Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta
Chương 51: Phiên ngoại 1
Phiên ngoại 1: Hôn lễ (1).
***
Áo sơ mi, áo phông, quần tây, quần thể thao.
Thường ngày không cảm thấy tủ quần áo như thế là nhiều, thế mà hôm nay bắt tay thu dọn đồ đạc, quần áo của hai người hoá ra đầy cả một giường. Văn Lạc lần lượt tháo các móc treo ra, gấp lại cẩn thận và phân loại chúng vào các túi hút chân không riêng biệt.
Những chiếc túi hút chân không chứa quần áo này sẽ được cho vào thùng giấy và gửi đến bờ biển Thanh Đảo – ngôi nhà mới của hai người.
Văn Lạc và Lư Cảnh Hàng đã ở bên nhau gần ba năm. Trong ba năm qua, hai người đến Châu Phi xem sư tử, voi và đại tinh tinh; đến Scotland thăm hồ Loch Ness nhưng không tìm thấy thuỷ quái. Và ở sáu tháng trước, cả hai ghé Thanh Đảo vài lần, cuối cùng quyết định chọn một biệt thự nhỏ hướng biển. Biệt thự nhỏ là một nhà ở riêng lẻ hai tầng, diện tích không lớn nhưng có sân nhỏ trồng hoa cỏ thơm ngát. Trên tầng hai còn có sân thượng thoáng đãng, nơi này đón gió biển mát rười rượi, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy bãi cát trắng trải dài và làn sóng lăn tăn dịu êm. Biệt thự ở Dubai đích thị mua không nổi, nhưng ngôi nhà mới ở Thanh Đảo cũng không kém phần lãng mạn.
"Điều ước của Lạc nhà anh lại trở thành sự thật nữa kìa."
Mặt trời ngả về phía tây, trên sân thượng biệt thự, Lư Cảnh Hàng ôm Văn Lạc từ phía sau, cả hai cùng nhìn ra mặt biển nhuộm sắc trời đỏ rực lúc hoàng hôn.
Văn Lạc không nói mà chỉ mỉm cười, y nghiêng đầu cọ nhẹ vào gò má anh, đoạn hôn phớt lên đó.
Lư Cảnh Hàng cũng cười, anh hôn trán Văn Lạc một cái rõ kêu, lại ôm chặt y hơn nữa.
"Lạc à, em ở bên anh có hạnh phúc không?"
"Ừm..."
Văn Lạc cười tươi đến độ đôi mắt cong cong, 'ừm' cả hồi lâu mới trả lời anh.
"Cũng được."
"Hả? Cũng được?" Lư Cảnh Hàng nhướng mày, hiển nhiên không hài lòng với đáp án của ai đó.
"Ừm..." Văn Lạc lại ngân nga tiếng 'ừm', "Miễn cưỡng cũng vui."
"Miễn cưỡng à..."
Lư Cảnh Hàng chậc lưỡi, gác cằm lên vai Văn Lạc, bày ra dáng vẻ đáng thương muốn chết.
Đương nhiên Lư Cảnh Hàng biết Văn Lạc đang cố ý trêu mình, Văn Lạc cũng đương nhiên biết Lư Cảnh Hàng giả bộ đáng thương. Nhưng biết làm sao đây, dáng vẻ đáng thương của anh chó con khiến trái tim y run rẩy không thôi.
Văn Lạc không đành lòng trêu chọc anh nữa, quay người lại, nâng hai tay xoa mặt Lư Cảnh Hàng, y mỉm cười dịu dàng và hôn thật sâu lên môi anh.
"Cực kỳ hạnh phúc." Văn Lạc nhìn anh chăm chú, trong mắt ẩn chứa ánh chiều tà ấm áp.
Được câu trả lời nghiêm túc của Văn Lạc, lời thêm một nụ hôn ngọt ngào, Lư Cảnh Hàng lập tức không đáng thương nữa, cười tí tởn đến híp cả đôi mắt.
"Ngày mai chúng ta trở về Bắc Kinh thu dọn đồ đạc, dọn về đây sớm sớm, để bảo bối của anh được ở nhà mới, nhé."
***
Mấy ngày nay Lư Cảnh Hàng không đi công tác, nên anh ở nhà cùng Văn Lạc thu dọn đồ đạc cần chuyển sang Thanh Đảo. Nội thất và các thiết bị máy móc đã trang bị đầy đủ ở bên kia, hai người chỉ cần gửi quần áo, vật dụng sinh hoạt hàng ngày là xong rồi.
Căn hộ ở Thuận Hưng đã được bán đi để lấy tiền trả trước cho biệt thự. Khi cả hai thu dọn đồ đạc và rời đi, ngôi nhà này sẽ sớm trở thành nhà của người khác.
Sau khi sắp xếp quần áo, Văn Lạc ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn cánh cửa nhỏ màu xám trong phòng ngủ. Bên trong cánh cửa nhỏ này là một nhà kho dùng để chứa quần áo trái mùa và một số bộ chăn ga gối đệm.
Trong căn nhà này có những kỷ niệm của y và Lư Cảnh Hàng hơn ba năm qua, giờ đây phải dọn đi, trong lòng y thật sự quá đỗi tiếc nuối. Và điều mà Văn Lạc quyến luyến nhất chính là căn phòng chứa đồ này.
Vì những hồi ức theo sau cánh cửa nhỏ ấy, nó thật đẹp và thật ấm lòng.
Đó là một ngày khi hai người vừa mới ở bên nhau, Lư Cảnh Hàng nhìn thấy màn cầu hôn trong phim bèn nảy ra ý tưởng táo bạo, nhất định phải tặng cho Văn Lạc một khung cảnh như thế.
"Em không muốn! Anh đừng làm!"
Văn Lạc tưởng tượng ra kiểu cầu hôn ở nơi công cộng, da gà da vịt đua nhau nổi lên. Dù là một đôi tình nhân bình thường, Văn Lạc cũng cảm thấy cảnh tượng như thế thật xấu hổ đến mức không biết phải giơ tay nhấc chân thế nào, huống chi là một đôi tình nhân khác thường như họ.
"Nếu anh dám cầm hoa hồng quỳ một gối ở nơi công cộng, em lập tức không cần anh nữa!" Văn Lạc khẽ cắn môi, nói nặng lời với Lư Cảnh Hàng.
"Vậy thì chúng ta không ở nơi công cộng, được không em?"
Lư Cảnh Hàng trông khá nghiêm túc, anh ôm Văn Lạc vào lòng rồi vuốt ve cánh tay y, đoạn từ tốn giải thích.
"Thật ra anh nghĩ như vậy này. Em thấy đó, hai ta không thể đăng ký kết hôn hay tổ chức đám cưới, nhưng anh nghĩ chúng mình cần có một nghi thức. Là một nghi thức nho nhỏ để nói rằng, từ hôm nay, từ lúc này, hai ta thật sự ở bên nhau. Là cảm giác như lời tuyên bố sẽ bên nhau trọn đời ấy."
"Chậc, anh chả biết nói sao nữa, em hiểu ý anh, đúng không Lạc?"
"Hai ta... đã ở bên nhau rồi mà." Giọng của Văn Lạc dần dịu đi khi y được bao bọc trong vòng tay ấm áp của ai đó.
"Ừm... Anh cứ cảm thấy, chúng mình thiếu thiếu chút gì đó." Lư Cảnh Hàng suy nghĩ, "Anh luôn hy vọng hai ta ở bên nhau là một điều viên mãn nhất trên đời, không có bất kỳ khuyết điểm nào cả. Người khác có gì, anh muốn chúng ta cũng phải có."
Văn Lạc lắng nghe anh nói, cảm giác phản kháng mạnh mẽ lúc ban đầu dần dần mờ nhạt đi từng chút.
Lư Cảnh Hàng muốn nói gì, y hiển nhiên hiểu rõ hơn ai hết.
Là một người đã biết tính hướng của mình từ khi còn nhỏ, hôn lễ chưa bao giờ xuất hiện trong sự mong chờ của Văn Lạc. Với y, buổi lễ được mọi người chúc phúc là một thứ gì đó rất mực xa xỉ ở chiều không gian khác.
Suy cho cùng, có tính hướng như vậy là số mệnh khó được người khác chúc phúc.
Nhưng Lư Cảnh Hàng thì khác. Không có nghi ngờ gì về một hôn lễ sẽ xuất hiện trong cuộc đời anh. Nếu không gặp y, sớm hay muộn, nhất định sẽ có một ngày, sẽ có một khoảnh khắc, anh nắm tay một cô gái bước vào lễ đường, cùng nhau tuyên bố hạnh phúc đẹp đẽ của hai người trước toàn thể gia đình và bạn bè hai bên.
Ngày ấy khoảnh khắc ấy đã không có, âu cũng là nỗi tiếc nuối trong anh.
... Nếu kết cục viên mãn này dựa vào y, vậy hãy để y mang đến.
"Ừm, em nghe anh." Văn Lạc không phản đối nữa, y nhẹ nhàng mân mê bàn tay Lư Cảnh Hàng, khẽ gật đầu trong cái ôm của anh.
"Nhưng không thể trước nhiều người." Văn Lạc nói thêm.
"Không thành vấn đề, anh nhất định không làm màu đâu."
Cuộc trò chuyện về buổi lễ dừng ở đây, về sau Lư Cảnh Hàng không còn nhắc đến nữa. Cứ như thể vài câu thảo luận đó chưa từng xảy ra, cuộc sống thường nhật cứ tiếp tục theo guồng quay trôi qua dăm ba tháng, Văn Lạc đã gần như quên béng nó đi.
Hôm ấy cũng là một ngày rất bình thường. Văn Lạc đến công ty Hồ Vũ để bàn chuyện công việc, sau khi tan làm, Lư Cảnh Hàng lái xe đón y về nhà.
Trên đường về nhà, Văn Lạc cảm thấy người ngồi cạnh bên có vẻ phấn khích lạ thường.
"Sao hôm nay anh vui thế?" Văn Lạc hỏi.
"Hả? Anh có hả?" Lư Cảnh Hàng chớp mắt, khuôn mặt ngây thơ vô số tội, "Hôm nay anh bàn chuyện làm ăn với khách hàng, có khả năng sẽ nhận được rất nhiều đơn, nên anh vui đó."
"Ồ..." Mặc dù vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng Văn Lạc cũng không bận tâm quá nhiều.
Dẫu sao vui vẻ chẳng phải là một điều xấu, nếu có thể vui, vậy cứ để anh ấy vui thôi.
Trở về Thuận Hưng, Lư Cảnh Hàng vừa bước vào nhà đã nằm ườn trên sô pha.
"Buối tối anh muốn ăn gì?" Văn Lạc rửa tay, mở tủ lạnh ra xem.
"Lạc, em lấy giúp anh cái chăn đi, nằm trên sô pha lạnh quá." Lư Cảnh Hàng không trả lời câu hỏi của y, ngược lại trở mình trên sô pha gọi vọng vào.
"Anh tự lấy đi." Văn Lạc lấy ra một túi cánh gà từ trong tủ lạnh, "Buổi tối ăn cánh gà chiên Coca không?"
"Ăn ——" Lư Cảnh Hàng nằm ườn trên sô pha, chẳng thèm nhúc nhích, "Bé cưng lấy giúp anh đi, anh cất ở kho chứa đồ, anh lười quá à."
"Lười chết anh luôn." Văn Lạc cười, đặt cánh gà sang một bên rồi đi vào phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng ngủ, Văn Lạc đã cảm thấy trong phòng có thêm thứ gì đó, y đảo mắt nhìn lướt qua thì thấy hai chiếc hộp đựng đồ lớn được xếp chồng lên nhau trong góc.
Hộp đựng đồ? Lúc ra ngoài, có hộp đựng đồ ở đây sao?
Một câu hỏi nhỏ thoáng qua trong đầu y, Văn Lạc đi thẳng đến phòng chứa đồ, mở ra cánh cửa nhỏ màu xám.
Cạch ——
Giây phút cánh cửa mở ra, Văn Lạc chợt cảm thấy một chùm sáng vàng rực rỡ loé lên trước mắt, nhìn kỹ lại thì thấy ba bức tường của phòng chứa đồ được trang trí bởi rèm tua rua bằng giấy vàng óng ánh, chúng che kín toàn bộ các ngăn tủ hai bên.
Văn Lạc sững sờ trong phút chốc, đầu óc đờ đẫn mất hồi lâu, mãi sau đó y mới nhận ra dòng chữ dán trên tấm rèm tua rua.
Xin chào Văn Lạc tiên sinh, tôi là kho hàng của anh.
Anh Lư Cảnh Hàng nói rằng, anh ấy thật sự rất yêu tiên sinh.
Anh ấy nhờ tôi hỏi tiên sinh hai điều, liệu tiên sinh có bằng lòng ở bên anh ấy hay không?
Dù giàu sang hay khốn khó, dù khoẻ mạnh hay bệnh tật, hai người sẽ vĩnh viễn không chia lìa?
Đồng ý —— Vui lòng mở bên này.
Không đồng ý —— Vui lòng mở bên này.
Một vài con chữ giản đơn khiến bộ não choáng váng của Văn Lạc dần trở lại bình thường. Cảm xúc nóng bỏng ngọt ngào lấp đầy trái tim, khoé miệng không khỏi cong lên, Văn Lạc cố nén cười, trước tiên y mở ra bức màn tua rua ở phía 'Không đồng ý'.
Bé! Cưng! Em! Nghĩ! Lại! Lần! Nữa! Đi!
Chào đón y là hàng chữ đỏ tươi to đùng như đấm thẳng vào mặt. Những chữ cái màu đỏ được bao phủ bởi rất nhiều tấm ảnh ghi lại các biểu cảm kỳ lạ khác nhau của Lư Cảnh Hàng, nào là ảnh chụp đầu to, bĩu môi, nháy mắt, giả vờ đáng thương, giả vờ khóc, ngốc cỡ nào cũng có tất.
Văn Lạc bật cười thành tiếng, hạ tấm rèm bên này xuống, mở ra 'Đồng ý'.
Bé cưng ơi ~ Anh yêu em! Chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời ~
Những lời âu yếm đơn giản lẫn ngọt ngào được bao quanh bởi đoá hồng đỏ ánh vào đôi mắt của Văn Lạc.
Có tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, Văn Lạc quay đầu lại, nhìn thấy Lư Cảnh Hàng đã đứng ở cửa phòng ngủ không biết tự lúc nào. Thấy Văn Lạc tìm được mình, anh bèn biến ra một bó hồng lớn rồi đi tới trước mặt Văn Lạc, quỳ một gối xuống đất, anh nâng bó hồng ngát hương lên, ánh mắt như chất chứa cả dải ngân hà lung linh huyền ảo, anh thiết tha nhìn Văn Lạc.
"Em yêu, chúng ta ở bên nhau trọn đời, nhé em."
Nói đoạn, anh đặt bó hồng vào tay Văn Lạc, lấy một chiếc hộp nhỏ bằng vải flannel* rồi mở ra trước mặt y. [1]
[1] Flannel là một loại vải mềm mại, được dệt mỏng, được dùng cho nhiều nghành nghề trong xã hôi, trong đó ngành thời trang sử dụng chất vải này nhiều nhất.
Trong hộp nhỏ có hai chiếc nhẫn nam làm bằng bạch kim được đính một viên kim cương sáng lấp lánh.
"Em đã chọn 'Đồng ý', em không được thay đổi quyết định đâu."
Vừa nói, Lư Cảnh Hàng vừa nắm lấy tay Văn Lạc, anh đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của y, cũng đeo chiếc còn lại vào ngón áp út của mình, sau đó anh siết chặt tay Văn Lạc.
"Được rồi, anh đại diện kho hàng tuyên bố, Văn Lạc tiên sinh và Lư Cảnh Hàng tiên sinh sẽ chính thức trở thành vợ chồng kể từ hôm nay!" Lư Cảnh Hàng cười toe toét, nói.
"Cảnh Hàng..."
Văn Lạc nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, nhìn một hồi lại cảm thấy đôi mắt ngấn nước. Y đặt bó hồng trong tay xuống giường, ôm chầm lấy Lư Cảnh Hàng, vùi thật sâu vào vòng tay ấm áp của anh.
"Em yêu anh."
Dường như có cả ngàn chữ vạn từ trong đầu, song cuối cùng, y chỉ thốt lên được một câu ngắn gọn.
Giọng Văn Lạc buồn thiu, nhưng lại pha lẫn sự nghèo ngào hạnh phúc.
"Anh cũng yêu em."
Lư Cảnh Hàng cũng ôm chặt Văn Lạc, anh dịu dàng hôn lên mái tóc y, tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ đến từ người thương trong vòng tay.
"Nhẫn đã đeo vào, từ nay về sau, em chính thức trở thành vợ bé nhỏ của anh."
Trước đây hễ nhắc đến từ 'vợ', Văn Lạc luôn tỏ ra phản đối. Nhưng lúc này đây, không biết Văn Lạc không phản ứng hay là trong lòng đang chìm đắm trong biển cảm xúc mênh mông mà chỉ khẽ 'ừ' một tiếng, không nói thêm gì khác.
"Hơn nữa, chuyện chúng mình có sự chứng kiến của phòng chứa đồ. Nếu sau này em không cần anh, em phải được sự đồng ý của phòng chứa đồ." Lư Cảnh Hàng nói.
Văn Lạc mỉm cười trong cái ôm ấm áp của anh: "Vậy nếu chúng ta chuyển nhà, phòng chứa đồ không còn thì sao?"
"Thì thôi."
Lư Cảnh Hàng cũng cười.
"Vậy thì sướng muốn chết, rốt cuộc em chạy không nổi nữa rồi ~"
***
Kỷ niệm thật đẹp.
Văn Lạc ngồi ở mép giường, nhìn cánh cửa nhỏ màu xám hé mở trước mặt, khoé miệng hiện lên ý cười ấm áp.
"Lạc ơi! Em dọn quần áo xong chưa?"
Bấy giờ, Lư Cảnh Hàng gọi với vào từ phòng khách, tiếng gọi í ới lập tức kéo Văn Lạc trở về thực tại.
"À! Em xong rồi!"
Văn Lạc nhanh chóng trả lời, y đứng dậy, toan đóng cửa phòng chứa đồ. Nhưng vừa đặt tay lên cửa, trong lòng vẫn không thôi quyến luyến.
Hương hoa hồng ngào ngạt như hãy còn vấn vương trong căn phòng chứa đồ trống rỗng.
—— Nơi này từng được Lư Cảnh Hàng trao cho y một hôn lễ bằng cả trái tim.
Lư Cảnh Hàng ở phòng khách phát hiện Văn Lạc đã lâu không ra ngoài, anh bèn nhìn vào hướng phòng ngủ, phát hiện Văn Lạc đang ngẩn người đối diện phòng chứa đồ.
"Sao vậy bé?" Lư Cảnh Hàng bước vào phòng ngủ, hỏi y.
"Không sao đâu." Văn Lạc cười cười, "Chỉ là... không nỡ xa phòng chứa đồ này."
Lư Cảnh Hàng nở nụ cười, ôm Văn Lạc từ phía sau.
Văn Lạc không nỡ rời xa phòng chứa đồ, nguyên nhân như thế nào chẳng cần nói nữa, anh hiển nhiên hiểu rõ.
"Anh."
Văn Lạc thấy anh hiểu tất tần tật, ý đồ trêu chọc lại ngo ngoe rục rịch, lời ngon ngọt đã đến bên môi lại bẻ lái sang hướng khác.
"Đáng lẽ ra nếu anh không yêu em hay thay lòng đổi dạ, em còn có thể kéo anh đến phòng chứa đồ này, để anh suy nghĩ cho kỹ về những gì anh đã nói với em."
Văn Lạc thở dài ra điều mất mát lắm.
"Nhưng phòng chứa đồ sắp không còn, cho dù em muốn lay tỉnh anh, cũng không biết kéo anh đi đâu."
"Nói bậy nói bạ, anh đối với em làm gì có chuyện thay lòng đổi dạ!" Lư Cảnh Hàng phản ứng nhanh chóng, ngay tức khắc nêu rõ lập trường của mình.
"Lỡ như có thì sao?"
"Chuyện này không hề có vụ 'lỡ như' ở đây!" Lư Cảnh Hàng vỗ ngực, thề non hẹn biển trước mặt y.
Văn Lạc bật cười: "Không tệ ha, khát vọng sinh tồn mạnh thật nhỉ."
"Đương nhiên rồi." Lư Cảnh Hàng cười đắc ý, "Cái này mới gọi là người chồng ưu tú nhé."
Cả hai cười tí ta tí tởn một thôi một hồi rồi cùng nhau dọn dẹp, dần dần nỗi lưu luyến của Văn Lạc về căn nhà cũ và phòng chứa đồ đã vơi đi khá nhiều.
Suy cho cùng, mọi thứ trên đời đều rộn ràng nhộn nhịp lướt qua nhau, có quá ít người có thể dừng lại và sóng đôi trọn đời.
Văn Lạc nghĩ.
Nếu người trước mặt có thể làm được, vậy đã là may mắn quá đỗi lớn lao mà y có trong đời.
_________
Q: Hôm nay là ngày đặc biệt, ba của mình âm tính lần thứ nhất rồi, thành thử vui quá đăng phiên ngoại 1 lên luôn >w
***
Áo sơ mi, áo phông, quần tây, quần thể thao.
Thường ngày không cảm thấy tủ quần áo như thế là nhiều, thế mà hôm nay bắt tay thu dọn đồ đạc, quần áo của hai người hoá ra đầy cả một giường. Văn Lạc lần lượt tháo các móc treo ra, gấp lại cẩn thận và phân loại chúng vào các túi hút chân không riêng biệt.
Những chiếc túi hút chân không chứa quần áo này sẽ được cho vào thùng giấy và gửi đến bờ biển Thanh Đảo – ngôi nhà mới của hai người.
Văn Lạc và Lư Cảnh Hàng đã ở bên nhau gần ba năm. Trong ba năm qua, hai người đến Châu Phi xem sư tử, voi và đại tinh tinh; đến Scotland thăm hồ Loch Ness nhưng không tìm thấy thuỷ quái. Và ở sáu tháng trước, cả hai ghé Thanh Đảo vài lần, cuối cùng quyết định chọn một biệt thự nhỏ hướng biển. Biệt thự nhỏ là một nhà ở riêng lẻ hai tầng, diện tích không lớn nhưng có sân nhỏ trồng hoa cỏ thơm ngát. Trên tầng hai còn có sân thượng thoáng đãng, nơi này đón gió biển mát rười rượi, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy bãi cát trắng trải dài và làn sóng lăn tăn dịu êm. Biệt thự ở Dubai đích thị mua không nổi, nhưng ngôi nhà mới ở Thanh Đảo cũng không kém phần lãng mạn.
"Điều ước của Lạc nhà anh lại trở thành sự thật nữa kìa."
Mặt trời ngả về phía tây, trên sân thượng biệt thự, Lư Cảnh Hàng ôm Văn Lạc từ phía sau, cả hai cùng nhìn ra mặt biển nhuộm sắc trời đỏ rực lúc hoàng hôn.
Văn Lạc không nói mà chỉ mỉm cười, y nghiêng đầu cọ nhẹ vào gò má anh, đoạn hôn phớt lên đó.
Lư Cảnh Hàng cũng cười, anh hôn trán Văn Lạc một cái rõ kêu, lại ôm chặt y hơn nữa.
"Lạc à, em ở bên anh có hạnh phúc không?"
"Ừm..."
Văn Lạc cười tươi đến độ đôi mắt cong cong, 'ừm' cả hồi lâu mới trả lời anh.
"Cũng được."
"Hả? Cũng được?" Lư Cảnh Hàng nhướng mày, hiển nhiên không hài lòng với đáp án của ai đó.
"Ừm..." Văn Lạc lại ngân nga tiếng 'ừm', "Miễn cưỡng cũng vui."
"Miễn cưỡng à..."
Lư Cảnh Hàng chậc lưỡi, gác cằm lên vai Văn Lạc, bày ra dáng vẻ đáng thương muốn chết.
Đương nhiên Lư Cảnh Hàng biết Văn Lạc đang cố ý trêu mình, Văn Lạc cũng đương nhiên biết Lư Cảnh Hàng giả bộ đáng thương. Nhưng biết làm sao đây, dáng vẻ đáng thương của anh chó con khiến trái tim y run rẩy không thôi.
Văn Lạc không đành lòng trêu chọc anh nữa, quay người lại, nâng hai tay xoa mặt Lư Cảnh Hàng, y mỉm cười dịu dàng và hôn thật sâu lên môi anh.
"Cực kỳ hạnh phúc." Văn Lạc nhìn anh chăm chú, trong mắt ẩn chứa ánh chiều tà ấm áp.
Được câu trả lời nghiêm túc của Văn Lạc, lời thêm một nụ hôn ngọt ngào, Lư Cảnh Hàng lập tức không đáng thương nữa, cười tí tởn đến híp cả đôi mắt.
"Ngày mai chúng ta trở về Bắc Kinh thu dọn đồ đạc, dọn về đây sớm sớm, để bảo bối của anh được ở nhà mới, nhé."
***
Mấy ngày nay Lư Cảnh Hàng không đi công tác, nên anh ở nhà cùng Văn Lạc thu dọn đồ đạc cần chuyển sang Thanh Đảo. Nội thất và các thiết bị máy móc đã trang bị đầy đủ ở bên kia, hai người chỉ cần gửi quần áo, vật dụng sinh hoạt hàng ngày là xong rồi.
Căn hộ ở Thuận Hưng đã được bán đi để lấy tiền trả trước cho biệt thự. Khi cả hai thu dọn đồ đạc và rời đi, ngôi nhà này sẽ sớm trở thành nhà của người khác.
Sau khi sắp xếp quần áo, Văn Lạc ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn cánh cửa nhỏ màu xám trong phòng ngủ. Bên trong cánh cửa nhỏ này là một nhà kho dùng để chứa quần áo trái mùa và một số bộ chăn ga gối đệm.
Trong căn nhà này có những kỷ niệm của y và Lư Cảnh Hàng hơn ba năm qua, giờ đây phải dọn đi, trong lòng y thật sự quá đỗi tiếc nuối. Và điều mà Văn Lạc quyến luyến nhất chính là căn phòng chứa đồ này.
Vì những hồi ức theo sau cánh cửa nhỏ ấy, nó thật đẹp và thật ấm lòng.
Đó là một ngày khi hai người vừa mới ở bên nhau, Lư Cảnh Hàng nhìn thấy màn cầu hôn trong phim bèn nảy ra ý tưởng táo bạo, nhất định phải tặng cho Văn Lạc một khung cảnh như thế.
"Em không muốn! Anh đừng làm!"
Văn Lạc tưởng tượng ra kiểu cầu hôn ở nơi công cộng, da gà da vịt đua nhau nổi lên. Dù là một đôi tình nhân bình thường, Văn Lạc cũng cảm thấy cảnh tượng như thế thật xấu hổ đến mức không biết phải giơ tay nhấc chân thế nào, huống chi là một đôi tình nhân khác thường như họ.
"Nếu anh dám cầm hoa hồng quỳ một gối ở nơi công cộng, em lập tức không cần anh nữa!" Văn Lạc khẽ cắn môi, nói nặng lời với Lư Cảnh Hàng.
"Vậy thì chúng ta không ở nơi công cộng, được không em?"
Lư Cảnh Hàng trông khá nghiêm túc, anh ôm Văn Lạc vào lòng rồi vuốt ve cánh tay y, đoạn từ tốn giải thích.
"Thật ra anh nghĩ như vậy này. Em thấy đó, hai ta không thể đăng ký kết hôn hay tổ chức đám cưới, nhưng anh nghĩ chúng mình cần có một nghi thức. Là một nghi thức nho nhỏ để nói rằng, từ hôm nay, từ lúc này, hai ta thật sự ở bên nhau. Là cảm giác như lời tuyên bố sẽ bên nhau trọn đời ấy."
"Chậc, anh chả biết nói sao nữa, em hiểu ý anh, đúng không Lạc?"
"Hai ta... đã ở bên nhau rồi mà." Giọng của Văn Lạc dần dịu đi khi y được bao bọc trong vòng tay ấm áp của ai đó.
"Ừm... Anh cứ cảm thấy, chúng mình thiếu thiếu chút gì đó." Lư Cảnh Hàng suy nghĩ, "Anh luôn hy vọng hai ta ở bên nhau là một điều viên mãn nhất trên đời, không có bất kỳ khuyết điểm nào cả. Người khác có gì, anh muốn chúng ta cũng phải có."
Văn Lạc lắng nghe anh nói, cảm giác phản kháng mạnh mẽ lúc ban đầu dần dần mờ nhạt đi từng chút.
Lư Cảnh Hàng muốn nói gì, y hiển nhiên hiểu rõ hơn ai hết.
Là một người đã biết tính hướng của mình từ khi còn nhỏ, hôn lễ chưa bao giờ xuất hiện trong sự mong chờ của Văn Lạc. Với y, buổi lễ được mọi người chúc phúc là một thứ gì đó rất mực xa xỉ ở chiều không gian khác.
Suy cho cùng, có tính hướng như vậy là số mệnh khó được người khác chúc phúc.
Nhưng Lư Cảnh Hàng thì khác. Không có nghi ngờ gì về một hôn lễ sẽ xuất hiện trong cuộc đời anh. Nếu không gặp y, sớm hay muộn, nhất định sẽ có một ngày, sẽ có một khoảnh khắc, anh nắm tay một cô gái bước vào lễ đường, cùng nhau tuyên bố hạnh phúc đẹp đẽ của hai người trước toàn thể gia đình và bạn bè hai bên.
Ngày ấy khoảnh khắc ấy đã không có, âu cũng là nỗi tiếc nuối trong anh.
... Nếu kết cục viên mãn này dựa vào y, vậy hãy để y mang đến.
"Ừm, em nghe anh." Văn Lạc không phản đối nữa, y nhẹ nhàng mân mê bàn tay Lư Cảnh Hàng, khẽ gật đầu trong cái ôm của anh.
"Nhưng không thể trước nhiều người." Văn Lạc nói thêm.
"Không thành vấn đề, anh nhất định không làm màu đâu."
Cuộc trò chuyện về buổi lễ dừng ở đây, về sau Lư Cảnh Hàng không còn nhắc đến nữa. Cứ như thể vài câu thảo luận đó chưa từng xảy ra, cuộc sống thường nhật cứ tiếp tục theo guồng quay trôi qua dăm ba tháng, Văn Lạc đã gần như quên béng nó đi.
Hôm ấy cũng là một ngày rất bình thường. Văn Lạc đến công ty Hồ Vũ để bàn chuyện công việc, sau khi tan làm, Lư Cảnh Hàng lái xe đón y về nhà.
Trên đường về nhà, Văn Lạc cảm thấy người ngồi cạnh bên có vẻ phấn khích lạ thường.
"Sao hôm nay anh vui thế?" Văn Lạc hỏi.
"Hả? Anh có hả?" Lư Cảnh Hàng chớp mắt, khuôn mặt ngây thơ vô số tội, "Hôm nay anh bàn chuyện làm ăn với khách hàng, có khả năng sẽ nhận được rất nhiều đơn, nên anh vui đó."
"Ồ..." Mặc dù vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng Văn Lạc cũng không bận tâm quá nhiều.
Dẫu sao vui vẻ chẳng phải là một điều xấu, nếu có thể vui, vậy cứ để anh ấy vui thôi.
Trở về Thuận Hưng, Lư Cảnh Hàng vừa bước vào nhà đã nằm ườn trên sô pha.
"Buối tối anh muốn ăn gì?" Văn Lạc rửa tay, mở tủ lạnh ra xem.
"Lạc, em lấy giúp anh cái chăn đi, nằm trên sô pha lạnh quá." Lư Cảnh Hàng không trả lời câu hỏi của y, ngược lại trở mình trên sô pha gọi vọng vào.
"Anh tự lấy đi." Văn Lạc lấy ra một túi cánh gà từ trong tủ lạnh, "Buổi tối ăn cánh gà chiên Coca không?"
"Ăn ——" Lư Cảnh Hàng nằm ườn trên sô pha, chẳng thèm nhúc nhích, "Bé cưng lấy giúp anh đi, anh cất ở kho chứa đồ, anh lười quá à."
"Lười chết anh luôn." Văn Lạc cười, đặt cánh gà sang một bên rồi đi vào phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng ngủ, Văn Lạc đã cảm thấy trong phòng có thêm thứ gì đó, y đảo mắt nhìn lướt qua thì thấy hai chiếc hộp đựng đồ lớn được xếp chồng lên nhau trong góc.
Hộp đựng đồ? Lúc ra ngoài, có hộp đựng đồ ở đây sao?
Một câu hỏi nhỏ thoáng qua trong đầu y, Văn Lạc đi thẳng đến phòng chứa đồ, mở ra cánh cửa nhỏ màu xám.
Cạch ——
Giây phút cánh cửa mở ra, Văn Lạc chợt cảm thấy một chùm sáng vàng rực rỡ loé lên trước mắt, nhìn kỹ lại thì thấy ba bức tường của phòng chứa đồ được trang trí bởi rèm tua rua bằng giấy vàng óng ánh, chúng che kín toàn bộ các ngăn tủ hai bên.
Văn Lạc sững sờ trong phút chốc, đầu óc đờ đẫn mất hồi lâu, mãi sau đó y mới nhận ra dòng chữ dán trên tấm rèm tua rua.
Xin chào Văn Lạc tiên sinh, tôi là kho hàng của anh.
Anh Lư Cảnh Hàng nói rằng, anh ấy thật sự rất yêu tiên sinh.
Anh ấy nhờ tôi hỏi tiên sinh hai điều, liệu tiên sinh có bằng lòng ở bên anh ấy hay không?
Dù giàu sang hay khốn khó, dù khoẻ mạnh hay bệnh tật, hai người sẽ vĩnh viễn không chia lìa?
Đồng ý —— Vui lòng mở bên này.
Không đồng ý —— Vui lòng mở bên này.
Một vài con chữ giản đơn khiến bộ não choáng váng của Văn Lạc dần trở lại bình thường. Cảm xúc nóng bỏng ngọt ngào lấp đầy trái tim, khoé miệng không khỏi cong lên, Văn Lạc cố nén cười, trước tiên y mở ra bức màn tua rua ở phía 'Không đồng ý'.
Bé! Cưng! Em! Nghĩ! Lại! Lần! Nữa! Đi!
Chào đón y là hàng chữ đỏ tươi to đùng như đấm thẳng vào mặt. Những chữ cái màu đỏ được bao phủ bởi rất nhiều tấm ảnh ghi lại các biểu cảm kỳ lạ khác nhau của Lư Cảnh Hàng, nào là ảnh chụp đầu to, bĩu môi, nháy mắt, giả vờ đáng thương, giả vờ khóc, ngốc cỡ nào cũng có tất.
Văn Lạc bật cười thành tiếng, hạ tấm rèm bên này xuống, mở ra 'Đồng ý'.
Bé cưng ơi ~ Anh yêu em! Chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời ~
Những lời âu yếm đơn giản lẫn ngọt ngào được bao quanh bởi đoá hồng đỏ ánh vào đôi mắt của Văn Lạc.
Có tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, Văn Lạc quay đầu lại, nhìn thấy Lư Cảnh Hàng đã đứng ở cửa phòng ngủ không biết tự lúc nào. Thấy Văn Lạc tìm được mình, anh bèn biến ra một bó hồng lớn rồi đi tới trước mặt Văn Lạc, quỳ một gối xuống đất, anh nâng bó hồng ngát hương lên, ánh mắt như chất chứa cả dải ngân hà lung linh huyền ảo, anh thiết tha nhìn Văn Lạc.
"Em yêu, chúng ta ở bên nhau trọn đời, nhé em."
Nói đoạn, anh đặt bó hồng vào tay Văn Lạc, lấy một chiếc hộp nhỏ bằng vải flannel* rồi mở ra trước mặt y. [1]
[1] Flannel là một loại vải mềm mại, được dệt mỏng, được dùng cho nhiều nghành nghề trong xã hôi, trong đó ngành thời trang sử dụng chất vải này nhiều nhất.
Trong hộp nhỏ có hai chiếc nhẫn nam làm bằng bạch kim được đính một viên kim cương sáng lấp lánh.
"Em đã chọn 'Đồng ý', em không được thay đổi quyết định đâu."
Vừa nói, Lư Cảnh Hàng vừa nắm lấy tay Văn Lạc, anh đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của y, cũng đeo chiếc còn lại vào ngón áp út của mình, sau đó anh siết chặt tay Văn Lạc.
"Được rồi, anh đại diện kho hàng tuyên bố, Văn Lạc tiên sinh và Lư Cảnh Hàng tiên sinh sẽ chính thức trở thành vợ chồng kể từ hôm nay!" Lư Cảnh Hàng cười toe toét, nói.
"Cảnh Hàng..."
Văn Lạc nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, nhìn một hồi lại cảm thấy đôi mắt ngấn nước. Y đặt bó hồng trong tay xuống giường, ôm chầm lấy Lư Cảnh Hàng, vùi thật sâu vào vòng tay ấm áp của anh.
"Em yêu anh."
Dường như có cả ngàn chữ vạn từ trong đầu, song cuối cùng, y chỉ thốt lên được một câu ngắn gọn.
Giọng Văn Lạc buồn thiu, nhưng lại pha lẫn sự nghèo ngào hạnh phúc.
"Anh cũng yêu em."
Lư Cảnh Hàng cũng ôm chặt Văn Lạc, anh dịu dàng hôn lên mái tóc y, tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ đến từ người thương trong vòng tay.
"Nhẫn đã đeo vào, từ nay về sau, em chính thức trở thành vợ bé nhỏ của anh."
Trước đây hễ nhắc đến từ 'vợ', Văn Lạc luôn tỏ ra phản đối. Nhưng lúc này đây, không biết Văn Lạc không phản ứng hay là trong lòng đang chìm đắm trong biển cảm xúc mênh mông mà chỉ khẽ 'ừ' một tiếng, không nói thêm gì khác.
"Hơn nữa, chuyện chúng mình có sự chứng kiến của phòng chứa đồ. Nếu sau này em không cần anh, em phải được sự đồng ý của phòng chứa đồ." Lư Cảnh Hàng nói.
Văn Lạc mỉm cười trong cái ôm ấm áp của anh: "Vậy nếu chúng ta chuyển nhà, phòng chứa đồ không còn thì sao?"
"Thì thôi."
Lư Cảnh Hàng cũng cười.
"Vậy thì sướng muốn chết, rốt cuộc em chạy không nổi nữa rồi ~"
***
Kỷ niệm thật đẹp.
Văn Lạc ngồi ở mép giường, nhìn cánh cửa nhỏ màu xám hé mở trước mặt, khoé miệng hiện lên ý cười ấm áp.
"Lạc ơi! Em dọn quần áo xong chưa?"
Bấy giờ, Lư Cảnh Hàng gọi với vào từ phòng khách, tiếng gọi í ới lập tức kéo Văn Lạc trở về thực tại.
"À! Em xong rồi!"
Văn Lạc nhanh chóng trả lời, y đứng dậy, toan đóng cửa phòng chứa đồ. Nhưng vừa đặt tay lên cửa, trong lòng vẫn không thôi quyến luyến.
Hương hoa hồng ngào ngạt như hãy còn vấn vương trong căn phòng chứa đồ trống rỗng.
—— Nơi này từng được Lư Cảnh Hàng trao cho y một hôn lễ bằng cả trái tim.
Lư Cảnh Hàng ở phòng khách phát hiện Văn Lạc đã lâu không ra ngoài, anh bèn nhìn vào hướng phòng ngủ, phát hiện Văn Lạc đang ngẩn người đối diện phòng chứa đồ.
"Sao vậy bé?" Lư Cảnh Hàng bước vào phòng ngủ, hỏi y.
"Không sao đâu." Văn Lạc cười cười, "Chỉ là... không nỡ xa phòng chứa đồ này."
Lư Cảnh Hàng nở nụ cười, ôm Văn Lạc từ phía sau.
Văn Lạc không nỡ rời xa phòng chứa đồ, nguyên nhân như thế nào chẳng cần nói nữa, anh hiển nhiên hiểu rõ.
"Anh."
Văn Lạc thấy anh hiểu tất tần tật, ý đồ trêu chọc lại ngo ngoe rục rịch, lời ngon ngọt đã đến bên môi lại bẻ lái sang hướng khác.
"Đáng lẽ ra nếu anh không yêu em hay thay lòng đổi dạ, em còn có thể kéo anh đến phòng chứa đồ này, để anh suy nghĩ cho kỹ về những gì anh đã nói với em."
Văn Lạc thở dài ra điều mất mát lắm.
"Nhưng phòng chứa đồ sắp không còn, cho dù em muốn lay tỉnh anh, cũng không biết kéo anh đi đâu."
"Nói bậy nói bạ, anh đối với em làm gì có chuyện thay lòng đổi dạ!" Lư Cảnh Hàng phản ứng nhanh chóng, ngay tức khắc nêu rõ lập trường của mình.
"Lỡ như có thì sao?"
"Chuyện này không hề có vụ 'lỡ như' ở đây!" Lư Cảnh Hàng vỗ ngực, thề non hẹn biển trước mặt y.
Văn Lạc bật cười: "Không tệ ha, khát vọng sinh tồn mạnh thật nhỉ."
"Đương nhiên rồi." Lư Cảnh Hàng cười đắc ý, "Cái này mới gọi là người chồng ưu tú nhé."
Cả hai cười tí ta tí tởn một thôi một hồi rồi cùng nhau dọn dẹp, dần dần nỗi lưu luyến của Văn Lạc về căn nhà cũ và phòng chứa đồ đã vơi đi khá nhiều.
Suy cho cùng, mọi thứ trên đời đều rộn ràng nhộn nhịp lướt qua nhau, có quá ít người có thể dừng lại và sóng đôi trọn đời.
Văn Lạc nghĩ.
Nếu người trước mặt có thể làm được, vậy đã là may mắn quá đỗi lớn lao mà y có trong đời.
_________
Q: Hôm nay là ngày đặc biệt, ba của mình âm tính lần thứ nhất rồi, thành thử vui quá đăng phiên ngoại 1 lên luôn >w
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất