Chương 74: Canh hai
Thời điểm vừa nhập ma Dịch Tuyết Phùng cũng từng nghe nói qua người đầu tiên nhậm chức quân thượng của Man Hoang, chỉ là khi đó lòng hắn tràn đầy chán chường, vốn không hề để ý đến.
Nếu Mục Tuyết Thâm thật sự là người đầu tiên nhậm chức quân thượng của Man Hoang, vậy năm đó Trọng Tâm Quân thả chính đạo tiến vào Man Hoang, có lẽ căn bản vẫn chưa bị đoạt xá, mà là cam tâm tình nguyện nghe lệnh, cho nên Ninh Ngu giết hắn mới không thương tổn đến Mục Tuyết Thâm, trái lại còn cho hắn cơ hội chạy trốn.
Mục Tuyết Thâm nói: "Ma tu Man Hoang không chuyện ác nào không làm, khắp nơi đối nghịch cùng chính đạo, thậm chí có một thời gian, chỉ cần Thu Mãn Khê đến nơi nào ta liền sai khiến bọn nó đến đó tàn sát dân chúng trong thành, ha ha ha ngươi căn bản không biết biểu tình khi chứng kiến cảnh tượng máu chảy thành sông đó của Thu Mãn Khê là như thế nào đâu, chính đạo thực sự đáng thương mà, trách trời thương dân, tình cảm quá mức, bó tay bó chân, hắn thậm chí ngay cả giết ta cũng không dám."
Dịch Tuyết Phùng gắt gao siết nắm tay, lạnh lùng nói: "Thế nhưng cuối cùng Thu Mãn Khê vẫn ra tay với ngươi!"
Mục Tuyết Thâm cũng không nổi giận, khóe môi hắn câu lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, đè thấp giọng nói: "Phải nha, ca ca tốt của ta, một bộ trời sinh tâm địa sắt đá, hoàn toàn không quan tâm đến huyết mạch tương liên giữa ta và hắn, một kiếm xuyên tim, thân thể phong ấn tại Viêm Hải Man Hoang, chưa tới ngàn năm đã hóa thành tro bụi, hồn phách phong ấn tại Vân Hồ Thành, vĩnh viễn không được ra khỏi địa phương quỷ quái đó."
Hắn đột nhiên vươn tay nắm sau gáy Dịch Tuyết Phùng khiến hai người trở thành trán đối trán, tình thế giằng co, cho dù da thịt tại nơi hai người tiếp xúc bị Hỏa Chúc linh lực thiêu cháy đen một mảnh hắn cũng hoàn toàn không để ý, càng nói thanh âm càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng cuồng loạn: "Hắn nói hắn hận ta, nhưng mà Thu Mãn Khê, hắn chưa bao giờ yêu ta, làm sao có tư cách nhắc đến hận đây?"
Dịch Tuyết Phùng giơ tay muốn một chưởng đẩy hắn ra, tay lại trực tiếp xuyên qua linh thể của hắn chụp vào khoảng không.
Mục Tuyết Thâm nói: "Hắn để ta sống không bằng chết lâu như vậy, ta vẫn trốn thoát như cũ, thế nhưng ngươi có thể nói cho ta biết là tại sao không?"
Hắn níu lấy Dịch Tuyết Phùng hoàn toàn không để ý linh thể đang bị thiêu đốt sáng quắc của chính mình, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói cho ta, tại sao hắn đã nhẫn tâm với ta như vậy, một chút ý định giết hắn ta cũng không có? Những năm tháng vừa ra khỏi Vân Hồ Thành ấy, những người nghe nói thân cận bên cạnh hắn ta đều giết sạch, chỉ có hắn, chỉ có hắn ta không hạ thủ được..."
Hắn vốn đang hỏi Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng nói mãi, hắn tựa hồ muốn tự mình tìm được lý do, lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, hắn là ca ca của ta, ta dĩ nhiên không muốn giết hắn, năm đó toàn bộ trong nhà, chỉ có duy nhất một mình hắn thật tâm đối tốt với ta, còn có trận lửa lớn kia, nếu không có hắn không liều chết xông vào cứu ta, ta đã sớm mất mạng rồi. Đúng rồi, bởi vì hắn là ca ca của ta cho nên ta mới không hạ thủ được, ta yêu hắn, cho dù hắn hận ta, ta cũng yêu hắn."
Hắn nói bừa bãi, lặp đi lặp lại nhiều lần, gần như thuyết phục được chính bản thân mình.
Trên mặt Dịch Tuyết Phùng không hề có cảm xúc, nâng một cánh tay triệt tiêu hết Hỏa Chúc linh lực trên đó, trực tiếp hóa thành băng tuyết linh lực đồng dạng với Mục Tuyết Thâm, giơ tay dứt khoát tát cho hắn một cái thật mạnh.
Lần này, vậy mà đánh được đến thực thể, hơn nữa còn đánh rớt nửa tấm mặt nạ trên mặt Mục Tuyết Thâm.
Chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên, lộ ra nửa gương mặt bị thiêu đốt thương tích chồng chất của Mục Tuyết Thâm.
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi đang lừa mình dối người thôi, Thu Mãn Khê sợ hãi sống sót như vậy, ngươi không giết hắn chỉ bởi vì muốn nhìn thấy hắn thống khổ, hắn tuyệt đối không phải huynh trưởng của ngươi, hắn không có một người đệ đệ ghê tởm như ngươi."
Mục Tuyết Thâm nghiêng đầu, gương mặt xấu xí ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, sau mới nhẹ nhàng dựng thẳng một ngón tay đặt lên môi, ôn nhu nói: "Xuỵt."
khóe môi hắn nhếch lên, lộ ra một nụ cười như khóc, thần sắc cuồng loạn, phảng phất nhự sợ bị người khác nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút, ca ca của ta sẽ nghe thấy lời nói thật đó, như vậy ta sẽ không lừa hắn được nữa!"
Hắn nói xong, đột nhiên cao giọng bật cười.
Dịch Tuyết Phùng mắng: "Ngươi thật sự là đồ điên!"
Mục Tuyết Thâm cười cười, khóe mắt xẹt qua hai hàng nước mắt, hắn ngoẹo cổ nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi không trả thân thể lại cho ta, sẽ có một ngày ngươi cũng giống như hắn, muốn chết cũng không xong."
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn hỏi hắn câu này có ý gì, Mục Tuyết Thâm đột nhiên đưa tay một phát bắt được cánh tay vừa mới đánh hắn của Dịch Tuyết Phùng, nghiêng đầu nở nụ cười, ôn nhu nói: "Thế nhưng đồ điên cũng không có nghĩa là người ngu nha."
Dịch Tuyết Phùng cả kinh, nháy mắt bị tóm lấy liền biết không ổn, vừa rồi hắn trong cơn giận dữ rút hết Hỏa Chúc linh lực trên cánh tay về quăng cho Mục Tuyết Thâm một cái tát, nhất thời chưa thả linh lực về.
Thế nhưng kẻ hở trong giây lát này, lại khiến Mục Tuyết Thâm tìm được thừa cơ lợi dụng, hắn gắt gao nắm lấy cánh tay Dịch Tuyết Phùng, mạnh mẽ dùng hàn ý đông cánh tay thành băng sương, mà Hỏa Chúc linh lực sau khi chạm vào hàn ý, không thể thuận lợi trở lại kinh mạch trên cánh tay nữa.
Mục Tuyết Thâm rót thần trí của mình lên cánh tay Dịch Tuyết Phùng, hắn chăm chú nhìn gương mặt hơi thống khổ của người kia, cười cười, nói: "Ngươi đã hỏi xong, đến lượt ta."
Cánh tay Dịch Tuyết Phùng từ từ bốc lên một từng cơn ớn lạnh, khiến thân thể hắn chia thành hai luồng băng hỏa, trong lúc nhất thời hắn không nhận rõ rốt cuộc mình đang nóng hay là lạnh.
Mục Tuyết Thâm cầm lấy tay hắn, thấp giọng nói: "Ta đã nói cho ngươi biết lai lịch của ta, hiện tại đến phiên ngươi, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?"
Dịch Tuyết Phùng bị hắn khống chế, hai cảm giác hàn ý cùng nóng rực trong kinh mạch giao thoa động chạm lẫn nhau, khiến cả người hắn đau đến mức muốn ngã xuống, cho dù như vậy, hắn vẫn có thể cong miệng cười, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Mục Tuyết Thâm, khó nhọc nói: "Ta... Ta là ai, không phải ngay từ lúc bắt đầu đã, nói cho ngươi biết sao?"
Mục Tuyết Thâm bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Ta cũng đã nói, ta không tin."
Ban đầu Dịch Tuyết Phùng còn nhận thấy cảm giác nóng rực trên thân thể chiếm đa số, thế nhưng linh lực Mục Tuyết Thâm rót vào càng ngày càng nhiều, hắn bắt đầu cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Hắn gắt gao vịn cánh tay Mục Tuyết Thâm để cho mình không ngã xuống, cả người phát lạnh, đôi môi đều đang run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói: "Ngu, xuẩn."
Mục Tuyết Thâm không nghĩ tới hắn đã như vậy rồi còn muốn mắng người, bị mắng xong sửng sốt một chút, mới buông tay hắn ra, từ trên cao nhìn xuống Dịch Tuyết Phùng ngã sấp dưới đất, lạnh nhạt nói: "Hiện tại, tự giết mình đi."
Dịch Tuyết Phùng còn đang nghi ngờ câu nói này của hắn có ý gì, ngay lập tức cảm giác cánh tay vừa rồi bị nắm chặt kia đột nhiên không chịu khống chế, phớt lờ sự điều khiển của hắn từng chút một nâng lên, không có sức lực phản kháng tự bóp lấy cổ chính mình.
Mục Tuyết Thâm lạnh lùng nhìn hắn, cổ tay Dịch Tuyết Phùng không lập tức dùng lực, trái lại như mèo bắt chuột từng chút từng chút dùng sức.
Chỉ qua chốc lát, hô hấp của Dịch Tuyết Phùng đã bắt đầu khó khăn.
Bên trong hang đá tối tăm không có ánh mặt trời này, trơ mắt nhìn bản thân tự bóp chết mình là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Hô hấp Dịch Tuyết Phùng càng ngày càng gấp rút, khuôn mặt đã bắt đầu nổi lên huyết sắc, đôi mắt yếu ớt chớp chớp, nhìn bóng người có chút mơ hồ trên đỉnh đầu, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên lẩm bẩm: "Sư... Huynh."
Tiếp theo, chỉ một cái chớp mắt, bên tai truyền đến một tiếng hỏa diễm thiêu đốt nhỏ bé.
Dịch Tuyết Phùng hơi nghiêng đầu, từ trong khe hở rải rác phế vật trên mặt đất có thể nhìn thấy bên ngoài hang đá, hạc giấy đỏ che trời lấp đất, giống như không muốn mạng, con nào con nấy đều hướng về hỏa kết giới kia đâm đầu vào.
Mỗi lần đâm vào, liền thiêu đốt một đám lớn hạc giấy, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã chất một đống tro tàn, thế nhưng đàn hạc giấy vẫn như cũ liều mạng đâm đầu.
(vì yêu cứ đâm đầu =)))))
Dịch Tuyết Phùng nhìn một chút, không biết lấy khí lực từ đâu, vậy mà cong môi cười cười.
Mục Tuyết Thâm một cước dẫm lên tay hắn, hung hăng nghiền ép, lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng khó khăn thốt ra vài chữ từ khóe môi: "Ngươi không nên..."
Mục Tuyết Thâm nhíu mày, hắn bản năng cảm thấy thiếu niên dưới chân thật sự kỳ quái, thế nhưng không rõ kỳ quái nơi nào, nhận ra bản thân sắp đuổi được hồn phách xa lạ kia ra ngoài rồi đoạt xá bộ thân thể này, bị Hỏa Chúc linh lực trong kinh mạch Dịch Tuyết Phùng đâm đến cực kỳ đau nhức cũng không đoái hoài đến, muốn một phát thành công chiếm lấy thân thể kia.
Tại lúc hắn sắp thôi không bộc phát linh lực nữa, con quạ vẫn luôn yên lặng không nhúc nhích bên cạnh đột nhiên giương cánh bay về phía Mục Tuyết Thâm, ngừng lại trước khoảng không trước mặt Mục Tuyết Thâm không kịp chuẩn bị.
Toàn tâm toàn lực Mục Tuyết Thâm đều đặt ở việc đoạt xá, căn bản không kịp quan sát mọi thứ xung quanh, chưa kịp phản ứng, con quạ trên vai liền hé miệng, thân thể nhỏ bé trực tiếp biến thành một đống lửa, ầm ầm nổ tung lên người Mục Tuyết Thâm.
Mục Tuyết Thâm bị tấn công bất ngờ, linh lực đang đoạt xá thân thể của Dịch Tuyết Phùng đột nhiên bộc phát ra bên ngoài, ầm ầm một tiếng đánh lên vách tường cách đó không xa.
Vách tường cứng rắn bị đụng xuất hiện vô số vết rạn nứt, thấy mà giật mình.
Dịch Tuyết Phùng thuận lợi tránh được một kiếp ôm cổ giãy dụa đứng lên, mặt mày tái nhợt, còn bật cười suy nhược nhìn lại Mục Tuyết Thâm, âm thanh khàn khàn nói tiếp câu dở dang vừa nãy.
"Ngươi không nên nhiều lời như vậy."
Nếu không phải trong nháy mắt đó Mục Tuyết Thâm lơ đãng mất tập trung, căn bản Dịch Tuyết Phùng không kịp điều khiển con quạ bị hắn đưa Hỏa Chúc linh lực vào đến đây tập kích, hiện tại ngã trên mặt đất chính là hắn.
Dịch Tuyết Phùng dùng tay của mình bấm cổ mình, lực đạo quá lớn, cho dù đã biết bản thân mình vô sự nhưng vẫn không tránh khỏi có chút sợ hãi, hắn ôm cổ hồi lâu mới ngước mắt nhìn về phía Mục Tuyết Thâm đang lảo đảo bò dậy.
Nửa bên vai của Mục Tuyết Thâm bị nổ trống rỗng, hồn phách chịu chấn động rất lớn, ngay cả miễn cưỡng duy trì thần sắc ôn hòa trên mặt cũng không thể, hắn lạnh lùng gắt: "Lâm Phù Ngọc! Lâm, Phù, Ngọc!"
Dịch Tuyết Phùng không muốn học theo hắn phí lời nhiều như vậy, cuối cùng lại bị phản công, hắn không nói một lời lảo đảo tiến lên, điều động toàn bộ Hỏa Chúc linh lực trong kinh mạch phủ kín cả người, tránh để Mục Tuyết Thâm lại thừa cơ lợi dụng.
Hắn đứng trước mặt Mục Tuyết Thâm, một tay đưa ra bóp lấy cần cổ Mục Tuyết Thâm.
Mục Tuyết Thâm đã không còn khí lực duy trì hồn phách hư huyễn, bị Dịch Tuyết Phùng túm chặt, cưỡng ép nhấc lên ném mạnh vào tường.
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nhìn đối phương, nhìn chằm chằm linh lực Mục Tuyết Thâm bởi vì Hỏa Chúc linh lực trên người hắn mà không ngừng bị hòa tan, lạnh lẽo nói: "Tư vị bị người khác bóp chết, như thế nào?"
Mục Tuyết Thâm đã không còn khí lực, tùy ý hắn nắm lấy, ánh mắt mang theo oán hận, thậm chí còn có một chút thương hại.
Dịch Tuyết Phùng bị ánh mắt này nhìn cực kỳ khó chịu, tay lần thứ hai dùng lực: "Không muốn tiếp tục phí lời khiến ta nổi giận thuận tiện đoạt xá lần hai sao? Nói chuyện!"
Mục Tuyết Thâm ho khan một tiếng, rốt cuộc thốt ra một câu: "Ngươi sẽ hối hận."
Dịch Tuyết Phùng nhặt lấy một cây gậy gỗ bị vứt bỏ trên mặt đất, mang theo linh lực thẳng tắp đâm mạnh vào bả vai Mục Tuyết Thâm, trực tiếp đóng đinh hắn lên tường.
"Ta sẽ hối hận, nhưng mà không phải là hiện tại." Dịch Tuyết Phùng nói, "Lúc trước ta đã nói, nếu ngươi nóng lòng khiến người khác chết không có chỗ chôn như vậy, sao không tự mình đến nếm thử một chút xem?"
Ánh mắt Mục Tuyết Thâm nhìn thẳng vào hắn, gần như khủng bố, tựa hồ muốn ngay lập tức xâm nhập vào đầu hắn, biến thành ác quỷ cũng phải xé xác hắn nuốt vào bụng.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ngươi còn nhớ lúc trước đã nói với ta những gì không?"
"Ngươi nói, kết cục của vị cố nhân không muốn mệnh kia, linh mạch bị ngươi đông cứng..."
... Linh mạch bị ta đông cứng, máu đầu quả tim cũng bị ta đổi thành nước tuyết rét lạnh nhất, cứ như vậy thống khổ sống lay lắc mấy chục năm.
Dịch Tuyết Phùng nâng tay áp lên lồng ngực Mục Tuyết Thâm, đột nhiên thả ra một luồng linh lực, nung nóng toàn bộ khoang ngực của hắn, Hỏa Chúc linh lực gặp hàn khí hóa thành vô số mảnh tuyết, ào ào rơi xuống.
Sắc mặt Mục Tuyết Thâm tái nhợt, thống khổ xông thẳng vào linh hồn khiến hắn đau muốn chết rồi.
... Sau đó trái tim của hắn bị người khoét ra, máu đẫm một thân, lẻ loi chết trong Tru Ma trận hóa thành một bãi nước lạnh.
Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai nâng tay lên, ngón tay mảnh khảnh xuyên thấu qua lồng ngực xếp đầy băng tuyết của Mục Tuyết Thâm, từng chút một khoét ra một đoàn bạch quang.
Không biết Mục Tuyết Thâm nghĩ thông suốt cái gì, thần sắc đột nhiên trở nên ngạc nhiên.
Dịch Tuyết Phùng mặt không đổi sắc nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, trực tiếp bóp nát linh thể trong ngực Mục Tuyết Thâm thành bột phấn.
Hô hấp Mục Tuyết Thâm cứng lại, toàn thân như bị nước sôi đổ vào, không có chỗ nào là không bốc hơi.
Trong mảnh hơi nước mơ hồ đó, vô số gương mặt bản thân từng đoạt lấy biến hóa không ngừng, cuối cùng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, gương mặt kia rốt cuộc biến thành gương mặt đã sớm chết đi của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng cúi đầu nhìn hắn, ý cười nhu hòa trên gương mặt xinh đẹp trăm năm bất biến, hai điểm chu sa sáng quắc rực rỡ trên mi tâm, tựa như hai đốm lửa.
Hắn khẽ hé đôi môi tái nhợt, nói: "Ta đã nói rồi ta chính là Dịch Tuyết Phùng, chỉ là ngươi không tin."
Hai mắt Mục Tuyết Thâm đột nhiên mở lớn.
Thời khắc cuối cùng hắn giống như nghĩ thông suốt cái gì, ngẩn ngơ một lúc mới đột nhiên cất giọng cười to, hắn dùng hết toàn lực nhấc cánh tay sắp tiêu tán lên
gắt gao nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, khó nhọc nói: "Ngươi có biết, con rối này có một điểm không giống người không?"
Dịch Tuyết Phùng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt Mục Tuyết Thâm lóe ánh đỏ yêu tà, phảng phất vệt thần hồn cuối cùng đang kịch liệt bị thiêu đốt, hắn tựa hồ rất vui mừng, cũng rất cuồng loạn.
"Là tuổi thọ nha."
"Người có thể tu đạo đến trường sinh, thế nhưng cái gọi là trường sinh kia có chỗ nào giống với trường thọ mà bọn họ trông chờ chứ."
"Người chung quy cũng chỉ là người, bất luận tu vi cao bao nhiêu, cũng sẽ có một ngày chết đi."
"Thế nhưng khối thân thể này lại không giống như vậy, nó sẽ bất lão bất tử, bất sinh bất diệt."
"Tuyết Phùng, Tuyết Phùng à, nhất định sẽ có một ngày, những người bên cạnh ngươi tất cả đều rời bỏ ngươi, chỉ duy một mình ngươi ở lại thế gian."
"Ngươi giết ta, vĩnh viễn đừng mong được giải thoát.". Ngôn Tình Hay
"Cá chậu chim lồng, ha ha ha thân cá chậu chim lồng..."
Hắn nói xong những câu này, cả người trực tiếp biến thành một bãi nước đổ xuống trước mặt Dịch Tuyết Phùng, dần dần thẩm thấu vào khe hở trong góc.
Nhân vật như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế.
Dịch Tuyết Phùng quay mắt về phía vách tường không hề có thứ gì đứng hồi lâu, cuối cùng nâng tay lên đỡ vách tường, mi mắt buông xuống, nhẹ giọng mở miệng.
"Ta nói, ta sẽ hối hận, nhưng không phải là hiện tại."
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng đệ đệ thành công logout, mặt sau hồi ức giết còn có thể có một chút chút hắn phần diễn, bất quá không nhiều.
Đệ đệ chính là cái cặn bã a, không tẩy trắng, sau đại khái chính là nói chuyện yêu đương ngược ngược cẩu thuận tiện hồi ức giết giải cái đam mê, mặt sau còn muốn đánh boss.
Cảm tạ đại gia chống đỡ, chương này bình luận phát một sóng gió tiền lì xì chúc mừng một chút nha, ba ba ba!
Cảm tạ Tuyết Phùng hôn nhẹ o3ox4, phương tâm kẻ gây ra hỏa hoạn, bông tuyết tiểu phong x8 địa lôi
Cảm tạ cửu khanh, Tuyết Phùng hôn nhẹ o3o, bông tuyết tiểu phong x4 lựu đạn
Cảm tạ bông tuyết tiểu phong hoả tiễn
Cảm tạ Tuyết Phùng hôn nhẹ o3ox17, sách mâu sinh x6, sáng sớm x19, không mặc x8, giang tầm tầm tầm, kinh sợ hạc, hàn mang không thể nhận ra, tao song x5, có người x10, túc kéo chuyện, nhẹ nhàng Ngụy công tử x10, hướng ca tiểu bằng hữu x9, cửu khanh x110, ngày hôm nay cũng là chờ càng một ngày x10 dịch dinh dưỡng xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Nếu Mục Tuyết Thâm thật sự là người đầu tiên nhậm chức quân thượng của Man Hoang, vậy năm đó Trọng Tâm Quân thả chính đạo tiến vào Man Hoang, có lẽ căn bản vẫn chưa bị đoạt xá, mà là cam tâm tình nguyện nghe lệnh, cho nên Ninh Ngu giết hắn mới không thương tổn đến Mục Tuyết Thâm, trái lại còn cho hắn cơ hội chạy trốn.
Mục Tuyết Thâm nói: "Ma tu Man Hoang không chuyện ác nào không làm, khắp nơi đối nghịch cùng chính đạo, thậm chí có một thời gian, chỉ cần Thu Mãn Khê đến nơi nào ta liền sai khiến bọn nó đến đó tàn sát dân chúng trong thành, ha ha ha ngươi căn bản không biết biểu tình khi chứng kiến cảnh tượng máu chảy thành sông đó của Thu Mãn Khê là như thế nào đâu, chính đạo thực sự đáng thương mà, trách trời thương dân, tình cảm quá mức, bó tay bó chân, hắn thậm chí ngay cả giết ta cũng không dám."
Dịch Tuyết Phùng gắt gao siết nắm tay, lạnh lùng nói: "Thế nhưng cuối cùng Thu Mãn Khê vẫn ra tay với ngươi!"
Mục Tuyết Thâm cũng không nổi giận, khóe môi hắn câu lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, đè thấp giọng nói: "Phải nha, ca ca tốt của ta, một bộ trời sinh tâm địa sắt đá, hoàn toàn không quan tâm đến huyết mạch tương liên giữa ta và hắn, một kiếm xuyên tim, thân thể phong ấn tại Viêm Hải Man Hoang, chưa tới ngàn năm đã hóa thành tro bụi, hồn phách phong ấn tại Vân Hồ Thành, vĩnh viễn không được ra khỏi địa phương quỷ quái đó."
Hắn đột nhiên vươn tay nắm sau gáy Dịch Tuyết Phùng khiến hai người trở thành trán đối trán, tình thế giằng co, cho dù da thịt tại nơi hai người tiếp xúc bị Hỏa Chúc linh lực thiêu cháy đen một mảnh hắn cũng hoàn toàn không để ý, càng nói thanh âm càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng cuồng loạn: "Hắn nói hắn hận ta, nhưng mà Thu Mãn Khê, hắn chưa bao giờ yêu ta, làm sao có tư cách nhắc đến hận đây?"
Dịch Tuyết Phùng giơ tay muốn một chưởng đẩy hắn ra, tay lại trực tiếp xuyên qua linh thể của hắn chụp vào khoảng không.
Mục Tuyết Thâm nói: "Hắn để ta sống không bằng chết lâu như vậy, ta vẫn trốn thoát như cũ, thế nhưng ngươi có thể nói cho ta biết là tại sao không?"
Hắn níu lấy Dịch Tuyết Phùng hoàn toàn không để ý linh thể đang bị thiêu đốt sáng quắc của chính mình, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói cho ta, tại sao hắn đã nhẫn tâm với ta như vậy, một chút ý định giết hắn ta cũng không có? Những năm tháng vừa ra khỏi Vân Hồ Thành ấy, những người nghe nói thân cận bên cạnh hắn ta đều giết sạch, chỉ có hắn, chỉ có hắn ta không hạ thủ được..."
Hắn vốn đang hỏi Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng nói mãi, hắn tựa hồ muốn tự mình tìm được lý do, lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, hắn là ca ca của ta, ta dĩ nhiên không muốn giết hắn, năm đó toàn bộ trong nhà, chỉ có duy nhất một mình hắn thật tâm đối tốt với ta, còn có trận lửa lớn kia, nếu không có hắn không liều chết xông vào cứu ta, ta đã sớm mất mạng rồi. Đúng rồi, bởi vì hắn là ca ca của ta cho nên ta mới không hạ thủ được, ta yêu hắn, cho dù hắn hận ta, ta cũng yêu hắn."
Hắn nói bừa bãi, lặp đi lặp lại nhiều lần, gần như thuyết phục được chính bản thân mình.
Trên mặt Dịch Tuyết Phùng không hề có cảm xúc, nâng một cánh tay triệt tiêu hết Hỏa Chúc linh lực trên đó, trực tiếp hóa thành băng tuyết linh lực đồng dạng với Mục Tuyết Thâm, giơ tay dứt khoát tát cho hắn một cái thật mạnh.
Lần này, vậy mà đánh được đến thực thể, hơn nữa còn đánh rớt nửa tấm mặt nạ trên mặt Mục Tuyết Thâm.
Chỉ nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên, lộ ra nửa gương mặt bị thiêu đốt thương tích chồng chất của Mục Tuyết Thâm.
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi đang lừa mình dối người thôi, Thu Mãn Khê sợ hãi sống sót như vậy, ngươi không giết hắn chỉ bởi vì muốn nhìn thấy hắn thống khổ, hắn tuyệt đối không phải huynh trưởng của ngươi, hắn không có một người đệ đệ ghê tởm như ngươi."
Mục Tuyết Thâm nghiêng đầu, gương mặt xấu xí ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, sau mới nhẹ nhàng dựng thẳng một ngón tay đặt lên môi, ôn nhu nói: "Xuỵt."
khóe môi hắn nhếch lên, lộ ra một nụ cười như khóc, thần sắc cuồng loạn, phảng phất nhự sợ bị người khác nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút, ca ca của ta sẽ nghe thấy lời nói thật đó, như vậy ta sẽ không lừa hắn được nữa!"
Hắn nói xong, đột nhiên cao giọng bật cười.
Dịch Tuyết Phùng mắng: "Ngươi thật sự là đồ điên!"
Mục Tuyết Thâm cười cười, khóe mắt xẹt qua hai hàng nước mắt, hắn ngoẹo cổ nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi không trả thân thể lại cho ta, sẽ có một ngày ngươi cũng giống như hắn, muốn chết cũng không xong."
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn hỏi hắn câu này có ý gì, Mục Tuyết Thâm đột nhiên đưa tay một phát bắt được cánh tay vừa mới đánh hắn của Dịch Tuyết Phùng, nghiêng đầu nở nụ cười, ôn nhu nói: "Thế nhưng đồ điên cũng không có nghĩa là người ngu nha."
Dịch Tuyết Phùng cả kinh, nháy mắt bị tóm lấy liền biết không ổn, vừa rồi hắn trong cơn giận dữ rút hết Hỏa Chúc linh lực trên cánh tay về quăng cho Mục Tuyết Thâm một cái tát, nhất thời chưa thả linh lực về.
Thế nhưng kẻ hở trong giây lát này, lại khiến Mục Tuyết Thâm tìm được thừa cơ lợi dụng, hắn gắt gao nắm lấy cánh tay Dịch Tuyết Phùng, mạnh mẽ dùng hàn ý đông cánh tay thành băng sương, mà Hỏa Chúc linh lực sau khi chạm vào hàn ý, không thể thuận lợi trở lại kinh mạch trên cánh tay nữa.
Mục Tuyết Thâm rót thần trí của mình lên cánh tay Dịch Tuyết Phùng, hắn chăm chú nhìn gương mặt hơi thống khổ của người kia, cười cười, nói: "Ngươi đã hỏi xong, đến lượt ta."
Cánh tay Dịch Tuyết Phùng từ từ bốc lên một từng cơn ớn lạnh, khiến thân thể hắn chia thành hai luồng băng hỏa, trong lúc nhất thời hắn không nhận rõ rốt cuộc mình đang nóng hay là lạnh.
Mục Tuyết Thâm cầm lấy tay hắn, thấp giọng nói: "Ta đã nói cho ngươi biết lai lịch của ta, hiện tại đến phiên ngươi, rốt cuộc ngươi là kẻ nào?"
Dịch Tuyết Phùng bị hắn khống chế, hai cảm giác hàn ý cùng nóng rực trong kinh mạch giao thoa động chạm lẫn nhau, khiến cả người hắn đau đến mức muốn ngã xuống, cho dù như vậy, hắn vẫn có thể cong miệng cười, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Mục Tuyết Thâm, khó nhọc nói: "Ta... Ta là ai, không phải ngay từ lúc bắt đầu đã, nói cho ngươi biết sao?"
Mục Tuyết Thâm bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Ta cũng đã nói, ta không tin."
Ban đầu Dịch Tuyết Phùng còn nhận thấy cảm giác nóng rực trên thân thể chiếm đa số, thế nhưng linh lực Mục Tuyết Thâm rót vào càng ngày càng nhiều, hắn bắt đầu cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Hắn gắt gao vịn cánh tay Mục Tuyết Thâm để cho mình không ngã xuống, cả người phát lạnh, đôi môi đều đang run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói: "Ngu, xuẩn."
Mục Tuyết Thâm không nghĩ tới hắn đã như vậy rồi còn muốn mắng người, bị mắng xong sửng sốt một chút, mới buông tay hắn ra, từ trên cao nhìn xuống Dịch Tuyết Phùng ngã sấp dưới đất, lạnh nhạt nói: "Hiện tại, tự giết mình đi."
Dịch Tuyết Phùng còn đang nghi ngờ câu nói này của hắn có ý gì, ngay lập tức cảm giác cánh tay vừa rồi bị nắm chặt kia đột nhiên không chịu khống chế, phớt lờ sự điều khiển của hắn từng chút một nâng lên, không có sức lực phản kháng tự bóp lấy cổ chính mình.
Mục Tuyết Thâm lạnh lùng nhìn hắn, cổ tay Dịch Tuyết Phùng không lập tức dùng lực, trái lại như mèo bắt chuột từng chút từng chút dùng sức.
Chỉ qua chốc lát, hô hấp của Dịch Tuyết Phùng đã bắt đầu khó khăn.
Bên trong hang đá tối tăm không có ánh mặt trời này, trơ mắt nhìn bản thân tự bóp chết mình là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Hô hấp Dịch Tuyết Phùng càng ngày càng gấp rút, khuôn mặt đã bắt đầu nổi lên huyết sắc, đôi mắt yếu ớt chớp chớp, nhìn bóng người có chút mơ hồ trên đỉnh đầu, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên lẩm bẩm: "Sư... Huynh."
Tiếp theo, chỉ một cái chớp mắt, bên tai truyền đến một tiếng hỏa diễm thiêu đốt nhỏ bé.
Dịch Tuyết Phùng hơi nghiêng đầu, từ trong khe hở rải rác phế vật trên mặt đất có thể nhìn thấy bên ngoài hang đá, hạc giấy đỏ che trời lấp đất, giống như không muốn mạng, con nào con nấy đều hướng về hỏa kết giới kia đâm đầu vào.
Mỗi lần đâm vào, liền thiêu đốt một đám lớn hạc giấy, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã chất một đống tro tàn, thế nhưng đàn hạc giấy vẫn như cũ liều mạng đâm đầu.
(vì yêu cứ đâm đầu =)))))
Dịch Tuyết Phùng nhìn một chút, không biết lấy khí lực từ đâu, vậy mà cong môi cười cười.
Mục Tuyết Thâm một cước dẫm lên tay hắn, hung hăng nghiền ép, lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì?"
Dịch Tuyết Phùng khó khăn thốt ra vài chữ từ khóe môi: "Ngươi không nên..."
Mục Tuyết Thâm nhíu mày, hắn bản năng cảm thấy thiếu niên dưới chân thật sự kỳ quái, thế nhưng không rõ kỳ quái nơi nào, nhận ra bản thân sắp đuổi được hồn phách xa lạ kia ra ngoài rồi đoạt xá bộ thân thể này, bị Hỏa Chúc linh lực trong kinh mạch Dịch Tuyết Phùng đâm đến cực kỳ đau nhức cũng không đoái hoài đến, muốn một phát thành công chiếm lấy thân thể kia.
Tại lúc hắn sắp thôi không bộc phát linh lực nữa, con quạ vẫn luôn yên lặng không nhúc nhích bên cạnh đột nhiên giương cánh bay về phía Mục Tuyết Thâm, ngừng lại trước khoảng không trước mặt Mục Tuyết Thâm không kịp chuẩn bị.
Toàn tâm toàn lực Mục Tuyết Thâm đều đặt ở việc đoạt xá, căn bản không kịp quan sát mọi thứ xung quanh, chưa kịp phản ứng, con quạ trên vai liền hé miệng, thân thể nhỏ bé trực tiếp biến thành một đống lửa, ầm ầm nổ tung lên người Mục Tuyết Thâm.
Mục Tuyết Thâm bị tấn công bất ngờ, linh lực đang đoạt xá thân thể của Dịch Tuyết Phùng đột nhiên bộc phát ra bên ngoài, ầm ầm một tiếng đánh lên vách tường cách đó không xa.
Vách tường cứng rắn bị đụng xuất hiện vô số vết rạn nứt, thấy mà giật mình.
Dịch Tuyết Phùng thuận lợi tránh được một kiếp ôm cổ giãy dụa đứng lên, mặt mày tái nhợt, còn bật cười suy nhược nhìn lại Mục Tuyết Thâm, âm thanh khàn khàn nói tiếp câu dở dang vừa nãy.
"Ngươi không nên nhiều lời như vậy."
Nếu không phải trong nháy mắt đó Mục Tuyết Thâm lơ đãng mất tập trung, căn bản Dịch Tuyết Phùng không kịp điều khiển con quạ bị hắn đưa Hỏa Chúc linh lực vào đến đây tập kích, hiện tại ngã trên mặt đất chính là hắn.
Dịch Tuyết Phùng dùng tay của mình bấm cổ mình, lực đạo quá lớn, cho dù đã biết bản thân mình vô sự nhưng vẫn không tránh khỏi có chút sợ hãi, hắn ôm cổ hồi lâu mới ngước mắt nhìn về phía Mục Tuyết Thâm đang lảo đảo bò dậy.
Nửa bên vai của Mục Tuyết Thâm bị nổ trống rỗng, hồn phách chịu chấn động rất lớn, ngay cả miễn cưỡng duy trì thần sắc ôn hòa trên mặt cũng không thể, hắn lạnh lùng gắt: "Lâm Phù Ngọc! Lâm, Phù, Ngọc!"
Dịch Tuyết Phùng không muốn học theo hắn phí lời nhiều như vậy, cuối cùng lại bị phản công, hắn không nói một lời lảo đảo tiến lên, điều động toàn bộ Hỏa Chúc linh lực trong kinh mạch phủ kín cả người, tránh để Mục Tuyết Thâm lại thừa cơ lợi dụng.
Hắn đứng trước mặt Mục Tuyết Thâm, một tay đưa ra bóp lấy cần cổ Mục Tuyết Thâm.
Mục Tuyết Thâm đã không còn khí lực duy trì hồn phách hư huyễn, bị Dịch Tuyết Phùng túm chặt, cưỡng ép nhấc lên ném mạnh vào tường.
Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng nhìn đối phương, nhìn chằm chằm linh lực Mục Tuyết Thâm bởi vì Hỏa Chúc linh lực trên người hắn mà không ngừng bị hòa tan, lạnh lẽo nói: "Tư vị bị người khác bóp chết, như thế nào?"
Mục Tuyết Thâm đã không còn khí lực, tùy ý hắn nắm lấy, ánh mắt mang theo oán hận, thậm chí còn có một chút thương hại.
Dịch Tuyết Phùng bị ánh mắt này nhìn cực kỳ khó chịu, tay lần thứ hai dùng lực: "Không muốn tiếp tục phí lời khiến ta nổi giận thuận tiện đoạt xá lần hai sao? Nói chuyện!"
Mục Tuyết Thâm ho khan một tiếng, rốt cuộc thốt ra một câu: "Ngươi sẽ hối hận."
Dịch Tuyết Phùng nhặt lấy một cây gậy gỗ bị vứt bỏ trên mặt đất, mang theo linh lực thẳng tắp đâm mạnh vào bả vai Mục Tuyết Thâm, trực tiếp đóng đinh hắn lên tường.
"Ta sẽ hối hận, nhưng mà không phải là hiện tại." Dịch Tuyết Phùng nói, "Lúc trước ta đã nói, nếu ngươi nóng lòng khiến người khác chết không có chỗ chôn như vậy, sao không tự mình đến nếm thử một chút xem?"
Ánh mắt Mục Tuyết Thâm nhìn thẳng vào hắn, gần như khủng bố, tựa hồ muốn ngay lập tức xâm nhập vào đầu hắn, biến thành ác quỷ cũng phải xé xác hắn nuốt vào bụng.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Ngươi còn nhớ lúc trước đã nói với ta những gì không?"
"Ngươi nói, kết cục của vị cố nhân không muốn mệnh kia, linh mạch bị ngươi đông cứng..."
... Linh mạch bị ta đông cứng, máu đầu quả tim cũng bị ta đổi thành nước tuyết rét lạnh nhất, cứ như vậy thống khổ sống lay lắc mấy chục năm.
Dịch Tuyết Phùng nâng tay áp lên lồng ngực Mục Tuyết Thâm, đột nhiên thả ra một luồng linh lực, nung nóng toàn bộ khoang ngực của hắn, Hỏa Chúc linh lực gặp hàn khí hóa thành vô số mảnh tuyết, ào ào rơi xuống.
Sắc mặt Mục Tuyết Thâm tái nhợt, thống khổ xông thẳng vào linh hồn khiến hắn đau muốn chết rồi.
... Sau đó trái tim của hắn bị người khoét ra, máu đẫm một thân, lẻ loi chết trong Tru Ma trận hóa thành một bãi nước lạnh.
Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai nâng tay lên, ngón tay mảnh khảnh xuyên thấu qua lồng ngực xếp đầy băng tuyết của Mục Tuyết Thâm, từng chút một khoét ra một đoàn bạch quang.
Không biết Mục Tuyết Thâm nghĩ thông suốt cái gì, thần sắc đột nhiên trở nên ngạc nhiên.
Dịch Tuyết Phùng mặt không đổi sắc nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, trực tiếp bóp nát linh thể trong ngực Mục Tuyết Thâm thành bột phấn.
Hô hấp Mục Tuyết Thâm cứng lại, toàn thân như bị nước sôi đổ vào, không có chỗ nào là không bốc hơi.
Trong mảnh hơi nước mơ hồ đó, vô số gương mặt bản thân từng đoạt lấy biến hóa không ngừng, cuối cùng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, gương mặt kia rốt cuộc biến thành gương mặt đã sớm chết đi của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng cúi đầu nhìn hắn, ý cười nhu hòa trên gương mặt xinh đẹp trăm năm bất biến, hai điểm chu sa sáng quắc rực rỡ trên mi tâm, tựa như hai đốm lửa.
Hắn khẽ hé đôi môi tái nhợt, nói: "Ta đã nói rồi ta chính là Dịch Tuyết Phùng, chỉ là ngươi không tin."
Hai mắt Mục Tuyết Thâm đột nhiên mở lớn.
Thời khắc cuối cùng hắn giống như nghĩ thông suốt cái gì, ngẩn ngơ một lúc mới đột nhiên cất giọng cười to, hắn dùng hết toàn lực nhấc cánh tay sắp tiêu tán lên
gắt gao nắm lấy tay Dịch Tuyết Phùng, khó nhọc nói: "Ngươi có biết, con rối này có một điểm không giống người không?"
Dịch Tuyết Phùng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt Mục Tuyết Thâm lóe ánh đỏ yêu tà, phảng phất vệt thần hồn cuối cùng đang kịch liệt bị thiêu đốt, hắn tựa hồ rất vui mừng, cũng rất cuồng loạn.
"Là tuổi thọ nha."
"Người có thể tu đạo đến trường sinh, thế nhưng cái gọi là trường sinh kia có chỗ nào giống với trường thọ mà bọn họ trông chờ chứ."
"Người chung quy cũng chỉ là người, bất luận tu vi cao bao nhiêu, cũng sẽ có một ngày chết đi."
"Thế nhưng khối thân thể này lại không giống như vậy, nó sẽ bất lão bất tử, bất sinh bất diệt."
"Tuyết Phùng, Tuyết Phùng à, nhất định sẽ có một ngày, những người bên cạnh ngươi tất cả đều rời bỏ ngươi, chỉ duy một mình ngươi ở lại thế gian."
"Ngươi giết ta, vĩnh viễn đừng mong được giải thoát.". Ngôn Tình Hay
"Cá chậu chim lồng, ha ha ha thân cá chậu chim lồng..."
Hắn nói xong những câu này, cả người trực tiếp biến thành một bãi nước đổ xuống trước mặt Dịch Tuyết Phùng, dần dần thẩm thấu vào khe hở trong góc.
Nhân vật như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế.
Dịch Tuyết Phùng quay mắt về phía vách tường không hề có thứ gì đứng hồi lâu, cuối cùng nâng tay lên đỡ vách tường, mi mắt buông xuống, nhẹ giọng mở miệng.
"Ta nói, ta sẽ hối hận, nhưng không phải là hiện tại."
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng đệ đệ thành công logout, mặt sau hồi ức giết còn có thể có một chút chút hắn phần diễn, bất quá không nhiều.
Đệ đệ chính là cái cặn bã a, không tẩy trắng, sau đại khái chính là nói chuyện yêu đương ngược ngược cẩu thuận tiện hồi ức giết giải cái đam mê, mặt sau còn muốn đánh boss.
Cảm tạ đại gia chống đỡ, chương này bình luận phát một sóng gió tiền lì xì chúc mừng một chút nha, ba ba ba!
Cảm tạ Tuyết Phùng hôn nhẹ o3ox4, phương tâm kẻ gây ra hỏa hoạn, bông tuyết tiểu phong x8 địa lôi
Cảm tạ cửu khanh, Tuyết Phùng hôn nhẹ o3o, bông tuyết tiểu phong x4 lựu đạn
Cảm tạ bông tuyết tiểu phong hoả tiễn
Cảm tạ Tuyết Phùng hôn nhẹ o3ox17, sách mâu sinh x6, sáng sớm x19, không mặc x8, giang tầm tầm tầm, kinh sợ hạc, hàn mang không thể nhận ra, tao song x5, có người x10, túc kéo chuyện, nhẹ nhàng Ngụy công tử x10, hướng ca tiểu bằng hữu x9, cửu khanh x110, ngày hôm nay cũng là chờ càng một ngày x10 dịch dinh dưỡng xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất