Một Trăm Loại Phương Pháp Cướp Đoạt Bảo Bối Của Nam Chính
Chương 3: Thiếu niên tóc ngắn thổi sáo điều khiển ma sóiCẩm Quang
Đêm đã khuya, Dung Hề một bên ngồi xếp bằng tịnh dưỡng, một bên tính toán thời gian.
Không còn bao lâu nữa là hừng đông, mặt trời vừa ló dạng, lôi kiếp sẽ biến mất. Đến lúc đó, y có thể mạnh dạng thở phào một hơi.
Gào gừ --
Một tiếng sói tru kéo dài trong đêm khuya, âm thanh này rất gần, giống như nó phát ra từ trên đầu y vậy.
Bách Lý Dục ở bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, là bị âm thanh của sói tru đánh thức.
Hắn ngồi dậy, thần sắc có chút lo lắng, hỏi: "Tiền bối, huynh có nghe thấy hay không?"
Dung Hề nhàn nhạt "ừ" một tiếng, đáp: "Yên tâm đi, bầy sói này sẽ không phát hiện ra chúng ta."
"Đây không phải là sói bình thường." Bách Lý Dục thấp giọng giải thích: "Đó là ma sói do những người tu đạo kia gọi đến, có thể giết chết hơn 100 người ở trong thôn nhanh như vậy đều dựa vào đám sói này."
Ma sói? Điều động ma sói?
Dung Hề nghe vậy, trong lòng lập tức nhảy lên, thấp giọng hỏi: "Cái người điều động ma sói có phải là một thiếu niên tóc ngắn thổi sáo hay không?"
Bách Lý Dục kinh ngạc trả lời: "Đúng vậy, làm sao huynh biết được?"
Ôi thôi xong!
Trong lòng Dung Hề âm thầm kêu khổ.
Có thể thổi sáo để sai khiến ma sói chỉ có một người. Hắn đã từng là đệ tử nhỏ nhất ở ma môn, bây giờ là thủ hạ của Tất Liệt-Cẩm Quang.
Thật đúng là xui xẻo, vừa mới thoát thân đã gặp phải kẻ thù!
*editor: số Dung Hề kiểu vừa thoát khỏi hang sói thì đã lao vào miệng cọp=))*
"Chúng ta phải đi nhanh lên." Dung Hề đứng lên, nói: "Ma sói có khứu giác rất nhạy, chúng ta nhất định sẽ tránh không khỏi..."
Không đúng, người Cẩm Quang muốn đuổi giết là Bách Lý Dục chứ không phải Dung Hề y. Nếu đem Bách Lý Dục đuổi ra ngoài, vậy mình sẽ an toàn... Nhưng cũng không được, nếu thật sự là đuổi giết Bách Lý Dục, vậy một mình y sẽ không trốn khỏi được lôi kiếp...
Thực là tiến thoái lưỡng nan! Thật là phiền!
"Chúng ta đi thật sao?" Bách Lý Dục rất hồi hộp hỏi.
Dung Hề đưa mắt liếc nhìn Bách Lý Dục một cái rồi lại tiếp tục trầm ngâm.
Bây giờ muốn đi cũng không được.
Tu vi của Dung Hề bây giờ nếu mang theo một Bách Lý Dục nữa thì căn bản là không có cách nào tránh né được bầy sói. Không những thế, nếu còn bị Cẩm Quang phát hiện ra thì bản thân liền xong đời.
Cho nên, không thể đi!
Dung Hề trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngươi nói bọn họ tìm một món đồ gọi là thần hồn?"
Bách Lý Dục gật gật đầu.
"Ta đoán bọn họ giết chết người trong thôn, tìm kiếm thần hồn khắp nơi, kết quả lại không tìm được. Song, sau đó lại phát hiện ngươi chạy thoát, nên mới men theo mùi của ngươi đuổi tới đây..." Dung Hề nhanh chóng phân tích: "Aizzz, đúng là trốn không thoát được...trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Bách Lý Dục hỏi.
"Trừ phi đem mùi của chúng ta che đi thì mới có thể thoát."
"Làm sao để che?"
"Dùng máu của ma sói."
Bách Lý Dục sửng sốt, hỏi lại: "Dùng máu của ma sói?"
Dung Hề gật gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần không kinh động đến đàn sói, sau đó giết chết một con là được."
Bách Lý Dục tỉnh táo lại, đáp: "Chúng ta có thể giết chết ma sói được sao?"
Dung Hề nghĩ thầm: ai u, đây là chính là một vấn đề lớn.
Nếu là trước đây, không nói đến ma sói, cho dù là Cẩm Quang đứng ở trước mặt y thì cũng phải ngoan ngoãn gọi một tiếng ma tôn. Nhưng bây giờ thì...
"Có thể." Dung Hề nói: "Bất quá cần ngươi phối hợp một chút."
"Ta có thể làm cái gì, huynh cứ việc nói." Bách Lý Dục trầm giọng, đồng ý đáp.
Dung Hề hơi kinh ngạc, hỏi hắn: "Ngươi không sợ sao?"
Trước kia, y đường đường là Đông Lâm ma tôn, hiện tại thì dù sao cũng có chút tu vi, cho nên không sợ ma sói. Nhưng Bách Lý Dục hoàn toàn là một thằng nhóc người phàm, nếu không sợ thì thật không bình thường.
"Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi." Bách Lý Dục cười khổ: "So với ma sói, ta càng sợ chết hơn."
Nói như vậy cũng đúng.
Sợ chết là bản tính của con người rồi.
"... Nếu như ta chết, phiền huynh thay ta báo thù cho người trong thôn." Bách Lý Dục cắn răng nói.
Dung Hề hơi run run, hóa ra hắn không phải hạng người ham sống sợ chết.
"Được." Dung Hề nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói mà làm thì ta khẳng định ngươi sẽ an toàn."
Dù sao đêm nay ta còn phải dựa vào ngươi để vượt qua lôi kiếp.
"Vậy huynh nói đi." Bách Lý Dục nói.
Dung Hề chụm năm ngón tay lại, trong miệng lẩm bẩm. Sau đó, từ đầu ngón tay bay ra một chút ánh sáng xanh mơn mởn. Dung Hề giơ ánh sáng kia lên nhanh chóng bắn vào trán của Bách Lý Dục.
Ánh sáng này vừa tiến vào cơ thể Bách Lý Dục, hắn liền có cảm giác cơ thể nhẹ hơn hẳn, dường như một chút trọng lượng cũng không còn.
"Ngươi trước tiên đi ra ngoài đem con sói trên đầu chúng ta dẫn đến đây." Dung Hề nói.
"Trên đầu chúng ta chỉ có một con sói sao?" Bách Lý Dục ngạc nhiên hỏi, so sánh với thực tế thì rất khác với suy nghĩ trong đầu hắn.
"Đúng, ta cảm giác được chỉ có một con, nhưng nếu cứ chậm trễ thì chốc nữa sẽ từ một con thành hai con, ba con." Dung Hề nghiêm giọng nói.
Bách Lý Dục lập tức lao ra khỏi sơn động. Có linh lực của Dung Hề tiếp ứng, một bước có thể đi thật xa, thân thể trở nên nhanh nhẹn hơn gấp nhiều lần so với lúc bình thường.
Dung Hề ngồi trong sơn động nhắm mắt ngưng tụ linh, năm giác quan tập trung quan sát bốn phía và động tĩnh của Bách Lý Dục. Hiện tại sức mạnh thần hồn của y vô cùng yếu, còn phải tiêu hao linh lực cho Bách Lý Dục, tính toán một chút, linh lực còn sót lại không nhiều. Vốn dĩ Dung Hề không muốn tiêu hao linh lực nhưng tình huống hiện tại thật bất đắc dĩ, không tiêu không được.
Dung Hề nhìn thấy Bách Lý Dục chạy ra khỏi sơn động, một đường không bằng phẳng mà chạy đi như bay, cuối cùng bò ra ngoài khe núi.
Bách Lý Dục vừa xuất hiện, ma sói trên đỉnh đầu lập tức ngẩng đầu lên mà nhe răng trợn mắt, kêu một tiếng rồi hung ác lao về phía hắn.
Ma sói có thân hình gấp đôi so với con sói bình thường, bộ lông cứng rắn, khuôn mặt dữ tợn, lúc há mồm còn lộ ra hàm răng cực kì sắc bén. Nếu chẳng may bị nó cắn phải một cái thì không chết cũng tàn phế.
Bách Lý Dục không bò lên trên mặt sườn núi, cũng không chú ý tới ma sói đã vọt tới. Đợi đến khi hắn phát hiện ra thì đã muộn.
Dung Hề mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tất cả. Y đã từng nói sẽ bảo đảm sự an toàn cho Bách Lý Dục nhưng y không có bảo đảm hắn sẽ không bị thương.
*Editor: tui nể anh thật đấy Dung Hề. Nể thật sự í. Giống như kiểu giáo viên bộ môn nói học sinh không thuộc bài thì lần sau trả lại chứ không nói là không mách giáo viên chủ nhiệm????*
Thật ra Dung Hề có thể tự mình ra tay dụ dỗ bắt giết ma sói. Nhưng làm việc đó phải tiêu hao một lượng lớn linh lực, với điều kiện hiện tại thì linh lực chính là mạng của y, là thần hộ mệnh. Cho nên tại sao y lại phải làm loại chuyện tiêu hao mạng của mình chứ?
Hơn 300 năm qua, sống thành ma tôn Đông Lâm, dù là thánh nhân cũng biến thành lãnh khốc vô tình, thành người tư lợi (làm chuyện có lợi cho mình). Cho nên lấy lợi ích của mình đặt lên hàng đầu, cơ bản là phải sống tiếp cho thật tốt. Nếu sống theo thời hiện đại là một người năm tốt chuẩn mực thì có lẽ bây giờ đến bộ xương y cũng không còn.
*Editor: thật ra thì cũng không thể trách Dung Hề ích kỷ. Nếu sống ở thời đại phong kiến thì ai cũng phải sống vì mình thôi. Tại vì thời điểm đó cực kì không công bằng, chỉ có vì mình thì mới có thể sống tốt thôi. Còn xã hội hiện đại bây giờ thì đã công bằng, nhưng công bằng ra sao thì cũng tùy thôi. Thế giới này không có công bằng tuyệt đối, vì thế mọi người phải học cách đáp lễ=)) đáp lại những người đối tốt và xấu với mình bằng việc họ đã làm cho mình=))*
Dung Hề lạnh lùng nhìn ma sói lao về phía Bách Lý Dục định cắn hắn một cái, tưởng chừng hắn nhất định sẽ bị cắn cụt một tay, thật không nghĩ đến tên này thân thể cũng nhanh nhẹn. Dù không kịp phản ứng ma sói đột ngột lao đến và trượt chân vì kinh hãi, thì trong lúc miệng sói gần kề, hắn đã nhanh nhẹn phản xạ theo bản năng mà ngã lăn vào khe núi, miễn cưỡng tránh thoát một kiếp.
Vận may này cũng thật là quá tốt. Dung Hề nghĩ thầm.
Ma sói dùng lực quá mạnh để vồ tới, vồ hụt rồi cũng không thể dừng lại kịp. Thế nên nó cũng đã rơi xuống, ngã ngất ngây con gà tây.
Bách Lý Dục ngồi dậy, cũng không quay đầu lại mà hướng về phía sơn động chạy tới.
Ma sói kêu một tiếng "ngao", nhe răng trợn mắt đuổi theo đến sát mông.
Nói cho cùng, Bách Lý Dục cũng chỉ là một người phàm, tuy có linh lực của Dung Hề tiếp ứng nhưng bất quá cũng chỉ giúp cho hắn chạy nhanh hơn thôi. Vậy nên đặt dưới sự công kích của ma sói thì thật không đáng để lọt vào mắt.
Dung Hề thầm nghĩ: lần này đoán chừng sẽ bị cắn. Nhưng không ngờ đến, Bách Lý Dục nhẹ nhàng nhảy lên, đem một đám dây leo kéo xuống chặn đường đi của ma sói.
Ma sói không kịp tránh, bị dây leo đổ ập lên người, tạm thời bị động.
Dung Hề xem nãy giờ, thầm đánh giá: uầy, cái tên này cũng thông minh đó chứ.
Dung Hề nhìn Bách Lý Dục với cặp mắt rất khác xưa.
Thấy Bách Lý Dục chạy về đến nơi, Dung Hề nhanh chóng mở mắt ra. Hồng quang từ trong mắt lóe lên, y đã sớm chuẩn bị xong hết mọi thứ, đem linh lực ngưng tụ được vẽ ra một cái lằn ngang ở cửa sơn động.
Bách Lý Dục chật vật chạy vào sơn động, ma sói phía sau đã cắn đứt dây leo, một đường như cuồng phong (giống kiểu gió bão í=))) rít gào mà đuổi tới.
"Tiền bối!" Nhìn thấy Dung Hề không có động tĩnh, Bách Lý Dục sốt ruột hô.
"Gấp cái gì?" Dung Hề lạnh lùng liếc hắn một cái.
Ở cửa sơn động, ma sói kiêu ngạo há to mồm vọt đến như thẩy muốn đem người bên trong cắn xé thành từng mảnh vụn. Nhưng mọi chuyện không được như ý nó, đầu vừa ló vào trong hang động thì bỗng nhiên có một tầng ánh sáng xanh lục mỏng manh lóe lên, ánh sáng sắc bén như lưỡi dao đem đầu của nó cắt rơi xuống đất.
Đầu ma sói lăn về phía trước, mọi việc hết thảy diễn ra rất nhanh, mới phút trước còn kêu gào thì phút sau đầu đã yên lặng rơi xuống. Mà thân thể của nó bị ánh sáng xanh lục mỏng manh như bức bình phong che ở ngoài sơn động, dấu vết bị chém thật lớn ở cổ phun ra tung toé một lượng lớn huyết dịch (máu) hôi tanh.
Dung Hề nhanh chóng thu lại ánh sáng xanh, nếu cứ để như vậy thì sẽ tiêu hao không ít linh lực của y, lòng y xót lắm.
Dung Hề đi tới nơi cái đầu sói rơi xuống, lấy một ít máu bôi lên trán, quay đầu nói với Bách Lý Dục: "Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây."
Bách Lý Dục lấy lại tinh thần, trợn mắt ngoác mồm nói: "Nó cứ như vậy...liền, liền chết đi?"
"Chứ ngươi còn muốn sao?" Dung Hề nhướn mày, hỏi: "ngươi muốn cùng nó đại chiến ba trăm hiệp à?"
"Không." Bách Lý Dục lắc đầu một cái, thầm nghĩ: chỉ là toàn bộ quá trình... quá ung dung rồi. Rõ ràng là ma sói giống như thần chết, đuổi theo đến nỗi bản thân không còn chút sức nào để chống trả. Thật không nghĩ tới, lại bị tiền bối dễ như ăn cháo giết chết.
Hắn mang theo tâm tình khó giải thích đi tới, học bộ dáng của Dung Hề ban nãy, đem máu của ma sói bôi ở mi tâm.
"Bọn họ có thể phát hiện ra ma sói đã chết hay không?" Bách Lý Dục lại bắt đầu lo lắng hỏi Dung Hề.
"Yên tâm đi." Dung Hề nói: "Ngươi phát hiện ra chỗ này thật tốt."
Đêm khuya, xung quanh đều tối đen, lại còn đang ở trong sơn động, không bị người ta dễ dàng phát hiện ra.
"Đem thi thể lôi vào." Dung Hề phát mệnh lệnh.
Bách Lý Dục nghe lệnh, thở hổn hển đem thi thể ma sói tha vào hang núi, sau đó Dung Hề đưa tay đặt xuống đất, mặt đất rung chuyển, bùn đất xung quanh đem thi thể ma sói cuốn vào hố sâu rồi dần yên tĩnh lại. Tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu, xung quanh cũng không còn mùi hôi tanh của máu sói.
Sau đó, dựa vào ánh sáng còn sót lại trong đóng lửa, Dung Hề đi đến chỗ đầu con sói, thò tay vào moi móc chỗ vết chém. Một loạt hành vi này đều rơi vào tầm mắt của Bách Lý Dục, trong mắt hắn những cảnh này đều khó diễn tả thành lời. Dung Hề móc moi một hồi cũng móc ra được một khỏa linh thạch màu đen, đi tới cửa sơn động, dùng linh lực ném xa ra ngoài.
Y đem linh thạch Cẩm Quang dùng khống chế ma sói ném đi xa. Nếu phát hiện một con sói đã mất tích thì hắn cũng chỉ nghĩ con sói đó đang ở một nơi rất xa.
Dung Hề hủy thi diệt tích đến sạch sành sanh.
"Lần này thì ổn rồi."
Dung Hề vỗ vỗ tay, ở xung quanh bố trí trận pháp che giấu hơi thở.
Hai người thu thập xong, một lát sau, đúng như những gì Dung Hề dự đoán, trên đầu lại truyền đến tiếng sói tru, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. Từ âm thanh sói tru, không cần nhìn tận mắt cũng có thể biết được bên trên có tận mấy con sói thậm chí là một đàn.
Dung Hề dựng thẳng ngón tay lên, ra hiệu Bách Lý Dục chớ có lên tiếng.
Bách Lý Dục nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu tử kia cũng thật biết trốn, tìm ở đâu cũng không thấy." âm thanh khàn khàn của nam nhân vang lên.
Hóa ra trên đầu không chỉ có sói, còn có người!
Bách Lý Dục trong lòng cả kinh, hướng tầm mắt về phía Dung Hề. Thấy y ngồi bên đó mặt không đổi sắc, một chút sợ sệt cùng căng thẳng trong lòng hắn cũng được gương mặt lạnh lùng kia trấn an.
"Yên tâm đi, chúng ta đem mấy con sói này tìm kiếm khắp ngọn núi thì thế nào cũng tìm ra hắn thôi." Một âm thanh khác lại vang lên, nghe âm thanh thì có thể suy đoán được chủ nhân giọng nói này là một thiếu niên.
Dung Hề nhận ra đó là giọng nói của Cẩm Quang.
"Tìm người không phải là trọng yếu (quan trọng nhất), mà quan trọng là... thần hồn." Lại là giọng nói của người ban đầu: "Cũng không biết thần hồn kia có ở trên người tiểu tử đó hay không."
"Aizzz... Bất quá thì bắt được hắn rồi hỏi một chút xem sao. Nhưng ta lại cảm thấy thần hồn kia có khả năng không ở nơi này. Nơi này chỉ là một cái thôn trang nhỏ dưới chân núi thì làm sao có thể có thần hồn kia?" Cẩm Quang nói.
"Ngươi không thấy người phụ nữ kia à?" Một âm thanh thuộc về một người lớn tuổi khác vang lên: "Nữ nhân kia hội khôi lỗi thuật(*), tu vi không hề thấp, thân phận của nàng nhất định không đơn giản, trở lại phải cẩn thận điều tra một chút... Con trai của người phụ nữ đó khẳng định cũng không đơn giản, chỉ cần bắt con của nàng ta hỏi một chút liền sẽ biết được."
*hội khôi lỗi thuật: Omi nghĩ đây là một loại pháp thuật í. Vì ban đầu tác giả có nhắc đến chi tiết mẹ công đưa cho công con rối bỏ trốn. Nên Omi nghĩ vậy. Nếu ai biết được chính xác nghĩa của nó thì giúp Omi chỉnh sửa nha ????
_____________
Lời của editor: Omi đang trong kì thi cuối học kì nên ra chương rất chậm. Mong mọi người thông cảm. Nếu có thời gian rảnh Omi nhất định edit sớm nhất có thể để mọi người có thể nhớ được cốt truyện và không chán nản nha. Yêu mọi người ????
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ????
Không còn bao lâu nữa là hừng đông, mặt trời vừa ló dạng, lôi kiếp sẽ biến mất. Đến lúc đó, y có thể mạnh dạng thở phào một hơi.
Gào gừ --
Một tiếng sói tru kéo dài trong đêm khuya, âm thanh này rất gần, giống như nó phát ra từ trên đầu y vậy.
Bách Lý Dục ở bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, là bị âm thanh của sói tru đánh thức.
Hắn ngồi dậy, thần sắc có chút lo lắng, hỏi: "Tiền bối, huynh có nghe thấy hay không?"
Dung Hề nhàn nhạt "ừ" một tiếng, đáp: "Yên tâm đi, bầy sói này sẽ không phát hiện ra chúng ta."
"Đây không phải là sói bình thường." Bách Lý Dục thấp giọng giải thích: "Đó là ma sói do những người tu đạo kia gọi đến, có thể giết chết hơn 100 người ở trong thôn nhanh như vậy đều dựa vào đám sói này."
Ma sói? Điều động ma sói?
Dung Hề nghe vậy, trong lòng lập tức nhảy lên, thấp giọng hỏi: "Cái người điều động ma sói có phải là một thiếu niên tóc ngắn thổi sáo hay không?"
Bách Lý Dục kinh ngạc trả lời: "Đúng vậy, làm sao huynh biết được?"
Ôi thôi xong!
Trong lòng Dung Hề âm thầm kêu khổ.
Có thể thổi sáo để sai khiến ma sói chỉ có một người. Hắn đã từng là đệ tử nhỏ nhất ở ma môn, bây giờ là thủ hạ của Tất Liệt-Cẩm Quang.
Thật đúng là xui xẻo, vừa mới thoát thân đã gặp phải kẻ thù!
*editor: số Dung Hề kiểu vừa thoát khỏi hang sói thì đã lao vào miệng cọp=))*
"Chúng ta phải đi nhanh lên." Dung Hề đứng lên, nói: "Ma sói có khứu giác rất nhạy, chúng ta nhất định sẽ tránh không khỏi..."
Không đúng, người Cẩm Quang muốn đuổi giết là Bách Lý Dục chứ không phải Dung Hề y. Nếu đem Bách Lý Dục đuổi ra ngoài, vậy mình sẽ an toàn... Nhưng cũng không được, nếu thật sự là đuổi giết Bách Lý Dục, vậy một mình y sẽ không trốn khỏi được lôi kiếp...
Thực là tiến thoái lưỡng nan! Thật là phiền!
"Chúng ta đi thật sao?" Bách Lý Dục rất hồi hộp hỏi.
Dung Hề đưa mắt liếc nhìn Bách Lý Dục một cái rồi lại tiếp tục trầm ngâm.
Bây giờ muốn đi cũng không được.
Tu vi của Dung Hề bây giờ nếu mang theo một Bách Lý Dục nữa thì căn bản là không có cách nào tránh né được bầy sói. Không những thế, nếu còn bị Cẩm Quang phát hiện ra thì bản thân liền xong đời.
Cho nên, không thể đi!
Dung Hề trầm ngâm chốc lát, nói: "Ngươi nói bọn họ tìm một món đồ gọi là thần hồn?"
Bách Lý Dục gật gật đầu.
"Ta đoán bọn họ giết chết người trong thôn, tìm kiếm thần hồn khắp nơi, kết quả lại không tìm được. Song, sau đó lại phát hiện ngươi chạy thoát, nên mới men theo mùi của ngươi đuổi tới đây..." Dung Hề nhanh chóng phân tích: "Aizzz, đúng là trốn không thoát được...trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Bách Lý Dục hỏi.
"Trừ phi đem mùi của chúng ta che đi thì mới có thể thoát."
"Làm sao để che?"
"Dùng máu của ma sói."
Bách Lý Dục sửng sốt, hỏi lại: "Dùng máu của ma sói?"
Dung Hề gật gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần không kinh động đến đàn sói, sau đó giết chết một con là được."
Bách Lý Dục tỉnh táo lại, đáp: "Chúng ta có thể giết chết ma sói được sao?"
Dung Hề nghĩ thầm: ai u, đây là chính là một vấn đề lớn.
Nếu là trước đây, không nói đến ma sói, cho dù là Cẩm Quang đứng ở trước mặt y thì cũng phải ngoan ngoãn gọi một tiếng ma tôn. Nhưng bây giờ thì...
"Có thể." Dung Hề nói: "Bất quá cần ngươi phối hợp một chút."
"Ta có thể làm cái gì, huynh cứ việc nói." Bách Lý Dục trầm giọng, đồng ý đáp.
Dung Hề hơi kinh ngạc, hỏi hắn: "Ngươi không sợ sao?"
Trước kia, y đường đường là Đông Lâm ma tôn, hiện tại thì dù sao cũng có chút tu vi, cho nên không sợ ma sói. Nhưng Bách Lý Dục hoàn toàn là một thằng nhóc người phàm, nếu không sợ thì thật không bình thường.
"Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi." Bách Lý Dục cười khổ: "So với ma sói, ta càng sợ chết hơn."
Nói như vậy cũng đúng.
Sợ chết là bản tính của con người rồi.
"... Nếu như ta chết, phiền huynh thay ta báo thù cho người trong thôn." Bách Lý Dục cắn răng nói.
Dung Hề hơi run run, hóa ra hắn không phải hạng người ham sống sợ chết.
"Được." Dung Hề nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói mà làm thì ta khẳng định ngươi sẽ an toàn."
Dù sao đêm nay ta còn phải dựa vào ngươi để vượt qua lôi kiếp.
"Vậy huynh nói đi." Bách Lý Dục nói.
Dung Hề chụm năm ngón tay lại, trong miệng lẩm bẩm. Sau đó, từ đầu ngón tay bay ra một chút ánh sáng xanh mơn mởn. Dung Hề giơ ánh sáng kia lên nhanh chóng bắn vào trán của Bách Lý Dục.
Ánh sáng này vừa tiến vào cơ thể Bách Lý Dục, hắn liền có cảm giác cơ thể nhẹ hơn hẳn, dường như một chút trọng lượng cũng không còn.
"Ngươi trước tiên đi ra ngoài đem con sói trên đầu chúng ta dẫn đến đây." Dung Hề nói.
"Trên đầu chúng ta chỉ có một con sói sao?" Bách Lý Dục ngạc nhiên hỏi, so sánh với thực tế thì rất khác với suy nghĩ trong đầu hắn.
"Đúng, ta cảm giác được chỉ có một con, nhưng nếu cứ chậm trễ thì chốc nữa sẽ từ một con thành hai con, ba con." Dung Hề nghiêm giọng nói.
Bách Lý Dục lập tức lao ra khỏi sơn động. Có linh lực của Dung Hề tiếp ứng, một bước có thể đi thật xa, thân thể trở nên nhanh nhẹn hơn gấp nhiều lần so với lúc bình thường.
Dung Hề ngồi trong sơn động nhắm mắt ngưng tụ linh, năm giác quan tập trung quan sát bốn phía và động tĩnh của Bách Lý Dục. Hiện tại sức mạnh thần hồn của y vô cùng yếu, còn phải tiêu hao linh lực cho Bách Lý Dục, tính toán một chút, linh lực còn sót lại không nhiều. Vốn dĩ Dung Hề không muốn tiêu hao linh lực nhưng tình huống hiện tại thật bất đắc dĩ, không tiêu không được.
Dung Hề nhìn thấy Bách Lý Dục chạy ra khỏi sơn động, một đường không bằng phẳng mà chạy đi như bay, cuối cùng bò ra ngoài khe núi.
Bách Lý Dục vừa xuất hiện, ma sói trên đỉnh đầu lập tức ngẩng đầu lên mà nhe răng trợn mắt, kêu một tiếng rồi hung ác lao về phía hắn.
Ma sói có thân hình gấp đôi so với con sói bình thường, bộ lông cứng rắn, khuôn mặt dữ tợn, lúc há mồm còn lộ ra hàm răng cực kì sắc bén. Nếu chẳng may bị nó cắn phải một cái thì không chết cũng tàn phế.
Bách Lý Dục không bò lên trên mặt sườn núi, cũng không chú ý tới ma sói đã vọt tới. Đợi đến khi hắn phát hiện ra thì đã muộn.
Dung Hề mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tất cả. Y đã từng nói sẽ bảo đảm sự an toàn cho Bách Lý Dục nhưng y không có bảo đảm hắn sẽ không bị thương.
*Editor: tui nể anh thật đấy Dung Hề. Nể thật sự í. Giống như kiểu giáo viên bộ môn nói học sinh không thuộc bài thì lần sau trả lại chứ không nói là không mách giáo viên chủ nhiệm????*
Thật ra Dung Hề có thể tự mình ra tay dụ dỗ bắt giết ma sói. Nhưng làm việc đó phải tiêu hao một lượng lớn linh lực, với điều kiện hiện tại thì linh lực chính là mạng của y, là thần hộ mệnh. Cho nên tại sao y lại phải làm loại chuyện tiêu hao mạng của mình chứ?
Hơn 300 năm qua, sống thành ma tôn Đông Lâm, dù là thánh nhân cũng biến thành lãnh khốc vô tình, thành người tư lợi (làm chuyện có lợi cho mình). Cho nên lấy lợi ích của mình đặt lên hàng đầu, cơ bản là phải sống tiếp cho thật tốt. Nếu sống theo thời hiện đại là một người năm tốt chuẩn mực thì có lẽ bây giờ đến bộ xương y cũng không còn.
*Editor: thật ra thì cũng không thể trách Dung Hề ích kỷ. Nếu sống ở thời đại phong kiến thì ai cũng phải sống vì mình thôi. Tại vì thời điểm đó cực kì không công bằng, chỉ có vì mình thì mới có thể sống tốt thôi. Còn xã hội hiện đại bây giờ thì đã công bằng, nhưng công bằng ra sao thì cũng tùy thôi. Thế giới này không có công bằng tuyệt đối, vì thế mọi người phải học cách đáp lễ=)) đáp lại những người đối tốt và xấu với mình bằng việc họ đã làm cho mình=))*
Dung Hề lạnh lùng nhìn ma sói lao về phía Bách Lý Dục định cắn hắn một cái, tưởng chừng hắn nhất định sẽ bị cắn cụt một tay, thật không nghĩ đến tên này thân thể cũng nhanh nhẹn. Dù không kịp phản ứng ma sói đột ngột lao đến và trượt chân vì kinh hãi, thì trong lúc miệng sói gần kề, hắn đã nhanh nhẹn phản xạ theo bản năng mà ngã lăn vào khe núi, miễn cưỡng tránh thoát một kiếp.
Vận may này cũng thật là quá tốt. Dung Hề nghĩ thầm.
Ma sói dùng lực quá mạnh để vồ tới, vồ hụt rồi cũng không thể dừng lại kịp. Thế nên nó cũng đã rơi xuống, ngã ngất ngây con gà tây.
Bách Lý Dục ngồi dậy, cũng không quay đầu lại mà hướng về phía sơn động chạy tới.
Ma sói kêu một tiếng "ngao", nhe răng trợn mắt đuổi theo đến sát mông.
Nói cho cùng, Bách Lý Dục cũng chỉ là một người phàm, tuy có linh lực của Dung Hề tiếp ứng nhưng bất quá cũng chỉ giúp cho hắn chạy nhanh hơn thôi. Vậy nên đặt dưới sự công kích của ma sói thì thật không đáng để lọt vào mắt.
Dung Hề thầm nghĩ: lần này đoán chừng sẽ bị cắn. Nhưng không ngờ đến, Bách Lý Dục nhẹ nhàng nhảy lên, đem một đám dây leo kéo xuống chặn đường đi của ma sói.
Ma sói không kịp tránh, bị dây leo đổ ập lên người, tạm thời bị động.
Dung Hề xem nãy giờ, thầm đánh giá: uầy, cái tên này cũng thông minh đó chứ.
Dung Hề nhìn Bách Lý Dục với cặp mắt rất khác xưa.
Thấy Bách Lý Dục chạy về đến nơi, Dung Hề nhanh chóng mở mắt ra. Hồng quang từ trong mắt lóe lên, y đã sớm chuẩn bị xong hết mọi thứ, đem linh lực ngưng tụ được vẽ ra một cái lằn ngang ở cửa sơn động.
Bách Lý Dục chật vật chạy vào sơn động, ma sói phía sau đã cắn đứt dây leo, một đường như cuồng phong (giống kiểu gió bão í=))) rít gào mà đuổi tới.
"Tiền bối!" Nhìn thấy Dung Hề không có động tĩnh, Bách Lý Dục sốt ruột hô.
"Gấp cái gì?" Dung Hề lạnh lùng liếc hắn một cái.
Ở cửa sơn động, ma sói kiêu ngạo há to mồm vọt đến như thẩy muốn đem người bên trong cắn xé thành từng mảnh vụn. Nhưng mọi chuyện không được như ý nó, đầu vừa ló vào trong hang động thì bỗng nhiên có một tầng ánh sáng xanh lục mỏng manh lóe lên, ánh sáng sắc bén như lưỡi dao đem đầu của nó cắt rơi xuống đất.
Đầu ma sói lăn về phía trước, mọi việc hết thảy diễn ra rất nhanh, mới phút trước còn kêu gào thì phút sau đầu đã yên lặng rơi xuống. Mà thân thể của nó bị ánh sáng xanh lục mỏng manh như bức bình phong che ở ngoài sơn động, dấu vết bị chém thật lớn ở cổ phun ra tung toé một lượng lớn huyết dịch (máu) hôi tanh.
Dung Hề nhanh chóng thu lại ánh sáng xanh, nếu cứ để như vậy thì sẽ tiêu hao không ít linh lực của y, lòng y xót lắm.
Dung Hề đi tới nơi cái đầu sói rơi xuống, lấy một ít máu bôi lên trán, quay đầu nói với Bách Lý Dục: "Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây."
Bách Lý Dục lấy lại tinh thần, trợn mắt ngoác mồm nói: "Nó cứ như vậy...liền, liền chết đi?"
"Chứ ngươi còn muốn sao?" Dung Hề nhướn mày, hỏi: "ngươi muốn cùng nó đại chiến ba trăm hiệp à?"
"Không." Bách Lý Dục lắc đầu một cái, thầm nghĩ: chỉ là toàn bộ quá trình... quá ung dung rồi. Rõ ràng là ma sói giống như thần chết, đuổi theo đến nỗi bản thân không còn chút sức nào để chống trả. Thật không nghĩ tới, lại bị tiền bối dễ như ăn cháo giết chết.
Hắn mang theo tâm tình khó giải thích đi tới, học bộ dáng của Dung Hề ban nãy, đem máu của ma sói bôi ở mi tâm.
"Bọn họ có thể phát hiện ra ma sói đã chết hay không?" Bách Lý Dục lại bắt đầu lo lắng hỏi Dung Hề.
"Yên tâm đi." Dung Hề nói: "Ngươi phát hiện ra chỗ này thật tốt."
Đêm khuya, xung quanh đều tối đen, lại còn đang ở trong sơn động, không bị người ta dễ dàng phát hiện ra.
"Đem thi thể lôi vào." Dung Hề phát mệnh lệnh.
Bách Lý Dục nghe lệnh, thở hổn hển đem thi thể ma sói tha vào hang núi, sau đó Dung Hề đưa tay đặt xuống đất, mặt đất rung chuyển, bùn đất xung quanh đem thi thể ma sói cuốn vào hố sâu rồi dần yên tĩnh lại. Tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu, xung quanh cũng không còn mùi hôi tanh của máu sói.
Sau đó, dựa vào ánh sáng còn sót lại trong đóng lửa, Dung Hề đi đến chỗ đầu con sói, thò tay vào moi móc chỗ vết chém. Một loạt hành vi này đều rơi vào tầm mắt của Bách Lý Dục, trong mắt hắn những cảnh này đều khó diễn tả thành lời. Dung Hề móc moi một hồi cũng móc ra được một khỏa linh thạch màu đen, đi tới cửa sơn động, dùng linh lực ném xa ra ngoài.
Y đem linh thạch Cẩm Quang dùng khống chế ma sói ném đi xa. Nếu phát hiện một con sói đã mất tích thì hắn cũng chỉ nghĩ con sói đó đang ở một nơi rất xa.
Dung Hề hủy thi diệt tích đến sạch sành sanh.
"Lần này thì ổn rồi."
Dung Hề vỗ vỗ tay, ở xung quanh bố trí trận pháp che giấu hơi thở.
Hai người thu thập xong, một lát sau, đúng như những gì Dung Hề dự đoán, trên đầu lại truyền đến tiếng sói tru, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. Từ âm thanh sói tru, không cần nhìn tận mắt cũng có thể biết được bên trên có tận mấy con sói thậm chí là một đàn.
Dung Hề dựng thẳng ngón tay lên, ra hiệu Bách Lý Dục chớ có lên tiếng.
Bách Lý Dục nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu tử kia cũng thật biết trốn, tìm ở đâu cũng không thấy." âm thanh khàn khàn của nam nhân vang lên.
Hóa ra trên đầu không chỉ có sói, còn có người!
Bách Lý Dục trong lòng cả kinh, hướng tầm mắt về phía Dung Hề. Thấy y ngồi bên đó mặt không đổi sắc, một chút sợ sệt cùng căng thẳng trong lòng hắn cũng được gương mặt lạnh lùng kia trấn an.
"Yên tâm đi, chúng ta đem mấy con sói này tìm kiếm khắp ngọn núi thì thế nào cũng tìm ra hắn thôi." Một âm thanh khác lại vang lên, nghe âm thanh thì có thể suy đoán được chủ nhân giọng nói này là một thiếu niên.
Dung Hề nhận ra đó là giọng nói của Cẩm Quang.
"Tìm người không phải là trọng yếu (quan trọng nhất), mà quan trọng là... thần hồn." Lại là giọng nói của người ban đầu: "Cũng không biết thần hồn kia có ở trên người tiểu tử đó hay không."
"Aizzz... Bất quá thì bắt được hắn rồi hỏi một chút xem sao. Nhưng ta lại cảm thấy thần hồn kia có khả năng không ở nơi này. Nơi này chỉ là một cái thôn trang nhỏ dưới chân núi thì làm sao có thể có thần hồn kia?" Cẩm Quang nói.
"Ngươi không thấy người phụ nữ kia à?" Một âm thanh thuộc về một người lớn tuổi khác vang lên: "Nữ nhân kia hội khôi lỗi thuật(*), tu vi không hề thấp, thân phận của nàng nhất định không đơn giản, trở lại phải cẩn thận điều tra một chút... Con trai của người phụ nữ đó khẳng định cũng không đơn giản, chỉ cần bắt con của nàng ta hỏi một chút liền sẽ biết được."
*hội khôi lỗi thuật: Omi nghĩ đây là một loại pháp thuật í. Vì ban đầu tác giả có nhắc đến chi tiết mẹ công đưa cho công con rối bỏ trốn. Nên Omi nghĩ vậy. Nếu ai biết được chính xác nghĩa của nó thì giúp Omi chỉnh sửa nha ????
_____________
Lời của editor: Omi đang trong kì thi cuối học kì nên ra chương rất chậm. Mong mọi người thông cảm. Nếu có thời gian rảnh Omi nhất định edit sớm nhất có thể để mọi người có thể nhớ được cốt truyện và không chán nản nha. Yêu mọi người ????
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất