Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 67: Thức hải*

Trước Sau
*biển ý thức

Dịch Tuyết Phùng một mình trở về nơi ở, vừa mở cửa ra, liền thấy Tuyết Hào chẳng biết đã đậu trên cây dạ hợp ở trong viện từ lúc nào, đang buồn bực cào cánh.

Dịch Tuyết Phùng bước tới, nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi lại quay về, Thiết Vân đâu?"

Tuyết Hào vội bay xuống đáp lên vai Dịch Tuyết Phùng, nói: "Đại ca sai ta về báo cho chủ nhân, đã tìm được Mục Tuyết Thâm."

Bước chân Dịch Tuyết Phùng dừng lại, trầm tư hồi lâu mới nói: "Ta biết rồi, tiếp tục theo dõi hắn, đợi sau khi linh lực ta khôi phục liền qua đó."

Tuyết Hào nhỏ giọng thì thầm: "Ngài tự đi một mình được không? Không nói cho... Ninh kiếm tôn?"

Dịch Tuyết Phùng hơi nhíu mày, Tuyết Hào lập tức phát hiện mình nói sai, vội gật đầu, vẫy cánh bay đi.

Mồng một qua đi, kinh mạch của Dịch Tuyết Phùng bởi vì Hỏa Chúc linh lực kia mà không có cách nào hồi phục ngay lập tức được, hắn cũng không muốn chủ động đi tìm chết, chỉ có thể tu dưỡng mấy ngày trước rồi tính sau.

Tương Hoan không biết đi đâu, cũng không theo tới đây, Dịch Tuyết Phùng ngồi một mình ở bên cửa sổ hồi lâu, đại khái thấy nhàm chán, lấy một mảnh vải thuần trắng, chầm chậm rút Hỏa Chúc linh lực từ trong kinh mạch ra, ngưng tụ thành một sợi tuyến, ngón tay tung bay bện tuyến lên trên mảnh vải thành từng đoá hoa văn phức tạp.

Đây là Thu Mãn Khê trong lúc rảnh rỗi từng dạy cho hắn, qua nhiều năm như vậy, kiếm chiêu Dịch Tuyết Phùng đều đã quên hết, duy chỉ bện hoa văn là mãi mãi không bao giờ quên.

Hắn tỉ mỉ xuyên linh lực qua mảnh vải, thong thả thêu hoa văn, còn chưa thêu được hai lần, cửa sổ bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng động động, giống như bị gió thoảng qua đập vào.

Dịch Tuyết Phùng vốn không chú ý, toàn tâm toàn lực tập trung vào linh lực trong tay.

Nhưng chỉ chốc lát, âm thanh kia càng ngày càng to, gõ cửa sổ vang lên từng tiếng tất tất, suýt nữa chọc thủng màn giấy trên cửa sổ.

Dịch Tuyết Phùng nhíu mày, thả mảnh vải trong tay xuống, vươn tay đẩy cửa sổ ra.

Khoảnh khắc cửa sổ mở ra, mấy chục con hạc giấy che trời lấp đất ập về phía hắn, trực tiếp đập vào mặt Dịch Tuyết Phùng, hắn đột nhiên không kịp chuẩn bị buộc phải ngửa đầu về sau, suýt chút nữa ngã ngửa từ trên ghế xuống.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Hạc giấy rốt cục cũng được bay vào, dựa theo dặn dò của chủ nhân liều mạng sáp lên người Dịch Tuyết Phùng, mấy chục con đồng thời đều rơi lên người Dịch Tuyết Phùng, cánh còn đang nhẹ nhàng phe phẩy.

Dịch Tuyết Phùng gắt gao cắn răng, cưỡng ép nhẫn nhịn.

Hạc giấy sau khi dính lên người hắn, ánh sáng lóe lên, thanh âm của Ninh Ngu từ trong đó truyền ra.

"Tuyết Phùng."

"Ngươi có phải lại giận ta?"

"Tại sao?"

"Ngày mai Man Hoang có họp chợ, ngươi muốn đi không?"

"Trong kinh mạch ngươi có quá nhiều Hỏa Chúc linh lực, lưu lại quá lâu sợ là sẽ có tổn hại với thân thể, ta có thể giúp ngươi dẫn linh lực ra."

"Tuyết Phùng..."

"..."

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Mí mắt Dịch Tuyết Phùng giật giật, nghe hạc giấy mồm năm miệng mười cuồng oanh loạn tạc bên tai hắn, suýt nữa tức giận một đuốc đốt trụi bọn nó.

Hắn chỉ trở về viện không đến nửa ngày, Ninh Ngu lại thả nhiều hạc giấy đưa tin như vậy, rất có khuynh hướng ngươi không để ý tới ta ta cứ tiếp tục truyền hạc giấy.

Dịch Tuyết Phùng mặt lạnh bắt lấy một con xấu đến mức nhân thần cộng phẫn, chỉ nói một câu ẩn hàm nộ ý liền thả bay ra ngoài.

Ở trước viện, Ninh - vẫn còn đang gấp hạc giấy - Ngu đang nói chuyện cùng Thu Mãn Khê, đang nói đến đoạn: "Tuyết Phùng chắc chắn để ý đến ta, tối hôm qua hắn ôm ta ngủ lâu như vậy, nhất định vẫn còn tín nhiệm ỷ lại ta."

Thu Mãn Khê buồn bực ngán ngẩm vừa nghe vừa uống rượu, thoáng nhìn qua cửa sổ thấy một con hạc giấy xấu muốn chết bay tới, "A" một tiếng: "Hồi âm."

Phút chốc, lông mày Ninh Ngu quả thực muốn bay lên trời sánh vai cùng mây trắng nắng vàng, y cưỡng ép nhẫn nhịn vui mừng vươn tay đón lấy hạc giấy bay đến.

Hạc giấy gian nan hạ xuống, sau khi giải ấn, âm thanh nổi giận của Dịch Tuyết Phùng truyền ra.

"Cút —— "

Ninh Ngu: "..."

Thu Mãn Khê: "..."

Thu Mãn Khê suýt nữa sặc ngụm rượu, không nhịn được nữa che miệng trầm thấp bật cười.

Ninh Ngu trầm mặc hồi lâu, mới cầm cánh hạc giấy kia, cúi đầu nhét vào trong nhẫn trữ vật trên ngón tay.



Thu Mãn Khê cười trêu nói: "A Lăn sư huynh*, cảm giác bị người khác mắng cút như thế nào?"

*nhớ mấy chương đầu có nói tới Ninh Ngu có biệt danh A Lăn sư huynh khum, lăn = cút đó:v

Ninh Ngu giống như không nghe thấy hồi âm giận dữ kia, nhàn nhạt nói: "Ngươi xem, hắn để ý đến ta."

Thu Mãn Khê: "..."

Thu Mãn Khê nhìn đồ đệ ngốc của mình, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm phương pháp giáo dưỡng của mình rốt cuộc bị lỗi chỗ nào, hay là tên khốn này tự học thành tài, mới biến thành dáng vẻ người gặp người muốn đánh như hiện tại.

Thấy Ninh Ngu lại muốn gấp hạc truyền âm, Thu Mãn Khê vội hỏi: "Đồ nhi à, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, Tuyết Phùng là vì hạc giấy của ngươi mà tức giận sao?"

Động tác Ninh Ngu ngừng lại, cau mày nói: "Không thể, ta truyền tin cho hắn, đều là những câu quan tâm, lại không mắng hắn, tại sao hắn tức giận?"

Thu Mãn Khê nỗ lực dẫn dắt y: "Vậy ngươi truyền hạc giấy đi, không cảm thấy có chút nhiều rồi sao?"

Ninh Ngu nói: "Nếu hắn có thể mặt đối mặt nghe ta nói, nửa ngày ta đã nói được một trăm câu, bây giờ chỉ mới truyền mấy câu thôi, là nhiều rồi?"

Thu Mãn Khê cười lên như gió xuân ấm áp, ôn nhu nói: "Cút."

Ninh Ngu: "..."

Sau khi thả hạc giấy kia đi, rốt cục Dịch Tuyết Phùng triệt để được thanh tịnh.

Hắn trầm mặt đưa linh lực trong cơ thể từng tấc từng tấc ra hóa thành linh tuyến, bện lên mảnh vải ở trong tay, hồi lâu sau rốt cục mảnh vải thuần trắng biến thành một dải cột tóc phủ kín hoa văn anh túc.

Dịch Tuyết Phùng tùy ý sửa sang lại mái tóc dài một chút, cột một cái đuôi sam rũ xuống bên vai, trên một lọn tóc còn thắt thêm sợi dây màu đỏ, kim linh* trong phòng tối cũng được hắn cột lên đó, nhẹ nhàng lắc một cái phát ra tiếng vang trầm yếu ớt.

*chuông vàng

Hắn vừa sửa soạn dứt tay, cửa sổ bên cạnh lại bị đập, Dịch Tuyết Phùng rốt cục không thể nhịn được nữa, mở tung cửa sổ, cả giận mắng: "Ngươi còn dám truyền tin lại đây, ta liền..."

Hắn còn chưa uy hiếp xong, liền mắt to trừng mắt nhỏ với Thiết Vân đang đứng bên song cửa sổ.

Dịch Tuyết Phùng lập tức im bặt.

Thiết Vân sợ hết hồn, không hiểu thế nào lại trêu Dịch Tuyết Phùng tức giận như vậy, hắn cẩn thận nói: "Cha, ta truyền tin chỉ nói đến chính sự..."

Dịch Tuyết Phùng nhu nhu mi tâm, hữu khí vô lực nói: "Ta không nói ngươi."

Lúc này Thiết Vân mới yên lòng, hắn từ trên song cửa sổ nhảy vào trong phòng, nắm cổ tay Dịch Tuyết Phùng thăm dò kinh mạch của hắn, phát hiện không có vấn đề gì rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

"Hôm qua mồng một ta không kịp trở về, thương thế ngươi ra sao?"

Dịch Tuyết Phùng lắc đầu một cái: "Không có gì đáng ngại."

Thiết Vân nói: "Vậy thì tốt."

Dịch Tuyết Phùng nói: "Còn có chuyện quan trọng gì sao?"

Thiết Vân đang ngắm lọn tóc trên vai hắn, Lâm Phù Ngọc thích dùng ngọc quan buộc nửa đầu lên, làm lộ ra khí chất vừa lãnh đạm vừa kiêu căng, mà năm đó Dịch Tuyết Phùng lại thích cột tóc thành đuôi sam, tóc dài lười biếng rũ xuống ở trên vai, đuôi tóc lúc nào cũng mang theo một ít linh khí hộ thân Thu Mãn Khê cho hắn, chỉ cần khẽ động sẽ phát ra một chuỗi âm thanh giòn giã, cực kỳ ồn ào.

Lúc này Dịch Tuyết Phùng chợt khôi phục trang phục của trăm năm về trước, Thiết Vân thậm chí có chút không quen.

Dịch Tuyết Phùng: "Thiết Vân?"

Thiết Vân "A" một tiếng phục hồi tinh thần, vội hỏi: "Mục Tuyết Thâm đang ở tại địa giới của Lục Triều Quân – một trong tam đại quân chủ Man Hoang, ngay trong hang đá trước Hư Vô chi địa, ta không biết hắn đã đợi ở đó bao lâu, mạt thần hồn kia cũng sắp tiêu tán rồi."

Dịch Tuyết Phùng nhíu mày: "Lục Triều Quân? Hắn có biết chuyện này không?"

Thiết Vân nói: "Đại khái có biết đến, có điều hắn trước giờ không quan tâm đến việc của Man Hoang, suốt ngày chỉ biết tụng kinh niệm phật... A, ngươi nói xem hắn là một ma tu, cả ngày ăn chay niệm phật rốt cuộc hay chỗ nào, cũng không thể xuất gia. Thực sự không hiểu nổi, quân thượng Man Hoang một đám không có kẻ nào bình thường."

Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vậy ngươi đã tới địa giới Lục Triều Quân? Không có người nào ngăn cản sao?"

Cho dù Lục Triều Quân không màng thế sự đến nhường nào, cũng không đến nỗi để một kiếm linh vô chủ xông vào địa giới của mình.

Thiết Vân nhướng mày: "Tất nhiên, ta là ai chứ, đứa nào dám cản ta?"

Dịch Tuyết Phùng nghi ngờ nhìn hắn.

Thiết Vân lúc này mới bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Ta lợi dụng ẩn thân quyết của Đằng Xà trộm đi vào, không ai có thể phát hiện."

Dịch Tuyết Phùng bị hắn chọc cười.

Thiết Vân cực kỳ muốn dùng bạo lực nện nát cái đầu chó của Mục Tuyết Thâm, mong đợi lôi kéo tay áo lúc ẩn lúc hiện của Dịch Tuyết Phùng, nói: "Lúc nào chúng ta đi nha? Nha nha nha? Cha, nhanh lên đi thôi, ngươi không cần ra tay đâu, chỉ đứng một bên nhìn là tốt rồi, ta dùng một thanh kiếm là có thể đánh cho hắn cha mẹ nhận không ra!"



Dịch Tuyết Phùng cười nói: "Không nóng vội."

Thiết Vân nói: "Thế nhưng không biết hắn sẽ ở đó bao lâu, nếu hắn lại lợi dụng phương pháp đoạt xá chạy mất, chúng ta lại phải điều tra thêm một khoảng thời gian, đêm dài lắm mộng cha ơi."

Dịch Tuyết Phùng vẫn không chịu đồng ý, Thiết Vân không thể làm gì khác hơn là thở hồng hộc nhảy cửa sổ bỏ đi.

Thiết Vân đi rồi, Dịch Tuyết Phùng vô thức dùng tay quấn lấy lọn tóc trên dây cột xuất thần, một con quạ đậu ở đầu cành cây ngoài cửa sổ ngoẹo cổ nhìn hắn, con mắt đỏ đậm phút chốc lóe lên.

Dịch Tuyết Phùng có vẻ không phát hiện ra nó, phối hợp ngồi ngẩn người.

Mục Tuyết Thâm.

Lần đầu tiên hắn gặp Mục Tuyết Thâm, là năm thứ hai sau khi bị thương.

Năm đó, mỗi khi đến mồng một, thân thể của Dịch Tuyết Phùng nhất định phải có người vì hắn loại bỏ hàn ý, mà mỗi lần như vậy đều là Ninh Ngu bất đắc dĩ đến đây giúp hắn.

Thường xuyên qua lại, thái độ Ninh Ngu đối với Dịch Tuyết Phùng đã không còn lạnh nhạt như trước, có lúc thậm chí còn chủ động ôm hắn ngủ, giúp hắn trừ bỏ hàn ý.

Mồng một đêm đó, nửa đêm Dịch Tuyết Phùng đột nhiên thức tỉnh, linh mạch đã được Ninh Ngu chải vuốt ổn thỏa lại lần nữa nổi lên hàn ý, chỉ trong khoảnh khắc liền truyền khắp toàn thân của hắn, khiến hắn lạnh đến mức run lẩy bẩy, cho dù nằm trong lòng Ninh Ngu vẫn không thể ngăn cản được hàn ý.

Dịch Tuyết Phùng mê man mở mắt ra, nhìn thụy nhan Ninh Ngu ở trước mặt, vốn chỉ muốn yên lặng nằm bên cạnh không đánh thức y, thế nhưng cuối cùng tay hắn bị hóa thành khối băng, lúc này mới tiểu tâm dực dực đẩy vai Ninh Ngu một cái, nhỏ giọng gọi: "Sư huynh."

Ninh Ngu nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Dịch Tuyết Phùng thực sự không chịu được nữa, lại dùng thêm sức đẩy y lần nữa: "Sư huynh, sư huynh."

Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, ngày thường Dịch Tuyết Phùng chỉ cần xoay người Ninh Ngu đã lập tức tỉnh dậy, bây giờ lại như hôn mê, bị Dịch Tuyết Phùng đẩy mạnh như vậy nhưng vẫn không có chút khuynh hướng tỉnh lại.

Dịch Tuyết Phùng giãy dụa ngồi dậy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngọn nến thiêu đốt trên tiểu án ngoài màn giường, hắn nhìn chằm chằm chốc lát, mới hoảng sợ phát hiện ra ánh nến kia không động đậy chút nào, giống như đã bị cái gì đông cứng lại.

"Sư huynh!" Dịch Tuyết Phùng bị doạ sợ, hắn ấn bờ vai Ninh Ngu liều mạng lắc, âm thanh mang theo run rẩy, "Sư huynh tỉnh lại đi! Sư huynh!"

Hắn liều mạng lắc Ninh Ngu, muốn tìm cho mình một chút cảm giác an toàn.

Mà trong không gian yên tĩnh ấy, một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai Dịch Tuyết Phùng.

"Y là sư huynh ngươi?"

Dịch Tuyết Phùng bị dọa kêu thảm một tiếng, che tai chôn đầu vào trong lòng Ninh Ngu, gắt gao ôm siết lấy eo của y cả người phát run.

Có điều dù hắn đã vùi cả người vào trong lòng Ninh Ngu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được âm thanh kia, trong hoảng hốt tựa hồ có một bàn tay nhẹ nhàng phất qua gò má của mình, giống như đang dịu dàng vuốt ve một món đồ sứ thượng đẳng, cuối cùng dừng lại ở giữa chân mày Dịch Tuyết Phùng.

Cả người Dịch Tuyết Phùng phát lạnh, thời điểm mạt hàn ý kia lan đến mi tâm, chỉ cảm thấy một luồng linh lực kỳ quái đột nhiên vọt vào trong thức hải, ầm một tiếng nổ vang.

Lần nữa tỉnh lại, xung quanh trống rỗng, tuyết lớn chậm rãi lả tả từ không trung rơi xuống, hắn mang một thân y phục thuần trắng đứng giữa màn tuyết mênh mông vô bờ, mờ mịt nhìn bốn phía.

"Sư huynh?"

Dịch Tuyết Phùng theo bản năng muốn gọi Ninh Ngu, thế nhưng sau khi hắn lên tiếng, tuyết dưới chân phảng phất như có ý thức, bỗng nhiên bị gió cuốn lấy trôi nổi lên trước mặt hắn, nhanh chóng hóa thành một bóng người thuần trắng đứng đối diện với hắn.

Dịch Tuyết Phùng hoảng sợ lùi về sau một bước.

Người kia lại nói: "Chớ sợ."

Dịch Tuyết Phùng vẫn như cũ sợ không nhịn được, nhưng vẫn đánh bạo ngẩng đầu nhìn về phía người kia.

Toàn thân đối phương trắng xóa như tuyết, chỉ có hai con ngươi là hoàn toàn đỏ đậm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ xuống một giọt máu, trên mặt của hắn mang nửa tấm mặt nạ trắng như tuyết, nửa khuôn mặt lộ ra dưới mặt nạ âm nhu đến cực điểm, đôi môi tái nhợt như tuyết, phảng phất như một vệt u hồn.

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên cảm thấy hắn có chút quen thuộc.

U hồn kia hình như là nam nhân cong đôi môi tái nhợt nở nụ cười với hắn, ôn nhu nói: "Ngộ* tên là Tuyết Thâm, ngươi có lẽ đã nghe qua."

*ngộ = ta

Dịch Tuyết Phùng không hiểu tại sao hắn lại xưng hô như vậy, ngộ đến ngộ đi khiến người ta không được tự nhiên, hắn lại thối lui về sau, lẩm bẩm nói: "Ta... Ta chưa từng nghe thấy tên của ngươi, ta muốn trở lại tìm sư huynh của ta..."

Hắn nói xong, không quan tâm gì nữa quay đầu bỏ chạy, Mục Tuyết Thâm thấy hắn như vậy, đột nhiên cười cười.

Dịch Tuyết Phùng còn chưa chạy được hai bước, hoa tuyết trước mặt đột nhiên bị gió thổi bốc lên, lần thứ hai ngưng tụ thành một bóng người, Mục Tuyết Thâm mỉm cười nhìn hắn, nói: "Nơi này là thức hải của ngươi, ngươi có thể chạy đi đâu?"

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra, mới ngạc nhiên hỏi: "Ngươi tại sao lại ở trong thức hải của ta?"

Mục Tuyết Thâm thấy hắn không nhận ra mình, khẽ thở dài một hơi, nói: "Tiểu Tuyết Phùng, mười mấy năm trước ta từng sai người đưa ngươi tới Hư Vô chi địa ở Man Hoang, thế nhưng đoàn xe vừa tới Man Hoang ngươi liền biến mất không thấy tung tích, nhiều năm trôi qua như vậy ta cuối cùng cũng tìm được ngươi, lẽ nào ngươi một chút cũng không nhớ được?"

Dịch Tuyết Phùng sững sờ, đôi mắt đột nhiên mở lớn.

Tác giả có lời muốn nói: A, thẻ văn, viết có chút chậm, thật không tiện ha, chờ qua mấy ngày tìm cái thời gian song càng một chút, cảm tạ chống đỡ. Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau