Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta
Chương 47: Tai hoạ ngầm
Buổi trưa cả hai chỉ ăn lót dạ, sau đó gần như không hề đặt chân xuống giường. 'Vận động' cho đến khi mãn nguyện, Lư Cảnh Hàng mới chịu buông tha y, anh ôm Văn Lạc đang trong trạng thái mờ mịt vào ngực, nhìn đôi mắt y, cúi xuống hôn một cái, rồi ngước lên nhìn chóp mũi y, rồi lại cúi xuống hôn cái nữa.
"Ngoan quá đi." Người thương trong lòng đáng yêu đến mức làm trái tim anh mềm rục luôn rồi.
"..." Văn Lạc định thần lại, giấu mặt đi để anh không nhìn thấy, giáng cho anh một cú đấm không có lực sát thương nào, "Đại tinh tinh."
"Ừ." Lư Cảnh Hàng cười đồng ý.
Thích em quá đi mất, anh phải làm sao bây giờ đây.
Văn Lạc vẫn còn dư âm của cơn say tình vừa rồi, cho đến lúc này mới thật sự lấy lại đôi phần tỉnh táo.
"Cảnh Hàng à." Y dùng đầu ngón tay vuốt ve cơ ngực của Lư Cảnh Hàng, gọi tên anh.
"Anh đây."
"Sau này hai ta đi Châu Phi, xem đại tinh tinh thật sự, được không?"
"Hửm? Em thích đại tinh tinh đến thế à?" Lư Cảnh Hàng nhướng mày.
"Vâng. Khi em còn nhỏ xem trên TV, lúc đó đã muốn tới Châu Phi ngắm đại tinh tinh, ngắm sư tử, ngắm voi, muốn nhìn thấy xa-van*, rừng rậm Châu Phi, nhưng đến nay vẫn chưa có cơ hội."
[*] Xa-van: trảng cỏ là là một kiểu thảm thực vật nhiệt đới trong đó tầng ưu thế sinh thái là tầng cỏ.
"Vậy thì đi thôi, không cần sau này, chờ anh qua xong 'trận chiến' này rồi xin nghỉ phép, chúng ta đi ngay." Lư Cảnh hàng hôn lên đỉnh đầu y, "Em muốn đi chỗ nào, hai ta sẽ đi chỗ đó, em muốn làm cái gì, hai ta sẽ làm cái đó."
"Em muốn gì cũng được à?" Văn Lạc dựa vào ngực anh, mỉm cười.
"Đương nhiên, em là bảo bối của anh, cho dù em muốn mặt trăng, anh cũng hái xuống cho em."
Lư Cảnh Hàng ôm Văn Lạc vào lòng như ôm món bảo bối có một không hai trên đời, trầm thấp thủ thỉ với y những lời đường mật ngọt còn hơn kẹo đường.
"Thật sao?" Văn Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt long lanh ánh nước, "Vậy thì em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới."
"Được luôn, đi Châu Phi xong chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới." Lư Cảnh Hàng nói.
"Em còn muốn ở villa hướng biển của Dubai."
"Để anh kiếm tiền mua cho em."
"Em còn... còn muốn biết Quái vật hồ Loch Ness có thật không."
"Anh sẽ lặn xuống đáy hồ để tìm cho em xem."
"Em còn..." Văn Lạc được Lư Cảnh Hàng dỗ đến quá chừng vui vẻ, nghĩ tới nghĩ lui bèn nói, "Nếu em muốn gặp người ngoài hành tinh?"
Lư Cảnh Hàng bật cười: "Được, anh đi tìm cho em, xem người ngoài hành tinh sống ở chỗ nào."
"Em còn muốn thế giới này luôn được hoà bình."
"Được, để anh xem quốc gia nào đang có chiến tranh, anh sẽ nói với lãnh đạo của bọn họ, đánh cái gì mà đánh, Lạc nhà tôi yêu cầu mấy người phải chung sống hoà bình."
Mong muốn nào cũng bị anh giải quyết, trong lúc nhất thời Văn Lạc không nghĩ thêm được gì, đành vùi vào hõm vai anh phì cười.
"Em còn muốn làm gì nữa?" Lư Cảnh Hàng vuốt ve tấm lưng Văn Lạc, nhìn xuống người trong vòng tay mình, cười khẽ.
"Hết rồi." Hơi thở ấm áp bao quanh, Văn Lạc cảm thấy mình giống như đám mây bồng bềnh đang trôi lơ lửng giữa bầu trời xanh biếc, y nhắm mắt lại, không muốn mở ra nữa.
Anh biết không Cảnh Hàng, thật ra em không muốn gì cả, em có anh, thế là đủ rồi.
*
Khoảng thời gian này Văn Lạc cũng bận rộn không kém, y vẽ một vài bức hoạ phong cảnh cho công ty của Hồ Vũ, bên phía hắn rất hài lòng, thỏa thuận được ký kết, việc hợp tác cơ bản đã ổn định.
Chẳng qua công ty của Hồ Vũ thật sự không mạnh về tài chính, trước mắt Văn Lạc chỉ nhận được khoản thù lao tượng trưng. Nếu muốn có thêm tiền thì phải đợi trò chơi được phát hành, hoặc nếu may mắn, công ty có thể thu hút vốn đầu tư từ bên ngoài.
Văn Lạc đọc tin nhắn thông báo đã nhận được tiền thù lao, kiểm tra số dư ngân hàng, khoá màn hình điện thoại.
Thu nhập đến sau cũng không thành vấn đề. Bây giờ ở chung với Lư Cảnh Hàng, không có tiền thuê nhà, hàng tháng chỉ chi tiêu những khoản cố định, cũng không tốn bao nhiêu. So với việc được trả lương nhanh chóng, một sự nghiệp ổn định đương nhiên quan trọng hơn đối với y.
Văn Lạc đặt điện thoại xuống, đang định chuẩn bị nấu ăn, khi đi ngang qua bàn, đột nhiên nhìn thấy điện thoại của Lư Cảnh Hàng đặt trên bàn sáng lên.
'Hóa đơn thẻ tín dụng (số đuôi XXXX) của bạn đã quá hạn...'
Câu đầu tiên của tin nhắn văn bản được hiển thị trên màn hình khóa, Văn Lạc chỉ cần nhìn lướt qua sẽ thấy được nội dung.
Hóa đơn đã quá hạn thanh toán?
Văn Lạc cầm điện thoại của Lư Cảnh Hàng lên, suy nghĩ một lúc, quyết định mở khoá.
Mật khẩu điện thoại của Lư Cảnh Hàng là sinh nhật của Văn Lạc. Văn Lạc chưa bao giờ nghĩ đến việc xem xét điện thoại của anh, nhưng anh vẫn nhất quyết đổi mật khẩu, sau đó còn khoe với y và dâng điện thoại của mình lên như thể dâng một báu vật.
"Giữa anh với em sẽ không tồn tại cái gọi là bí mật." Lư Cảnh Hàng đã nói như vậy.
Văn Lạc không nhìn những thứ khác, y mở giao diện SMS, nhấn vào tin nhắn thông báo thẻ tín dụng đã quá hạn.
... Thiếu rất nhiều.
Đã quá hạn, có nghĩa là không có trả nợ tự động? Hay chưa trừ tiền thành công?
Văn Lạc kiểm tra lại các tin nhắn ngân hàng khác của anh.
'Tài khoản XXXX nhận được 5000 nhân dân tệ (tiền lương), số dư là 16508,46 nhân dân tệ.'
Tuy rằng đã ở bên nhau, nhưng Văn Lạc không rõ ràng về tình hình tài chính của Lư Cảnh Hàng. Trước đó, Lư Cảnh Hàng nói rằng anh làm công việc này để kiếm tiền chi trả các khoản phí chữa bệnh cho mẹ, khi ấy y nghĩ rằng thu nhập hẳn là rất khá.
Nhưng bây giờ nghĩ lại có vẻ không phải như vậy.
Văn Lạc lướt về những tin nhắn cũ, thu nhập hàng tháng 5.000 nhân dân tệ đã duy trì trong một thời gian dài.
Lần trước, Lư Cảnh Hàng có nhắc tới công ty đang gặp một số vấn đề, nhưng Văn Lạc không hiểu gì về hoạt động kinh doanh của công ty, dăm ba câu của Lư Cảnh Hàng cũng không khiến y mường tượng sự việc rõ ràng.
Nhưng nhìn thấy những thông tin ngân hàng này, cuối cùng y cũng hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của 'một số vấn đề' trong miệng Lư Cảnh Hàng là như thế nào.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lư Cảnh Hàng lau tóc bước ra ngoài.
"Cảnh Hàng."
"Ừm?" Lư Cảnh Hàng nhìn y.
Văn Lạc gọi tên anh, Lư Cảnh Hàng đáp lại, nhưng y lại không biết phải hỏi ra sao.
Dạo gần đây anh không có nhiều thu nhập?
Tại sao hoá đơn thẻ tín dụng không thể thanh toán?
Số dư này có phải là tất cả tiền gửi ngân hàng của anh không?
Có phải anh... hết tiền rồi không?
Câu hỏi nào cũng rất khó để mở lời.
Mặc dù hai người đã rất thân thiết, nhưng Văn Lạc vẫn cảm thấy dường như bọn họ không thể tuỳ ý hỏi thăm về tình hình tài chính cá nhân của nhau.
"Không có gì." Văn Lạc cười cười, nuốt xuống câu hỏi đã vọt tới khoé miệng, "Em đi nấu cơm."
"À... Ừ." Lư Cảnh Hàng chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh treo khăn tắm lên móc, sau đó cầm điện thoại lướt qua WeChat. Đang lướt, điện thoại rung lên, báo hiệu nhận được một tin nhắn văn bản mới.
'Thẻ tín dụng của bạn (số đuôi XXXX) nhận được XXXXX nhân dân tệ, hóa đơn tháng này đã được thanh toán hết, hạn mức hiện tại là...'
Đã được trả hết? Lư Cảnh Hàng sững sờ nhìn điện thoại, một hồi sau mới phản ứng kịp, vội vàng đi phòng bếp tìm Văn Lạc.
"Lạc, em trả hoá đơn thẻ tín dụng cho anh?"
"Ừm." Văn Lạc đang rửa nguyên liệu, quay đầu lại cười cười với anh, "Em thấy ngân hàng nhắn cho anh là quá hạn thanh toán, nên em giúp anh trả."
Lư Cảnh Hàng mấp máy môi, không biết nên nói cái gì, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Làm sao... Làm sao có thể để em trả cho anh."
"Em thấy còn thiếu khá nhiều, với lại... hình như số dư thẻ ngân hàng của anh không đủ."
"... Em xem tin nhắn của anh?" Lư Cảnh Hàng hỏi.
Động tác rửa nguyên liệu trong tay Văn Lạc khựng lại.
"Em xin lỗi."
Y xoay người, phản ứng đầu tiên của y là xin lỗi Lư Cảnh Hàng.
"Em nghĩ anh... Về sau em sẽ không xem nữa."
"Không phải, không phải, ý của anh không phải như vậy, là anh nói chưa đầy đủ."
Lư Cảnh Hàng đặt điện thoại xuống, bước tới ôm eo Văn Lạc rồi nhẹ nhàng trấn an.
"Anh đã nói giữa hai chúng ta không tồn tại cái gọi là bí mật, em có thể xem điện thoại của anh bất cứ lúc nào. Chỉ là anh..."
Anh cúi đầu, cười tự giễu.
"Chỉ là anh cảm thấy mất mặt khi để em thấy được mấy thứ này."
Thật sự mất mặt, ba chục tuổi đầu, nợ thẻ tín dụng một đống, số dư trong thẻ ngân hàng chỉ có hơn một vạn. Nhưng không còn cách nào khác, trước đây anh đã dùng rất nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, phần còn lại được dùng để trợ cấp công ty trong trường hợp khẩn cấp, bây giờ tất cả số tiền tiết kiệm của anh thật sự chỉ có nhiêu đó.
"Gần đây... tình trạng công ty không tốt sao?"
Cuối cùng thì Văn Lạc lựa một câu hỏi tương đối uyển chuyển để lên tiếng.
"Ừm... Phương Điền luôn đặt số lượng lớn, thanh toán nhanh chóng, nếu không có bên họ, thật sự rất khó."
Lư Cảnh Hàng cũng không giấu giếm Văn Lạc.
"Công ty không có tiền, nhưng phải trả lương cho người lao động trước, anh là cổ đông nên đành tạm thời khất lại. Mỗi tháng chỉ đưa tượng trưng một khoản lương, mọi khi anh ứng trước công tác phí, công ty cũng không thể hoàn trả. Tiền không đủ, anh chỉ có thể thanh toán ở mức thấp nhất, cho nên thẻ tín dụng mới thiếu như vậy."
"Chật vật từ tuần này hết tuần khác, nhưng lại không trả lương cho anh..." Văn Lạc nhíu mày, nghe anh nói mà lòng xót xa.
"Bây giờ cực khổ, để tương lai có cuộc sống tốt hơn."
Lư Cảnh Hàng cười cười, véo một bên má Văn Lạc.
"Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi, tháng sau có thể sẽ thu hồi hai công nợ, tổng cộng khoảng 200 vạn, đợi đến khi nhận được tiền thì có thể hoàn trả tiền lương đang nợ cho anh rồi. Em muốn đi Châu Phi đúng không, vậy đợi tiền về chúng ta đi ngay."
"Không cần gấp gáp đi Châu Phi, em chỉ nói vậy thôi, anh đừng để ý quá."
Đi du lịch Châu Phi không hề rẻ, tình hình công ty Lư Cảnh Hàng đang gặp khó khăn, đi Châu Phi vào thời điểm này quá mức xa xỉ, y cũng không muốn chiếm dụng thời gian làm việc vốn đã eo hẹp của Lư Cảnh Hàng.
"Không được, nguyện vọng của bảo bối nhà anh phải để ý tới chứ." Lư Cảnh Hàng hôn lên chóp mũi Văn Lạc, "Thẻ tín dụng thật sự không thể để em trả, khi nào lương về anh sẽ chuyển lại cho em."
"Không cần." Văn Lạc cười cười, "Xem như tiền thuê nhà của em ở đây đi."
Sau khi Văn Lạc nói xong, nụ cười trên mặt Lư Cảnh Hàng cứng ngắc ngay lập tức.
"... Tiền thuê nhà?" Giọng của anh hơi khàn, "Em nghĩ... em là người thuê của anh?"
"À không..." Văn Lạc nhận ra mình nói lời sai, trái tim y thắt lại, nhanh chóng nhận lỗi, "Không phải, em nói bậy, anh đừng giận."
Y ôm mặt Lư Cảnh Hàng, hôn lên đôi môi anh.
"Khi hai ta ở bên nhau, không phải lúc nào cũng để anh trả hết cho em, anh muốn dẫn em đi Châu Phi, vậy em cũng muốn trả thẻ tín dụng cho anh."
Sau khi được Văn Lạc dỗ dành, vẻ mặt của Lư Cảnh Hàng nhanh chóng dịu đi. Anh ôm Văn Lạc vào lòng, dụi mặt vào cổ y.
"Em yên tâm, đây chỉ là tạm thời, anh sẽ cố gắng."
Anh đặt cằm mình lên vai Văn Lạc, nói nghiêm túc.
"Nếu em muốn đi Châu Phi, muốn du lịch vòng quanh thế giới, muốn đi nơi đâu muốn làm việc gì, em cứ giao hết anh, anh sẽ cố gắng hết mình để biến nguyện vọng của em thành hiện thực."
"Đối xử với em tốt như vậy à." Văn Lạc cụp mắt, cười.
Y biết rằng Lư Cảnh Hàng luôn nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh ấy lại tỏ tình chân thành đến nỗi khiến người ta luôn muốn khắc ghi lời hứa của anh ấy vào lòng.
Nhưng càng chân thành tỏ tình, càng không thể thật sự đặt trong lòng. Văn Lạc nghĩ.
Hôm nay tốt là đủ rồi.
Đừng mong chờ quá nhiều vào ngày mai.
"Ngoan quá đi." Người thương trong lòng đáng yêu đến mức làm trái tim anh mềm rục luôn rồi.
"..." Văn Lạc định thần lại, giấu mặt đi để anh không nhìn thấy, giáng cho anh một cú đấm không có lực sát thương nào, "Đại tinh tinh."
"Ừ." Lư Cảnh Hàng cười đồng ý.
Thích em quá đi mất, anh phải làm sao bây giờ đây.
Văn Lạc vẫn còn dư âm của cơn say tình vừa rồi, cho đến lúc này mới thật sự lấy lại đôi phần tỉnh táo.
"Cảnh Hàng à." Y dùng đầu ngón tay vuốt ve cơ ngực của Lư Cảnh Hàng, gọi tên anh.
"Anh đây."
"Sau này hai ta đi Châu Phi, xem đại tinh tinh thật sự, được không?"
"Hửm? Em thích đại tinh tinh đến thế à?" Lư Cảnh Hàng nhướng mày.
"Vâng. Khi em còn nhỏ xem trên TV, lúc đó đã muốn tới Châu Phi ngắm đại tinh tinh, ngắm sư tử, ngắm voi, muốn nhìn thấy xa-van*, rừng rậm Châu Phi, nhưng đến nay vẫn chưa có cơ hội."
[*] Xa-van: trảng cỏ là là một kiểu thảm thực vật nhiệt đới trong đó tầng ưu thế sinh thái là tầng cỏ.
"Vậy thì đi thôi, không cần sau này, chờ anh qua xong 'trận chiến' này rồi xin nghỉ phép, chúng ta đi ngay." Lư Cảnh hàng hôn lên đỉnh đầu y, "Em muốn đi chỗ nào, hai ta sẽ đi chỗ đó, em muốn làm cái gì, hai ta sẽ làm cái đó."
"Em muốn gì cũng được à?" Văn Lạc dựa vào ngực anh, mỉm cười.
"Đương nhiên, em là bảo bối của anh, cho dù em muốn mặt trăng, anh cũng hái xuống cho em."
Lư Cảnh Hàng ôm Văn Lạc vào lòng như ôm món bảo bối có một không hai trên đời, trầm thấp thủ thỉ với y những lời đường mật ngọt còn hơn kẹo đường.
"Thật sao?" Văn Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt long lanh ánh nước, "Vậy thì em muốn đi du lịch vòng quanh thế giới."
"Được luôn, đi Châu Phi xong chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới." Lư Cảnh Hàng nói.
"Em còn muốn ở villa hướng biển của Dubai."
"Để anh kiếm tiền mua cho em."
"Em còn... còn muốn biết Quái vật hồ Loch Ness có thật không."
"Anh sẽ lặn xuống đáy hồ để tìm cho em xem."
"Em còn..." Văn Lạc được Lư Cảnh Hàng dỗ đến quá chừng vui vẻ, nghĩ tới nghĩ lui bèn nói, "Nếu em muốn gặp người ngoài hành tinh?"
Lư Cảnh Hàng bật cười: "Được, anh đi tìm cho em, xem người ngoài hành tinh sống ở chỗ nào."
"Em còn muốn thế giới này luôn được hoà bình."
"Được, để anh xem quốc gia nào đang có chiến tranh, anh sẽ nói với lãnh đạo của bọn họ, đánh cái gì mà đánh, Lạc nhà tôi yêu cầu mấy người phải chung sống hoà bình."
Mong muốn nào cũng bị anh giải quyết, trong lúc nhất thời Văn Lạc không nghĩ thêm được gì, đành vùi vào hõm vai anh phì cười.
"Em còn muốn làm gì nữa?" Lư Cảnh Hàng vuốt ve tấm lưng Văn Lạc, nhìn xuống người trong vòng tay mình, cười khẽ.
"Hết rồi." Hơi thở ấm áp bao quanh, Văn Lạc cảm thấy mình giống như đám mây bồng bềnh đang trôi lơ lửng giữa bầu trời xanh biếc, y nhắm mắt lại, không muốn mở ra nữa.
Anh biết không Cảnh Hàng, thật ra em không muốn gì cả, em có anh, thế là đủ rồi.
*
Khoảng thời gian này Văn Lạc cũng bận rộn không kém, y vẽ một vài bức hoạ phong cảnh cho công ty của Hồ Vũ, bên phía hắn rất hài lòng, thỏa thuận được ký kết, việc hợp tác cơ bản đã ổn định.
Chẳng qua công ty của Hồ Vũ thật sự không mạnh về tài chính, trước mắt Văn Lạc chỉ nhận được khoản thù lao tượng trưng. Nếu muốn có thêm tiền thì phải đợi trò chơi được phát hành, hoặc nếu may mắn, công ty có thể thu hút vốn đầu tư từ bên ngoài.
Văn Lạc đọc tin nhắn thông báo đã nhận được tiền thù lao, kiểm tra số dư ngân hàng, khoá màn hình điện thoại.
Thu nhập đến sau cũng không thành vấn đề. Bây giờ ở chung với Lư Cảnh Hàng, không có tiền thuê nhà, hàng tháng chỉ chi tiêu những khoản cố định, cũng không tốn bao nhiêu. So với việc được trả lương nhanh chóng, một sự nghiệp ổn định đương nhiên quan trọng hơn đối với y.
Văn Lạc đặt điện thoại xuống, đang định chuẩn bị nấu ăn, khi đi ngang qua bàn, đột nhiên nhìn thấy điện thoại của Lư Cảnh Hàng đặt trên bàn sáng lên.
'Hóa đơn thẻ tín dụng (số đuôi XXXX) của bạn đã quá hạn...'
Câu đầu tiên của tin nhắn văn bản được hiển thị trên màn hình khóa, Văn Lạc chỉ cần nhìn lướt qua sẽ thấy được nội dung.
Hóa đơn đã quá hạn thanh toán?
Văn Lạc cầm điện thoại của Lư Cảnh Hàng lên, suy nghĩ một lúc, quyết định mở khoá.
Mật khẩu điện thoại của Lư Cảnh Hàng là sinh nhật của Văn Lạc. Văn Lạc chưa bao giờ nghĩ đến việc xem xét điện thoại của anh, nhưng anh vẫn nhất quyết đổi mật khẩu, sau đó còn khoe với y và dâng điện thoại của mình lên như thể dâng một báu vật.
"Giữa anh với em sẽ không tồn tại cái gọi là bí mật." Lư Cảnh Hàng đã nói như vậy.
Văn Lạc không nhìn những thứ khác, y mở giao diện SMS, nhấn vào tin nhắn thông báo thẻ tín dụng đã quá hạn.
... Thiếu rất nhiều.
Đã quá hạn, có nghĩa là không có trả nợ tự động? Hay chưa trừ tiền thành công?
Văn Lạc kiểm tra lại các tin nhắn ngân hàng khác của anh.
'Tài khoản XXXX nhận được 5000 nhân dân tệ (tiền lương), số dư là 16508,46 nhân dân tệ.'
Tuy rằng đã ở bên nhau, nhưng Văn Lạc không rõ ràng về tình hình tài chính của Lư Cảnh Hàng. Trước đó, Lư Cảnh Hàng nói rằng anh làm công việc này để kiếm tiền chi trả các khoản phí chữa bệnh cho mẹ, khi ấy y nghĩ rằng thu nhập hẳn là rất khá.
Nhưng bây giờ nghĩ lại có vẻ không phải như vậy.
Văn Lạc lướt về những tin nhắn cũ, thu nhập hàng tháng 5.000 nhân dân tệ đã duy trì trong một thời gian dài.
Lần trước, Lư Cảnh Hàng có nhắc tới công ty đang gặp một số vấn đề, nhưng Văn Lạc không hiểu gì về hoạt động kinh doanh của công ty, dăm ba câu của Lư Cảnh Hàng cũng không khiến y mường tượng sự việc rõ ràng.
Nhưng nhìn thấy những thông tin ngân hàng này, cuối cùng y cũng hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của 'một số vấn đề' trong miệng Lư Cảnh Hàng là như thế nào.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lư Cảnh Hàng lau tóc bước ra ngoài.
"Cảnh Hàng."
"Ừm?" Lư Cảnh Hàng nhìn y.
Văn Lạc gọi tên anh, Lư Cảnh Hàng đáp lại, nhưng y lại không biết phải hỏi ra sao.
Dạo gần đây anh không có nhiều thu nhập?
Tại sao hoá đơn thẻ tín dụng không thể thanh toán?
Số dư này có phải là tất cả tiền gửi ngân hàng của anh không?
Có phải anh... hết tiền rồi không?
Câu hỏi nào cũng rất khó để mở lời.
Mặc dù hai người đã rất thân thiết, nhưng Văn Lạc vẫn cảm thấy dường như bọn họ không thể tuỳ ý hỏi thăm về tình hình tài chính cá nhân của nhau.
"Không có gì." Văn Lạc cười cười, nuốt xuống câu hỏi đã vọt tới khoé miệng, "Em đi nấu cơm."
"À... Ừ." Lư Cảnh Hàng chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh treo khăn tắm lên móc, sau đó cầm điện thoại lướt qua WeChat. Đang lướt, điện thoại rung lên, báo hiệu nhận được một tin nhắn văn bản mới.
'Thẻ tín dụng của bạn (số đuôi XXXX) nhận được XXXXX nhân dân tệ, hóa đơn tháng này đã được thanh toán hết, hạn mức hiện tại là...'
Đã được trả hết? Lư Cảnh Hàng sững sờ nhìn điện thoại, một hồi sau mới phản ứng kịp, vội vàng đi phòng bếp tìm Văn Lạc.
"Lạc, em trả hoá đơn thẻ tín dụng cho anh?"
"Ừm." Văn Lạc đang rửa nguyên liệu, quay đầu lại cười cười với anh, "Em thấy ngân hàng nhắn cho anh là quá hạn thanh toán, nên em giúp anh trả."
Lư Cảnh Hàng mấp máy môi, không biết nên nói cái gì, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Làm sao... Làm sao có thể để em trả cho anh."
"Em thấy còn thiếu khá nhiều, với lại... hình như số dư thẻ ngân hàng của anh không đủ."
"... Em xem tin nhắn của anh?" Lư Cảnh Hàng hỏi.
Động tác rửa nguyên liệu trong tay Văn Lạc khựng lại.
"Em xin lỗi."
Y xoay người, phản ứng đầu tiên của y là xin lỗi Lư Cảnh Hàng.
"Em nghĩ anh... Về sau em sẽ không xem nữa."
"Không phải, không phải, ý của anh không phải như vậy, là anh nói chưa đầy đủ."
Lư Cảnh Hàng đặt điện thoại xuống, bước tới ôm eo Văn Lạc rồi nhẹ nhàng trấn an.
"Anh đã nói giữa hai chúng ta không tồn tại cái gọi là bí mật, em có thể xem điện thoại của anh bất cứ lúc nào. Chỉ là anh..."
Anh cúi đầu, cười tự giễu.
"Chỉ là anh cảm thấy mất mặt khi để em thấy được mấy thứ này."
Thật sự mất mặt, ba chục tuổi đầu, nợ thẻ tín dụng một đống, số dư trong thẻ ngân hàng chỉ có hơn một vạn. Nhưng không còn cách nào khác, trước đây anh đã dùng rất nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, phần còn lại được dùng để trợ cấp công ty trong trường hợp khẩn cấp, bây giờ tất cả số tiền tiết kiệm của anh thật sự chỉ có nhiêu đó.
"Gần đây... tình trạng công ty không tốt sao?"
Cuối cùng thì Văn Lạc lựa một câu hỏi tương đối uyển chuyển để lên tiếng.
"Ừm... Phương Điền luôn đặt số lượng lớn, thanh toán nhanh chóng, nếu không có bên họ, thật sự rất khó."
Lư Cảnh Hàng cũng không giấu giếm Văn Lạc.
"Công ty không có tiền, nhưng phải trả lương cho người lao động trước, anh là cổ đông nên đành tạm thời khất lại. Mỗi tháng chỉ đưa tượng trưng một khoản lương, mọi khi anh ứng trước công tác phí, công ty cũng không thể hoàn trả. Tiền không đủ, anh chỉ có thể thanh toán ở mức thấp nhất, cho nên thẻ tín dụng mới thiếu như vậy."
"Chật vật từ tuần này hết tuần khác, nhưng lại không trả lương cho anh..." Văn Lạc nhíu mày, nghe anh nói mà lòng xót xa.
"Bây giờ cực khổ, để tương lai có cuộc sống tốt hơn."
Lư Cảnh Hàng cười cười, véo một bên má Văn Lạc.
"Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi, tháng sau có thể sẽ thu hồi hai công nợ, tổng cộng khoảng 200 vạn, đợi đến khi nhận được tiền thì có thể hoàn trả tiền lương đang nợ cho anh rồi. Em muốn đi Châu Phi đúng không, vậy đợi tiền về chúng ta đi ngay."
"Không cần gấp gáp đi Châu Phi, em chỉ nói vậy thôi, anh đừng để ý quá."
Đi du lịch Châu Phi không hề rẻ, tình hình công ty Lư Cảnh Hàng đang gặp khó khăn, đi Châu Phi vào thời điểm này quá mức xa xỉ, y cũng không muốn chiếm dụng thời gian làm việc vốn đã eo hẹp của Lư Cảnh Hàng.
"Không được, nguyện vọng của bảo bối nhà anh phải để ý tới chứ." Lư Cảnh Hàng hôn lên chóp mũi Văn Lạc, "Thẻ tín dụng thật sự không thể để em trả, khi nào lương về anh sẽ chuyển lại cho em."
"Không cần." Văn Lạc cười cười, "Xem như tiền thuê nhà của em ở đây đi."
Sau khi Văn Lạc nói xong, nụ cười trên mặt Lư Cảnh Hàng cứng ngắc ngay lập tức.
"... Tiền thuê nhà?" Giọng của anh hơi khàn, "Em nghĩ... em là người thuê của anh?"
"À không..." Văn Lạc nhận ra mình nói lời sai, trái tim y thắt lại, nhanh chóng nhận lỗi, "Không phải, em nói bậy, anh đừng giận."
Y ôm mặt Lư Cảnh Hàng, hôn lên đôi môi anh.
"Khi hai ta ở bên nhau, không phải lúc nào cũng để anh trả hết cho em, anh muốn dẫn em đi Châu Phi, vậy em cũng muốn trả thẻ tín dụng cho anh."
Sau khi được Văn Lạc dỗ dành, vẻ mặt của Lư Cảnh Hàng nhanh chóng dịu đi. Anh ôm Văn Lạc vào lòng, dụi mặt vào cổ y.
"Em yên tâm, đây chỉ là tạm thời, anh sẽ cố gắng."
Anh đặt cằm mình lên vai Văn Lạc, nói nghiêm túc.
"Nếu em muốn đi Châu Phi, muốn du lịch vòng quanh thế giới, muốn đi nơi đâu muốn làm việc gì, em cứ giao hết anh, anh sẽ cố gắng hết mình để biến nguyện vọng của em thành hiện thực."
"Đối xử với em tốt như vậy à." Văn Lạc cụp mắt, cười.
Y biết rằng Lư Cảnh Hàng luôn nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh ấy lại tỏ tình chân thành đến nỗi khiến người ta luôn muốn khắc ghi lời hứa của anh ấy vào lòng.
Nhưng càng chân thành tỏ tình, càng không thể thật sự đặt trong lòng. Văn Lạc nghĩ.
Hôm nay tốt là đủ rồi.
Đừng mong chờ quá nhiều vào ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất