Chương 22: Ma tu
Tinh thần rơi xuống đáy vực của Dịch Tuyết Phùng trong phút chốc phục hồi lại, cưỡng ép trụ vững thân thể lảo đảo.
Thiết Vân đang bên tai rít gào cái gì hắn đã không còn nghe rõ, đầu óc một trận ong ong, chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên cách đó không xa.
Sao có thể?
Gương mặt kia...
Làm sao có thể giống như vậy?
Nếu có người có chút quen biết với Dịch Tuyết Phùng ở đây, có lẽ chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra người trước mặt ngay, cho dù là dung mạo hay là khí chất, đều giống như cùng một khuôn đúc với Dịch Tuyết Phùng một trăm năm trước.
Thế nhưng tự bản thân Dịch Tuyết Phùng biết, không thể.
Người kia không thể nào là thân thể hắn, thân thể nguyên bản của hắn đã sớm tiêu tán trong Tru Ma Trận ở Viêm Hải Man Hoang, sớm không còn tăm hơi rồi, dù nửa khúc xương e là cũng không còn.
Dịch Tuyết Phùng tự nhận đời mình rất ít phạm vào thiên đạo, cho dù sau này có nhập ma cũng không tàn sát đến người vô tội, ngay cả như vậy, cuối cùng vẫn phải rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Sau khi hắn chết không có phần mộ, thậm chí ngay cả Y Quan trủng* cũng không có người dựng lên giúp hắn.
* mộ chôn di vật
Hết thảy những bất công, đau khổ của thiên đạo đều đổ lên trên người hắn, hắn giống như chỉ có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà tiếp thu, cho dù là vô duyên vô cớ tỉnh lại từ một thân thể khác, cũng chưa từng oán hận hay nghi vấn.
Thế nhưng tại thời điểm gương mặt quen thuộc đến mức xa lạ kia xuất hiện trước mặt hắn, những oán hận cùng ấm ức bấy lâu nay trong lòng Dịch Tuyết Phùng đột nhiên không thể kiềm chế mà tuôn ra như biển gầm sóng trào.
Người này... Làm sao dám?!
Dịch Tuyết Phùng tựa hồ không thể khống chế đưa tay sờ Thiết Vân kiếm bên hông, đồng tử hổ phách bị hỏa diễm bên cạnh ánh lên phảng phất cũng đang dấy lên đại hỏa mãnh liệt.
Sau một khắc, long bàn tay đầy mồ hôi lạnh của hắn chạm phải một đồ vật lạnh lẽo, đông hắn đến đột nhiên run lên, thần trí mơ màng thanh tỉnh trong nháy mắt.
Hắn mờ mịt luống cuống cúi đầu nhìn, chẳng biết vì sao, luôn không chịu lộ ra hình người trước mặt người khác - Thiết Vân đang đứng trước mặt hắn, ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay đang phát run của Dịch Tuyết Phùng, gắt gao dùng sức —— thế nhưng kiếm trước sau vẫn là kiếm, cho dù có hóa thành hình người tinh xảo, thân thể vẫn rất băng lãnh.
Thiết Vân gọi hắn: "Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng thở hắc một phát, đáy mắt cuồng loạn thoáng chốc như thuỷ triều xuống tản đi.
Lúc này Thiết Vân mới không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng thường ngày nhìn Dịch Tuyết Phùng là một người hiền lành cực kỳ vô hại, thế nhưng nếu tâm nảy sinh ác độc, mười Thiết Vân cũng không chế trụ được hắn.
Năm đó ở Man Hoang, dung mạo Dịch Tuyết Phùng quá mức xinh đẹp dẫn đến luôn có những ma tu không biết sống chết lớn gan thèm nhỏ dãi mơ ước, thậm chí có người tại thịnh hội Man Hoang ngang nhiên trêu đùa hắn, Thiết Vân đau lòng không thôi, chưa bao giờ để hắn tự mình ra tay, toàn là tự mình âm thầm giải quyết hết những người kia.
Mãi cho đến một lần, có một vị trưởng lão Man Hoang trong thịnh hội đến mời rượu Dịch Tuyết Phùng, cưỡng ép hắn uống ly rượu có độc dịch của mị ma, kéo hắn tới bên cạnh mình tùy ý dâm loạn.
Mọi người trong đại điện rộng lớn cuồng tiếu không ngừng, ánh mắt lộ liễu nhìn vào y phục nửa kín nửa hở của Dịch Tuyết Phùng.
Thiết Vân tức giận đến phát run, thời điểm bên bờ vực bùng nổ, Dịch Tuyết Phùng hai má ửng đỏ eo thân mềm mại bò lên người trưởng lão Man Hoang, cánh tay hắn phủ đầy văn cổ ma tu, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm ma tu kia khiến người ta không nén được dục vọng độc chiếm.
Từ sau khi nhập ma, Dịch Tuyết Phùng thanh cao tựa như cao lĩnh chi hoa, hoàn toàn không hòa hợp với tứ phía dơ bẩn xấu xa ở Man Hoang, đây là lần đầu tiên chúng ma tu nhìn thấy tư thái dụ hoặc này của hắn, bọn họ còn cho là người này nghĩ thông suốt, từ trước đến nay dù ngươi có là thanh lãnh chi nhân cao quý đến đâu, nếu đã rơi vào ma đạo còn ra vẻ thành thật, thì ngươi chính là ma vật hạ đẳng đáng bị người người chán ghét.
Dịch Tuyết Phùng không giống tất cả những kẻ ở đây, cho dù bây giờ toàn thân hắn đều là ma tức doạ người, nhưng xưa nay chưa từng làm bất kỳ việc gì phạm lương tri——ngay cả rượu hắn cũng không uống.
Thế nhân từ trước đến giờ bài trừ dị loại, Dịch Tuyết Phùng chính là kẻ như thế, bị cả hai giới chính ma bài xích.
Vô số ma đồng nóng rực chú mục vào cảnh tượng trước mắt, tựa hồ vô cùng mong đợi thời khắc lãnh diễm mỹ nhân rơi vào vũng bùn nhơ bẩn cùng với bọn họ, tất cả đều muốn nếm thử tư vị đệ nhất mỹ nhân toàn bộ Man Hoang.
Tiếp theo, chỉ trong chớp mắt, mỹ nhân vươn mấy ngón tay mảnh khảnh như cốt ra, tư thái êm ái chặt đứt cổ ma tu.
Đại điện yên tĩnh nghe được tiếng kim rơi.
Đuôi mắt Dịch Tuyết Phùng một vệt ửng đỏ, độc mị ma đốt cả người hắn nóng bỏng, hốc mắt đỏ bừng ngăn không được nước mắt bỏng rát rơi xuống.
Hắn dùng tư thái ưu nhã lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, nhẹ nhàng nghiêng đầu, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn câu nhân, ôn nhu hỏi: "Còn ai muốn ta nữa không?"
Hắn giống như một đóa hoa diễm lệ nở rộ, trên cánh hoa khẽ loang một vệt máu, mê hoặc lòng người, cũng không còn ai dám khinh nhờn đùa bỡn.
Từ sau lần đó, mỗi khi thịnh hội Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ yên lặng ngồi ở vị trí tam quân uống trà, không còn chút nào gai nhọn, như một gốc hoa thận trọng quý báu, thế nhưng không còn người nào dám ngang nhiên khinh nhục hắn.
Thiết Vân nắm tay Dịch Tuyết Phùng lắc lắc trấn an, nói: "Đừng sợ, kẻ kia nhất định là hàng nhái, chờ tìm được chỗ không người ta giúp ngươi ăn cậu ta."
Dịch Tuyết Phùng bị hắn chọc cười, nhưng khóe môi vừa cong lên, liền lặng yên không tiếng động rơi xuống.
Nói tới, trên đời này có ai đối mặt với một kẻ giống mình y như đúc mà có thể thờ ơ không động lòng không.
Mà hiện tại, Dịch Tuyết Phùng cuối cùng cũng biết cảm giác quỷ dị đột nhiên xuất hiện khi lần đầu thấy hàng nhái kia là từ đâu tới rồi—— không riêng gì dung mạo, mỗi hành động cử chỉ của người kia, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, vậy mà giống hắn lúc trước đến từng chi tiết.
Thiết Vân tựa hồ cũng nhận ra, nhịn không được rùng mình.
Giữa lúc hai người nói chuyện, Dạ Phương Thảo đã nhìn thấy bọn họ, rất vui mừng chạy tới: "Họ Lâm, sao ngươi lại ở đây? Rốt cuộc cũng tìm được ngươi!"
Dịch Tuyết Phùng miễn cưỡng nở nụ cười: "Ta bị truyền tống đến Bắc cảnh, mới vừa đến."
Dạ Phương Thảo nghi hoặc nhìn nhìn Thiết Vân đứng nhe răng bên cạnh: "Hắn là ai vậy?"
Dịch Tuyết Phùng giới thiệu: "Thiết Vân."
Dạ Phương Thảo vừa nghe, lập tức: "Ai nha ai nha, hóa ra là kiếm linh Thiết Vân, trước nay ta chưa từng thấy đó —— ta có thể sờ một chút không?"
Thiết Vân nhe răng, bộ dạng muốn cắn hắn.
Tu sĩ nhân loại cho dù dựa vào kiếm linh linh thú hành tẩu thiên hạ, nhưng chưa từng dành ra chút tôn trọng cho bọn chúng, Dịch Tuyết Phùng bất mãn việc Dạ Phương Thảo xem Thiết Vân là sủng vật mò tới mò lui, liền kéo Thiết Vân ra sau mình, cười như không cười nói: "Muốn sờ thử thì sờ ta đây, sờ xong xem tay mình có còn lành lặn không."
Dạ Phương Thảo lập tức rụt tay trở về.
Thiết Vân đắc ý dào dạt ôm cánh tay Dịch Tuyết Phùng hướng hắn làm mặt quỷ, Dạ Phương Thảo tức chết đi được, nhưng không dám đắc tội với Dịch Tuyết Phùng, chỉ có thể căm giận liếc mắt, lười chấp nhặt với hắn.
Dạ Phương Thảo nói: "Đúng rồi, ta vừa mới cứu được một tiểu mỹ nhân, đang định mang theo đi tìm những người khác."
Hắn kéo hàng nhái tới chỗ Dịch Tuyết Phùng.
Thiết Vân vẫn luôn nắm tay không chịu bỏ ra, Dịch Tuyết Phùng khẽ cau mày, không muốn người khác nhìn thấy lại xem Thiết Vân là một vật chết không có tôn nghiêm, nói: "Trở về đi, ta không sao."
Thiết Vân vẫn cầm lấy tay hắn không muốn buông ra: "Ta không, người kia muốn bắt nạt ngươi thì làm sao bây giờ, ta giúp ngươi tráng thế(?)!"
Dịch Tuyết Phùng dở khóc dở cười, tâm tình vẫn luôn tối tăm khá hơn nhiều.
"Ngoan, mau trở về, tự ta có thể ứng phó được."
Thiết Vân bất mãn nhìn hàng nhái kia chằm chằm, nửa ngày mới bất đắc dĩ trở về: "Nếu cậu ta dám gây bất lợi cho ngươi, ta mặc kệ những thứ khác, trước tiên giết chết rồi tính tiếp."
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ: "Được."
Đảm bảo xong mới trấn an được kiếm linh táo bạo.
Dạ Phương Thảo chạy qua, đang cùng thiếu niên kia nói gì đó, trong mắt thiếu niên thoáng qua một tia hiếu kỳ, vén màng che dùng khóe mắt hơi đỏ nhìn về phía Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng tiến lên, đối diện với gương mặt khen thuộc của chính mình, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, che miệng ho khan một tiếng, ôn nhu nói: "Hóa ra là Hàn Hoài Xuyên tiểu tiên quân, ngưỡng mộ đã lâu."
Dịch Tuyết Phùng không lên tiếng.
Thiếu niên nhạy bén phát hiện thái độ xa cách cùng chán ghét trên người Dịch Tuyết Phùng, bờ mi dài chớp mắt, tựa hồ có hơi vô tội.
Dạ Phương Thảo tùy tiện, không nhận ra bầu không khí bất hòa giữa hai người, hắn huýt một tiếng sáo the thé sắc nhọn, nền trời đen kịt truyền đến tiếng rít của liệp ưng, linh thú giang cánh phiêu nhiên hạ xuống, nhẹ nhàng đậu lên vai Dạ Phương Thảo, đôi cánh mang theo gió mạnh thổi thiếu niên bên cạnh nghiêng ngã, miễn cưỡng mới đứng vững được.
Linh thú vô cùng thân mật dựa gần đến bên Dạ Phương Thảo cà cà, cái mỏ nhọn phun ra hai con rắn hoa, lấy lòng kêu hai tiếng.
Dạ Phương Thảo sờ sờ đầu của nó: "Giỏi lắm —— tiếp tục tìm xem bọn người Giang sư huynh hiện tại đang ở đâu, trở về làm rắn nhỏ cho ngươi ăn."
Linh thú ngửa đầu cà cà vào lòng bàn tay của hắn, rít một tiếng thứ hai rồi đập cánh tiếp tục hòa vào nền trời.
Dạ Phương Thảo dập tắt đống lửa bên cạnh, lại đốt một đống mới dưới tàng cây, Dịch Tuyết Phùng sợ lạnh, chủ động tiến lên trước ngồi gần đống lửa, mà thiếu niên áo trắng kia cũng không khách khí tới gần, ôm đầu gối ngồi bên cạnh, thân thể đơn bạc hơi run rẩy.
Thân thể tu sĩ nóng lạnh bất xâm, thế nhưng đây là Vân Hồ Thành, lãnh ý kia giống như thuận theo kinh mạch từng chút từng chút một len lỏi vào cơ thể, cho dù vận dụng linh lực cũng không chống đỡ được bao nhiêu.
Chuyện tiểu tiên quân yếu ớt mọi người ở Hàn Hoài Xuyên đều biết, Dạ Phương Thảo sợ hắn một hồi lại làm chuyện gì xấu, nhanh chóng lấy ra một cái áo choàng từ linh phân ngọc muốn đưa qua, thế nhưng dư quang quét đến thiếu niên bên cạnh run lẩy bẩy, trong lòng khó giải thích mềm nhũn, tay lệch một cái đưa áo tới.
Thiếu niên sửng sốt một chút, mới cười tiếp nhận: "Đa tạ."
Cậu nở nụ cười, Dạ Phương Thảo từ trước đến nay không thèm để ý tướng mạo người khác cũng ngẩn ngơ một chốc, vành tai đột nhiên đỏ ửng lên.
Dịch Tuyết Phùng thờ ơ lạnh nhạt.
Thiết Vân cả giận nói: "Xí! Hồ ly tinh!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hắn không biết phải đáp câu nói này như thế nào, đành phải một lời khó nói hết: "Trẻ ngoan không nói lời thô tục."
Thiết Vân rất tức giận: "Cười đến mê hoặc lòng người, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Năm đó tuy rằng Dịch Tuyết Phùng xinh đẹp vang danh tam giới, thế nhưng mỹ nhân ở tam giới tứ cảnh cũng giống thiên tài vậy, nhiều như cá diếc sang sông, máy ai thèm nhọc lòng đi lo lắng cho một người ngoài vẻ mỹ mạo không còn gì khác, cho dù sau khi hắn nhập ma tại đại điển Tiên đạo, một đêm thành danh, sau đó chết đi cũng không còn bao nhiêu người nhớ tới.
Tới tham gia đại điển Tiên đạo đều là thiếu niên tu sĩ mười mấy tuổi, Dịch Tuyết Phùng là ai cũng không biết, vậy nên từng nhìn qua dung mạo Dịch Tuyết Phùng, đồng thời biết được tên húy của hắn, nhất định là cố nhân trăm năm trước.
Thế nhưng Dịch Tuyết Phùng trái lo phải nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được kẻ nào ở đại điển Tiên đạo giả mạo bản thân mình.
Nếu như thân phận đặc thù không tiện bại lộ, tùy tiện chọn một người cũng có thể dễ dàng trà trộn vào mà không bị phát hiện, có cần dùng khuôn mặt chói mắt như thế không.
Dịch Tuyết Phùng ném một nhánh cây vào trong đống lửa, xuyên thấu qua ánh lửa mãnh liệt nhìn về phía thiếu niên đang rũ mắt đối diện.
"Thiết Vân, ngươi xác định cậu ta không phải ma tu?"
Thiết Vân cũng tò mò muốn chết: "Không phải, khí tức trên người cậu ta rất kỳ quái, ta phân biệt không được, nếu như có tu vi cỡ Ninh Ngu ở đây chắc là có thể nhìn ra chút gì đó."
Dịch Tuyết Phùng cau mày: "Nhưng chúng ta phải ở chỗ này một năm, ta không chờ được lâu như vậy."
Hơn nữa Dịch Tuyết Phùng không dám tưởng tượng, nếu Ninh Ngu gặp phải người có dung mạo giống hắn như đúc, sẽ phản ứng như thế nào.
Dạ Phương Thảo vẫn luôn nói chuyện cùng thiếu niên, người kia cực kỳ ngoan ngoãn dịu ngoan, Dạ Phương Thảo không biết lựa lời hỏi một ít vấn đề vô cùng riêng tư cậu ta cũng không tức giận, tốt tính dùng chất giọng ấm áp dịu dàng đáp lại.
Thiết Vân càng nhìn càng tức tối, len lén hướng đống lửa trước mặt đột nhiên thổi hơi thật lớn, ngọn lửa bị thổi "Hô" một tiếng ập về phía thiếu niên đối diện.
Thiếu niên kinh ngạc thốt lên kinh sợ, chống tay rụt về sau hai bước, sợ hãi không thôi nhìn ánh lửa mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy.
Dạ Phương Thảo vội đỡ lấy cậu, thế nhưng khoảnh khắc chạm tới bả vai ấy, phảng phất như chạm phải khối băng lạnh giá, giật mình rụt trở về.
Lông mi thiếu niên khẽ run lên, tâm tình bất an nhìn hắn, trong mắt còn lưu lại một chút e ngại.
"Có, có gió."
Lúc này Dạ Phương Thảo mới phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn dáng dấp thiếu niên bị dọa đến run lẩy bẩy, hung ác nhìn về phía Dịch Tuyết Phùng nói: "Lâm Phù Ngọc, ngươi giở trò quỷ gì vậy?"
Dịch Tuyết Phùng đang nhìn chằm chằm đống lửa xuất thần, đột nhiên bị vấn tội, sửng sốt một chút mới mờ mịt ngẩng đầu.
"Ta làm sao?"
Dạ Phương Thảo như đang nhìn đứa nhỏ không hiểu chuyện nhà mình, tức giận nói: "Đừng cho là ta không biết, vừa rồi chính ngươi lén lút thổi gió, dù không thích người khác cũng không thể đùa giỡn trẻ con như vậy, ngươi mới ba tuổi à?"
Dịch Tuyết Phùng nhìn ánh lửa không có gió vẫn nhảy lên, lại nghe tiếng Thiết Vân cười trộm, giờ mới hiểu chuyện gì xảy ra, hắn dở khóc dở cười, thế nhưng không muốn cãi cọ, đành phải nói: "Xin lỗi, là ta vô ý."
Dạ Phương Thảo hừ một tiếng: "Đừng nói với ta, xin lỗi Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Mới chưa được bao lâu, hai người kia đã xưng tên với nhau luôn rồi.
Dịch Tuyết Phùng cười như không cười nhìn về phía "Tuyết Phùng" đối diện, thời điểm ánh mắt như nai con của thiếu niên chạm phải hắn, trong lúc hoảng hốt tựa hồ có hơi đỏ đậm, nhưng chỉ ánh lên rồi nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một mảnh trong suốt sáng ngời.
"Không cần không cần." Thiếu niên hơi ngượng ngùng xua tay, "Cũng không có chạm đến, không cần như vậy."
Dạ Phương Thảo trừng Dịch Tuyết Phùng một cái, trong mắt tất cả đều là "Ngươi xem người ta đi nhìn lại ngươi một chút!"
Dịch Tuyết Phùng mấy trăm tuổi không muốn chấp nhặt với trẻ con mười mấy tuổi, tốt tính lắc đầu, không nói gì thêm.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng cách đó không xa truyền đến âm thanh linh thú rít gào cùng tiếng đống lửa trước mặt thiêu đốt mãnh liệt, Dạ Phương Thảo cùng "Tuyết Phùng" thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, âm thanh nhỏ nhẹ thoảng qua liền bay.
Dịch Tuyết Phùng dựa lên cây, khuỷu tay co lại trên đầu gối chống hàm dưới, lười biếng nhìn thiếu niên nở nụ cười ôn nhu.
Thiết Vân nhìn hồi lâu, khó nhọc nói: "Cha, cậu ta..."
Dịch Tuyết Phùng: "Hả?"
Thiết Vân thử thăm dò nói: "Cậu ta như vậy... Quá giống."
Mặc dù không nói hết, nhưng Dịch Tuyết Phùng vẫn hiểu ý tứ của hắn.
Quá giống.
Bất kể là nhíu mày, cười hay nhất cử nhất động, cùng với động tác hai ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên đầu gối khi bối rối không biết ứng phó làm sao, đều giống Dịch Tuyết Phùng cực điểm.
Lông mày Dịch Tuyết Phùng cau càng chặt, thời điểm suy tư ngón tay không tự chủ siết lấy vải ống tay áo.
Thiết Vân càng xem càng hoảng sợ: "Cha, ngươi nói cậu ta rốt cuộc là ai?"
Là ai có thể hiểu Dịch Tuyết Phùng đến từng chi tiết như vậy?
Hai người mãi suy nghĩ, nền trời truyền đến một tiếng đề gọi, linh thú vỗ cánh nhẹ nhàng bay trở về, rơi lên vai Dạ Phương Thảo kêu vài tiếng.
Cánh tay đang nướng thịt rắn của Dạ Phương Thảo đột nhiên run một cái, vui vẻ nói: "Tìm được Giang sư huynh?"
Linh thú lại kêu một trận.
Thần sắc Dạ Phương Thảo càng ngày càng nghiêm túc, lập tức đứng lên, nói với Dịch Tuyết Phùng: " Bọn Giang sư huynh bị kiếm kênh rạch trúng ở biên giới Tây Bắc, cũng may không bị thương, ta mang theo Ánh Hồng đi đón bọn họ, trở về ngay thôi."
Dịch Tuyết Phùng làm bộ đứng dậy: "Kia ta và ngươi cùng đi..."
Dạ Phương Thảo nói: "Thôi, ngươi đi cùng còn rước lên phiền cho ta, ở chỗ này chờ đi, một khắc sau về ngay —— A! Ngươi cũng đừng giống như ở Hàn Hoài Xuyên ỷ thế hiếp người như vậy, đi."
Hắn qua loa dặn dò vài lần, nhảy lên Ánh Hồng đã hóa thành bổn tướng gào thét bay đi.
Sau khi tiếng linh thú rít gào tiêu tán ở phương xa, bốn phía chỉ còn dư lại âm thanh liệt hỏa thiêu đốt, Dịch Tuyết Phùng nhìn thiếu niên rũ đầu không nói một lời, hơi nghiêng nghiêng, mở miệng trước.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thiếu niên sững sờ, nhẹ nhàng ngẩng đầu, con mắt nghi hoặc chớp chớp, thuận theo nói: "Ta... Ta tên là Dịch Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cảm thấy buồn cười, cười như không cười nói: "Phải không? Dịch Tuyết Phùng đã bỏ mình tại Man Hoang Viêm Hải hơn trăm năm, ngươi chẳng lẽ là cô hồn dã quỷ từ Man Hoang tới sao?"
Thân thể thiếu niên run lên, hai ngón tay vô thức siết lấy tay áo vân vê, có vẻ hơi hoang mang.
Thiết Vân cơ hồ muốn hét lên: "Cha, cậu ta chính là ngươi!"
Hắn nói xong mới ý thức mình nói sai, bởi vì tay Dịch Tuyết Phùng đã không tự chủ siết chặt chuôi kiếm Thiết Vân, thân thể không khống chế được căng thẳng.
Thiết Vân lập tức muốn giải thích, thế nhưng chưa kịp nói gì, Dịch Tuyết Phùng đã nói: "Nếu như cậu ta chính là ta, vậy..."
Hắn chậm rãi đứng dậy tiến lên trước, rũ mắt nhìn thiếu niên giống hắn đến từng chi tiết, tay gắt gao nắm chặt thân kiếm.
"... Vậy ta là ai?"
Tuy Thiết Vân rất muốn một ngụm nuốt trọn hàng nhái kia, thế nhưng hành động vừa rồi của thiếu niên rất giống Dịch Tuyết Phùng, đến mức hắn đột nhiên có chút chần chừ, không khống chế được truyền âm: "Cha, ngươi bình tĩnh chút, cậu... Cậu ta có gì đó quái lạ, tạm thời bây giờ không thể giết được... Cha!"
Dịch Tuyết Phùng không chờ hắn nói xong, trực tiếp rút Thiết Vân ra, một tiếng trầm đục xẹt qua không trung, mũi kiếm băng lãnh dừng lại cách cổ thiếu niên chỉ một tấc, kiếm phong thổi bay lọn tóc trên vai thiếu niên ra sau.
Cậu cúi thấp đầu, vai hơi run lên.
Dịch Tuyết Phùng thẳng mắt nhìn cậu ta, ống tay áo rộng lớn bị gió thổi phất lên.
Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng vươn tay vuốt lọn tóc vắt trên trán ra sau tai, trên gương mặt lãnh diễm Lâm Phù Ngọc đột nhiên hiện lên một vệt ý cười.
Thiết Vân không rõ vì sao.
Thiếu niên vẫn luôn rũ đầu tựa hồ thập phần căng thẳng, vai hơi chuyển động, trong cổ họng phát ra âm thanh yếu ớt, mà âm thanh kia càng ngày càng lớn, mãi đến khi nghe rõ ràng, mới ngạc nhiên phát hiện, cậu ta đang cười nhẹ.
Thời điểm thiếu niên dùng thanh âm ôn nhu kia của Dịch Tuyết Phùng trầm thấp phát ra tiếng cười, cả người Thiết Vân không tự chủ được nổi da gà.
"Dịch Tuyết Phùng" chậm rãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt tinh xảo làm người liếc mắt nhìn trộm kia thình lình hiện ra một nụ cười tựa như u hồn, đôi môi tái nhợt nửa nhếch lên, khóe mắt cũng cong cong, bất luận nụ cười hay thần thái đều giống với vừa rồi như đúc, thế nhưng suýt chút nữa dọa Thiết Vân nhảy ra hình người.
Ý cười của Dịch Tuyết Phùng càng sâu hơn.
"Dịch Tuyết Phùng" hơi nghiêng đầu, cười đến phi thường quỷ dị: "Đương nhiên... Không phải."
Thiết Vân kiếm run rẩy bẩy, mũi kiếm sáng bóng nhẹ nhàng dán chặt tới cổ "Dịch Tuyết Phùng", dù đã chạm tới cũng không có một tia huyết dịch chảy ra, hơn nữa còn bị một trận lạnh lẽo đánh tới kết ra một tầng sương.
"Dịch Tuyết Phùng" thấp thấp nở nụ cười, cậu ta nhấc mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm điểm trên môi, con mắt cong cong phút chốc mở ra, chầm chậm lộ ra ma đồng tà tính màu đỏ tươi.
"Không ngờ qua nhiều năm như vậy, vậy mà còn có người nhớ tới danh tự này." Ma tu kia nhàn nhạt nói, "Hơn nữa còn là một thiếu niên không tới hai mươi tuổi, Lâm... Lâm Phù Ngọc..."
Cậu ta chầm chậm đứng dậy, không hề quan tâm đến mũi kiếm sắc bén trên cổ, Dịch Tuyết Phùng tạm thời không muốn giết chết đối phương, tay cầm kiếm thuận tư thế của cậu ta nâng lên.
Ma tu đầy hứng thú nhìn hắn: "Không hổ là Hàn Hoài Xuyên tiểu tiên quân."
Dịch Tuyết Phùng nhìn mũi kiếm Thiết Vân phủ băng sương, đôi mắt phát lạnh.
"Ngươi là người của Man Hoang?"
Ma tu lắc đầu, con mắt âm nhu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn chưa có bản lĩnh biết tới ta đâu, Lâm Phù Ngọc, trên thế gian này, biết càng nhiều chết càng nhanh, ngươi là một người thông minh, hẳn là hiểu được ý của ta chứ, hửm?"
Cậu ta thấp giọng "hửm", âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến Dịch Tuyết Phùng bản năng đau xót trong lòng, không tự chủ lui về sau một bước, có chút mê man nhìn tới.
Thiết Vân kiếm trong tay hắn bị ma tu nhẹ nhàng nắm lấy mũi kiếm, hàn băng lan tràn chầm chậm kết lên.
Dịch Tuyết Phùng: "Ngươi..."
Sau một khắc, linh thú một tiếng tiếng rít, Dạ Phương Thảo từ trên trời giáng xuống, gầm hét lên: "Lâm Phù Ngọc, thanh kiếm cho ta... Thả —— hạ!"
"Cha! Cẩn thận!"
Trong nháy mắt Thiết Vân hóa thành hình người ôm lấy Dịch Tuyết Phùng chưa hồi phục tinh thần nhào qua một bên, hiểm hiểm tránh được một đòn của Dạ Phương Thảo.
Dạ Phương Thảo sau khi hạ xuống liền kéo ma tu kia ra sau che chở, trong tay là một mảnh lông chim thật dài thế như chẻ tre phất tới chỗ Dịch Tuyết Phùng, tựa hồ muốn hất hắn ra xa.
Dịch Tuyết Phùng được Thiết Vân nhào tới yểm trợ, sau khi đứng vững, thân thể theo bản năng siết lấy chuôi kiếm Thiết Vân trong nháy mắt hóa thành bổn tướng, ánh mắt lom lom vung kiếm xông tới.
Chỉ thấy kiếm quang chợt lóe lên, hắn vậy mà trực tiếp xông tới, lông chim trong nháy mắt bóng loáng một mảnh, chỉ còn dư lại một cái nhánh trụi lủi.
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo không muốn thương tổn hắn, vốn chỉ muốn đẩy hắn lùi lại, cẩn thận nói chuyện, ai mà biết một kiện pháp khí hoàn hảo chỉ trong thoáng chốc đã Dịch Tuyết Phùng tước trọc.
Dạ đại sư nắm pháp khí trụi lủi, ngón tay run rẩy, nước mắt rung rưng cơ hồ muốn rơi xuống.
Dịch Tuyết Phùng cầm kiếm tư thái tiêu sái vắt sau thắt lưng, lúc này mới hậu tri hậu giác rốt cuộc mình mới làm cái gì.
Có lẽ chắc chắn người kia là ma tu giả trang, tảng đá vẫn luôn lơ lửng trong lòng Dịch Tuyết Phùng triệt để hạ xuống, không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Phương Thảo rốt cục lấy lại tinh thần, nổi giận mắng: "Lâm Phù Ngọc! Ngươi điên rồi sao?!"
Dịch Tuyết Phùng nhàn nhạt nói: "Cậu ta là ma tu."
Dạ Phương Thảo cả giận nói: "Ta không hỏi ngươi cái này, ngươi làm cái gì không nói tiếng nào gọt trụi pháp khí của ta, cái này là lông chim tốt nhất trên người Ánh Hồng, ngươi gọt trụi cọng lông này... Từ từ? Ngươi nói ai là ma tu?"
Dịch Tuyết Phùng chỉ chỉ ma tu đằng sau.
Dạ Phương Thảo quay đầu nhìn lại.
"Dịch Tuyết Phùng" sắc mặt trắng bệch, rụt vai hơi phát run, ma đồng đỏ tươi chẳng biết lúc nào đã thay đổi trở lại, trong con ngươi màu hổ phách ngập nước, thoạt nhìn chấn kinh không nhẹ.
Tinh tế nhìn lại, trên cần cổ mảnh khánh của cậu ra còn có một vết thương, huyết châu tinh tế dầy đặc chảy ra, nhuộm đỏ cổ áo bạch sam.
—— nhìn thế nào cũng là dáng dấp một tiểu đáng thương bị người bắt nạt, huống chi dung mạo chọc người yêu thương kia của Dịch Tuyết Phùng, càng làm người nhìn đau lòng không thôi.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Vị ma tu này... Trở mặt cũng nhanh thật.
Tác giả có lời muốn nói: A a a ngày mai muốn đuổi máy bay viết không xong nha, trước tiên viết sáu ngàn, chờ buổi tối ngày mai về đến nhà tái ngày vạn, 1551, nghiêng mình, khu bình luận có một sóng gió tiền lì xì, cảm tạ đại gia chống đỡ, thương các ngươi. Ba ba ba!!!! Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- ---------------
editor: xin lỗi mn, dạo này t có chút bận rộn, tối nay mới xách máy ra edit được, dù tốc độ lê lếch hơi lâu, nhưng t k drop bộ này đâu, mn thấy lâu quá thì khoảng độ dăm ba tuần vô check chương một lần, khỏi ngóng trông đợi lâu ha, hoặc đợi edit xong cũng được, kb tới năm nào tháng nào xong thui.
Lúc đọc chương này, đặt mình vào hoàn cảnh của DTP thấy cực kỳ sợ. Cái cảnh gặp một người từ đầu tới chân giống mình tới từng chi tiết, đến mức hoài nghi bản thân mình là gì. T còn thấy may vì ma tu kia hiện hình quá nhanh, chứ nếu cứ đóng kịch mãi, DTP sẽ càng ngày càng hoài nghi bản thân mình, đến Thiết Vân là trụ cột bên cạnh cũng chần chừ không phân biệt được, phát điên luôn đó.
Thiết Vân đang bên tai rít gào cái gì hắn đã không còn nghe rõ, đầu óc một trận ong ong, chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên cách đó không xa.
Sao có thể?
Gương mặt kia...
Làm sao có thể giống như vậy?
Nếu có người có chút quen biết với Dịch Tuyết Phùng ở đây, có lẽ chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra người trước mặt ngay, cho dù là dung mạo hay là khí chất, đều giống như cùng một khuôn đúc với Dịch Tuyết Phùng một trăm năm trước.
Thế nhưng tự bản thân Dịch Tuyết Phùng biết, không thể.
Người kia không thể nào là thân thể hắn, thân thể nguyên bản của hắn đã sớm tiêu tán trong Tru Ma Trận ở Viêm Hải Man Hoang, sớm không còn tăm hơi rồi, dù nửa khúc xương e là cũng không còn.
Dịch Tuyết Phùng tự nhận đời mình rất ít phạm vào thiên đạo, cho dù sau này có nhập ma cũng không tàn sát đến người vô tội, ngay cả như vậy, cuối cùng vẫn phải rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Sau khi hắn chết không có phần mộ, thậm chí ngay cả Y Quan trủng* cũng không có người dựng lên giúp hắn.
* mộ chôn di vật
Hết thảy những bất công, đau khổ của thiên đạo đều đổ lên trên người hắn, hắn giống như chỉ có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà tiếp thu, cho dù là vô duyên vô cớ tỉnh lại từ một thân thể khác, cũng chưa từng oán hận hay nghi vấn.
Thế nhưng tại thời điểm gương mặt quen thuộc đến mức xa lạ kia xuất hiện trước mặt hắn, những oán hận cùng ấm ức bấy lâu nay trong lòng Dịch Tuyết Phùng đột nhiên không thể kiềm chế mà tuôn ra như biển gầm sóng trào.
Người này... Làm sao dám?!
Dịch Tuyết Phùng tựa hồ không thể khống chế đưa tay sờ Thiết Vân kiếm bên hông, đồng tử hổ phách bị hỏa diễm bên cạnh ánh lên phảng phất cũng đang dấy lên đại hỏa mãnh liệt.
Sau một khắc, long bàn tay đầy mồ hôi lạnh của hắn chạm phải một đồ vật lạnh lẽo, đông hắn đến đột nhiên run lên, thần trí mơ màng thanh tỉnh trong nháy mắt.
Hắn mờ mịt luống cuống cúi đầu nhìn, chẳng biết vì sao, luôn không chịu lộ ra hình người trước mặt người khác - Thiết Vân đang đứng trước mặt hắn, ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay đang phát run của Dịch Tuyết Phùng, gắt gao dùng sức —— thế nhưng kiếm trước sau vẫn là kiếm, cho dù có hóa thành hình người tinh xảo, thân thể vẫn rất băng lãnh.
Thiết Vân gọi hắn: "Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng thở hắc một phát, đáy mắt cuồng loạn thoáng chốc như thuỷ triều xuống tản đi.
Lúc này Thiết Vân mới không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng thường ngày nhìn Dịch Tuyết Phùng là một người hiền lành cực kỳ vô hại, thế nhưng nếu tâm nảy sinh ác độc, mười Thiết Vân cũng không chế trụ được hắn.
Năm đó ở Man Hoang, dung mạo Dịch Tuyết Phùng quá mức xinh đẹp dẫn đến luôn có những ma tu không biết sống chết lớn gan thèm nhỏ dãi mơ ước, thậm chí có người tại thịnh hội Man Hoang ngang nhiên trêu đùa hắn, Thiết Vân đau lòng không thôi, chưa bao giờ để hắn tự mình ra tay, toàn là tự mình âm thầm giải quyết hết những người kia.
Mãi cho đến một lần, có một vị trưởng lão Man Hoang trong thịnh hội đến mời rượu Dịch Tuyết Phùng, cưỡng ép hắn uống ly rượu có độc dịch của mị ma, kéo hắn tới bên cạnh mình tùy ý dâm loạn.
Mọi người trong đại điện rộng lớn cuồng tiếu không ngừng, ánh mắt lộ liễu nhìn vào y phục nửa kín nửa hở của Dịch Tuyết Phùng.
Thiết Vân tức giận đến phát run, thời điểm bên bờ vực bùng nổ, Dịch Tuyết Phùng hai má ửng đỏ eo thân mềm mại bò lên người trưởng lão Man Hoang, cánh tay hắn phủ đầy văn cổ ma tu, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm ma tu kia khiến người ta không nén được dục vọng độc chiếm.
Từ sau khi nhập ma, Dịch Tuyết Phùng thanh cao tựa như cao lĩnh chi hoa, hoàn toàn không hòa hợp với tứ phía dơ bẩn xấu xa ở Man Hoang, đây là lần đầu tiên chúng ma tu nhìn thấy tư thái dụ hoặc này của hắn, bọn họ còn cho là người này nghĩ thông suốt, từ trước đến nay dù ngươi có là thanh lãnh chi nhân cao quý đến đâu, nếu đã rơi vào ma đạo còn ra vẻ thành thật, thì ngươi chính là ma vật hạ đẳng đáng bị người người chán ghét.
Dịch Tuyết Phùng không giống tất cả những kẻ ở đây, cho dù bây giờ toàn thân hắn đều là ma tức doạ người, nhưng xưa nay chưa từng làm bất kỳ việc gì phạm lương tri——ngay cả rượu hắn cũng không uống.
Thế nhân từ trước đến giờ bài trừ dị loại, Dịch Tuyết Phùng chính là kẻ như thế, bị cả hai giới chính ma bài xích.
Vô số ma đồng nóng rực chú mục vào cảnh tượng trước mắt, tựa hồ vô cùng mong đợi thời khắc lãnh diễm mỹ nhân rơi vào vũng bùn nhơ bẩn cùng với bọn họ, tất cả đều muốn nếm thử tư vị đệ nhất mỹ nhân toàn bộ Man Hoang.
Tiếp theo, chỉ trong chớp mắt, mỹ nhân vươn mấy ngón tay mảnh khảnh như cốt ra, tư thái êm ái chặt đứt cổ ma tu.
Đại điện yên tĩnh nghe được tiếng kim rơi.
Đuôi mắt Dịch Tuyết Phùng một vệt ửng đỏ, độc mị ma đốt cả người hắn nóng bỏng, hốc mắt đỏ bừng ngăn không được nước mắt bỏng rát rơi xuống.
Hắn dùng tư thái ưu nhã lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, nhẹ nhàng nghiêng đầu, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn câu nhân, ôn nhu hỏi: "Còn ai muốn ta nữa không?"
Hắn giống như một đóa hoa diễm lệ nở rộ, trên cánh hoa khẽ loang một vệt máu, mê hoặc lòng người, cũng không còn ai dám khinh nhờn đùa bỡn.
Từ sau lần đó, mỗi khi thịnh hội Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ yên lặng ngồi ở vị trí tam quân uống trà, không còn chút nào gai nhọn, như một gốc hoa thận trọng quý báu, thế nhưng không còn người nào dám ngang nhiên khinh nhục hắn.
Thiết Vân nắm tay Dịch Tuyết Phùng lắc lắc trấn an, nói: "Đừng sợ, kẻ kia nhất định là hàng nhái, chờ tìm được chỗ không người ta giúp ngươi ăn cậu ta."
Dịch Tuyết Phùng bị hắn chọc cười, nhưng khóe môi vừa cong lên, liền lặng yên không tiếng động rơi xuống.
Nói tới, trên đời này có ai đối mặt với một kẻ giống mình y như đúc mà có thể thờ ơ không động lòng không.
Mà hiện tại, Dịch Tuyết Phùng cuối cùng cũng biết cảm giác quỷ dị đột nhiên xuất hiện khi lần đầu thấy hàng nhái kia là từ đâu tới rồi—— không riêng gì dung mạo, mỗi hành động cử chỉ của người kia, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, vậy mà giống hắn lúc trước đến từng chi tiết.
Thiết Vân tựa hồ cũng nhận ra, nhịn không được rùng mình.
Giữa lúc hai người nói chuyện, Dạ Phương Thảo đã nhìn thấy bọn họ, rất vui mừng chạy tới: "Họ Lâm, sao ngươi lại ở đây? Rốt cuộc cũng tìm được ngươi!"
Dịch Tuyết Phùng miễn cưỡng nở nụ cười: "Ta bị truyền tống đến Bắc cảnh, mới vừa đến."
Dạ Phương Thảo nghi hoặc nhìn nhìn Thiết Vân đứng nhe răng bên cạnh: "Hắn là ai vậy?"
Dịch Tuyết Phùng giới thiệu: "Thiết Vân."
Dạ Phương Thảo vừa nghe, lập tức: "Ai nha ai nha, hóa ra là kiếm linh Thiết Vân, trước nay ta chưa từng thấy đó —— ta có thể sờ một chút không?"
Thiết Vân nhe răng, bộ dạng muốn cắn hắn.
Tu sĩ nhân loại cho dù dựa vào kiếm linh linh thú hành tẩu thiên hạ, nhưng chưa từng dành ra chút tôn trọng cho bọn chúng, Dịch Tuyết Phùng bất mãn việc Dạ Phương Thảo xem Thiết Vân là sủng vật mò tới mò lui, liền kéo Thiết Vân ra sau mình, cười như không cười nói: "Muốn sờ thử thì sờ ta đây, sờ xong xem tay mình có còn lành lặn không."
Dạ Phương Thảo lập tức rụt tay trở về.
Thiết Vân đắc ý dào dạt ôm cánh tay Dịch Tuyết Phùng hướng hắn làm mặt quỷ, Dạ Phương Thảo tức chết đi được, nhưng không dám đắc tội với Dịch Tuyết Phùng, chỉ có thể căm giận liếc mắt, lười chấp nhặt với hắn.
Dạ Phương Thảo nói: "Đúng rồi, ta vừa mới cứu được một tiểu mỹ nhân, đang định mang theo đi tìm những người khác."
Hắn kéo hàng nhái tới chỗ Dịch Tuyết Phùng.
Thiết Vân vẫn luôn nắm tay không chịu bỏ ra, Dịch Tuyết Phùng khẽ cau mày, không muốn người khác nhìn thấy lại xem Thiết Vân là một vật chết không có tôn nghiêm, nói: "Trở về đi, ta không sao."
Thiết Vân vẫn cầm lấy tay hắn không muốn buông ra: "Ta không, người kia muốn bắt nạt ngươi thì làm sao bây giờ, ta giúp ngươi tráng thế(?)!"
Dịch Tuyết Phùng dở khóc dở cười, tâm tình vẫn luôn tối tăm khá hơn nhiều.
"Ngoan, mau trở về, tự ta có thể ứng phó được."
Thiết Vân bất mãn nhìn hàng nhái kia chằm chằm, nửa ngày mới bất đắc dĩ trở về: "Nếu cậu ta dám gây bất lợi cho ngươi, ta mặc kệ những thứ khác, trước tiên giết chết rồi tính tiếp."
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ: "Được."
Đảm bảo xong mới trấn an được kiếm linh táo bạo.
Dạ Phương Thảo chạy qua, đang cùng thiếu niên kia nói gì đó, trong mắt thiếu niên thoáng qua một tia hiếu kỳ, vén màng che dùng khóe mắt hơi đỏ nhìn về phía Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng tiến lên, đối diện với gương mặt khen thuộc của chính mình, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, che miệng ho khan một tiếng, ôn nhu nói: "Hóa ra là Hàn Hoài Xuyên tiểu tiên quân, ngưỡng mộ đã lâu."
Dịch Tuyết Phùng không lên tiếng.
Thiếu niên nhạy bén phát hiện thái độ xa cách cùng chán ghét trên người Dịch Tuyết Phùng, bờ mi dài chớp mắt, tựa hồ có hơi vô tội.
Dạ Phương Thảo tùy tiện, không nhận ra bầu không khí bất hòa giữa hai người, hắn huýt một tiếng sáo the thé sắc nhọn, nền trời đen kịt truyền đến tiếng rít của liệp ưng, linh thú giang cánh phiêu nhiên hạ xuống, nhẹ nhàng đậu lên vai Dạ Phương Thảo, đôi cánh mang theo gió mạnh thổi thiếu niên bên cạnh nghiêng ngã, miễn cưỡng mới đứng vững được.
Linh thú vô cùng thân mật dựa gần đến bên Dạ Phương Thảo cà cà, cái mỏ nhọn phun ra hai con rắn hoa, lấy lòng kêu hai tiếng.
Dạ Phương Thảo sờ sờ đầu của nó: "Giỏi lắm —— tiếp tục tìm xem bọn người Giang sư huynh hiện tại đang ở đâu, trở về làm rắn nhỏ cho ngươi ăn."
Linh thú ngửa đầu cà cà vào lòng bàn tay của hắn, rít một tiếng thứ hai rồi đập cánh tiếp tục hòa vào nền trời.
Dạ Phương Thảo dập tắt đống lửa bên cạnh, lại đốt một đống mới dưới tàng cây, Dịch Tuyết Phùng sợ lạnh, chủ động tiến lên trước ngồi gần đống lửa, mà thiếu niên áo trắng kia cũng không khách khí tới gần, ôm đầu gối ngồi bên cạnh, thân thể đơn bạc hơi run rẩy.
Thân thể tu sĩ nóng lạnh bất xâm, thế nhưng đây là Vân Hồ Thành, lãnh ý kia giống như thuận theo kinh mạch từng chút từng chút một len lỏi vào cơ thể, cho dù vận dụng linh lực cũng không chống đỡ được bao nhiêu.
Chuyện tiểu tiên quân yếu ớt mọi người ở Hàn Hoài Xuyên đều biết, Dạ Phương Thảo sợ hắn một hồi lại làm chuyện gì xấu, nhanh chóng lấy ra một cái áo choàng từ linh phân ngọc muốn đưa qua, thế nhưng dư quang quét đến thiếu niên bên cạnh run lẩy bẩy, trong lòng khó giải thích mềm nhũn, tay lệch một cái đưa áo tới.
Thiếu niên sửng sốt một chút, mới cười tiếp nhận: "Đa tạ."
Cậu nở nụ cười, Dạ Phương Thảo từ trước đến nay không thèm để ý tướng mạo người khác cũng ngẩn ngơ một chốc, vành tai đột nhiên đỏ ửng lên.
Dịch Tuyết Phùng thờ ơ lạnh nhạt.
Thiết Vân cả giận nói: "Xí! Hồ ly tinh!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Hắn không biết phải đáp câu nói này như thế nào, đành phải một lời khó nói hết: "Trẻ ngoan không nói lời thô tục."
Thiết Vân rất tức giận: "Cười đến mê hoặc lòng người, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Năm đó tuy rằng Dịch Tuyết Phùng xinh đẹp vang danh tam giới, thế nhưng mỹ nhân ở tam giới tứ cảnh cũng giống thiên tài vậy, nhiều như cá diếc sang sông, máy ai thèm nhọc lòng đi lo lắng cho một người ngoài vẻ mỹ mạo không còn gì khác, cho dù sau khi hắn nhập ma tại đại điển Tiên đạo, một đêm thành danh, sau đó chết đi cũng không còn bao nhiêu người nhớ tới.
Tới tham gia đại điển Tiên đạo đều là thiếu niên tu sĩ mười mấy tuổi, Dịch Tuyết Phùng là ai cũng không biết, vậy nên từng nhìn qua dung mạo Dịch Tuyết Phùng, đồng thời biết được tên húy của hắn, nhất định là cố nhân trăm năm trước.
Thế nhưng Dịch Tuyết Phùng trái lo phải nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được kẻ nào ở đại điển Tiên đạo giả mạo bản thân mình.
Nếu như thân phận đặc thù không tiện bại lộ, tùy tiện chọn một người cũng có thể dễ dàng trà trộn vào mà không bị phát hiện, có cần dùng khuôn mặt chói mắt như thế không.
Dịch Tuyết Phùng ném một nhánh cây vào trong đống lửa, xuyên thấu qua ánh lửa mãnh liệt nhìn về phía thiếu niên đang rũ mắt đối diện.
"Thiết Vân, ngươi xác định cậu ta không phải ma tu?"
Thiết Vân cũng tò mò muốn chết: "Không phải, khí tức trên người cậu ta rất kỳ quái, ta phân biệt không được, nếu như có tu vi cỡ Ninh Ngu ở đây chắc là có thể nhìn ra chút gì đó."
Dịch Tuyết Phùng cau mày: "Nhưng chúng ta phải ở chỗ này một năm, ta không chờ được lâu như vậy."
Hơn nữa Dịch Tuyết Phùng không dám tưởng tượng, nếu Ninh Ngu gặp phải người có dung mạo giống hắn như đúc, sẽ phản ứng như thế nào.
Dạ Phương Thảo vẫn luôn nói chuyện cùng thiếu niên, người kia cực kỳ ngoan ngoãn dịu ngoan, Dạ Phương Thảo không biết lựa lời hỏi một ít vấn đề vô cùng riêng tư cậu ta cũng không tức giận, tốt tính dùng chất giọng ấm áp dịu dàng đáp lại.
Thiết Vân càng nhìn càng tức tối, len lén hướng đống lửa trước mặt đột nhiên thổi hơi thật lớn, ngọn lửa bị thổi "Hô" một tiếng ập về phía thiếu niên đối diện.
Thiếu niên kinh ngạc thốt lên kinh sợ, chống tay rụt về sau hai bước, sợ hãi không thôi nhìn ánh lửa mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy.
Dạ Phương Thảo vội đỡ lấy cậu, thế nhưng khoảnh khắc chạm tới bả vai ấy, phảng phất như chạm phải khối băng lạnh giá, giật mình rụt trở về.
Lông mi thiếu niên khẽ run lên, tâm tình bất an nhìn hắn, trong mắt còn lưu lại một chút e ngại.
"Có, có gió."
Lúc này Dạ Phương Thảo mới phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn dáng dấp thiếu niên bị dọa đến run lẩy bẩy, hung ác nhìn về phía Dịch Tuyết Phùng nói: "Lâm Phù Ngọc, ngươi giở trò quỷ gì vậy?"
Dịch Tuyết Phùng đang nhìn chằm chằm đống lửa xuất thần, đột nhiên bị vấn tội, sửng sốt một chút mới mờ mịt ngẩng đầu.
"Ta làm sao?"
Dạ Phương Thảo như đang nhìn đứa nhỏ không hiểu chuyện nhà mình, tức giận nói: "Đừng cho là ta không biết, vừa rồi chính ngươi lén lút thổi gió, dù không thích người khác cũng không thể đùa giỡn trẻ con như vậy, ngươi mới ba tuổi à?"
Dịch Tuyết Phùng nhìn ánh lửa không có gió vẫn nhảy lên, lại nghe tiếng Thiết Vân cười trộm, giờ mới hiểu chuyện gì xảy ra, hắn dở khóc dở cười, thế nhưng không muốn cãi cọ, đành phải nói: "Xin lỗi, là ta vô ý."
Dạ Phương Thảo hừ một tiếng: "Đừng nói với ta, xin lỗi Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Mới chưa được bao lâu, hai người kia đã xưng tên với nhau luôn rồi.
Dịch Tuyết Phùng cười như không cười nhìn về phía "Tuyết Phùng" đối diện, thời điểm ánh mắt như nai con của thiếu niên chạm phải hắn, trong lúc hoảng hốt tựa hồ có hơi đỏ đậm, nhưng chỉ ánh lên rồi nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một mảnh trong suốt sáng ngời.
"Không cần không cần." Thiếu niên hơi ngượng ngùng xua tay, "Cũng không có chạm đến, không cần như vậy."
Dạ Phương Thảo trừng Dịch Tuyết Phùng một cái, trong mắt tất cả đều là "Ngươi xem người ta đi nhìn lại ngươi một chút!"
Dịch Tuyết Phùng mấy trăm tuổi không muốn chấp nhặt với trẻ con mười mấy tuổi, tốt tính lắc đầu, không nói gì thêm.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng cách đó không xa truyền đến âm thanh linh thú rít gào cùng tiếng đống lửa trước mặt thiêu đốt mãnh liệt, Dạ Phương Thảo cùng "Tuyết Phùng" thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, âm thanh nhỏ nhẹ thoảng qua liền bay.
Dịch Tuyết Phùng dựa lên cây, khuỷu tay co lại trên đầu gối chống hàm dưới, lười biếng nhìn thiếu niên nở nụ cười ôn nhu.
Thiết Vân nhìn hồi lâu, khó nhọc nói: "Cha, cậu ta..."
Dịch Tuyết Phùng: "Hả?"
Thiết Vân thử thăm dò nói: "Cậu ta như vậy... Quá giống."
Mặc dù không nói hết, nhưng Dịch Tuyết Phùng vẫn hiểu ý tứ của hắn.
Quá giống.
Bất kể là nhíu mày, cười hay nhất cử nhất động, cùng với động tác hai ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên đầu gối khi bối rối không biết ứng phó làm sao, đều giống Dịch Tuyết Phùng cực điểm.
Lông mày Dịch Tuyết Phùng cau càng chặt, thời điểm suy tư ngón tay không tự chủ siết lấy vải ống tay áo.
Thiết Vân càng xem càng hoảng sợ: "Cha, ngươi nói cậu ta rốt cuộc là ai?"
Là ai có thể hiểu Dịch Tuyết Phùng đến từng chi tiết như vậy?
Hai người mãi suy nghĩ, nền trời truyền đến một tiếng đề gọi, linh thú vỗ cánh nhẹ nhàng bay trở về, rơi lên vai Dạ Phương Thảo kêu vài tiếng.
Cánh tay đang nướng thịt rắn của Dạ Phương Thảo đột nhiên run một cái, vui vẻ nói: "Tìm được Giang sư huynh?"
Linh thú lại kêu một trận.
Thần sắc Dạ Phương Thảo càng ngày càng nghiêm túc, lập tức đứng lên, nói với Dịch Tuyết Phùng: " Bọn Giang sư huynh bị kiếm kênh rạch trúng ở biên giới Tây Bắc, cũng may không bị thương, ta mang theo Ánh Hồng đi đón bọn họ, trở về ngay thôi."
Dịch Tuyết Phùng làm bộ đứng dậy: "Kia ta và ngươi cùng đi..."
Dạ Phương Thảo nói: "Thôi, ngươi đi cùng còn rước lên phiền cho ta, ở chỗ này chờ đi, một khắc sau về ngay —— A! Ngươi cũng đừng giống như ở Hàn Hoài Xuyên ỷ thế hiếp người như vậy, đi."
Hắn qua loa dặn dò vài lần, nhảy lên Ánh Hồng đã hóa thành bổn tướng gào thét bay đi.
Sau khi tiếng linh thú rít gào tiêu tán ở phương xa, bốn phía chỉ còn dư lại âm thanh liệt hỏa thiêu đốt, Dịch Tuyết Phùng nhìn thiếu niên rũ đầu không nói một lời, hơi nghiêng nghiêng, mở miệng trước.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thiếu niên sững sờ, nhẹ nhàng ngẩng đầu, con mắt nghi hoặc chớp chớp, thuận theo nói: "Ta... Ta tên là Dịch Tuyết Phùng."
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cảm thấy buồn cười, cười như không cười nói: "Phải không? Dịch Tuyết Phùng đã bỏ mình tại Man Hoang Viêm Hải hơn trăm năm, ngươi chẳng lẽ là cô hồn dã quỷ từ Man Hoang tới sao?"
Thân thể thiếu niên run lên, hai ngón tay vô thức siết lấy tay áo vân vê, có vẻ hơi hoang mang.
Thiết Vân cơ hồ muốn hét lên: "Cha, cậu ta chính là ngươi!"
Hắn nói xong mới ý thức mình nói sai, bởi vì tay Dịch Tuyết Phùng đã không tự chủ siết chặt chuôi kiếm Thiết Vân, thân thể không khống chế được căng thẳng.
Thiết Vân lập tức muốn giải thích, thế nhưng chưa kịp nói gì, Dịch Tuyết Phùng đã nói: "Nếu như cậu ta chính là ta, vậy..."
Hắn chậm rãi đứng dậy tiến lên trước, rũ mắt nhìn thiếu niên giống hắn đến từng chi tiết, tay gắt gao nắm chặt thân kiếm.
"... Vậy ta là ai?"
Tuy Thiết Vân rất muốn một ngụm nuốt trọn hàng nhái kia, thế nhưng hành động vừa rồi của thiếu niên rất giống Dịch Tuyết Phùng, đến mức hắn đột nhiên có chút chần chừ, không khống chế được truyền âm: "Cha, ngươi bình tĩnh chút, cậu... Cậu ta có gì đó quái lạ, tạm thời bây giờ không thể giết được... Cha!"
Dịch Tuyết Phùng không chờ hắn nói xong, trực tiếp rút Thiết Vân ra, một tiếng trầm đục xẹt qua không trung, mũi kiếm băng lãnh dừng lại cách cổ thiếu niên chỉ một tấc, kiếm phong thổi bay lọn tóc trên vai thiếu niên ra sau.
Cậu cúi thấp đầu, vai hơi run lên.
Dịch Tuyết Phùng thẳng mắt nhìn cậu ta, ống tay áo rộng lớn bị gió thổi phất lên.
Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng vươn tay vuốt lọn tóc vắt trên trán ra sau tai, trên gương mặt lãnh diễm Lâm Phù Ngọc đột nhiên hiện lên một vệt ý cười.
Thiết Vân không rõ vì sao.
Thiếu niên vẫn luôn rũ đầu tựa hồ thập phần căng thẳng, vai hơi chuyển động, trong cổ họng phát ra âm thanh yếu ớt, mà âm thanh kia càng ngày càng lớn, mãi đến khi nghe rõ ràng, mới ngạc nhiên phát hiện, cậu ta đang cười nhẹ.
Thời điểm thiếu niên dùng thanh âm ôn nhu kia của Dịch Tuyết Phùng trầm thấp phát ra tiếng cười, cả người Thiết Vân không tự chủ được nổi da gà.
"Dịch Tuyết Phùng" chậm rãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt tinh xảo làm người liếc mắt nhìn trộm kia thình lình hiện ra một nụ cười tựa như u hồn, đôi môi tái nhợt nửa nhếch lên, khóe mắt cũng cong cong, bất luận nụ cười hay thần thái đều giống với vừa rồi như đúc, thế nhưng suýt chút nữa dọa Thiết Vân nhảy ra hình người.
Ý cười của Dịch Tuyết Phùng càng sâu hơn.
"Dịch Tuyết Phùng" hơi nghiêng đầu, cười đến phi thường quỷ dị: "Đương nhiên... Không phải."
Thiết Vân kiếm run rẩy bẩy, mũi kiếm sáng bóng nhẹ nhàng dán chặt tới cổ "Dịch Tuyết Phùng", dù đã chạm tới cũng không có một tia huyết dịch chảy ra, hơn nữa còn bị một trận lạnh lẽo đánh tới kết ra một tầng sương.
"Dịch Tuyết Phùng" thấp thấp nở nụ cười, cậu ta nhấc mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng điểm điểm trên môi, con mắt cong cong phút chốc mở ra, chầm chậm lộ ra ma đồng tà tính màu đỏ tươi.
"Không ngờ qua nhiều năm như vậy, vậy mà còn có người nhớ tới danh tự này." Ma tu kia nhàn nhạt nói, "Hơn nữa còn là một thiếu niên không tới hai mươi tuổi, Lâm... Lâm Phù Ngọc..."
Cậu ta chầm chậm đứng dậy, không hề quan tâm đến mũi kiếm sắc bén trên cổ, Dịch Tuyết Phùng tạm thời không muốn giết chết đối phương, tay cầm kiếm thuận tư thế của cậu ta nâng lên.
Ma tu đầy hứng thú nhìn hắn: "Không hổ là Hàn Hoài Xuyên tiểu tiên quân."
Dịch Tuyết Phùng nhìn mũi kiếm Thiết Vân phủ băng sương, đôi mắt phát lạnh.
"Ngươi là người của Man Hoang?"
Ma tu lắc đầu, con mắt âm nhu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn chưa có bản lĩnh biết tới ta đâu, Lâm Phù Ngọc, trên thế gian này, biết càng nhiều chết càng nhanh, ngươi là một người thông minh, hẳn là hiểu được ý của ta chứ, hửm?"
Cậu ta thấp giọng "hửm", âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến Dịch Tuyết Phùng bản năng đau xót trong lòng, không tự chủ lui về sau một bước, có chút mê man nhìn tới.
Thiết Vân kiếm trong tay hắn bị ma tu nhẹ nhàng nắm lấy mũi kiếm, hàn băng lan tràn chầm chậm kết lên.
Dịch Tuyết Phùng: "Ngươi..."
Sau một khắc, linh thú một tiếng tiếng rít, Dạ Phương Thảo từ trên trời giáng xuống, gầm hét lên: "Lâm Phù Ngọc, thanh kiếm cho ta... Thả —— hạ!"
"Cha! Cẩn thận!"
Trong nháy mắt Thiết Vân hóa thành hình người ôm lấy Dịch Tuyết Phùng chưa hồi phục tinh thần nhào qua một bên, hiểm hiểm tránh được một đòn của Dạ Phương Thảo.
Dạ Phương Thảo sau khi hạ xuống liền kéo ma tu kia ra sau che chở, trong tay là một mảnh lông chim thật dài thế như chẻ tre phất tới chỗ Dịch Tuyết Phùng, tựa hồ muốn hất hắn ra xa.
Dịch Tuyết Phùng được Thiết Vân nhào tới yểm trợ, sau khi đứng vững, thân thể theo bản năng siết lấy chuôi kiếm Thiết Vân trong nháy mắt hóa thành bổn tướng, ánh mắt lom lom vung kiếm xông tới.
Chỉ thấy kiếm quang chợt lóe lên, hắn vậy mà trực tiếp xông tới, lông chim trong nháy mắt bóng loáng một mảnh, chỉ còn dư lại một cái nhánh trụi lủi.
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo không muốn thương tổn hắn, vốn chỉ muốn đẩy hắn lùi lại, cẩn thận nói chuyện, ai mà biết một kiện pháp khí hoàn hảo chỉ trong thoáng chốc đã Dịch Tuyết Phùng tước trọc.
Dạ đại sư nắm pháp khí trụi lủi, ngón tay run rẩy, nước mắt rung rưng cơ hồ muốn rơi xuống.
Dịch Tuyết Phùng cầm kiếm tư thái tiêu sái vắt sau thắt lưng, lúc này mới hậu tri hậu giác rốt cuộc mình mới làm cái gì.
Có lẽ chắc chắn người kia là ma tu giả trang, tảng đá vẫn luôn lơ lửng trong lòng Dịch Tuyết Phùng triệt để hạ xuống, không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Phương Thảo rốt cục lấy lại tinh thần, nổi giận mắng: "Lâm Phù Ngọc! Ngươi điên rồi sao?!"
Dịch Tuyết Phùng nhàn nhạt nói: "Cậu ta là ma tu."
Dạ Phương Thảo cả giận nói: "Ta không hỏi ngươi cái này, ngươi làm cái gì không nói tiếng nào gọt trụi pháp khí của ta, cái này là lông chim tốt nhất trên người Ánh Hồng, ngươi gọt trụi cọng lông này... Từ từ? Ngươi nói ai là ma tu?"
Dịch Tuyết Phùng chỉ chỉ ma tu đằng sau.
Dạ Phương Thảo quay đầu nhìn lại.
"Dịch Tuyết Phùng" sắc mặt trắng bệch, rụt vai hơi phát run, ma đồng đỏ tươi chẳng biết lúc nào đã thay đổi trở lại, trong con ngươi màu hổ phách ngập nước, thoạt nhìn chấn kinh không nhẹ.
Tinh tế nhìn lại, trên cần cổ mảnh khánh của cậu ra còn có một vết thương, huyết châu tinh tế dầy đặc chảy ra, nhuộm đỏ cổ áo bạch sam.
—— nhìn thế nào cũng là dáng dấp một tiểu đáng thương bị người bắt nạt, huống chi dung mạo chọc người yêu thương kia của Dịch Tuyết Phùng, càng làm người nhìn đau lòng không thôi.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Vị ma tu này... Trở mặt cũng nhanh thật.
Tác giả có lời muốn nói: A a a ngày mai muốn đuổi máy bay viết không xong nha, trước tiên viết sáu ngàn, chờ buổi tối ngày mai về đến nhà tái ngày vạn, 1551, nghiêng mình, khu bình luận có một sóng gió tiền lì xì, cảm tạ đại gia chống đỡ, thương các ngươi. Ba ba ba!!!! Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- ---------------
editor: xin lỗi mn, dạo này t có chút bận rộn, tối nay mới xách máy ra edit được, dù tốc độ lê lếch hơi lâu, nhưng t k drop bộ này đâu, mn thấy lâu quá thì khoảng độ dăm ba tuần vô check chương một lần, khỏi ngóng trông đợi lâu ha, hoặc đợi edit xong cũng được, kb tới năm nào tháng nào xong thui.
Lúc đọc chương này, đặt mình vào hoàn cảnh của DTP thấy cực kỳ sợ. Cái cảnh gặp một người từ đầu tới chân giống mình tới từng chi tiết, đến mức hoài nghi bản thân mình là gì. T còn thấy may vì ma tu kia hiện hình quá nhanh, chứ nếu cứ đóng kịch mãi, DTP sẽ càng ngày càng hoài nghi bản thân mình, đến Thiết Vân là trụ cột bên cạnh cũng chần chừ không phân biệt được, phát điên luôn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất