Chương 26
- Sao phu nhân lại tới đây vậy ạ?
Anh ngoan ngoãn nói chuyện với bà, nhưng phần nào vẫn rất khách sao.
- Đã bảo gọi ta là mẹ mà.
Không để anh tiếp lời, Tiểu Đào liền lên tiếng:
- Anh dâu à, hôm nay là ngày quan trọng đương nhiên mẹ chồng phải đến chứ.
Tiểu Đào cố ý trêu anh. Biết được điều đó, anh cũng chỉ đưa tay bụm miệng cười rồi gật đầu:
- Thật là quý hóa quá, em chồng.
Ba người nhìn nhau cười khúc khích. Song anh vẫn mang một dáng vẻ vô cùng đau thương.
- Ấy chết, tính đem cho con ít canh mà để quên ngoài xe. Để ta ra lấy.
Anh chưa kịp ngăn bà thi bà đã biến mất sau cánh cửa. Tiểu Đào như biết ý, ngó dọc ngó ngang rồi ngồi xuống ghế cạnh anh.
- Anh chắc là sợ lắm.
Thịnh Tư ngạc nhiên nhìn cô, hai mắt anh sưng sưng như trực trào:
- Sợ chứ, ai mà không sợ.
Cô gật đầu, xoa nắn bắp chân anh:
- Có người còn đang lo sợ hơn anh nữa.. anh biết không?
Nghe đến đây, anh phần nào nhận ra nhưng vẫn cố giả ngốc mà hỏi lại:
- Làm gì còn ai sợ hơn bệnh nhân nữa chứ.
Anh cười khẽ, lại thấy chuyện này không hề vui. Cứ thế mà tâm trạng cũng u uất.
- Anh ta.. là lần đầu tiên khóc vì một người.
Cô thở dài một hơi, mắt nhìn thẳng người đối diện.
- Anh ta từ lúc em sinh ra đến giờ chưa từng khóc, chưa từng vui vẻ đến thế. Lúc nhỏ, mẹ có lần bị đột quỵ vì suy tim, thấy vậy anh ta cũng chẳng lo lắng đến thế mà trực tiếp phẫu thuật tim cho mẹ. Lần ấy cũng là lần đầu tiên anh ta phẫu thuật, tuy là có chút lo lắng nhưng không hẳn trưng ra dáng vẻ đau khổ.
Anh vẫn yên lặng nhìn cô, nỗi xót xa thể hiện hết trên đôi mắt to tròn ấy.
- Lần em bị tai nạn xe, anh ấy cũng đến hiện trường và kéo em ra từ trong xe hơi và cũng nghiêm túc thực hiện sơ cứu. Lúc ấy, em chỉ có mười bốn tuổi.
Cô im lặng một chút, lại hít một hơi rồi nói tiếp:
- Có thể anh nghĩ là do anh ta vô tâm hay vì do anh ta ghét mẹ tái hôn, ghét em bởi là con riêng dành hết tình yêu thương. Thế nhưng những lúc ấy, anh ta luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường để cố gắng cứu lấy những người mình thương yêu.
Cô đột nhiên nắm lấy tay anh, nói bằng một chất giọng vô cùng đau lòng:
- Nhưng lần này, anh ta không thể mạnh mẽ được nữa, một người đàn ông chưa từng khóc một lần lại rơi lệ vì một người không chung huyết thống.. anh biết đó là gì không?
Anh nhìn cô, rồi cười khổ:
- Chắc bởi vì, anh ấy đã thấy bản thân tôi đau đớn nhiều lần, đâm ra trở nên thương..
Anh chưa nói hết câu, sắc mặt cô đã thay đổi:
- Không.. là vì anh vốn dĩ là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta. Vì một người mà không thể mạnh mẽ nổi thế nhưng trước mặt anh, lại luôn phô bày dáng vẻ hoàn mĩ nhất.
Anh im lặng, lúc này anh cũng muốn nói rằng bản thân mình cũng chẳng lỡ rời xa hắn, cũng chẳng muốn hắn đau khổ vì mình. Thế nhưng từng câu chữ cứ như bay ra khỏi tâm trí, cuối cùng chỉ đành nói:
- Nếu tôi có không thể quay trở lại, em hãy chăm sóc Phong.. anh ấy có thể sẽ rất đau khổ.
Chẳng biết nói bản thân tự luyến quá hay không nhưng sau khi nói xong cô chỉ thở dài:
- Vậy nên em mới muốn nhờ anh.
Anh cười nhẹ, rút tay ra khỏi cô, ngước nhìn trời đông:
- Đến bản thân tôi còn chưa lo được, em còn muốn nhờ vả tôi?
Cô đứng phắt dậy, túm lấy hai vai anh:
- Em muốn nhờ anh hãy cố gắng kiên trì mà sống.
Cô nói dõng dạc, nhìn anh bằng đôi mắt kiên định như muốn xoáy sâu vào tâm can anh. Sau đó mẹ hắn cũng trở lại, hai người cũng im lặng không nói gì.
- Thôi được rồi không làm phiền con nữa, chúng ta sẽ chờ ở ngoài nhé.
Mẹ hắn dịu dàng nắm lấy tay anh. Trong cảm xúc hỗn độn ấy, một tia sáng ấm áp hiện lên trong trái tim anh. Anh quay đầu nhìn Tiểu Đào rồi lại nhìn bà đang mong chờ một câu nói nào đấy.
- Được, mọi người hãy chờ con.
Bà vui vẻ gật đầu, Tiểu Đào cũng cười tươi rồi làm động tác cổ vũ anh. Tâm tình anh lúc này cũng khá hơn hẳn, ngâm nga mấy câu hát rồi lại ngó bầu trời một lần nữa. Sau cùng, anh đóng rèm lại, thở hắt một hơi rồi yên tâm mà đối mặt với những thứ phía trước.
* * *
Hơn ba tiếng sau, viện trưởng cũng chuẩn bị tươm tất mọi thứ. Hắn cũng nén cảm xúc cá nhân lại mà phẫu thuật.
- Đưa bệnh nhân vào phòng mổ số một.
Hắn ra lệnh cho mấy y tá trực mổ còn hắn thì đi vào trong.
- Bệnh nhân Thịnh Tư, đến giờ rồi.
Một cô y tá nhắc nhở anh, rồi lúc sau anh được đẩy đến phòng phẫu thuật. Ở trên đài quan sát, anh thấy rất nhiều bác sĩ ngồi ngay ngắn, tay cầm bút viết loáy hoáy gì đấy rồi lại quan sát một lượt những người ở dưới. Bên trong đây, có năm người đang vây quanh anh. Hắn vẫn chưa vào cả viện trưởng cũng chưa nốt càng làm anh thấy hồi hộp vô cùng. Nhưng nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ gây mê, anh vẫn từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
- Nhịp tim ổn định, huyết áp ổn định, đã có thể tiến hành phẫu thuật.
Bác sĩ gây mê ra hiệu, từ từ viện trưởng đi vào trước. Ông nhìn một lượt hàng dụng cụ rồi lại nhìn lên máy đo nhịp tim, gật gù.
Hắn cũng vào trong, nhìn anh đang nằm trên bàn mổ, hắn chỉ muốn lao tới mà ôm lấy dáng vẻ ấy. Thể nhưng hắn lần này lại bình tĩnh đến lạ, ung dung bước vào trong rồi ra hiệu.
- Mười giờ hai mươi phút sáng, tiến hành phẫu thuật.
Ở bên ngoài, mẹ hắn và Tiểu Đào cầm tay nhau trong sự lo lắng, bà nghĩ đến đứa trẻ đang nằm trên bàn mổ, rồi lại nghĩ tới hình ảnh con trai mình thân tàn ma dại, trái tim người làm mẹ lại không thể chịu được, trực tiếp túm lấy Tiểu Đào sụt sùi. Vốn dĩ lúc ấy anh nói là sẽ chờ anh thế nhưng cô vẫn trong sự mông lung vô tận. Hạnh phúc của anh trai cũng là hạnh phúc của cô, cả đời cô chưa thấy hắn vì ai mà buồn vui thất thường, chưa từng thấy dáng vẻ ân cần hay sự nóng giận của hắn. Vì anh xuất hiện, đã làm một con người lạnh lẽo ấy trở nên ôn nhu và dịu dàng vô cùng.
* * *
Bác sĩ gây mê ra hiệu:
- Nhịp tim giảm, huyết áp tăng rất cao.
Hắn vẫn rất tập trung để đưa tủy vào trong thế nhưng viện trưởng lại nói:
- Phải để huyết áp trở về bình thường.
Hắn trở nên run rẩy, nhìn chỉ số càng ngày càng giảm rồi một tiếng hay tiếp nhịp tim của anh trở về con số không. Tiếng nói của các bác sĩ xung quanh mờ dần, hắn chỉ nghe thấy tiếp bíp dài. Trước mắt hắn, chả còn thấy gì cả ngoài nụ cười của anh. Viện trưởng liên tục gọi:
- Phong, Khang Phong!
Hắn chẳng thể tập trung nữa, hơn nữa còn rất kích động. Viện trưởng chẳng nói nhiều lập tức cho hắn một bạt tai:
- Tỉnh táo lại đi.
Hắn như dần trở lại bàn mổ, viện trưởng nói:
- Trực tiếp đưa tủy vào không cần để ý.
- Huyết áp giảm, nhịp tim.. không. – Bác sĩ gây mê nói.
Anh ngoan ngoãn nói chuyện với bà, nhưng phần nào vẫn rất khách sao.
- Đã bảo gọi ta là mẹ mà.
Không để anh tiếp lời, Tiểu Đào liền lên tiếng:
- Anh dâu à, hôm nay là ngày quan trọng đương nhiên mẹ chồng phải đến chứ.
Tiểu Đào cố ý trêu anh. Biết được điều đó, anh cũng chỉ đưa tay bụm miệng cười rồi gật đầu:
- Thật là quý hóa quá, em chồng.
Ba người nhìn nhau cười khúc khích. Song anh vẫn mang một dáng vẻ vô cùng đau thương.
- Ấy chết, tính đem cho con ít canh mà để quên ngoài xe. Để ta ra lấy.
Anh chưa kịp ngăn bà thi bà đã biến mất sau cánh cửa. Tiểu Đào như biết ý, ngó dọc ngó ngang rồi ngồi xuống ghế cạnh anh.
- Anh chắc là sợ lắm.
Thịnh Tư ngạc nhiên nhìn cô, hai mắt anh sưng sưng như trực trào:
- Sợ chứ, ai mà không sợ.
Cô gật đầu, xoa nắn bắp chân anh:
- Có người còn đang lo sợ hơn anh nữa.. anh biết không?
Nghe đến đây, anh phần nào nhận ra nhưng vẫn cố giả ngốc mà hỏi lại:
- Làm gì còn ai sợ hơn bệnh nhân nữa chứ.
Anh cười khẽ, lại thấy chuyện này không hề vui. Cứ thế mà tâm trạng cũng u uất.
- Anh ta.. là lần đầu tiên khóc vì một người.
Cô thở dài một hơi, mắt nhìn thẳng người đối diện.
- Anh ta từ lúc em sinh ra đến giờ chưa từng khóc, chưa từng vui vẻ đến thế. Lúc nhỏ, mẹ có lần bị đột quỵ vì suy tim, thấy vậy anh ta cũng chẳng lo lắng đến thế mà trực tiếp phẫu thuật tim cho mẹ. Lần ấy cũng là lần đầu tiên anh ta phẫu thuật, tuy là có chút lo lắng nhưng không hẳn trưng ra dáng vẻ đau khổ.
Anh vẫn yên lặng nhìn cô, nỗi xót xa thể hiện hết trên đôi mắt to tròn ấy.
- Lần em bị tai nạn xe, anh ấy cũng đến hiện trường và kéo em ra từ trong xe hơi và cũng nghiêm túc thực hiện sơ cứu. Lúc ấy, em chỉ có mười bốn tuổi.
Cô im lặng một chút, lại hít một hơi rồi nói tiếp:
- Có thể anh nghĩ là do anh ta vô tâm hay vì do anh ta ghét mẹ tái hôn, ghét em bởi là con riêng dành hết tình yêu thương. Thế nhưng những lúc ấy, anh ta luôn tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường để cố gắng cứu lấy những người mình thương yêu.
Cô đột nhiên nắm lấy tay anh, nói bằng một chất giọng vô cùng đau lòng:
- Nhưng lần này, anh ta không thể mạnh mẽ được nữa, một người đàn ông chưa từng khóc một lần lại rơi lệ vì một người không chung huyết thống.. anh biết đó là gì không?
Anh nhìn cô, rồi cười khổ:
- Chắc bởi vì, anh ấy đã thấy bản thân tôi đau đớn nhiều lần, đâm ra trở nên thương..
Anh chưa nói hết câu, sắc mặt cô đã thay đổi:
- Không.. là vì anh vốn dĩ là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ta. Vì một người mà không thể mạnh mẽ nổi thế nhưng trước mặt anh, lại luôn phô bày dáng vẻ hoàn mĩ nhất.
Anh im lặng, lúc này anh cũng muốn nói rằng bản thân mình cũng chẳng lỡ rời xa hắn, cũng chẳng muốn hắn đau khổ vì mình. Thế nhưng từng câu chữ cứ như bay ra khỏi tâm trí, cuối cùng chỉ đành nói:
- Nếu tôi có không thể quay trở lại, em hãy chăm sóc Phong.. anh ấy có thể sẽ rất đau khổ.
Chẳng biết nói bản thân tự luyến quá hay không nhưng sau khi nói xong cô chỉ thở dài:
- Vậy nên em mới muốn nhờ anh.
Anh cười nhẹ, rút tay ra khỏi cô, ngước nhìn trời đông:
- Đến bản thân tôi còn chưa lo được, em còn muốn nhờ vả tôi?
Cô đứng phắt dậy, túm lấy hai vai anh:
- Em muốn nhờ anh hãy cố gắng kiên trì mà sống.
Cô nói dõng dạc, nhìn anh bằng đôi mắt kiên định như muốn xoáy sâu vào tâm can anh. Sau đó mẹ hắn cũng trở lại, hai người cũng im lặng không nói gì.
- Thôi được rồi không làm phiền con nữa, chúng ta sẽ chờ ở ngoài nhé.
Mẹ hắn dịu dàng nắm lấy tay anh. Trong cảm xúc hỗn độn ấy, một tia sáng ấm áp hiện lên trong trái tim anh. Anh quay đầu nhìn Tiểu Đào rồi lại nhìn bà đang mong chờ một câu nói nào đấy.
- Được, mọi người hãy chờ con.
Bà vui vẻ gật đầu, Tiểu Đào cũng cười tươi rồi làm động tác cổ vũ anh. Tâm tình anh lúc này cũng khá hơn hẳn, ngâm nga mấy câu hát rồi lại ngó bầu trời một lần nữa. Sau cùng, anh đóng rèm lại, thở hắt một hơi rồi yên tâm mà đối mặt với những thứ phía trước.
* * *
Hơn ba tiếng sau, viện trưởng cũng chuẩn bị tươm tất mọi thứ. Hắn cũng nén cảm xúc cá nhân lại mà phẫu thuật.
- Đưa bệnh nhân vào phòng mổ số một.
Hắn ra lệnh cho mấy y tá trực mổ còn hắn thì đi vào trong.
- Bệnh nhân Thịnh Tư, đến giờ rồi.
Một cô y tá nhắc nhở anh, rồi lúc sau anh được đẩy đến phòng phẫu thuật. Ở trên đài quan sát, anh thấy rất nhiều bác sĩ ngồi ngay ngắn, tay cầm bút viết loáy hoáy gì đấy rồi lại quan sát một lượt những người ở dưới. Bên trong đây, có năm người đang vây quanh anh. Hắn vẫn chưa vào cả viện trưởng cũng chưa nốt càng làm anh thấy hồi hộp vô cùng. Nhưng nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ gây mê, anh vẫn từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
- Nhịp tim ổn định, huyết áp ổn định, đã có thể tiến hành phẫu thuật.
Bác sĩ gây mê ra hiệu, từ từ viện trưởng đi vào trước. Ông nhìn một lượt hàng dụng cụ rồi lại nhìn lên máy đo nhịp tim, gật gù.
Hắn cũng vào trong, nhìn anh đang nằm trên bàn mổ, hắn chỉ muốn lao tới mà ôm lấy dáng vẻ ấy. Thể nhưng hắn lần này lại bình tĩnh đến lạ, ung dung bước vào trong rồi ra hiệu.
- Mười giờ hai mươi phút sáng, tiến hành phẫu thuật.
Ở bên ngoài, mẹ hắn và Tiểu Đào cầm tay nhau trong sự lo lắng, bà nghĩ đến đứa trẻ đang nằm trên bàn mổ, rồi lại nghĩ tới hình ảnh con trai mình thân tàn ma dại, trái tim người làm mẹ lại không thể chịu được, trực tiếp túm lấy Tiểu Đào sụt sùi. Vốn dĩ lúc ấy anh nói là sẽ chờ anh thế nhưng cô vẫn trong sự mông lung vô tận. Hạnh phúc của anh trai cũng là hạnh phúc của cô, cả đời cô chưa thấy hắn vì ai mà buồn vui thất thường, chưa từng thấy dáng vẻ ân cần hay sự nóng giận của hắn. Vì anh xuất hiện, đã làm một con người lạnh lẽo ấy trở nên ôn nhu và dịu dàng vô cùng.
* * *
Bác sĩ gây mê ra hiệu:
- Nhịp tim giảm, huyết áp tăng rất cao.
Hắn vẫn rất tập trung để đưa tủy vào trong thế nhưng viện trưởng lại nói:
- Phải để huyết áp trở về bình thường.
Hắn trở nên run rẩy, nhìn chỉ số càng ngày càng giảm rồi một tiếng hay tiếp nhịp tim của anh trở về con số không. Tiếng nói của các bác sĩ xung quanh mờ dần, hắn chỉ nghe thấy tiếp bíp dài. Trước mắt hắn, chả còn thấy gì cả ngoài nụ cười của anh. Viện trưởng liên tục gọi:
- Phong, Khang Phong!
Hắn chẳng thể tập trung nữa, hơn nữa còn rất kích động. Viện trưởng chẳng nói nhiều lập tức cho hắn một bạt tai:
- Tỉnh táo lại đi.
Hắn như dần trở lại bàn mổ, viện trưởng nói:
- Trực tiếp đưa tủy vào không cần để ý.
- Huyết áp giảm, nhịp tim.. không. – Bác sĩ gây mê nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất