Một Trăm Cách Tự Sát (Tự Sát Nhất Bách Thức)

Chương 27: Phiên ngoại 1

Trước Sau
Bùi Thiên ngu ngốc:

Kỳ Vũ mặt không đổi sắc mà nhìn Bùi Thiên, không, chính xác là nhìn vào thứ đồ vật màu vàng cùng với lông mềm như tơ đang nằm trong ngực Bùi Thiên.

Ai đó nói xem cái thứ đồ vật màu vàng kia là gì a? người nào đó sẽ trả lời ——

“Em xem! gà nhỏ màu vàng thật đáng yêu!” Bùi Thiên vui vẻ mà vuốt bộ lông mượt như nhung của gà vàng nhỏ, giống như dâng lên vật quý mà lấy con gà con đưa đến trước mặt Kỳ Vũ, người nào đó khóe miệng co giật còn nhanh hơn.

“Cái này ở đâu ra?” Kỳ Vũ dùng ngón tay chọt chọt vào gà con dường như mới nở ra chưa được bao lâu, trừng mắt nhìn Bùi Thiên vẫn còn đang sung sướng.

Bùi Thiên nhìn cái nhíu mày thì hơi thu liễm lại, dùng âm thanh nho nhỏ nói: “Chị của anh có nhiều dư ra nên cho anh đấy.” Hắn nhìn Kỳ Vũ híp mắt hai tay bắt chéo trước ngực, vội vàng nịnh nọt cười cười: “Em nói, nên chọn tên gì cho gà con là tốt nhất?”

Kỳ Vũ thật sự không thể nghĩ ra cái gì để đáp lại, chỉ có thể dở khóc dở cười mà ha ha hai tiếng, kết quả…

“Ha Ha? A, tên cũng không tệ.” Bùi Thiên cười cười mà đem gà con nâng lên càng thêm dính sát vào mặt, “Ha Ha! Ha Ha! mày gọi là Ha Ha! Có biết không? Ha Ha Ha Ha!”

Kỳ Vũ: “…”

Không cho Bùi Thiên đắc chí được lâu, gà con đột nhiên quay đầu vỗ cánh nhảy ra khỏi bàn tay mà rơi xuống sàn nhà.

Bùi Thiên trừng lớn mắt, bắt đầu oa oa kêu to, “A con mẹ nó Ha Ha! Gà con của anh té xuống rồi! Ha Ha Ha Ha chờ chờ tao a! Ha Ha mày đứng lại đừng có chạy! Mẹ kiếp Ha Ha chạy nữa tao liền đánh mông mày! Ha Ha…!”

Kỳ Vũ gắng gượng không bật cười, xoay người đi, bả vai liên tục lay động.

Bùi Thiên xắn ống tay áo lên, điên cuồng mà xoay ngang xoay dọc đuổi theo gà con, trên đường đụng ngã hai cái ghế dựa một cái bàn, kéo xuống khăn trải bàn làm đổ mấy cái ly, cuối cùng không chú ý trán đập vào vách tường màu trắng vừa mới sơn xong, cả người vì mất trọng tâm ngã xuống sàn nhà, mà gà con hắn đang truy đuổi trong vô thức nắm vào trong tay.

“Ha Ha! Tao bắt được mày rồi! Ha Ha mày đừng nghĩ chạy được nữa!”  Bùi Thiên tức giận nắm lấy gà con, thở hổn hển đứng dậy quay đầu lại thì phát hiện bả vai Kỳ Vũ rung liên tục, đột nhiên ý thức được cái gì.



“Anh dùng gà con (*tiểu kê kê) chơi chết em ha ha…!” Bùi Thiên nổi giận đùng đùng mà đến phía sau Kỳ Vũ, sau đó nắm lấy bả vai kéo lấy người đối diện với hắn, trút giận mà đem gà con nhét vào ngực Kỳ Vũ, “Ha Ha trước tiên đưa cho em! Anh đi tiểu!”

Lông mày Kỳ Vũ dững lên, cố nín cười mà nói ra mấy chữ, ” Gà (*kê kê) của anh không phải mất rồi sao?”

“… …” Bùi Thiên ngửa mặt lên trời bi phẫn mà rống một tiếng, nặng nề giẫm chân tại chỗ rồi tiến vào toa lét dùng kê kê vẫn chưa có mất để đi tiểu.

Bùi Thiên nóng nảy:

Bùi Thiên bất mãn cau mày, chọc vào eo người đang nằm trên ghế sopha lạnh lùng nói: “Này! Em cứ khăng khăng ôm con gà ấy?”

“Không phải là anh muốn em chăm sóc sao?” Kỳ Vũ phớt lờ cúi đầu cười cười vuốt ve gà con, “Aizz, con gà này thật sự rất đáng yêu a!”

Bùi Thiên: “…”

Em cũng chưa từng nói qua kê kê của anh đáng yêu!

Tuy rằng không đáng yêu nhưng ngay cả một câu khen ngợi kê kê của anh cũng không có! Ha Ha như thế này mà có thể nói là đáng yêu?!!

Bùi Thiên đố kị! Bùi Thiên ghen rồi!

Cho nên hắn! Tức! Giận! Rồi!

Nhưng mà người yên ở phía trước cho đến bây giờ cũng không có phát hiện ra Bùi Thiên đang nóng giận, lúc này Kỳ Vũ nhìn ra lại thấy giống như đứa nhỏ bị cướp mất kẹo mình yêu thích mà trở nên cáu kỉnh, cậu quay lưng lại, vui vẻ mà vuốt ve bộ lông mượt như tơ của gà con.

Bùi Thiên nghiến răng nghiến lợi mà nhìn vào con gà đang chiếm lấy ôm ấp ấm áp của Kỳ Vũ, lúc này đáng lẽ ra phải là thời gian hắn được ôm Kỳ Vũ xem ti vi hoặc là yêu yêu!

Tại sao kẻ thức ba giữa bọn họ lại là con gà chứ?!!



…. …. Tự làm tự chịu nha, đáng đời Bùi Thiên lưu manh.

Vào ban đêm, Bùi Thiên thừa dịp Kỳ Vũ mệt mỏi đang say giấc mà vụng trộm xách lên gà con đang nằm trong giỏ bên cạnh, hùng hổ lắc lắc con gà đi đến phòng bếp, ném gà con đang mơ hồ lên trên thớt gỗ, dùng sức rút ra một con dao, mũi dao phát ra tia sáng sắc lạnh, hung hăng chỉ vào gà vàng bé nhỏ ngây thơ.

“Con mẹ mày Ha Ha! Tao muốn đem mày giết đi hầm thành canh ha ha ha…!” Bùi Thiên giơ lên bàn tay đang nắm con dao, lông mày nhíu chặt chuẩn bị muốn chém xuống!

Kỳ Vũ giả bộ ngủ đang khoát tay dựa đầu vào tường nhìn vào động tĩnh trong phòng bếp, khóe miệng dần cong lên.

Cậu biết, hắn sẽ không ra tay đấy, cậu chính là yêu hắn như vậy.

… … Tuy rằng cho dù có giết hay không thì vẫn là yêu hắn như vậy = =

Quay lại cảnh trong phòng bếp, Bùi Thiên chịu thua mà thả ra con dao, suy sụp mà hạ thấp bả vai, mặt mũi tràn đầy u sầu mà nâng lên gà con đang tỉnh tỉnh mê mê, “Ha Ha Ha Ha, mày không thể cùng tao cướp người a, kê kê của mày rất nhỏ không thể thỏa mãn được người ta ngoài chủ nhân của mày a!”

Kỳ Vũ: “…”

“Con mẹ nó! Ha Ha mày dám ị lên mặt tao!!!” Bùi Thiên trừng lớn hai mắt, rút tay về lau lau gò má, trên ngón tay là cứt gà đục đục, “Cho dù là tao nói kê kê của mày nhỏ thì cũng không được làm vậy a!!”

Gà con đập đập cánh, lông tơ màu vàng rơi xuống mấy cái, “Cạp~ cạp~ cạp~ cạp~”

“A con mẹ nó mày là gà không phải vịt!!!” Bùi Thiên điên cuồng mà dùng tay lắc lắc gà con, kết quả trùng hợp gà con lại đi ị trúng vào trong miệng Bùi Thiên.

“…Ha Ha Ha Ha tao thật sợ muốn đem mày đi hầm canh a ha ha ha…!!!” Bùi Thiên điên cuồng mà lắc lắc con gà phẫn nộ hô to.

Kỳ Vũ bên ngoài phòng bếp: “… … …”

“Cạp~ cạp~ cạp~ cạp~” gà con màu vàng vui sướng mà nhảy vọt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau