Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 21: Minh Châu kề bên

Trước Sau
“Được rồi, nể tình cậu vừa tiêu tiền ở chỗ tôi, tôi sẽ tiết lộ vài thứ có ích cho cậu.” Cô bartender tháo găng tay ra: “Cậu có biết vì sao đạo cụ trò chơi lại quý giá như vậy không?”

“Ừm, hình như cô từng nói số lượng của chúng rất hiếm.”

“Hiếm chưa chắc đã đồng nghĩa với giá trị. Cách gọi đạo cụ trò chơi ngu ngốc ấy chẳng qua chỉ để cho khớp với nội dung thôi chứ cũng không chính xác lắm. Thực tế đây là một thứ rất thần kỳ, bản thân nó ẩn chứa sức mạnh siêu tự nhiên khó mà tưởng tượng nổi, có hiệu quả cả trong hiện thực lẫn trò chơi. Nếu dùng hợp lý thì nó sẽ giúp ích rất nhiều, nhưng đôi khi nó cũng sẽ mang tới phiền phức cho cậu. Không ai dám chắc chắn sức mạnh này sẽ tạo thành ảnh hưởng tích cực, cho nên khi tiếp xúc với đạo cụ trò chơi chưa rõ thì chúng ta phải vô cùng cẩn thận. Chưa giám định không có nghĩa là hiệu quả của nó không tồn tại. Mà này, sau khi cậu nhận được thứ này thì xung quanh có xảy ra chuyện kỳ quái gì không?”

“Không có.” Trương Hằng nhớ kỹ lại, sau khi lấy được chân thỏ thì cuộc sống của hắn vẫn rất bình thường.

“Thế thì chắc không phải hiệu quả loại tiêu cực đâu, hoặc có thể là cần điều kiện đặc biệt gì đó để khởi động.” Không hiểu vì sao nghe giọng điệu của cô nàng bartender kia lại có vẻ tiếc nuối.

“Thực ra nếu sử dụng tốt thì một số đạo cụ trò chơi có hiệu quả tiêu cực vẫn có thể mang tới hiệu quả không ngờ. Hộp gỗ chế từ cây Tule có thể ngăn cách sức mạnh siêu tự nhiên, là lựa chọn tốt nhất để cất giữ đạo cụ trò chơi, nếu cần thì cậu có thể mua ở chỗ tôi. Ngoài ra, cậu có thể gửi bán đạo cụ trò chơi mà mình không dùng tới ở chỗ tôi, cuối năm đều có một buổi đấu giá cỡ lớn, nhớ để ý hộp thư của cậu, trước khi bắt đầu thì cậu sẽ nhận được tin nhắn thông báo. Không còn chuyện gì nữa thì lần sau gặp lại.”

...

Cô nàng bartender chẳng hề có tinh thần phục vụ gì cả, sau khi kích thích của 5 điểm qua đi là chẳng buồn nói thêm gì nữa.

Trương Hằng hỏi cô ta điểm trò chơi có những dịch vụ gì, cô ta nói lát nữa sẽ gửi file pdf qua Wechat cho hắn.

Đi ra gian phòng kia, sóng âm cực lớn lập tức ập tới, nhưng lần này Trương Hằng không cảm thấy ồn ào nữa. Hắn sống trên đảo hoang một năm rưỡi, khi nghe lại những âm thanh chỉ có ở xã hội văn minh này, hắn thậm chí còn có cảm giác thân thiết.

Trương Hằng đi xuống bậc thang, nhanh chóng chen vào đám người rồi biến mất tăm.

Tuy đã là 1 giờ sáng, nhưng số xe đỗ ngoài quán bar chẳng những không ít đi mà còn nhiều hơn lúc hắn tới một chút.

Trương Hằng không về trường học, một là vì bây giờ đã khá muộn, hai là vì trong 2 giờ đồng hồ vừa rồi hắn đã tiếp thu lượng tin tức quá khổng lồ, muốn tìm một chỗ nào đó sắp xếp và tiêu hóa. Ngoài ra hắn còn một số chuyện muốn kiểm chứng.

Cho nên Trương Hằng quyết định thuê một phòng ở khách sạn ven đường, hỏi xin giấy bút của nhân viên phục vụ. Lúc này hắn hoàn toàn không hề cảm thấy buồn ngủ, hắn bật đèn bàn lên, cố gắng ghi hết những chuyện quan trọng xảy ra trong ngày và suy đoán của mình ra giấy.

Sau khi bận bịu tới tận rạng sáng, hắn lần lượt đọc lại từng tờ giấy rồi xé nát toàn bộ, vứt vào trong bồn cầu.

Tiếp đó Trương Hằng lại trả phòng, đi sang hội quán bắn cung bên kia đường.

Đây cũng là nơi hắn đăng ký lớp tập bắn, 8 giờ sáng cửa vừa mở thì Trương Hằng đã không đợi nổi mà chạy vào, lấy cây cung SF Recurve mà mình gửi ở đó ra.



Hắn chọn một bia ngắm cố định không có người cách xa khoảng 30 mét, giương cung lắp tên, bắn luôn một mũi.

Vòng sáu điểm.

Trương Hằng vẫn bình tĩnh như thường.

Hắn đổi từ cung nguyên thủy sang cung hiện đại, đương nhiên sẽ sượng tay. Mũi tên đầu tiên chỉ là thử kỹ thuật, hắn không thấy kết quả này có gì lạ. Sau đó hắn lại điều chỉnh góc độ, kéo cung buông tên.

Mũi tên thứ hai khá hơn rất nhiều, vòng tám điểm.

Lúc này huấn luyện viên của Trương Hằng vừa đi từ ngoài cửa vào. Lúc đầu thấy Trương Hằng, ông còn định chào hỏi, nhưng thấy hắn đang tập trung tinh thần luyện tập nên không quấy rầy nữa. Ông chỉ lấy bình giữ nhiệt ra đứng phía sau, định chỉnh sửa tư thế và động tác của Trương Hằng.

Kết quả lại thấy mũi tên tiếp theo cắm lên vòng chín điểm.

Không tệ, là hạt giống tốt. Huấn luyện viên khen thầm, đại đa số người mới khi bắt đầu tập bắn tên sẽ có đủ thứ thói xấu. Ví như tay cầm cung không vững, đứng không đúng tiêu chuẩn, trọng tâm bị lệch.v..vv Còn Trương Hằng thì lại khác. Rõ ràng hắn chỉ mới học bắn tên không bao lâu, nhưng tư thế của hắn đã như được rèn luyện cả trăm nghìn lần, mang cho người ta một cảm giác bất động như núi.

Đây không phải thiên phú thì là gì?

Trước kia huấn luyện viên của Trương Hằng từng nằm trong đội tuyển bắn tên của thành phố, nhưng thiên phú có hạn, có chăm chỉ cố gắng thế nào cũng không thể tiến bộ thêm được. Về sau ông bị một tuyển thủ nghiệp dư mới tập bắn cung nửa năm đánh bại, nản lòng thoái chí nên rút khỏi giới chuyên nghiệp, được chủ hội quán bắn cung mời đến làm huấn luyện viên.

Hai năm gần đây, thấy môn thể thao này phát triển không tệ nên trong lòng ông lại không khỏi xao động. Nhưng tuổi tác của ông đã quá lớn, không còn tiềm lực nào để khai thác nữa, cho dù tái xuất cũng không có gì làm vốn liếng. Cho nên ông bắt đầu nhắm đến những thanh niên tập bắn cung trong hội quán nhằm xem thử có thể nhận một vài học trò có năng khiếu hay không.

Lỡ như có ai đó đi được vào giải thi đấu toàn quốc thì cũng xem như giúp ông hoàn thành giấc mơ của mình.

Sau khi có suy nghĩ này, ông bắt đầu tìm kiếm ứng cử viên thích hợp. Ban đầu ông chỉ chú ý tới mấy đứa trẻ từ 8 đến 14 tuổi. Độ tuổi này rất thích hợp để đặt nền tảng, lớn hơn chút nữa mới nhập môn thì hơi muộn, vậy nên ông cũng không quan tâm tới Trương Hằng mấy.

Ba buổi học trước không thấy cậu trai này có năng khiếu gì, không khác gì những người nghiệp dư tới chơi theo ý thích.

Nhưng sau đó, sự tiến bộ vượt bậc của Trương Hằng lại khiến ông giật mình.

Rõ ràng thời gian tập luyện của hắn không lâu, nhưng hiệu quả lại tốt đến mức kỳ lạ, là người có thành tích xuất sắc nhất trong số những thành viên gia nhập cùng khóa.

Nhưng đồng thời, ông vẫn cảm thấy tiếc nuối. Trương Hằng tiếp xúc với bộ môn này quá muộn, dù có thiên phú, nhưng tập luyện không đủ cũng rất khó tiến xa.



Trong lúc huấn luyện viên đang suy nghĩ thì chợt thấy Trương Hằng ở trước mặt đột nhiên hít một hơi thật sâu. Hắn đã điều chỉnh xong, ngay sau đó lại bắn một mạch năm mũi tên liền.

Khoảng cách giữa mỗi mũi tên không tới 2 giây.

Trong năm mũi tên có bốn mũi trúng vòng mười điểm, một mũi kém hơn một chút trúng vào vòng chín điểm.

Trương Hằng biết chuyện này có liên quan tới khả năng phối hợp của thân thể. Hắn đã quen với thân thể trên đảo, bây giờ trở lại một năm rưỡi trước đó nên cả sức mạnh và phản ứng đều chênh lệch lớn. Chẳng qua hắn đã kiểm tra được thứ mình muốn biết từ mấy mũi tên này.

Ký ức cơ thể và kỹ xảo mà hắn tập được trong trò chơi đều được lưu giữ hoàn chỉnh. Sau này chỉ cần hắn luyện tập thêm khoảng một vài tuần là có thể lấy lại trình độ trên đảo.

Hơn nữa đổi sang cung hiện đại với uy lực và độ chuẩn cao hơn thì độ chính xác và tầm bắn của hắn cũng sẽ rộng hơn.

Xem ra kỹ năng tập luyện được trong trò chơi có thể đưa vào trong hiện thực được.

Chuyện này cũng không bất ngờ lắm, dẫu sao những kỹ năng này đều không phải từ trên trời rơi xuống mà do hắn tự mình luyện ra được.

Trương Hằng còn phát hiện, trò chơi này hoàn toàn không có bốn thuộc tính (1) như trong trò chơi bình thường, sử dụng thân thể của chính mình, gặp khó khăn gì cũng chỉ có thể dùng kiến thức và năng lực của bản thân để giải quyết. Vì vậy kỹ năng mà mỗi người nắm giữ đều càng quan trọng.

Nghĩ như vậy thì có vẻ 24 giờ dư ra của hắn cũng không phải chuyện xấu.

Bởi vì như vậy có nghĩa là hắn sẽ có nhiều thời gian trong trò chơi hơn những người khác, có thể tăng cường kỹ năng của bản thân tốt hơn. Quan trọng nhất là những kỹ năng tăng cường đó còn áp dụng được trong hiện thực.

Trương Hằng trầm ngâm, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện năm mũi tên vừa rồi đã khiến huấn luyện viên sau lưng chấn động cỡ nào.

Bình giữ nhiệt của ông suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Tuy những người thích bắn cung nghiệp dư mà chăm chỉ tập luyện thì cũng có thể đạt thành tích năm mũi tên 49 điểm. Nhưng phải biết là Trương Hằng chỉ mới học có ba buổi mà thôi, hơn nữa không mấy người thích bắn cung nghiệp dư bắn tên nhanh và liên tục được như hắn.

Đây là kỳ tài! Đúng là kỳ tài mà! Ngoại trừ nó ra làm gì còn cách giải thích nào khác?! Ánh mắt huấn luyện viên nhìn Trương Hằng đã hoàn toàn thay đổi.

Giống như đang quan sát một viên ngọc tuyệt thế chưa được mài giũa, càng nhìn lại càng thấy thích.

Có minh châu ngay bên cạnh như vậy, sao trước đây mình không phát hiện chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau