Chương 4
Sau ngày hôm ấy, hắn tất bật ở riết trong phòng khám. Hắn lật từng trang sách, đọc từng chữ một đến nhức cả mắt. Ngày ngủ cũng có hai tiếng là cùng, đồ ăn cũng chỉ vỏn vẹn cái bánh gói xôi. Các bác sĩ khác cũng ra vào thường xuyên để góp ý cho hắn.
Anh vẫn cứ ung dung ngồi trên giường bệnh nhưng lần này có chút vui vẻ, anh ngâm nga bài hát yêu thích, giai điệu vui tươi. Tuyết vẫn rơi phủ kín cả bệnh viện, anh chỉ thấy vài đứa trẻ nghịch ngợm chơi ném tuyết chứ không thấy ai ra ngoài.
- Snow.. snow.. snow.. let it snow..
Anh hát, đôi gò má đỏ ửng như hai trái cà chua.
Trời dạo này cũng ấm hơn khiến tâm trạng anh thoải mái. Cái lạnh khiến xương khớp anh đau nhức, cả người uể oải chỉ muốn rúc trong chăn. Lần này lại ngồi vui vẻ bên giường ngâm nga hát, do trời ấm dần hay do trong trái tim cũng đã ấm dần?
Hắn vào lúc anh đã nằm xuống chợp mắt, dáng vẻ thất thểu nhưng đôi mắt như loé lên tia hi vọng. Người đàn ông kia đang ngủ say nhưng vẫn rất đẹp, gò má ửng hồng, môi căng mọng như trái cam thêm mái tóc rối xù màu nâu hạt dẻ, anh như đứa con của mùa thu vậy, đẹp khiến người ta không lỡ li biệt..
Hắn ngồi phịch xuống, hít một hơi thật sâu, ngực hắn phồng ra rồi liền ép xuống. Hắn đưa tay xoa đầu anh, tiện thể hôn lên trán anh một nụ hôn sâu. Anh tỉnh giấc nhưng vẫn còn hơi ngái ngủ, vòng tay ôm lấy cổ hắn:
- Alex, đừng mà..
Hắn ngừng một chút, rồi khuôn mặt trở nên cáu kỉnh. Hắn gỡ tay anh ra tỏ vẻ giận dỗi.
Anh lúc này tỉnh hẳn rồi, nhìn hắn đang hờn dỗi trước mắt nhưng lại chả biết xử lý sao. Anh cười nhẹ, đưa tay vờn lấy mái tóc hắn:
- Sao vậy? Anh ghen gì với một con chó?
Hắn nhìn anh há hốc mồm, rồi giả vờ điềm tĩnh:
- Tôi ghen?
Anh gật đầu, khoé miệng cong lên nhìn trông quyến rũ:
- Vậy sao lại tức giận mà đẩy tôi ra?
Hắn chẳng đợi anh chọc ghẹo, ôm lấy eo anh rồi cúi sát môi anh:
- Anh nói nữa, tôi sẽ khiến anh khóc đấy.
Anh cười thích chí, xoa xoa mái tóc rối của hắn.
Hắn buông anh ra, ngồi bên giường, đôi mắt lảo đảo nhưng vẫn cố gắng thăm dò anh vì sợ anh đau. Anh đau lòng nhìn dáng vẻ hắn mệt mỏi ngồi bên giường.
- Này, bác sĩ lên đây nằm với tôi đi.
Hắn có chút ngạc nhiên nhưng liền làm theo. Hiếm lắm mới có cơ hội anh rủ hắn "lên giường" mà, sao có thể bỏ lỡ được. Hắn nằm rúc vào anh, kéo chăn che kín cổ anh rồi quàng tay ôm lấy thân hình gầy gò ấy.
- Ngủ đi, ngủ thật ngon bên tôi.. chỉ tôi thôi.
Anh gật đầu, đưa tay cũng ôm lấy hắn:
- Được, chúng ta cũng ngủ.
Không biết hai người ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối. Hắn đưa tay dụi mắt, lại nhìn anh ngay trước mặt. Anh sốt cao, thở không ra hơi và hình như đã ngất lịm đi bởi hắn gọi câu nào anh đều chỉ thở gấp đáp lại. Hắn vội vã nhấn nút cấp cứu, không quên cởi nút áo của anh ra, trực tiếp làm CPU.
Khi y tá đến nơi thì hơi thở anh đã trở lại bình thường, nhưng vẫn phải dùng ống thở để hỗ trợ.
Anh lờ mờ tỉnh dậy thấy hắn đang ngồi bên giường thì yên tâm mà thiếp đi.
Anh lại mơ thấy ngày xưa rồi. Hồi anh còn quen một người đàn ông hơn mình 16 tuổi. Lúc ấy anh ta vô cùng dịu dàng, đối xử với anh như một công chúa. Nhưng dần dà, anh ta bắt đầu bỏ bê mọi thứ để nó diễn ra tự nhiên, chuyện giường chiếu cũng ít dần. Cuối cùng, lần cuối anh gặp anh ta là lúc anh ta đang ân ái với một tiểu mỹ thụ xinh đẹp, dáng dấp nhỏ nhắn lại nhanh mồm, dẻo miệng. Đúng là mẫu người khiến người ta muốn che chở. Anh còn mơ thấy lúc mình mười tám tuổi, đang chạy thật nahnh theo một đoàn tàu, miệng gọi anh trai liên hồi. Nhưng cuối cùng đoàn tàu cứ chạy mãi, người anh trai cũng chẳng trở về.
Nhiều khi anh thấy bản thân thật kém cỏi, thật cô đơn. Cả một tuổi trẻ yêu đương một người phụ mình, cả một thanh xuân chạy theo đoàn tàu không dừng lại giờ lại dành cái tuổi hai mươi mốt để nhốt mình trong phòng hóa trị. Lần này anh thật sự muốn chia tay với bản thân thật rồi.
- Thịnh Tư.. tỉnh lại đi.. Tôi muốn thấy em..
Tí tách, từng giọt nước mắt rơi xuống bàn tay anh. Hắn đang khóc. Không phải là giọt nước mắt nhất thời mà là sự đau lòng, vì vậy có lẽ giọt nước mắt rơi xuống tay anh lại khô và lạnh lẽo như bang.
Anh mở mắt, nước mắt cũng chảy ra thành một đường thẳng dài từ khóe mi, anh nghiêng đầu, cố gắng dùng sức lực để sờ lấy khuôn mặt hắn.
- Phong..
Hắn ngay lập tức chồm dậy, siết chặt lấy tay anh. Từng ngón tay một khẽ đan lên đôi bàn tay khô ráp ấy.
- Đừng đi đâu nữa, hãy ở bên tôi thôi.
Hắn lại khóc, nước mắt cứ rơi không ngừng. Anh cười khổ, việc gì hắn phải lo lắng cho một người không đáng như anh? Nhưng có lẽ, anh cũng tìm được mục đích sống, anh muốn được đi chơi công viên, muốn được ngắm mùa xuân nở rộ hay hơn hết, anh muốn được cùng hắn bước ra khỏi cổng bệnh viện, tay đan tay đi đến một căn hộ nhỏ, nơi ấy hai người thỏa thích được bên nhau, được nấu cơm, được trò chuyện.. Có lẽ ngay lúc này là xa xỉ, nhưng cho đến ngày anh phẫu thuật, anh sẽ đạt được điều mình muốn. Bởi vì anh tin hắn, tin đến mức nghĩ rằng mình sẽ khỏe lại ngay, mình sẽ lại chạy nhảy và hơn hết mình sẽ được hít thở làn gió của mùa xuân
Anh vẫn cứ ung dung ngồi trên giường bệnh nhưng lần này có chút vui vẻ, anh ngâm nga bài hát yêu thích, giai điệu vui tươi. Tuyết vẫn rơi phủ kín cả bệnh viện, anh chỉ thấy vài đứa trẻ nghịch ngợm chơi ném tuyết chứ không thấy ai ra ngoài.
- Snow.. snow.. snow.. let it snow..
Anh hát, đôi gò má đỏ ửng như hai trái cà chua.
Trời dạo này cũng ấm hơn khiến tâm trạng anh thoải mái. Cái lạnh khiến xương khớp anh đau nhức, cả người uể oải chỉ muốn rúc trong chăn. Lần này lại ngồi vui vẻ bên giường ngâm nga hát, do trời ấm dần hay do trong trái tim cũng đã ấm dần?
Hắn vào lúc anh đã nằm xuống chợp mắt, dáng vẻ thất thểu nhưng đôi mắt như loé lên tia hi vọng. Người đàn ông kia đang ngủ say nhưng vẫn rất đẹp, gò má ửng hồng, môi căng mọng như trái cam thêm mái tóc rối xù màu nâu hạt dẻ, anh như đứa con của mùa thu vậy, đẹp khiến người ta không lỡ li biệt..
Hắn ngồi phịch xuống, hít một hơi thật sâu, ngực hắn phồng ra rồi liền ép xuống. Hắn đưa tay xoa đầu anh, tiện thể hôn lên trán anh một nụ hôn sâu. Anh tỉnh giấc nhưng vẫn còn hơi ngái ngủ, vòng tay ôm lấy cổ hắn:
- Alex, đừng mà..
Hắn ngừng một chút, rồi khuôn mặt trở nên cáu kỉnh. Hắn gỡ tay anh ra tỏ vẻ giận dỗi.
Anh lúc này tỉnh hẳn rồi, nhìn hắn đang hờn dỗi trước mắt nhưng lại chả biết xử lý sao. Anh cười nhẹ, đưa tay vờn lấy mái tóc hắn:
- Sao vậy? Anh ghen gì với một con chó?
Hắn nhìn anh há hốc mồm, rồi giả vờ điềm tĩnh:
- Tôi ghen?
Anh gật đầu, khoé miệng cong lên nhìn trông quyến rũ:
- Vậy sao lại tức giận mà đẩy tôi ra?
Hắn chẳng đợi anh chọc ghẹo, ôm lấy eo anh rồi cúi sát môi anh:
- Anh nói nữa, tôi sẽ khiến anh khóc đấy.
Anh cười thích chí, xoa xoa mái tóc rối của hắn.
Hắn buông anh ra, ngồi bên giường, đôi mắt lảo đảo nhưng vẫn cố gắng thăm dò anh vì sợ anh đau. Anh đau lòng nhìn dáng vẻ hắn mệt mỏi ngồi bên giường.
- Này, bác sĩ lên đây nằm với tôi đi.
Hắn có chút ngạc nhiên nhưng liền làm theo. Hiếm lắm mới có cơ hội anh rủ hắn "lên giường" mà, sao có thể bỏ lỡ được. Hắn nằm rúc vào anh, kéo chăn che kín cổ anh rồi quàng tay ôm lấy thân hình gầy gò ấy.
- Ngủ đi, ngủ thật ngon bên tôi.. chỉ tôi thôi.
Anh gật đầu, đưa tay cũng ôm lấy hắn:
- Được, chúng ta cũng ngủ.
Không biết hai người ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy trời đã nhá nhem tối. Hắn đưa tay dụi mắt, lại nhìn anh ngay trước mặt. Anh sốt cao, thở không ra hơi và hình như đã ngất lịm đi bởi hắn gọi câu nào anh đều chỉ thở gấp đáp lại. Hắn vội vã nhấn nút cấp cứu, không quên cởi nút áo của anh ra, trực tiếp làm CPU.
Khi y tá đến nơi thì hơi thở anh đã trở lại bình thường, nhưng vẫn phải dùng ống thở để hỗ trợ.
Anh lờ mờ tỉnh dậy thấy hắn đang ngồi bên giường thì yên tâm mà thiếp đi.
Anh lại mơ thấy ngày xưa rồi. Hồi anh còn quen một người đàn ông hơn mình 16 tuổi. Lúc ấy anh ta vô cùng dịu dàng, đối xử với anh như một công chúa. Nhưng dần dà, anh ta bắt đầu bỏ bê mọi thứ để nó diễn ra tự nhiên, chuyện giường chiếu cũng ít dần. Cuối cùng, lần cuối anh gặp anh ta là lúc anh ta đang ân ái với một tiểu mỹ thụ xinh đẹp, dáng dấp nhỏ nhắn lại nhanh mồm, dẻo miệng. Đúng là mẫu người khiến người ta muốn che chở. Anh còn mơ thấy lúc mình mười tám tuổi, đang chạy thật nahnh theo một đoàn tàu, miệng gọi anh trai liên hồi. Nhưng cuối cùng đoàn tàu cứ chạy mãi, người anh trai cũng chẳng trở về.
Nhiều khi anh thấy bản thân thật kém cỏi, thật cô đơn. Cả một tuổi trẻ yêu đương một người phụ mình, cả một thanh xuân chạy theo đoàn tàu không dừng lại giờ lại dành cái tuổi hai mươi mốt để nhốt mình trong phòng hóa trị. Lần này anh thật sự muốn chia tay với bản thân thật rồi.
- Thịnh Tư.. tỉnh lại đi.. Tôi muốn thấy em..
Tí tách, từng giọt nước mắt rơi xuống bàn tay anh. Hắn đang khóc. Không phải là giọt nước mắt nhất thời mà là sự đau lòng, vì vậy có lẽ giọt nước mắt rơi xuống tay anh lại khô và lạnh lẽo như bang.
Anh mở mắt, nước mắt cũng chảy ra thành một đường thẳng dài từ khóe mi, anh nghiêng đầu, cố gắng dùng sức lực để sờ lấy khuôn mặt hắn.
- Phong..
Hắn ngay lập tức chồm dậy, siết chặt lấy tay anh. Từng ngón tay một khẽ đan lên đôi bàn tay khô ráp ấy.
- Đừng đi đâu nữa, hãy ở bên tôi thôi.
Hắn lại khóc, nước mắt cứ rơi không ngừng. Anh cười khổ, việc gì hắn phải lo lắng cho một người không đáng như anh? Nhưng có lẽ, anh cũng tìm được mục đích sống, anh muốn được đi chơi công viên, muốn được ngắm mùa xuân nở rộ hay hơn hết, anh muốn được cùng hắn bước ra khỏi cổng bệnh viện, tay đan tay đi đến một căn hộ nhỏ, nơi ấy hai người thỏa thích được bên nhau, được nấu cơm, được trò chuyện.. Có lẽ ngay lúc này là xa xỉ, nhưng cho đến ngày anh phẫu thuật, anh sẽ đạt được điều mình muốn. Bởi vì anh tin hắn, tin đến mức nghĩ rằng mình sẽ khỏe lại ngay, mình sẽ lại chạy nhảy và hơn hết mình sẽ được hít thở làn gió của mùa xuân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất