Một Trăm Loại Phương Pháp Cướp Đoạt Bảo Bối Của Nam Chính
Chương 6: Thuấn Hành Ngàn Dặm
Nghe vậy, Bách Lý Dục lập tức rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, cho Dung Hề một cái đại lễ: "Cảm tạ ân công! Cảm tạ ân công!"
Dung Hề trong lòng chột dạ, không dám nhận đại lễ của Bách Lý Dục liền khéo léo né tránh, đáp: "Ngươi đứng lên trước đã, ngươi không biết dưới gối nam nhi là vàng sao? Đừng có hở một chút đã vội vàng quỳ xuống!"
Bách Lý Dục không cho lời Dung Hề nói là đúng, nghiêm mặt đáp trả: "Huynh giúp ta nhiều như vậy. Quỳ một chút có tính là gì."
Nhóc con, ta cứu ngươi cũng là có nguyên nhân, trên cuộc đời này tuyệt đối sẽ không có người nào vô duyên vô cớ làm người lương thiện.
Dung Hề hiển nhiên sẽ không đem sự thật nói ra, y nâng Bách Lý Dục đứng lên, dùng một gương mặt tự cho là ôn hòa nói: "Chúng ta đi xem linh hồn của mẹ ngươi trước đi, những chuyện này để sau rồi nói."
"Được!" Bách Lý Dục vội vàng đứng lên, hướng về phía dưới chân núi mà đi.
Dung Hề cân nhắc một lát, vừa đi vừa hỏi: "Nghe bọn họ nói muốn đi tìm thần hồn gì đó, ngươi biết thần hôn đó ở đâu không?"
Bách Lý Dục lắc đầu một cái, đáp: "Ta không biết."
Không biết?
Đúng, ban đầu nam chính không biết ngọc bội chính là thần hồn.
Dung Hề lại thay đổi cách hỏi: "Trước khi ngươi bỏ trốn, mẹ ngươi có đưa cho ngươi thứ gì không? Có khi nào nó là thần hồn không?"
Bách Lý Dục hơi run run, sau đó lắc đầu một cái: "Không có."
Không có?
Hắn cư nhiên lại trả lời không có!!!
Khi nãy thì mở mồm luôn miệng gọi ân công ân công, cả người bày ra một bộ dáng cảm ân đái đức(*), còn nhiều lần đòi báo đáp. Dung Hề cho rằng hắn đối với mình đã buông lỏng cảnh giác, nên sẽ trả lời tương đương với sự tín nhiệm hắn dành cho mình. Không nghĩ tới hắn cư nhiên lại trả lời "không có".
*cảm ân đái đức: trích trong lời dạy đức của Khổng Tử. Có thể hiểu nơm na là một người sống có đạo đức và biết ơn với những người có ơn với mình. Tóm là là thanh niên 5 tốt của hiện đại (mấy cái này là mình đọc trên gg và ghép lại với nhau nên không chắc lắm. Bạn nào biết thì cmt cho mình biết với nha????)*
Tiểu tử này thật là...tiểu tiểu niên kỷ(*) lòng dạ thâm sâu khó lường kia đã tính là gì!
* tiểu tiểu niên kỷ: là bộ 3 quyển tiểu thuyết về hình sự tội phạm Thiên Niên Kỷ được bán chạy nhất của cố nhà văn Stieg Larsson.*
Dung Hề âm thầm đay nghiến.
Dung Hề suy tư trong chốc lát, khẽ mỉm cười nghĩ thầm: nếu Bách Lý Dục chưa hoàn toàn tín nhiệm mình, vậy thì mình phải cố gắng một chút làm cho hắn hoàn toàn tin tưởng vậy. Cuối cùng hắn sẽ đem vị trí của ngọc bội nói cho mình biết!
*Editor: ôi giào ôi. Mơ đẹp thế anh ạ. Kế sách của anh chưa được hoàn mỹ đâu. Tin tôi đi. Phải thêm một vài chi tiết nữa thì mới hoàn mỹ. Mà chi tiết đó là gì thì anh phải tự nghĩ...*
"Cứ đi tiếp như này thì khi nào mới đến nơi?" Dung Hề hỏi: "Ngươi không sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm sao?"
Bách Lý Dục ở phía trước vội vội vàng vàng lên đường, nghe Dung Hề hỏi liền uể oải trả lời: "Sẽ không. Nếu ta biết sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm thì đã sớm về tới trong thôn rồi."
"Thuấn Hành Ngàn Dặm là công pháp cơ bản nhất của tu sĩ, để ta dạy cho ngươi". Dung Hề chuẩn bị dạy Bách Lý Dục một chiêu cơ bản để rút ngắn quan hệ thì bị Bách Lý Dục không thức thời đáp: "Cảm tạ ý tốt của tiền bối, nhưng ta không có tu vi, học Thuấn Hành Ngàn Dặm gì đó chỉ làm tốn thời gian của tiền bối..."
"Ngu ngốc! Ngươi bây giờ không có linh lực nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có." Dung Hề đi đến trước mặt Bách Lý Dục, ngăn cản lộ trình của hắn, hai tay đặt lên bả vai của hắn nhẹ giọng dụ dỗ: "Bây giờ ngươi cùng ta học tập, lát nữa ta truyền linh lực cho ngươi, chúng ta sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm đi vào trong thôn trước, như vậy so với việc đi bộ thì thoải mái hơn nhiều, có được không?"
Bách Lý Dục ngẩn ra, tay chân luống cuống nói: "Thời gian khẩn trương ta không học được, ta không muốn làm trễ nãi thời gian..."
Dung Hề không thèm phí lời với hắn, lập tức động thủ tại mi tâm của hắn một chút, nói: "Ngươi đọc thầm ở trong lòng câu 'đi tới như gió, Thuấn Hành Ngàn Dặm' đi".
Bách Lý Dục cảm giác đầu óc mình ầm ầm một tiếng, giống như có thứ gì xông vào đầu óc, âm thanh Dung Hề vang vọng ở bên tai, hắn theo bản năng mà thì thầm: "Đi tới như gió, Thuấn Hành Ngàn Dặm..."
Phút chốc, trong đầu xuất hiện một đạo ánh sáng xanh lục, tia sáng kia thuận theo kỳ kinh bát mạch(*) chảy xuôi xuống, đến chỗ nào thì chỗ đó liền ấm áp như xuân, cuối cùng cả người đều ấm áp, vô cùng thoải mái.
*kỳ kinh bát mạch: gồm Mạch Xung, Mạch âm kiểu, Mạch Đới, Mạch Dương kiểu, Mạch Đốc, Mạch âm duy, Mạch Nhâm, Mạch Dương duy*
Hắn lại có cảm giác ai đó vỗ vỗ bờ vai hắn dặn dò: "Nhớ kỹ cái cảm giác này, nếu như tương lai ngươi có linh lực thì cứ dựa theo phương thức ta dạy ngươi vừa rồi mà vận hành linh lực".
Bách Lý Dục có thể cảm nhận được khi Dung Hề đẩy hắn một cái thì có một lượng nhỏ linh lực rất ôn hòa chui vào cơ thể hắn, Bách Lý Dục theo bản năng nói: "Đi tới như gió, Thuấn Hành Ngàn Dặm..."
Trong nháy mắt, Bách Lý Dục cảm thấy thân thể mình vô cùng mềm mại, cơ hồ là theo bản năng, hắn hướng về phía dưới chân núi mà lao xuống. Bách Lý Dục cảm giác bản thân mình ngay lúc này như một cơn gió, dường như mỗi bước đi đều nhanh vô cùng, khoảng cách mỗi một bước ước chừng là một trượng.
Đột nhiên tốc độ tăng nhanh, bên tai nổi lên tiếng gió vù vù thổi qua khuôn mặt. Người ở bên cạnh lại đuổi tới, nói bên tai hắn: "Linh lực truyền cho ngươi không nhiều nên tốc độ chỉ có thể như vậy. Nếu sau này ngươi tu luyện linh lực thì có thể đạt đến tốc độ cực nhanh".
Âm thanh của ngươi kia rất ôn hòa nhưng bên trong sự ôn hòa đó là một sự ngạo mạn.
Bách Lý Dục từ lâu đã biết người bên cạnh này tính tình không nhỏ càng không dễ ở chung. Nhưng đối phương lại giúp đỡ mình nhiều lần, tâm địa lại không xấu. Tóm lại y chính là ân nhân của mình.
Vừa rồi Bách Lý Dục cũng không cố ý nói dối, chỉ là trước khi chết mẹ hắn có dặn dò dù có bị thiên đinh vạn chúc(*) cũng không được nói chuyện của ngọc bội cho bất kì ai.
*thiên đinh vạn chúc: là những biện pháp tra khảo tù nhân (mình không chắc lắm vì gg không có nghĩa nên bạn nào biết thì giúp mình nhé????).
Đối phương cứu hắn nhiều lần, còn dạy Thuấn Hành Ngàn Dặm cho hắn. Bách Lý Dục cảm thấy hơi áy náy, nghĩ thầm: nếu sau này có cơ hội sẽ báo đáp y thật tốt.
Bên này, Bách Lý Dục cảm xúc ngổn ngang chồng chất thì Dung Hề ở bên cạnh đang cảm thấy kinh ngạc, y không nghĩ đến lần đầu tiên Bách Lý Dục dùng Thuấn Hành Ngàn Dặm lại dễ dàng, trôi chảy như vậy.
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Dung Hề vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Y đang chờ đợi thời cơ khi Bách Lý Dục xảy ra vấn đề thì sẽ đỡ lấy hắn, đối phương nhất định sẽ cảm kích y và độ hảo cảm đối với y chắc chắn sẽ tăng lên. Nhưng đáng tiếc thay vì từ lúc còn trên núi đến lúc xuống núi cũng chưa từng thấy Bách Lý Dục đụng vào thân cây hay mất thăng bằng và nhiều vấn đề khác xảy ra.
Dung Hề có chút buồn bực.
Hắn cư nhiên vừa học liền biết, cái loại tư chất này so với ba tên đệ tử kia của y còn cao hơn gấp nhiều lần.
Đến chân núi, Bách Lý Dục tăng nhanh tốc độ như một cơn gió vọt vào bên trong thôn.
Cách thôn một khoảng rất xa nhưng Dung Hề cũng ngửi thấy được mùi máu tanh trong thôn, y cùng Bách Lý Dục đi vào bên trong. Dọc đường đi là mấy cổ thi thể nằm lung ta lung tung khắp nơi, toàn bộ đều bị sói xé đến chia năm xẻ bảy. Cái chết thực sự quá thê thảm, những người chết đều là người trong thôn.
Dung Hề nhíu nhíu mày ngẫm nghĩ: tại sao Cẩm Quang lại từ một nơi rất xa chạy đến đây giết người đoạt hồn?
Dung Hề mặc dù là người tu ma nhưng trước khi xuyên vào quyển sách này thì y cũng là một thanh niên 5 tốt, đặc biệt cũng không thích hành vi đánh đánh giết giết. Cho đến khi xuyên qua làm người tu ma thì y cũng đã lập ra cho mình một quy tắc "ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi", y cũng đã đem quy tắc của mình dạy cho ba tên đồ đệ. Nếu trong tình huống bình thường, bọn Cẩm Quang sẽ không giết người lung tung...
Nhưng cũng không nhất định.
Ngay cả y bọn chúng cũng dám phản bội thì có chuyện gì bọn chúng không thể làm?
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngẫm đi ngẫm lại vẫn là nên tự mình sống tiếp.
Dung Hề cười khổ lắc đầu, cất bước đi vào trong thôn.
Dung Hề mặt không đổi sắc đi qua từng cổ thi thể, đi đến bên trong mới nhận ra đây là một thôn trang khá nhỏ, ước chừng được mấy chục hộ.
Trên đường đi, Bách Lý Dục cũng chưa từng dừng lại, vọt thẳng vào căn nhà lá ở giữa thôn. Có lẽ bên trong không có thứ cần tìm, hắn liền chạy về phía mấy cổ thi thể trên mặt đất.
Dung Hề dùng chút linh lực điều tra bốn phía nhằm để ý có người xung quanh hay không.
Bách Lý Dục ở trên mặt đất bò qua bò lại nhưng cũng chẳng tìm được gì.
Dung Hề dùng linh lực của mình nhìn toàn bộ thôn trang, phát hiện có một cổ thi thể bị trói trên cây cột cách đó không xa bị chém đứt tứ chi và đầu, phần da cũng bị lột xuống.
Quay đầu nhìn Bách Lý Dục, thấy hắn còn ở trên đất tìm kiếm lung ta lung tung. Dung Hề nhìn đến mất kiên nhẫn, đi tới kéo cổ áo hắn, xách hắn đến chỗ cây cột kia.
"Ngươi nhìn xem người này có phải là mẹ ngươi không?" . Ngôn Tình Hay
Bách Lý Dục bị xách tới, liếc nhìn bộ thi thể bị chia năm xẻ bảy kia, cả người cứng ngắc, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rít gào quái lạ. Hắn đứng tại chỗ một lát, sau đó như điên vọt tới phía cây cột gọi: "Mẹ...mẹ..."
______________
Editor: ay go! Dạo này mình ngủ không được nên không có tâm trạng edit. Thật không ngờ mình đã dừng lại nửa tháng! Thời gian trôi nhanh thật sự, Omi thấy có lỗi quá nên lia lịa đi edit chương mới đây. Omi sẽ cố gắng không để chuyện tư vào chuyện tư nữa=)). Sẽ cố gắng làm một editor năng xuất✌
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ????
Dung Hề trong lòng chột dạ, không dám nhận đại lễ của Bách Lý Dục liền khéo léo né tránh, đáp: "Ngươi đứng lên trước đã, ngươi không biết dưới gối nam nhi là vàng sao? Đừng có hở một chút đã vội vàng quỳ xuống!"
Bách Lý Dục không cho lời Dung Hề nói là đúng, nghiêm mặt đáp trả: "Huynh giúp ta nhiều như vậy. Quỳ một chút có tính là gì."
Nhóc con, ta cứu ngươi cũng là có nguyên nhân, trên cuộc đời này tuyệt đối sẽ không có người nào vô duyên vô cớ làm người lương thiện.
Dung Hề hiển nhiên sẽ không đem sự thật nói ra, y nâng Bách Lý Dục đứng lên, dùng một gương mặt tự cho là ôn hòa nói: "Chúng ta đi xem linh hồn của mẹ ngươi trước đi, những chuyện này để sau rồi nói."
"Được!" Bách Lý Dục vội vàng đứng lên, hướng về phía dưới chân núi mà đi.
Dung Hề cân nhắc một lát, vừa đi vừa hỏi: "Nghe bọn họ nói muốn đi tìm thần hồn gì đó, ngươi biết thần hôn đó ở đâu không?"
Bách Lý Dục lắc đầu một cái, đáp: "Ta không biết."
Không biết?
Đúng, ban đầu nam chính không biết ngọc bội chính là thần hồn.
Dung Hề lại thay đổi cách hỏi: "Trước khi ngươi bỏ trốn, mẹ ngươi có đưa cho ngươi thứ gì không? Có khi nào nó là thần hồn không?"
Bách Lý Dục hơi run run, sau đó lắc đầu một cái: "Không có."
Không có?
Hắn cư nhiên lại trả lời không có!!!
Khi nãy thì mở mồm luôn miệng gọi ân công ân công, cả người bày ra một bộ dáng cảm ân đái đức(*), còn nhiều lần đòi báo đáp. Dung Hề cho rằng hắn đối với mình đã buông lỏng cảnh giác, nên sẽ trả lời tương đương với sự tín nhiệm hắn dành cho mình. Không nghĩ tới hắn cư nhiên lại trả lời "không có".
*cảm ân đái đức: trích trong lời dạy đức của Khổng Tử. Có thể hiểu nơm na là một người sống có đạo đức và biết ơn với những người có ơn với mình. Tóm là là thanh niên 5 tốt của hiện đại (mấy cái này là mình đọc trên gg và ghép lại với nhau nên không chắc lắm. Bạn nào biết thì cmt cho mình biết với nha????)*
Tiểu tử này thật là...tiểu tiểu niên kỷ(*) lòng dạ thâm sâu khó lường kia đã tính là gì!
* tiểu tiểu niên kỷ: là bộ 3 quyển tiểu thuyết về hình sự tội phạm Thiên Niên Kỷ được bán chạy nhất của cố nhà văn Stieg Larsson.*
Dung Hề âm thầm đay nghiến.
Dung Hề suy tư trong chốc lát, khẽ mỉm cười nghĩ thầm: nếu Bách Lý Dục chưa hoàn toàn tín nhiệm mình, vậy thì mình phải cố gắng một chút làm cho hắn hoàn toàn tin tưởng vậy. Cuối cùng hắn sẽ đem vị trí của ngọc bội nói cho mình biết!
*Editor: ôi giào ôi. Mơ đẹp thế anh ạ. Kế sách của anh chưa được hoàn mỹ đâu. Tin tôi đi. Phải thêm một vài chi tiết nữa thì mới hoàn mỹ. Mà chi tiết đó là gì thì anh phải tự nghĩ...*
"Cứ đi tiếp như này thì khi nào mới đến nơi?" Dung Hề hỏi: "Ngươi không sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm sao?"
Bách Lý Dục ở phía trước vội vội vàng vàng lên đường, nghe Dung Hề hỏi liền uể oải trả lời: "Sẽ không. Nếu ta biết sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm thì đã sớm về tới trong thôn rồi."
"Thuấn Hành Ngàn Dặm là công pháp cơ bản nhất của tu sĩ, để ta dạy cho ngươi". Dung Hề chuẩn bị dạy Bách Lý Dục một chiêu cơ bản để rút ngắn quan hệ thì bị Bách Lý Dục không thức thời đáp: "Cảm tạ ý tốt của tiền bối, nhưng ta không có tu vi, học Thuấn Hành Ngàn Dặm gì đó chỉ làm tốn thời gian của tiền bối..."
"Ngu ngốc! Ngươi bây giờ không có linh lực nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có." Dung Hề đi đến trước mặt Bách Lý Dục, ngăn cản lộ trình của hắn, hai tay đặt lên bả vai của hắn nhẹ giọng dụ dỗ: "Bây giờ ngươi cùng ta học tập, lát nữa ta truyền linh lực cho ngươi, chúng ta sử dụng Thuấn Hành Ngàn Dặm đi vào trong thôn trước, như vậy so với việc đi bộ thì thoải mái hơn nhiều, có được không?"
Bách Lý Dục ngẩn ra, tay chân luống cuống nói: "Thời gian khẩn trương ta không học được, ta không muốn làm trễ nãi thời gian..."
Dung Hề không thèm phí lời với hắn, lập tức động thủ tại mi tâm của hắn một chút, nói: "Ngươi đọc thầm ở trong lòng câu 'đi tới như gió, Thuấn Hành Ngàn Dặm' đi".
Bách Lý Dục cảm giác đầu óc mình ầm ầm một tiếng, giống như có thứ gì xông vào đầu óc, âm thanh Dung Hề vang vọng ở bên tai, hắn theo bản năng mà thì thầm: "Đi tới như gió, Thuấn Hành Ngàn Dặm..."
Phút chốc, trong đầu xuất hiện một đạo ánh sáng xanh lục, tia sáng kia thuận theo kỳ kinh bát mạch(*) chảy xuôi xuống, đến chỗ nào thì chỗ đó liền ấm áp như xuân, cuối cùng cả người đều ấm áp, vô cùng thoải mái.
*kỳ kinh bát mạch: gồm Mạch Xung, Mạch âm kiểu, Mạch Đới, Mạch Dương kiểu, Mạch Đốc, Mạch âm duy, Mạch Nhâm, Mạch Dương duy*
Hắn lại có cảm giác ai đó vỗ vỗ bờ vai hắn dặn dò: "Nhớ kỹ cái cảm giác này, nếu như tương lai ngươi có linh lực thì cứ dựa theo phương thức ta dạy ngươi vừa rồi mà vận hành linh lực".
Bách Lý Dục có thể cảm nhận được khi Dung Hề đẩy hắn một cái thì có một lượng nhỏ linh lực rất ôn hòa chui vào cơ thể hắn, Bách Lý Dục theo bản năng nói: "Đi tới như gió, Thuấn Hành Ngàn Dặm..."
Trong nháy mắt, Bách Lý Dục cảm thấy thân thể mình vô cùng mềm mại, cơ hồ là theo bản năng, hắn hướng về phía dưới chân núi mà lao xuống. Bách Lý Dục cảm giác bản thân mình ngay lúc này như một cơn gió, dường như mỗi bước đi đều nhanh vô cùng, khoảng cách mỗi một bước ước chừng là một trượng.
Đột nhiên tốc độ tăng nhanh, bên tai nổi lên tiếng gió vù vù thổi qua khuôn mặt. Người ở bên cạnh lại đuổi tới, nói bên tai hắn: "Linh lực truyền cho ngươi không nhiều nên tốc độ chỉ có thể như vậy. Nếu sau này ngươi tu luyện linh lực thì có thể đạt đến tốc độ cực nhanh".
Âm thanh của ngươi kia rất ôn hòa nhưng bên trong sự ôn hòa đó là một sự ngạo mạn.
Bách Lý Dục từ lâu đã biết người bên cạnh này tính tình không nhỏ càng không dễ ở chung. Nhưng đối phương lại giúp đỡ mình nhiều lần, tâm địa lại không xấu. Tóm lại y chính là ân nhân của mình.
Vừa rồi Bách Lý Dục cũng không cố ý nói dối, chỉ là trước khi chết mẹ hắn có dặn dò dù có bị thiên đinh vạn chúc(*) cũng không được nói chuyện của ngọc bội cho bất kì ai.
*thiên đinh vạn chúc: là những biện pháp tra khảo tù nhân (mình không chắc lắm vì gg không có nghĩa nên bạn nào biết thì giúp mình nhé????).
Đối phương cứu hắn nhiều lần, còn dạy Thuấn Hành Ngàn Dặm cho hắn. Bách Lý Dục cảm thấy hơi áy náy, nghĩ thầm: nếu sau này có cơ hội sẽ báo đáp y thật tốt.
Bên này, Bách Lý Dục cảm xúc ngổn ngang chồng chất thì Dung Hề ở bên cạnh đang cảm thấy kinh ngạc, y không nghĩ đến lần đầu tiên Bách Lý Dục dùng Thuấn Hành Ngàn Dặm lại dễ dàng, trôi chảy như vậy.
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, Dung Hề vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Y đang chờ đợi thời cơ khi Bách Lý Dục xảy ra vấn đề thì sẽ đỡ lấy hắn, đối phương nhất định sẽ cảm kích y và độ hảo cảm đối với y chắc chắn sẽ tăng lên. Nhưng đáng tiếc thay vì từ lúc còn trên núi đến lúc xuống núi cũng chưa từng thấy Bách Lý Dục đụng vào thân cây hay mất thăng bằng và nhiều vấn đề khác xảy ra.
Dung Hề có chút buồn bực.
Hắn cư nhiên vừa học liền biết, cái loại tư chất này so với ba tên đệ tử kia của y còn cao hơn gấp nhiều lần.
Đến chân núi, Bách Lý Dục tăng nhanh tốc độ như một cơn gió vọt vào bên trong thôn.
Cách thôn một khoảng rất xa nhưng Dung Hề cũng ngửi thấy được mùi máu tanh trong thôn, y cùng Bách Lý Dục đi vào bên trong. Dọc đường đi là mấy cổ thi thể nằm lung ta lung tung khắp nơi, toàn bộ đều bị sói xé đến chia năm xẻ bảy. Cái chết thực sự quá thê thảm, những người chết đều là người trong thôn.
Dung Hề nhíu nhíu mày ngẫm nghĩ: tại sao Cẩm Quang lại từ một nơi rất xa chạy đến đây giết người đoạt hồn?
Dung Hề mặc dù là người tu ma nhưng trước khi xuyên vào quyển sách này thì y cũng là một thanh niên 5 tốt, đặc biệt cũng không thích hành vi đánh đánh giết giết. Cho đến khi xuyên qua làm người tu ma thì y cũng đã lập ra cho mình một quy tắc "ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi", y cũng đã đem quy tắc của mình dạy cho ba tên đồ đệ. Nếu trong tình huống bình thường, bọn Cẩm Quang sẽ không giết người lung tung...
Nhưng cũng không nhất định.
Ngay cả y bọn chúng cũng dám phản bội thì có chuyện gì bọn chúng không thể làm?
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngẫm đi ngẫm lại vẫn là nên tự mình sống tiếp.
Dung Hề cười khổ lắc đầu, cất bước đi vào trong thôn.
Dung Hề mặt không đổi sắc đi qua từng cổ thi thể, đi đến bên trong mới nhận ra đây là một thôn trang khá nhỏ, ước chừng được mấy chục hộ.
Trên đường đi, Bách Lý Dục cũng chưa từng dừng lại, vọt thẳng vào căn nhà lá ở giữa thôn. Có lẽ bên trong không có thứ cần tìm, hắn liền chạy về phía mấy cổ thi thể trên mặt đất.
Dung Hề dùng chút linh lực điều tra bốn phía nhằm để ý có người xung quanh hay không.
Bách Lý Dục ở trên mặt đất bò qua bò lại nhưng cũng chẳng tìm được gì.
Dung Hề dùng linh lực của mình nhìn toàn bộ thôn trang, phát hiện có một cổ thi thể bị trói trên cây cột cách đó không xa bị chém đứt tứ chi và đầu, phần da cũng bị lột xuống.
Quay đầu nhìn Bách Lý Dục, thấy hắn còn ở trên đất tìm kiếm lung ta lung tung. Dung Hề nhìn đến mất kiên nhẫn, đi tới kéo cổ áo hắn, xách hắn đến chỗ cây cột kia.
"Ngươi nhìn xem người này có phải là mẹ ngươi không?" . Ngôn Tình Hay
Bách Lý Dục bị xách tới, liếc nhìn bộ thi thể bị chia năm xẻ bảy kia, cả người cứng ngắc, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rít gào quái lạ. Hắn đứng tại chỗ một lát, sau đó như điên vọt tới phía cây cột gọi: "Mẹ...mẹ..."
______________
Editor: ay go! Dạo này mình ngủ không được nên không có tâm trạng edit. Thật không ngờ mình đã dừng lại nửa tháng! Thời gian trôi nhanh thật sự, Omi thấy có lỗi quá nên lia lịa đi edit chương mới đây. Omi sẽ cố gắng không để chuyện tư vào chuyện tư nữa=)). Sẽ cố gắng làm một editor năng xuất✌
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất