Chương 6: Làm sao kiềm chế
Vệ Hùng cảm thấy giác quan của hắn có vẻ như ngừng công tác rồi. Sống hai mươi lăm năm trên đời, từ năm mười bảy tuổi đó theo phụ thân diện kiến tân hoàng bằng tuổi hắn, yếu ớt lạnh lùng lại khiến hắn trao tâm, hắn đã biết cả đời này, mình sẽ không thể nào biết được cái gì gọi là lưỡng tình tương duyệt nữa.
Đã từng muốn quên đi, nhưng cho dù hắn cố gắng không suy nghĩ, cố chém giết trên chiến trường hay huấn luyện trên võ trường đến quên mình, chỉ cần nhập mộng, tất cả đều là khuôn mặt băng sương mưa tuyết của thiên tử thiếu niên. Lúc cùng y bốn mắt chạm nhau, hắn không sao khống chế được tim mình.
Vệ Hùng không biết tại sao chỉ trong khoảnh khắc đó, hắn đã đem khuôn mặt chẳng chút vui vẻ của thiếu niên kia khắc thật sâu trong lòng, nửa đêm tỉnh mộng đều là điên cuồng tương tư.
Nhưng nhiều năm nhớ thương như vậy, mơ ước nhiều như vậy, hắn lại chưa từng mơ thấy cảnh tượng chân thật thế này. Ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ được thân cận thần của hắn.
Hắn chỉ mong cái hôm bị buộc tội công cao chấn chủ đó, người kia có thể tự mình thẩm vấn, nếu người kia trước khi hắn chết đạp cho hắn một cước, cũng coi như không thảm đến nỗi cả đời không chạm được người thương.
Hắn có chết cũng không nghĩ đến, thần sẽ cho hắn thân cận, hơn nữa còn chủ động gần hắn. Khuôn mặt như băng tuyết tạc ra, gần ngay trước mắt, đôi môi mềm mại như mây trời đang chạm vào môi hắn, chuyện này hỏi hắn... phải kiềm chế thế nào?
Lý Anh dưới xúc động nhất thời, đầu óc vừa chuyển liền hôn người ta, sau đó lại không biết làm sao. Từ lần mười mấy tuổi bị ép phải biết những chuyện đó, y triệt để mất đi hứng thú với chúng. Y không muốn gần gũi ai, cũng không thích bất kỳ kẻ nào. Đối với các phi tử, ngoại trừ dùng hình thì y không động đến những cái khác. Nói cũng buồn cười, có lẽ y là hoàng đế duy nhất từ cổ chí kim hậu cung ba ngàn, lại không có một người bầu bạn.
Chuyện nam nữ y không quan tâm, mà nam nam... thì sách vở cũng chưa từng xem qua một tờ.
Hôn người rồi, y chần chờ mút đôi môi lửa nóng đại tướng quân của y một chút. Hơi thở lạ lẫm của người lạ phả vào mặt, lại không nghĩ đến khiến người đối diện bị kích thích mãnh liệt.
Sau lưng va vào nền đá lạnh lẽo.
Y cố sức thoát khỏi môi lưỡi Vệ Hùng, quát: "Vệ Hùng! Ngươi điên rồi?! Thật to gan... Ưm!"
Lý Anh bị đôi mắt đỏ hồng của Vệ Hùng làm cho nuốt ngược lời nói trở lại, đổi lại người phía trên càng tàn sát bừa bãi hơn.
Lý Anh tuy thân là cửu ngũ chí tôn, nhưng bình thường trầm mê hình cụ thi ngược, bỏ bê rèn luyện, nơi nào là đối thủ của tướng quân chinh chiến lâu dài đang phát điên, đành phải ngưng giãy giụa, giơ một cánh tay che mắt, mặc cho mãnh thú bị y kích thích làm loạn. Điên đủ rồi, thì tính sổ sau.
Đè cửu ngũ chí tôn xuống đất xâm phạm, đây là tội đại nghịch bất đạo cần ngũ lôi oanh đỉnh cỡ nào!
Nhưng Lý Anh lại ở dưới cánh tay từ từ nhắm hai mắt. Tay kia đặt trên thân cái người mà theo luật thì thiên đao vạn quả cũng không đủ, động tác dung túng, hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Hai con người chưa hề có mảnh tình vắt vai, làm gì có chuyện đao thật thương thật. Vệ Hùng động tác lớn mật, chẳng qua cũng chỉ là đi cọ người thương một cái.
Nhưng kích động cũng không dễ đè xuống. Dưới thân Lý Anh là mặt đất lạnh băng, phía trên là Vệ Hùng nóng như lửa, lúc đầu còn có thể bình tĩnh lấy tay che mắt, đến lúc dục vọng yên lặng nhiều năm theo lửa nóng của Vệ Hùng bốc lên, ngón tay y đều run rẩy.
Đợi đến hai người cùng lúc cao trào, Lý Anh buông lỏng tay, bất lực nắm mặt đất, miễn cưỡng ép rên rỉ sắp ra khỏi miệng.
Tình triều cuồn cuộn hơi giảm xuống, cảm nhận được Lý Anh đang run rẩy, Vệ Hùng cuối cùng cũng hồi thần. Cuối đầu nhìn xuống, hắn lập tức hận không thể chết vạn lần tạ tội.
Thần của hắn bị ép trên nền vừa lạnh vừa bẩn, thân thể xanh xanh đỏ đỏ, tẩm y vàng sáng bị xé vụn.
Vệ Hùng vội vàng ôm người vào lòng, đổi tư thế, đem người khóa trong ngực, nghẹn ngào xin lỗi: "Bệ hạ, thật xin lỗi... thần... không khống chế được..."
Lý Anh mở to mắt, ánh mắt sắc bén như đao, thanh âm lại run run mang theo chút giọng mũi sau cao trào, "Ngươi thật to gan, đây là trả thù trẫm cắt ngang động phòng hoa chúc của ngươi đúng không?!"
Vệ Hùng vừa rồi kinh sợ quá mức không có thời gian, sau khi phóng thích theo bản năng đem đầu đuôi câu chuyện suy nghĩ qua, trải qua sấm sét vang dội mưa to gió lớn sơn băng địa liệt nước biển chảy ngược, đạt được kết luận khiến hắn phải rơi lệ.
Trí thông minh của Trấn Bắc tướng quân có lẽ đã trở về, nhìn chăm chú vào Lý Anh, mắt rớm nước, nghẹn ngào thật lâu không nói.
Lý Anh quả thật cũng vừa nếm trái ngọt, mà còn là lần đầu tiên trong đời, dù mặt đất có chút lạnh, có chút bẩn, nhưng nhìn đến Vệ Hùng vì một cái hôn khẽ của y mà mất khống chế điên dại thành như thế, trong lòng y đều là vui thích trước nay chưa từng có.
Mà cũng là do y âm thầm dung túng, nếu như y thật sự muốn phản kháng, chỉ cần khởi động cơ quan ở mặt nhẫn trên tay, Vệ Hùng lập tức sẽ dính phải châm độc kiến huyết phong hầu*. Ngân châm tẩm độc, vài phút có thể khiến Vệ Hùng mất mạng.
*Kiến huyết phong hầu (见血封喉): 'vũ khí sắc bén, hoặc độc dược có hiệu quả' - theo Leo săn Sư Tử wordpress.
Mà y vừa giả vờ nghiêm nghị, vì lúng túng nhớ đến chiếc nhẫn trên tay chính là do năm đó Vệ Hùng lấy được trong lần giết chết một vị vương tử ở biên cương, cùng với tin chiến thắng dâng lên cho y. Nói cách khác, Vệ Hùng biết y có thể phản kháng, rất có khả năng sẽ chết, vậy mà vẫn nhào lên xằng bậy. Đây là định chết trên tay y, hay là dẫu có chết cũng phải gần gũi y?
Cho nên y có chút xấu hổ.
Dù sao y là hoàng đế cửu ngũ chí tôn!
Bị người đè xuống đất khinh bạc, còn ngấm ngầm hùa theo, phóng túng như vậy!
Nên mới ngoài mạnh trong yếu hô một câu, muốn tìm về chút tôn nghiêm của thiên tử.
Nhưng nhìn thấy nước mắt của Vệ Hùng, Lý Anh bỗng nhớ đến đời trước Vệ Hùng ôm đầu của y nước mắt đầy mặt, lại cảm thấy không quan trọng. Tôn nghiêm con khỉ, đời trước chết thảm như vậy, thi thể cũng là nhờ người này vá lại. Đời này, trước mặt y, hắn cả mạng cũng không cần.
"Khóc cái gì chứ?" Lý Anh đau lòng, duỗi ngón tay lau nước mắt cho Vệ Hùng.
Vệ Hùng cầm lấy ngón tay y, nhắm mắt hôn lên, thật lâu sau mới mở mắt, khàn khàn mở miệng: "Thần sao dám ý kiến. Bệ hạ muốn thần thị tẩm, thần tuân chỉ... Thần ở biên quan nhiều năm, cũng không có kinh nghiệm về chuyện này, đột nhiên được tuyên chỉ, thần cũng không kịp mời ma ma chỉ dạy..." Ngón tay Vệ Hùng xuyên qua tóc y, ôm hoàng đế cao ngạo vào lòng.
Hắn hôn cái chóc lên môi Lý Anh, mạnh mẽ siết chặt cái ôm, giọng khàn khàn: "... Bệ hạ vẫn hài lòng chứ?"
Đã từng muốn quên đi, nhưng cho dù hắn cố gắng không suy nghĩ, cố chém giết trên chiến trường hay huấn luyện trên võ trường đến quên mình, chỉ cần nhập mộng, tất cả đều là khuôn mặt băng sương mưa tuyết của thiên tử thiếu niên. Lúc cùng y bốn mắt chạm nhau, hắn không sao khống chế được tim mình.
Vệ Hùng không biết tại sao chỉ trong khoảnh khắc đó, hắn đã đem khuôn mặt chẳng chút vui vẻ của thiếu niên kia khắc thật sâu trong lòng, nửa đêm tỉnh mộng đều là điên cuồng tương tư.
Nhưng nhiều năm nhớ thương như vậy, mơ ước nhiều như vậy, hắn lại chưa từng mơ thấy cảnh tượng chân thật thế này. Ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ được thân cận thần của hắn.
Hắn chỉ mong cái hôm bị buộc tội công cao chấn chủ đó, người kia có thể tự mình thẩm vấn, nếu người kia trước khi hắn chết đạp cho hắn một cước, cũng coi như không thảm đến nỗi cả đời không chạm được người thương.
Hắn có chết cũng không nghĩ đến, thần sẽ cho hắn thân cận, hơn nữa còn chủ động gần hắn. Khuôn mặt như băng tuyết tạc ra, gần ngay trước mắt, đôi môi mềm mại như mây trời đang chạm vào môi hắn, chuyện này hỏi hắn... phải kiềm chế thế nào?
Lý Anh dưới xúc động nhất thời, đầu óc vừa chuyển liền hôn người ta, sau đó lại không biết làm sao. Từ lần mười mấy tuổi bị ép phải biết những chuyện đó, y triệt để mất đi hứng thú với chúng. Y không muốn gần gũi ai, cũng không thích bất kỳ kẻ nào. Đối với các phi tử, ngoại trừ dùng hình thì y không động đến những cái khác. Nói cũng buồn cười, có lẽ y là hoàng đế duy nhất từ cổ chí kim hậu cung ba ngàn, lại không có một người bầu bạn.
Chuyện nam nữ y không quan tâm, mà nam nam... thì sách vở cũng chưa từng xem qua một tờ.
Hôn người rồi, y chần chờ mút đôi môi lửa nóng đại tướng quân của y một chút. Hơi thở lạ lẫm của người lạ phả vào mặt, lại không nghĩ đến khiến người đối diện bị kích thích mãnh liệt.
Sau lưng va vào nền đá lạnh lẽo.
Y cố sức thoát khỏi môi lưỡi Vệ Hùng, quát: "Vệ Hùng! Ngươi điên rồi?! Thật to gan... Ưm!"
Lý Anh bị đôi mắt đỏ hồng của Vệ Hùng làm cho nuốt ngược lời nói trở lại, đổi lại người phía trên càng tàn sát bừa bãi hơn.
Lý Anh tuy thân là cửu ngũ chí tôn, nhưng bình thường trầm mê hình cụ thi ngược, bỏ bê rèn luyện, nơi nào là đối thủ của tướng quân chinh chiến lâu dài đang phát điên, đành phải ngưng giãy giụa, giơ một cánh tay che mắt, mặc cho mãnh thú bị y kích thích làm loạn. Điên đủ rồi, thì tính sổ sau.
Đè cửu ngũ chí tôn xuống đất xâm phạm, đây là tội đại nghịch bất đạo cần ngũ lôi oanh đỉnh cỡ nào!
Nhưng Lý Anh lại ở dưới cánh tay từ từ nhắm hai mắt. Tay kia đặt trên thân cái người mà theo luật thì thiên đao vạn quả cũng không đủ, động tác dung túng, hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Hai con người chưa hề có mảnh tình vắt vai, làm gì có chuyện đao thật thương thật. Vệ Hùng động tác lớn mật, chẳng qua cũng chỉ là đi cọ người thương một cái.
Nhưng kích động cũng không dễ đè xuống. Dưới thân Lý Anh là mặt đất lạnh băng, phía trên là Vệ Hùng nóng như lửa, lúc đầu còn có thể bình tĩnh lấy tay che mắt, đến lúc dục vọng yên lặng nhiều năm theo lửa nóng của Vệ Hùng bốc lên, ngón tay y đều run rẩy.
Đợi đến hai người cùng lúc cao trào, Lý Anh buông lỏng tay, bất lực nắm mặt đất, miễn cưỡng ép rên rỉ sắp ra khỏi miệng.
Tình triều cuồn cuộn hơi giảm xuống, cảm nhận được Lý Anh đang run rẩy, Vệ Hùng cuối cùng cũng hồi thần. Cuối đầu nhìn xuống, hắn lập tức hận không thể chết vạn lần tạ tội.
Thần của hắn bị ép trên nền vừa lạnh vừa bẩn, thân thể xanh xanh đỏ đỏ, tẩm y vàng sáng bị xé vụn.
Vệ Hùng vội vàng ôm người vào lòng, đổi tư thế, đem người khóa trong ngực, nghẹn ngào xin lỗi: "Bệ hạ, thật xin lỗi... thần... không khống chế được..."
Lý Anh mở to mắt, ánh mắt sắc bén như đao, thanh âm lại run run mang theo chút giọng mũi sau cao trào, "Ngươi thật to gan, đây là trả thù trẫm cắt ngang động phòng hoa chúc của ngươi đúng không?!"
Vệ Hùng vừa rồi kinh sợ quá mức không có thời gian, sau khi phóng thích theo bản năng đem đầu đuôi câu chuyện suy nghĩ qua, trải qua sấm sét vang dội mưa to gió lớn sơn băng địa liệt nước biển chảy ngược, đạt được kết luận khiến hắn phải rơi lệ.
Trí thông minh của Trấn Bắc tướng quân có lẽ đã trở về, nhìn chăm chú vào Lý Anh, mắt rớm nước, nghẹn ngào thật lâu không nói.
Lý Anh quả thật cũng vừa nếm trái ngọt, mà còn là lần đầu tiên trong đời, dù mặt đất có chút lạnh, có chút bẩn, nhưng nhìn đến Vệ Hùng vì một cái hôn khẽ của y mà mất khống chế điên dại thành như thế, trong lòng y đều là vui thích trước nay chưa từng có.
Mà cũng là do y âm thầm dung túng, nếu như y thật sự muốn phản kháng, chỉ cần khởi động cơ quan ở mặt nhẫn trên tay, Vệ Hùng lập tức sẽ dính phải châm độc kiến huyết phong hầu*. Ngân châm tẩm độc, vài phút có thể khiến Vệ Hùng mất mạng.
*Kiến huyết phong hầu (见血封喉): 'vũ khí sắc bén, hoặc độc dược có hiệu quả' - theo Leo săn Sư Tử wordpress.
Mà y vừa giả vờ nghiêm nghị, vì lúng túng nhớ đến chiếc nhẫn trên tay chính là do năm đó Vệ Hùng lấy được trong lần giết chết một vị vương tử ở biên cương, cùng với tin chiến thắng dâng lên cho y. Nói cách khác, Vệ Hùng biết y có thể phản kháng, rất có khả năng sẽ chết, vậy mà vẫn nhào lên xằng bậy. Đây là định chết trên tay y, hay là dẫu có chết cũng phải gần gũi y?
Cho nên y có chút xấu hổ.
Dù sao y là hoàng đế cửu ngũ chí tôn!
Bị người đè xuống đất khinh bạc, còn ngấm ngầm hùa theo, phóng túng như vậy!
Nên mới ngoài mạnh trong yếu hô một câu, muốn tìm về chút tôn nghiêm của thiên tử.
Nhưng nhìn thấy nước mắt của Vệ Hùng, Lý Anh bỗng nhớ đến đời trước Vệ Hùng ôm đầu của y nước mắt đầy mặt, lại cảm thấy không quan trọng. Tôn nghiêm con khỉ, đời trước chết thảm như vậy, thi thể cũng là nhờ người này vá lại. Đời này, trước mặt y, hắn cả mạng cũng không cần.
"Khóc cái gì chứ?" Lý Anh đau lòng, duỗi ngón tay lau nước mắt cho Vệ Hùng.
Vệ Hùng cầm lấy ngón tay y, nhắm mắt hôn lên, thật lâu sau mới mở mắt, khàn khàn mở miệng: "Thần sao dám ý kiến. Bệ hạ muốn thần thị tẩm, thần tuân chỉ... Thần ở biên quan nhiều năm, cũng không có kinh nghiệm về chuyện này, đột nhiên được tuyên chỉ, thần cũng không kịp mời ma ma chỉ dạy..." Ngón tay Vệ Hùng xuyên qua tóc y, ôm hoàng đế cao ngạo vào lòng.
Hắn hôn cái chóc lên môi Lý Anh, mạnh mẽ siết chặt cái ôm, giọng khàn khàn: "... Bệ hạ vẫn hài lòng chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất