi tôi mà. Trước tiên em uống thuốc hạ sốt, sau đó ăn lót bụng vài món ở đây, như vậy sẽ khoẻ hơn."
"Anh thật bá đạo." Văn Lạc uống thuốc hạ sốt, cười nói.
"Tổng tài bá đạo Lư Cảnh Hàng trở thành hộ lý đặc biệt, cơ hội hiếm có, bỏ lỡ sẽ tiếc lắm đấy."
Lư Cảnh Hàng trêu chọc Văn Lạc, rồi lấy ra một hộp đồ ăn.
"Nếu có thể ăn thì ăn nhiều một chút, nếu ăn không nổi thì cũng ráng húp vài muỗng cháo."
Văn Lạc thật sự không có cảm giác ngon miệng nên chỉ ăn một chút rồi đặt đũa xuống. Lư Cảnh Hàng dìu y lên giường nghỉ ngơi, sau đó anh cấp tốc ăn cơm, cấp tốc rửa chén, cấp tốc dọn dẹp bàn ăn.
"Hôm nay em đừng làm việc, nghỉ ngơi đi, em ngủ một giấc đi."
Lư Cảnh Hàng tém góc chăn, ngồi ở mép giường, nhìn Văn Lạc được mình tận tình chăm sóc, anh cảm thấy hài lòng vô cùng.
"Lát nữa tôi sẽ về, nếu có việc gì cứ gửi WeChat cho tôi, em kêu một câu tôi có mặt liền."
Văn Lạc bị anh quấn trong chiếc chăn chỉ để hở đầu, nghe anh nói vậy bèn cười tủm tỉm: "Em chỉ bị cảm thôi, làm sao có chuyện gì được chứ."
Lư Cảnh Hàng nhướng mày: "Thì chẳng hạn em muốn uống nước nhưng lười đi rót, muốn ăn gì đó nhưng lười đứng lên, muốn đi WC nhưng lười đi..."
Văn Lạc càng cười vui vẻ: "Sao nào, nếu em lười đi WC, anh đi giùm em hả?"
"Tôi cõng em trên lưng rồi đi WC." Lư Cảnh Hàng nói.
Nụ cười của Văn Lạc dần phai nhạt. Y nhìn thật sâu vào gương mặt của Lư Cảnh Hàng, vừa lưu luyến vừa chăm chú, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Cảnh Hàng à."
"Hửm?" Lư Cảnh Hàng trả lời.
"À... không có việc gì."
Anh đừng đối xử với em như vậy, em sẽ nhịn không được ôm hy vọng.
Nhưng cuối cùng Văn Lạc vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười rồi dùng đầu gối đang quấn chăn đẩy anh.
"Anh về đi, mới vừa xuống máy bay, không mệt sao."
"Ừm, tôi phải gọi vài cuộc điện thoại, sẽ không ở đây làm ồn em đâu, em nghỉ ngơi cho tốt ha." Lư Cảnh Hàng đứng dậy, "Có việc gì cứ gọi tôi."
"Ừm." Văn Lạc cười gật đầu, "Gọi anh cõng em."
Lư Cảnh Hàng trở về nhà, đặt vali và áo khoác sang một bên, thả người xuống sô pha, thở dài não nề.
Anh muốn gặp Văn Lạc.
Muốn gửi WeChat cho em ấy, muốn nói chuyện với em ấy.
Anh nhớ Văn Lạc đến mức phát điên nhưng không làm được cái gì cả, chỉ sau khi nhìn thấy y, nỗi khắc khoải trong lòng mới có thể nguôi ngoai.
Dẫu chỉ là gặp y trong một giờ.
Anh cố gắng nắm bắt mọi lý do, để có thể gặp y với tư cách như một người bạn bình thường.
Chứ không phải vì anh nhớ y.
Nhưng chung quy vẫn đang tự lừa gạt bản thân.
Lư Cảnh Hàng ủ rũ chán chường, vừa tự phỉ nhổ chính mình, vừa không kiềm chế được cảm thấy may mắn vì Văn Lạc bị ốm quá đúng lúc.
Anh đã có cớ để gặp y, để quan tâm y.
Đúng là không còn thuốc chữa.
*
Sau một ngày cuối tuần, bệnh cảm của Văn Lạc đã đỡ hơn. Tối hôm nay y vừa lên giường, lại bất ngờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Đã lâu rồi không nhận được WeChat vào thời điểm này, Văn Lạc mở di động, quả nhiên là Lư Cảnh Hàng.
『 Lư Cảnh Hàng: Em ngủ chưa? 』
『 Lạc: Chưa đâu. Có chuyện gì vậy? 』
Có chuyện gì vậy...
Lư Cảnh Hàng sững sờ nhìn điện thoại.
Có vẻ như đã lâu rồi anh không gửi những tin nhắn chỉ đơn thuần là nói chuyện linh tinh vu vơ với Văn Lạc.
Lâu đến nỗi Văn Lạc đã bắt đầu hỏi anh 'có chuyện gì'.
... Có nên tự khen chính mình vì đã chịu đựng rất tốt không.
『 Lư Cảnh Hàng: Không có gì, em còn bị cảm không? 』
『 Lạc: Em sắp khỏi rồi. 』
Sau khi Văn Lạc gửi WeChat, một hồi lâu cũng không thấy Lư Cảnh Hàng hồi âm, qua thêm một lúc lại nghe được tiếng chuông dài của điện thoại —— Lư Cảnh Hàng mời bạn tham gia cuộc trò chuyện video.
Văn Lạc giật mình, theo phản xạ nhận máy, sau khi 'tít-tít' hai hồi, khuôn mặt của Lư Cảnh Hàng xuất hiện trên màn hình.
Lư Cảnh Hàng mỉm cười ngay khi nhìn thấy Văn Lạc.
"Tại sao đột nhiên gọi video thế?" Văn Lạc hỏi trong khi điều chỉnh góc độ điện thoại. Dường như Lư Cảnh Hàng đang nằm trên giường của khách sạn, cùng một lớp chăn bông trắng như tuyết quấn quanh người.
"Để xem em còn bị cảm không đó." Lư Cảnh Hàng nói.
"Em khỏi rồi, không sao đâu. Anh đang ở đâu vậy?" Văn Lạc dựa vào gối hỏi.
"Tôi ở thành phố Yển." Lư Cảnh Hàng nói.
"Xa quá."
"Đúng vậy, bên này lạnh muốn chết, khách sạn không có máy sưởi, điều hoà bật nãy giờ vẫn không thấy ấm."
"Còn chăn bông không? Anh đắp thêm mấy lớp nữa đi." Văn Lạc quan tâm hỏi.
"Hết rồi. Đợi chút nữa nếu điều hoà vẫn không xài được, tôi sẽ gọi bọn họ xin thêm chăn mền."
Lư Cảnh Hàng nói xong, lại quấn chặt chăn bông trên người.
"Cơm tối hồi nãy tôi ăn chưa có no, vừa uống rượu vừa nói chuyện với khách hàng, ăn được có mấy miếng à."
"Sao mà nghe đáng thương thế." Văn Lạc cười, "Anh không gọi đồ ăn khuya à?"
"Không có, đồ ăn ở bên ngoài không ngon bằng em nấu." Lư Cảnh Hàng buồn thiu nói.
Văn Lạc nắm điện thoại, nhẹ nhàng vuốt ve ở đằng sau màn hình.
"Anh muốn ăn gì, đợi anh về, em làm cho anh ăn nhé."
"Tôi muốn ăn thịt."
"Biết anh sẽ nói thịt mà."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, ánh đèn vàng nhạt, trên giường ấm áp, nụ cười trên màn hình khiến người ta cảm thấy thật yên lòng.
"Lạc ơi."
"Em đây."
"Hôm nay là sinh nhật của tôi."
Văn Lạc ngây người. Nhắc mới nhớ, y thật sự không biết sinh nhật của Lư Cảnh Hàng là khi nào.
Trước đây y chưa từng hỏi, Lư Cảnh Hàng cũng chưa từng nói.
"Sinh nhật vui vẻ." Văn Lạc nói, "Em xin lỗi, muộn rồi đúng không, cũng sắp hết ngày rồi."
"Không sao, chưa qua 12 giờ mà."
Lư Cảnh Hàng đổi điện thoại sang tay khác, dựa vào gối đầu một cách lười biếng.
"Lạc, em tặng quà cho tôi đi, quà sinh nhật ấy."
"Da mặt dày như vậy, còn thẳng thừng đòi quà sinh nhật nữa chứ." Văn Lạc cười anh.
Lư Cảnh Hàng giả bộ đáng thương hơn nữa: "Em xem tôi đi, thấy tôi thảm không, tôi phải trải qua sinh nhật một mình trong khách sạn ở tít tận đây, vừa lạnh vừa đói, em đau lòng cho tôi chút xíu đi mà."
Một khi người này giả bộ đáng thương, đều luôn làm cho người khác muốn ôm anh ấy vào lòng để vỗ về an ủi.
"Anh thích gì?" Văn Lạc dịu dàng hỏi.
"Cái gì cũng được, chỉ cần em tặng là được."
Không biết tình trạng này có thể kéo dài bao lâu.
Không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu.
Có lẽ một ngày nào đó, anh không còn có thể buông thả chính mình để gặp Văn Lạc thêm nữa.
Nếu một ngày như thế thật sự đến, anh hy vọng sẽ có một thứ gì đó ở lại bên cạnh anh mang dấu ấn của Văn Lạc.
"Để em nghĩ xem." Văn Lạc nói, "Thứ sáu này anh có về không?"
"Tôi sẽ gấp rút xử lý hết công việc, cố gắng quay về vào thứ năm."
"Vậy thì điểm lại một chút, thịt, bánh kem, quà tặng đúng không?" Văn Lạc cười dịu dàng nhìn anh thông qua màn hình điện thoại, "Em sẽ đền bù cho anh một tiệc sinh nhật nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất