Chương 112: Đồng quy
Thiết Vân từ nơi ở của Ninh Ngu trở lại, nửa đường đi ngang qua Ngọc Ánh điện, nghe thấy bên trong náo loạn một hồi, còn không đợi hắn tới gần lắng nghe, một người đột nhiên tông cửa bay ra, thẳng tắp rơi xuống trước mặt hắn, mặt đập xuống đất, cực kỳchật vật.
Thiết Vân yên lặng dời chân.
Mà người trước mặt giãy giụa nửa ngày mới máu me đầy người ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy Thiết Vân lập tức nước mắt lả chả gọi: "Thiết Vân, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!"
Thiết Vân nhìn rõ là Đằng Xà, lập tức mặt không thay đổi bồi thêm một cước dẫm lên đầu hắn.
Đằng Xà: "..."
Đằng Xà hóa hình, thân thể đen kịt quấn lấy bắp chân Thiết Vân cọ cọ: "Trước đó không phải ngươi còn kích động bọn ta đi ám sát Ninh kiếm tôn sao, tại sao giữa đường lại biến mất không thấy tăm hơi, hại bọn ta suýt chút nữa bị Tuyết Phùng đánh chết."
Đằng Xà uhuhu không ngừng, Thiết Vân không nhịn được vẩy vẩy chân: "Tránh ra, ta đang bực mình lắm, đừng chọc ta đánh ngươi."
Đằng Xà: "Vừa nãy Tương Hoan đã đánh ta một trận, ngươi nhìn vết thương trên người ta đi, ngươi nhẫn tâm xuống tay sao?"
Thiết Vân: "Nhẫn tâm."
Đằng Xà: "..."
Đằng Xà thấy Thiết Vân đúng là có thể nhẫn tâm như vậy, chỉ đành bĩu môi hóa thành hình người đứng lên, xoa eo bước vào Ngọc Ánh điện, vừa đi vừa nhỏ giọng lải nhải: "Lúc trước nếu không phải bọn ta bảo vệ hồn phách của ngươi, ngươi đã sớm đi theo Tuyết Phùng rồi, bây giờ thì tốt rồi, quay đầu liền không quen biết nữa."
Thiết Vân nhíu mày: "Ngươi đang nói cái gì? Nói to lên, ta nghe với."
Đằng Xà sợ bị đánh nào dám lớn tiếng, không thể làm gì khác hơn là chạy nhanh vào, không để ý tới hắn nữa.
Thiết Vân vừa tiến vào Ngọc Ánh điện, vừa vặn chạm phải Tương Hoan cầm cốt đao đi ra, khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng nghiêm nghị, thoáng nhìn thấy Thiết Vân sắc mặt càng âm trầm, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi còn sống sao?"
Thiết Vân nghe đối phương thăm hỏi mà không tiếng nào, quay đầu muốn đi.
Tương Hoan bước nhanh vài bước, đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn hắn: "Ta đã khuyên ngươi rồi, là ngươi không nghe, rơi vào nông nỗi này cũng không thể oán trách người khác."
Thiết Vân dừng bước, chầm chậm quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn: "Nông nỗi này? Cái gì mà nông nỗi này?"
Tương Hoan tựa hồ muốn cười lạnh, thế nhưng môi cong cong lại không bật cười, hắn quay đầu: "Ngươi tự mình biết."
Thiết Vân nhìn thần sắc của hắn gần như là oán hận.
Cái gì mà nông nỗi? Thiết Vân tất nhiên biết, từ khi hắn nảy sinh ý đinh muốn giết chét Ninh Ngu, cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Dịch Tuyết Phùng oán hận một đời, chẳng qua là khi thật sự đến lúc ấy, Thiết Vân lại sợ.
Hắn sợ ánh mắt lạnh lùng xa cách của Dịch Tuyết Phùng, sợ không thể tiếp tục ở trước mặt Dịch Tuyết Phùng làm một kiếm linh ngây thơ ngu xuẩn không rành thế sự nữa.
Từ sau khi Dịch Tuyết Phùng bị Ninh Ngu mang đi, Thiết Vân biết rõ Dịch Tuyết Phùng và hắn sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như trước đây, thế nhưng biết thì biết vậy, hắn lại không dám thừa nhận, cho dù là chính mắt nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng.
Hiện tại Tương Hoan không chút lưu tình kéo bay tấm lụa mỏng hắn dùng để lừa mình dối người đi, khiến hắn không thể không đối mặt.
Đằng Xà cùng hai con thú khác vùi mình một bên run lẩy bẩy nhìn hai người đối đầu, nhỏ giọng truyền âm nói: "Ngươi nói xem hai người bọn họ... Tại sao cứ mãi bất đồng như thế?"
Tuyết Hào lúng ta lúng túng: "Không phải lúc trước Thiết Vân cứu chủ nhân, Tương Hoan không đồng ý sao, cũng là chuyện của trăm năm trước rồi, sao bây giờ vẫn còn căng thẳng như thế?"
Đằng Xà ngược lại chưa từng nghe thấy cái này, nghi ngờ nói: "Tương Hoan không muốn? Vì sao?"
Cửu Vĩ Hồ: "Hoàn hồn vốn đi ngược ý trời, hơn nữa hồn phách sau khi trở lại bình thường bất luận Tuyết Phùng có thể phục sinh hay không, hồn phách của hắn đều không thể tiến vào luân hồi, Tương Hoan không muốn hắn trở thành cô hồn dã quỷ... Sau đó hai người ra tay đánh nhau, đánh vài ngày, nếu Lâm Phàn Quân không đến đây, có lẽ hai người bọn họ muốn đánh đến khi một chết một còn."
Đằng Xà lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Chuyện này..."
Từ sau lần đó, Thiết Vân và Tương Hoan nhìn nhau không thuận mắt, mỗi lần gặp mặt đều sẽ trào phúng đối phương một phen.
Hai người lạnh lùng đối diện với nhau, cuối cùng là Thiết Vân hiếm khi không để ý khiêu khích của Tương Hoan, quay người rời đi thật nhanh.
Lần đầu Tương Hoan thấy bóng lưng Thiết Vân chật vật như vậy, lại không có một chút cảm giác kiêu ngạo của kẻ thắng cuộc, thần sắc trái lại càng lạnh hơn.
Đằng Xà tiểu tâm dực dực lội tới, nhỏ giọng nói: "Tương Hoan à, hồn phách Tuyết Phùng... Thật sự không thể tiến vào luân hồi sao?"
Tương Hoan quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Nếu không phải năm đó ba người các ngươi tùy ý hắn hồ đồ, mọi chuyện căn bản không tới nước này!"
Không chừng Dịch Tuyết Phùng đã tiến vào luân hồi từ lâu, nếu vận khí tốt một chút đầu thai thành người, bây giờ cũng bắt đầu đời thứ hai.
Đằng Xà tự dưng bị mắng, oan ức bĩu môi, nói: "Nhưng không phải lúc đó ngươi cũng giúp bọn ta đi tập hợp hồn phách sao?"
Ánh mắt Tương Hoan càng lạnh hơn, Đằng Xà không dám nói nữa, nhanh chóng chạy đi.
Tương Hoan một thân một mình đứng trên bậc thang Ngọc Ánh điện, nhìn nền trời xanh thẳm, bi sắc trong mắt chầm chậm nổi lên.
Dịch Tuyết Phùng đã không thể vào luân hồi, hơn nữa còn vì thân thể đắp từ linh vật kia mà trường sinh bất tử.
Sinh mệnh giao nhân kéo dài đằng đẳng, Tương Hoan nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi, thế nhưng tuổi thọ gần như đã cao hơn tất cả mọi người trong tam giới, cũng bởi vì như thế, hắn hiểu rõ nhất loại cảm giác sinh mệnh kéo dài này, trơ mắt nhìn mỗi người mình coi trọng nhất, từng người từng người rời đi.
Hắn không muốn Dịch Tuyết Phùng không thể tiến vào luân hồi, cũng không muốn hắn dùng thân thể trường sinh bất tử kia sống cô độc cơ khổ một đời.
Thời điểm Thiết Vân mang tàn hồn của Dịch Tuyết Phùng rời đi, hắn căn bản không ôm bất kỳ hi vọng nào, cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác qua mấy chục năm, thiếu niên bước vào Ngọc Ánh điện, hơi thở quen thuộc gần như chỉ chớp mắt Tương Hoan liền nhận ra.
Thế sự khó liệu, không phải một mình hắn có thể ngăn cản.
Bất quá cũng may hiện tại Dịch Tuyết Phùng không lẻ loi một mình.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Tuyết Phùng co rúc bên trong áo gấm, nhắm mắt ngủ say.
Hắn thật sự quá mệt mỏi, Ninh Ngu đứng dậy rửa mặt, ở trong sân luyện kiếm nửa ngày hắn vẫn chưa tỉnh.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao, Ninh Ngu không nhịn được chạy tới, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai Dịch Tuyết Phùng: "Tuyết Phùng? Tuyết Phùng ơi."
Dịch Tuyết Phùng bị y "Tuyết Phùng Tuyết Phùng" mãi, bây giờ đã quen, bản năng "ưm" một tiếng, mi mắt cũng không thèm hé: "Sư huynh, làm sao vậy?"
Ninh Ngu sờ sờ trán của hắn: "Đã giờ nào rồi, mau ngồi dậy ăn một chút đi."
Dịch Tuyết Phùng giãy dụa nắm lấy tay y kéo xuống, hàm hồ nói: "Ta muốn ngủ, cầu xin sư huynh để ta ngủ một chút đi."
Ninh Ngu chiếm hời: "Vậy cũng tốt, ngủ thêm nửa canh giờ đi."
Dịch Tuyết Phùng lập tức hất tay y ra, tranh thủ thời gian ngủ nướng tiếp.
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu thấy hắn buồn ngủ thành như vậy, cũng không làm phiền cưỡng ép kéo hắn dậy, tự mình ra ngoài chuẩn bị cháo cùng điểm tâm, còn tìm được hai cái bếp nhỏ, một bên ninh cháo, một bên nấu nước định đợi lát nữa pha trà.
Dịch Tuyết Phùng vô cùng đúng giờ, đáp ứng chỉ ngủ nửa canh giờ, thời gian vừa đến cho dù còn buồn ngủ nhưng vẫn giãy dụa ngồi dậy mặc y phục.
Hắn vuốt mắt rửa mặt một phen, thời điểm đi ra sân, Ninh Ngu đang rũ mắt pha trà, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, nói: "Trà vừa mới pha xong, nếm thử xem có thích không?"
Dịch Tuyết Phùng đang giơ tay buộc tóc, ngửi được hương trà vội tóc tai bù xù chạy tới, từ phía sau ôm lấy Ninh Ngu, cằm gối lên bả vai y ngửi một hơi hương trà trong tay Ninh Ngu, hai mắt cong cong: "Ưm, rất thơm."
Ninh Ngu kéo hắn ngồi bên cạnh, rót một chén trà cho hắn, thấy Dịch Tuyết Phùng nhận lấy, rút dây buộc tóc từ trong tay hắn, vòng ra phía sau chải tóc cho đối phương.
Dịch Tuyết Phùng nâng chén trà nhấp một ngụm, đang muốn nói chuyện lại cảm giác tóc suýt nữa bị người nắm rụng hết một mảng lớn, hắn "Tê" một tiếng, cau mày nói: "Mặc kệ đi, đợi lát nữa ta tự mình buộc."
Ninh Ngu trấn định, mãi đến khi hai tay cầm kiếm cái gì cũng không làm được, chỉ có thể dùng dây trói qua loa hai lần, xong việc ngồi trở lại bên cạnh Dịch Tuyết Phùng: "Thế nào?"
Dịch Tuyết Phùng cong cong mắt, khua chén trà trước mặt y, nói: "Tay nghề không tồi."
Hai mắt Ninh Ngu sáng lên, một phát bắt được tay hắn, nghiêm mặt, nói: "Lặp lại lần nữa."
Dịch Tuyết Phùng bật cười: "Ta đang khen ngươi."
Ninh Ngu gật đầu: "Ta biết, chỉ là ngươi rất ít khi khen ta, ta muốn nghe thêm mấy lần."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng cổ quái nhìn y: "Ta ít khi khen ngươi sao?"
Ninh Ngu lắc đầu: "Không có, tối hôm qua không tính."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút mới phản ứng được tối hôm qua rốt cuộc là ý gì, bên tai đột nhiên đỏ lên, thẹn quá thành giận lườm y một cái: "Ngươi còn muốn nghe hay không?"
Ninh Ngu ngồi nghiêm chỉnh: "Muốn."
Dịch Tuyết Phùng hắng giọng, lập lại: "Ninh kiếm tôn, tay nghề pha trà của ngươi thật sự không tệ, quả thực là trên trời dưới đất có một không hai, ta rất tán thưởng ngươi."
Ninh Ngu nghe lời tán thưởng cực kỳ khoa trương này, lông mày muốn bay lên trời, y cầm lấy tay Dịch Tuyết Phùng quơ quơ, nói: "Lại khen thêm vài câu nữa."
Dịch Tuyết Phùng dở khóc dở cười: "Có người đuổi theo người khác đòi khen như ngươi sao?"
Ninh Ngu không đáp.
Dịch Tuyết Phùng không còn cách nào, chỉ có thể dời tầm mắt, nhấp một ngụm, đột nhiên nói: "Đây là trà gì?"
Ninh Ngu nói: "Ngươi thích nhất."
Dịch Tuyết Phùng kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi tìm ở đâu vậy?"
Ninh Ngu trầm mặc một chút, mới nói: "Man Hoang vẫn luôn có, hàng năm ta đều sẽ chuẩn bị một ít."
Cánh tay cầm chén của Dịch Tuyết Phùng cứng ngắt, ngạc nhiên nhìn y.
Ninh Ngu không định nói thêm những năm nay y sống như thế nào, đưa chén cháo bên cạnh cho hắn, nói: "Trước tiên đừng uống trà, uống chút cháo đi, ngươi không đói bụng sao?"
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc tiếp nhận cháo, không nói thêm nữa, nghe lời từng ngụm từng ngụm uống hết chén cháo.
Trăm năm nay Ninh Ngu sống thế nào, cùng những năm tháng Dịch Tuyết Phùng ở Man Hoang lại sống làm sao, đều đã bị hai người chôn sâu trong đáy lòng, không chịu lộ ra mảy may khiến đối phương càng thêm bi thương.
Dịch Tuyết Phùng uống hết cháo, hai người nhìn nhau một chút, không biết xuất phát từ cảm giác gì lại dời tầm mắt đi.
Ninh Ngu: "Ngươi muốn nói gì?"
Dịch Tuyết Phùng muốn nói lại thôi nửa ngày, lần thứ hai đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ninh Ngu, nhẹ giọng nói: "Ban đầu, đáng lẽ ta phải tìm ngươi trước mới đúng."
Ninh Ngu hừ một tiếng: "Ngươi vốn phải như vậy, ta chưa bao giờ muốn ngươi, ngươi phòng ta phòng thành như vậy..."
Y vốn nghĩ nói nhiều vài câu khiến Dịch Tuyết Phùng đau lòng mình, thế nhưng nói được một nửa đột nhiên phát hiện loại hành vi cầu Dịch Tuyết Phùng đau lòng này thật sự quá mất mặt, đành nuốt những lời còn lại xuống.
Dịch Tuyết Phùng khẽ thở dài một hơi, không nói gì sát phong cảnh thêm, hắn nhẹ nhàng cúi người, cách bàn tiến đến trước mặt Ninh Ngu, không đợi Ninh Ngu phản ứng, nhẹ nhàng tại khóe môi của y hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Thân thể Ninh Ngu cứng đờ, hô hấp đình chỉ.
Dù cho linh lực của hai người từ lâu đã như nước sữa hòa nhau, Ninh Ngu vẫn bị cái hôn làm cho tim đập chân run.
Dịch Tuyết Phùng vừa chạm liền tách ra, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đến Hàn Hoài Xuyên trước đi, sau khi giải thích rõ việc này, ngày sau sẽ không chia cách nữa, có được không?"
Ôn nhu của Dịch Tuyết Phùng là từ bẩm sinh mà ra, mềm mại thầm thì hỏi y "Có được không" như vậy, nửa cái hồn Ninh Ngu cũng không có, còn sức lực đâu mà từ chối, chỉ biết gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười: "Vậy đợi trời sáng, ta đi tìm Dạ Phương Thảo nói một tiếng."
Hắn vốn chỉ muốn thăm dò thái độ hiện tại của Ninh Ngu đối với mình, không ngờ Ninh Ngu lại gật đầu đồng ý.
Dịch Tuyết Phùng thử thăm dò nói: "Ta... muốn một mình đi tìm Dạ Phương Thảo."
Ninh Ngu mặt không biến sắc: "Ừm, đi đi, ta ở đây chờ ngươi trở về."
Dịch Tuyết Phùng kỳ quái nhìn y, mặt Ninh Ngu không hề có cảm xúc, có điều sắc hồng trên vành tai lại hết sức rõ ràng, xem ra đã bị mê hoặc không lối về.
Nhưng Dịch Tuyết Phùng không muốn thừa dịp lúc này rời đi, trái lại còn giơ tay nặn nặn vành tai ấm nóng của Ninh Ngu, bất đắc dĩ cười nói: "Sư huynh, rốt cuộc ngươi có nghe thấy ta đang nói gì hay không, ta nói một mình đi tìm Dạ Phương Thảo đó."
Dựa theo tình hình lúc trước Ninh Ngu hận không thể khóa hắn lại, sao có thể dễ dàng đồng ý chuyện này? Dịch Tuyết Phùng hoài nghi y bị ấm đầu, căn bản không hiểu câu này là có ý gì?
Ninh Ngu cũng không đến mức cứng nhắc như hắn tưởng tượng vậy, nghe đến đây quả thực bị chọc tức đến bật cười: "Ta đã đáp ứng rồi, ngươi còn hỏi tới hỏi lui, khóa ngươi ở trong phòng mới vừa lòng ngươi phải không?"
Dịch Tuyết Phùng thấy y tỉnh táo mười phần, lập tức bật cười, hai tay hắn quấn lấy cổ Ninh Ngu, vô cùng thân mật cọ cọ nơi ấy, nói: "Sao hôm nay ngươi lại dễ nói chuyện như vậy? Quỷ bám vào người rồi à?"
Ninh Ngu ôm eo hắn, tránh cho hắn lắc lư rồi tự mình ngã xuống, một bên không quan tâm nói: "Ta vẫn luôn dễ nói chuyện như vậy."
Dịch Tuyết Phùng cười đến mức nằm nhoài trên vai y không đứng lên nổi.
Ninh Ngu trầm mặc một hồi, lại nói: "Ta chỉ đột nhiên cảm thấy, nếu sau này cứ mãi ép buộc ngươi như vậy, tính tình ngươi dù có tốt đến đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày không chịu được nữa tìm cách chạy trốn khỏi ta."
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra.
Ninh Ngu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn: "Ta biết tính tình của mình ác liệt thế nào, thế nhưng Tuyết Phùng, ta không muốn lừa dối ngươi... Loại tính tình này ta không đổi được, cho dù thay đổi cũng chỉ là vẻ bề ngoài, ta không có cách nào biến thành dáng vẻ ôn hòa như gió xuân mà ngươi yêu thích."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: "Sao ngươi biết ta thích người ôn hòa?"
Ninh Ngu không chút nghĩ ngợi: "Bởi vì ngươi chính là người như thế, người xứng đôi với ngươi nhất cũng phải là người như vậy."
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên nhìn y.
Ninh Ngu nói xong, lập tức cầm tay hắn, nói: "Thế nhưng ngươi đã chọn ta, không thể chọn lại được nữa, ta... ta sẽ tận lực không làm những chuyện khiến ngươi chán ghét, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều sẽ tìm cho ngươi, những chuyện người khác làm được, ta còn có thể làm tốt hơn."
Dịch Tuyết Phùng đã đọc qua những quyển thoại bản kia ở Man Hoang, trong đó đều viết Ninh Ngu là người rất biết nói lời tâm tình, thế nhưng trong lòng Dịch Tuyết Phùng dù có bao nhiêu lời tâm tình hoa mỹ hơn nữa, cũng không thể sánh bằng những lời này của Ninh Ngu.
Người khác có thể làm, ta cũng có thể làm, tuy rằng ta không ôn nhu, thế nhưng ta sẽ tận lực khống chế lại tính tình của chính mình, không làm ngươi chán ghét.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn Ninh Ngu hồi lâu, đột nhiên ôm lấy bả vai đối phương, lẩm bẩm nói: "Ai nói, ta thích nhất là người như ngươi."
Tuy rằng bên ngoài nhìn ngoan liệt kiệt ngạo, bình thường vừa tiếp xúc liền đẩy người ta rất xa, mười người thì chín người rưỡi không thích y rồi, thế nhưng chỉ khi tiếp xúc lâu ngày với Ninh Ngu mới biết được, y ôn nhu giống như một tầng vải the dưới lưỡi dao sắc, tuy rằng nhìn đơn bạc như giấy, lại cực kỳ trân quý, một khỏang chân tâm chỉ dành cho người mình coi trọng nhất, không có nửa phần bất công.
Y không ôn nhu với tất cả mọi người, cho dù là đối với Dịch Tuyết Phùng, cũng ít khi có thần sắc ôn hòa, thế nhưng so với lời nói những việc y làm lại khiến người ta cảm thấy y cũng không lạnh lùng như bên ngoài hay thể hiện.
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng ôm lấy y, lần thứ hai ôn nhu lập lại: "Thích ngươi nhất."
Từ nhỏ đến lớn, thích ngươi nhất.
Mắt Ninh Ngu mở lớn, sau đó nhẹ nhàng cong cong, hiếm thấy lộ ra một nụ cười dịu dàng đến cực điểm, y ôm lại Dịch Tuyết Phùng, nói: "Ta biết, ta vẫn luôn biết."
Thế gian có nhiều ma xui quỷ khiến, đẩy hai người đến viễn phương, may mà thù đồ cuối cùng đã có thể đồng quy.
CHÍNH VĂN HOÀN
Thiết Vân yên lặng dời chân.
Mà người trước mặt giãy giụa nửa ngày mới máu me đầy người ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy Thiết Vân lập tức nước mắt lả chả gọi: "Thiết Vân, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi!"
Thiết Vân nhìn rõ là Đằng Xà, lập tức mặt không thay đổi bồi thêm một cước dẫm lên đầu hắn.
Đằng Xà: "..."
Đằng Xà hóa hình, thân thể đen kịt quấn lấy bắp chân Thiết Vân cọ cọ: "Trước đó không phải ngươi còn kích động bọn ta đi ám sát Ninh kiếm tôn sao, tại sao giữa đường lại biến mất không thấy tăm hơi, hại bọn ta suýt chút nữa bị Tuyết Phùng đánh chết."
Đằng Xà uhuhu không ngừng, Thiết Vân không nhịn được vẩy vẩy chân: "Tránh ra, ta đang bực mình lắm, đừng chọc ta đánh ngươi."
Đằng Xà: "Vừa nãy Tương Hoan đã đánh ta một trận, ngươi nhìn vết thương trên người ta đi, ngươi nhẫn tâm xuống tay sao?"
Thiết Vân: "Nhẫn tâm."
Đằng Xà: "..."
Đằng Xà thấy Thiết Vân đúng là có thể nhẫn tâm như vậy, chỉ đành bĩu môi hóa thành hình người đứng lên, xoa eo bước vào Ngọc Ánh điện, vừa đi vừa nhỏ giọng lải nhải: "Lúc trước nếu không phải bọn ta bảo vệ hồn phách của ngươi, ngươi đã sớm đi theo Tuyết Phùng rồi, bây giờ thì tốt rồi, quay đầu liền không quen biết nữa."
Thiết Vân nhíu mày: "Ngươi đang nói cái gì? Nói to lên, ta nghe với."
Đằng Xà sợ bị đánh nào dám lớn tiếng, không thể làm gì khác hơn là chạy nhanh vào, không để ý tới hắn nữa.
Thiết Vân vừa tiến vào Ngọc Ánh điện, vừa vặn chạm phải Tương Hoan cầm cốt đao đi ra, khuôn mặt hắn vốn lạnh lùng nghiêm nghị, thoáng nhìn thấy Thiết Vân sắc mặt càng âm trầm, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi còn sống sao?"
Thiết Vân nghe đối phương thăm hỏi mà không tiếng nào, quay đầu muốn đi.
Tương Hoan bước nhanh vài bước, đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn hắn: "Ta đã khuyên ngươi rồi, là ngươi không nghe, rơi vào nông nỗi này cũng không thể oán trách người khác."
Thiết Vân dừng bước, chầm chậm quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn: "Nông nỗi này? Cái gì mà nông nỗi này?"
Tương Hoan tựa hồ muốn cười lạnh, thế nhưng môi cong cong lại không bật cười, hắn quay đầu: "Ngươi tự mình biết."
Thiết Vân nhìn thần sắc của hắn gần như là oán hận.
Cái gì mà nông nỗi? Thiết Vân tất nhiên biết, từ khi hắn nảy sinh ý đinh muốn giết chét Ninh Ngu, cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Dịch Tuyết Phùng oán hận một đời, chẳng qua là khi thật sự đến lúc ấy, Thiết Vân lại sợ.
Hắn sợ ánh mắt lạnh lùng xa cách của Dịch Tuyết Phùng, sợ không thể tiếp tục ở trước mặt Dịch Tuyết Phùng làm một kiếm linh ngây thơ ngu xuẩn không rành thế sự nữa.
Từ sau khi Dịch Tuyết Phùng bị Ninh Ngu mang đi, Thiết Vân biết rõ Dịch Tuyết Phùng và hắn sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như trước đây, thế nhưng biết thì biết vậy, hắn lại không dám thừa nhận, cho dù là chính mắt nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng.
Hiện tại Tương Hoan không chút lưu tình kéo bay tấm lụa mỏng hắn dùng để lừa mình dối người đi, khiến hắn không thể không đối mặt.
Đằng Xà cùng hai con thú khác vùi mình một bên run lẩy bẩy nhìn hai người đối đầu, nhỏ giọng truyền âm nói: "Ngươi nói xem hai người bọn họ... Tại sao cứ mãi bất đồng như thế?"
Tuyết Hào lúng ta lúng túng: "Không phải lúc trước Thiết Vân cứu chủ nhân, Tương Hoan không đồng ý sao, cũng là chuyện của trăm năm trước rồi, sao bây giờ vẫn còn căng thẳng như thế?"
Đằng Xà ngược lại chưa từng nghe thấy cái này, nghi ngờ nói: "Tương Hoan không muốn? Vì sao?"
Cửu Vĩ Hồ: "Hoàn hồn vốn đi ngược ý trời, hơn nữa hồn phách sau khi trở lại bình thường bất luận Tuyết Phùng có thể phục sinh hay không, hồn phách của hắn đều không thể tiến vào luân hồi, Tương Hoan không muốn hắn trở thành cô hồn dã quỷ... Sau đó hai người ra tay đánh nhau, đánh vài ngày, nếu Lâm Phàn Quân không đến đây, có lẽ hai người bọn họ muốn đánh đến khi một chết một còn."
Đằng Xà lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, hít vào một ngụm khí lạnh, nói: "Chuyện này..."
Từ sau lần đó, Thiết Vân và Tương Hoan nhìn nhau không thuận mắt, mỗi lần gặp mặt đều sẽ trào phúng đối phương một phen.
Hai người lạnh lùng đối diện với nhau, cuối cùng là Thiết Vân hiếm khi không để ý khiêu khích của Tương Hoan, quay người rời đi thật nhanh.
Lần đầu Tương Hoan thấy bóng lưng Thiết Vân chật vật như vậy, lại không có một chút cảm giác kiêu ngạo của kẻ thắng cuộc, thần sắc trái lại càng lạnh hơn.
Đằng Xà tiểu tâm dực dực lội tới, nhỏ giọng nói: "Tương Hoan à, hồn phách Tuyết Phùng... Thật sự không thể tiến vào luân hồi sao?"
Tương Hoan quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Nếu không phải năm đó ba người các ngươi tùy ý hắn hồ đồ, mọi chuyện căn bản không tới nước này!"
Không chừng Dịch Tuyết Phùng đã tiến vào luân hồi từ lâu, nếu vận khí tốt một chút đầu thai thành người, bây giờ cũng bắt đầu đời thứ hai.
Đằng Xà tự dưng bị mắng, oan ức bĩu môi, nói: "Nhưng không phải lúc đó ngươi cũng giúp bọn ta đi tập hợp hồn phách sao?"
Ánh mắt Tương Hoan càng lạnh hơn, Đằng Xà không dám nói nữa, nhanh chóng chạy đi.
Tương Hoan một thân một mình đứng trên bậc thang Ngọc Ánh điện, nhìn nền trời xanh thẳm, bi sắc trong mắt chầm chậm nổi lên.
Dịch Tuyết Phùng đã không thể vào luân hồi, hơn nữa còn vì thân thể đắp từ linh vật kia mà trường sinh bất tử.
Sinh mệnh giao nhân kéo dài đằng đẳng, Tương Hoan nhìn qua cũng chỉ mới hai mươi, thế nhưng tuổi thọ gần như đã cao hơn tất cả mọi người trong tam giới, cũng bởi vì như thế, hắn hiểu rõ nhất loại cảm giác sinh mệnh kéo dài này, trơ mắt nhìn mỗi người mình coi trọng nhất, từng người từng người rời đi.
Hắn không muốn Dịch Tuyết Phùng không thể tiến vào luân hồi, cũng không muốn hắn dùng thân thể trường sinh bất tử kia sống cô độc cơ khổ một đời.
Thời điểm Thiết Vân mang tàn hồn của Dịch Tuyết Phùng rời đi, hắn căn bản không ôm bất kỳ hi vọng nào, cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác qua mấy chục năm, thiếu niên bước vào Ngọc Ánh điện, hơi thở quen thuộc gần như chỉ chớp mắt Tương Hoan liền nhận ra.
Thế sự khó liệu, không phải một mình hắn có thể ngăn cản.
Bất quá cũng may hiện tại Dịch Tuyết Phùng không lẻ loi một mình.
Sáng sớm hôm sau, Dịch Tuyết Phùng co rúc bên trong áo gấm, nhắm mắt ngủ say.
Hắn thật sự quá mệt mỏi, Ninh Ngu đứng dậy rửa mặt, ở trong sân luyện kiếm nửa ngày hắn vẫn chưa tỉnh.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao, Ninh Ngu không nhịn được chạy tới, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai Dịch Tuyết Phùng: "Tuyết Phùng? Tuyết Phùng ơi."
Dịch Tuyết Phùng bị y "Tuyết Phùng Tuyết Phùng" mãi, bây giờ đã quen, bản năng "ưm" một tiếng, mi mắt cũng không thèm hé: "Sư huynh, làm sao vậy?"
Ninh Ngu sờ sờ trán của hắn: "Đã giờ nào rồi, mau ngồi dậy ăn một chút đi."
Dịch Tuyết Phùng giãy dụa nắm lấy tay y kéo xuống, hàm hồ nói: "Ta muốn ngủ, cầu xin sư huynh để ta ngủ một chút đi."
Ninh Ngu chiếm hời: "Vậy cũng tốt, ngủ thêm nửa canh giờ đi."
Dịch Tuyết Phùng lập tức hất tay y ra, tranh thủ thời gian ngủ nướng tiếp.
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu thấy hắn buồn ngủ thành như vậy, cũng không làm phiền cưỡng ép kéo hắn dậy, tự mình ra ngoài chuẩn bị cháo cùng điểm tâm, còn tìm được hai cái bếp nhỏ, một bên ninh cháo, một bên nấu nước định đợi lát nữa pha trà.
Dịch Tuyết Phùng vô cùng đúng giờ, đáp ứng chỉ ngủ nửa canh giờ, thời gian vừa đến cho dù còn buồn ngủ nhưng vẫn giãy dụa ngồi dậy mặc y phục.
Hắn vuốt mắt rửa mặt một phen, thời điểm đi ra sân, Ninh Ngu đang rũ mắt pha trà, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, nói: "Trà vừa mới pha xong, nếm thử xem có thích không?"
Dịch Tuyết Phùng đang giơ tay buộc tóc, ngửi được hương trà vội tóc tai bù xù chạy tới, từ phía sau ôm lấy Ninh Ngu, cằm gối lên bả vai y ngửi một hơi hương trà trong tay Ninh Ngu, hai mắt cong cong: "Ưm, rất thơm."
Ninh Ngu kéo hắn ngồi bên cạnh, rót một chén trà cho hắn, thấy Dịch Tuyết Phùng nhận lấy, rút dây buộc tóc từ trong tay hắn, vòng ra phía sau chải tóc cho đối phương.
Dịch Tuyết Phùng nâng chén trà nhấp một ngụm, đang muốn nói chuyện lại cảm giác tóc suýt nữa bị người nắm rụng hết một mảng lớn, hắn "Tê" một tiếng, cau mày nói: "Mặc kệ đi, đợi lát nữa ta tự mình buộc."
Ninh Ngu trấn định, mãi đến khi hai tay cầm kiếm cái gì cũng không làm được, chỉ có thể dùng dây trói qua loa hai lần, xong việc ngồi trở lại bên cạnh Dịch Tuyết Phùng: "Thế nào?"
Dịch Tuyết Phùng cong cong mắt, khua chén trà trước mặt y, nói: "Tay nghề không tồi."
Hai mắt Ninh Ngu sáng lên, một phát bắt được tay hắn, nghiêm mặt, nói: "Lặp lại lần nữa."
Dịch Tuyết Phùng bật cười: "Ta đang khen ngươi."
Ninh Ngu gật đầu: "Ta biết, chỉ là ngươi rất ít khi khen ta, ta muốn nghe thêm mấy lần."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng cổ quái nhìn y: "Ta ít khi khen ngươi sao?"
Ninh Ngu lắc đầu: "Không có, tối hôm qua không tính."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút mới phản ứng được tối hôm qua rốt cuộc là ý gì, bên tai đột nhiên đỏ lên, thẹn quá thành giận lườm y một cái: "Ngươi còn muốn nghe hay không?"
Ninh Ngu ngồi nghiêm chỉnh: "Muốn."
Dịch Tuyết Phùng hắng giọng, lập lại: "Ninh kiếm tôn, tay nghề pha trà của ngươi thật sự không tệ, quả thực là trên trời dưới đất có một không hai, ta rất tán thưởng ngươi."
Ninh Ngu nghe lời tán thưởng cực kỳ khoa trương này, lông mày muốn bay lên trời, y cầm lấy tay Dịch Tuyết Phùng quơ quơ, nói: "Lại khen thêm vài câu nữa."
Dịch Tuyết Phùng dở khóc dở cười: "Có người đuổi theo người khác đòi khen như ngươi sao?"
Ninh Ngu không đáp.
Dịch Tuyết Phùng không còn cách nào, chỉ có thể dời tầm mắt, nhấp một ngụm, đột nhiên nói: "Đây là trà gì?"
Ninh Ngu nói: "Ngươi thích nhất."
Dịch Tuyết Phùng kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi tìm ở đâu vậy?"
Ninh Ngu trầm mặc một chút, mới nói: "Man Hoang vẫn luôn có, hàng năm ta đều sẽ chuẩn bị một ít."
Cánh tay cầm chén của Dịch Tuyết Phùng cứng ngắt, ngạc nhiên nhìn y.
Ninh Ngu không định nói thêm những năm nay y sống như thế nào, đưa chén cháo bên cạnh cho hắn, nói: "Trước tiên đừng uống trà, uống chút cháo đi, ngươi không đói bụng sao?"
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc tiếp nhận cháo, không nói thêm nữa, nghe lời từng ngụm từng ngụm uống hết chén cháo.
Trăm năm nay Ninh Ngu sống thế nào, cùng những năm tháng Dịch Tuyết Phùng ở Man Hoang lại sống làm sao, đều đã bị hai người chôn sâu trong đáy lòng, không chịu lộ ra mảy may khiến đối phương càng thêm bi thương.
Dịch Tuyết Phùng uống hết cháo, hai người nhìn nhau một chút, không biết xuất phát từ cảm giác gì lại dời tầm mắt đi.
Ninh Ngu: "Ngươi muốn nói gì?"
Dịch Tuyết Phùng muốn nói lại thôi nửa ngày, lần thứ hai đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ninh Ngu, nhẹ giọng nói: "Ban đầu, đáng lẽ ta phải tìm ngươi trước mới đúng."
Ninh Ngu hừ một tiếng: "Ngươi vốn phải như vậy, ta chưa bao giờ muốn ngươi, ngươi phòng ta phòng thành như vậy..."
Y vốn nghĩ nói nhiều vài câu khiến Dịch Tuyết Phùng đau lòng mình, thế nhưng nói được một nửa đột nhiên phát hiện loại hành vi cầu Dịch Tuyết Phùng đau lòng này thật sự quá mất mặt, đành nuốt những lời còn lại xuống.
Dịch Tuyết Phùng khẽ thở dài một hơi, không nói gì sát phong cảnh thêm, hắn nhẹ nhàng cúi người, cách bàn tiến đến trước mặt Ninh Ngu, không đợi Ninh Ngu phản ứng, nhẹ nhàng tại khóe môi của y hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Thân thể Ninh Ngu cứng đờ, hô hấp đình chỉ.
Dù cho linh lực của hai người từ lâu đã như nước sữa hòa nhau, Ninh Ngu vẫn bị cái hôn làm cho tim đập chân run.
Dịch Tuyết Phùng vừa chạm liền tách ra, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đến Hàn Hoài Xuyên trước đi, sau khi giải thích rõ việc này, ngày sau sẽ không chia cách nữa, có được không?"
Ôn nhu của Dịch Tuyết Phùng là từ bẩm sinh mà ra, mềm mại thầm thì hỏi y "Có được không" như vậy, nửa cái hồn Ninh Ngu cũng không có, còn sức lực đâu mà từ chối, chỉ biết gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng nở nụ cười: "Vậy đợi trời sáng, ta đi tìm Dạ Phương Thảo nói một tiếng."
Hắn vốn chỉ muốn thăm dò thái độ hiện tại của Ninh Ngu đối với mình, không ngờ Ninh Ngu lại gật đầu đồng ý.
Dịch Tuyết Phùng thử thăm dò nói: "Ta... muốn một mình đi tìm Dạ Phương Thảo."
Ninh Ngu mặt không biến sắc: "Ừm, đi đi, ta ở đây chờ ngươi trở về."
Dịch Tuyết Phùng kỳ quái nhìn y, mặt Ninh Ngu không hề có cảm xúc, có điều sắc hồng trên vành tai lại hết sức rõ ràng, xem ra đã bị mê hoặc không lối về.
Nhưng Dịch Tuyết Phùng không muốn thừa dịp lúc này rời đi, trái lại còn giơ tay nặn nặn vành tai ấm nóng của Ninh Ngu, bất đắc dĩ cười nói: "Sư huynh, rốt cuộc ngươi có nghe thấy ta đang nói gì hay không, ta nói một mình đi tìm Dạ Phương Thảo đó."
Dựa theo tình hình lúc trước Ninh Ngu hận không thể khóa hắn lại, sao có thể dễ dàng đồng ý chuyện này? Dịch Tuyết Phùng hoài nghi y bị ấm đầu, căn bản không hiểu câu này là có ý gì?
Ninh Ngu cũng không đến mức cứng nhắc như hắn tưởng tượng vậy, nghe đến đây quả thực bị chọc tức đến bật cười: "Ta đã đáp ứng rồi, ngươi còn hỏi tới hỏi lui, khóa ngươi ở trong phòng mới vừa lòng ngươi phải không?"
Dịch Tuyết Phùng thấy y tỉnh táo mười phần, lập tức bật cười, hai tay hắn quấn lấy cổ Ninh Ngu, vô cùng thân mật cọ cọ nơi ấy, nói: "Sao hôm nay ngươi lại dễ nói chuyện như vậy? Quỷ bám vào người rồi à?"
Ninh Ngu ôm eo hắn, tránh cho hắn lắc lư rồi tự mình ngã xuống, một bên không quan tâm nói: "Ta vẫn luôn dễ nói chuyện như vậy."
Dịch Tuyết Phùng cười đến mức nằm nhoài trên vai y không đứng lên nổi.
Ninh Ngu trầm mặc một hồi, lại nói: "Ta chỉ đột nhiên cảm thấy, nếu sau này cứ mãi ép buộc ngươi như vậy, tính tình ngươi dù có tốt đến đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày không chịu được nữa tìm cách chạy trốn khỏi ta."
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra.
Ninh Ngu nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn: "Ta biết tính tình của mình ác liệt thế nào, thế nhưng Tuyết Phùng, ta không muốn lừa dối ngươi... Loại tính tình này ta không đổi được, cho dù thay đổi cũng chỉ là vẻ bề ngoài, ta không có cách nào biến thành dáng vẻ ôn hòa như gió xuân mà ngươi yêu thích."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: "Sao ngươi biết ta thích người ôn hòa?"
Ninh Ngu không chút nghĩ ngợi: "Bởi vì ngươi chính là người như thế, người xứng đôi với ngươi nhất cũng phải là người như vậy."
Dịch Tuyết Phùng ngạc nhiên nhìn y.
Ninh Ngu nói xong, lập tức cầm tay hắn, nói: "Thế nhưng ngươi đã chọn ta, không thể chọn lại được nữa, ta... ta sẽ tận lực không làm những chuyện khiến ngươi chán ghét, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều sẽ tìm cho ngươi, những chuyện người khác làm được, ta còn có thể làm tốt hơn."
Dịch Tuyết Phùng đã đọc qua những quyển thoại bản kia ở Man Hoang, trong đó đều viết Ninh Ngu là người rất biết nói lời tâm tình, thế nhưng trong lòng Dịch Tuyết Phùng dù có bao nhiêu lời tâm tình hoa mỹ hơn nữa, cũng không thể sánh bằng những lời này của Ninh Ngu.
Người khác có thể làm, ta cũng có thể làm, tuy rằng ta không ôn nhu, thế nhưng ta sẽ tận lực khống chế lại tính tình của chính mình, không làm ngươi chán ghét.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn Ninh Ngu hồi lâu, đột nhiên ôm lấy bả vai đối phương, lẩm bẩm nói: "Ai nói, ta thích nhất là người như ngươi."
Tuy rằng bên ngoài nhìn ngoan liệt kiệt ngạo, bình thường vừa tiếp xúc liền đẩy người ta rất xa, mười người thì chín người rưỡi không thích y rồi, thế nhưng chỉ khi tiếp xúc lâu ngày với Ninh Ngu mới biết được, y ôn nhu giống như một tầng vải the dưới lưỡi dao sắc, tuy rằng nhìn đơn bạc như giấy, lại cực kỳ trân quý, một khỏang chân tâm chỉ dành cho người mình coi trọng nhất, không có nửa phần bất công.
Y không ôn nhu với tất cả mọi người, cho dù là đối với Dịch Tuyết Phùng, cũng ít khi có thần sắc ôn hòa, thế nhưng so với lời nói những việc y làm lại khiến người ta cảm thấy y cũng không lạnh lùng như bên ngoài hay thể hiện.
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng ôm lấy y, lần thứ hai ôn nhu lập lại: "Thích ngươi nhất."
Từ nhỏ đến lớn, thích ngươi nhất.
Mắt Ninh Ngu mở lớn, sau đó nhẹ nhàng cong cong, hiếm thấy lộ ra một nụ cười dịu dàng đến cực điểm, y ôm lại Dịch Tuyết Phùng, nói: "Ta biết, ta vẫn luôn biết."
Thế gian có nhiều ma xui quỷ khiến, đẩy hai người đến viễn phương, may mà thù đồ cuối cùng đã có thể đồng quy.
CHÍNH VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất