Chương 16
Hắn nhìn mẹ, không trả lời chỉ cười nhẹ một cái, sau đó lại tức tốc đi vào nhà. Mẹ hắn tỏ ý không hài lòng, túm lấy cánh tay hắn:
- Về đến nhà mà coi mẹ như không khí vậy sao?
Bà nũng nịu, khuôn mặt ủy khuất nhìn hắn. Hắn cũng đã quen với điệu bộ này của mẹ nên cảm thấy rất bình thường:
- Chào mẹ..
Mẹ anh vui vẻ rồi nói mọi người dọn cơm, còn bà tự tay xuống bếp làm cho hắn một ít trứng cuộn. Hắn vẫn luôn thích ăn trứng cuộn mẹ làm. Hồi còn nhỏ, vì hắn hay về nhà trễ nên thường ngại phải ăn cơm với bố nên hắn trốn lên phòng, giả vờ làm bài tập. Mẹ hắn biết thế nên lần nào cũng làm trứng cuộn đem lên phòng hắn. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy đó là một kí ức đẹp, khó thể nào quên được trong tâm trí hắn.
Hắn đứng trước cửa phòng bố hắn gõ cửa. Bên trong im bặt, chẳng có tiếng trả lời lại. Hắn lúc này mới cất giọng:
- Bố.. Tôi đến rồi.
Lúc này mới có một giọng nói vang lên:
- Xuống nhà đi, ta sẽ xuống ăn cơm, chúng ta cùng nói chuyện.
Hắn ngoan ngoãn đi xuống, ngồi trên bàn ăn đầy ắp thức ăn, toàn là sơn hào hải vị. Riêng có một đĩa trứng cuộn nằm cạnh bát ăn cơm của hắn. Thấy vậy, hắn chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhìn mẹ:
- Không cần phải mất công như vậy đâu.
Mẹ hắn chỉ nhíu mày rồi nhanh chóng ngồi cạnh hắn. Nhân lúc chưa có ai mới cầm tay hắn và nói:
- Thế nào, cậu trai đó thể nào?
Hắn không hiểu, nâng một bên lông mày lên, nhìn mẹ. Bà hình như cũng hiểu được hắn, mới vỗ nhẹ vào tay rồi tiếp lời:
- Cậu trai con sẽ làm phẫu thuật đấy.. bố con nói là người yêu con.
Hắn chỉ cười, không đáp nhưng dường như cũng chẳng phủ nhận. Một lúc hắn mới nói:
- Không đâu, chỉ là một mình đơn phương. Em ấy cũng chưa trả lời.
Hắn cười khổ, lại ngửa người ra ghế, vẻ mặt mệt mỏi. Bà cũng thấy lòng nặng trĩu, lại đánh trống lảng qua việc khác.
- À đúng rồi, mẹ nghe nói là ca phẫu thuật rất khó.
Hắn cũng chỉ lắc đầu, gác một tay lên mặt.
- Con trai lớn lâu rồi mới về nhà, lại mệt mỏi thế này sao?
Một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Mẹ chỉ nhíu mày nhìn đối phương. Người kia vẫn chưa chịu thôi, lại đến ngồi xuống bàn trêu ghẹo hắn:
- Sao vậy? Chẳng nhẽ bị bỏ rơi rồi sao?
Hắn lần nãy cũng chẳng đáp nhưng cũng nhìn cô em gái nhỏ ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
- Sao đây, bộ nhìn em khác lắm hả?
Cô hỏi, đưa tay hất nhẹ tóc. Hắn lại cười, cũng chẳng rõ là đang vui hay đang cảm thấy hoài niệm về một thời mà hai đứa còn như nước với lửa, không độ trời chung.
- Không có gì, chỉ là cảm thấy.. có chút khác. – Hắn nói.
- Khác chỗ nào?
- Không.. sao hôm nay lại về đây?
Tiểu Đào thở dài, gục mặt xuống bàn:
- Không muốn nói.. Haizz thật là bực bội mà.
Bà ngồi nhìn hai đứa con của mình nói chuyện, trong lòng lại có chút ấm áp. Lúc này viện trưởng mới đi xuống, ông nhìn cũng vui vẻ hơn.
- Tiểu Đào sao lại về hôm nay? – Ông hỏi, kéo ghế ngồi xuống.
- Chẳng nhẽ con không được về nhà sao?
Tiểu Đào hờn dỗi ngồi dậy, lại nhìn ông ủy khuất. Ông chỉ cười rồi lặng lẽ ngồi xuống.
- Ăn cơm đi, xong chúng ta bàn bạc.
Hắn lại thở dài, gật đầu. Bữa cơm diễn ra rất bình thường, cả bốn người quây quần cảm giác ấm áp thật nhưng trong lòng hắn vẫn có chút gượng gạo.
- Chủ yếu là bố dụ tôi về ăn cơm sao? – Hắn hỏi, vẫn tiếp tục ăn cơm.
- Không đâu, là do mẹ.. mẹ nói bố làm vậy. – Mẹ hắn bào chữa.
- Lâu lâu về nhà ăn cơm cũng coi như là tiện thể bàn chút công việc. – Ông vẫn ung dung, tuyệt nhiên gắp một đũa rau cho mẹ.
- Chắc là có người yêu rồi, vậy nên cũng chẳng muốn về nhà chứ gì? – Tiểu Đào đắc ý nói.
Hắn nhìn cô, đôi mắt hình viên đạn tựa như muốn bắn chết cái câu nói kia vậy. Cô lại đắc chí, thích thú cười đùa.
Sau bữa cơm, hắn cùng ông ngồi ở phòng khách nói chuyện. Ông rất cẩn thận chỉ bảo cho hắn từng chút một về cách phẫu thuật, cách phân biệt các cơ quan trong quá trình mổ. Hắn cũng rất nghiêm túc, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nhưng hình như cũng có chút lo lắng.
Hắn cũng đưa ông tờ giấy anh đã kí, ông cũng chỉ liếc qua rồi lại làm như không thấy tên của anh ghi trên giấy. Hắn cũng chẳng để ý, chỉ chăm chú nhìn hình chụp cắt lớp của anh, rồi lại nhìn vào sách như thể lúc còn đi học vậy. Nhìn hắn nghiêm túc ở nhà, đâm ra lại không quen mắt.
Tiểu Đào cũng tò mò, đu lên vai hắn nhìn vào trong xong rồi lại bĩu môi:
- Về nhà mà vẫn làm việc sao?
Cô cứ thản nhiên trên vai hắn mà không biết con người kia đã rừng rực lửa đốt:
- Tránh ra, trẻ con nhiều chuyện.
Hắn thẳng thừng buông cho cô một câu nói phũ phàng, ấy vậy mà Tiểu Đào gan phải to bằng trời, vẫn cứ thản nhiên trêu chọc hắn.
Ông cảm thấy chiến sự bất ổn, mới nhắc khéo cô:
- Bố đang làm việc, con ra với mẹ đi.
Cô nhìn bố một cái, rồi lại liếc hắn xong cũng đành đi:
- Được được, để hai "người lớn" làm việc vậy.
Lúc đi ngang bàn trà, cô thấy một tập hồ sơ, trong có một bệnh nhân in dấu mực đỏ lại được kẹp riêng trong xấp tài liệu của hắn. Nhìn người này trong quen mắt, cô mới nán lại một chút để nhìn. Nào ngờ bị hắn thấy được:
- Làm gì vậy? Đừng đụng.
Cô lại giở thói trêu chọc hắn, cầm xấp tài liệu lên ngắm nghía:
- Người này là ai vậy? Còn phải lồng kính để riêng một chỗ..
Hắn nhíu mày, giật phăng tệp tài liệu nhìn cô tỏ thái độ hết sức giận dữ. Lúc này cô lại chẳng dám hé nửa lời, cúi mặt không nói gì. Hắn nhìn hình người này, rồi lại thở dài:
- Ra ngoài đi.
Hắn vuốt ve tấm hình ấy qua lớp kính bao bọc, trong lòng có chút nghẹn lại. Hắn sực nhớ ra anh hay bị lạnh vào buổi tối, lúc này thôi thúc hắn phải trở lại với anh.
- Chắc tôi sẽ đến bệnh viện.
Hắn nói, tay thoăn thoắt thu dọn tài liệu. Bố anh cũng im lặng như đồng ý. Chỉ có Tiểu Đào lại nhìn anh, vẻ mặt tội lỗi:
- Xin.. lỗi.. tại..
Hắn thở dài, lần đầu tiên lại ôn nhu đến thế. Hắn vỗ vai cô gật đầu:
- Không sao, là do anh nóng giận.
Hắn chào mẹ rồi nhanh chóng rời đi. Lúc ra đến xe, Tiểu Đào chạy theo và đưa anh một hộp đồ ăn.
- Anh đến chỗ người đó sao?
- Thì?
- Em chỉ muốn biết thôi.. Chắc người đó chưa ăn gì đâu, anh cầm đi.
Hắn gật đầu, tay đón lấy hộp cơm.
- Này, dù gì đi nữa.. nếu có chuyện phiền lòng.. hãy nói em.
Hắn chỉ cười nhẹ, nhìn cô bé hay gây chuyện trước mặt, giờ đây đã trưởng thành thật sự:
- Được, chúng ta khi nào rảnh thì nói chuyện.
Hắn rời đi, trong lòng có chút cảm xúc lạ, có lẽ là lâu rồi cả hai mới cùng nói chuyện nghiêm túc.
- Về đến nhà mà coi mẹ như không khí vậy sao?
Bà nũng nịu, khuôn mặt ủy khuất nhìn hắn. Hắn cũng đã quen với điệu bộ này của mẹ nên cảm thấy rất bình thường:
- Chào mẹ..
Mẹ anh vui vẻ rồi nói mọi người dọn cơm, còn bà tự tay xuống bếp làm cho hắn một ít trứng cuộn. Hắn vẫn luôn thích ăn trứng cuộn mẹ làm. Hồi còn nhỏ, vì hắn hay về nhà trễ nên thường ngại phải ăn cơm với bố nên hắn trốn lên phòng, giả vờ làm bài tập. Mẹ hắn biết thế nên lần nào cũng làm trứng cuộn đem lên phòng hắn. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy đó là một kí ức đẹp, khó thể nào quên được trong tâm trí hắn.
Hắn đứng trước cửa phòng bố hắn gõ cửa. Bên trong im bặt, chẳng có tiếng trả lời lại. Hắn lúc này mới cất giọng:
- Bố.. Tôi đến rồi.
Lúc này mới có một giọng nói vang lên:
- Xuống nhà đi, ta sẽ xuống ăn cơm, chúng ta cùng nói chuyện.
Hắn ngoan ngoãn đi xuống, ngồi trên bàn ăn đầy ắp thức ăn, toàn là sơn hào hải vị. Riêng có một đĩa trứng cuộn nằm cạnh bát ăn cơm của hắn. Thấy vậy, hắn chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhìn mẹ:
- Không cần phải mất công như vậy đâu.
Mẹ hắn chỉ nhíu mày rồi nhanh chóng ngồi cạnh hắn. Nhân lúc chưa có ai mới cầm tay hắn và nói:
- Thế nào, cậu trai đó thể nào?
Hắn không hiểu, nâng một bên lông mày lên, nhìn mẹ. Bà hình như cũng hiểu được hắn, mới vỗ nhẹ vào tay rồi tiếp lời:
- Cậu trai con sẽ làm phẫu thuật đấy.. bố con nói là người yêu con.
Hắn chỉ cười, không đáp nhưng dường như cũng chẳng phủ nhận. Một lúc hắn mới nói:
- Không đâu, chỉ là một mình đơn phương. Em ấy cũng chưa trả lời.
Hắn cười khổ, lại ngửa người ra ghế, vẻ mặt mệt mỏi. Bà cũng thấy lòng nặng trĩu, lại đánh trống lảng qua việc khác.
- À đúng rồi, mẹ nghe nói là ca phẫu thuật rất khó.
Hắn cũng chỉ lắc đầu, gác một tay lên mặt.
- Con trai lớn lâu rồi mới về nhà, lại mệt mỏi thế này sao?
Một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Mẹ chỉ nhíu mày nhìn đối phương. Người kia vẫn chưa chịu thôi, lại đến ngồi xuống bàn trêu ghẹo hắn:
- Sao vậy? Chẳng nhẽ bị bỏ rơi rồi sao?
Hắn lần nãy cũng chẳng đáp nhưng cũng nhìn cô em gái nhỏ ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
- Sao đây, bộ nhìn em khác lắm hả?
Cô hỏi, đưa tay hất nhẹ tóc. Hắn lại cười, cũng chẳng rõ là đang vui hay đang cảm thấy hoài niệm về một thời mà hai đứa còn như nước với lửa, không độ trời chung.
- Không có gì, chỉ là cảm thấy.. có chút khác. – Hắn nói.
- Khác chỗ nào?
- Không.. sao hôm nay lại về đây?
Tiểu Đào thở dài, gục mặt xuống bàn:
- Không muốn nói.. Haizz thật là bực bội mà.
Bà ngồi nhìn hai đứa con của mình nói chuyện, trong lòng lại có chút ấm áp. Lúc này viện trưởng mới đi xuống, ông nhìn cũng vui vẻ hơn.
- Tiểu Đào sao lại về hôm nay? – Ông hỏi, kéo ghế ngồi xuống.
- Chẳng nhẽ con không được về nhà sao?
Tiểu Đào hờn dỗi ngồi dậy, lại nhìn ông ủy khuất. Ông chỉ cười rồi lặng lẽ ngồi xuống.
- Ăn cơm đi, xong chúng ta bàn bạc.
Hắn lại thở dài, gật đầu. Bữa cơm diễn ra rất bình thường, cả bốn người quây quần cảm giác ấm áp thật nhưng trong lòng hắn vẫn có chút gượng gạo.
- Chủ yếu là bố dụ tôi về ăn cơm sao? – Hắn hỏi, vẫn tiếp tục ăn cơm.
- Không đâu, là do mẹ.. mẹ nói bố làm vậy. – Mẹ hắn bào chữa.
- Lâu lâu về nhà ăn cơm cũng coi như là tiện thể bàn chút công việc. – Ông vẫn ung dung, tuyệt nhiên gắp một đũa rau cho mẹ.
- Chắc là có người yêu rồi, vậy nên cũng chẳng muốn về nhà chứ gì? – Tiểu Đào đắc ý nói.
Hắn nhìn cô, đôi mắt hình viên đạn tựa như muốn bắn chết cái câu nói kia vậy. Cô lại đắc chí, thích thú cười đùa.
Sau bữa cơm, hắn cùng ông ngồi ở phòng khách nói chuyện. Ông rất cẩn thận chỉ bảo cho hắn từng chút một về cách phẫu thuật, cách phân biệt các cơ quan trong quá trình mổ. Hắn cũng rất nghiêm túc, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nhưng hình như cũng có chút lo lắng.
Hắn cũng đưa ông tờ giấy anh đã kí, ông cũng chỉ liếc qua rồi lại làm như không thấy tên của anh ghi trên giấy. Hắn cũng chẳng để ý, chỉ chăm chú nhìn hình chụp cắt lớp của anh, rồi lại nhìn vào sách như thể lúc còn đi học vậy. Nhìn hắn nghiêm túc ở nhà, đâm ra lại không quen mắt.
Tiểu Đào cũng tò mò, đu lên vai hắn nhìn vào trong xong rồi lại bĩu môi:
- Về nhà mà vẫn làm việc sao?
Cô cứ thản nhiên trên vai hắn mà không biết con người kia đã rừng rực lửa đốt:
- Tránh ra, trẻ con nhiều chuyện.
Hắn thẳng thừng buông cho cô một câu nói phũ phàng, ấy vậy mà Tiểu Đào gan phải to bằng trời, vẫn cứ thản nhiên trêu chọc hắn.
Ông cảm thấy chiến sự bất ổn, mới nhắc khéo cô:
- Bố đang làm việc, con ra với mẹ đi.
Cô nhìn bố một cái, rồi lại liếc hắn xong cũng đành đi:
- Được được, để hai "người lớn" làm việc vậy.
Lúc đi ngang bàn trà, cô thấy một tập hồ sơ, trong có một bệnh nhân in dấu mực đỏ lại được kẹp riêng trong xấp tài liệu của hắn. Nhìn người này trong quen mắt, cô mới nán lại một chút để nhìn. Nào ngờ bị hắn thấy được:
- Làm gì vậy? Đừng đụng.
Cô lại giở thói trêu chọc hắn, cầm xấp tài liệu lên ngắm nghía:
- Người này là ai vậy? Còn phải lồng kính để riêng một chỗ..
Hắn nhíu mày, giật phăng tệp tài liệu nhìn cô tỏ thái độ hết sức giận dữ. Lúc này cô lại chẳng dám hé nửa lời, cúi mặt không nói gì. Hắn nhìn hình người này, rồi lại thở dài:
- Ra ngoài đi.
Hắn vuốt ve tấm hình ấy qua lớp kính bao bọc, trong lòng có chút nghẹn lại. Hắn sực nhớ ra anh hay bị lạnh vào buổi tối, lúc này thôi thúc hắn phải trở lại với anh.
- Chắc tôi sẽ đến bệnh viện.
Hắn nói, tay thoăn thoắt thu dọn tài liệu. Bố anh cũng im lặng như đồng ý. Chỉ có Tiểu Đào lại nhìn anh, vẻ mặt tội lỗi:
- Xin.. lỗi.. tại..
Hắn thở dài, lần đầu tiên lại ôn nhu đến thế. Hắn vỗ vai cô gật đầu:
- Không sao, là do anh nóng giận.
Hắn chào mẹ rồi nhanh chóng rời đi. Lúc ra đến xe, Tiểu Đào chạy theo và đưa anh một hộp đồ ăn.
- Anh đến chỗ người đó sao?
- Thì?
- Em chỉ muốn biết thôi.. Chắc người đó chưa ăn gì đâu, anh cầm đi.
Hắn gật đầu, tay đón lấy hộp cơm.
- Này, dù gì đi nữa.. nếu có chuyện phiền lòng.. hãy nói em.
Hắn chỉ cười nhẹ, nhìn cô bé hay gây chuyện trước mặt, giờ đây đã trưởng thành thật sự:
- Được, chúng ta khi nào rảnh thì nói chuyện.
Hắn rời đi, trong lòng có chút cảm xúc lạ, có lẽ là lâu rồi cả hai mới cùng nói chuyện nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất