Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 62: Nhập ma

Trước Sau
Tương Hoan hóa thành đuôi cá thả người nhảy vào trong hồ nước, dòng nước quanh thân chịu sự điều khiển của hắn xoay tròn thành vòng xoáy từ trên đột nhiên đánh tới đáy nước, quấy nhiễu mặt hồ bình tĩnh trăm năm đến long trời lở đất.

Giao nhân thiện thủy, nước dưới Ngọc Ánh điện tất cả đều chịu sự điều khiển của hắn, muốn ở chỗ này giết người diệt khẩu quả thực dễ như trở bàn tay.

Ninh Ngu bị hắn lôi xuống nước không thấy tung tích, mà vòng xoáy kia dường như phân dòng nước ra làm hai, thoáng chốc bao phủ toàn bộ hồ nước, nơi nó đi qua chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén nghiền nát mọi vật bốn phía, nhuyễn như bùn.

Tương Hoan ở trong làn nước, tóc dài tựa như rong biển theo dòng nước trôi lơ lửng về sau, ánh mắt lạnh như băng nhìn vòng xoáy bao phủ toàn bộ hồ nước, cả người tản mát sát ý không buồn che giấu.

Hắn thật sự muốn đưa Ninh Ngu vào chỗ chết.

Nhưng Tương Hoan cũng biết, Ninh Ngu có thể một mình dùng thủ đoạn thiết huyết thống nhất Man Hoang, cũng không phải loại dễ bị giết chết dưới tay một kẻ có tu vi như hắn.

Đúng như dự đoán, chỉ trong chốc lát, một đạo kiếm quang đột nhiên vẽ ra từ đáy nước, uy thế che trời lấp đất cũng thuận theo mà đến, trực tiếp xô ra một vết nứt trong dòng nước.

Vết nứt kia càng lúc càng lớn, cuối cùng hai tường nước tách ra từ chính giữa, bị Ninh Ngu sử dụng kiếm khí mạnh mẽ mở ra một con đường.

Hai mắt Tương Hoan nhắm lại, chầm chậm rơi xuống đất trống trong khe hở.

Ninh Ngu đứng ở điểm cuối giữa hai tường nước, toàn thân cứng ngắt, tóc dài rải rác vài sợi trên trán, đang chậm rãi nhỏ nước, mà áo bào huyền sắc cũng dán sát lên người hắn, thủy châu rì rào rơi xuống.

Sắc mặt Ninh Ngu đã hoàn toàn chìm xuống, không khác nào lệ quỷ lạnh lẽo nhìn Tương Hoan phía xa, Anh Túc trong tay bị y siết chặt, vì lực đạo to lớn, chuôi kiếm kia thậm chí hơi lõm vào.

Ninh Ngu nghiền từng chữ: "Ngươi thật to gan."

Từ sau năm đó nhập ma, Ninh Ngu chưa bao giờ chật vật như hôm nay, giao nhân trước mặt còn là người của Dịch Tuyết Phùng, gan lớn đến mức khiến người phẫn hận.

Giao nhân giơ tay vung ra một dòng nước, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn phân trần cùng ta, hay là trực tiếp đánh?"

Ninh Ngu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?"

Giao nhân tựa hồ cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi thật sự giết ta, đến lúc đó phải chuộc tội với Tuyết Phùng thế nào đây?"

Ma đồng đỏ đậm của Ninh Ngu co rụt: "Chuộc tội cái gì?"

Thần sắc chán ghét trên mặt giao nhân đã hoàn toàn không che giấu nổi: "Nếu ngươi không phải vì chuộc tội, vậy tại sao sau khi biết được thân phận Tuyết Phùng liền đối xử đặc biệt với hắn như vậy? Nếu ta nhớ không lầm, năm đó sau khi Tuyết Phùng nhập ma, thái độ của ngươi đối với hắn lạnh nhạt cực kì."

Ninh Ngu không nhịn được nữa: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Giao nhân thấy y vẫn còn đang giả ngu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nói: "Chuyện ngày mồng một Tuyết Phùng không thể vọng động linh lực năm đó, là ngươi tiết lộ ra ngoài?"

Ninh Ngu sững sờ.

Y không phản bác ngay, giao nhân cười lạnh một tiếng: "Tuyết Phùng lựa chọn tin tưởng ngươi, là chuyện ngu xuẩn nhất hắn làm đời này. Người có thể thốt ra câu 'Đạo ma thù đồ' với hắn, rốt cuộc đáng tin ở đâu chứ?"

Ninh Ngu gắt gao nắm Anh Túc kiếm, ma đồng co lại thành một đường thẳng dường như đang rung nhẹ, y tựa hồ muốn phản bác cái gì, thế nhưng đôi môi khinh động, lại một chữ cũng không nói ra.

Biểu hiện lần này chính xác trực tiếp thừa nhận lời giao nhân nói, Tương Hoan cũng không muốn tiếp tục nhiều lời với loại tiểu nhân này, trực tiếp xoa nhẹ hai ngón tay, bức tường nước bị Ninh Ngu cưỡng ép tách ra ầm ầm một tiếng đành về phía khe hở trung tâm, phịch một tiếng, lần thứ hai ào tới nhấn chìm toàn bộ Ninh Ngu vào trong.

Mà lần này, Tương Hoan không chút lưu tình, dùng hết linh lực toàn thân thao túng toàn bộ mặt nước.

Dòng nước trực tiếp hóa thành từng đợt từng đợt Giao Long cự đại, gầm thét thẳng tắp đâm về phía Ninh Ngu.

Chỉ nghe được vài tiếng kinh thiên động địa, Ninh Ngu tâm thần bất định đột ngột bị một con Giao Long trực tiếp đâm phải, ầm một tiếng đập vào phế tích trên tường thành dưới đáy nước.

Bùn đất tung bay, khiến toàn bộ đáy nước vẩn đục một mảnh, bao phủ không còn thấy thân ảnh Ninh Ngu.

Mấy con Giao Long gầm thét bơi đến phía sau giao nhân, giương nanh múa vuốt vây quanh Tương Hoan ở chính giữa.



Giao nhân giơ tay lên, nhẹ nhàng cúi người sờ sờ đầu Giao Long, lẩm bẩm nói: "Tuyết Phùng sẽ tha thứ cho ta."

Giao Long nghe không hiểu, chỉ dùng thân thể to lớn nhẹ nhàng cọ tay hắn.

Trăm năm trước, Dịch Tuyết Phùng đèn sắp cạn dầu từng để Tuyết Hào đi tìm Ninh Ngu, gần như là cầu xin y đến gặp mình một lần cuối.

Giao nhân vốn không đồng ý, có điều lúc ấy Dịch Tuyết Phùng đã có chút mê man không nhận ra ai, Tương Hoan khuyên lơn hết lời nhưng hắn một mực không quan tâm, chỉ đẩy tay Tuyết Hào, bảo hắn đi tìm Ninh Ngu.

Tuyết Hào không khuyên nổi hắn, đành hóa thành bổn tướng vẫy cánh từ Man Hoang bay đến Quy Hồng Sơn.

Tốc độ Tuyết Hào cực nhanh, đi một hồi chỉ mất nửa ngày, nhưng mang về lại là một câu...

"Ta không gặp được Ninh Ngu."

Tương Hoan không thể tin, ngơ ngác nói: "Y không muốn đến đây?"

Tuyết Hào nói: "Ta ở Quy Hồng Sơn tìm được y, y cùng chưởng giáo Quy Hồng Sơn thương nghị sự tình..."

Và hình như đang tiết lộ thương thế ngày mồng một của Dịch Tuyết Phùng ra ngoài.

Tuyết Hào căn bản không tìm được cơ hội đến gần Ninh Ngu, liền bị cấm chế Quy Hồng Sơn bắn ra ngoài.

Vốn bọn họ cũng không biết tại sao Ninh Ngu phải tiết lộ thương thế của Dịch Tuyết Phùng cho các chưởng giáo Quy Hồng Sơn biết, mãi đến tận mồng một tháng sau, Dịch Tuyết Phùng bỏ mạng trong Tru Ma trận của chính đạo.

Dịch Tuyết Phùng tín nhiệm Ninh Ngu như thế, cho dù ở đại điển Tiên đạo bị mất hết mặt mũi cũng chưa từng nghĩ tới việc oán hận y, trong lòng Tương Hoan cũng không muốn tin cuối cùng Dịch Tuyết Phùng lại gián tiếp chết dưới tay Ninh Ngu, cho nên sau khi Dịch Tuyết Phùng trở lại, Tương Hoan cũng không báo lại toàn bộ sự việc cho hắn.

Dịch Tuyết Phùng có thể sống sót trở về đã là vạn hạnh, tại sao sống lại một đời vẫn còn phải bị như vậy?

Tương Hoan không hiểu, cũng không dám nói cho hắn biết.

Mà hiện tại, chứng cứ xác thực, mặc dù Ninh Ngu không xác định, nhưng cũng không phủ nhận, nghi ngờ trăm năm qua của Tương Hoan triệt để xóa sạch, chỉ còn nỗi oán hận muốn Ninh Ngu chết đi.

Dựa vào cái gì, loại người ích kỷ không bao giờ để tâm đến người khác như y có thể nhận được sự coi trọng và ái mộ từ Dịch Tuyết Phùng?

Nhìn lại toàn bộ những người bên cạnh Dịch Tuyết Phùng từ trước đến nay, loại người máu lạnh vừa không ôn nhu không biết dỗ dành vừa vì tư lợi như Ninh Ngu, căn bản không đáng để Dịch Tuyết Phùng tha thứ cho y nhiều lần như vậy.

Nhưng Dịch Tuyết Phùng không nghe lời khuyên của mọi người, vô luận Ninh Ngu làm cái gì, hắn đều một lần lại một lần mà bỏ qua cho y.

Tương Hoan xoa đầu Giao Long một chút, như đang an ủi bản thân lập lại lần nữa: "Tuyết Phùng sẽ tha thứ cho ta."

Giết Ninh Ngu, Dịch Tuyết Phùng sẽ thông cảm.

Vốn Giao Long đang dịu ngoan cọ cọ Tương Hoan, nhưng không biết cảm ứng được cái gì, đột nhiên thần sắc dữ tợn nhào xuống đáy nước rít gào một tiếng, dòng nước trên dưới quay cuồng tràn ra ngoài.

Dường như nó bị cái gì to lớn uy hiếp, thân thể bằng nước đều đang run rẩy.

Tương Hoan trước tiên phát hiện khác thường của nó, hai mắt lạnh lẽo, tiện tay bấm một pháp quyết biến Giao Long quay cuồng thành xoáy nước, trầm thấp vang một tiếng vọt xuống đáy nước vẫn còn vẩn đục.

Tiếp theo, từng đạo từng đạo hàn ý đột nhiên phả vào mặt, chỉ trong gang tất lập tức đông cứng vòng xoáy cự đại trùng thế thành khối băng khổng lồ.

Động tác Tương Hoan dừng lại, nhận ra khí tức hàn ý kia, gương mặt vô cảm rốt cục thay đổi, hắn có chút sợ hãi nói: "Linh lực này..."

Tại sao lại giống khí tức của Dịch Tuyết Phùng lúc phát tác thương thế như vậy?

Hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, mặt nước dưới chân đột nhiên hóa thành một tòa băng sơn vụt lên từ bên dưới, suýt nữa đông nửa người Tương Hoan thành tượng đá.



Tương Hoan lẩn đi cực nhanh, cơ hồ là gang tất khi dòng nước bên người ngưng tụ thành khối băng đi nhanh chóng bơi về phía trước, soạt một tiếng vọt ra khỏi mặt nước.

Cùng lúc đó, toàn bộ nước dưới Ngọc Ánh điện chớp mắt biến thành mặt băng, hàn khí bức người phảng phất có thể tiến thẳng vào trong xương tủy.

Ninh Ngu chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trên mặt băng, tóc dài tản đi một nửa, ma văn nhỏ bé màu đen cùng hoa văn băng sương màu trắng đan xen vào nhau, trải kín nửa khuôn mặt của y.

Từ sau khi Ninh Ngu nhập ma, vì khí thế cả người y lạnh băng, cho dù một thân ma tức cũng không có cảm giác yêu tà, trong nháy mắt này, y vẫn như cũ diện vô biểu tình, nhưng vẻn vẹn chỉ dựa vào ma văn cùng băng sương đan dệt trên gương mặt, liền khiến đối phương từ tận đáy lòng cảm thấy ngơ ngác cùng kinh hãi tột độ.

Tương Hoan chầm chậm lùi về sau mấy bước, ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ nhìn y.

Ma tức toàn thân Ninh Ngu không có nửa phần thu liễm, ma đồng đỏ tươi tàn nhẫn nhìn chằm chằm giao nhân không biết trời cao đất rộng trước mặt, y chưa bao giờ bị người khác to gan khiêu khích như vậy, việc Tương Hoan làm đã tiêu hao hết kiên nhẫn của y, hiện tại trong lòng y chỉ còn một ý nghĩ: Giết hắn.

Ma tu vốn lãnh huyết yêu thích giết chóc, hành động thêm dầu vào lửa như vậy càng dẫn tới sát ý càng nặng, y hận không thể trực tiếp nhào tới bóp chết Tương Hoan.

Mà một tia thần trí cuối cùng của y, vô cùng gian nan níu kéo: "Hắn là linh thú của Tuyết Phùng, nếu ngươi thật sự giết hắn, Tuyết Phùng chắc chắn..."

Có điều tia thần trí cuối cùng căn bản không duy trì được bao lâu, liền bị cuồng loạn che trời lấp đất bao phủ.

Ninh Ngu cầm Anh Túc kiếm, đạp băng chầm chậm đi về phía Tương Hoan.

Anh Túc đại khái cũng nhìn ra tình huống không ổn, muốn mở miệng khuyên can cũng không dám.

Năm đó Dịch Tuyết Phùng chết rồi, Ninh Ngu trực tiếp nhập ma, thời điểm đến tìm Trọng Tâm Quân chính là trạng thái như vậy.

Khi đó, hết thảy ma tu thủ hạ của Trọng Tâm Quân đều mưu toan tiến lên ngăn cản y đi vào trả thù, nhưng y không thèm liếc mắt, phảng phất như đã mất đi toàn bộ thần trí, một lòng một dạ chỉ muốn giết chóc.

Cuối cùng, Trọng Tâm Quân – một trong tam đại quân chủ của Man Hoang không có bất kỳ sức phản kháng liền chết thảm dưới tay y.

Ngay thời điểm Anh Túc xoắn xuýt, Thanh Xuyên Quân men theo động tĩnh chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy bị dọa hết hồn, hắn vội vàng muốn tiến lên ngăn cản: "Kiếm tôn!"

Chỉ là còn chưa tới gần được Ninh Ngu, liền bị một đạo kiếm khí đánh bay ra ngoài, rơi ầm xuống khoảng trống bên ngoài đại điện.

Hiện tại Ninh Ngu đã bị sát ý bao phủ, chỉ muốn tự tay giết chết giao nhân trước mặt, không suy nghĩ được gì khác.

Bên tai tựa hồ có vô số âm thanh, có tiếng ngăn cản của Thanh Xuyên Quân, tiếng băng sương ngưng tụ từng tia từng tia vỡ tan, tiếng bước chân nặng nề của chính mình, cùng với...

Tiếng ma sát của cửa đá chầm chậm mở ra cùng một tiếng thở dốc nhỏ bé.

Ninh Ngu đang tẩu hỏa nhập ma, sát ý che trời lấp đất giống như thuỷ triều đột nhiên rút đi, y ngơ ngác dừng bước, như nhận ra điều gì, chầm chậm nghiêng đầu nhìn lại.

Cửa đá Ngọc Ánh điện chầm chậm mở ra một nửa, Dịch Tuyết Phùng vốn nên bế quan không biết xuất hiện từ khi nào, đang một tay đỡ cửa đá, mặt mày mờ mịt nhìn y.

Ninh Ngu phảng phất như bị người ta đánh một quyền, thân thể bị sát ý thao túng bỗng nhiên khôi phục, sát khí xâm chiếm toàn bộ đầu óc cũng thối lui trong nháy mắt.

Dịch Tuyết Phùng không biết chính mình đang ngoài đời thực, ngỡ như đang mơ, nhìn thảm trạng xung quanh một chút, mới nghiêng đầu mờ mịt nhìn y: "Sư huynh?"

Ninh Ngu không quan tâm những người khác, thậm chí ngay cả dáng vẻ chật vật của mình bây giờ cũng không quan tâm, hít sâu một hơi bước vội tới, đột nhiên ôm lấy Dịch Tuyết Phùng không kịp chuẩn bị.

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, thần trí hắn vốn có chút mờ mịt, bị động tĩnh bên ngoài làm cho không yên, nên mới cố gắng chống đỡ ra đến xem thử, lúc này bị ôm một cái, càng thêm không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh.

Cốt đao trong tay Tương Hoan bị siết đến chặt chẽ, hắn nhìn thấy Ninh Ngu vậy mà chẳng biết xấu hổ dám đến ôm Dịch Tuyết Phùng liền tức giận phát run cả người, thế nhưng cố kỵ Dịch Tuyết Phùng nên không dám manh động lần hai.

Ninh Ngu ôm lấy toàn thân Dịch Tuyết Phùng, trực tiếp xoay người, mang hắn tiến vào trong phòng tối, cửa đá theo tiếng đóng lại, ngăn cách mọi tầm mắt ở bên ngoài.

Trong phòng tối sót đầy tuyết, Ninh Ngu ôm hắn sau khi tiến vào, cả người mềm nhũn, lảo đảo quỳ gối trên mặt tuyết băng lãnh.

Ma đồng đỏ tươi của Ninh Ngu còn chưa tan đi, y chặt chẽ ôm lấy thân thể đơn bạc của Dịch Tuyết Phùng, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ là muốn cứu ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau