Chương 57: Cuộc xung đột (2)
Cuộc họp với các cổ đông kết thúc sớm hơn dự kiến, Phàm Dực sau khi hoàn thành thì nhanh chóng quay về phòng làm việc. Giang Mặc vừa đi theo sau vừa đọc báo cáo về doanh thu và mức độ tăng trưởng của các công ty con của Hoằng Dạ cho anh.
Vẫn là những giấy tờ thường ngày cần phê duyệt, Phàm Dực giơ tay ngắt lời Giang Mặc, hỏi sang chuyện khác
"Được rồi, lát nữa báo cáo cái đó sau đi. Chuyện mà tôi dặn chú tiến hành tới đâu rồi?"
Giang Mặc 'à' lên một tiếng, bấm nút tắt màn hình chiếc máy tính bảng đang cầm trên tay, cất giọng đáp lời
"Vâng, em vẫn đang để ý đến từng nhất cử nhất động của Thế Vũ. Cho đến thời điểm hiện tại bọn họ không có gì khác thường, cũng không có sự thay đổi nào trong bộ phận lãnh đạo cấp cao của công ty. Hiện giờ Thế Vũ đang bị Hoằng Dạ bỏ một đoạn khá xa. Nhưng không chỉ Thế Vũ, Lâm Thị tuy đã lấy lại vốn nhờ sự giúp sức của chúng ta, nhưng bọn họ bây giờ cũng đã hoàn toàn không còn có thể so bì với Hoằng Dạ và Thế Vũ."
Ngưng một đoạn Giang Mặc lại tiếp tục "Anh Dực, anh nghĩ chúng ta có nên nhân cơ hội này bành trướng thế lực không? Với thực lực và địa vị của anh và Hoằng Dạ hiện tại, đưa Tô gia trở thành gia tộc lớn mạnh nhất thành phố
Bắc này cũng không còn là chuyện khó."
"Vẫn chưa phải lúc." Phàm Dực cụp mắt khẽ lắc đầu, lên tiếng dặn dò Giang Mặc "Chú cứ tiếp tục trông chừng
Thế Vũ. Có chuyện gì xảy ra phải ngay lập tức báo cho tôi biết."
Giang Mặc gật đầu "Vâng anh Dực. Nhưng mà... em có chút thắc mắc, việc anh dặn dò em trông chừng Thế Vũ, em có thể hiểu được, vì chúng ta cần phải biết động thái của đối thủ. Nhưng sao chúng ta còn phải để ý cả bộ phận lãnh đạo cấp cao của bọn họ?"
Phàm Dực trầm ngâm không đáp lời, đôi mắt anh suy tư nhìn về một phía, chìm đắm trong hồi tưởng. Lát sau anh quay sang nhìn Giang Mặc, cất giọng lãnh đạm "Chú đi làm việc tiếp đi."
Thấy Phàm Dực có vẻ không muốn nói nên Giang Mặc cũng không hỏi thêm, anh cúi đầu chào Phàm Dực rồi xoay người định ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì cửa phòng đã bật mở, thư ký Hà vẻ mặt hốt hoảng, gấp gáp đẩy cửa xông vào "Phó chủ tịch, không hay rồi. Dưới lầu 7 khu vực marketing đang xảy ra cuộc xung đột giữa các nhân viên và trưởng phòng Phàm. Nhưng tệ hơn là có người nhìn thấy phu nhân cũng đang có mặt ở đó."
Phàm Dực nghe vậy thì đứng bật dậy nhanh chóng chạy ra ngoài, Giang Mặc cũng nhanh chóng chạy theo.
****
Quay lại cuộc xung đột đang diễn ra ở tầng 7 khu marketing.
Nhìn thấy Phàm Dực đến, Lâm Ngữ Yến có chút ngỡ ngàng nhưng đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay đang siết chặt buông xuôi, cơ thể cũng dần thả lỏng, không còn ở trong tư thế phòng bị nữa.
Nhưng thả lỏng chưa được vài giây, Lâm Ngữ Yến bắt đầu cảm thấy hoang mang, cô không biết liệu mình nên thở phào hay là nên lo lắng, vì bây giờ trông anh cực kỳ đáng sợ
Sắc mặt Phàm Dực đằng đằng sát khí, cả người tỏả ra hàn khí lạnh lẽo, mạnh mẽ bao trùm xung quanh, không khác gì Diêm La Vương dưới địa phủ đến để lấy mạng người khác.
Bàn tay giữ lấy cổ tay của người đàn ông càng lúc càng gia tăng lực đạo, siết chặt đến nỗi làm anh ta đau đớn kêu la oai oái.
Con dao trên tay người bảo vệ rớt xuống đất, tay còn lại của anh ta đưa lên vịn lấy tay của Phàm Dực, mặt nhăn mày nhó đau khổ rên rỉ "Đau... đau quá. Làm ơn thả tay tôi ra đi!"
Nhưng Phàm Dực hoàn toàn không có ý định buông tay, nghe người đàn ông kêu đau, anh càng siết mạnh hơn nữa.
Đúng lúc này một cây gậy chống bằng gỗ của người cao tuổi không biết từ đâu bay tới, đập thẳng vào bụng của người bảo vệ làm anh ta vừa đau vừa giật mình, ôm bụng gập người quỳ gối xuống sàn nhà.
Mọi người đưa mắt nhìn theo hướng mà cây gậy vừa được phóng tới, người ném không ai khác chính là Tô chủ tịch, Tô Viễn Kính. Ông ngạo nghễ đứng giữa đám đông, chấp hai tay đằng sau, nheo mắt quan sát tình hình, khí chất oai phong không vì ông đã lớn tuổi mà giảm bớt chút nào.
Phàm Dực không cần quay lại cũng biết ai là người đã ném, anh cũng hiểu rõ ông ngoại đang muốn nhắc nhở anh cấn thận trong hành động, có rất nhiều người xung quanh đang dòm ngó.
Nhưng hiểu là một lẽ, Phàm Dực lại không hề có ý định buông tha cho kẻ vừa muốn ra tay với Lâm Ngữ Yến.
Bàn tay đang siết chặt cổ tay của người đàn ông không vì anh ta quỳ xuống mà buông lỏng. Phàm Dực đưa tay túm lấy cổ áo, lôi xềnh xệch anh ta đứng dậy, tay còn lại cuộn chặt thành nắm đấm, không có lấy một giây do dự mà vung thẳng vào má của người đàn ông.
Các nhân viên xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, phó chủ tịch cao cao tại thượng vậy mà lại tự tay đấm kẻ gây rối, chuyện này cũng quá sốc rồi.
Tô Viền Kính cũng ngỡ ngàng trừng lớn hai mắt, ông tức giận đến mức thở hồng hộc, đúng là đứa cháu trời đánh, rõ ràng anh hiểu lời cảnh cáo của ông nhưng vẫn cố tình làm theo ý mình.
Tô Viễn Kính không biết làm gì ngoài giận cá chém thớt, ông phẫn nộ quay sang trừng mắt lườm Giang Mặc đang đứng ở bên cạnh.
Giang Mặc đáng thương nằm không cũng trúng đạn. Nhưng tình huống giận cá chém thớt này cũng không phải là lần đầu xảy ra, anh sớm đã quen. Vậy nên Giang Mặc vô cùng thuần thục, tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác, vờ như không nhìn thấy cái lườm nguýt của Tô chủ tịch.
Lâm Ngữ Yến cũng sửng sốt trước hành động của Phàm Dực, nhìn thấy anh vẫn còn định đánh tiếp trước những ánh mắt dòm ngó của những người xung quanh, cô nhanh chóng tiến đến kéo Phàm Dực ra chỗ khác. Vừa kéo anh ra vừa thấp giọng thì thầm "Anh bình tĩnh một chút đi. Mọi người đều đang nhìn kìa."
Vào lúc tình hình trở nên hỗn loạn cực điểm, cảnh sát đã kịp thời có mặt, họ tiến vào và bắt giữ người bảo vệ,
Phàm Bân, và người nhân viên đã gây ra cuộc xung đột này về sở cảnh sát.
Các viên cảnh sát khác chia nhau đi xung quanh lấy lời khai của những người đã chứng kiến sự việc và thu thập dữ liệu hình ảnh cùng video về vụ xung đột.
Khi tình hình đã dịu hơn đôi chút, một viên cảnh sát ở độ tuổi trung niên có vẻ như là đội trưởng tiến về phía
Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến, gật đầu lịch sự chào hỏi rồi lên tiếng "Ông chủ Phàm, lâu rồi không gặp. Vừa nghe tin có cuộc xung đột xảy ra ở Hoằng Dạ tôi liền dẫn đội chạy đến đây. Tôi nói này ông chủ Phàm, sao lần này anh lại nóng nảy thế, ra tay trước mặt nhiều người như vậy..."
Nói đoạn viên cảnh sát liếc nhìn xung quanh rồi hơi ghé người tới gần chỗ Phàm Dực, hạ thấp giọng "Hiện giờ có rất nhiều nhân viên cho lời khai đã nhìn thấy anh ra tay đánh người. Hơn nữa còn có video quay lại. Không còn cách nào khác, bây giờ trước mắt anh cứ theo tôi về sở cảnh sát. Sau đó tôi sẽ đưa ra thông báo rằng anh đây là phòng vệ chính đáng."
Vẫn là những giấy tờ thường ngày cần phê duyệt, Phàm Dực giơ tay ngắt lời Giang Mặc, hỏi sang chuyện khác
"Được rồi, lát nữa báo cáo cái đó sau đi. Chuyện mà tôi dặn chú tiến hành tới đâu rồi?"
Giang Mặc 'à' lên một tiếng, bấm nút tắt màn hình chiếc máy tính bảng đang cầm trên tay, cất giọng đáp lời
"Vâng, em vẫn đang để ý đến từng nhất cử nhất động của Thế Vũ. Cho đến thời điểm hiện tại bọn họ không có gì khác thường, cũng không có sự thay đổi nào trong bộ phận lãnh đạo cấp cao của công ty. Hiện giờ Thế Vũ đang bị Hoằng Dạ bỏ một đoạn khá xa. Nhưng không chỉ Thế Vũ, Lâm Thị tuy đã lấy lại vốn nhờ sự giúp sức của chúng ta, nhưng bọn họ bây giờ cũng đã hoàn toàn không còn có thể so bì với Hoằng Dạ và Thế Vũ."
Ngưng một đoạn Giang Mặc lại tiếp tục "Anh Dực, anh nghĩ chúng ta có nên nhân cơ hội này bành trướng thế lực không? Với thực lực và địa vị của anh và Hoằng Dạ hiện tại, đưa Tô gia trở thành gia tộc lớn mạnh nhất thành phố
Bắc này cũng không còn là chuyện khó."
"Vẫn chưa phải lúc." Phàm Dực cụp mắt khẽ lắc đầu, lên tiếng dặn dò Giang Mặc "Chú cứ tiếp tục trông chừng
Thế Vũ. Có chuyện gì xảy ra phải ngay lập tức báo cho tôi biết."
Giang Mặc gật đầu "Vâng anh Dực. Nhưng mà... em có chút thắc mắc, việc anh dặn dò em trông chừng Thế Vũ, em có thể hiểu được, vì chúng ta cần phải biết động thái của đối thủ. Nhưng sao chúng ta còn phải để ý cả bộ phận lãnh đạo cấp cao của bọn họ?"
Phàm Dực trầm ngâm không đáp lời, đôi mắt anh suy tư nhìn về một phía, chìm đắm trong hồi tưởng. Lát sau anh quay sang nhìn Giang Mặc, cất giọng lãnh đạm "Chú đi làm việc tiếp đi."
Thấy Phàm Dực có vẻ không muốn nói nên Giang Mặc cũng không hỏi thêm, anh cúi đầu chào Phàm Dực rồi xoay người định ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì cửa phòng đã bật mở, thư ký Hà vẻ mặt hốt hoảng, gấp gáp đẩy cửa xông vào "Phó chủ tịch, không hay rồi. Dưới lầu 7 khu vực marketing đang xảy ra cuộc xung đột giữa các nhân viên và trưởng phòng Phàm. Nhưng tệ hơn là có người nhìn thấy phu nhân cũng đang có mặt ở đó."
Phàm Dực nghe vậy thì đứng bật dậy nhanh chóng chạy ra ngoài, Giang Mặc cũng nhanh chóng chạy theo.
****
Quay lại cuộc xung đột đang diễn ra ở tầng 7 khu marketing.
Nhìn thấy Phàm Dực đến, Lâm Ngữ Yến có chút ngỡ ngàng nhưng đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay đang siết chặt buông xuôi, cơ thể cũng dần thả lỏng, không còn ở trong tư thế phòng bị nữa.
Nhưng thả lỏng chưa được vài giây, Lâm Ngữ Yến bắt đầu cảm thấy hoang mang, cô không biết liệu mình nên thở phào hay là nên lo lắng, vì bây giờ trông anh cực kỳ đáng sợ
Sắc mặt Phàm Dực đằng đằng sát khí, cả người tỏả ra hàn khí lạnh lẽo, mạnh mẽ bao trùm xung quanh, không khác gì Diêm La Vương dưới địa phủ đến để lấy mạng người khác.
Bàn tay giữ lấy cổ tay của người đàn ông càng lúc càng gia tăng lực đạo, siết chặt đến nỗi làm anh ta đau đớn kêu la oai oái.
Con dao trên tay người bảo vệ rớt xuống đất, tay còn lại của anh ta đưa lên vịn lấy tay của Phàm Dực, mặt nhăn mày nhó đau khổ rên rỉ "Đau... đau quá. Làm ơn thả tay tôi ra đi!"
Nhưng Phàm Dực hoàn toàn không có ý định buông tay, nghe người đàn ông kêu đau, anh càng siết mạnh hơn nữa.
Đúng lúc này một cây gậy chống bằng gỗ của người cao tuổi không biết từ đâu bay tới, đập thẳng vào bụng của người bảo vệ làm anh ta vừa đau vừa giật mình, ôm bụng gập người quỳ gối xuống sàn nhà.
Mọi người đưa mắt nhìn theo hướng mà cây gậy vừa được phóng tới, người ném không ai khác chính là Tô chủ tịch, Tô Viễn Kính. Ông ngạo nghễ đứng giữa đám đông, chấp hai tay đằng sau, nheo mắt quan sát tình hình, khí chất oai phong không vì ông đã lớn tuổi mà giảm bớt chút nào.
Phàm Dực không cần quay lại cũng biết ai là người đã ném, anh cũng hiểu rõ ông ngoại đang muốn nhắc nhở anh cấn thận trong hành động, có rất nhiều người xung quanh đang dòm ngó.
Nhưng hiểu là một lẽ, Phàm Dực lại không hề có ý định buông tha cho kẻ vừa muốn ra tay với Lâm Ngữ Yến.
Bàn tay đang siết chặt cổ tay của người đàn ông không vì anh ta quỳ xuống mà buông lỏng. Phàm Dực đưa tay túm lấy cổ áo, lôi xềnh xệch anh ta đứng dậy, tay còn lại cuộn chặt thành nắm đấm, không có lấy một giây do dự mà vung thẳng vào má của người đàn ông.
Các nhân viên xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, phó chủ tịch cao cao tại thượng vậy mà lại tự tay đấm kẻ gây rối, chuyện này cũng quá sốc rồi.
Tô Viền Kính cũng ngỡ ngàng trừng lớn hai mắt, ông tức giận đến mức thở hồng hộc, đúng là đứa cháu trời đánh, rõ ràng anh hiểu lời cảnh cáo của ông nhưng vẫn cố tình làm theo ý mình.
Tô Viễn Kính không biết làm gì ngoài giận cá chém thớt, ông phẫn nộ quay sang trừng mắt lườm Giang Mặc đang đứng ở bên cạnh.
Giang Mặc đáng thương nằm không cũng trúng đạn. Nhưng tình huống giận cá chém thớt này cũng không phải là lần đầu xảy ra, anh sớm đã quen. Vậy nên Giang Mặc vô cùng thuần thục, tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác, vờ như không nhìn thấy cái lườm nguýt của Tô chủ tịch.
Lâm Ngữ Yến cũng sửng sốt trước hành động của Phàm Dực, nhìn thấy anh vẫn còn định đánh tiếp trước những ánh mắt dòm ngó của những người xung quanh, cô nhanh chóng tiến đến kéo Phàm Dực ra chỗ khác. Vừa kéo anh ra vừa thấp giọng thì thầm "Anh bình tĩnh một chút đi. Mọi người đều đang nhìn kìa."
Vào lúc tình hình trở nên hỗn loạn cực điểm, cảnh sát đã kịp thời có mặt, họ tiến vào và bắt giữ người bảo vệ,
Phàm Bân, và người nhân viên đã gây ra cuộc xung đột này về sở cảnh sát.
Các viên cảnh sát khác chia nhau đi xung quanh lấy lời khai của những người đã chứng kiến sự việc và thu thập dữ liệu hình ảnh cùng video về vụ xung đột.
Khi tình hình đã dịu hơn đôi chút, một viên cảnh sát ở độ tuổi trung niên có vẻ như là đội trưởng tiến về phía
Phàm Dực và Lâm Ngữ Yến, gật đầu lịch sự chào hỏi rồi lên tiếng "Ông chủ Phàm, lâu rồi không gặp. Vừa nghe tin có cuộc xung đột xảy ra ở Hoằng Dạ tôi liền dẫn đội chạy đến đây. Tôi nói này ông chủ Phàm, sao lần này anh lại nóng nảy thế, ra tay trước mặt nhiều người như vậy..."
Nói đoạn viên cảnh sát liếc nhìn xung quanh rồi hơi ghé người tới gần chỗ Phàm Dực, hạ thấp giọng "Hiện giờ có rất nhiều nhân viên cho lời khai đã nhìn thấy anh ra tay đánh người. Hơn nữa còn có video quay lại. Không còn cách nào khác, bây giờ trước mắt anh cứ theo tôi về sở cảnh sát. Sau đó tôi sẽ đưa ra thông báo rằng anh đây là phòng vệ chính đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất