Quyển 2 Chương 10: Quyển 2 Chương 30
Vì tay August bị thương nên họ phải dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày. Đến khi tiếp tục lên đường, đêm vùng cực đã buông xuống.
Đàn chó kéo xe được nghỉ ngơi vài ngày nên dồi dào năng lượng, chiếc xe trượt tuyết lướt êm ru trên cánh đồng băng. August đứng ở một bên xe trượt tuyết, bàn tay không bị thương cầm hờ dây cương, Dan đối diện với vị trí của anh… Bây giờ cậu biến thành người làm chủ. Đèn pha trên mũ của hai người tạo thành hai vòng tròn màu trắng mờ ảo trên nền tuyết, khiến người ta có ảo giác đang ở dưới lòng đất.
Do tầm nhìn bị thu hẹp nên tốc độ của họ cũng không nhanh. Gần trưa, August giơ tay nhìn đồng hồ định vị GPS, quay đầu ra hiệu với Dan: “Gần đây có một trạm nghiên cứu khoa học cố định. Tới đó chúng ta còn có nhiệm vụ.”
Dan đưa dây cương cho anh, August hãm tốc độ, vừa so sánh vừa điều chỉnh hướng đi theo định vị GPS.
Tiến thêm khoảng một dặm về bờ biển phía Đông, trước mắt họ xuất hiện một bóng đen.
“Tới rồi.” August nhảy ra khỏi xe trượt tuyết, dẫn đàn chó kéo xe đi về phía bóng đen.
“Đây là trạm nghiên cứu khoa học của căn cứ?” Dan hơi ngạc nhiên.
“Có thể coi là vậy. Ban đầu nơi này là một trạm dừng của Đội Thám hiểm Khoa học Hoàng gia. Họ từng có nhân viên cố định túc trực ở đây, chủ yếu để theo dõi sự thay đổi nhiệt độ của vùng biển lân cận. Sau này để giảm bớt chi phí và nhân lực, lại thêm cải tiến công nghệ, nơi này chỉ còn lại một số máy móc để ghi nhận dữ liệu. Khi tuần tra hàng năm, chúng tôi sẽ cử một đội tới đây kiểm tra tình trạng máy móc, tiện thể nén dữ liệu cả năm để gửi về trung tâm của họ.”
Đó là một ngôi nhà nhỏ màu xám, được rào lại đơn giản giữa một khu đất trống. August dắt đàn chó kéo xe vào trong hàng rào, quay đầu nói với Dan: “Chỉ cần lấy đồ đạc dùng qua đêm là được, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại đây.”
Vừa vào cửa, mùi bụi bặm đã ập vào mặt, August đi tới phía trước, cau mày: “Mùi này… Mở cửa một lúc đã.”
Trước cửa là một mái hiên hẹp, bên tường kê một hàng móc để treo quần áo, phía dưới có vết hình chữ nhật nhạt màu, chắc hẳn lúc trước ở đây từng kê tủ.
“Cậu cứ xem qua nhé. Tôi đi kiểm tra tình trạng máy móc.” August nói rồi đi vào trong, Dan đáp lại, cậu đặt tạm ba lô ở hiên nhà rồi bắt đầu quan sát xung quanh.
Cấu trúc ngôi nhà rất đơn giản, cuối hành lang là phòng làm việc rộng rãi, August đang đi về phía đó. Chắc hẳn đó là phòng làm việc trước kia của trạm nghiên cứu khoa học. Bên tay phải là một hành lang hẹp, hai bên hành lang đều có một cánh cửa nhỏ. Một phòng treo biển nhà vệ sinh, một phòng treo biển phòng nghỉ.
Dan đẩy cửa phòng nghỉ, bên trong có hai chiếc giường sắt được trải nệm, phía tay trái cửa ra vào có một chiếc bàn hình vuông kê sát tường, không có cửa sổ.
Cậu hài lòng huýt sáo: Bất cứ ai phải ngủ trên tuyết cứng hơn hai tháng thì khi nhìn thấy giường đều sẽ dâng trào cảm giác vui sướng từ tận đáy lòng.
Khi cậu vào phòng làm việc, August đang cúi người trước máy tính, ánh sáng xanh của màn hình hắt trên gương mặt anh.
“Ở đây không có đèn à?”
August không ngẩng đầu lên: “Trước kia thì có, nhưng đường dây cũ không được bảo trì nên đứt rồi. Dù sao mỗi năm cũng chỉ đến một lần, tiết kiệm điện cho mấy ông lớn này.”
Trong phòng có bốn chiếc máy tính dựa vào tường, có hai cái đang sáng màn hình. Cái trước mặt August đang chạy code, cái còn lại thì hiển thị bản đồ địa hình, có thể thấy đó là đường bờ biển của khu vực này. Sáu, bảy chấm sáng màu xanh lá nằm rải rác ở các vị trí khác nhau, chúng nhấp nháy có quy luật.
Chính giữa căn phòng là hai chiếc bàn hình chữ nhật được ghép lại với nhau, phía trên vẫn còn sót lại một số giá tài liệu trống. Mấy chiếc ghế lộn xộn hai bên bàn. Cửa sổ lên tới tận trần nhà, bởi quanh năm không động đến, trên cửa sổ bám đầy tro bụi.
“Ở đây cũng không tệ lắm.” Dan thản nhiên ngồi xuống một chiếc ghế.
August gõ nhanh trên bàn phím: “Lúc rời khỏi đây, nhân viên gần như mang hết đồ đạc đi. Nếu bỏ qua hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt và vị trí địa lý xa xôi, thì đây đúng là một nơi rất thoải mái.”
“Không ngờ tới nơi này vẫn còn có giường để ngủ.” Dan nói đùa.
August cũng cười: “Cậu có thể ngủ ở đây, dù sao cũng phải đợi tuần tra kết thúc mới được trở về căn cứ.”
“Ngài có hiểu những số liệu không?” Dan đưa mắt nhìn bản đồ địa hình trên màn hình.
“Chỉ hiểu một số thông tin cơ bản, ví dụ như báo cáo lỗi hoặc… báo động xuất hiện bất thường trong khu vực giám sát. Trên thực tế, dữ liệu chuyên ngành ở đây đã được mã hóa 3DES*, bao gồm cả quá trình ghi nhận và truyền tải dữ liệu. Nếu có người cố tình sao chép trái phép, hệ thống báo động sẽ được kích hoạt, tất cả dữ liệu sẽ tự động hủy trong vòng mười giây.”
(*) DES (Data Encryption Standard) là một thuật toán khối với kích thước khối 64bit với kích thước chìa là 56bit. 3DES thực chất là việc mã hóa cùng 1 thông tin qua 3 lần mã hóa DES với 3 khóa khác nhau. Do đó chiều dài mã khóa sẽ lớn hơn và an toàn sẽ cao hơn so với mã hóa DES. Đọc thêm tại đây.
“Không có bản sao lưu?” Dan hơi kinh ngạc.
“Khi ghi nhận dữ liệu, máy tính sẽ đồng bộ một bản vào cây thư mục của hệ thống để đề phòng bất trắc. Nhưng cây thư mục chỉ lưu trữ được nội dung trong vòng tối đa 12 tháng. Món đồ chơi này chủ yếu dùng để theo dõi tình trạng thủy văn* của vùng biển lân cận, có lẽ chẳng ai thèm đánh cắp. Còn còi báo động thì từ khi tôi đi tuần tra tới nay, chưa bao giờ thấy nó kêu.” August vừa dứt lời, một chấm xanh trên màn hình chuyển sang màu đỏ, phát ra tiếng “tít tít” dồn dập.
(*) Thủy văn học là ngành khoa học nghiên cứu về sự vận động, phân phối, và chất lượng của nước trên toàn bộ Trái Đất, và vì thế nó đề cập đến cả vòng tuần hoàn nước và các nguồn nước.
Dan nhíu mày: “Đây là – báo động?”
August ngạc nhiên quay lại, bấm con trỏ vào mấy hàng chữ rồi cau mày: “Hệ thống cảnh báo sớm*… biểu hiện có một luồng không khí bất thường đang đến gần bờ biển phía Đông.”
(*) Early warning system: Có thể được thực hiện như một chuỗi hệ thống thông tin liên lạc và bao gồm các cảm biến, hệ thống con phát hiện sự kiện và quyết định. Chúng làm việc cùng lúc để dự báo và báo hiệu các nhiễu động có ảnh hưởng xấu đến sự ổn định của thế giới vật chất, cho hệ thống ứng phó thêm thời gian chuẩn bị trước sự kiện bất lợi và giảm thiểu tác động của nó.
“Bão?” Dan đứng dậy.
August lắc đầu: “Nó chỉ cho thấy sự bất thường, nếu muốn phân tích cụ thể thì phải gửi dữ liệu về trụ sở. Chí ít hiện tại chúng ta đang ở trong nhà. Tôi sẽ ra ngoài xem thử.”
Khi August đi ra ngoài, Dan dọn một số thứ dễ hư hỏng vào hành lang. Dường như đàn chó kéo xe cũng nhận ra sự bất thường, Rogers không hề nghỉ ngơi, hiếm khi nó đi lại một cách bồn chồn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.
Khoảng mười phút sau, August trở lại, lông mày vẫn nhíu chặt: “Điều kiện tầm nhìn không tốt, nhưng vị trí gần bờ biển phía Đông rất âm u, khả năng sẽ có bão tuyết. Tôi đi gửi dữ liệu, cậu dắt lũ chó vào trong nhà.”
Sau khi gửi dữ liệu, August vẫn thấy bất an, phải mất một lúc dữ liệu mới nén xong và tải lên, anh ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình.
Dan đi nghỉ trước, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thi thoảng mới nghe thấy động tĩnh của đàn chó kéo xe ngoài hành lang. Bốn máy tính trong góc đều sáng màn hình, ánh mắt anh chủ yếu rơi vào bản đồ ghi lại địa hình và thủy văn theo thời gian thực. Sau khi thông tin cảnh báo được gửi đi, chấm đỏ vẫn lặng lẽ nhấp nháy, khiến người ta có cảm giác sắp xảy ra chuyện.
Gần bảy giờ tối, không biết vì sao Rogers đột nhiên chạy vào, nó lo lắng quanh quẩn bên chân anh.
“Nào, anh bạn, có chuyện gì vậy?” August cúi xuống xoa đầu nó.
Rogers rên rỉ vài tiếng trong cổ họng, rồi như thể nghĩ tới điều gì, nó ngẩng đầu sủa về phía cửa sổ.
August ngăn nó lại kịp thời: “Suỵt, Dan đang ngủ, mày muốn nói gì với tao? Bên ngoài có chuyện gì hả?”
Rogers hiểu ý anh, nó không sủa nữa, nhưng lại quanh quẩn bên chân anh hai vòng, rồi ngậm ống quần kéo anh ra ngoài.
August theo nó tới hành lang, chợt thấy những con chó kéo xe khác vốn đang nằm nghỉ dưới sàn cũng bị bất an với những mức độ khác nhau. Rogers dẫn anh ra tận cửa, cố dùng đầu đẩy tay nắm cửa.
“Mày… muốn tao ra ngoài nhìn à?” Giọng August ngập ngừng.
Rogers lại khẽ “gâu” mọt tiếng.
August cau mày, từ từ vặn tay nắm cửa.
Gió lạnh lập tức gào thét ập vào, August cố nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
Không biết bão tuyết đã đến từ khi nào. Gió lạnh cuốn theo những bông tuyết như dao cắt, tầm nhìn chỉ còn một màu trắng xóa. Nhưng ngoài âm thanh của cơn bão, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng gì khác. Những tiếng nổ nhỏ đứt quãng, lẫn trong tiếng gió, nghe không rõ ràng.
August cẩn thận lắng tai nghe một lúc, vẻ mặt dần nghiêm trọng. Anh xoay người đóng cửa lại, xoa đầu trấn an Rogers: “Chờ ở đây.”
Rogers đi theo anh hai bước vào trong, nó ngẫm nghĩ rồi dừng lại, canh giữ ở cửa.
August quay lại trước màn hình máy tính, phóng to bản đồ địa hình của khu vực này. Nhìn số liệu bên cạnh vị trí được đánh dấu, căn nhà mà họ đang ở thực chất đã xâm lấn vào đường bờ biển Greenland. Nói một cách chính xác, trạm nghiên cứu khoa học này được xây trên một bãi đá ngầm nhô lên, cách vùng đất liền thật sự của Greenland khoảng nửa dặm. Vào mùa này, do mặt biển đóng băng, bãi đá ngầm “nhập vào” thềm băng xung quanh nên không thấy rõ ràng, dễ khiến người ta quên mất vị trí thật sự của nó.
Chấm vàng ở phía Đông biểu thị vị trí của họ, hai chấm sáng màu xanh lá đang nhấp nháy. Anh nhấp vào một trong số giao diện thông tin chi tiết, phía trên biểu hiện vị trí phao* cách căn nhà họ đang ở chưa đầy mười dặm. Anh vừa định đọc kỹ thông tin phía trên, chấm sáng lóe lên như vượt quá giới hạn, rồi chuyển sang màu vàng. Đồng thời, trong giao diện thông tin chi tiết có một cột chuyển sang màu đỏ, biểu tượng cảnh báo màu vàng nhấp nháy ngay bên cạnh: cho thấy sự thay đổi nhiệt độ bất thường.
(*) Ở đây hiểu là điểm nổi trên bản đồ, giống như ghim màu đỏ bạn thường thấy trên Google Maps.
Như chợt nhớ ra điều gì, August kiểm tra lại lịch sử cảnh báo dữ liệu của chấm sáng trước kia. So sánh với cột nhiệt độ này, quả nhiên, thông thường dữ liệu sẽ không biến động quá 3℃, nhưng nhiệt độ của khu vực phao tương ứng với chấm sáng thì đã giảm gần 10° chỉ trong vòng hai giờ. Đặc biệt trong nửa giờ vừa qua, gần như thể hiện xu hướng lao dốc.
Nhưng kỳ lạ là, giờ phút này chấm sáng màu vàng lại nhấp nháy biểu hiện nhiệt độ đang tăng trở lại.
“Tít…” Một âm thanh bén nhọn vang lên, chấm vàng nhấp nháy rồi biến thành màu đỏ.
Đàn chó kéo xe được nghỉ ngơi vài ngày nên dồi dào năng lượng, chiếc xe trượt tuyết lướt êm ru trên cánh đồng băng. August đứng ở một bên xe trượt tuyết, bàn tay không bị thương cầm hờ dây cương, Dan đối diện với vị trí của anh… Bây giờ cậu biến thành người làm chủ. Đèn pha trên mũ của hai người tạo thành hai vòng tròn màu trắng mờ ảo trên nền tuyết, khiến người ta có ảo giác đang ở dưới lòng đất.
Do tầm nhìn bị thu hẹp nên tốc độ của họ cũng không nhanh. Gần trưa, August giơ tay nhìn đồng hồ định vị GPS, quay đầu ra hiệu với Dan: “Gần đây có một trạm nghiên cứu khoa học cố định. Tới đó chúng ta còn có nhiệm vụ.”
Dan đưa dây cương cho anh, August hãm tốc độ, vừa so sánh vừa điều chỉnh hướng đi theo định vị GPS.
Tiến thêm khoảng một dặm về bờ biển phía Đông, trước mắt họ xuất hiện một bóng đen.
“Tới rồi.” August nhảy ra khỏi xe trượt tuyết, dẫn đàn chó kéo xe đi về phía bóng đen.
“Đây là trạm nghiên cứu khoa học của căn cứ?” Dan hơi ngạc nhiên.
“Có thể coi là vậy. Ban đầu nơi này là một trạm dừng của Đội Thám hiểm Khoa học Hoàng gia. Họ từng có nhân viên cố định túc trực ở đây, chủ yếu để theo dõi sự thay đổi nhiệt độ của vùng biển lân cận. Sau này để giảm bớt chi phí và nhân lực, lại thêm cải tiến công nghệ, nơi này chỉ còn lại một số máy móc để ghi nhận dữ liệu. Khi tuần tra hàng năm, chúng tôi sẽ cử một đội tới đây kiểm tra tình trạng máy móc, tiện thể nén dữ liệu cả năm để gửi về trung tâm của họ.”
Đó là một ngôi nhà nhỏ màu xám, được rào lại đơn giản giữa một khu đất trống. August dắt đàn chó kéo xe vào trong hàng rào, quay đầu nói với Dan: “Chỉ cần lấy đồ đạc dùng qua đêm là được, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại đây.”
Vừa vào cửa, mùi bụi bặm đã ập vào mặt, August đi tới phía trước, cau mày: “Mùi này… Mở cửa một lúc đã.”
Trước cửa là một mái hiên hẹp, bên tường kê một hàng móc để treo quần áo, phía dưới có vết hình chữ nhật nhạt màu, chắc hẳn lúc trước ở đây từng kê tủ.
“Cậu cứ xem qua nhé. Tôi đi kiểm tra tình trạng máy móc.” August nói rồi đi vào trong, Dan đáp lại, cậu đặt tạm ba lô ở hiên nhà rồi bắt đầu quan sát xung quanh.
Cấu trúc ngôi nhà rất đơn giản, cuối hành lang là phòng làm việc rộng rãi, August đang đi về phía đó. Chắc hẳn đó là phòng làm việc trước kia của trạm nghiên cứu khoa học. Bên tay phải là một hành lang hẹp, hai bên hành lang đều có một cánh cửa nhỏ. Một phòng treo biển nhà vệ sinh, một phòng treo biển phòng nghỉ.
Dan đẩy cửa phòng nghỉ, bên trong có hai chiếc giường sắt được trải nệm, phía tay trái cửa ra vào có một chiếc bàn hình vuông kê sát tường, không có cửa sổ.
Cậu hài lòng huýt sáo: Bất cứ ai phải ngủ trên tuyết cứng hơn hai tháng thì khi nhìn thấy giường đều sẽ dâng trào cảm giác vui sướng từ tận đáy lòng.
Khi cậu vào phòng làm việc, August đang cúi người trước máy tính, ánh sáng xanh của màn hình hắt trên gương mặt anh.
“Ở đây không có đèn à?”
August không ngẩng đầu lên: “Trước kia thì có, nhưng đường dây cũ không được bảo trì nên đứt rồi. Dù sao mỗi năm cũng chỉ đến một lần, tiết kiệm điện cho mấy ông lớn này.”
Trong phòng có bốn chiếc máy tính dựa vào tường, có hai cái đang sáng màn hình. Cái trước mặt August đang chạy code, cái còn lại thì hiển thị bản đồ địa hình, có thể thấy đó là đường bờ biển của khu vực này. Sáu, bảy chấm sáng màu xanh lá nằm rải rác ở các vị trí khác nhau, chúng nhấp nháy có quy luật.
Chính giữa căn phòng là hai chiếc bàn hình chữ nhật được ghép lại với nhau, phía trên vẫn còn sót lại một số giá tài liệu trống. Mấy chiếc ghế lộn xộn hai bên bàn. Cửa sổ lên tới tận trần nhà, bởi quanh năm không động đến, trên cửa sổ bám đầy tro bụi.
“Ở đây cũng không tệ lắm.” Dan thản nhiên ngồi xuống một chiếc ghế.
August gõ nhanh trên bàn phím: “Lúc rời khỏi đây, nhân viên gần như mang hết đồ đạc đi. Nếu bỏ qua hoàn cảnh thời tiết khắc nghiệt và vị trí địa lý xa xôi, thì đây đúng là một nơi rất thoải mái.”
“Không ngờ tới nơi này vẫn còn có giường để ngủ.” Dan nói đùa.
August cũng cười: “Cậu có thể ngủ ở đây, dù sao cũng phải đợi tuần tra kết thúc mới được trở về căn cứ.”
“Ngài có hiểu những số liệu không?” Dan đưa mắt nhìn bản đồ địa hình trên màn hình.
“Chỉ hiểu một số thông tin cơ bản, ví dụ như báo cáo lỗi hoặc… báo động xuất hiện bất thường trong khu vực giám sát. Trên thực tế, dữ liệu chuyên ngành ở đây đã được mã hóa 3DES*, bao gồm cả quá trình ghi nhận và truyền tải dữ liệu. Nếu có người cố tình sao chép trái phép, hệ thống báo động sẽ được kích hoạt, tất cả dữ liệu sẽ tự động hủy trong vòng mười giây.”
(*) DES (Data Encryption Standard) là một thuật toán khối với kích thước khối 64bit với kích thước chìa là 56bit. 3DES thực chất là việc mã hóa cùng 1 thông tin qua 3 lần mã hóa DES với 3 khóa khác nhau. Do đó chiều dài mã khóa sẽ lớn hơn và an toàn sẽ cao hơn so với mã hóa DES. Đọc thêm tại đây.
“Không có bản sao lưu?” Dan hơi kinh ngạc.
“Khi ghi nhận dữ liệu, máy tính sẽ đồng bộ một bản vào cây thư mục của hệ thống để đề phòng bất trắc. Nhưng cây thư mục chỉ lưu trữ được nội dung trong vòng tối đa 12 tháng. Món đồ chơi này chủ yếu dùng để theo dõi tình trạng thủy văn* của vùng biển lân cận, có lẽ chẳng ai thèm đánh cắp. Còn còi báo động thì từ khi tôi đi tuần tra tới nay, chưa bao giờ thấy nó kêu.” August vừa dứt lời, một chấm xanh trên màn hình chuyển sang màu đỏ, phát ra tiếng “tít tít” dồn dập.
(*) Thủy văn học là ngành khoa học nghiên cứu về sự vận động, phân phối, và chất lượng của nước trên toàn bộ Trái Đất, và vì thế nó đề cập đến cả vòng tuần hoàn nước và các nguồn nước.
Dan nhíu mày: “Đây là – báo động?”
August ngạc nhiên quay lại, bấm con trỏ vào mấy hàng chữ rồi cau mày: “Hệ thống cảnh báo sớm*… biểu hiện có một luồng không khí bất thường đang đến gần bờ biển phía Đông.”
(*) Early warning system: Có thể được thực hiện như một chuỗi hệ thống thông tin liên lạc và bao gồm các cảm biến, hệ thống con phát hiện sự kiện và quyết định. Chúng làm việc cùng lúc để dự báo và báo hiệu các nhiễu động có ảnh hưởng xấu đến sự ổn định của thế giới vật chất, cho hệ thống ứng phó thêm thời gian chuẩn bị trước sự kiện bất lợi và giảm thiểu tác động của nó.
“Bão?” Dan đứng dậy.
August lắc đầu: “Nó chỉ cho thấy sự bất thường, nếu muốn phân tích cụ thể thì phải gửi dữ liệu về trụ sở. Chí ít hiện tại chúng ta đang ở trong nhà. Tôi sẽ ra ngoài xem thử.”
Khi August đi ra ngoài, Dan dọn một số thứ dễ hư hỏng vào hành lang. Dường như đàn chó kéo xe cũng nhận ra sự bất thường, Rogers không hề nghỉ ngơi, hiếm khi nó đi lại một cách bồn chồn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.
Khoảng mười phút sau, August trở lại, lông mày vẫn nhíu chặt: “Điều kiện tầm nhìn không tốt, nhưng vị trí gần bờ biển phía Đông rất âm u, khả năng sẽ có bão tuyết. Tôi đi gửi dữ liệu, cậu dắt lũ chó vào trong nhà.”
Sau khi gửi dữ liệu, August vẫn thấy bất an, phải mất một lúc dữ liệu mới nén xong và tải lên, anh ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình.
Dan đi nghỉ trước, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thi thoảng mới nghe thấy động tĩnh của đàn chó kéo xe ngoài hành lang. Bốn máy tính trong góc đều sáng màn hình, ánh mắt anh chủ yếu rơi vào bản đồ ghi lại địa hình và thủy văn theo thời gian thực. Sau khi thông tin cảnh báo được gửi đi, chấm đỏ vẫn lặng lẽ nhấp nháy, khiến người ta có cảm giác sắp xảy ra chuyện.
Gần bảy giờ tối, không biết vì sao Rogers đột nhiên chạy vào, nó lo lắng quanh quẩn bên chân anh.
“Nào, anh bạn, có chuyện gì vậy?” August cúi xuống xoa đầu nó.
Rogers rên rỉ vài tiếng trong cổ họng, rồi như thể nghĩ tới điều gì, nó ngẩng đầu sủa về phía cửa sổ.
August ngăn nó lại kịp thời: “Suỵt, Dan đang ngủ, mày muốn nói gì với tao? Bên ngoài có chuyện gì hả?”
Rogers hiểu ý anh, nó không sủa nữa, nhưng lại quanh quẩn bên chân anh hai vòng, rồi ngậm ống quần kéo anh ra ngoài.
August theo nó tới hành lang, chợt thấy những con chó kéo xe khác vốn đang nằm nghỉ dưới sàn cũng bị bất an với những mức độ khác nhau. Rogers dẫn anh ra tận cửa, cố dùng đầu đẩy tay nắm cửa.
“Mày… muốn tao ra ngoài nhìn à?” Giọng August ngập ngừng.
Rogers lại khẽ “gâu” mọt tiếng.
August cau mày, từ từ vặn tay nắm cửa.
Gió lạnh lập tức gào thét ập vào, August cố nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
Không biết bão tuyết đã đến từ khi nào. Gió lạnh cuốn theo những bông tuyết như dao cắt, tầm nhìn chỉ còn một màu trắng xóa. Nhưng ngoài âm thanh của cơn bão, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng gì khác. Những tiếng nổ nhỏ đứt quãng, lẫn trong tiếng gió, nghe không rõ ràng.
August cẩn thận lắng tai nghe một lúc, vẻ mặt dần nghiêm trọng. Anh xoay người đóng cửa lại, xoa đầu trấn an Rogers: “Chờ ở đây.”
Rogers đi theo anh hai bước vào trong, nó ngẫm nghĩ rồi dừng lại, canh giữ ở cửa.
August quay lại trước màn hình máy tính, phóng to bản đồ địa hình của khu vực này. Nhìn số liệu bên cạnh vị trí được đánh dấu, căn nhà mà họ đang ở thực chất đã xâm lấn vào đường bờ biển Greenland. Nói một cách chính xác, trạm nghiên cứu khoa học này được xây trên một bãi đá ngầm nhô lên, cách vùng đất liền thật sự của Greenland khoảng nửa dặm. Vào mùa này, do mặt biển đóng băng, bãi đá ngầm “nhập vào” thềm băng xung quanh nên không thấy rõ ràng, dễ khiến người ta quên mất vị trí thật sự của nó.
Chấm vàng ở phía Đông biểu thị vị trí của họ, hai chấm sáng màu xanh lá đang nhấp nháy. Anh nhấp vào một trong số giao diện thông tin chi tiết, phía trên biểu hiện vị trí phao* cách căn nhà họ đang ở chưa đầy mười dặm. Anh vừa định đọc kỹ thông tin phía trên, chấm sáng lóe lên như vượt quá giới hạn, rồi chuyển sang màu vàng. Đồng thời, trong giao diện thông tin chi tiết có một cột chuyển sang màu đỏ, biểu tượng cảnh báo màu vàng nhấp nháy ngay bên cạnh: cho thấy sự thay đổi nhiệt độ bất thường.
(*) Ở đây hiểu là điểm nổi trên bản đồ, giống như ghim màu đỏ bạn thường thấy trên Google Maps.
Như chợt nhớ ra điều gì, August kiểm tra lại lịch sử cảnh báo dữ liệu của chấm sáng trước kia. So sánh với cột nhiệt độ này, quả nhiên, thông thường dữ liệu sẽ không biến động quá 3℃, nhưng nhiệt độ của khu vực phao tương ứng với chấm sáng thì đã giảm gần 10° chỉ trong vòng hai giờ. Đặc biệt trong nửa giờ vừa qua, gần như thể hiện xu hướng lao dốc.
Nhưng kỳ lạ là, giờ phút này chấm sáng màu vàng lại nhấp nháy biểu hiện nhiệt độ đang tăng trở lại.
“Tít…” Một âm thanh bén nhọn vang lên, chấm vàng nhấp nháy rồi biến thành màu đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất