Chương 23: Quyển 3 Chương 3: Ngoại Truyện 03 Tài nữ Giang Nam
Nhan Vị Tư là Giang Nam đệ nhất tài nữ.
Tài nữ đương nhiên đều là người có tư tưởng độc đáo.
Nhan Vị Tư là tài nữ có tư tưởng độc đáo nhất trong tất cả các tài nữ có tư tưởng độc đáo.
Đối với điều này không ai dám phủ nhận.
Nếu không tin chúng ta sẽ cùng phỏng vấn.
Dưỡng phụ của Vị Tư: Nàng là do ta nuôi lớn đấy, nàng không độc đáo còn ai độc đáo?
Sư phụ của Vị Tư: Nàng cùng dưỡng phụ của nàng không có một chút giống nhau, chỉ bằng điểm này đã đủ độc đáo.
Trượng phu của Vị Tư: Trong muôn nghìn người, vì sao ta chỉ yêu mình nàng thôi?
Đệ đệ của Vị Tư: Điều này ta từ nhỏ đã được lĩnh hội đầy đủ! Cho dù là cùng một việc, ta làm chính là lộn xộn, nàng làm chính là độc đáo….
Em chồng của Vị Tư: Ta chỉ hận nàng sao lại không thể bình thường một chút?! (Hũ giấm chua bị đổ, vị chua ngập tràn bốn phía…. )
Điều độc đáo nhất trong số phần đông những tư tưởng độc đáo của Nhan Vị Tư, chính là nàng kiên quyết cho rằng một người nếu ở một phương diện nào đó đặc biệt xuất sắc, thì chắc chắn ở một phương diện khác sẽ có thiếu sót nghiêm trọng.
Cho nên khi đệ đệ Việt Lăng Khê mà nàng yêu mến nhất từ nhỏ văn thao võ lược, kỳ môn tuyệt kĩ vừa học đã thông, nàng bắt đầu lo lắng đệ đệ có phải hay không có chỗ nào không đúng lắm.
Bởi vì lo lắng này, Nhan Vị Tư lúc nào cũng đặt Việt Lăng Khê ở trong phạm vi quản thúc, hơn nữa nghiêm cấm dưỡng phụ nhúng tay vào công việc giáo dục đứa nhỏ, để tránh tạo thành hậu quả không thể sửa chữa.
Đối với chuyện này, dưỡng phụ cũng từng nhỏ nhẹ kháng nghị: “Sao con có thể như rứa, thằng nhỏ cũng nà con của ta mừ…….” (Chú thích: Bình thường hắn cũng không nói như thế, lúc lo lắng đầu lưỡi mới không chịu thẳng…. )
Việt Lăng Khê nhỏ hớn hở ủng hộ: “Đúng vậy, đúng vậy, phụ thân ôm ôm….”
Ánh mắt lạnh lùng của tài nữ Giang Nam đảo qua, hai phụ tử đang ôm nhau cùng phát run.
Phản kháng gia chủ là không có đường sống. Nguồn gốc của truyền thống này kỳ thật ở đây.
Đương nhiên thân là dưỡng phụ người ta, tự nhiên cũng không phải không có chỗ dựa vững chắc. Ở trên giường cáo trạng, sự phụ của Vị Tư an ủi hắn như vậy: “Vị Tư nói cũng có đạo lý, ngươi thật sự không thích hợp giáo dục tiểu hài tử. Ta nhớ rõ hôm trước ngươi dạy bảo bối nhi học thành ngữ, lại đem ‘trưởng tỷ như mẹ’ dạy thành ‘trưởng nữ như mẹ’….”
“Đó là ta kết hợp tình huống thực tế của nhà ta….”
“Tóm lại đối với Vị Tư, ngươi không thể trêu chọc cũng không thể trốn tránh, ngoan một chút đi.”
“Nhưng người ta thường nói ‘con không giáo dục, là lỗi của cha’, ta cũng phải làm được chút gì chứ?”
“Ừhm……. Cũng đúng, như vậy đi, Vị Tư dạy văn, ta dạy võ, ngươi phụ trách cùng bảo bối nhi chơi, được không?”
“^_^…., tốt, ta thích nhất chơi!”
Hiệp nghị đạt thành.
Vì thế Việt Lăng Khê ngay dưới sự lôi kéo đưa đẩy của tỷ tỷ hạnh phúc lớn lên.
Trong quá trình lớn dần của hắn, Nhan Vị Tư càng ngày càng cảm thấy lo lắng của mình là chính xác.
“Tiểu ngốc qua! Có phải đệ đục một cái lỗ ở trên thân cây bách cổ trước cửa nhà không hả?”
“Vâng, tỷ tỷ.”
“Đệ đục lỗ làm gì?!”
“Ngày hôm qua đệ nhìn thấy con thỏ hoang đâm rầm một cái vào thân cây, thiếu chút nữa ngất xỉu, vì thế đệ nghĩ, nếu trên thân cây vừa vặn có một cái lỗ, nó có thể an toàn đi qua….”
“>________
Tài nữ đương nhiên đều là người có tư tưởng độc đáo.
Nhan Vị Tư là tài nữ có tư tưởng độc đáo nhất trong tất cả các tài nữ có tư tưởng độc đáo.
Đối với điều này không ai dám phủ nhận.
Nếu không tin chúng ta sẽ cùng phỏng vấn.
Dưỡng phụ của Vị Tư: Nàng là do ta nuôi lớn đấy, nàng không độc đáo còn ai độc đáo?
Sư phụ của Vị Tư: Nàng cùng dưỡng phụ của nàng không có một chút giống nhau, chỉ bằng điểm này đã đủ độc đáo.
Trượng phu của Vị Tư: Trong muôn nghìn người, vì sao ta chỉ yêu mình nàng thôi?
Đệ đệ của Vị Tư: Điều này ta từ nhỏ đã được lĩnh hội đầy đủ! Cho dù là cùng một việc, ta làm chính là lộn xộn, nàng làm chính là độc đáo….
Em chồng của Vị Tư: Ta chỉ hận nàng sao lại không thể bình thường một chút?! (Hũ giấm chua bị đổ, vị chua ngập tràn bốn phía…. )
Điều độc đáo nhất trong số phần đông những tư tưởng độc đáo của Nhan Vị Tư, chính là nàng kiên quyết cho rằng một người nếu ở một phương diện nào đó đặc biệt xuất sắc, thì chắc chắn ở một phương diện khác sẽ có thiếu sót nghiêm trọng.
Cho nên khi đệ đệ Việt Lăng Khê mà nàng yêu mến nhất từ nhỏ văn thao võ lược, kỳ môn tuyệt kĩ vừa học đã thông, nàng bắt đầu lo lắng đệ đệ có phải hay không có chỗ nào không đúng lắm.
Bởi vì lo lắng này, Nhan Vị Tư lúc nào cũng đặt Việt Lăng Khê ở trong phạm vi quản thúc, hơn nữa nghiêm cấm dưỡng phụ nhúng tay vào công việc giáo dục đứa nhỏ, để tránh tạo thành hậu quả không thể sửa chữa.
Đối với chuyện này, dưỡng phụ cũng từng nhỏ nhẹ kháng nghị: “Sao con có thể như rứa, thằng nhỏ cũng nà con của ta mừ…….” (Chú thích: Bình thường hắn cũng không nói như thế, lúc lo lắng đầu lưỡi mới không chịu thẳng…. )
Việt Lăng Khê nhỏ hớn hở ủng hộ: “Đúng vậy, đúng vậy, phụ thân ôm ôm….”
Ánh mắt lạnh lùng của tài nữ Giang Nam đảo qua, hai phụ tử đang ôm nhau cùng phát run.
Phản kháng gia chủ là không có đường sống. Nguồn gốc của truyền thống này kỳ thật ở đây.
Đương nhiên thân là dưỡng phụ người ta, tự nhiên cũng không phải không có chỗ dựa vững chắc. Ở trên giường cáo trạng, sự phụ của Vị Tư an ủi hắn như vậy: “Vị Tư nói cũng có đạo lý, ngươi thật sự không thích hợp giáo dục tiểu hài tử. Ta nhớ rõ hôm trước ngươi dạy bảo bối nhi học thành ngữ, lại đem ‘trưởng tỷ như mẹ’ dạy thành ‘trưởng nữ như mẹ’….”
“Đó là ta kết hợp tình huống thực tế của nhà ta….”
“Tóm lại đối với Vị Tư, ngươi không thể trêu chọc cũng không thể trốn tránh, ngoan một chút đi.”
“Nhưng người ta thường nói ‘con không giáo dục, là lỗi của cha’, ta cũng phải làm được chút gì chứ?”
“Ừhm……. Cũng đúng, như vậy đi, Vị Tư dạy văn, ta dạy võ, ngươi phụ trách cùng bảo bối nhi chơi, được không?”
“^_^…., tốt, ta thích nhất chơi!”
Hiệp nghị đạt thành.
Vì thế Việt Lăng Khê ngay dưới sự lôi kéo đưa đẩy của tỷ tỷ hạnh phúc lớn lên.
Trong quá trình lớn dần của hắn, Nhan Vị Tư càng ngày càng cảm thấy lo lắng của mình là chính xác.
“Tiểu ngốc qua! Có phải đệ đục một cái lỗ ở trên thân cây bách cổ trước cửa nhà không hả?”
“Vâng, tỷ tỷ.”
“Đệ đục lỗ làm gì?!”
“Ngày hôm qua đệ nhìn thấy con thỏ hoang đâm rầm một cái vào thân cây, thiếu chút nữa ngất xỉu, vì thế đệ nghĩ, nếu trên thân cây vừa vặn có một cái lỗ, nó có thể an toàn đi qua….”
“>________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất