Chương 8
Lòng dạ Điền Lịch, giống như là phó bản (bản sao) của sơn khẩu sơn ( thế giới ma thú) trong game online vậy, không đi vào sẽ không biết đằng sau có bao nhiêu quái đang chờ vây đánh bạn, nhưng việc bị vây đánh là chuyện tất nhiên, chẳng qua là khác giữa miểu sát và lăng trì mà thôi. (theo mình thì miểu sát là giết trong 1 giây, và sự khác biệt giữa hai thứ là chết dài và ngắn mà thôi)
Ngô Thế cứ cân nhắc giữa việc chết nhanh chóng hay là chết từ từ (tuy đều là chết cả), hắn ta lia mắt qua lại theo bước chân Điền Lịch.
Hửm? Lily sao trông cứ là lạ?
Điền Lịch đứng bên máy copy nhưng máy photocopy đã photo tài liệu xong từ lâu, tuồn ra đằng cửa ra rồi, còn cậu ta vẫn đứng bất động như không phát hiện. Hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không thể hiện điều gì, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Hành động đờ người ra này nếu xảy ra trên người Ngô Thế thì là bình thường nhưng đây lại là Điền Lịch.
Ngô Thế nhíu mày, định đi qua thì thấy Điền Lịch đột nhiên lấy lại tinh thần, cầm lấy tài liệu trở về.
Thời gian Điền Lịch sững người cũng không lâu, ngoại trừ Ngô Thế nhìn chằm chằm vào y thì căn bản không ai phát hiện, y vừa lấy lại tinh thần đã giống y như bình thường rồi.
Ngô Thế thực sự không nhìn ra được điều gì, chỉ thuần túy nghĩ Điền Lịch có gì đó không bình thường. Nhưng cũng phải nói lại, người này biết giả vờ giả vịt lắm.
Ngô Thế bĩu môi, bắt đầu tỉ mỉ nghĩ lại chuyện hôm nay nhưng suốt cuộc họp tinh thần hắn đều chỉ chăm chăm vào việc xem thường y… Thôi thì đi hỏi vậy.
“Lily.”
“Hửm?” Điền Lịch cúi đầu viết lách, hừ một tiếng coi như đáp lời.
“…” Đáp trả kiểu này cũng tùy tiện quá đi, Ngô Thế kéo ghế ngồi xuống, đặt má lên mặt bàn của Điền Lịch, từ dưới nhìn lên mặt cậu ta, “Lily, cậu làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao?” Điền Lịch không ngừng động tác, liếc nhìn Ngô Thế.
“Không có việc gì chứ?”
Điền Lịch rốt cuộc dừng bút. “Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
Hỏi cái gì sao… Lấy hiểu biết của cậu với Điền Lịch, nếu nói thẳng rằng cậu trông kỳ kỳ thì sẽ bị trừng cho coi.
“Haiz…” Ngô Thế nhìn thẳng Điền Lịch một lát, thở dài, yên lặng quay lưng lại với Điền Lịch, ngoài miệng thì lầm bầm. “Lily sao cậu chẳng bao giờ chịu nói gì với tớ cả, bất công quá đi.”
Điền Lịch nghe được thì nhíu mày. “Cậu… Đầu óc cậu thì ra cũng có chức năng hỏi vấn đề phức tạp như công bằng hay bất công à.”
Đáng ghét!
“Cậu đang cười nhạo tôi ngu ngốc chứ gì.” Ngô Thế nhảy dựng lên.
Điền Lịch mỉm cười. “Ai dà, nói uyển chuyển như vậy mà cậu cũng hiểu, có tiến bộ, có tiến bộ.”
“Cậu nào có uyển chuyển, lực sát thương một chút cũng không giảm.”
Thực sự là tự tìm khổ mà, Ngô Thế oán hận rời đi nhưng không phát hiện ra người phía sau nhẹ nhàng thở ra một hơi, như đang thở dài mà cũng như không phải.
Ngô Thế phát hiện mình lại bị bỡn cợt, ngồi trước máy vi tính, vừa làm việc vừa thầm thì nói xấu Điền Lịch.
Đảo mắt đã tới giờ nghỉ trưa. Ngô Thế theo thói quen muốn tìm Điền Lịch đi ăn cùng nhưng lại thấy cậu ta đi thẳng vào phòng làm việc của ông chủ.
Đến giờ nghỉ rồi còn có chuyện gì đây? Ngô Thế suy nghĩ một chút, quyết định đi tới nhà hàng tìm chỗ ngồi lấy lòng Điền Lịch. Đến giờ này, mọi người trong cả toà nhà đều đổ ra như ong vỡ tổ hướng về phía nhà hàng, không thừa dịp này thì cũng chỉ có canh tàn thịt nguội mà thôi.
Thế nhưng ngồi chờ ở nhà hàng, người đến người đi mà vẫn không gặp Điền Lịch. Ngô Thế cầm chiếc đũa gõ lên mặt bàn, cổ cứ gân lên ngó tới ngó lui về phía cửa ra vào như chừng muốn đứt đến nơi.
Người bên bàn bên cạnh cứ lần lượt đổi hết đám này tới đám khác, có người bưng bàn ăn hỏi cậu. “Cậu không đi với ai à, ngồi chung được không?”
Ngô Thế không cam lòng mà dịch bàn ăn của Điền Lịch ra. “Ngồi đi…”
Lily, nếu cậu không tới, tớ cũng sắp chờ cậu thành hòn đá vọng Lịch vừa ưu nhã lại vừa thâm trầm rồi đây này.
Thực sự chờ không được nữa, hắn lấy điện thoại ra gọi. Tiếng chuông vang lên hai hồi thì Điền Lịch nhận, “Alô?”
“Lily, cậu không mau tới ăn hả? Nguội hết cả rồi nè.”
“…” Điền Lịch im lặng giây lát. “Cậu ăn trước đi.”
Chắc chắn có chuyện. Ngô Thế hỏi: “Cậu đang ở công ty à? Đang làm gì đó?”
“Đang ở… Hửm?” Điền Lịch giống như nhìn thấy gì đó, hoài nghi hửm một tiếng, dừng lại chốc lát, trong ống nghe truyền đến tiếng sàn sạt, một lát sau lại thấy cậu ta mở miệng. “Cậu muốn biết sao?”
Bốn chữ này cứ như là thốt ra từ trong kẽ răng vậy, mang theo ý cười pha chút dịu dàng đặc biệt của Điền Lịch, khiến hắn nghe xong vô cùng sợ hãi.
Má ơi, lúc im lặng vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Ngô Thế thấy nguy cơ ngầm.
“Không… Không cần.” Ngô Thế nhanh chóng đổi giọng. “Tớ ăn trước đây.”
Gấp lại điện thoại, Ngô Thế thở phào một cái. Người chung bàn ngồi đối diện hiếu kỳ nhìn cái trán đầy mồ hôi của hắn.
Điền Lịch không thích ăn đồ nguội, sẽ có cảm giác đầy dầu mỡ, cho nên cũng không cần để lại cho cậu ta. Dựa vào tinh thần không lãng phí lương thực, Ngô Thế cố gắng nuốt phần thức ăn của hai người, cũng may hắn sợ cơm nguội, còn chưa gọi cơm cho Điền Lịch.
Sờ sờ cái bụng căng phừ, Ngô Thế thừa dịp không ai phát hiện nới lỏng dây lưng một nấc, rồi định đi quanh quanh đây tiêu hoá thức ăn.
Tuy rằng hắn đã nhét đến mức óc đầy bụng phê, song Ngô Thế vẫn lo lắng Điền Lịch chưa ăn cơm. Hắn đi lang thang mấy cửa hàng dưới toà nhà, thấy một cửa hàng bánh ngọt kiểu Trung. Cái này được, nếu Điền Lịch đã ăn cơm xong thì vẫn còn có thể dùng trà chiều a.
Bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, bánh khoai mè vị trà xanh (1), bánh lão bà (2)… Bánh ngọt được làm vô cùng khéo léo và đẹp mắt tản ra mùi vị ngọt ngào, làm người ta nhìn chỉ muốn ăn ngay, bữa trưa vừa ăn xong vẫn còn trong dạ dày chưa kịp tiêu hoá mà Ngô Thế vẫn vui vẻ rạo rực mua một đống lớn.
Trong phòng làm việc vẫn còn trà Mao Phong() lần trước đi du lịch mua về, thiệt là nghĩ thôi cũng đã thấy sung sướng rồi.
() Trà Mao Phong: 1 trong 10 loại trà nổi tiếng, xuất xứ từ Hoàng Sơn, An Huy, thuộc loại trà đen.
Lúc trở lại phòng làm việc, tất cả mọi người đã chuẩn bị làm ca chiều, thế nhưng vẫn không gặp Điền Lịch. Ngô Thế nhìn đồng hồ treo tường một chút, sau lại nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn góc hiển thị thời gian trên máy vi tính, giờ này Điền Lịch không báo một tiếng mà đã đi đâu chứ.
“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã a ” ()
() Đây là một câu hát trong kinh kịch, Đậu Nhĩ Đôn là một nhân vật trong kinh kịch.
Ngô Thế đang chống cằm nghĩ chuyện Điền Lịch, bên tai đột nhiên vang lên một câu kinh kịch chẳng có vần điệu. Buổi trưa, ông chủ ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, thích ý ung dung bước về công ty.
“Ông chủ, Lily đi đâu rồi?” Ngô Thế thấy gã liền hỏi.
“Tôi sao mà biết được.” Vẻ mặt ông chủ mờ mịt.
“Không phải lúc sắp nghỉ trưa cậu ta tới phòng làm việc của anh sao?”
Chuyện khác không nói, nhắc tới việc Điền Lịch tìm gặp gã, ông chủ lập tức tái mặt, gã căm giận phủ quyết. “Tôi chẳng biết, cậu tự đi hỏi cậu ta đi.” Nói xong nổi giận đùng đùng quay về phòng làm việc, còn đóng cánh cửa ‘rầm’ một tiếng.
“Ấy dà, chắc chắn là chịu khổ từ Lily rồi.” Mọi người bị tiếng đóng cửa làm giật cả mình, chờ ông chủ đóng cửa xong thì tiểu Trương mới ló đầu ra, y như đầu rắn chui ra khỏi động.
“Ờ…” Ngô Thế không có hứng thú với mấy chuyện tán nhảm về ông chủ, hắn muốn biết Điền Lịch đang ở phương nào hơn.
“Oa, cậu mua bánh ngọt của cửa hàng Mãn Tâm Viên à.” Mắt A Phương lia phát thấy đống hộp gói giấy trên bàn, gào thét hô hoán.
Mãn Tâm Viên là cửa hiệu lâu đời, bánh ngọt ngọt mà không ngấy, được các cô gái chào đón lắm.
“Đúng vậy, dùng cho trà chiều.” Ngô Thế uể oải trả lời.
“Có lộc ăn rồi.” A Phương thật vui sướng.
“Là cho Lily.” Ngô Thế sửa lại cho đúng.
“À…” A Phương thất vọng thở dài. “Cậu lại làm gì chọc giận Lily rồi?”
“Sao cậu đoán vậy hả?!” Bị nghi ngờ như thế, hắn nghĩ hình như mình đã đánh mất điều quan trọng gì đó. Ngô Thế vô cùng căm phẫn vỗ bàn: “Tôi không thể mua gì đó cho Lily ăn hay sao?”
Tiểu Trương lộ ra mỉm cười đầy trí tuệ. “Bé ơi, bé có biết một câu chuyện tên là ‘cậu bé chăn cừu’ không hả?” (tên tiếng Trung là ‘gọi sói tới’)
“…” Ngô Thế im lặng đối mắt với Tiểu Trương một lúc lâu, sau thấy thua trận, nói: “Cậu đúng là lấy một ví dụ đau khổ…”
(1)lục trà ma thự: bánh khoai mè vị trà xanh (chả biết có đúng ko nữa = =)
(2) bánh lão bà
Ngô Thế cứ cân nhắc giữa việc chết nhanh chóng hay là chết từ từ (tuy đều là chết cả), hắn ta lia mắt qua lại theo bước chân Điền Lịch.
Hửm? Lily sao trông cứ là lạ?
Điền Lịch đứng bên máy copy nhưng máy photocopy đã photo tài liệu xong từ lâu, tuồn ra đằng cửa ra rồi, còn cậu ta vẫn đứng bất động như không phát hiện. Hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không thể hiện điều gì, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Hành động đờ người ra này nếu xảy ra trên người Ngô Thế thì là bình thường nhưng đây lại là Điền Lịch.
Ngô Thế nhíu mày, định đi qua thì thấy Điền Lịch đột nhiên lấy lại tinh thần, cầm lấy tài liệu trở về.
Thời gian Điền Lịch sững người cũng không lâu, ngoại trừ Ngô Thế nhìn chằm chằm vào y thì căn bản không ai phát hiện, y vừa lấy lại tinh thần đã giống y như bình thường rồi.
Ngô Thế thực sự không nhìn ra được điều gì, chỉ thuần túy nghĩ Điền Lịch có gì đó không bình thường. Nhưng cũng phải nói lại, người này biết giả vờ giả vịt lắm.
Ngô Thế bĩu môi, bắt đầu tỉ mỉ nghĩ lại chuyện hôm nay nhưng suốt cuộc họp tinh thần hắn đều chỉ chăm chăm vào việc xem thường y… Thôi thì đi hỏi vậy.
“Lily.”
“Hửm?” Điền Lịch cúi đầu viết lách, hừ một tiếng coi như đáp lời.
“…” Đáp trả kiểu này cũng tùy tiện quá đi, Ngô Thế kéo ghế ngồi xuống, đặt má lên mặt bàn của Điền Lịch, từ dưới nhìn lên mặt cậu ta, “Lily, cậu làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao?” Điền Lịch không ngừng động tác, liếc nhìn Ngô Thế.
“Không có việc gì chứ?”
Điền Lịch rốt cuộc dừng bút. “Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
Hỏi cái gì sao… Lấy hiểu biết của cậu với Điền Lịch, nếu nói thẳng rằng cậu trông kỳ kỳ thì sẽ bị trừng cho coi.
“Haiz…” Ngô Thế nhìn thẳng Điền Lịch một lát, thở dài, yên lặng quay lưng lại với Điền Lịch, ngoài miệng thì lầm bầm. “Lily sao cậu chẳng bao giờ chịu nói gì với tớ cả, bất công quá đi.”
Điền Lịch nghe được thì nhíu mày. “Cậu… Đầu óc cậu thì ra cũng có chức năng hỏi vấn đề phức tạp như công bằng hay bất công à.”
Đáng ghét!
“Cậu đang cười nhạo tôi ngu ngốc chứ gì.” Ngô Thế nhảy dựng lên.
Điền Lịch mỉm cười. “Ai dà, nói uyển chuyển như vậy mà cậu cũng hiểu, có tiến bộ, có tiến bộ.”
“Cậu nào có uyển chuyển, lực sát thương một chút cũng không giảm.”
Thực sự là tự tìm khổ mà, Ngô Thế oán hận rời đi nhưng không phát hiện ra người phía sau nhẹ nhàng thở ra một hơi, như đang thở dài mà cũng như không phải.
Ngô Thế phát hiện mình lại bị bỡn cợt, ngồi trước máy vi tính, vừa làm việc vừa thầm thì nói xấu Điền Lịch.
Đảo mắt đã tới giờ nghỉ trưa. Ngô Thế theo thói quen muốn tìm Điền Lịch đi ăn cùng nhưng lại thấy cậu ta đi thẳng vào phòng làm việc của ông chủ.
Đến giờ nghỉ rồi còn có chuyện gì đây? Ngô Thế suy nghĩ một chút, quyết định đi tới nhà hàng tìm chỗ ngồi lấy lòng Điền Lịch. Đến giờ này, mọi người trong cả toà nhà đều đổ ra như ong vỡ tổ hướng về phía nhà hàng, không thừa dịp này thì cũng chỉ có canh tàn thịt nguội mà thôi.
Thế nhưng ngồi chờ ở nhà hàng, người đến người đi mà vẫn không gặp Điền Lịch. Ngô Thế cầm chiếc đũa gõ lên mặt bàn, cổ cứ gân lên ngó tới ngó lui về phía cửa ra vào như chừng muốn đứt đến nơi.
Người bên bàn bên cạnh cứ lần lượt đổi hết đám này tới đám khác, có người bưng bàn ăn hỏi cậu. “Cậu không đi với ai à, ngồi chung được không?”
Ngô Thế không cam lòng mà dịch bàn ăn của Điền Lịch ra. “Ngồi đi…”
Lily, nếu cậu không tới, tớ cũng sắp chờ cậu thành hòn đá vọng Lịch vừa ưu nhã lại vừa thâm trầm rồi đây này.
Thực sự chờ không được nữa, hắn lấy điện thoại ra gọi. Tiếng chuông vang lên hai hồi thì Điền Lịch nhận, “Alô?”
“Lily, cậu không mau tới ăn hả? Nguội hết cả rồi nè.”
“…” Điền Lịch im lặng giây lát. “Cậu ăn trước đi.”
Chắc chắn có chuyện. Ngô Thế hỏi: “Cậu đang ở công ty à? Đang làm gì đó?”
“Đang ở… Hửm?” Điền Lịch giống như nhìn thấy gì đó, hoài nghi hửm một tiếng, dừng lại chốc lát, trong ống nghe truyền đến tiếng sàn sạt, một lát sau lại thấy cậu ta mở miệng. “Cậu muốn biết sao?”
Bốn chữ này cứ như là thốt ra từ trong kẽ răng vậy, mang theo ý cười pha chút dịu dàng đặc biệt của Điền Lịch, khiến hắn nghe xong vô cùng sợ hãi.
Má ơi, lúc im lặng vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Ngô Thế thấy nguy cơ ngầm.
“Không… Không cần.” Ngô Thế nhanh chóng đổi giọng. “Tớ ăn trước đây.”
Gấp lại điện thoại, Ngô Thế thở phào một cái. Người chung bàn ngồi đối diện hiếu kỳ nhìn cái trán đầy mồ hôi của hắn.
Điền Lịch không thích ăn đồ nguội, sẽ có cảm giác đầy dầu mỡ, cho nên cũng không cần để lại cho cậu ta. Dựa vào tinh thần không lãng phí lương thực, Ngô Thế cố gắng nuốt phần thức ăn của hai người, cũng may hắn sợ cơm nguội, còn chưa gọi cơm cho Điền Lịch.
Sờ sờ cái bụng căng phừ, Ngô Thế thừa dịp không ai phát hiện nới lỏng dây lưng một nấc, rồi định đi quanh quanh đây tiêu hoá thức ăn.
Tuy rằng hắn đã nhét đến mức óc đầy bụng phê, song Ngô Thế vẫn lo lắng Điền Lịch chưa ăn cơm. Hắn đi lang thang mấy cửa hàng dưới toà nhà, thấy một cửa hàng bánh ngọt kiểu Trung. Cái này được, nếu Điền Lịch đã ăn cơm xong thì vẫn còn có thể dùng trà chiều a.
Bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, bánh khoai mè vị trà xanh (1), bánh lão bà (2)… Bánh ngọt được làm vô cùng khéo léo và đẹp mắt tản ra mùi vị ngọt ngào, làm người ta nhìn chỉ muốn ăn ngay, bữa trưa vừa ăn xong vẫn còn trong dạ dày chưa kịp tiêu hoá mà Ngô Thế vẫn vui vẻ rạo rực mua một đống lớn.
Trong phòng làm việc vẫn còn trà Mao Phong() lần trước đi du lịch mua về, thiệt là nghĩ thôi cũng đã thấy sung sướng rồi.
() Trà Mao Phong: 1 trong 10 loại trà nổi tiếng, xuất xứ từ Hoàng Sơn, An Huy, thuộc loại trà đen.
Lúc trở lại phòng làm việc, tất cả mọi người đã chuẩn bị làm ca chiều, thế nhưng vẫn không gặp Điền Lịch. Ngô Thế nhìn đồng hồ treo tường một chút, sau lại nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn góc hiển thị thời gian trên máy vi tính, giờ này Điền Lịch không báo một tiếng mà đã đi đâu chứ.
“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã a ” ()
() Đây là một câu hát trong kinh kịch, Đậu Nhĩ Đôn là một nhân vật trong kinh kịch.
Ngô Thế đang chống cằm nghĩ chuyện Điền Lịch, bên tai đột nhiên vang lên một câu kinh kịch chẳng có vần điệu. Buổi trưa, ông chủ ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, thích ý ung dung bước về công ty.
“Ông chủ, Lily đi đâu rồi?” Ngô Thế thấy gã liền hỏi.
“Tôi sao mà biết được.” Vẻ mặt ông chủ mờ mịt.
“Không phải lúc sắp nghỉ trưa cậu ta tới phòng làm việc của anh sao?”
Chuyện khác không nói, nhắc tới việc Điền Lịch tìm gặp gã, ông chủ lập tức tái mặt, gã căm giận phủ quyết. “Tôi chẳng biết, cậu tự đi hỏi cậu ta đi.” Nói xong nổi giận đùng đùng quay về phòng làm việc, còn đóng cánh cửa ‘rầm’ một tiếng.
“Ấy dà, chắc chắn là chịu khổ từ Lily rồi.” Mọi người bị tiếng đóng cửa làm giật cả mình, chờ ông chủ đóng cửa xong thì tiểu Trương mới ló đầu ra, y như đầu rắn chui ra khỏi động.
“Ờ…” Ngô Thế không có hứng thú với mấy chuyện tán nhảm về ông chủ, hắn muốn biết Điền Lịch đang ở phương nào hơn.
“Oa, cậu mua bánh ngọt của cửa hàng Mãn Tâm Viên à.” Mắt A Phương lia phát thấy đống hộp gói giấy trên bàn, gào thét hô hoán.
Mãn Tâm Viên là cửa hiệu lâu đời, bánh ngọt ngọt mà không ngấy, được các cô gái chào đón lắm.
“Đúng vậy, dùng cho trà chiều.” Ngô Thế uể oải trả lời.
“Có lộc ăn rồi.” A Phương thật vui sướng.
“Là cho Lily.” Ngô Thế sửa lại cho đúng.
“À…” A Phương thất vọng thở dài. “Cậu lại làm gì chọc giận Lily rồi?”
“Sao cậu đoán vậy hả?!” Bị nghi ngờ như thế, hắn nghĩ hình như mình đã đánh mất điều quan trọng gì đó. Ngô Thế vô cùng căm phẫn vỗ bàn: “Tôi không thể mua gì đó cho Lily ăn hay sao?”
Tiểu Trương lộ ra mỉm cười đầy trí tuệ. “Bé ơi, bé có biết một câu chuyện tên là ‘cậu bé chăn cừu’ không hả?” (tên tiếng Trung là ‘gọi sói tới’)
“…” Ngô Thế im lặng đối mắt với Tiểu Trương một lúc lâu, sau thấy thua trận, nói: “Cậu đúng là lấy một ví dụ đau khổ…”
(1)lục trà ma thự: bánh khoai mè vị trà xanh (chả biết có đúng ko nữa = =)
(2) bánh lão bà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất