Chương 12: Rung động
Khi đám chúng tôi tụ họp đông đủ cũng phải khoảng 9 giờ kém. Ngọc là người chạy tới cuối cùng, vừa đến đã cười xoà xin lỗi.
"Người rủ là bà đó." Đăng liếc nhìn Ngọc.
"Xin lỗi mà, có việc chút chút." Ngọc cười xua tay.
"Được rồi, vào trước đi." Hùng ở đằng sau đưa tay đẩy đẩy chúng tôi.
Không gian quán khá rộng rãi, chúng tôi đi nhiều người nên chọn bàn lớn nhất mà ngồi. Tôi ngồi ngoài cùng, bên cạnh là Đăng.
"Gọi đi, ngoài kia nóng quá, đứng một lúc mà khô cả cổ." Lớp trưởng tên là Hà Thu, cô bạn vừa sửa sang lại tóc mái vừa nói với chúng tôi.
Tôi không biết ở đây cái gì ngon nên chọn bừa một thứ.
Ngọc nói lại với chủ quán xong liền quay lại, hai chân vắt chéo vào nhau, vui vẻ nói chuyện, "Nè Huy, đã thích ai trong lớp chưa?"
Thỉnh lình bị hỏi một câu như vậy tôi lập tức sững người, tôi có cảm giác mấy ánh mắt kia đổ dồn về phía tôi.
"Sao bà toàn hỏi mấy câu gì đâu thế?" Đăng nhíu mày đáp trước.
"Kệ chứ, tôi có hỏi ông đâu." Ngọc chẳng thèm đếm xỉa đến cậu ấy, lại quay đầu chĩa mũi nhọn về phía tôi, "Nói thử đi, chúng tớ sẽ không nói với ai đâu."
Tôi cười một cách bất đắc dĩ, "Không có."
"Sao bà toàn hỏi cậu ấy thế, thích rồi hả?" Tú chống cằm cười đểu.
Nam nghe thế lập tức cười khúc khích trêu chọc Ngọc. Nhưng mà cô nàng chẳng hề mảy may xấu hổ, đã thế còn rất hùng hồn đáp lại, "Thế thì đã làm sao."
"Chậc chậc, không ngờ nha." Bắc đảo mắt qua tôi và Ngọc, tặc lưỡi lắc đầu.
Tôi cũng chẳng biết là Ngọc đùa hay nói thật, có điều bị cuốn vào mấy câu chuyện như thế này không phải là sở trường của tôi. Tôi không biết phải ứng phó như thế nào, chỉ đành cười trừ cho qua chuyện.
"Nhưng mà nói thật, đẹp trai học tốt như Huy thì dễ kiếm người yêu lắm chứ. Dù sao thì tuổi này có một mối tình cũng tốt mà." Hà Thu mỉm cười nói.
"Tôi cũng đẹp trai mà." Đăng xen vào.
"Ông thuộc kiểu khác rồi." Ngọc bĩu môi.
Cậu ấy nhướng mày, "Kiểu khác là kiểu gì?"
"Kiểu khó nắm bắt." Ngọc nhún vai.
"Ý gì đây?"
"Nhìn ông thì cũng tốt đó, nhưng mà đối với ai cũng ở mức bạn bè, chả giống với kiểu sẽ thích ai." Ngọc liếc cậu ấy, sau đó liền giải thích.
"Không ngờ nha, nghe còn triết lý phết." Tú ôm bụng cười.
Nghe cô nàng nói vậy, tôi bất giác nhìn sang cậu ấy. Tôi không hiểu lời này cho lắm, cậu ấy thật sự sẽ không thích ai sao?
"Sao vậy?" Thấy tôi nhìn, cậu ấy quay sang thắc mắc.
Nhìn nụ cười ấy, tôi cảm giác trong lòng như có thứ gì đó vừa mới nở ra. Tôi bối rối lắc đầu, tỏ vẻ không có gì mà quay đi.
Đồ uống nhanh chóng được bưng lên, tôi cúi đầu uống một ngụm hòng che giấu tâm trạng đang rối loạn này. Thế nhưng không biết có phải do xui xẻo hay không mà đồ uống tôi gọi có vị rất chua. Bình thường tôi chịu kém nhất là vị chua, chỉ cần hơi chua thôi đã nhăn mặt rồi.
Tôi vừa uống một ngụm đã nhăn mặt, không muốn để người khác thấy bất tiện, tôi chỉ đành im lặng nuốt xuống.
"Không ngon sao?" Đăng nghiêng đầu nói thầm với tôi.
Tôi ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy lại để ý đến chút biểu hiện nhỏ không đáng nhắc của tôi. Rõ ràng không ai phát hiện, vậy mà Đăng lại biết.
"Hơi chua." Tôi thành thật nói.
"Vậy đổi cho tôi." Cậu ấy không hề do dự mà đổi hai ly nước với nhau.
Tôi vội nói, "Không cần đâu."
"Không sao, cậu đừng để ý, của tôi chưa ngậm vào đâu." Đăng cười cười.
Tôi nào để ý đến vấn đề này, chỉ là không muốn gây phiền phức thôi mà. Có điều cậu ấy đã làm thì không cho phép người khác từ chối.
Ngọc để ý tới phía chúng tôi, nhìn thấy hai ly nước có vẻ khác nhau bèn ngạc nhiên, "Gì đây, ban nãy cậu đâu gọi cái này."
"Tự dưng muốn uống nên đổi với cậu ấy." Đăng mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói dối.
Tôi vô thức quấy quấy ly nước kia rồi cúi đầu uống một ngụm, vị ngọt bên trong khiến tôi mỉm cười.
"Người rủ là bà đó." Đăng liếc nhìn Ngọc.
"Xin lỗi mà, có việc chút chút." Ngọc cười xua tay.
"Được rồi, vào trước đi." Hùng ở đằng sau đưa tay đẩy đẩy chúng tôi.
Không gian quán khá rộng rãi, chúng tôi đi nhiều người nên chọn bàn lớn nhất mà ngồi. Tôi ngồi ngoài cùng, bên cạnh là Đăng.
"Gọi đi, ngoài kia nóng quá, đứng một lúc mà khô cả cổ." Lớp trưởng tên là Hà Thu, cô bạn vừa sửa sang lại tóc mái vừa nói với chúng tôi.
Tôi không biết ở đây cái gì ngon nên chọn bừa một thứ.
Ngọc nói lại với chủ quán xong liền quay lại, hai chân vắt chéo vào nhau, vui vẻ nói chuyện, "Nè Huy, đã thích ai trong lớp chưa?"
Thỉnh lình bị hỏi một câu như vậy tôi lập tức sững người, tôi có cảm giác mấy ánh mắt kia đổ dồn về phía tôi.
"Sao bà toàn hỏi mấy câu gì đâu thế?" Đăng nhíu mày đáp trước.
"Kệ chứ, tôi có hỏi ông đâu." Ngọc chẳng thèm đếm xỉa đến cậu ấy, lại quay đầu chĩa mũi nhọn về phía tôi, "Nói thử đi, chúng tớ sẽ không nói với ai đâu."
Tôi cười một cách bất đắc dĩ, "Không có."
"Sao bà toàn hỏi cậu ấy thế, thích rồi hả?" Tú chống cằm cười đểu.
Nam nghe thế lập tức cười khúc khích trêu chọc Ngọc. Nhưng mà cô nàng chẳng hề mảy may xấu hổ, đã thế còn rất hùng hồn đáp lại, "Thế thì đã làm sao."
"Chậc chậc, không ngờ nha." Bắc đảo mắt qua tôi và Ngọc, tặc lưỡi lắc đầu.
Tôi cũng chẳng biết là Ngọc đùa hay nói thật, có điều bị cuốn vào mấy câu chuyện như thế này không phải là sở trường của tôi. Tôi không biết phải ứng phó như thế nào, chỉ đành cười trừ cho qua chuyện.
"Nhưng mà nói thật, đẹp trai học tốt như Huy thì dễ kiếm người yêu lắm chứ. Dù sao thì tuổi này có một mối tình cũng tốt mà." Hà Thu mỉm cười nói.
"Tôi cũng đẹp trai mà." Đăng xen vào.
"Ông thuộc kiểu khác rồi." Ngọc bĩu môi.
Cậu ấy nhướng mày, "Kiểu khác là kiểu gì?"
"Kiểu khó nắm bắt." Ngọc nhún vai.
"Ý gì đây?"
"Nhìn ông thì cũng tốt đó, nhưng mà đối với ai cũng ở mức bạn bè, chả giống với kiểu sẽ thích ai." Ngọc liếc cậu ấy, sau đó liền giải thích.
"Không ngờ nha, nghe còn triết lý phết." Tú ôm bụng cười.
Nghe cô nàng nói vậy, tôi bất giác nhìn sang cậu ấy. Tôi không hiểu lời này cho lắm, cậu ấy thật sự sẽ không thích ai sao?
"Sao vậy?" Thấy tôi nhìn, cậu ấy quay sang thắc mắc.
Nhìn nụ cười ấy, tôi cảm giác trong lòng như có thứ gì đó vừa mới nở ra. Tôi bối rối lắc đầu, tỏ vẻ không có gì mà quay đi.
Đồ uống nhanh chóng được bưng lên, tôi cúi đầu uống một ngụm hòng che giấu tâm trạng đang rối loạn này. Thế nhưng không biết có phải do xui xẻo hay không mà đồ uống tôi gọi có vị rất chua. Bình thường tôi chịu kém nhất là vị chua, chỉ cần hơi chua thôi đã nhăn mặt rồi.
Tôi vừa uống một ngụm đã nhăn mặt, không muốn để người khác thấy bất tiện, tôi chỉ đành im lặng nuốt xuống.
"Không ngon sao?" Đăng nghiêng đầu nói thầm với tôi.
Tôi ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy lại để ý đến chút biểu hiện nhỏ không đáng nhắc của tôi. Rõ ràng không ai phát hiện, vậy mà Đăng lại biết.
"Hơi chua." Tôi thành thật nói.
"Vậy đổi cho tôi." Cậu ấy không hề do dự mà đổi hai ly nước với nhau.
Tôi vội nói, "Không cần đâu."
"Không sao, cậu đừng để ý, của tôi chưa ngậm vào đâu." Đăng cười cười.
Tôi nào để ý đến vấn đề này, chỉ là không muốn gây phiền phức thôi mà. Có điều cậu ấy đã làm thì không cho phép người khác từ chối.
Ngọc để ý tới phía chúng tôi, nhìn thấy hai ly nước có vẻ khác nhau bèn ngạc nhiên, "Gì đây, ban nãy cậu đâu gọi cái này."
"Tự dưng muốn uống nên đổi với cậu ấy." Đăng mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói dối.
Tôi vô thức quấy quấy ly nước kia rồi cúi đầu uống một ngụm, vị ngọt bên trong khiến tôi mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất