Một Trăm Cách Ngăn Cản Thế Thân Chiếm Chỗ

Chương 16

Trước Sau
Giang Du buông đàn violin, động tác mềm nhẹ đem đàn đặt lại hộp đựng, cúi đầu nhìn thần sắc hoảng hốt của Ngụy Khả Nhiên, ở bên tai y nhẹ giọng nói, "Tôi đã sớm nói với cậu, loại người như cậu không xứng học đàn violin."

Ngụy Khả Nhiên thất hồn phách lạc bị bảo an mời ra khỏi sảnh, theo sau là hộp đàn violin bị y quên mất.

Nhìn hộp đàn tinh xảo, nguyên bản là yêu thích mà giờ phút này chỉ còn là nỗi sỉ nhục, Ngụy Khả Nhiên hiện giờ muốn phát điên mà hét lên đem cây đàn tàn nhẫn đập nát, giống như đem Đường Tây nghiền nát.

Nhưng vào lúc y chuẩn bị ra tay, liền cảm nhận cánh tay một trận đau xót, tiếp theo y bị một lực mạnh mẽ quăng xuống đất, Ngụy Khả Nhiên sợ hãi ngẩng đầu.

Người đang đứng trước mặt y đích xác là nam nhân cùng chăn chung gối với y suốt một năm nay, Kỳ Cẩm Hoàn.

Kỳ Cẩm Hoàn hiện tại nào phải người từng một mực ôn nhu với y, ánh mắt hắn nhìn y tựa như nhìn kẻ thù giết cha, Ngụy Khả Nhiên ban đầu vẫn ôm chút hi vọng hiện tại cứng đờ tại chỗ.

Trong đầu Ngụy Khả Nhiên nhớ lại những ngày Kỳ Cẩm Hoàn ôn nhu chiều chuộng y, cẩn thận như vậy, sủng nịnh như vậy, kiếp trước kiếp này đan xe chồng chéo lên nhau. Y nhớ sau khi Đường Tây chết, y quang minh chính đại đứng bên cạnh Kỳ Cẩm Hoàn, y có được nam nhân của Đường Tây, sự nghiệp của Đường Tây, thậm chí là cha mẹ của Đường Tây, y mới là người chiến thắng nhân sinh.

Nhìn mà xem, tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ, y không có thua, hết thảy đều có thể cứu vãn, chỉ cần Đường Tây chết. Chỉ cần Đường Tây chết, Kỳ Cẩm Hoàn sẽ tiếp tục yêu thương mình, chỉ cần Đường Tây chết, y sẽ có được sự nghiệp violin lừng danh, có được gia đình hiển hách.

Chỉ cần, Đường Tây chết.

Đường Tây vốn dĩ không nên tồn tại không phải sao? Để cậu ta sống đến hiện tại là do y nhân từ, chỉ cần Đường Tây biến mất, tất cả sẽ quay về đúng quỹ đạo, y sẽ thành công, tình yêu lẫn sự nghiệp thậm chí là gia đình, y mới là nhân vật chính!

Chỉ cần lần này y ra tay thật cẩn thận, không để lại nhược điểm, vậy thi sẽ không bị bắt vào tù, trở thành tù nhân, bị xử chung thân rồi chết ở nơi u ám. Y vẫn sẽ là người Kỳ Cẩm Hoàn yêu nhất, trở thành cầm sư thế giới, tiền đồ vô lượng, khiến người ta phải ghen tỵ đỏ mắt!

Đây mới là lý do y trọng sinh lần này, là để bù đắp lại lỗi lầm của quá khứ.

Kỳ Cẩm Hoàn không quan tâm Ngụy Khả Nhiên hiện tại nghĩ gì, hắn hiện tại nhìn khuôn mặt giống Đường Tây này của y là lại nhớ đến vừa rồi y mất mặt xấu hổ đứng trước Đường Tây, nghĩ đến bộ dáng nửa chết nửa sống của y khiến cho hắn nảy lên một trận kinh tởm.



Nghĩ đến chính mình vậy mà đem thứ đồ chơi này thế thân Đường Tây lâu tới vậy, Kỳ Cẩm Hoàn cảm thấy mình bị đui mù, một thứ bùn lầy dơ bẩn như vậy, có chỗ nào xứng so sánh với Tiểu Tây rực rỡ chói mắt của hắn?

Ngụy Khả Nhiên với khuôn mặt giống hệt Đường Tây lúc này đã khóc đến lê hoa đái vũ, từ thương tiếc ban đầu biến thành ghê tởm và hối hận, Kỳ Cẩm Hoàn đè giọng, lạnh lùng nói, "Cút, lập tức cút ngay cho tôi, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không hậu quả thế nào cậu tự biết."

Ngụy Khả Nhiên đến tương đối trễ, cho nên phía sau y chỉ còn hai thí sinh, phỏng vấn tuyển sinh lúc này cũng sắp kết thúc, Kỳ Cẩm Hoàn gấp không đợi được muốn lập tức chạy đến lắc lư trước mặt Đường Tây nhà hắn.

Hắn không muốn để Đường Tây phát hiện mối quan hệ của mình với Ngụy Khả Nhiên, cho dù Ngụy Khả Nhiên không muốn biến mất, hắn vẫn rất sẵn lòng giúp y một tay, để y hoàn toàn chân chính bốc hơi khỏi thế giới này.

Ngụy Khả Nhiên chưa từng thấy qua giọng điệu này của Kỳ Cẩm Hoàn, Kỳ Cẩm Hoàn ổn trọng văn nhã, đối xử với y vẫn luôn thương tiếc dịu dàng, nhưng hiện giờ người đàn ông tàn nhẫn dữ tợn kêu y cút đi là ai?

Ngụy Khả Nhiên hoảng hốt một lúc lâu vẫn không thể cử động, lúc Kỳ Cẩm Hoàn không thể nhịn nổi muốn ném y đi, Ngụy Khả Nhiên mới chậm chạp lau nước mắt vươn trên mặt, cúi đầu, mái tóc đen hơi dài che kín mắt y, tiếp theo, một trận cười quỷ dị từ yết hầu y truyền ra.

Kỳ Cẩm Hoàn thấy Ngụy Khả Nhiên lúc này đã không bình thường, vẫy vẫy tay kêu bảo tiêu bên cạnh, "Đưa cậu ta đi, tôi không muốn thấy cậu ta thêm một lần nào nữa, hiểu ý tôi chứ?"

Bảo tiêu đáp một tiếng, lôi bả vai Ngụy Khả Nhiên kéo đi, ban đầu vẫn sợ y phản kháng, nhưng trái lại Ngụy Khả Nhiên lại rất hợp tác, chỉ là tiếng cười mang rợ của y càng thêm lớn, nhìn qua còn nghĩ y đang vui vẻ ấy chứ.

Thẳng đến khi Ngụy Khả Nhiên bị kéo đi mất, Kỳ Cẩm Hoàn vẫn còn nghe thấy bên tai mình vang lên tiếng cười chói tai.

Kỳ Cẩm Hoàn đè xuống nội tâm bất an, điều chỉnh trạng thái, một lần nửa khoác lên bộ dạng ổn trọng văn nhã, ngồi ở cửa sảnh phỏng vấn chờ đợi Đường Tây.

Nửa tiếng sau, cánh cửa phòng từ từ được đẩy ra, đi phía trước là các bậc lão giáo bàn luận nội dung phỏng vấn vừa rồi, Giang Du phía sau yên lặng bước theo, vừa nhấc mắt lên đã thấy Kỳ Cẩm Hoàn ngồi ở cửa mỉm cười nhìn cậu.

Giang Du dừng bước chân, hướng các đại giáo sư nói lời cáo biệt, nhìn bọn họ rời đi rồi, tầm mắt mới một lần nữa nhìn đến Kỳ Cẩm Hoàn.

Nhìn Kỳ Cẩm Hoàn vươn tay về phía mình, nhìn bộ dáng muốn ôm của hắn, Giang Du thu hồi nụ cười vẫn luôn treo bên môi, sạch sẽ hất tay Kỳ Cẩm Hoàn, thần sắc lạnh nhạt.



Kỳ Cẩm Hoàn ngơ ngác nhìn bàn tay bị hất ra có hơi hồng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn cố gắng nặng ra một nụ cười tươi, thanh âm sủng nịnh nói, "Cậu sao vậy Tiểu Tây? Một tháng không gặp vậy mà một cái ôm cũng keo kiệt với tớ rồi?"

Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Cẩm Hoàn nhìn vào mắt Đường Tây, giờ đây không còn thân mật xấu hổ lúc xưa, mà bị thay thế thành.....nồng đậm chán ghét, như nhìn thấy một thứ rác rưởi, trong hắn lập tức căng thẳng.

Giang Duc cong môi, lộ ra một độ cung khinh bỉ, nhàn nhạt nói, "Tôi không phải là cái bãi thu gom rác thải, thu rác thải không phải nghĩa vụ của tôi."

"Tiểu Tây, cậu nói những lời như vậy là có ý gì?" Đồng tử Kỳ Cẩm Hoàn co rụt lại, trong lòng vang lên cảnh báo.

Nhìn dáng vẻ này của Kỳ Cẩm Hoàn, Giang Du thở dài, đột nhiên cảm thấy không còn thú vị, ngữ điệu cùng có phần lười biếng, "Ý trên mặt chữ, rác rưởi."

Nói xong, lấy ra văn kiện chuẩn bị từ trước vỗ vỗ lên mặt Kỳ Cẩm Hoàn, rõ ràng động tác không có lực, nhưng Kỳ Cẩm Hoàn cảm thấy nơi văn kiện này tiếp xúc sinh ra một trận bỏng rát, đau rát đến mức hắn không dám tưởng tượng bên trong văn kiện này đựng thứ gì.

Giang Du lại không cho hắn cơ hội, lưu loát đem thứ trong văn kiện lấy ra, là một đống ảnh chụp, nội dung vô cùng nóng bỏng, mà nam chính không phải người ngoài, đúng là Kỳ Cẩm Hoàn và Ngụy Khả Nhiên.

Trong nháy mắt nhìn thấy đống ảnh, Kỳ Cẩm Hoàn lập tức thấy trước mắt mình tối sầm, thiếu chút nửa đã ngất xỉu tại chỗ, hắn không thừa nhận, có chết hắn cũng không nhận.

Kỳ Cẩm Hoàn cố ổn định tinh thần, không có ý gì là muốn tiếp nhận mấy tấm ảnh nọ, dáng vẻ bại hoại giả nét kinh ngạc, môi giật giật, "Tiểu Tây, đây là cái gì? Cậu nhất định phải tin tưởng tớ, tớ không có..."

Giang Du giơ ngón trỏ lên môi mình ra dấu im lặng, nhẹ nhàng quăng những tấm ảnh lên, từng tấm từng tấm hình hương diễm như bông tuyết lả tả rơi xuống đất.

"Cẩm Hoàn, thật xin lỗi." Giang Du thanh âm bĩnh tĩnh, không một chút phập phồng.

Đôi mắt Kỳ Cẩm Hoàn lần nữa khôi phục ánh sáng, hắn thừa biết Tiểu Tây chắc chắn sẽ tin mình, "Không sao, Tiểu Tây, chỉ xin cậu hãy tin tưởng tớ chỉ yêu...."

Lời còn chưa nói hết, liền nghe thấy Giang Du tiếp tục lên tiếng, "Là tôi đánh giá cậu quá cao rồi, cậu so với rác rưởi cũng chẳng bằng, trước khi thành rác ít ra vẫn còn chút giá trị, còn cậu? kinh tởm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau