Chương 32
Sau khi cả nhà cũng nhau ăn mừng sự trở lại của Thịnh Tư, anh cũng cảm thấy hơi mệt nên quyết định đi ngủ. Vừa vào căn phòng của hắn, cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Hình như lúc trước anh không để ý nên bây giờ cảm thấy căn phòng này vô cùng lớn, lại thêm một chiếc giường êm ái. Thế nhưng lần ấy đột nhiên hiện lên trong đầu khiến anh ngại ngùng không quan sát nữa.
- Hôm nay chúng ta ở đây buổi trưa sẽ về nhà mẹ em nhé. Sau đó..
Hắn vừa lau tóc ướt vừa bước vào. Thịnh Tư ân cần kéo hắn ngồi lên giường sau đó lau tóc cho hắn rồi tiếp lời:
- Sau đó?
Hắn gãi gãi bên má, liếc nhìn sắc mặt anh rồi nói:
- Cùng về nhà của chúng ta.
Anh dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn:
- Nhà của chúng ta?
Hắn cảm giác anh đã quên thứ gì đó, liền nhắc lại căn hộ hắn thuê ở gần bệnh viện. Anh lúc này nhớ ra, ngại ngùng trả lời:
- Là nhà của anh.
Hắn không phục trước câu trả lời ấy, liền quay lại xô anh ngã ra giường.
- Nơi nào có em đều là nhà, của em hay của anh đều không quan trọng.
Anh cảm động nhìn hắn. Lúc này anh nhìn hắn bằng một đôi mắt long lanh lạ thường, mái tóc hắn còn hơi ướt nên vô cùng quyến rũ, mùi hương của sữa tắm tràn ngập khắp căn phòng. Từ từ, hơi ấm của hắn bao bọc lấy cơ thể anh vô cùng ấm áp. Cả hai cùng nhau trải qua một đêm vô cùng nồng nhiệt đến nỗi từng chi tiết trên cơ thể và cả hơi ấm trao cho nhau dường như trở thành một điều gì đó ăn sâu vào trí óc của mỗi người.
"Chỉ cần em ở bên, nơi đâu anh cũng nguyện theo đến cùng."
"Chỉ cần anh mãi trao cho em hơi ấm như ban đầu, dù là có khó khăn đến mấy cũng quyết không rời xa."
* * *
Tiếng mưa xuân ngớt dần, chỉ còn nghe tanh tách từng hạt còn sót lại nhỏ xuống nơi mái hiên. Tia nắng ấm áp len lỏi tràn ngập căn phòng, đâu đó còn có tiếng chim râm ran thật vui tai. Lần này, hắn tỉnh dậy trước, nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ say của Thịnh Tư, hắn vô thức nở một nụ cười. Anh vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều và cả cơ thể được hắn bao bọc trong vòng tay to lớn ấy. Hắn cứ ngắm nhìn mãi hàng mi cong vút của anh, ngắm cả làn da trắng trẻo điểm thêm vài dấu tích còn sót lại sau một buổi đêm ngọt ngào.
Hắn đưa tay gài tóc anh lên tai, áp sát mặt rồi hít lấy hít để mùi hương của mình trên người đối phương. Hắn muốn ích kỷ độc chiếm toàn bộ anh không muốn để anh nắng kia chạm tới thế nên hắn lấy chăn trùm kín người anh.
Anh ngọ nguậy cơ thể như muốn thoát ra, hắn lại cứ ghì chặt lấy. Thế rồi đôi mắt kia từ từ hé mở và không hiểu vì sao lúc anh nở nụ cười chào buổi sáng, trái tim hắn bị lệch một nhịp. Phía sau là bức màn trắng đã bị gió đánh tung lên khiến anh càng thêm lấp lánh, màu tóc nâu hạt dẻ cũng đã nhìn thấy rõ ràng, ngay cả bên mang tai ửng đỏ vì nhìn hắn cũng đáng yêu biết mấy. Hắn cứ thế ngắm nhìn như muốn chiêm ngưỡng trọn vẹn dáng vẻ của anh lúc mới ngủ dậy.
Bình thường, anh luôn là người dậy trước bởi căn bệnh khiến anh đau đớn vô cùng, cũng chẳng thể ngủ ngon. Cơ thể mềm yếu vốn không có sức sống như được tái sinh lại sau những tháng ngày vật lộn chống lại tử thần. Lần này anh ngủ rất ngon, mơ một giấc mơ tuyệt đẹp và khi tỉnh dậy, được nhìn thấy người mình yêu. Quả thực trên thế giới này, anh cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
* * *
Sau khi ghé qua nhà mẹ anh, cả hai cùng về căn hộ lúc chập tối. Anh đứng trước cửa nhà rồi nhưng vẫn còn do dự, cảm giác như lần đầu đến nhà hắn vậy. Do ở nhà chính có ba mẹ và cả Tiểu Đào nên anh vẫn cảm giác như người một nhà. Tuy nhiên căn hộ của hắn thì chẳng có ai cả, anh không biết sẽ nói gì hay cả hai sẽ làm gì nữa. Nghĩ rồi anh ổn định lại hơi thở và tự tin bước vào.
Căn hộ vẫn thế, vẫn khang trang nhưng hoàn toàn không có hơi người vậy nên cảm giác vô cùng ảm đạm. Hắn mở đèn lên, cũng coi là lấy lại được chút ánh sáng thế nhưng vẫn cảm thấy có phần lạnh lẽo.
- Em sao vậy? Cảm giác không khỏe sao?
Hắn vỗ nhẹ vai anh khiến anh giật mình, vội vàng lắc đầu đáp trả:
- Không đâu, chỉ là có chút.. lạnh.
Hắn ôm lấy anh từ đằng sau, dụi dụi đầu vào cổ anh rồi nói:
- Cả nửa năm rồi, anh mới quay lại đây cùng với em.. có lẽ nó đã thiếu chủ nhân một khoảng thời gian.
Anh cười nhẹ, xoa đầu "đứa trẻ" đang nũng nịu rồi nói:
- Được, vậy nhiệm vụ của chúng ta là sưởi ấm căn nhà này.
Anh và hắn cùng dọn dẹp và sắp xếp đồ lên kệ và trong tủ quần áo. Vốn dĩ trưa về nhà mẹ cũng là để xin phép cho anh chuyển qua sống với hắn. Anh muốn sống với hắn và dĩ nhiên cả hai cũng đã bàn bạc với nhau. Bên nhà hắn thì cũng đồng ý và luôn miệng gọi anh là con trai, còn mẹ tuy lúc đầu nói không cho nhưng rồi bà cũng đồng ý. Hơn nữa bà cũng muốn chuyển về quê sống với chị gái của mình bởi bà ấy cũng đang cô đơn, không con cháu và không có ai ở cạnh.
Lúc đang mở đồ sắp lên kệ, anh tìm thấy một chiếc máy ảnh và một cái USB. Anh gọi hắn định hỏi nhưng hắn lại đang lúi húi dọn dẹp dưới kho nên không nghe thấy. Vì tò mò, anh đã cắm lên máy tính xách tay để xem. Lúc ấy, một hàng những video chỉ dài tầm ba phút hiện lên và kèm theo đó là những ngày tháng anh đang hôn mê. Anh coi từng cái, chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói, nhìn kĩ gương mặt đang cười trước màn ảnh kia nhưng thực ra là đang cố gắng che dấu sự mỏi mệt trong lòng hắn. Khi video tua đến cái cuối cùng, những giọt lệ nhẹ nhàng lăn xuống đôi gò má anh.
Lúc làm xong ca phẫu thuật, anh có tỉnh lại một lần. Lúc ấy anh đang trong phòng hồi sức nên không thấy ai cả, trong lòng lại thầm trách hắn có khi đã bỏ đi. Thế nên sau khi ngủ thiếp đi, anh vẫn chỉ mong bản thân có thể kết thúc phần đời còn lại trước khi tổn thương. Lúc đầu chỉ là sự tin tưởng, sau là thương cảm vì hắn luôn giúp đỡ anh, nhưng lần này anh cảm nhận rõ được tình yêu của hắn, cảm nhận rõ được trái tim anh đang đập thình thịch trong lồng ngực này và từ cổ đến tai đỏ hết cả lên cũng chỉ vì một người.
Lần này anh biết rõ ràng hơn ai hết, bản thân thực sự đã đắm chìm trong tình yêu với hắn.
Anh cố gắng bình tĩnh lại, quẹt vội dòng nước mắt kia và lững thững bước xuống nhà kho. Anh lao đến ôm chầm lấy hình dáng quen thuộc ấy, rúc đầu vào lưng hắn. Bị anh làm bất ngờ, hắn ngoái lại liếc nhìn anh thì thấy đôi mắt đẫm ướt cùng chiếc mũi đang sụt sùi. Hắn quay lại rồi ôm lấy anh:
- Em sao vậy? Bị thương sao?
Anh im lặng một hồi, đôi bàn tay run run túm chặt lấy áo hắn. Mùi bụi và mùi mồ hôi hòa quyện thế nhưng anh lại thấy tốt vì cảm nhận được mùi ấy. Anh rúc mặt vào ngực hắn rồi không ngừng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi.. em xin lỗi.
Hắn vẫn không hiểu được chuyện gì, thế nhưng vẫn dịu dàng ôm lấy anh trấn an:
- Không sao đâu, chuyện gì rồi cũng ổn thôi.
Nhưng anh vẫn thế, nước mắt đã chảy ra ướt cả một vùng khiến hắn cảm nhận được. Hắn ôm lấy mặt anh, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Anh cảm nhận được hắn đang xoáy sâu vào tâm can anh, khiến trái tim ấm áp vô cùng. Hắn không nói gì, nhẹ nhàng trao cho anh một nụ hôn sâu, anh cũng nhắm mắt lại cảm nhận hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, cảm nhận hơi ấm từ hắn đang bao bọc từ từ lấy cơ thể anh.
- Sao vậy?
Bằng một chất giọng khản đặc, hắn lo lắng hỏi anh. Anh đan lấy tay hắn, nhìn hắn một lúc rồi ngỏ lời:
- Chúng ta kết hôn nhé.
Hắn vô cùng bất ngờ đến mức mà cả mặt hắn đỏ ửng. Hắn nhìn anh rồi chớp mắt mấy cái, còn lấy tay vỗ nhẹ vào mặt mình. Thế nhưng chẳng đợi hắn trả lời, anh đã chặn miệng bằng cách trao cho hắn thêm một nụ hôn nữa. Lần này nụ hôn của anh không dịu dàng như hắn mà mãnh liệt vô cùng như thể đó là minh chứng cho sự đắm chìm của anh trong tình yêu với hắn.
Hắn bế anh lên, cọ nhẹ mũi vào mũi anh rồi cười tươi, nói:
- Được thôi, chúng ta cùng kết hôn đi.
Hai người nhìn nhau cười khúc khích. Có lẽ đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thế nhưng đó cũng là minh chứng cho lời hẹn ước của cả hai người.
* * *
"Dù mai sau có gian truân thế nào, anh cũng sẽ cùng em bước tiếp đến cuối con đường, sẽ không buông tay em dù chỉ một khoảng khắc."
"Dù mai sau có gian truân thế nào, em cũng sẽ đan lấy đôi tay anh và kéo anh đi đến tận cùng chân trời, mãi mãi không buông."
Mùa đông năm ấy, chúng ta gặp nhau có thể là vô tình thế nhưng đã buộc nhau bằng một sợi dây vô hình dù có cắt cũng không đứt được. Nhờ vào mua đông năm đó mà hai chúng ta đã tiến xa thêm ngàn dặm, bỏ lại cái hình hài ấy, bỏ lại sự muộn phiền và cả những giọt nước mắt đau khổ, chúng ta của mùa xuân mang một dáng vẻ mới, một sức sống mãnh liệt và cả một tình yêu to lớn mà chỉ hai ta có thể cảm nhận được.
- Hết-
- Hôm nay chúng ta ở đây buổi trưa sẽ về nhà mẹ em nhé. Sau đó..
Hắn vừa lau tóc ướt vừa bước vào. Thịnh Tư ân cần kéo hắn ngồi lên giường sau đó lau tóc cho hắn rồi tiếp lời:
- Sau đó?
Hắn gãi gãi bên má, liếc nhìn sắc mặt anh rồi nói:
- Cùng về nhà của chúng ta.
Anh dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn:
- Nhà của chúng ta?
Hắn cảm giác anh đã quên thứ gì đó, liền nhắc lại căn hộ hắn thuê ở gần bệnh viện. Anh lúc này nhớ ra, ngại ngùng trả lời:
- Là nhà của anh.
Hắn không phục trước câu trả lời ấy, liền quay lại xô anh ngã ra giường.
- Nơi nào có em đều là nhà, của em hay của anh đều không quan trọng.
Anh cảm động nhìn hắn. Lúc này anh nhìn hắn bằng một đôi mắt long lanh lạ thường, mái tóc hắn còn hơi ướt nên vô cùng quyến rũ, mùi hương của sữa tắm tràn ngập khắp căn phòng. Từ từ, hơi ấm của hắn bao bọc lấy cơ thể anh vô cùng ấm áp. Cả hai cùng nhau trải qua một đêm vô cùng nồng nhiệt đến nỗi từng chi tiết trên cơ thể và cả hơi ấm trao cho nhau dường như trở thành một điều gì đó ăn sâu vào trí óc của mỗi người.
"Chỉ cần em ở bên, nơi đâu anh cũng nguyện theo đến cùng."
"Chỉ cần anh mãi trao cho em hơi ấm như ban đầu, dù là có khó khăn đến mấy cũng quyết không rời xa."
* * *
Tiếng mưa xuân ngớt dần, chỉ còn nghe tanh tách từng hạt còn sót lại nhỏ xuống nơi mái hiên. Tia nắng ấm áp len lỏi tràn ngập căn phòng, đâu đó còn có tiếng chim râm ran thật vui tai. Lần này, hắn tỉnh dậy trước, nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ say của Thịnh Tư, hắn vô thức nở một nụ cười. Anh vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều và cả cơ thể được hắn bao bọc trong vòng tay to lớn ấy. Hắn cứ ngắm nhìn mãi hàng mi cong vút của anh, ngắm cả làn da trắng trẻo điểm thêm vài dấu tích còn sót lại sau một buổi đêm ngọt ngào.
Hắn đưa tay gài tóc anh lên tai, áp sát mặt rồi hít lấy hít để mùi hương của mình trên người đối phương. Hắn muốn ích kỷ độc chiếm toàn bộ anh không muốn để anh nắng kia chạm tới thế nên hắn lấy chăn trùm kín người anh.
Anh ngọ nguậy cơ thể như muốn thoát ra, hắn lại cứ ghì chặt lấy. Thế rồi đôi mắt kia từ từ hé mở và không hiểu vì sao lúc anh nở nụ cười chào buổi sáng, trái tim hắn bị lệch một nhịp. Phía sau là bức màn trắng đã bị gió đánh tung lên khiến anh càng thêm lấp lánh, màu tóc nâu hạt dẻ cũng đã nhìn thấy rõ ràng, ngay cả bên mang tai ửng đỏ vì nhìn hắn cũng đáng yêu biết mấy. Hắn cứ thế ngắm nhìn như muốn chiêm ngưỡng trọn vẹn dáng vẻ của anh lúc mới ngủ dậy.
Bình thường, anh luôn là người dậy trước bởi căn bệnh khiến anh đau đớn vô cùng, cũng chẳng thể ngủ ngon. Cơ thể mềm yếu vốn không có sức sống như được tái sinh lại sau những tháng ngày vật lộn chống lại tử thần. Lần này anh ngủ rất ngon, mơ một giấc mơ tuyệt đẹp và khi tỉnh dậy, được nhìn thấy người mình yêu. Quả thực trên thế giới này, anh cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
* * *
Sau khi ghé qua nhà mẹ anh, cả hai cùng về căn hộ lúc chập tối. Anh đứng trước cửa nhà rồi nhưng vẫn còn do dự, cảm giác như lần đầu đến nhà hắn vậy. Do ở nhà chính có ba mẹ và cả Tiểu Đào nên anh vẫn cảm giác như người một nhà. Tuy nhiên căn hộ của hắn thì chẳng có ai cả, anh không biết sẽ nói gì hay cả hai sẽ làm gì nữa. Nghĩ rồi anh ổn định lại hơi thở và tự tin bước vào.
Căn hộ vẫn thế, vẫn khang trang nhưng hoàn toàn không có hơi người vậy nên cảm giác vô cùng ảm đạm. Hắn mở đèn lên, cũng coi là lấy lại được chút ánh sáng thế nhưng vẫn cảm thấy có phần lạnh lẽo.
- Em sao vậy? Cảm giác không khỏe sao?
Hắn vỗ nhẹ vai anh khiến anh giật mình, vội vàng lắc đầu đáp trả:
- Không đâu, chỉ là có chút.. lạnh.
Hắn ôm lấy anh từ đằng sau, dụi dụi đầu vào cổ anh rồi nói:
- Cả nửa năm rồi, anh mới quay lại đây cùng với em.. có lẽ nó đã thiếu chủ nhân một khoảng thời gian.
Anh cười nhẹ, xoa đầu "đứa trẻ" đang nũng nịu rồi nói:
- Được, vậy nhiệm vụ của chúng ta là sưởi ấm căn nhà này.
Anh và hắn cùng dọn dẹp và sắp xếp đồ lên kệ và trong tủ quần áo. Vốn dĩ trưa về nhà mẹ cũng là để xin phép cho anh chuyển qua sống với hắn. Anh muốn sống với hắn và dĩ nhiên cả hai cũng đã bàn bạc với nhau. Bên nhà hắn thì cũng đồng ý và luôn miệng gọi anh là con trai, còn mẹ tuy lúc đầu nói không cho nhưng rồi bà cũng đồng ý. Hơn nữa bà cũng muốn chuyển về quê sống với chị gái của mình bởi bà ấy cũng đang cô đơn, không con cháu và không có ai ở cạnh.
Lúc đang mở đồ sắp lên kệ, anh tìm thấy một chiếc máy ảnh và một cái USB. Anh gọi hắn định hỏi nhưng hắn lại đang lúi húi dọn dẹp dưới kho nên không nghe thấy. Vì tò mò, anh đã cắm lên máy tính xách tay để xem. Lúc ấy, một hàng những video chỉ dài tầm ba phút hiện lên và kèm theo đó là những ngày tháng anh đang hôn mê. Anh coi từng cái, chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói, nhìn kĩ gương mặt đang cười trước màn ảnh kia nhưng thực ra là đang cố gắng che dấu sự mỏi mệt trong lòng hắn. Khi video tua đến cái cuối cùng, những giọt lệ nhẹ nhàng lăn xuống đôi gò má anh.
Lúc làm xong ca phẫu thuật, anh có tỉnh lại một lần. Lúc ấy anh đang trong phòng hồi sức nên không thấy ai cả, trong lòng lại thầm trách hắn có khi đã bỏ đi. Thế nên sau khi ngủ thiếp đi, anh vẫn chỉ mong bản thân có thể kết thúc phần đời còn lại trước khi tổn thương. Lúc đầu chỉ là sự tin tưởng, sau là thương cảm vì hắn luôn giúp đỡ anh, nhưng lần này anh cảm nhận rõ được tình yêu của hắn, cảm nhận rõ được trái tim anh đang đập thình thịch trong lồng ngực này và từ cổ đến tai đỏ hết cả lên cũng chỉ vì một người.
Lần này anh biết rõ ràng hơn ai hết, bản thân thực sự đã đắm chìm trong tình yêu với hắn.
Anh cố gắng bình tĩnh lại, quẹt vội dòng nước mắt kia và lững thững bước xuống nhà kho. Anh lao đến ôm chầm lấy hình dáng quen thuộc ấy, rúc đầu vào lưng hắn. Bị anh làm bất ngờ, hắn ngoái lại liếc nhìn anh thì thấy đôi mắt đẫm ướt cùng chiếc mũi đang sụt sùi. Hắn quay lại rồi ôm lấy anh:
- Em sao vậy? Bị thương sao?
Anh im lặng một hồi, đôi bàn tay run run túm chặt lấy áo hắn. Mùi bụi và mùi mồ hôi hòa quyện thế nhưng anh lại thấy tốt vì cảm nhận được mùi ấy. Anh rúc mặt vào ngực hắn rồi không ngừng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi.. em xin lỗi.
Hắn vẫn không hiểu được chuyện gì, thế nhưng vẫn dịu dàng ôm lấy anh trấn an:
- Không sao đâu, chuyện gì rồi cũng ổn thôi.
Nhưng anh vẫn thế, nước mắt đã chảy ra ướt cả một vùng khiến hắn cảm nhận được. Hắn ôm lấy mặt anh, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Anh cảm nhận được hắn đang xoáy sâu vào tâm can anh, khiến trái tim ấm áp vô cùng. Hắn không nói gì, nhẹ nhàng trao cho anh một nụ hôn sâu, anh cũng nhắm mắt lại cảm nhận hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi, cảm nhận hơi ấm từ hắn đang bao bọc từ từ lấy cơ thể anh.
- Sao vậy?
Bằng một chất giọng khản đặc, hắn lo lắng hỏi anh. Anh đan lấy tay hắn, nhìn hắn một lúc rồi ngỏ lời:
- Chúng ta kết hôn nhé.
Hắn vô cùng bất ngờ đến mức mà cả mặt hắn đỏ ửng. Hắn nhìn anh rồi chớp mắt mấy cái, còn lấy tay vỗ nhẹ vào mặt mình. Thế nhưng chẳng đợi hắn trả lời, anh đã chặn miệng bằng cách trao cho hắn thêm một nụ hôn nữa. Lần này nụ hôn của anh không dịu dàng như hắn mà mãnh liệt vô cùng như thể đó là minh chứng cho sự đắm chìm của anh trong tình yêu với hắn.
Hắn bế anh lên, cọ nhẹ mũi vào mũi anh rồi cười tươi, nói:
- Được thôi, chúng ta cùng kết hôn đi.
Hai người nhìn nhau cười khúc khích. Có lẽ đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thế nhưng đó cũng là minh chứng cho lời hẹn ước của cả hai người.
* * *
"Dù mai sau có gian truân thế nào, anh cũng sẽ cùng em bước tiếp đến cuối con đường, sẽ không buông tay em dù chỉ một khoảng khắc."
"Dù mai sau có gian truân thế nào, em cũng sẽ đan lấy đôi tay anh và kéo anh đi đến tận cùng chân trời, mãi mãi không buông."
Mùa đông năm ấy, chúng ta gặp nhau có thể là vô tình thế nhưng đã buộc nhau bằng một sợi dây vô hình dù có cắt cũng không đứt được. Nhờ vào mua đông năm đó mà hai chúng ta đã tiến xa thêm ngàn dặm, bỏ lại cái hình hài ấy, bỏ lại sự muộn phiền và cả những giọt nước mắt đau khổ, chúng ta của mùa xuân mang một dáng vẻ mới, một sức sống mãnh liệt và cả một tình yêu to lớn mà chỉ hai ta có thể cảm nhận được.
- Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất