Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta
Chương 29: Khuy măng sét*
[*] Khuy măng sét: bản gốc là 袖扣, tiếng anh gọi là Cufflink, Việt Nam mình hay dùng từ 'khuy măng sét' có nguồn gốc của từ 'manchette' của Pháp.
*
Qua thêm sinh nhật năm nay, Lư Cảnh Hàng đã 29 tuổi.
Thật ra, anh không phải muốn vòi vĩnh tổ chức sinh nhật, nhưng khi ở trước mặt Văn Lạc, bằng cách nào đó anh luôn như thể biến thành một bạn nhỏ. Kể từ khi Văn Lạc nói rằng sẽ đền bù sinh nhật cho anh, cả trái tim anh đều háo hức mong chờ, tự dưng anh cảm thấy thời gian trôi qua sao chậm thế.
"Thơm như vậy, anh đoán là thịt kho tàu." Lư Cảnh Hàng hít hà nói ngay khi vừa vào cửa.
"Mũi cún con nên thính thật đấy." Văn Lạc cười, lấy áo khoác của Lư Cảnh Hàng treo lên tủ ở huyền quan.
"Có trứng cút không em?"
"Biết anh sẽ hỏi, có đấy."
Lư Cảnh Hàng cười toe toét, thay giày, rửa tay rồi lẽo đẽo đi theo Văn Lạc.
"Lạc ơi, quà của anh đâu?"
Văn Lạc vào phòng bếp và chuẩn bị xắt rau.
"Nôn nóng như vậy sao? Ăn xong rồi hãy xem."
"Anh muốn xem, anh muốn bây giờ." Lư Cảnh Hàng dựa vào cửa phòng bếp nói.
Văn Lạc chưa bao giờ có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh, đành phải đặt mớ rau trong tay xuống, lau khô nước trên tay.
"Được được, em lấy cho anh, đợi một chút."
Lư Cảnh Hàng đợi không nổi, theo sát Văn Lạc đi vào phòng ngủ, thấy y lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật từ trong tủ, bên ngoài được gói bằng giấy màu xanh sẫm.
"Đây là cái gì thế?" Anh hỏi.
"Anh tự mở ra rồi xem đi." Văn Lạc ngồi ở mép giường, mỉm cười nhìn anh.
Lư Cảnh Hàng thật cẩn thận gỡ giấy gói.
"Áo sơ mi? Mẹ kiếp, Zegna*?!" Lư Cảnh Hàng mở hộp ra, kinh ngạc nói, "Cái này đắt lắm!"
[*] Zegna: tên đầy đủ làErmenegildo Zegna, thương hiệu thời trang cao cấp dành cho nam giới đến từ nước Ý. (tầm 400-500$ cho một áo sơ mi)
"Không được tính là quá đắt, em cũng không mua nổi hàng đắt tiền đâu." Văn Lạc giúp anh mở áo sơ mi, "Anh thử xem có hợp không?"
"Như vậy mà còn không đắt, mấy áo sơ mi của anh cùng lắm một trăm tệ là cao nhất rồi, áo sơ mi xịn thế này anh không dám mặc luôn."
Ngoài miệng Lư Cảnh Hàng nói như vậy, nhưng lại nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người ra, thay áo mới vào.
"Thì ra giám đốc Lư tiết kiệm như vậy sao." Văn Lạc cười.
"Anh kinh doanh phụ tùng ô tô, suốt ngày chạy đến xưởng, những nơi đó bẩn muốn chết, anh không nỡ mặc quần áo đẹp tới đâu." Lư Cảnh Hàng cài cúc áo phía trước, sau đó nhìn xuống cổ tay áo, "Chỗ này cài khuy măng sét sao?"
"Đúng vậy." Văn Lạc lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ đầu giường, "Để em cài cho anh." Vừa nói vừa lấy ra hai chiếc khuy măng sét từ trong hộp nhỏ.
Thiết kế của khuy măng sét rất đơn giản, hình vuông màu bạc mờ, ở giữa có đính một hạt châu nhỏ màu đen.
"Thật tinh tế, rất đẹp."
Lư Cảnh Hàng rũ mắt nhìn Văn Lạc đang cẩn thận cài khuy măng sét cho anh, chỉ cảm thấy áo sơ mi trên người thoải mái không thể tả.
"Cảm ơn em, Lạc."
Văn Lạc cài chắc khuy măng sét, vuốt lại ngay ngắn tay áo cho anh.
"Anh thích chứ?"
"Anh rất thích." Ánh mắt Lư Cảnh Hàng mang theo ý cười nhìn y.
"Nếu sợ bẩn, mỗi lần đến xưởng anh đừng mặc cái này." Văn Lạc lùi lại một bước để quan sát anh, "Cũng hợp đúng không."
"Hợp chứ, vô cùng hợp."
Lư Cảnh Hàng xoay người đi tới trước mặt Văn Lạc, ánh mắt đảo qua một vòng trên mặt y, trong lòng chợt rung động khi nhìn thấy chiếc khuyên tai hạt châu.
Anh nâng tay lên và nhìn vào chiếc khuy măng sét trên cổ tay mình, đúng như anh nghĩ, hạt châu nhỏ màu đen ở giữa khuy măng sét giống với khuyên tai của Văn Lạc.
Em ấy... cố ý sao?
"Suy nghĩ cái gì đó, anh nhìn gương đi." Văn Lạc nói.
"À... Ừm." Lư Cảnh Hàng thu lại dòng duy nghĩ, nhìn vào gương.
"Đẹp trai thế." Lư Cảnh Hàng mặt dày tự khen chính mình, sau đó quay sang nhìn Văn Lạc với ánh mắt trông mong, "Thế nào, có phải rất đẹp đúng không?"
"Ừm..." Văn Lạc mím môi cười, "Áo sơ mi rất đẹp."
"Hả?" Trọng điểm không phải ở đó, Lư Cảnh Hàng có xíu xiu bất mãn, "Áo sơ mi đẹp, còn người mặc thì sao?"
"Người mặc... cũng tạm được." Văn Lạc nhìn dáng vẻ khoe khoang của anh, bèn trêu anh vài câu.
"Tạm được? Em nhìn kỹ đi, trình độ này của anh, chỉ là tạm được?" Lư Cảnh Hàng xoay người, bước đến trước mặt Văn Lạc để cho y xem.
"Ừm... nhìn gần cũng ổn, miễn cưỡng có thể chấp nhận." Văn Lạc bĩu môi, lắc đầu, rồi lại nhịn không được nở nụ cười.
Dĩ nhiên Lư Cảnh Hàng biết Văn Lạc đang trêu mình, vì vậy khoé miệng anh cong lên, cũng hùa theo đùa giỡn với y.
"Miễn cưỡng có thể chấp nhận? Hử? Miễn cưỡng hử? Anh không đẹp sao? Không đẹp à?"
Lư Cảnh Hàng hỏi tới đâu thì cù lét tới đó, nhất quyết không buông tha y.
Văn Lạc sợ nhột, vừa cười vừa trốn, dưới chân bị anh cù lét đến mềm nhũn, chợt không đứng vững nên liền ngã thẳng xuống giường.
Lư Cảnh Hàng giật nảy mình, muốn vươn tay kéo y về, nhưng khi đưa tay ra lại không thể đỡ lấy người, kết quả là cùng y ngã xuống, suýt chút nữa đè lên người y.
Bầu không khí trở nên yên lặng ngay tức khắc. Tư thế, địa điểm mập mờ không rõ ràng, hai người gần nhau trong gang tấc, dường như đều đồng thời bị ấn nút dừng lại, ánh mắt chạm ánh mắt, hơi thở cả hai quẩn quanh, không một ai nhúc nhích trước.
"Vì sao... em lại đưa anh khuy măng sét như vậy?"
Sau một hồi im lặng, Lư Cảnh Hàng nhẹ giọng hỏi.
Văn Lạc cười nhạt, không trả lời câu hỏi của anh, lông mi hơi rũ xuống, đưa tay lên, chỉnh lại cổ áo sơ mi của Lư Cảnh Hàng.
"Áo rất đẹp, người mặc cũng rất đẹp."
Không biết trên cổ áo sơ mi này có công tắc gì, Văn Lạc vừa chạm vào, Lư Cảnh Hàng chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng đột nhiên tràn đầy lồng ngực, sau đó chạy thẳng xuống bụng dưới, thiêu đốt cả người. Anh đột nhiên lăn xuống ngồi sang một bên, khuỷu tay chống lên đầu gối, hơi khom người không động đậy nữa.
Văn Lạc sửng sốt, giây lát sau đã hiểu chuyện gì đang xảy ra với Lư Cảnh Hàng.
Tinh lực dồi dào* thật đấy... Y cũng từ trên giường ngồi dậy.
[*] Tinh lực dồi dào: bản gốc là 血气方刚, huyết khí phương cương.
"Anh muốn giải quyết không?"
"Không sao, từ từ sẽ ổn." Lư Cảnh Hàng đưa tay ôm mặt, "Em đừng nhìn anh..."
Văn Lạc bật cười: "Bình thường thôi, có gì đâu mà xấu hổ."
"... Tại sao ở trước mặt em, anh luôn làm chuyện mất hình tượng như vậy chớ." Lư Cảnh Hàng vẫn che mặt lại.
"Anh quan tâm mấy chuyện đó làm gì, em cũng đâu có cười anh."
"Không phải việc em có cười anh hay không, chỉ là... anh muốn ở trước mặt em, để lại ấn tượng thật tốt."
Vẻ mặt của Văn Lạc ngưng trệ trong giây lát, chỉ cảm thấy trái tim mình lại bị anh khẽ chạm vào.
Tại sao người này... luôn khiến y rung động đến vậy.
Lư Cảnh Hàng mãi không nghe thấy Văn Lạc lên tiếng, quay đầu nhìn sang, thấy được khuôn mặt tươi cười của Văn Lạc.
"Lạc! Ban nãy em nói sẽ không cười anh mà!" Lư Cảnh Hàng ấm ức nói.
"Vâng, vâng, em không cười." Văn Lạc nhịn cười, đứng dậy từ trên giường, xoa đầu anh, "Em đi nấu cơm nhé, đợi một chút sẽ có ngay thôi."
Tiếng xắt rau từ trong phòng bếp vang lên, Lư Cảnh Hàng ngồi bên giường hồi lâu mới chậm rãi dịu đi.
Haiz...
Anh thở dài.
Từ trong ra ngoài đều cong triệt để, không thể chối cãi.
Hết cách rồi.
Trừ khi không gặp lại em ấy, tìm một cô gái, hẹn hò, yêu đương, kết hôn rồi sinh con, chặt đứt hết đường lui của bản thân.
Nhưng làm sao có thể xảy ra.
Chưa kể đến điều này sẽ mang lại bao nhiêu sự bất công với những cô gái khác, chỉ cần nghĩ đến sau này không thể gặp được Văn Lạc, anh đã muốn phát điên lên rồi.
Từ khi nào đã không nỡ rời xa em ấy nhiều như vậy.
Mặc dù phía dưới đã an tĩnh, nhưng Lư Cảnh Hàng vẫn ngồi bất động ở mép giường, vùi mặt vào hai tay.
Nếu không thể quên, vậy đừng quan tâm đến nữa, hãy để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên đi.
Nhìn dáng vẻ chính mình như thế này thì sợ không tìm được người kết hôn nữa rồi.
Từng ngày trôi qua đều thích em ấy nhiều hơn, mỗi một ngày đều không ngừng nghĩ về em ấy.
Càng cố nhịn càng nhớ đến, sau bao lâu cũng vô ích.
Muốn quên em ấy, thật sự quá khó khăn.
Trong phòng bếp, Văn Lạc dùng dao cắt tỉa các loại rau củ rồi cho vào một cái tô lớn.
Y chọn thiết kế khuy măng sét như vậy, đúng thật là có chủ đích.
Cả y và Lư Cảnh Hàng đều nghĩ về cùng một điều.
—— Ngày Lư Cảnh Hàng kết hôn và trao nhẫn với một người khác, là ngày cả hai chẳng còn thể gặp nhau.
Không nên nhìn thấy, nhìn một lần sẽ dằn vặt thêm một lần.
Chỉ cần lưu lại kỷ niệm trên đoạn đường mà cả hai từng gặp nhau. Văn Lạc nghĩ. Suy cho cùng là đặt anh ấy ở trong lòng.
"Lạc." Lư Cảnh Hàng vào phòng bếp, chiếc áo mới đã được thay ra.
"Hửm? Xong rồi sao?" Văn Lạc thấy anh lại muốn cười.
"Mẹ nó..." Lư Cảnh Hàng cúi đầu cười, vừa xoa trán vừa tủi thân nói, "Anh không có mặt mũi để gặp người nữa."
"Không phải mọi khi da mặt anh dày lắm sao." Văn Lạc lấy một củ hành tây, bóc vỏ và chuẩn bị cắt.
"Cái đó... để anh cắt giúp em nha." Lư Cảnh Hàng cưỡng ép đổi chủ đề.
"Không cần đâu." Văn Lạc không cho anh đụng vào, "Hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh, anh không cần động tay động chân. Anh ra ngoài ngồi chơi đi."
Văn Lạc không cho anh phụ giúp, nhưng Lư Cảnh Hàng cũng không rời đi, anh dựa vào cửa nhìn y bận rộn trong phòng bếp.
"Lạc, sinh nhật của em là khi nào?"
"Ngày 6 tháng 2." Văn Lạc trả lời.
"Sắp tới rồi." Lư Cảnh Hàng lấy điện thoại ra xem, "Là ngày mồng ba Tết, được đó."
Văn Lạc cười, không lên tiếng.
Lư Cảnh Hàng nói xong, đột nhiên nhớ tới Tết Âm Lịch là mùa lễ đoàn tụ, nhưng đối với Văn Lạc, có lẽ sẽ rất cô đơn.
Có bố mẹ tuyệt tình như vậy...
"Tết này... em đến nhà anh đi?" Lư Cảnh Hàng thử hỏi.
"Đến nhà anh?" Văn Lạc dừng tay lại, mở to mắt nhìn anh.
"Nhà của bố mẹ anh." Lư Cảnh Hàng nói thêm, "Bố mẹ anh biết anh hay ghé nhà em ăn cơm, muốn cảm ơn em, đêm giao thừa em đến nhà anh ăn cơm tất niên đi."
"... Không thích hợp đâu." Văn Lạc lại cúi đầu xuống và xắt nhỏ hành tây. Mặc dù y có một chút lung lay vào ngay giây phút Lư Cảnh Hàng đưa ra lời đề nghị, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, một chút lung lay này vốn nên không có.
Y không thể đi. Y không giải thích được vì sao y không về nhà mình, cũng không có tư cách cùng anh về nhà ăn cơm tất niên.
"Không sao đâu, bố mẹ anh dễ tính lắm, thêm một đôi đũa, thêm một cái bát thôi, em đến đi." Lư Cảnh Hàng vẫn mời y.
"Ừm, tuỳ tình hình nhé." Văn Lạc không muốn liên tục từ chối lòng tốt của Lư Cảnh Hàng, trả lời lấp lửng.
"Anh cũng sẽ tặng quà vào ngày sinh nhật của em." Một lúc sau, Lư Cảnh Hàng lại nói.
"Ừm." Văn Lạc cười, "Đừng có quỵt, phải đưa đó."
"Chắc chắn sẽ tặng em."
*
Qua thêm sinh nhật năm nay, Lư Cảnh Hàng đã 29 tuổi.
Thật ra, anh không phải muốn vòi vĩnh tổ chức sinh nhật, nhưng khi ở trước mặt Văn Lạc, bằng cách nào đó anh luôn như thể biến thành một bạn nhỏ. Kể từ khi Văn Lạc nói rằng sẽ đền bù sinh nhật cho anh, cả trái tim anh đều háo hức mong chờ, tự dưng anh cảm thấy thời gian trôi qua sao chậm thế.
"Thơm như vậy, anh đoán là thịt kho tàu." Lư Cảnh Hàng hít hà nói ngay khi vừa vào cửa.
"Mũi cún con nên thính thật đấy." Văn Lạc cười, lấy áo khoác của Lư Cảnh Hàng treo lên tủ ở huyền quan.
"Có trứng cút không em?"
"Biết anh sẽ hỏi, có đấy."
Lư Cảnh Hàng cười toe toét, thay giày, rửa tay rồi lẽo đẽo đi theo Văn Lạc.
"Lạc ơi, quà của anh đâu?"
Văn Lạc vào phòng bếp và chuẩn bị xắt rau.
"Nôn nóng như vậy sao? Ăn xong rồi hãy xem."
"Anh muốn xem, anh muốn bây giờ." Lư Cảnh Hàng dựa vào cửa phòng bếp nói.
Văn Lạc chưa bao giờ có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh, đành phải đặt mớ rau trong tay xuống, lau khô nước trên tay.
"Được được, em lấy cho anh, đợi một chút."
Lư Cảnh Hàng đợi không nổi, theo sát Văn Lạc đi vào phòng ngủ, thấy y lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật từ trong tủ, bên ngoài được gói bằng giấy màu xanh sẫm.
"Đây là cái gì thế?" Anh hỏi.
"Anh tự mở ra rồi xem đi." Văn Lạc ngồi ở mép giường, mỉm cười nhìn anh.
Lư Cảnh Hàng thật cẩn thận gỡ giấy gói.
"Áo sơ mi? Mẹ kiếp, Zegna*?!" Lư Cảnh Hàng mở hộp ra, kinh ngạc nói, "Cái này đắt lắm!"
[*] Zegna: tên đầy đủ làErmenegildo Zegna, thương hiệu thời trang cao cấp dành cho nam giới đến từ nước Ý. (tầm 400-500$ cho một áo sơ mi)
"Không được tính là quá đắt, em cũng không mua nổi hàng đắt tiền đâu." Văn Lạc giúp anh mở áo sơ mi, "Anh thử xem có hợp không?"
"Như vậy mà còn không đắt, mấy áo sơ mi của anh cùng lắm một trăm tệ là cao nhất rồi, áo sơ mi xịn thế này anh không dám mặc luôn."
Ngoài miệng Lư Cảnh Hàng nói như vậy, nhưng lại nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người ra, thay áo mới vào.
"Thì ra giám đốc Lư tiết kiệm như vậy sao." Văn Lạc cười.
"Anh kinh doanh phụ tùng ô tô, suốt ngày chạy đến xưởng, những nơi đó bẩn muốn chết, anh không nỡ mặc quần áo đẹp tới đâu." Lư Cảnh Hàng cài cúc áo phía trước, sau đó nhìn xuống cổ tay áo, "Chỗ này cài khuy măng sét sao?"
"Đúng vậy." Văn Lạc lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ đầu giường, "Để em cài cho anh." Vừa nói vừa lấy ra hai chiếc khuy măng sét từ trong hộp nhỏ.
Thiết kế của khuy măng sét rất đơn giản, hình vuông màu bạc mờ, ở giữa có đính một hạt châu nhỏ màu đen.
"Thật tinh tế, rất đẹp."
Lư Cảnh Hàng rũ mắt nhìn Văn Lạc đang cẩn thận cài khuy măng sét cho anh, chỉ cảm thấy áo sơ mi trên người thoải mái không thể tả.
"Cảm ơn em, Lạc."
Văn Lạc cài chắc khuy măng sét, vuốt lại ngay ngắn tay áo cho anh.
"Anh thích chứ?"
"Anh rất thích." Ánh mắt Lư Cảnh Hàng mang theo ý cười nhìn y.
"Nếu sợ bẩn, mỗi lần đến xưởng anh đừng mặc cái này." Văn Lạc lùi lại một bước để quan sát anh, "Cũng hợp đúng không."
"Hợp chứ, vô cùng hợp."
Lư Cảnh Hàng xoay người đi tới trước mặt Văn Lạc, ánh mắt đảo qua một vòng trên mặt y, trong lòng chợt rung động khi nhìn thấy chiếc khuyên tai hạt châu.
Anh nâng tay lên và nhìn vào chiếc khuy măng sét trên cổ tay mình, đúng như anh nghĩ, hạt châu nhỏ màu đen ở giữa khuy măng sét giống với khuyên tai của Văn Lạc.
Em ấy... cố ý sao?
"Suy nghĩ cái gì đó, anh nhìn gương đi." Văn Lạc nói.
"À... Ừm." Lư Cảnh Hàng thu lại dòng duy nghĩ, nhìn vào gương.
"Đẹp trai thế." Lư Cảnh Hàng mặt dày tự khen chính mình, sau đó quay sang nhìn Văn Lạc với ánh mắt trông mong, "Thế nào, có phải rất đẹp đúng không?"
"Ừm..." Văn Lạc mím môi cười, "Áo sơ mi rất đẹp."
"Hả?" Trọng điểm không phải ở đó, Lư Cảnh Hàng có xíu xiu bất mãn, "Áo sơ mi đẹp, còn người mặc thì sao?"
"Người mặc... cũng tạm được." Văn Lạc nhìn dáng vẻ khoe khoang của anh, bèn trêu anh vài câu.
"Tạm được? Em nhìn kỹ đi, trình độ này của anh, chỉ là tạm được?" Lư Cảnh Hàng xoay người, bước đến trước mặt Văn Lạc để cho y xem.
"Ừm... nhìn gần cũng ổn, miễn cưỡng có thể chấp nhận." Văn Lạc bĩu môi, lắc đầu, rồi lại nhịn không được nở nụ cười.
Dĩ nhiên Lư Cảnh Hàng biết Văn Lạc đang trêu mình, vì vậy khoé miệng anh cong lên, cũng hùa theo đùa giỡn với y.
"Miễn cưỡng có thể chấp nhận? Hử? Miễn cưỡng hử? Anh không đẹp sao? Không đẹp à?"
Lư Cảnh Hàng hỏi tới đâu thì cù lét tới đó, nhất quyết không buông tha y.
Văn Lạc sợ nhột, vừa cười vừa trốn, dưới chân bị anh cù lét đến mềm nhũn, chợt không đứng vững nên liền ngã thẳng xuống giường.
Lư Cảnh Hàng giật nảy mình, muốn vươn tay kéo y về, nhưng khi đưa tay ra lại không thể đỡ lấy người, kết quả là cùng y ngã xuống, suýt chút nữa đè lên người y.
Bầu không khí trở nên yên lặng ngay tức khắc. Tư thế, địa điểm mập mờ không rõ ràng, hai người gần nhau trong gang tấc, dường như đều đồng thời bị ấn nút dừng lại, ánh mắt chạm ánh mắt, hơi thở cả hai quẩn quanh, không một ai nhúc nhích trước.
"Vì sao... em lại đưa anh khuy măng sét như vậy?"
Sau một hồi im lặng, Lư Cảnh Hàng nhẹ giọng hỏi.
Văn Lạc cười nhạt, không trả lời câu hỏi của anh, lông mi hơi rũ xuống, đưa tay lên, chỉnh lại cổ áo sơ mi của Lư Cảnh Hàng.
"Áo rất đẹp, người mặc cũng rất đẹp."
Không biết trên cổ áo sơ mi này có công tắc gì, Văn Lạc vừa chạm vào, Lư Cảnh Hàng chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng đột nhiên tràn đầy lồng ngực, sau đó chạy thẳng xuống bụng dưới, thiêu đốt cả người. Anh đột nhiên lăn xuống ngồi sang một bên, khuỷu tay chống lên đầu gối, hơi khom người không động đậy nữa.
Văn Lạc sửng sốt, giây lát sau đã hiểu chuyện gì đang xảy ra với Lư Cảnh Hàng.
Tinh lực dồi dào* thật đấy... Y cũng từ trên giường ngồi dậy.
[*] Tinh lực dồi dào: bản gốc là 血气方刚, huyết khí phương cương.
"Anh muốn giải quyết không?"
"Không sao, từ từ sẽ ổn." Lư Cảnh Hàng đưa tay ôm mặt, "Em đừng nhìn anh..."
Văn Lạc bật cười: "Bình thường thôi, có gì đâu mà xấu hổ."
"... Tại sao ở trước mặt em, anh luôn làm chuyện mất hình tượng như vậy chớ." Lư Cảnh Hàng vẫn che mặt lại.
"Anh quan tâm mấy chuyện đó làm gì, em cũng đâu có cười anh."
"Không phải việc em có cười anh hay không, chỉ là... anh muốn ở trước mặt em, để lại ấn tượng thật tốt."
Vẻ mặt của Văn Lạc ngưng trệ trong giây lát, chỉ cảm thấy trái tim mình lại bị anh khẽ chạm vào.
Tại sao người này... luôn khiến y rung động đến vậy.
Lư Cảnh Hàng mãi không nghe thấy Văn Lạc lên tiếng, quay đầu nhìn sang, thấy được khuôn mặt tươi cười của Văn Lạc.
"Lạc! Ban nãy em nói sẽ không cười anh mà!" Lư Cảnh Hàng ấm ức nói.
"Vâng, vâng, em không cười." Văn Lạc nhịn cười, đứng dậy từ trên giường, xoa đầu anh, "Em đi nấu cơm nhé, đợi một chút sẽ có ngay thôi."
Tiếng xắt rau từ trong phòng bếp vang lên, Lư Cảnh Hàng ngồi bên giường hồi lâu mới chậm rãi dịu đi.
Haiz...
Anh thở dài.
Từ trong ra ngoài đều cong triệt để, không thể chối cãi.
Hết cách rồi.
Trừ khi không gặp lại em ấy, tìm một cô gái, hẹn hò, yêu đương, kết hôn rồi sinh con, chặt đứt hết đường lui của bản thân.
Nhưng làm sao có thể xảy ra.
Chưa kể đến điều này sẽ mang lại bao nhiêu sự bất công với những cô gái khác, chỉ cần nghĩ đến sau này không thể gặp được Văn Lạc, anh đã muốn phát điên lên rồi.
Từ khi nào đã không nỡ rời xa em ấy nhiều như vậy.
Mặc dù phía dưới đã an tĩnh, nhưng Lư Cảnh Hàng vẫn ngồi bất động ở mép giường, vùi mặt vào hai tay.
Nếu không thể quên, vậy đừng quan tâm đến nữa, hãy để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên đi.
Nhìn dáng vẻ chính mình như thế này thì sợ không tìm được người kết hôn nữa rồi.
Từng ngày trôi qua đều thích em ấy nhiều hơn, mỗi một ngày đều không ngừng nghĩ về em ấy.
Càng cố nhịn càng nhớ đến, sau bao lâu cũng vô ích.
Muốn quên em ấy, thật sự quá khó khăn.
Trong phòng bếp, Văn Lạc dùng dao cắt tỉa các loại rau củ rồi cho vào một cái tô lớn.
Y chọn thiết kế khuy măng sét như vậy, đúng thật là có chủ đích.
Cả y và Lư Cảnh Hàng đều nghĩ về cùng một điều.
—— Ngày Lư Cảnh Hàng kết hôn và trao nhẫn với một người khác, là ngày cả hai chẳng còn thể gặp nhau.
Không nên nhìn thấy, nhìn một lần sẽ dằn vặt thêm một lần.
Chỉ cần lưu lại kỷ niệm trên đoạn đường mà cả hai từng gặp nhau. Văn Lạc nghĩ. Suy cho cùng là đặt anh ấy ở trong lòng.
"Lạc." Lư Cảnh Hàng vào phòng bếp, chiếc áo mới đã được thay ra.
"Hửm? Xong rồi sao?" Văn Lạc thấy anh lại muốn cười.
"Mẹ nó..." Lư Cảnh Hàng cúi đầu cười, vừa xoa trán vừa tủi thân nói, "Anh không có mặt mũi để gặp người nữa."
"Không phải mọi khi da mặt anh dày lắm sao." Văn Lạc lấy một củ hành tây, bóc vỏ và chuẩn bị cắt.
"Cái đó... để anh cắt giúp em nha." Lư Cảnh Hàng cưỡng ép đổi chủ đề.
"Không cần đâu." Văn Lạc không cho anh đụng vào, "Hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh, anh không cần động tay động chân. Anh ra ngoài ngồi chơi đi."
Văn Lạc không cho anh phụ giúp, nhưng Lư Cảnh Hàng cũng không rời đi, anh dựa vào cửa nhìn y bận rộn trong phòng bếp.
"Lạc, sinh nhật của em là khi nào?"
"Ngày 6 tháng 2." Văn Lạc trả lời.
"Sắp tới rồi." Lư Cảnh Hàng lấy điện thoại ra xem, "Là ngày mồng ba Tết, được đó."
Văn Lạc cười, không lên tiếng.
Lư Cảnh Hàng nói xong, đột nhiên nhớ tới Tết Âm Lịch là mùa lễ đoàn tụ, nhưng đối với Văn Lạc, có lẽ sẽ rất cô đơn.
Có bố mẹ tuyệt tình như vậy...
"Tết này... em đến nhà anh đi?" Lư Cảnh Hàng thử hỏi.
"Đến nhà anh?" Văn Lạc dừng tay lại, mở to mắt nhìn anh.
"Nhà của bố mẹ anh." Lư Cảnh Hàng nói thêm, "Bố mẹ anh biết anh hay ghé nhà em ăn cơm, muốn cảm ơn em, đêm giao thừa em đến nhà anh ăn cơm tất niên đi."
"... Không thích hợp đâu." Văn Lạc lại cúi đầu xuống và xắt nhỏ hành tây. Mặc dù y có một chút lung lay vào ngay giây phút Lư Cảnh Hàng đưa ra lời đề nghị, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, một chút lung lay này vốn nên không có.
Y không thể đi. Y không giải thích được vì sao y không về nhà mình, cũng không có tư cách cùng anh về nhà ăn cơm tất niên.
"Không sao đâu, bố mẹ anh dễ tính lắm, thêm một đôi đũa, thêm một cái bát thôi, em đến đi." Lư Cảnh Hàng vẫn mời y.
"Ừm, tuỳ tình hình nhé." Văn Lạc không muốn liên tục từ chối lòng tốt của Lư Cảnh Hàng, trả lời lấp lửng.
"Anh cũng sẽ tặng quà vào ngày sinh nhật của em." Một lúc sau, Lư Cảnh Hàng lại nói.
"Ừm." Văn Lạc cười, "Đừng có quỵt, phải đưa đó."
"Chắc chắn sẽ tặng em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất