Chương 19: Ngoại truyện 2: Chuyện thường ngày
Truyện dưới đây là hình thức kịch và lời thoại. Độc giả cảm thấy không hợp có thể bỏ qua và đợi đến chương mới nhé!
1. Phơi đồ:
Anh đang nằm trong phòng đung đưa chân, rảnh rỗi xem vô tuyến.
Khang Phong: Em rảnh rỗi như vậy thì đi làm việc nhà một chút đi. [nhíu mày]
Thịnh Tư: Anh đang mắng em sao?
Khang Phong: Anh nào dám, chỉ là muốn em vận động cơ thể một chút..
Thịnh Tư: Được, anh cùng lên đây chúng ta "vận động" tại gia.
2. Người đặc biệt
Bình thường cả hai cùng ra ngoài ăn tiệm, thế nhưng dạo gần đây Thịnh Tư lại tập tành nấu đồ ăn.
Khang Phong: Em muốn ăn cơm nhà sao? Để anh nấu được rồi.
Thịnh Tư: Không đâu, em muốn tự nấu.
Khang Phong: Sao vậy, giờ muốn chăm sóc "ông xã" rồi sao?
Thịnh Tư: Ông xã thì chưa có, nhưng muốn làm cho một người đặc biệt.
Khang Phong: Ai đặc biệt? [nhíu mày khó chịu]
Thịnh Tư: Anh không biết đâu. Người này rất đẹp trai, cao to lại thêm biết nấu ăn không những thế còn yêu thương em hết mực.
Khang Phong: Ồ, vậy là bây giờ em chưa đủ yêu thương sao? [đè sát anh vào tường]
Thịnh Tư: Sao vậy.. anh ghen sao?
Khang Phong: Sao có thể, anh lại chẳng dám ghen với người đó.
Thịnh Tư: Vậy thì anh tránh ra, để em làm tiếp.
Khang Phong tức giận bỏ ra một góc để mặc Thịnh Tư một mình trong bếp.
Thịnh Tư: Phong.. lấy dùm em cái này với, cao quá.
Hắn giả vờ không nghe thấy.
Thịnh Tư: Phong.. anh đâu rồi.. em sắp té.
Cuối cùng hắn cũng lật đật chạy vào bếp. Hắn bất ngờ trước mâm cơm đầy ắp thức ăn tuy hơi vụng về nhưng vẫn rất cẩn thận trình bày.
Khang Phong: Muốn dỗ anh sao? Hay muốn gọi người đặc biệt đến ăn?
Thịnh Tư: Đúng vậy, em mới gọi rồi.
Khang Phong:.
Thịnh Tư: Ông xã.. ăn cơm thôi. [Anh dỗ ngọt hắn]
Khang Phong: Gì chứ? [đỏ mặt]
Thịnh Tư: Haha, nãy giờ em chọc anh mà anh vẫn tưởng thật. Còn đi ghen với chính mình. [Anh cười lớn]
Khang Phong: Ồ.. thì ra là anh ghen với chính bản thân sao?
Thịnh Tư:. Oa.. ăn cơm thôi [đánh trống lảng]
Khang Phong: Được.. nhưng anh sẽ ăn "khai vị" trước.
Và từ đó về sau, anh không nấu ăn ở nhà nữa.
3. Bảo bối ghen!
Hôm nay cả hai quyết định ra ngoài hóng gió.
Khang Phong: Lâu rồi mới được ra ngoài, cảm giác thoải mái thật.
Thịnh Tư: Phải ha.. này dừng phía trước đi, em muốn uống một tách cà phê.
Hai người dừng lại ở một quán nhỏ xinh xắn, hương thơm của cà phê bay trong không trung. Thịnh Tư hít hà mùi hương này, phấn khích kéo tay hắn.
Khang Phong: Được được, anh mua cho em.
Hai người ngồi xuống ghế vui vẻ thưởng thức tách cà phê thơm phức.
Cô gái 1: Này nhìn bên kia kìa, anh kia thật soái.
Cô gái chỉ tay về phía Khang Phong.
Cô gái 2: Mau lại xin phương thức liên lạc, có khi nào.. lại thành một đôi thì sao.
Cô gái 1 rụt rè nhìn lén hắn. Anh hình như đã cảm thấy có người nhìn lén, mà lại còn nhìn Khang Phong chằm chằm.
Thịnh Tư: Này.. anh đút cho em đi.
Khang Phong: Em muốn ăn bánh sao? Anh tưởng em không thích đồ ngọt? [Hắn ngạc nhiên]
Thịnh Tư: Thích chứ.. Nhất là khi được "người yêu" đút. [Nhấn mạnh, mắt liếc nhìn hai cô gái]
Khang Phong: Được. Há miệng ra.. [ Cười khẩy, hình như hắn biết ý đồ của anh]
Hai cô gái nhìn cảnh cẩu lương trước mặt cũng không kìm nỗi thất vọng. Còn anh thì khoái chí đến nở cả mũi. Đến khi hai cô gái rời khỏi, hắn mới hỏi anh.
Khang Phong: Thích chứ?
Thịnh Tư: Gì.. cơ? [Ấp úng]
Khang Phong: Tiểu bảo bối giờ biết ghen rồi sao.. Thật là đáng yêu quá. [ Hắn nói, giọng đầy mê hoặc]
Thịnh Tư: Anh biết sao.. hứ đáng bị phạt vì không hiểu ý em ngay từ đầu.
Khang Phong: Được được.. vậy hình phạt là.. "cả đêm"?
Thịnh Tư: Không.. không phạt nữa.. anh tha cho em!
4. Ông xã.
Thịnh Tư nằm gác chân lên bàn, miệng nhai nhóp nhép miếng trái cây.
Khang Phong: Em có muốn ăn thêm cam không?
Thịnh Tư: Muốn a..
Hắn cũng không nói gì, ngay lập tức đi gọt trái cây.
Thịnh Tư: Phong, lấy em li nước ép.
Khang Phong: Em tự đi lấy đi.. anh đang bận
Thịnh Tư: Đi mà.. em đau chân lắm..
Khang Phong: Anh thật sự đang bận mà. Em vận động chút đi cả ngày nằm trên sofa rồi không tốt cho xương đâu.
Thịnh Tư: Hứ.. không chịu..
Anh tỏ vẻ giận dỗi, hắn cũng vẫn ở lì trong bếp. Đột nhiên đôi mắt anh sáng lên, giọng điệu vô cũng ngọt ngào.
Thịnh Tư: Ông xã.. lấy giúp bảo bối đi.
Khang Phong: Em nói gì cơ? [Mặt hắn đỏ cả lên].
Thịnh Tư: Ông xã a..
Hắn không biết từ đâu phi như bay tới chỗ anh, tay cầm li nước ép đặt lên bàn.
Khang Phong: Em được lắm.. dám quyến rũ anh.. Hôm nay đừng hòng anh tha mạng.
Anh dù gì cũng biết trước kết cục của mình, đắc ý uống li nước ép.
Thịnh Tư: Đươc.. đợi anh. [Thách thức]
Khang Phong: Vậy chắc không cần ăn cam nữa rồi.
Anh liếc nhìn hắn, giờ anh mới cảm thấy run sợ.
Thịnh Tư: A a.. a tha mạng.. em chỉ đùa một chút thôi.
Và nhà hàng xóm đêm ấy mất ngủ.
1. Phơi đồ:
Anh đang nằm trong phòng đung đưa chân, rảnh rỗi xem vô tuyến.
Khang Phong: Em rảnh rỗi như vậy thì đi làm việc nhà một chút đi. [nhíu mày]
Thịnh Tư: Anh đang mắng em sao?
Khang Phong: Anh nào dám, chỉ là muốn em vận động cơ thể một chút..
Thịnh Tư: Được, anh cùng lên đây chúng ta "vận động" tại gia.
2. Người đặc biệt
Bình thường cả hai cùng ra ngoài ăn tiệm, thế nhưng dạo gần đây Thịnh Tư lại tập tành nấu đồ ăn.
Khang Phong: Em muốn ăn cơm nhà sao? Để anh nấu được rồi.
Thịnh Tư: Không đâu, em muốn tự nấu.
Khang Phong: Sao vậy, giờ muốn chăm sóc "ông xã" rồi sao?
Thịnh Tư: Ông xã thì chưa có, nhưng muốn làm cho một người đặc biệt.
Khang Phong: Ai đặc biệt? [nhíu mày khó chịu]
Thịnh Tư: Anh không biết đâu. Người này rất đẹp trai, cao to lại thêm biết nấu ăn không những thế còn yêu thương em hết mực.
Khang Phong: Ồ, vậy là bây giờ em chưa đủ yêu thương sao? [đè sát anh vào tường]
Thịnh Tư: Sao vậy.. anh ghen sao?
Khang Phong: Sao có thể, anh lại chẳng dám ghen với người đó.
Thịnh Tư: Vậy thì anh tránh ra, để em làm tiếp.
Khang Phong tức giận bỏ ra một góc để mặc Thịnh Tư một mình trong bếp.
Thịnh Tư: Phong.. lấy dùm em cái này với, cao quá.
Hắn giả vờ không nghe thấy.
Thịnh Tư: Phong.. anh đâu rồi.. em sắp té.
Cuối cùng hắn cũng lật đật chạy vào bếp. Hắn bất ngờ trước mâm cơm đầy ắp thức ăn tuy hơi vụng về nhưng vẫn rất cẩn thận trình bày.
Khang Phong: Muốn dỗ anh sao? Hay muốn gọi người đặc biệt đến ăn?
Thịnh Tư: Đúng vậy, em mới gọi rồi.
Khang Phong:.
Thịnh Tư: Ông xã.. ăn cơm thôi. [Anh dỗ ngọt hắn]
Khang Phong: Gì chứ? [đỏ mặt]
Thịnh Tư: Haha, nãy giờ em chọc anh mà anh vẫn tưởng thật. Còn đi ghen với chính mình. [Anh cười lớn]
Khang Phong: Ồ.. thì ra là anh ghen với chính bản thân sao?
Thịnh Tư:. Oa.. ăn cơm thôi [đánh trống lảng]
Khang Phong: Được.. nhưng anh sẽ ăn "khai vị" trước.
Và từ đó về sau, anh không nấu ăn ở nhà nữa.
3. Bảo bối ghen!
Hôm nay cả hai quyết định ra ngoài hóng gió.
Khang Phong: Lâu rồi mới được ra ngoài, cảm giác thoải mái thật.
Thịnh Tư: Phải ha.. này dừng phía trước đi, em muốn uống một tách cà phê.
Hai người dừng lại ở một quán nhỏ xinh xắn, hương thơm của cà phê bay trong không trung. Thịnh Tư hít hà mùi hương này, phấn khích kéo tay hắn.
Khang Phong: Được được, anh mua cho em.
Hai người ngồi xuống ghế vui vẻ thưởng thức tách cà phê thơm phức.
Cô gái 1: Này nhìn bên kia kìa, anh kia thật soái.
Cô gái chỉ tay về phía Khang Phong.
Cô gái 2: Mau lại xin phương thức liên lạc, có khi nào.. lại thành một đôi thì sao.
Cô gái 1 rụt rè nhìn lén hắn. Anh hình như đã cảm thấy có người nhìn lén, mà lại còn nhìn Khang Phong chằm chằm.
Thịnh Tư: Này.. anh đút cho em đi.
Khang Phong: Em muốn ăn bánh sao? Anh tưởng em không thích đồ ngọt? [Hắn ngạc nhiên]
Thịnh Tư: Thích chứ.. Nhất là khi được "người yêu" đút. [Nhấn mạnh, mắt liếc nhìn hai cô gái]
Khang Phong: Được. Há miệng ra.. [ Cười khẩy, hình như hắn biết ý đồ của anh]
Hai cô gái nhìn cảnh cẩu lương trước mặt cũng không kìm nỗi thất vọng. Còn anh thì khoái chí đến nở cả mũi. Đến khi hai cô gái rời khỏi, hắn mới hỏi anh.
Khang Phong: Thích chứ?
Thịnh Tư: Gì.. cơ? [Ấp úng]
Khang Phong: Tiểu bảo bối giờ biết ghen rồi sao.. Thật là đáng yêu quá. [ Hắn nói, giọng đầy mê hoặc]
Thịnh Tư: Anh biết sao.. hứ đáng bị phạt vì không hiểu ý em ngay từ đầu.
Khang Phong: Được được.. vậy hình phạt là.. "cả đêm"?
Thịnh Tư: Không.. không phạt nữa.. anh tha cho em!
4. Ông xã.
Thịnh Tư nằm gác chân lên bàn, miệng nhai nhóp nhép miếng trái cây.
Khang Phong: Em có muốn ăn thêm cam không?
Thịnh Tư: Muốn a..
Hắn cũng không nói gì, ngay lập tức đi gọt trái cây.
Thịnh Tư: Phong, lấy em li nước ép.
Khang Phong: Em tự đi lấy đi.. anh đang bận
Thịnh Tư: Đi mà.. em đau chân lắm..
Khang Phong: Anh thật sự đang bận mà. Em vận động chút đi cả ngày nằm trên sofa rồi không tốt cho xương đâu.
Thịnh Tư: Hứ.. không chịu..
Anh tỏ vẻ giận dỗi, hắn cũng vẫn ở lì trong bếp. Đột nhiên đôi mắt anh sáng lên, giọng điệu vô cũng ngọt ngào.
Thịnh Tư: Ông xã.. lấy giúp bảo bối đi.
Khang Phong: Em nói gì cơ? [Mặt hắn đỏ cả lên].
Thịnh Tư: Ông xã a..
Hắn không biết từ đâu phi như bay tới chỗ anh, tay cầm li nước ép đặt lên bàn.
Khang Phong: Em được lắm.. dám quyến rũ anh.. Hôm nay đừng hòng anh tha mạng.
Anh dù gì cũng biết trước kết cục của mình, đắc ý uống li nước ép.
Thịnh Tư: Đươc.. đợi anh. [Thách thức]
Khang Phong: Vậy chắc không cần ăn cam nữa rồi.
Anh liếc nhìn hắn, giờ anh mới cảm thấy run sợ.
Thịnh Tư: A a.. a tha mạng.. em chỉ đùa một chút thôi.
Và nhà hàng xóm đêm ấy mất ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất