Một Nụ Hôn Không Định Tình Thì Làm Sao Đây
Chương 38: Chuyện này không liên quan tới tôi!
Bên kia Cố Mậu Hành không biết phải làm sao, thậm chí còn cảm thấy bản thân đang nằm mơ; bên này Ninh Lục Ly hoảng loạn nhào lên giường, lấy chăn che kín đầu, dường như làm vậy thì có thể chạy trốn khỏi việc ngu ngốc mà bản thân anh vừa mới làm.
Sau khi Ninh Lục Ly lấy chăn che lấy đầu, những âm thanh bên ngoài bị tách biệt, có một vài âm thanh lại trở nên cực kì rõ ràng.
Ví như...tiếng tim đập.
Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy bên tai toàn là tiếng tim đập, tiếng tim đập như tiếng trống chính là hình dung lúc này.
Thình thịch.
Thình thịch thình thịch.
Anh đấm vào ngực: "Đập nhanh như thế làm gì, không phải là lưu trữ thôi sao, mày phải đến mức ấy hả?"
Đây chắc chắn là do có tật giật mình, suy cho cùng thì cái chuyện nửa đêm nhảy qua ban công đã không được quân tử cho lắm. Ninh Lục Ly thuyết phục bản thân như thế, anh hoàn toàn quên mất cái người sau khi bị Cố Mậu Hành dạy dỗ xong thì trèo qua ban công vẽ rùa lên mặt người ta vào mười năm trước là ai.
Năm đó sau khi nhảy qua ban công, tay cầm bút của Ninh Lục Ly còn chẳng hề run.
Trước khi nhảy qua ban công, Ninh Lục Ly đã đánh răng rửa mặt xong rồi, bây giờ cũng đã qua mất giấc ngủ. Anh nằm trên giường, lật qua lật lại cũng không ngủ được, trong đầu anh cứ như một đống hồ dán, loạn xị nhặng.
Lại lật người lần nữa, Ninh Lục Ly không nhịn nổi nữa, mò lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Anh không hề nhận ra bản thân hiện tại đã bị ma quỷ kiểm soát.
Con quỷ đang kiểm soát anh mở cái app tên là "Zhihu" ra, gõ câu hỏi vào.
"Đột nhiên muốn sờ cơ bụng của bạn thuở nhỏ là tại sao?
Khoảnh khắc ấn xuống nút gửi, Ninh Lục Ly thoát khỏi khống chế của ma quỷ, thế nhưng đã muộn.
Quả nhiên là không nên ăn quá nhiều Tôm hùm đất, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng tới IQ!
Câu hỏi mất liêm sỉ đã gửi đi, Ninh Lục Ly bóp chặt điện thoại, nhét nó xuống gầm giường, rồi anh đi ngủ để trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.
Quá trình chìm vào giấc ngủ khó khăn vô ngần. Ninh Lục Ly ôm đầy bụng tâm sự, khó khăn lắm mới ngủ được thì lại bị những giấc mơ thi nhau kéo đến vây lấy.
Ninh Lục Ly đột ngột ngồi dậy, anh có chút khó tin thò tay vào chăn sờ một phát.
May mà không xấu hổ quá mức, quần vẫn còn khô.
Tuy không nhớ rõ nội dung giấc mơ tối qua, nhưng anh vẫn nhớ cảm giác đau buồn triền miên đó. Bởi vì vết thương hồi nhỏ nên Ninh Lục Ly thành người có hơi lạnh nhạt, trừ hồi thiếu niên có mộng xuân mấy lần ra thì chưa từng có trải nghiệm thực tế.
Vả lại trong những giấc mơ trước đây, hầu như đều tới lúc bắt đầu tiếp xúc cơ thể thì Ninh Lục Ly sẽ vì cảm giác ghê tởm mãnh liệt làm tỉnh lại.
Lần này lại mơ một giấc mơ hoàn chỉnh. Ninh Lục Ly không nhớ khuôn mặt trong mơ, chỉ nhớ một cảm giác mập mờ lại ấm áp, vậy mà không hề làm anh sinh ra bất cứ cảm giác phản cảm nào.
Sức ảnh hưởng của đoạn video tối hôm qua sao lại lớn như vậy.
Bầu trời bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng, chân trời mới nổi lên màu bụng cá. Ninh Lục Ly đã không còn buồn ngủ, ngồi ngây trên giường cũng chẳng phải chuyện hay, cái điện thoại tai hoạ bị anh nhét xuống gầm giường tối qua, bây giờ anh không muốn nhìn thấy nó.
Ninh Lục Ly chỉ đành xuống giường, đi vào phòng tắm tắm một cái. Anh chỉnh nước ấm thành nước mát, xối nước từ đầu tới chân lạnh thấm vào cả tim, lại thêm sữa tắm hương bạc hà mát lạnh.
Sau khi tắm xong, cả người Ninh Lục Ly mới cảm nhận được cảm giác quay về nhân gian. Anh để chân trần bước ra ban công, nhoài người lên lan can ban công ngây người nhìn ra bên ngoài.
Tuy rằng sau cuộc nói chuyện với Chúc Giai Giai, Ninh Lục Ly quyết định phải khắc phục rào cản tâm lý của bản thân, dũng cảm bước ra khỏi lồng giam, thử chấp nhận những mối quan hệ thân thiết hơn.
Thế nhưng tiến độ này cũng nhanh quá rồi! Mới qua có mấy ngày mà buổi tối đã thấy mộng xuân.
Ninh Lục Ly tuyệt đối không thừa nhận người đó là mình, đó là ma quỷ, ma quỷ!
Chuyện xảy ra lúc tối thật sự đã thay đổi nhân sinh quan của Ninh Lục Ly, cho dù là đoạn video kia hay chuyện xảy ra lúc anh sang lưu trữ.
Những chuyện này đều không phải chuyện mà một Ninh Lục Ly bình thường có thể làm ra.
Anh cảm thấy linh hồn như được thanh lọc ở một mức độ nào đó, Ninh Lục Ly ma quỷ kia chắc chắn sẽ không xuất hiện nữa.
Ngay khi suy nghĩ của Ninh Lục Ly sắp vì tia sáng này mà nhận được siêu năng lực, từ đó anh bay ra khỏi hệ Mặt trời đi chinh phục biển sao rộng lớn thì một âm thanh kéo anh về lại thực tại.
"Ninh Ninh, sao hôm nay cậu dậy sớm thế?"
Ninh Lục Ly quay đầu sang nhìn thấy Cố Mậu Hành đang đứng ở ban công cách vách nhìn anh.
Bây giờ còn rất sớm, ban công hai phòng đều nằm ở hướng về phía nam là hướng tốt nhất.
Phòng Ninh Lục Ly nằm ở phía đông phòng Cố Mậu Hành, khi Cố Mậu Hành đứng đối diện với bên này thì ánh mặt trời sáng sớm dịu êm rơi trên gương mặt hắn.
Sao Cố Mậu Hành lại đang toả sáng vậy, Ninh Lục Ly kinh sợ, lẽ nào mình vẫn chưa tỉnh ngủ, toàn bộ chuyện này đều là mơ?
Đây rõ ràng là gương mặt đã nhìn biết bao nhiêu lần, từ cái hồi trẻ con mũm mĩm đến thời thiếu niên non trẻ, lại đến khi trưởng thành của hiện tại.
Trừ mấy năm Cố Mậu Hành du học nước ngoài ra thì Ninh Lục Ly biết rõ mỗi một thay đổi của hắn, cho dù mấy năm nay gần như không gặp nhau nhưng gương mặt Cố Mậu Hành cũng xuất hiện đầy trên các màn ảnh lớn và trong các tin tức giải trí.
Là một gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen hơn, cho dù nó được vô số fan thổi phồng là nhan sắc thần tiên thì Ninh Lục Ly trước giờ đều không cảm thấy rung động là bao.
Thế nhưng, dưới ánh mặt trời tinh mơ ngày hôm nay thì Ninh Lục Ly lại đột nhiên nhìn ra chút khác biệt.
Cố Mậu Hành hình như là thật sự rất đẹp. Tiếng tim đập quen thuộc lại vang lên bên tai, giống như được thời lại tới vậy.
Mỗi ngày Cố Mậu Hành đều dậy rất sớm, thế nhưng hôm nay lại không phải dậy sớm mà chỉ là một đêm không ngủ. Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến hắn không dám ngủ, hắn sợ khi hắn tỉnh dậy sẽ nhận ra đó chỉ là một giấc mộng đẹp.
Thế là cứ mở trừng hai mắt nằm đợi trời sáng. Cố Mậu Hành vừa ngồi dậy đi ra ban công, hắn vốn chỉ muốn nhìn về hướng căn phòng của Ninh Lục Ly một chút thôi.
Từ sau khi Ninh Lục Ly dọn đến trang viên Tượng Thọ thì việc này trở thành một thói quen vào mỗi sáng sớm của hắn, chỉ cần nhìn một cái thì trong lòng cũng đã tràn đầy hạnh phúc.
Thế nhưng sáng hôm nay lại khác. Cố Mậu Hành vừa bước ra ban công thì liền nhìn thấy Ninh Lục Ly đang nhoài người trên lan can ngẩn người.
Cố Mậu Hành mở miệng chào hỏi anh, ngờ đâu Ninh Lục Ly chỉ quay đầu lại sau đó ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu mà không mở miệng.
Hắn cũng chẳng thấy lạ, khi Ninh Lục Ly mới dậy thì đều là dáng vẻ ngốc nghếch thế này.
Cố Mậu Hành nhìn đôi chân trần của Ninh Lục Ly, cười nói: "Sao chưa đi dép mà đã chạy ra đây rồi, dưới đất lạnh lắm, quay vào trong đi dép có được không?"
Ninh Lục Ly bừng tỉnh, trừng mắt sang: "Liên quan gì tới cậu, đồ ông già!"
Đột nhiên bị công kích làm Cố Mậu Hành có hơi ngạc nhiên, chỉ có thể quy chuyện này cho việc Ninh Lục Ly dậy quá sớm nên huyết áp thấp, tính tình kém.
Ninh Lục Ly nhìn dáng vẻ á khẩu của Cố Mậu Hành thì giơ tay che mặt lại, anh cảm thấy anh thật sự bị điên rồi, tự nhiên cảm thấy cái người đứng trước mắt này trông thật đẹp.
Không thể nhìn thêm nữa, quả thực là có độc mà.
Ninh Lục Ly xua xua tay: "Tôi về ngủ tiếp đây, đừng làm phiền tôi."
Cả một ngày sau đó Ninh Lục Ly luôn có hơi không yên. Tối hôm trước ngủ không ngon giấc, anh cũng lười ra ngoài, ru rú trong nhà cả ngày.
Ngày thường Ninh Lục Ly cũng đã rất thích ở nhà, chẳng qua là chơi đàn rồi viết nhạc thì thời gian trôi qua rất mau. Hôm nay lại khác hoàn toàn, anh luôn cảm thấy tâm thần không yên, hoàn toàn không thể để bản thân chìm đắm vào âm nhạc.
Chuyện càng quá đáng hơn đó là Ninh Lục Ly nhận ra anh luôn voi thức để ý tới động tĩnh bên cách vách, thầm nghĩ sao Cố Mậu Hành còn chưa về nhà.
Khi anh nhận ra sự thực này thì anh đã đang đứng trong vườn hoa nhìn sang bên cách vách tối om, tay anh cầm điện thoại.
Trên màn hình là giao diện của wechat, trong khung chat đã gõ một hàng chữ.
【Đã hơn tám giờ rồi mà cậu còn không về nhà, ở bên ngoài làm cái trò gì đấy?】
Khoảnh khắc gửi đi, tâm hồn đi chơi cả ngày của Ninh Lục Ly cuối cùng cũng trở về trong khoảnh khắc then chốt, một loạt động tác dũng mãnh như hổ, anh thu hồi lại cái tin nhắn có thể coi là "lịch sử đen" kia về.
Đây tuyệt đối không phải là mình! Cái giọng điệu ai oán này là sao chứ? Rốt cuộc mày bị kẻ nào nhập vào rồi hả, oán phụ chắc?
Ninh Lục Ly cảm thấy anh phải đi chùa thắp hương thôi, anh luôn cảm thấy chỗ nào cũng đều không bình thường.
Không phải là gặp phải thứ không sạch sẽ đấy chứ? Ninh Lục Ly rùng mình một cái, anh cảm thấy nên tìm việc gì đó để làm, tránh cho anh tiếp tục nghĩ ngợi lung tung.
Ninh Lục Ly thay đổi suy nghĩ, thời gian lúc này vừa đẹp, dứt khoát đi chạy vào km thanh lọc tâm hồn một chút.
Anh vào nhà thay đồ chạy bộ, vừa mới ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy xe của Cố Mậu Hành chạy vào.
Ninh Lục Ly thật sự là không muốn để ý tới hắn, anh chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu chạy đi, nào ngờ lại bị Cố Mậu Hành không thức thời gọi lại.
"Ninh Ninh, cậu đi chạy bộ đêm đó hả?"
Ninh Lục Ly chỉ đành dừng lại, quay đầu đáp: "Ừm."
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, không phải cậu nói muốn dẫn tôi chạy một đoạn sao, đợi tôi một chút được không?"
Ninh Lục Ly vốn không muốn đồng ý, nhưng nhớ lại hôm qua đúng là anh đã đồng ý rồi giờ cũng không thể nuốt lời: "Thế nhanh lên."
Lúc đứng bên ngoài đợi Cố Mậu Hành thay đồ, Ninh Lục Ly thấy chán nên lấy điện thoại ra. Vốn là anh chỉ muốn lướt weibo, không ngờ rằng vừa mở lên thì đã bị @ điên cuồng làm cho suýt thì đơ máy.
Những fan @ anh đều gợi ý một đoạn video có tên là "Bạn nhỏ"[1].
Cái tên vô cùng trong sáng, vô cùng đơn thuần. Thế nhưng Ninh Lục Ly đã trải qua một lần vào tối qua rồi làm sao có thể bị lừa nữa, anh quyết đoán tắt weibo đi, không xem mấy thứ làm phiền lòng kia.
Sau đó, Ninh Lục Ly "chán như con gián" lại ma xui quỷ khiến mở cái app Zhihu ra.
Dưới câu hỏi anh đưa ra đã có không ít câu trả lời.
"Chúc mừng chú nha, anh em biến thành người yêu rồi."
"Mấy cái chuyện sờ múi ấy, đương nhiên là có nghĩa là cậu nảy sinh dục vọng không thể nói cho người khác biết với cậu ta rồi, hihi."
"Ya, tất cả những tình yêu đẹp đều xuất phát từ dục vọng cả."
Ninh Lục Ly đọc mà nổi hết cả da gà, lông tơ dựng hết cả lên. Ngay lúc này, bên tai vang lên một giọng nói
"Ninh Ninh."
Ninh Lục Ly giật mình, run tay một phát thế là điện thoại bay mất. May mà anh đang đứng trên bãi cỏ nên điện thoại mois thoát được một kiếp vỡ màn hình.
Nhưng lúc nãy biên độ run tay của Ninh Lục Ly quá lớn, chỉ thấy điện thoại vẽ một đường cung hoàn hảo trên không trung rồi rơi xuống dưới chân Cố Mậu Hành.
Cố Mậu Hành cúi người xuống nhặt, Ninh Lục Ly nhào tới muốn cướp lại.
Thế nhưng đã muộn.
Màn hình vẫn sáng, vẫn đang dừng ở trang lúc nãy. Màn hình điện thoại rất lớn, chỉ cần Cố Mậu Hành không mù thì có thể nhìn rõ nội dung bên trong.
Tất nhiên là Cố Mậu Hành không mù, Ninh Lục Ly cảm thấy anh sắp nghẹt thở.
Cố Mậu Hành lên tiếng trước: "Đây là..."
Ninh Lục Ly lấp tực cắt ngang: "Là..là một người bạn của tôi...mượn tài khoản của tôi hỏi đó! Không liên quan gì với tôi hết!"
_______
Tôi muốn đội quần thay bạn nhỏ Ninh Tiểu Ly luôn.
Sau khi Ninh Lục Ly lấy chăn che lấy đầu, những âm thanh bên ngoài bị tách biệt, có một vài âm thanh lại trở nên cực kì rõ ràng.
Ví như...tiếng tim đập.
Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy bên tai toàn là tiếng tim đập, tiếng tim đập như tiếng trống chính là hình dung lúc này.
Thình thịch.
Thình thịch thình thịch.
Anh đấm vào ngực: "Đập nhanh như thế làm gì, không phải là lưu trữ thôi sao, mày phải đến mức ấy hả?"
Đây chắc chắn là do có tật giật mình, suy cho cùng thì cái chuyện nửa đêm nhảy qua ban công đã không được quân tử cho lắm. Ninh Lục Ly thuyết phục bản thân như thế, anh hoàn toàn quên mất cái người sau khi bị Cố Mậu Hành dạy dỗ xong thì trèo qua ban công vẽ rùa lên mặt người ta vào mười năm trước là ai.
Năm đó sau khi nhảy qua ban công, tay cầm bút của Ninh Lục Ly còn chẳng hề run.
Trước khi nhảy qua ban công, Ninh Lục Ly đã đánh răng rửa mặt xong rồi, bây giờ cũng đã qua mất giấc ngủ. Anh nằm trên giường, lật qua lật lại cũng không ngủ được, trong đầu anh cứ như một đống hồ dán, loạn xị nhặng.
Lại lật người lần nữa, Ninh Lục Ly không nhịn nổi nữa, mò lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Anh không hề nhận ra bản thân hiện tại đã bị ma quỷ kiểm soát.
Con quỷ đang kiểm soát anh mở cái app tên là "Zhihu" ra, gõ câu hỏi vào.
"Đột nhiên muốn sờ cơ bụng của bạn thuở nhỏ là tại sao?
Khoảnh khắc ấn xuống nút gửi, Ninh Lục Ly thoát khỏi khống chế của ma quỷ, thế nhưng đã muộn.
Quả nhiên là không nên ăn quá nhiều Tôm hùm đất, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng tới IQ!
Câu hỏi mất liêm sỉ đã gửi đi, Ninh Lục Ly bóp chặt điện thoại, nhét nó xuống gầm giường, rồi anh đi ngủ để trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.
Quá trình chìm vào giấc ngủ khó khăn vô ngần. Ninh Lục Ly ôm đầy bụng tâm sự, khó khăn lắm mới ngủ được thì lại bị những giấc mơ thi nhau kéo đến vây lấy.
Ninh Lục Ly đột ngột ngồi dậy, anh có chút khó tin thò tay vào chăn sờ một phát.
May mà không xấu hổ quá mức, quần vẫn còn khô.
Tuy không nhớ rõ nội dung giấc mơ tối qua, nhưng anh vẫn nhớ cảm giác đau buồn triền miên đó. Bởi vì vết thương hồi nhỏ nên Ninh Lục Ly thành người có hơi lạnh nhạt, trừ hồi thiếu niên có mộng xuân mấy lần ra thì chưa từng có trải nghiệm thực tế.
Vả lại trong những giấc mơ trước đây, hầu như đều tới lúc bắt đầu tiếp xúc cơ thể thì Ninh Lục Ly sẽ vì cảm giác ghê tởm mãnh liệt làm tỉnh lại.
Lần này lại mơ một giấc mơ hoàn chỉnh. Ninh Lục Ly không nhớ khuôn mặt trong mơ, chỉ nhớ một cảm giác mập mờ lại ấm áp, vậy mà không hề làm anh sinh ra bất cứ cảm giác phản cảm nào.
Sức ảnh hưởng của đoạn video tối hôm qua sao lại lớn như vậy.
Bầu trời bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng, chân trời mới nổi lên màu bụng cá. Ninh Lục Ly đã không còn buồn ngủ, ngồi ngây trên giường cũng chẳng phải chuyện hay, cái điện thoại tai hoạ bị anh nhét xuống gầm giường tối qua, bây giờ anh không muốn nhìn thấy nó.
Ninh Lục Ly chỉ đành xuống giường, đi vào phòng tắm tắm một cái. Anh chỉnh nước ấm thành nước mát, xối nước từ đầu tới chân lạnh thấm vào cả tim, lại thêm sữa tắm hương bạc hà mát lạnh.
Sau khi tắm xong, cả người Ninh Lục Ly mới cảm nhận được cảm giác quay về nhân gian. Anh để chân trần bước ra ban công, nhoài người lên lan can ban công ngây người nhìn ra bên ngoài.
Tuy rằng sau cuộc nói chuyện với Chúc Giai Giai, Ninh Lục Ly quyết định phải khắc phục rào cản tâm lý của bản thân, dũng cảm bước ra khỏi lồng giam, thử chấp nhận những mối quan hệ thân thiết hơn.
Thế nhưng tiến độ này cũng nhanh quá rồi! Mới qua có mấy ngày mà buổi tối đã thấy mộng xuân.
Ninh Lục Ly tuyệt đối không thừa nhận người đó là mình, đó là ma quỷ, ma quỷ!
Chuyện xảy ra lúc tối thật sự đã thay đổi nhân sinh quan của Ninh Lục Ly, cho dù là đoạn video kia hay chuyện xảy ra lúc anh sang lưu trữ.
Những chuyện này đều không phải chuyện mà một Ninh Lục Ly bình thường có thể làm ra.
Anh cảm thấy linh hồn như được thanh lọc ở một mức độ nào đó, Ninh Lục Ly ma quỷ kia chắc chắn sẽ không xuất hiện nữa.
Ngay khi suy nghĩ của Ninh Lục Ly sắp vì tia sáng này mà nhận được siêu năng lực, từ đó anh bay ra khỏi hệ Mặt trời đi chinh phục biển sao rộng lớn thì một âm thanh kéo anh về lại thực tại.
"Ninh Ninh, sao hôm nay cậu dậy sớm thế?"
Ninh Lục Ly quay đầu sang nhìn thấy Cố Mậu Hành đang đứng ở ban công cách vách nhìn anh.
Bây giờ còn rất sớm, ban công hai phòng đều nằm ở hướng về phía nam là hướng tốt nhất.
Phòng Ninh Lục Ly nằm ở phía đông phòng Cố Mậu Hành, khi Cố Mậu Hành đứng đối diện với bên này thì ánh mặt trời sáng sớm dịu êm rơi trên gương mặt hắn.
Sao Cố Mậu Hành lại đang toả sáng vậy, Ninh Lục Ly kinh sợ, lẽ nào mình vẫn chưa tỉnh ngủ, toàn bộ chuyện này đều là mơ?
Đây rõ ràng là gương mặt đã nhìn biết bao nhiêu lần, từ cái hồi trẻ con mũm mĩm đến thời thiếu niên non trẻ, lại đến khi trưởng thành của hiện tại.
Trừ mấy năm Cố Mậu Hành du học nước ngoài ra thì Ninh Lục Ly biết rõ mỗi một thay đổi của hắn, cho dù mấy năm nay gần như không gặp nhau nhưng gương mặt Cố Mậu Hành cũng xuất hiện đầy trên các màn ảnh lớn và trong các tin tức giải trí.
Là một gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen hơn, cho dù nó được vô số fan thổi phồng là nhan sắc thần tiên thì Ninh Lục Ly trước giờ đều không cảm thấy rung động là bao.
Thế nhưng, dưới ánh mặt trời tinh mơ ngày hôm nay thì Ninh Lục Ly lại đột nhiên nhìn ra chút khác biệt.
Cố Mậu Hành hình như là thật sự rất đẹp. Tiếng tim đập quen thuộc lại vang lên bên tai, giống như được thời lại tới vậy.
Mỗi ngày Cố Mậu Hành đều dậy rất sớm, thế nhưng hôm nay lại không phải dậy sớm mà chỉ là một đêm không ngủ. Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến hắn không dám ngủ, hắn sợ khi hắn tỉnh dậy sẽ nhận ra đó chỉ là một giấc mộng đẹp.
Thế là cứ mở trừng hai mắt nằm đợi trời sáng. Cố Mậu Hành vừa ngồi dậy đi ra ban công, hắn vốn chỉ muốn nhìn về hướng căn phòng của Ninh Lục Ly một chút thôi.
Từ sau khi Ninh Lục Ly dọn đến trang viên Tượng Thọ thì việc này trở thành một thói quen vào mỗi sáng sớm của hắn, chỉ cần nhìn một cái thì trong lòng cũng đã tràn đầy hạnh phúc.
Thế nhưng sáng hôm nay lại khác. Cố Mậu Hành vừa bước ra ban công thì liền nhìn thấy Ninh Lục Ly đang nhoài người trên lan can ngẩn người.
Cố Mậu Hành mở miệng chào hỏi anh, ngờ đâu Ninh Lục Ly chỉ quay đầu lại sau đó ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu mà không mở miệng.
Hắn cũng chẳng thấy lạ, khi Ninh Lục Ly mới dậy thì đều là dáng vẻ ngốc nghếch thế này.
Cố Mậu Hành nhìn đôi chân trần của Ninh Lục Ly, cười nói: "Sao chưa đi dép mà đã chạy ra đây rồi, dưới đất lạnh lắm, quay vào trong đi dép có được không?"
Ninh Lục Ly bừng tỉnh, trừng mắt sang: "Liên quan gì tới cậu, đồ ông già!"
Đột nhiên bị công kích làm Cố Mậu Hành có hơi ngạc nhiên, chỉ có thể quy chuyện này cho việc Ninh Lục Ly dậy quá sớm nên huyết áp thấp, tính tình kém.
Ninh Lục Ly nhìn dáng vẻ á khẩu của Cố Mậu Hành thì giơ tay che mặt lại, anh cảm thấy anh thật sự bị điên rồi, tự nhiên cảm thấy cái người đứng trước mắt này trông thật đẹp.
Không thể nhìn thêm nữa, quả thực là có độc mà.
Ninh Lục Ly xua xua tay: "Tôi về ngủ tiếp đây, đừng làm phiền tôi."
Cả một ngày sau đó Ninh Lục Ly luôn có hơi không yên. Tối hôm trước ngủ không ngon giấc, anh cũng lười ra ngoài, ru rú trong nhà cả ngày.
Ngày thường Ninh Lục Ly cũng đã rất thích ở nhà, chẳng qua là chơi đàn rồi viết nhạc thì thời gian trôi qua rất mau. Hôm nay lại khác hoàn toàn, anh luôn cảm thấy tâm thần không yên, hoàn toàn không thể để bản thân chìm đắm vào âm nhạc.
Chuyện càng quá đáng hơn đó là Ninh Lục Ly nhận ra anh luôn voi thức để ý tới động tĩnh bên cách vách, thầm nghĩ sao Cố Mậu Hành còn chưa về nhà.
Khi anh nhận ra sự thực này thì anh đã đang đứng trong vườn hoa nhìn sang bên cách vách tối om, tay anh cầm điện thoại.
Trên màn hình là giao diện của wechat, trong khung chat đã gõ một hàng chữ.
【Đã hơn tám giờ rồi mà cậu còn không về nhà, ở bên ngoài làm cái trò gì đấy?】
Khoảnh khắc gửi đi, tâm hồn đi chơi cả ngày của Ninh Lục Ly cuối cùng cũng trở về trong khoảnh khắc then chốt, một loạt động tác dũng mãnh như hổ, anh thu hồi lại cái tin nhắn có thể coi là "lịch sử đen" kia về.
Đây tuyệt đối không phải là mình! Cái giọng điệu ai oán này là sao chứ? Rốt cuộc mày bị kẻ nào nhập vào rồi hả, oán phụ chắc?
Ninh Lục Ly cảm thấy anh phải đi chùa thắp hương thôi, anh luôn cảm thấy chỗ nào cũng đều không bình thường.
Không phải là gặp phải thứ không sạch sẽ đấy chứ? Ninh Lục Ly rùng mình một cái, anh cảm thấy nên tìm việc gì đó để làm, tránh cho anh tiếp tục nghĩ ngợi lung tung.
Ninh Lục Ly thay đổi suy nghĩ, thời gian lúc này vừa đẹp, dứt khoát đi chạy vào km thanh lọc tâm hồn một chút.
Anh vào nhà thay đồ chạy bộ, vừa mới ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy xe của Cố Mậu Hành chạy vào.
Ninh Lục Ly thật sự là không muốn để ý tới hắn, anh chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu chạy đi, nào ngờ lại bị Cố Mậu Hành không thức thời gọi lại.
"Ninh Ninh, cậu đi chạy bộ đêm đó hả?"
Ninh Lục Ly chỉ đành dừng lại, quay đầu đáp: "Ừm."
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, không phải cậu nói muốn dẫn tôi chạy một đoạn sao, đợi tôi một chút được không?"
Ninh Lục Ly vốn không muốn đồng ý, nhưng nhớ lại hôm qua đúng là anh đã đồng ý rồi giờ cũng không thể nuốt lời: "Thế nhanh lên."
Lúc đứng bên ngoài đợi Cố Mậu Hành thay đồ, Ninh Lục Ly thấy chán nên lấy điện thoại ra. Vốn là anh chỉ muốn lướt weibo, không ngờ rằng vừa mở lên thì đã bị @ điên cuồng làm cho suýt thì đơ máy.
Những fan @ anh đều gợi ý một đoạn video có tên là "Bạn nhỏ"[1].
Cái tên vô cùng trong sáng, vô cùng đơn thuần. Thế nhưng Ninh Lục Ly đã trải qua một lần vào tối qua rồi làm sao có thể bị lừa nữa, anh quyết đoán tắt weibo đi, không xem mấy thứ làm phiền lòng kia.
Sau đó, Ninh Lục Ly "chán như con gián" lại ma xui quỷ khiến mở cái app Zhihu ra.
Dưới câu hỏi anh đưa ra đã có không ít câu trả lời.
"Chúc mừng chú nha, anh em biến thành người yêu rồi."
"Mấy cái chuyện sờ múi ấy, đương nhiên là có nghĩa là cậu nảy sinh dục vọng không thể nói cho người khác biết với cậu ta rồi, hihi."
"Ya, tất cả những tình yêu đẹp đều xuất phát từ dục vọng cả."
Ninh Lục Ly đọc mà nổi hết cả da gà, lông tơ dựng hết cả lên. Ngay lúc này, bên tai vang lên một giọng nói
"Ninh Ninh."
Ninh Lục Ly giật mình, run tay một phát thế là điện thoại bay mất. May mà anh đang đứng trên bãi cỏ nên điện thoại mois thoát được một kiếp vỡ màn hình.
Nhưng lúc nãy biên độ run tay của Ninh Lục Ly quá lớn, chỉ thấy điện thoại vẽ một đường cung hoàn hảo trên không trung rồi rơi xuống dưới chân Cố Mậu Hành.
Cố Mậu Hành cúi người xuống nhặt, Ninh Lục Ly nhào tới muốn cướp lại.
Thế nhưng đã muộn.
Màn hình vẫn sáng, vẫn đang dừng ở trang lúc nãy. Màn hình điện thoại rất lớn, chỉ cần Cố Mậu Hành không mù thì có thể nhìn rõ nội dung bên trong.
Tất nhiên là Cố Mậu Hành không mù, Ninh Lục Ly cảm thấy anh sắp nghẹt thở.
Cố Mậu Hành lên tiếng trước: "Đây là..."
Ninh Lục Ly lấp tực cắt ngang: "Là..là một người bạn của tôi...mượn tài khoản của tôi hỏi đó! Không liên quan gì với tôi hết!"
_______
Tôi muốn đội quần thay bạn nhỏ Ninh Tiểu Ly luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất