Chương 16: Quyển 2 Chương 6
Qua nguyệt lượng môn, mới vừa vòng sang khúc rẽ, giật mình thấy tiểu nhi tử giống con thỏ bị săn đuổi chạy trốn tới đây, chui đầu vào trong lòng ta.
“Sao vậy? Đừng sợ, có phụ thân ở đây, ai dám động vào con!” Ta ôm chặt lấy.
Tiểu Kỉ đuổi tới, căn bản không để người bảo hộ ta đây vào mắt, chộp lấy Tịch Thiên hung tợn nói: “Ngươi chạy cái gì? Bát thuốc này là ta thiên tân vạn khổ nghiên cứu ra, thả vào không dưới trăm vị dược liệu trân quý, đối với cơ thể chỉ có lợi không có hại. Cho ngươi uống miễn phí, ngươi dám không uống?”
“Không uống, không uống….” Tịch Thiên lắc đầu quầy quậy, lấy dũng khí lớn nhất mà cả cuộc đời ta có thể nhìn thấy nó biểu hiện ra để đối đầu với Tiểu Kỉ ác bá, “Ta nhất quyết không uống!”
“Ngươi lặp lại lần nữa xem!” Tiểu Kỉ nổi trận lôi đình.
“Không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống!” Tiểu Thiên dũng cảm nhắc lại tới mười lần. (Đếm lại, ách, không đúng, là chín lần…. )
“Trút vào cho ta!” Tiểu Kỉ ra lệnh cho Trác Phi Văn đang bưng bát thuốc đứng phía sau.
Trác Phi Văn cười khổ nói: “Người ta không muốn uống, ngươi hãy bỏ đi….”
“Không muốn cũng phải uống, ngươi mau trút!”
“Ly Nhi, ngươi xem đứa nhỏ này bị ép rất đáng thương, để ta giúp hắn uống bát thuốc này đi….”
“Ngươi hiện tại đã cao như cái cọc buộc ngựa rồi, còn muốn cao nữa? Vào cửa cứ phải cúi người mãi không thấy mệt à?”
Ta nhíu mày, lúc này mới hiểu được, nguyên lai Tiểu Kỉ đang muốn trút cái thuốc “tăng cao nhạc” kia, vội hỏi: “Ta còn chưa đủ cao, ta giúp Tiểu Thiên uống!”
Tiểu Kỉ lườm ta, “Tịch lão gia, ngươi xương cốt đã già rồi, có uống nữa cũng không có biện pháp cao hơn Tịch Viêm, để ngươi uống chẳng có cảm giác thành tựu, ta chỉ cho quả bí lùn này uống thôi!”
“Ta đã không còn là quả bí lùn nữa rồi, ta đã cao hơn rất nhiều so với những nam hài tử cùng tuổi!” Tịch Thiên phẫn nộ vì mình biện hộ.
“Đây còn không phải là công lao của tăng cao nhạc! Ngươi mau ngoan ngoãn uống hết cho ta!”
“Không muốn!”
Tiểu Kỉ trợn lông mày, đang định nổi điên, Phúc Bá tiến lên xua tay vỗ về hắn, dùng vẻ mặt hiền hoà cùng giọng nói dịu dàng hỏi Tịch Thiên: “Tam gia, lúc uống thang thứ nhất cậu rất ngoan ngoãn mà, vì sao lại không muốn nữa?”
Tịch Thiên mếu máo: “Mọi người đều nói ta dốt nát, ta cũng quả thật có chút dốt, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không để người khác lợi dụng làm hại Kinh Hoài ca đâu!”
Tất cả mọi người ngẩn ngơ. Tiểu Kỉ nói: “Làm sao ngươi biết?… Ách, không…. ý của ta là sao ngươi lại cho rằng có người lợi dụng ngươi làm hại Lâu Kinh Hoài?”
“Đêm hôm đó phụ thân nói mà, cha đo chiều cao của ta rồi nói ‘Cứ tiếp tục cao thế này Lâu Kinh Hoài rất nguy hiểm’. Ta có dốt nát hơn nữa cũng hiểu những lời này, ta không muốn Kinh Hoài ca gặp nguy hiểm, cho nên ta không muốn tiếp tục cao!”
Ta sờ đầu tiểu nhi tử, “Tiểu Thiên, phụ thân nhớ rõ mới trước đây con vẫn hy vọng tương lai có thể cao lớn giống nhị ca, chẳng lẽ hiện tại vì Lâu Kinh Hoài, con sẽ từ bỏ mong ước này sao?”
Tịch Thiên nghĩ nghĩ, dứt khoát nói: “Vì Kinh Hoài ca, chuyện gì con cũng nguyện ý làm!”
Ta cảm động ôm lấy tiểu nhi tử: “Tiểu Thiên, con đúng là bé ngoan….”
Tiểu Kỉ hừ một tiếng, “Cái gì mà bé ngoan, rõ ràng là đứa ngốc, sự tình trên đời này làm sao đơn giản như ngươi nghĩ được. Tiểu Thiên, ta hỏi ngươi, nếu có một ngày phụ thân ngươi cùng Kinh Hoài ca đồng thời bị rớt xuống khe núi mà ngươi lại chỉ có thể cứu được một người, ngươi cứu ai hả?”
Tịch Thiên cười: “Tiểu Kỉ, huynh nói lung tung rồi, phụ thân mới không dám rớt xuống khe núi đâu. Cha có một lần từ trên núi giả rớt xuống bị đại ca phạt ba tháng không được ăn đồ ngọt. Nếu thật sự rớt xuống khe núi, đại ca sẽ phạt cha ba năm không được ăn đó.”
Tiểu Kỉ lảo đảo: “Dốt nát! Ý của ta là nếu phát sinh sự tình ngoài ý muốn, ví dụ như có người xấu đến đây, đem phụ thân cùng Lâu Kinh Hoài đều đá xuống khe núi, ngươi làm gì bây giờ?”
“Huynh lại nói lung tung, đại ca sẽ không để phụ thân bị người xấu bắt đi đá xuống khe núi đâu, huynh ấy nhất định sẽ đánh người xấu chạy trước!”
“…. Nói như vậy đi, nếu người xấu rất nhiều, đại ca không kịp đánh, phụ thân cùng Lâu Kinh Hoài đều bị đá xuống khe núi, ngươi cứu ai?”
“Còn có nhị ca mà? Nhị ca chạy đi đâu rồi?”
“Nếu nhị ca cũng không ở đó….”
“Thế còn có Phúc Bá.”
“Phúc Bá cũng không ở.”
“Huynh thật là toàn nói lung tung, nếu đại ca, nhị ca đều không ở bên cạnh phụ thân, Phúc Bá nhất định ở đó!” Tịch Thiên nói chắc như đinh đóng cột.
“>_________
“Sao vậy? Đừng sợ, có phụ thân ở đây, ai dám động vào con!” Ta ôm chặt lấy.
Tiểu Kỉ đuổi tới, căn bản không để người bảo hộ ta đây vào mắt, chộp lấy Tịch Thiên hung tợn nói: “Ngươi chạy cái gì? Bát thuốc này là ta thiên tân vạn khổ nghiên cứu ra, thả vào không dưới trăm vị dược liệu trân quý, đối với cơ thể chỉ có lợi không có hại. Cho ngươi uống miễn phí, ngươi dám không uống?”
“Không uống, không uống….” Tịch Thiên lắc đầu quầy quậy, lấy dũng khí lớn nhất mà cả cuộc đời ta có thể nhìn thấy nó biểu hiện ra để đối đầu với Tiểu Kỉ ác bá, “Ta nhất quyết không uống!”
“Ngươi lặp lại lần nữa xem!” Tiểu Kỉ nổi trận lôi đình.
“Không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống!” Tiểu Thiên dũng cảm nhắc lại tới mười lần. (Đếm lại, ách, không đúng, là chín lần…. )
“Trút vào cho ta!” Tiểu Kỉ ra lệnh cho Trác Phi Văn đang bưng bát thuốc đứng phía sau.
Trác Phi Văn cười khổ nói: “Người ta không muốn uống, ngươi hãy bỏ đi….”
“Không muốn cũng phải uống, ngươi mau trút!”
“Ly Nhi, ngươi xem đứa nhỏ này bị ép rất đáng thương, để ta giúp hắn uống bát thuốc này đi….”
“Ngươi hiện tại đã cao như cái cọc buộc ngựa rồi, còn muốn cao nữa? Vào cửa cứ phải cúi người mãi không thấy mệt à?”
Ta nhíu mày, lúc này mới hiểu được, nguyên lai Tiểu Kỉ đang muốn trút cái thuốc “tăng cao nhạc” kia, vội hỏi: “Ta còn chưa đủ cao, ta giúp Tiểu Thiên uống!”
Tiểu Kỉ lườm ta, “Tịch lão gia, ngươi xương cốt đã già rồi, có uống nữa cũng không có biện pháp cao hơn Tịch Viêm, để ngươi uống chẳng có cảm giác thành tựu, ta chỉ cho quả bí lùn này uống thôi!”
“Ta đã không còn là quả bí lùn nữa rồi, ta đã cao hơn rất nhiều so với những nam hài tử cùng tuổi!” Tịch Thiên phẫn nộ vì mình biện hộ.
“Đây còn không phải là công lao của tăng cao nhạc! Ngươi mau ngoan ngoãn uống hết cho ta!”
“Không muốn!”
Tiểu Kỉ trợn lông mày, đang định nổi điên, Phúc Bá tiến lên xua tay vỗ về hắn, dùng vẻ mặt hiền hoà cùng giọng nói dịu dàng hỏi Tịch Thiên: “Tam gia, lúc uống thang thứ nhất cậu rất ngoan ngoãn mà, vì sao lại không muốn nữa?”
Tịch Thiên mếu máo: “Mọi người đều nói ta dốt nát, ta cũng quả thật có chút dốt, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không để người khác lợi dụng làm hại Kinh Hoài ca đâu!”
Tất cả mọi người ngẩn ngơ. Tiểu Kỉ nói: “Làm sao ngươi biết?… Ách, không…. ý của ta là sao ngươi lại cho rằng có người lợi dụng ngươi làm hại Lâu Kinh Hoài?”
“Đêm hôm đó phụ thân nói mà, cha đo chiều cao của ta rồi nói ‘Cứ tiếp tục cao thế này Lâu Kinh Hoài rất nguy hiểm’. Ta có dốt nát hơn nữa cũng hiểu những lời này, ta không muốn Kinh Hoài ca gặp nguy hiểm, cho nên ta không muốn tiếp tục cao!”
Ta sờ đầu tiểu nhi tử, “Tiểu Thiên, phụ thân nhớ rõ mới trước đây con vẫn hy vọng tương lai có thể cao lớn giống nhị ca, chẳng lẽ hiện tại vì Lâu Kinh Hoài, con sẽ từ bỏ mong ước này sao?”
Tịch Thiên nghĩ nghĩ, dứt khoát nói: “Vì Kinh Hoài ca, chuyện gì con cũng nguyện ý làm!”
Ta cảm động ôm lấy tiểu nhi tử: “Tiểu Thiên, con đúng là bé ngoan….”
Tiểu Kỉ hừ một tiếng, “Cái gì mà bé ngoan, rõ ràng là đứa ngốc, sự tình trên đời này làm sao đơn giản như ngươi nghĩ được. Tiểu Thiên, ta hỏi ngươi, nếu có một ngày phụ thân ngươi cùng Kinh Hoài ca đồng thời bị rớt xuống khe núi mà ngươi lại chỉ có thể cứu được một người, ngươi cứu ai hả?”
Tịch Thiên cười: “Tiểu Kỉ, huynh nói lung tung rồi, phụ thân mới không dám rớt xuống khe núi đâu. Cha có một lần từ trên núi giả rớt xuống bị đại ca phạt ba tháng không được ăn đồ ngọt. Nếu thật sự rớt xuống khe núi, đại ca sẽ phạt cha ba năm không được ăn đó.”
Tiểu Kỉ lảo đảo: “Dốt nát! Ý của ta là nếu phát sinh sự tình ngoài ý muốn, ví dụ như có người xấu đến đây, đem phụ thân cùng Lâu Kinh Hoài đều đá xuống khe núi, ngươi làm gì bây giờ?”
“Huynh lại nói lung tung, đại ca sẽ không để phụ thân bị người xấu bắt đi đá xuống khe núi đâu, huynh ấy nhất định sẽ đánh người xấu chạy trước!”
“…. Nói như vậy đi, nếu người xấu rất nhiều, đại ca không kịp đánh, phụ thân cùng Lâu Kinh Hoài đều bị đá xuống khe núi, ngươi cứu ai?”
“Còn có nhị ca mà? Nhị ca chạy đi đâu rồi?”
“Nếu nhị ca cũng không ở đó….”
“Thế còn có Phúc Bá.”
“Phúc Bá cũng không ở.”
“Huynh thật là toàn nói lung tung, nếu đại ca, nhị ca đều không ở bên cạnh phụ thân, Phúc Bá nhất định ở đó!” Tịch Thiên nói chắc như đinh đóng cột.
“>_________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất