Chương 14: Im lặng
Mọi thứ sau đó đối với Tạ Vọng mà nói như là một cơn ác mộng vĩnh viễn không bai giờ tỉnh lại được.
Mà cậu lại miễn cưỡng mạnh mẽ sống trong giấc mộng vặn vẹo.
Cậu ngồi không một đêm trong phòng phẫu thuật mà cậu cố ý chế tạo riêng cho Lục Thanh Du.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi cậu xuất hiện dường như đã không còn sự bi thương nữa, cứ như vậy mà duy trì vẻ mặt cường thế, lạnh lùng lo liệu xong tang lễ cho Lục Thanh Du.
Thái độ lạnh như băng của cậu thậm chí còn tệ hơn cả lúc trước, càng khiến cho cậu không giống với một người đang sống.
Buổi tang lễ này, người đến tham dự cũng không nhiều, thẳng thắn mà nói, là Tạ Vọng không cho phép có quá nhiều người đến quấy rầy giấc ngủ của người trong lòng.
Lục Thanh Du được chôn cất tại một trong những nghĩa trang tốt nhất của thành phố.
Những cây thông thấp xanh biếc bao quanh mỗi một một khu mộ, những khóm hoa nhỏ không biết tên nở rộ, khi gió thổi qua, mơ hồ có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Tạ Vọng quỳ một gối trước mộ Lục Thanh Du, đặt xuống một bó hoa hồng trắng còn mang theo vài giọt sương, cánh hoa mềm mại run rẩy, rồi lặng im.
Tạ Vọng một tay vuốt ve bia mộ, ảnh chụp trên mộ đã cố định Lục Thanh Du trong thế giới thiên địa nho nhỏ này, đồng thời cũng niêm phong cả nụ cười xinh đẹp của anh.
Cuối xuân, thời tiết ấm áp, người yêu của cậu cuối cùng cũng không bị đau đớn giày vò nữa.
Tạ Vọng không nói gì, cứ yên lặng quỳ như vậy, cho đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, hoàng hôn rực rỡ chiếu vào nghĩa trang, tất cả đều được mạ lên một tầng ánh sáng vàng mờ ảo.
Cậu đứng dậy, bỏ qua sự khó chịu ở đầu gối, bước nhanh trở lại trong xe, dựa vào ghế lái trầm mặc.
Ngay khi cậu muốn khởi động xe, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vâng lên làm gián đoạn.
Tạ Vọng không kiên nhẫn nhíu mày, sau khi nhìn thấy tên người gọi thì dừng lại một chút, vẫn mở ra, nghe máy.
"Tạ tổng! Tin tốt!" Điện thoại vừa được thông, phía đối diện đã vang lên tiếng hò reo không ngừng, và trong giọng nói tràn ngập niềm vui không thể kiểm soát được, "Nghiên cứu của chúng ta đạt được tiến bộ lớn! Bệnh nhân có biểu hiện lâm sàng rất tốt, có lẽ không lâu sau đó...".
Đại não Tạ Vọng gần như trong nháy mắt bị làm cho choáng váng, thế giới giống như đều vỡ vụn ra, thanh âm trong tai biến mất, chỉ còn lại bóng tối trước mắt.
"Câm miệng..." Cậu lẩm bẩm ra tiếng, giọng điệu lại khàn khàn kỳ cục.
Người ở đối diện điện thoại căn bản không nghe rõ, vì thế hỏi ngược lại một câu: "Tạ tổng, ngài nói gì cơ?"
"Câm miệng!!" Tạ Vọng trong nháy mắt ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ xe, những mảnh vỡ của chiếc điện thoại vỡ tan dưới ánh mặt trời, phản chiếu ra vài tia sáng yếu ớt.
Tạ Vọng thở dốc, trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt.
Áp lực cao lập tức mang đến một trận ù tai, Tạ Vọng cúi đầu, từ sâu trong cổ họng tràn ra tiếng khóc không thành tiếng.
"Ha..." Cậu bỗng nhiên mạnh mẽ khởi động xe, phóng nhanh vào cao tốc, tốc độ xe càng ngày càng nhanh, giống như một con mãnh thú mất khống chế ở giữa dòng xe lao đi.
Nhưng cái gì cậu cũng không nghe thấy, cũng không nghe thấy tiếng chửi rủa của chủ xe khác, không nghe thấy tiếng động cơ huyên náo, chỉ có tiếng ù tai chói tai liên tục đâm vào lỗ tai cậu, cũng đâm vào đầu cậu.
Nếu như có thể chết như vậy...
Trong đầu Tạ Vọng trong nháy mắt hiện lên ý niệm như vậy, lại bị cậu gắt gao đè xuống.
Thanh Du sẽ không vui... Tiểu Thanh Quất của cậu, nói với cậu, bảo cậu phải tiếp tục sống...
Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua, Tạ Vọng mạnh mẽ đạp phanh, thân xe lắc lư kịch liệt một chút, theo quán tính đầu cậu đụng vào vô lăng, túi khí suýt nữa thì bật ra.
Cậu dừng lại ở phía trước cửa biệt thự quen thuộc.
Không để ý trên trán bị đụng một mảnh sưng đỏ, Tạ Vọng trực tiếp chạy thẳng về phía phòng ngủ.
Sau đó mặc cho mình ngã xuống chiếc giường lộn xộn.
Lúc này, chiếc giường dường như vẫn còn lưu lại một ít hơi thở của Lục Thanh Du được bao phủ bởi đống quần áo thuộc về anh, Tạ Vọng nằm ở giữa đống quần áo, cảm thụ được nhiệt độ bao bọc mình, giống như người kia chưa từng rời đi.
Cậu giơ tay lên che hai mắt mình, một lát sau, có chất lỏng ướt át dính vào cánh tay căng thẳng của cậu.
Bầu trời đã tối sầm lại.
Ban đêm không gió cũng không trăng, ngay cả những ngôi sao cũng bị ánh đèn thành phố che khuất.
Mọi thứ đều biến mất.
-
Một tháng sau, Tạ Vọng trầm mặt ngồi trên sô pha, nhìn thoáng qua vị bác sĩ có hơi nghiêm túc ngồi phía đối diện.
Anh ta dường như đang cân nhắc một chút rồi mới mở miệng, "Tạ tiên sinh, xin chào."
Tạ Vọng không hề động đậy chút nào, cũng không trả lời lời chào hỏi của y.
"Tôi có thể lý giải hành vi của Tạ tiên sinh." Bác sĩ cũng rất bình tĩnh, "Nhưng cậu đã bao giờ nhìn kỹ lại bản thân, bây giờ cậu đang ở trong trạng thái nào chưa?"
"Tôi tin rằng, Tạ tiên sinh bây giờ đồng ý gặp tôi, là đã đồng ý thay đổi."
Tạ Vọng rốt cục cũng giương mắt nhìn y một chút, lại không có cảm xúc gì cúi xuống.
Đôi mắt của cậu là một mảng đen kịt, không có chút ánh sáng nào, giống như hố đen có thể cắn nuốt người khác.
"Tất nhiên." Bác sĩ dừng lại, "Chúng ta có thể thử từng bước một."
Tạ Vọng thay đổi tư thế ngồi, hai tay tùy ý đan chéo vào nhau, vịn lên ghế sô pha, có thể rõ ràng nhìn thấy trên cánh tay cậu đan xen đủ loại từng vết thương sâu hoặc nông, có vài vết đã trắng bệch, có vài vết vẫn còn thấm máu, dường như đã bị ngược đãi rất nhiều lần, nhưng y và những vị bác sĩ khác—— bọn họ đều biết, đây là Tạ Vọng tự mình làm.
Mỗi khi nhớ tới Lục Thanh Du, Tạ Vọng sẽ không khống chế được chính mình rạch một vết trên người, có thể là ở cánh tay, có thể là ở nơi khác.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy vết thương ở trên cánh tay cậu, ai cũng không thể biết rõ được tình trạng.
Bác sĩ trầm mặc một lát, "Dựa theo tình huống của cậu, nhất định phải dùng thuốc mới có thể khống chế được."
Nhưng...
"Nhưng trước mắt tôi sẽ không kê cho cậu bất kỳ loại thuốc nào." Ánh mắt bác sĩ tràn đầy phức tạp, "Chính bản thân cậu có thể sẽ không thể kiểm soát được số lượng."
Tạ Vọng nghe hiểu, đây là đang nói cậu sẽ uống lung tung.
Cậu ở trong lòng khinh thường cười nhạo một tiếng, cậu đương nhiên sẽ không chủ động làm loại chuyện tìm chết này, cậu sẽ nghe lời Tiểu Thanh Quất, cố gắng sống thật tốt.
Vì vậy, cuối cùng cậu đã mở miệng trả lời: "Không."
Ánh mắt bác sĩ sáng lên, gật gật đầu, nhưng không đề cập đến đề tài này nữa, "Điều cậu cần nhất bây giờ là ngủ một giấc thật ngon."
Ánh mắt Tạ Vọng sắc bén, như thể đang dò xét.
Cậu đương nhiên cũng muốn như vậy, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu lại bắt đầu tự động phát sóng một màn cuối cùng của Lục Thanh Du, thỉnh thoảng có thể ngủ, nhưng trong mộng lại chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng Lục Thanh Du.
Tạ Vọng nghĩ, nhất định là mình làm không đủ tốt, Tiểu Thanh Quất ngay cả trong mơ cũng không muốn gặp mình.
Vì thế, bản thân cậu cố ý khống chế sự thanh tỉnh.
Bản thân cậu là người không muốn ngủ.
Mùi hương nhẹ nhàng phảng phất trong không khí cắt đứt suy nghĩ của Tạ Vọng, cậu đột nhiên cảm thấy mí mắt có hơi nặng nề.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cậu bỗng nhiên nhớ tới ly nước mình uống lúc bắt đầu tiến vào gian phòng này.
Bác sĩ nhìn Tạ Vọng đang ngủ, mở cửa đi ra ngoài.
"Thế nào rồi?" Ánh mắt Thẩm Tụng ngoài cửa nhàn nhạt, nhìn về phía bác sĩ đi ra.
"Không được tốt cho lắm." Bác sĩ trả lời thành thật, "Theo cá nhân tôi, nếu như không sử dụng thuốc, tôi cảm thấy không có hy vọng chữa khỏi, mức độ hoang tưởng của cậu ấy rất nặng."
"Cho dù dùng thuốc..."
"Được rồi..." Thẩm Tụng thở ra một hơi, "Quên đi, coi như cũng là vì người kia..."
"Gì cơ?" Bác sĩ hỏi trong sự ngạc nhiên.
"Kê đơn thuốc cho cậu ấy đi." Thẩm Tụng xoay người, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Bác sĩ ở tại chỗ ngẩn người, trầm mặc, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt.
Cũng không biết làm như vậy là tốt hay xấu.
Tạ Vọng từ trong giấc ngủ không mộng mị tỉnh dậy, mạnh mẽ ngồi dậy, che trán, sau đó nhìn thấy thuốc và tờ ghi hướng dẫn đặt trên bàn trà.
Khóe miệng cậu lộ ra một nụ cười trào phúng, rồi lại im lặng.
Thuốc giải của cậu, đã sớm không còn ở nhân gian lạnh như băng này nữa rồi.
Tạ Vọng mở bao bì ra, cũng không thèm nhìn mà nhét mấy viên thuốc vào miệng, nuốt khan xuống.
Cổ họng truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng cậu lại rất vui với điều đó.
Cậu giơ tay lên sửa sang lại quần áo, mặc áo khoác vào, đi ra khỏi phòng.
Áo khoác che đi hết thảy vết thương trên người cậu, cũng tựa hồ che đi trái tim cậu.
Tiểu Thanh Quất, thời gian dài như vậy, anh sẽ đợi em chứ?
Mà cậu lại miễn cưỡng mạnh mẽ sống trong giấc mộng vặn vẹo.
Cậu ngồi không một đêm trong phòng phẫu thuật mà cậu cố ý chế tạo riêng cho Lục Thanh Du.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi cậu xuất hiện dường như đã không còn sự bi thương nữa, cứ như vậy mà duy trì vẻ mặt cường thế, lạnh lùng lo liệu xong tang lễ cho Lục Thanh Du.
Thái độ lạnh như băng của cậu thậm chí còn tệ hơn cả lúc trước, càng khiến cho cậu không giống với một người đang sống.
Buổi tang lễ này, người đến tham dự cũng không nhiều, thẳng thắn mà nói, là Tạ Vọng không cho phép có quá nhiều người đến quấy rầy giấc ngủ của người trong lòng.
Lục Thanh Du được chôn cất tại một trong những nghĩa trang tốt nhất của thành phố.
Những cây thông thấp xanh biếc bao quanh mỗi một một khu mộ, những khóm hoa nhỏ không biết tên nở rộ, khi gió thổi qua, mơ hồ có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Tạ Vọng quỳ một gối trước mộ Lục Thanh Du, đặt xuống một bó hoa hồng trắng còn mang theo vài giọt sương, cánh hoa mềm mại run rẩy, rồi lặng im.
Tạ Vọng một tay vuốt ve bia mộ, ảnh chụp trên mộ đã cố định Lục Thanh Du trong thế giới thiên địa nho nhỏ này, đồng thời cũng niêm phong cả nụ cười xinh đẹp của anh.
Cuối xuân, thời tiết ấm áp, người yêu của cậu cuối cùng cũng không bị đau đớn giày vò nữa.
Tạ Vọng không nói gì, cứ yên lặng quỳ như vậy, cho đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, hoàng hôn rực rỡ chiếu vào nghĩa trang, tất cả đều được mạ lên một tầng ánh sáng vàng mờ ảo.
Cậu đứng dậy, bỏ qua sự khó chịu ở đầu gối, bước nhanh trở lại trong xe, dựa vào ghế lái trầm mặc.
Ngay khi cậu muốn khởi động xe, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vâng lên làm gián đoạn.
Tạ Vọng không kiên nhẫn nhíu mày, sau khi nhìn thấy tên người gọi thì dừng lại một chút, vẫn mở ra, nghe máy.
"Tạ tổng! Tin tốt!" Điện thoại vừa được thông, phía đối diện đã vang lên tiếng hò reo không ngừng, và trong giọng nói tràn ngập niềm vui không thể kiểm soát được, "Nghiên cứu của chúng ta đạt được tiến bộ lớn! Bệnh nhân có biểu hiện lâm sàng rất tốt, có lẽ không lâu sau đó...".
Đại não Tạ Vọng gần như trong nháy mắt bị làm cho choáng váng, thế giới giống như đều vỡ vụn ra, thanh âm trong tai biến mất, chỉ còn lại bóng tối trước mắt.
"Câm miệng..." Cậu lẩm bẩm ra tiếng, giọng điệu lại khàn khàn kỳ cục.
Người ở đối diện điện thoại căn bản không nghe rõ, vì thế hỏi ngược lại một câu: "Tạ tổng, ngài nói gì cơ?"
"Câm miệng!!" Tạ Vọng trong nháy mắt ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ xe, những mảnh vỡ của chiếc điện thoại vỡ tan dưới ánh mặt trời, phản chiếu ra vài tia sáng yếu ớt.
Tạ Vọng thở dốc, trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt.
Áp lực cao lập tức mang đến một trận ù tai, Tạ Vọng cúi đầu, từ sâu trong cổ họng tràn ra tiếng khóc không thành tiếng.
"Ha..." Cậu bỗng nhiên mạnh mẽ khởi động xe, phóng nhanh vào cao tốc, tốc độ xe càng ngày càng nhanh, giống như một con mãnh thú mất khống chế ở giữa dòng xe lao đi.
Nhưng cái gì cậu cũng không nghe thấy, cũng không nghe thấy tiếng chửi rủa của chủ xe khác, không nghe thấy tiếng động cơ huyên náo, chỉ có tiếng ù tai chói tai liên tục đâm vào lỗ tai cậu, cũng đâm vào đầu cậu.
Nếu như có thể chết như vậy...
Trong đầu Tạ Vọng trong nháy mắt hiện lên ý niệm như vậy, lại bị cậu gắt gao đè xuống.
Thanh Du sẽ không vui... Tiểu Thanh Quất của cậu, nói với cậu, bảo cậu phải tiếp tục sống...
Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng xẹt qua, Tạ Vọng mạnh mẽ đạp phanh, thân xe lắc lư kịch liệt một chút, theo quán tính đầu cậu đụng vào vô lăng, túi khí suýt nữa thì bật ra.
Cậu dừng lại ở phía trước cửa biệt thự quen thuộc.
Không để ý trên trán bị đụng một mảnh sưng đỏ, Tạ Vọng trực tiếp chạy thẳng về phía phòng ngủ.
Sau đó mặc cho mình ngã xuống chiếc giường lộn xộn.
Lúc này, chiếc giường dường như vẫn còn lưu lại một ít hơi thở của Lục Thanh Du được bao phủ bởi đống quần áo thuộc về anh, Tạ Vọng nằm ở giữa đống quần áo, cảm thụ được nhiệt độ bao bọc mình, giống như người kia chưa từng rời đi.
Cậu giơ tay lên che hai mắt mình, một lát sau, có chất lỏng ướt át dính vào cánh tay căng thẳng của cậu.
Bầu trời đã tối sầm lại.
Ban đêm không gió cũng không trăng, ngay cả những ngôi sao cũng bị ánh đèn thành phố che khuất.
Mọi thứ đều biến mất.
-
Một tháng sau, Tạ Vọng trầm mặt ngồi trên sô pha, nhìn thoáng qua vị bác sĩ có hơi nghiêm túc ngồi phía đối diện.
Anh ta dường như đang cân nhắc một chút rồi mới mở miệng, "Tạ tiên sinh, xin chào."
Tạ Vọng không hề động đậy chút nào, cũng không trả lời lời chào hỏi của y.
"Tôi có thể lý giải hành vi của Tạ tiên sinh." Bác sĩ cũng rất bình tĩnh, "Nhưng cậu đã bao giờ nhìn kỹ lại bản thân, bây giờ cậu đang ở trong trạng thái nào chưa?"
"Tôi tin rằng, Tạ tiên sinh bây giờ đồng ý gặp tôi, là đã đồng ý thay đổi."
Tạ Vọng rốt cục cũng giương mắt nhìn y một chút, lại không có cảm xúc gì cúi xuống.
Đôi mắt của cậu là một mảng đen kịt, không có chút ánh sáng nào, giống như hố đen có thể cắn nuốt người khác.
"Tất nhiên." Bác sĩ dừng lại, "Chúng ta có thể thử từng bước một."
Tạ Vọng thay đổi tư thế ngồi, hai tay tùy ý đan chéo vào nhau, vịn lên ghế sô pha, có thể rõ ràng nhìn thấy trên cánh tay cậu đan xen đủ loại từng vết thương sâu hoặc nông, có vài vết đã trắng bệch, có vài vết vẫn còn thấm máu, dường như đã bị ngược đãi rất nhiều lần, nhưng y và những vị bác sĩ khác—— bọn họ đều biết, đây là Tạ Vọng tự mình làm.
Mỗi khi nhớ tới Lục Thanh Du, Tạ Vọng sẽ không khống chế được chính mình rạch một vết trên người, có thể là ở cánh tay, có thể là ở nơi khác.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy vết thương ở trên cánh tay cậu, ai cũng không thể biết rõ được tình trạng.
Bác sĩ trầm mặc một lát, "Dựa theo tình huống của cậu, nhất định phải dùng thuốc mới có thể khống chế được."
Nhưng...
"Nhưng trước mắt tôi sẽ không kê cho cậu bất kỳ loại thuốc nào." Ánh mắt bác sĩ tràn đầy phức tạp, "Chính bản thân cậu có thể sẽ không thể kiểm soát được số lượng."
Tạ Vọng nghe hiểu, đây là đang nói cậu sẽ uống lung tung.
Cậu ở trong lòng khinh thường cười nhạo một tiếng, cậu đương nhiên sẽ không chủ động làm loại chuyện tìm chết này, cậu sẽ nghe lời Tiểu Thanh Quất, cố gắng sống thật tốt.
Vì vậy, cuối cùng cậu đã mở miệng trả lời: "Không."
Ánh mắt bác sĩ sáng lên, gật gật đầu, nhưng không đề cập đến đề tài này nữa, "Điều cậu cần nhất bây giờ là ngủ một giấc thật ngon."
Ánh mắt Tạ Vọng sắc bén, như thể đang dò xét.
Cậu đương nhiên cũng muốn như vậy, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu lại bắt đầu tự động phát sóng một màn cuối cùng của Lục Thanh Du, thỉnh thoảng có thể ngủ, nhưng trong mộng lại chưa bao giờ xuất hiện bóng dáng Lục Thanh Du.
Tạ Vọng nghĩ, nhất định là mình làm không đủ tốt, Tiểu Thanh Quất ngay cả trong mơ cũng không muốn gặp mình.
Vì thế, bản thân cậu cố ý khống chế sự thanh tỉnh.
Bản thân cậu là người không muốn ngủ.
Mùi hương nhẹ nhàng phảng phất trong không khí cắt đứt suy nghĩ của Tạ Vọng, cậu đột nhiên cảm thấy mí mắt có hơi nặng nề.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cậu bỗng nhiên nhớ tới ly nước mình uống lúc bắt đầu tiến vào gian phòng này.
Bác sĩ nhìn Tạ Vọng đang ngủ, mở cửa đi ra ngoài.
"Thế nào rồi?" Ánh mắt Thẩm Tụng ngoài cửa nhàn nhạt, nhìn về phía bác sĩ đi ra.
"Không được tốt cho lắm." Bác sĩ trả lời thành thật, "Theo cá nhân tôi, nếu như không sử dụng thuốc, tôi cảm thấy không có hy vọng chữa khỏi, mức độ hoang tưởng của cậu ấy rất nặng."
"Cho dù dùng thuốc..."
"Được rồi..." Thẩm Tụng thở ra một hơi, "Quên đi, coi như cũng là vì người kia..."
"Gì cơ?" Bác sĩ hỏi trong sự ngạc nhiên.
"Kê đơn thuốc cho cậu ấy đi." Thẩm Tụng xoay người, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Bác sĩ ở tại chỗ ngẩn người, trầm mặc, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt.
Cũng không biết làm như vậy là tốt hay xấu.
Tạ Vọng từ trong giấc ngủ không mộng mị tỉnh dậy, mạnh mẽ ngồi dậy, che trán, sau đó nhìn thấy thuốc và tờ ghi hướng dẫn đặt trên bàn trà.
Khóe miệng cậu lộ ra một nụ cười trào phúng, rồi lại im lặng.
Thuốc giải của cậu, đã sớm không còn ở nhân gian lạnh như băng này nữa rồi.
Tạ Vọng mở bao bì ra, cũng không thèm nhìn mà nhét mấy viên thuốc vào miệng, nuốt khan xuống.
Cổ họng truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng cậu lại rất vui với điều đó.
Cậu giơ tay lên sửa sang lại quần áo, mặc áo khoác vào, đi ra khỏi phòng.
Áo khoác che đi hết thảy vết thương trên người cậu, cũng tựa hồ che đi trái tim cậu.
Tiểu Thanh Quất, thời gian dài như vậy, anh sẽ đợi em chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất