Chương 56: Thật cay
Dịch Tuyết Phùng còn chưa biết mình "bị" có đạo lữ, sau khi thở phì phò trở về phòng, ngồi nửa ngày mới tỉnh táo được, lại cảm thấy để Ninh Ngu chờ ở nơi đó không ổn lắm, nói thế nào cũng là địa bàn Man Hoang của y, đổi lại là người khác bị hắn đối xử như vậy, đã sớm trở mặt đuổi hắn ra ngoài.
Dịch Tuyết Phùng càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, hắn vốn mềm lòng, chưa bao giờ muốn người khác vì mình mà chịu khổ, giãy giụa nửa ngày mới quyết định đứng dậy đi mở cửa xem thử Ninh Ngu còn ở đó hay không, bên cửa sổ liền truyền tới một thanh âm lạnh như băng.
"Đi đâu?"
Dịch Tuyết Phùng quay đầu nhìn lại, Tương Hoan không biết đến đây từ lúc nào, đang nằm nhoài trên song cửa sổ, hai mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng chẳng hiểu vì sao đột nhiên có chút chột dạ: "Ta... Ta chỉ tùy tiện đi ra ngoài một chút."
Mắt phượng Tương Hoan nhắm lại: "Không phải đi tìm Ninh Ngu?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Tất nhiên không phải!"
Tương Hoan đánh giá hắn chốc lát, lúc này mới dời tầm mắt, không biết có phải nhìn ra gì đó hay không, nhàn nhạt nói: "Vậy thì tốt."
Dứt lời, trực tiếp quay người nhảy xuống, lúc này Dịch Tuyết Phùng mới phát hiện, đối diện cửa sổ gian phòng này một ao nước nhỏ ở sân sau.
Man Hoang đã vào hạ, trên mặt ao nước nhỏ thấp thoáng vài lá sen xanh tươi, Tương Hoan ngồi trên tảng đá bên cạnh ao, đuôi cá thật dài ngâm trong nước, xa xôi phát ra lam quang yếu ớt.
Có chuồn chuồn chậm rãi bay thấp, Tương Hoan hơi ngẩng đầu, duỗi cánh tay tuyết trắng tựa như trân châu để chuồn chuồn đậu lên ngón tay của hắn.
Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ, Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn, đột nhiên gọi: " Tương Hoan?"
Chuồn chuồn cả kinh, vội vã bay đi, Tương Hoan thu tay nhìn hắn, trong con ngươi chợt lóe một tia nghi vấn.
Dịch Tuyết Phùng khoát tay lên song cửa sổ, nhìn hắn chằm chằm nửa ngày mới nói: "Năm đó sau khi ta chết, tại sao ngươi không rời Man Hoang?"
Tương Hoan: "Rời Man Hoang, đi về đâu?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Trời đất bao la, luôn có nơi ngươi có thể đi."
Tương Hoan tỉ mỉ ngắm tay của mình, nhẹ giọng nói: "Trời đất bao la? Lớn như vậy, có ngươi sao?"
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới nói: "Tuổi thọ Giao nhân thiên trường địa cửu không có điểm cuối, sớm muộn cũng có một ngày ta chết trước ngươi, đây là..."
Hắn chưa nói xong, Tương Hoan quẩy đuôi, trực tiếp giội một bụm nước lên mặt hắn.
Dịch Tuyết Phùng vội vã đưa tay cản lại.
Giao nhân lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi từ lúc nào học theo Ninh Ngu không nói tiếng người rồi?"
Dịch Tuyết Phùng lau nước trên mặt, cau mày nhìn hắn.
Tương Hoan muốn trào phúng hắn vài câu, ánh mắt không biết nhìn thoáng qua cái gì, hiện lên một tia ghét bỏ, trực tiếp vén một bụm nước trong ao, dùng linh lực hóa thủy thành thủy tiễn, gào thét bắn thẳng lên bầu trời.
Chỉ nghe được vài tiếng vang trầm, vài mảnh giấy vụn lâng lâng rơi xuống từ trên không.
Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn một chút: "Cái gì vậy?"
Tương Hoan như không có chuyện gì xảy ra thu tay về: "Không có gì."
Phía sau hắn, vô số mảnh vụn hóa thành từng con từng con hạc giấy rơi trên mặt đất, bị gốc dạ hợp kia che chắn không để Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy ——tất cả đều là hạc giấy truyền tin Ninh Ngu đưa tới.
Dịch Tuyết Phùng rất dễ dụ, "Ồ" một tiếng, ngẫm nghĩ đôi chút, vẫn có ý định xuất môn một chuyến.
Tương Hoan hơi ngẩng mặt lên, không nhịn được dùng thủy tiễn bắn vào đoàn quân hạc giấy che ngợp trên bầu trời, hận số thủy tiễn đó không thể trực tiếp bắn lên người Ninh Ngu.
Mắt hắn không động, lạnh nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta đi điều tra Mục Tuyết Thâm."
Tương Hoan nói: "Không cần ngươi đi, Thiết Vân đã mang theo đám Đằng Xà đi rồi, ngươi bây giờ mới tới Man Hoang, đi khắp nơi điều tra rất dễ đánh rắn động cỏ."
Động tác khoác ngoại bào của Dịch Tuyết Phùng ngừng lại, nói: "Vậy ta ra ngoài đi dạo, Man Hoang biến đổi quá lớn, ta đi xem một chút sẽ trở lại."
Tương Hoan cười như không cười nói: "Thật không phải đi gặp Ninh Ngu?"
Tay Dịch Tuyết Phùng luồng vô vạt áo run một cái, rũ mắt nói: "Không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Tương Hoan cười lạnh một tiếng, vung tay lên, cửa viện tựa hồ bị mở ra, tiếp theo Dạ Phương Thảo lén lén lút lút đi vào, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng trong phòng, lúc này mới như tha hương ngộ cố tri vội vã xông tới.
"Tiểu tiên quân!"
Giao nhân nói: "Để giun dế này đi cùng ngươi đi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng nhìn con giun dế to bự kia chạy tới phía mình, khóe môi giật giật, bất đắc dĩ mang theo hắn đi ra ngoài.
Đại khái nghe thấy câu "Đạo lữ" của Ninh Ngu nên bây giờ Dạ Phương Thảo nhìn Dịch Tuyết Phùng thế nào cũng có cảm giác kỳ quái, hắn vốn muốn hỏi Dịch Tuyết Phùng một chút, nhưng lại sợ Ninh Ngu ức hiếp hắn*, nhắc đến chuyện thương tâm càng làm Dịch Tuyết Phùng cảm thấy lúng túng, đành phải nghẹn một bụng nghi vấn đi theo.
*Dịch Tuyết Phùng
Man Hoang nhìn không khác nhưng nơi khác ở tam giới lắm, ngoại trừ phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều là ma tu tướng mạo kỳ lạ toàn thân quanh quẩn ma tức, cơ hồ không có gì khác biệt.
Dịch Tuyết Phùng càng đi càng thấy tâm tình phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nên xấu hổ năm đó bản thân không đủ bản lĩnh, hay nên cảm khái sinh không gặp thời.
Hắn mất hồn mất vía, trong mắt Dạ Phương Thảo chính là, tiểu tiên quân bị kiếm tôn cưỡng bức quấy nhiễu, dáng vẻ đáng thương không biết như thế nào cho phải, hắn nhất thời có chút đau lòng, tiến lên nhỏ giọng nói: "Tiểu tiên quân, ngươi không sao chứ?"
Dịch Tuyết Phùng phục hồi tinh thần, nghi hoặc nhìn hắn: "Không có chuyện gì, sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Ánh mắt Dạ Phương Thảo nhìn hắn giống như nhi tử ngốc của mình bị ủy khuất, tất cả đều là thương tiếc: "Nếu có uất ức gì nhất định phải nói cùng ta..."
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu: "Hả?"
Dạ Phương Thảo bất chấp cắn răng, như đem cái mạng nhỏ này ra cược: "Ta có thể mang ngươi về nhà!"
Dịch Tuyết Phùng lại càng không biết câu này từ đâu đến, đành phải hàm hồ đáp: "À, được."
Những năm này số lượng đạo tu đến Man Hoang đã nhiều hơn rất nhiều, cho dù Dịch Tuyết Phùng cùng Dạ Phương Thảo công khai đi trên đường cũng không có bao nhiêu người kinh ngạc, trái lại có người bởi vì đầu trọc của Dạ Phương Thảo mà che miệng chỉ trỏ.
Dịch Tuyết Phùng cười nói: "Đại sư, ma tu ở Man Hoang đại khái chưa từng nhìn thấy đầu trọc, đều đang cười ngươi đó."
Dạ Phương Thảo suýt nữa bùng nổ: "Ngươi xem dáng vẻ của bọn họ, trên mặt còn có ma văn, lớn lên xấu xí dọa người như vậy còn có mặt mũi cười người khác? Aii đao ta đâu? Đao ta chỗ nào rồi?!"
Dịch Tuyết Phùng cười không nhịn được, kéo lấy tay hắn, nói: "Đừng ồn ào đừng ồn ào, chúng ta đi tìm chút gì ăn đi."
Dạ Phương Thảo thở hồng hộc nói: "Không ăn, ta mới không thèm ăn đồ Man Hoang!"
Sau một chốc, hai người an vị trên băng ghế gỗ tại một quán ăn nhỏ, phù phù thổi lấy thổi để nóng hổi trước mặt, trên thái dương thấm đầy mồ hôi.
Dạ Phương Thảo lớn miệng nói: "Thật là cay, cay chết ta rồi, cơ mà ăn ngon quá!"
Dịch Tuyết Phùng đã cay đến mức hai mắt đỏ bừng, ngồi xổm bên cạnh ôm mặt lả chả rơi nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở: "Không phải ta đã nói không cay sao, tại sao lại cho ta nhiều ớt như vậy?"
Dạ Phương Thảo nắm đũa dùng ngón út so so, nói: "Bọn họ chắc chắn có hiểu lầm gì với vị cay rồi? Ha... Có nước không, cho ta? Nước!"
Dạ Phương Thảo suýt nữa phun đầu lưỡi, ông chủ quán mì đứng một bên mặt đầy ghét bỏ đưa hai chén nước cho bọn họ, thấp giọng dùng ngôn ngữ Man Hoang nói vài câu Dạ Phương Thảo nghe không hiểu.
Dạ Phương Thảo uống xong chén nước, mới nói: "Vừa nãy hắn nói cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng uống một chén nước, đẩy bát mì qua bên cạnh, cũng không dám đụng vào nữa, mặt xám như tro tàn, hờ hững nói: "Hắn nói đạo tu chúng ta đều là mấy con gà yếu nhớt."
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo tức giận suýt chút nữa vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào ông chủ vênh vang đắc ý cả giận nói: "Ai là con gà yếu nhớt!? Ta không phải đã nói với ngươi sao, chỉ cay chút chút, một chút chút! Ngươi hiểu không? Ma tu các ngươi không hiểu một chút chút là bao nhiêu sao? Một chút chút căn bản không phải ba muỗng lớn! Là ma tu các ngươi có bệnh, mới không phải do bọn ta!"
Ông chủ quán mì mặt đầy ma văn, nhìn mười phần khủng bố, hắn nghiêng đầu trào phúng liếc mắt nhìn Dạ Phương Thảo một cái, lại thêm một câu Dạ Phương Thảo nghe không hiểu.
Dịch Tuyết Phùng mặt không thay đổi truyền lời: "Hắn nói, bình thường bọn họ đều nhai ớt làm đồ ăn vặt."
Nói đơn giản, đạo tu vẫn là mấy con gà 'quá' yếu nhớt.
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo tức giận thiếu chút nữa không thèm trả tiền, thở hồng hộc lôi Dịch Tuyết Phùng đi.
Đã đi thật xa, Dạ Phương Thảo vẫn còn nổi giận đùng đùng: "Ma tu từng người đều có bệnh mà, nhìn đạo tu chúng ta xem, ai điên mà nhai ớt ăn vặt hả?"
Hắn vừa mới nói xong, bước chân Dịch Tuyết Phùng chợt dừng, ý vị nhìn cách đó không xa.
Dạ Phương Thảo sững sờ, thuận theo tầm mắt Dịch Tuyết Phùng nhìn sang, mặt mày cứng ngắt.
Cách đó không xa, một quầy nhỏ đang bán ớt khô, một nam nhân cả người thanh sam đang ôm một bọc giấy bên trong toàn là ớt đỏ chót, tay thỉnh thoảng ngắt lấy một quả bỏ vô miệng nhai nhai, thoạt nhìn ăn cực kỳ ngon miệng.
Khóe môi Dịch Tuyết Phùng giật giật, thế nhưng cũng có chút vui vẻ bước nhanh về phía trước: "Thu trưởng lão!"
Người đang nhai ớt chính là Thu Mãn Khê, hắn mang theo Thu Tương Hành mặt mày tái nhợt đi vơ vét ớt dư thừa của ma tu, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng lập tức hai mắt sáng lên, túi ớt trong tay cũng đẩy vào ngực Thu Tương Hành, đi tới chỗ Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng bước nhanh vài bước nhào tới lồng ngực Thu Mãn Khê, thần sắc không nỡ rời xa cọ cọ, vui vẻ nói: "Tại sao người lại ở đây?"
Thu Mãn Khê híp mắt sờ đầu của hắn: "Ta nghe nói sư... Ninh kiếm tôn dẫn ngươi tới Man Hoang, cho nên muốn tới nhìn ngươi một cái."
Dịch Tuyết Phùng cười nói: "Không phải là vì lạc đường đến đây?"
Thu Mãn Khê đưa tay gảy mi tâm hắn, cười mắng: "Nói hưu nói vượn."
Dịch Tuyết Phùng lùi về sau trốn, cười tủm tỉm lôi kéo ống tay áo Thu Mãn Khê làm nũng, dư quang đột nhiên quét đến Thu Tương Hành phía sau.
Thu Tương Hành đại khái chưa từng thấy Thu Mãn Khê thân mật với một người như vậy, cũng không biết sư tôn đối đãi với tất cả mọi người đều dùng một mặt ôn hòa có thể cưng chiều cơ hồ là nhiệt tình nhìn một người thiếu niên như thế, dáng dấp kia phảng phất hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên đời này đều đưa đến trước mặt hắn.
Hắn ngơ ngác nhìn Thu Mãn Khê, có chút không rõ vì sao sư tôn hắn lại đối xử tốt với một người xa lạ như vậy.
Dịch Tuyết Phùng không có đi lý(?) Thu Tương Hành, hắn rút lui về sau, còn chưa lui được nửa bước đã bị Thu Mãn Khê ôm trở về.
Thu Mãn Khê cười tủm tỉm: "Tiểu tiên quân, ngươi trốn cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng liều mạng đẩy lồng ngực hắn lui về sau, bị vị cay trên người Thu Mãn Khê làm khó chịu, khó nhọc nói: "Cay, Thu trưởng lão, ngươi ăn cay nhiều quá."
Hắn vừa nói xong, không khống chế được hắt xì.
Thu Mãn Khê lúc này mới buông hắn ra, từ trong nhẫn trữ vậy lấy ra một gốc linh quả đưa cho hắn, nói: "Ăn một cái, nhìn miệng ngươi đỏ như vậy, mới đi ăn cái gì về?"
Linh quả này người có tiền trong tam giới muốn mua cũng không thể mua được, lại bị hắn tùy ý lấy ra dỗ người.
Dịch Tuyết Phùng tiện tay nhận lấy, nhỏ giọng thầm thì nói: "Ăn mì, thật cay mà, miệng của con hình như bị sưng lên rồi."
Hắn cắn nát một chút vỏ linh quả, từ từ hút một hơi chất lỏng, đôi môi bỏng rát lúc này mới đỡ bớt, hắn ngậm quả, duỗi duỗi tay về phía Thu Mãn Khê.
Thu Mãn Khê nhìn động tác liền biết hắn muốn gì, lại lấy một quả đưa qua.
Dịch Tuyết Phùng nhận lấy, đưa linh quả cho Dạ Phương Thảo, hàm hồ nói: "Ăn cái này, ăn liền hết cay."
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo rốt cục lấy lại tinh thần, ngơ ngác tiếp nhận, nhìn thấy linh quả thiên kim khó tìm trong tay bị Dịch Tuyết Phùng đem ra giải cay, khóe môi co rúm hai lần, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Phá gia chi tử a này. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Dịch Tuyết Phùng càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, hắn vốn mềm lòng, chưa bao giờ muốn người khác vì mình mà chịu khổ, giãy giụa nửa ngày mới quyết định đứng dậy đi mở cửa xem thử Ninh Ngu còn ở đó hay không, bên cửa sổ liền truyền tới một thanh âm lạnh như băng.
"Đi đâu?"
Dịch Tuyết Phùng quay đầu nhìn lại, Tương Hoan không biết đến đây từ lúc nào, đang nằm nhoài trên song cửa sổ, hai mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng chẳng hiểu vì sao đột nhiên có chút chột dạ: "Ta... Ta chỉ tùy tiện đi ra ngoài một chút."
Mắt phượng Tương Hoan nhắm lại: "Không phải đi tìm Ninh Ngu?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Tất nhiên không phải!"
Tương Hoan đánh giá hắn chốc lát, lúc này mới dời tầm mắt, không biết có phải nhìn ra gì đó hay không, nhàn nhạt nói: "Vậy thì tốt."
Dứt lời, trực tiếp quay người nhảy xuống, lúc này Dịch Tuyết Phùng mới phát hiện, đối diện cửa sổ gian phòng này một ao nước nhỏ ở sân sau.
Man Hoang đã vào hạ, trên mặt ao nước nhỏ thấp thoáng vài lá sen xanh tươi, Tương Hoan ngồi trên tảng đá bên cạnh ao, đuôi cá thật dài ngâm trong nước, xa xôi phát ra lam quang yếu ớt.
Có chuồn chuồn chậm rãi bay thấp, Tương Hoan hơi ngẩng đầu, duỗi cánh tay tuyết trắng tựa như trân châu để chuồn chuồn đậu lên ngón tay của hắn.
Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ, Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn, đột nhiên gọi: " Tương Hoan?"
Chuồn chuồn cả kinh, vội vã bay đi, Tương Hoan thu tay nhìn hắn, trong con ngươi chợt lóe một tia nghi vấn.
Dịch Tuyết Phùng khoát tay lên song cửa sổ, nhìn hắn chằm chằm nửa ngày mới nói: "Năm đó sau khi ta chết, tại sao ngươi không rời Man Hoang?"
Tương Hoan: "Rời Man Hoang, đi về đâu?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Trời đất bao la, luôn có nơi ngươi có thể đi."
Tương Hoan tỉ mỉ ngắm tay của mình, nhẹ giọng nói: "Trời đất bao la? Lớn như vậy, có ngươi sao?"
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới nói: "Tuổi thọ Giao nhân thiên trường địa cửu không có điểm cuối, sớm muộn cũng có một ngày ta chết trước ngươi, đây là..."
Hắn chưa nói xong, Tương Hoan quẩy đuôi, trực tiếp giội một bụm nước lên mặt hắn.
Dịch Tuyết Phùng vội vã đưa tay cản lại.
Giao nhân lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi từ lúc nào học theo Ninh Ngu không nói tiếng người rồi?"
Dịch Tuyết Phùng lau nước trên mặt, cau mày nhìn hắn.
Tương Hoan muốn trào phúng hắn vài câu, ánh mắt không biết nhìn thoáng qua cái gì, hiện lên một tia ghét bỏ, trực tiếp vén một bụm nước trong ao, dùng linh lực hóa thủy thành thủy tiễn, gào thét bắn thẳng lên bầu trời.
Chỉ nghe được vài tiếng vang trầm, vài mảnh giấy vụn lâng lâng rơi xuống từ trên không.
Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn một chút: "Cái gì vậy?"
Tương Hoan như không có chuyện gì xảy ra thu tay về: "Không có gì."
Phía sau hắn, vô số mảnh vụn hóa thành từng con từng con hạc giấy rơi trên mặt đất, bị gốc dạ hợp kia che chắn không để Dịch Tuyết Phùng nhìn thấy ——tất cả đều là hạc giấy truyền tin Ninh Ngu đưa tới.
Dịch Tuyết Phùng rất dễ dụ, "Ồ" một tiếng, ngẫm nghĩ đôi chút, vẫn có ý định xuất môn một chuyến.
Tương Hoan hơi ngẩng mặt lên, không nhịn được dùng thủy tiễn bắn vào đoàn quân hạc giấy che ngợp trên bầu trời, hận số thủy tiễn đó không thể trực tiếp bắn lên người Ninh Ngu.
Mắt hắn không động, lạnh nhạt hỏi: "Đi đâu?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ta đi điều tra Mục Tuyết Thâm."
Tương Hoan nói: "Không cần ngươi đi, Thiết Vân đã mang theo đám Đằng Xà đi rồi, ngươi bây giờ mới tới Man Hoang, đi khắp nơi điều tra rất dễ đánh rắn động cỏ."
Động tác khoác ngoại bào của Dịch Tuyết Phùng ngừng lại, nói: "Vậy ta ra ngoài đi dạo, Man Hoang biến đổi quá lớn, ta đi xem một chút sẽ trở lại."
Tương Hoan cười như không cười nói: "Thật không phải đi gặp Ninh Ngu?"
Tay Dịch Tuyết Phùng luồng vô vạt áo run một cái, rũ mắt nói: "Không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Tương Hoan cười lạnh một tiếng, vung tay lên, cửa viện tựa hồ bị mở ra, tiếp theo Dạ Phương Thảo lén lén lút lút đi vào, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng trong phòng, lúc này mới như tha hương ngộ cố tri vội vã xông tới.
"Tiểu tiên quân!"
Giao nhân nói: "Để giun dế này đi cùng ngươi đi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng nhìn con giun dế to bự kia chạy tới phía mình, khóe môi giật giật, bất đắc dĩ mang theo hắn đi ra ngoài.
Đại khái nghe thấy câu "Đạo lữ" của Ninh Ngu nên bây giờ Dạ Phương Thảo nhìn Dịch Tuyết Phùng thế nào cũng có cảm giác kỳ quái, hắn vốn muốn hỏi Dịch Tuyết Phùng một chút, nhưng lại sợ Ninh Ngu ức hiếp hắn*, nhắc đến chuyện thương tâm càng làm Dịch Tuyết Phùng cảm thấy lúng túng, đành phải nghẹn một bụng nghi vấn đi theo.
*Dịch Tuyết Phùng
Man Hoang nhìn không khác nhưng nơi khác ở tam giới lắm, ngoại trừ phố lớn ngõ nhỏ tất cả đều là ma tu tướng mạo kỳ lạ toàn thân quanh quẩn ma tức, cơ hồ không có gì khác biệt.
Dịch Tuyết Phùng càng đi càng thấy tâm tình phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nên xấu hổ năm đó bản thân không đủ bản lĩnh, hay nên cảm khái sinh không gặp thời.
Hắn mất hồn mất vía, trong mắt Dạ Phương Thảo chính là, tiểu tiên quân bị kiếm tôn cưỡng bức quấy nhiễu, dáng vẻ đáng thương không biết như thế nào cho phải, hắn nhất thời có chút đau lòng, tiến lên nhỏ giọng nói: "Tiểu tiên quân, ngươi không sao chứ?"
Dịch Tuyết Phùng phục hồi tinh thần, nghi hoặc nhìn hắn: "Không có chuyện gì, sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Ánh mắt Dạ Phương Thảo nhìn hắn giống như nhi tử ngốc của mình bị ủy khuất, tất cả đều là thương tiếc: "Nếu có uất ức gì nhất định phải nói cùng ta..."
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu: "Hả?"
Dạ Phương Thảo bất chấp cắn răng, như đem cái mạng nhỏ này ra cược: "Ta có thể mang ngươi về nhà!"
Dịch Tuyết Phùng lại càng không biết câu này từ đâu đến, đành phải hàm hồ đáp: "À, được."
Những năm này số lượng đạo tu đến Man Hoang đã nhiều hơn rất nhiều, cho dù Dịch Tuyết Phùng cùng Dạ Phương Thảo công khai đi trên đường cũng không có bao nhiêu người kinh ngạc, trái lại có người bởi vì đầu trọc của Dạ Phương Thảo mà che miệng chỉ trỏ.
Dịch Tuyết Phùng cười nói: "Đại sư, ma tu ở Man Hoang đại khái chưa từng nhìn thấy đầu trọc, đều đang cười ngươi đó."
Dạ Phương Thảo suýt nữa bùng nổ: "Ngươi xem dáng vẻ của bọn họ, trên mặt còn có ma văn, lớn lên xấu xí dọa người như vậy còn có mặt mũi cười người khác? Aii đao ta đâu? Đao ta chỗ nào rồi?!"
Dịch Tuyết Phùng cười không nhịn được, kéo lấy tay hắn, nói: "Đừng ồn ào đừng ồn ào, chúng ta đi tìm chút gì ăn đi."
Dạ Phương Thảo thở hồng hộc nói: "Không ăn, ta mới không thèm ăn đồ Man Hoang!"
Sau một chốc, hai người an vị trên băng ghế gỗ tại một quán ăn nhỏ, phù phù thổi lấy thổi để nóng hổi trước mặt, trên thái dương thấm đầy mồ hôi.
Dạ Phương Thảo lớn miệng nói: "Thật là cay, cay chết ta rồi, cơ mà ăn ngon quá!"
Dịch Tuyết Phùng đã cay đến mức hai mắt đỏ bừng, ngồi xổm bên cạnh ôm mặt lả chả rơi nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở: "Không phải ta đã nói không cay sao, tại sao lại cho ta nhiều ớt như vậy?"
Dạ Phương Thảo nắm đũa dùng ngón út so so, nói: "Bọn họ chắc chắn có hiểu lầm gì với vị cay rồi? Ha... Có nước không, cho ta? Nước!"
Dạ Phương Thảo suýt nữa phun đầu lưỡi, ông chủ quán mì đứng một bên mặt đầy ghét bỏ đưa hai chén nước cho bọn họ, thấp giọng dùng ngôn ngữ Man Hoang nói vài câu Dạ Phương Thảo nghe không hiểu.
Dạ Phương Thảo uống xong chén nước, mới nói: "Vừa nãy hắn nói cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng uống một chén nước, đẩy bát mì qua bên cạnh, cũng không dám đụng vào nữa, mặt xám như tro tàn, hờ hững nói: "Hắn nói đạo tu chúng ta đều là mấy con gà yếu nhớt."
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo tức giận suýt chút nữa vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào ông chủ vênh vang đắc ý cả giận nói: "Ai là con gà yếu nhớt!? Ta không phải đã nói với ngươi sao, chỉ cay chút chút, một chút chút! Ngươi hiểu không? Ma tu các ngươi không hiểu một chút chút là bao nhiêu sao? Một chút chút căn bản không phải ba muỗng lớn! Là ma tu các ngươi có bệnh, mới không phải do bọn ta!"
Ông chủ quán mì mặt đầy ma văn, nhìn mười phần khủng bố, hắn nghiêng đầu trào phúng liếc mắt nhìn Dạ Phương Thảo một cái, lại thêm một câu Dạ Phương Thảo nghe không hiểu.
Dịch Tuyết Phùng mặt không thay đổi truyền lời: "Hắn nói, bình thường bọn họ đều nhai ớt làm đồ ăn vặt."
Nói đơn giản, đạo tu vẫn là mấy con gà 'quá' yếu nhớt.
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo tức giận thiếu chút nữa không thèm trả tiền, thở hồng hộc lôi Dịch Tuyết Phùng đi.
Đã đi thật xa, Dạ Phương Thảo vẫn còn nổi giận đùng đùng: "Ma tu từng người đều có bệnh mà, nhìn đạo tu chúng ta xem, ai điên mà nhai ớt ăn vặt hả?"
Hắn vừa mới nói xong, bước chân Dịch Tuyết Phùng chợt dừng, ý vị nhìn cách đó không xa.
Dạ Phương Thảo sững sờ, thuận theo tầm mắt Dịch Tuyết Phùng nhìn sang, mặt mày cứng ngắt.
Cách đó không xa, một quầy nhỏ đang bán ớt khô, một nam nhân cả người thanh sam đang ôm một bọc giấy bên trong toàn là ớt đỏ chót, tay thỉnh thoảng ngắt lấy một quả bỏ vô miệng nhai nhai, thoạt nhìn ăn cực kỳ ngon miệng.
Khóe môi Dịch Tuyết Phùng giật giật, thế nhưng cũng có chút vui vẻ bước nhanh về phía trước: "Thu trưởng lão!"
Người đang nhai ớt chính là Thu Mãn Khê, hắn mang theo Thu Tương Hành mặt mày tái nhợt đi vơ vét ớt dư thừa của ma tu, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng lập tức hai mắt sáng lên, túi ớt trong tay cũng đẩy vào ngực Thu Tương Hành, đi tới chỗ Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng bước nhanh vài bước nhào tới lồng ngực Thu Mãn Khê, thần sắc không nỡ rời xa cọ cọ, vui vẻ nói: "Tại sao người lại ở đây?"
Thu Mãn Khê híp mắt sờ đầu của hắn: "Ta nghe nói sư... Ninh kiếm tôn dẫn ngươi tới Man Hoang, cho nên muốn tới nhìn ngươi một cái."
Dịch Tuyết Phùng cười nói: "Không phải là vì lạc đường đến đây?"
Thu Mãn Khê đưa tay gảy mi tâm hắn, cười mắng: "Nói hưu nói vượn."
Dịch Tuyết Phùng lùi về sau trốn, cười tủm tỉm lôi kéo ống tay áo Thu Mãn Khê làm nũng, dư quang đột nhiên quét đến Thu Tương Hành phía sau.
Thu Tương Hành đại khái chưa từng thấy Thu Mãn Khê thân mật với một người như vậy, cũng không biết sư tôn đối đãi với tất cả mọi người đều dùng một mặt ôn hòa có thể cưng chiều cơ hồ là nhiệt tình nhìn một người thiếu niên như thế, dáng dấp kia phảng phất hận không thể đem mọi thứ tốt nhất trên đời này đều đưa đến trước mặt hắn.
Hắn ngơ ngác nhìn Thu Mãn Khê, có chút không rõ vì sao sư tôn hắn lại đối xử tốt với một người xa lạ như vậy.
Dịch Tuyết Phùng không có đi lý(?) Thu Tương Hành, hắn rút lui về sau, còn chưa lui được nửa bước đã bị Thu Mãn Khê ôm trở về.
Thu Mãn Khê cười tủm tỉm: "Tiểu tiên quân, ngươi trốn cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng liều mạng đẩy lồng ngực hắn lui về sau, bị vị cay trên người Thu Mãn Khê làm khó chịu, khó nhọc nói: "Cay, Thu trưởng lão, ngươi ăn cay nhiều quá."
Hắn vừa nói xong, không khống chế được hắt xì.
Thu Mãn Khê lúc này mới buông hắn ra, từ trong nhẫn trữ vậy lấy ra một gốc linh quả đưa cho hắn, nói: "Ăn một cái, nhìn miệng ngươi đỏ như vậy, mới đi ăn cái gì về?"
Linh quả này người có tiền trong tam giới muốn mua cũng không thể mua được, lại bị hắn tùy ý lấy ra dỗ người.
Dịch Tuyết Phùng tiện tay nhận lấy, nhỏ giọng thầm thì nói: "Ăn mì, thật cay mà, miệng của con hình như bị sưng lên rồi."
Hắn cắn nát một chút vỏ linh quả, từ từ hút một hơi chất lỏng, đôi môi bỏng rát lúc này mới đỡ bớt, hắn ngậm quả, duỗi duỗi tay về phía Thu Mãn Khê.
Thu Mãn Khê nhìn động tác liền biết hắn muốn gì, lại lấy một quả đưa qua.
Dịch Tuyết Phùng nhận lấy, đưa linh quả cho Dạ Phương Thảo, hàm hồ nói: "Ăn cái này, ăn liền hết cay."
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ Phương Thảo rốt cục lấy lại tinh thần, ngơ ngác tiếp nhận, nhìn thấy linh quả thiên kim khó tìm trong tay bị Dịch Tuyết Phùng đem ra giải cay, khóe môi co rúm hai lần, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Phá gia chi tử a này. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất