Mùa Đông Năm Ấy

Chương 2

Trước Sau
Khi tỉnh dậy, anh đã nằm ở trên giường bệnh, hắn ngồi bên cạnh đang chăm chú đọc bệnh án của mình. Mắt hắn cau lại, tay nâng cặp kính chuyên nghiệp. Có lẽ anh đã quen với việc này, bởi lần nào ra ngoài, anh sẽ lại thiếp đi tự lúc nào rồi hắn vẫn sẽ mang anh về phòng và khi tỉnh dậy, dáng vẻ hắn lại đập vào tầm mắt anh.

Lần này có lẽ đặc biệt hơn bởi anh không ngại ngùng nữa mà chủ động nói chuyện:

- Cảm ơn.. lần nào cũng làm phiền anh.

Hắn tháo kính xuống, nhìn anh chằm chằm.

- Không cần khách sáo đâu.. đó là việc nên làm mà.

Anh cười nhẹ, gãi đầu:

- Phải.. anh là bác sĩ mà. Ai anh chẳng giúp đỡ như vậy.

Giọng anh có chút uỷ khuất như muốn xác minh vị trí của mình vậy. Không ngoài dự đoán, hắn ta đứng dậy đến bên giường bệnh đo nhiệt độ cho anh sau đó nói:

- Không.. chỉ có anh đặc biệt, chỉ có anh mới khiến tôi phải lo lắng.

Chưa kịp để anh trả lời, hắn đã túm lấy cánh tay anh, môi hắn từ từ chạm vào môi anh. Một mùi vị ngọt ngào như vani và thơm lành như giọt sương sớm của buổi hạ. Anh nhắm chặt mắt tận hưởng vị ấm nóng trên môi mình, còn không quên giữ chặt lấy vạt áo hắn. Hắn cứ được nước làm tới, nhẹ nhàng đẩy anh xuống, tay hắn vuốt ve gò má anh, môi vẫn giữ nguyên trên môi anh. Hắn tinh nghịch liếm mút đôi môi anh, rồi lại dùng lưỡi thăm dò cứ thế đến mức anh không thở được bèn đẩy hắn ra.

- Ha.. tôi không thở được.



Anh thở dốc, nhưng hắn chưa thỏa mãn, nhìn khuôn mặt ngây ngốc của anh lại càng khiến hắn nảy sinh dục vọng.

- Thở bằng mũi..

Hắn nói rồi lại tiếp tục hôn anh. Nụ hôn mãnh liệt hơn rồi từ từ chuyển vị trí: Hôn lên má lên trán rồi chuyển đến tai rồi đến cổ. Hắn dừng lại nhìn dáng vẻ anh. Cả mang tai đỏ ửng, môi còn vương thứ nước trắng trong. Quần áo cũng xộc xệch nhìn không đứng đắn chút nào.

Hắn chùm chăn lên cho anh rồi lấy nhiệt kế từ trong người anh ra nhìn nhiệt độ.

- 36 độ C.

Hắn đánh trống lảng qua việc khác khiến anh bất ngờ. Có lẽ hắn sợ nếu nhìn anh lâu chút nữa, hắn sẽ không kìm được mà làm nhiều chuyện bất chính hơn. Nhưng gương mặt hắn khác hẳn trông tươi tỉnh hơn rất nhiều. Anh giẫn dỗi quay mặt về phía cửa kính, tay xoa xoa môi mình, rồi lại cười khẽ. Có lẽ trong cái mùa đông lạnh giá này, hắn và anh lại tìm thấy hơi ấm quen thuộc.

* * *

- Bác sĩ Phong, chúng ta đã tìm được tuỷ để ghép cho bệnh nhân Thịnh Tư rồi.

Một y tá hồ hởi chạy vào báo cáo. Khang Phong đứng phắt dậy giật lấy tờ báo cáo. Đúng thiệt rồi, hắn vui không tả xiết, lập tức báo cho anh.

Trái lại với sự kì vọng của hắn, anh như tạt cho hắn một gáo nước lạnh khi nói anh sẽ không phẫu thuật. Hắn lúc ấy chỉ đứng đó, đưa mắt nhìn anh nhưng sâu thẳm trong hắn có lẽ đã vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Anh vốn dĩ chẳng nghĩ mình sẽ khoẻ lại vậy nên cũng đã kí cam kết không giải phẫu của bệnh viện. Hắn suy sụp không nói lời nào, tưởng chừng thông báo này sẽ thay đổi tất cả nhưng dường như ông trời thật biết trêu đùa với số phận. Hắn đau lòng, tay bóp chặt tờ giấy thông báo, giọng hắng xuống như sắp khóc:

- Được, lựa chọn của anh.. Tôi đều nghe.



Nghe được câu nói ấy mà anh đau lòng, cảm giác như hàng ngàn mũi tên đang giày xéo lên trái tim anh vậy. Anh gục đầu xuống chăn bông, khóc nức nở.

Tưởng rằng hắn đã đi xa nào ngờ hắn đứng ngay đấy, tay xoa nhẹ lên cửa kính đau lòng nhìn anh. Hắn muốn chạy lại ôm anh, vuốt ve gương mặt ấy không rời nhưng lại sợ mình sẽ mềm yếu, sợ mình sẽ tức giận mà mắng nhiếc anh. Nhưng nhìn anh như vậy, hắn không cam tâm.

- Sao anh không làm phẫu thuật?

Một nữ y tá hỏi anh, cô dịu dàng rót một cốc nước đầy đưa cho anh.

Anh ngước nhìn dáng vẻ người trước mắt, để lộ ra được tơ máu đỏ ửng và hàng lệ ngấn nước đang chực rơi xuống. Song anh cúi xuống, nhấp một ngụm nước ấm thở dài.

- Tôi biết rằng dù có phẫu thuật nhưng tỉ lệ tử vong cao. Chi bằng để thân thể gầy gò này chịu đựng nỗi đau một chút còn hơn là phải mổ xẻ ra trông thật đáng thương.

Anh cười với cô, nụ cười ấy dường như là sự uỷ thác cuối cùng của anh, của một đời người.

- Bác sĩ Phong đã nghiên cứu rất kĩ chỉ vì anh.. Lẽ nào anh không động lòng sao?

Câu nói của nữ y tá làm anh bất ngờ, anh tưởng rằng hắn chỉ là nhất thời tuỳ hứng, nhất thời rung động trước mình nên mới hành xử như vậy, nào ngờ cả bệnh viện ai cũng biết là hắn có tình ý với anh.

Anh không nói gì, tay siết chặt ly nước. Anh đã rung động rồi, lần này anh thật sự bị hắn làm thay đổi rồi.

Nữ y tá nhìn anh rồi cả dáng vẻ mềm yếu của anh đang run lên, cô chỉ vỗ vai anh an ủi rồi lập tức rời đi để lại anh ở đây với màn tuyết trắng xóa phủ ngoài cửa kính và nỗi quạnh hiu ngày một nhiều như bao quanh lấy trái tim và cả cơ thể mềm yếu của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau