Mùa Hè Nồng Nhiệt Tại Thị Trấn Pero
Chương 5: Thuỷ triều
Chuyển ngữ: Mắt Bão
Sắc trời màu vỏ quýt yêu kiều, ánh chiều tà trải rộng trên mặt biển, có khi bị sóng biển đánh thành mảnh vụn, vụn sáng lóng lánh trước khi biến mất còn nương theo sóng biển lúc nào cũng cuồn cuộn để phát ra những tia sáng cuối cùng.
Chu Tầm ngồi trên bãi cát, uống hết nguyên một lon bia, ngắm nhìn sóng biển vỗ bờ làm ướt ngón chân anh xong lại lui về, rồi lại tiến đến.
Sóng biển nghịch ngợm như đang cười nhạo anh rằng: Xem kìa, người này không biết bơi!
Nội tâm Chu Tầm bị khiêu khích, anh cắm vỏ bia vào đống cát mịn, đứng dậy đi vào trong biển. Cẳng chân bị nước biển còn dư lại bao trùm, chầm chậm dâng đến thắt lưng. Sóng biển nhiệt tình nghênh đón anh, xối ướt lồng ngực anh.
Mặt trời màu đỏ chìm xuống như lòng đỏ trứng gà bị đại dương cắn một miếng, Chu Tầm vừa hay đứng giữa tâm đường chiếu của mặt trời đỏ, làm cái bóng lớn đổ xuống kéo dài.
Anh ôm một bầu khí thế không biết bơi thì không đi về nhảy xuống, nhưng nước biển lại làm tan khí thế của anh, khiến anh nhìn trông như một gã đàn ông cùng đường nghĩ quẩn muốn nhảy xuống biển.
Thật là đau lòng.
“Hây!” Ryan thấy rõ tình huống giật gân này, gọi “Về đây!”
Chu Tầm xoay người lại. Nước ngập qua ngực đè ép trái tim anh, nhịp tim vô cùng chậm, có lẽ còn lỡ nhịp.
Ryan đứng ở nơi tia sáng chiều cuối cùng, trước khi hoàng hôn hoàn toàn buông, nhảy vào trong nước.
Cảnh trên biển thay đổi hết một lượt, màu vỏ quýt biến thành màu trăng êm ả. Chu Tầm ngửa mặt ra sau, thả người vào trong nước.
Kiểu gì hôm nay anh cũng phải học bơi!
Nhưng mà xương cốt anh đã bị gió thổi cho vừa cứng vừa giòn, giờ lại bị nước ngâm đến vừa mềm vừa xốp, căn bản không muốn động đậy, đến cả trồi lên mặt nước cũng không muốn, vì thế càng ngày càng chìm sâu…
Có người sẽ đến kéo anh lên.
Anh muốn.
Bõm bõm-
Mặt nước bị tác động mạnh làm nổi bọt khí, chúng sinh ra từ biển lại bị biển đánh vỡ. Ryan bắt lấy cổ tay Chu Tầm, muốn nói gì đó, lại không thể mở lời.
Không tiếng, không lời, nhìn nhau.
Chu Tầm đột nhiên bật cười, con ngươi màu nâu đậm bị nước gột sáng ngời. Ham muốn thăm dò trong lòng Ryan chẳng biết từ đâu lại nảy ra.
Nhưng mà, Chu Tầm nắm lại cổ tay Ryan, vuốt ve mắt cá cổ tay anh qua một lớp màn trong suốt, khiến thần kinh anh căng thẳng.
Đây là phép thử sao? Ryan thầm tự hỏi.
Nhưng bản thân phép thử đã có đáp án, chọn A hay chọn B hoàn toàn được quyết bởi hành động của người bị thử. Ryan muốn đưa ra đáp án khẳng định, anh đã muốn như vậy từ lâu… từ khi giẫm lên mu bàn chân Chu Tầm, hay khi nghe anh nói mình thích đi chu du khắp thế giới, cũng có thể là khi anh mang vẻ ngoài dịu dàng mà bên trong thực ra lại vô cùng phóng khoáng xông vào trấn nhỏ…
Gót chân mịn màng lúc ra lúc vào đôi dép xỏ ngón của anh, yết hầu chuyển động khi uống bia, bao gồm cả khi ăn nho của anh cũng đều đang dụ dỗ Ryan nói ra đáp án.
Nhưng có rất nhiều thứ gây trở ngại cho anh, một trong số đó là thời thế và cả tiếng Ed vui đùa ầm ĩ. Sau đó anh mới phát hiện, tuân theo tình cảm tự nhiên của thân thể và tâm lí là một kiểu trạng thái lý tưởng hoá, mọi thứ, mọi người đều trở thành trở ngại cho “bản năng”.
Mà hiện tại, trong biển rộng, nước biển đã ngăn cách không gian với bên ngoài, thời thế gì đó cút mẹ đi, dù sao cũng không ai thấy. Anh muốn thăm dò, nhân lúc trước khi hết dưỡng khí…
Ryan mang tất cả ham muốn trút vào trong nước, ôm chặt lấy Chu Tầm, rồi hoà nhịp môi và răng, nước biển lờ lợ xông vào nơi mềm mại, buộc Chu Tầm nuốt vào mà không có lựa chọn nào khác, khiến đôi môi run rẩy, khoé môi Chu Tầm có bọt nước liên tục chảy ra, đều là chứng cứ cho thấy đối phương đáp lại anh.
Gió thổi, bắt đầu thổi sóng biển dâng như muốn đẩy “kỳ thi hỏi đáp” lên cao trào, nhưng không có thời gian, hai người hô hấp nhân tạo cho nhau không được bao lâu, Ryan không làm xong bài thi đã kéo Chu Tầm lên khỏi mặt nước.
Dưỡng khí tràn vào làm Chu Tầm xuất hiện ảo giác ngắn, anh thấy mình còn chìm trong nước, bản năng sống khiến anh bám lấy cổ Ryan há miệng thở dốc.
“Suýt chút nữa…” Giọng anh bị tiếng hổn hển phá bĩnh “…là chết đuối rồi.”
Ryan vỗ lưng anh: “Sẽ không đâu, bởi vì thầy không viết di thư.”
Duy trì tư thế ôm nhau thật lâu, lâu đến nỗi quần áo bị nhiệt độ cơ thể cao hun nóng bốc hơi nước. Buông nhau ra sau, câu đầu tiên là Chu Tầm nói: “Ed đâu?”
“Nó sang nhà hàng xóm ăn tối, bọn họ làm gan ngỗng béo và bánh khúc cây ①.”
“Nghe như là ăn mừng.”
Hai món này chỉ ngày lễ lớn mới được dọn lên bàn ăn, người ở trấn nhỏ trước nay vẫn luôn giữ gìn lễ nghi đặc biệt của mình.
Gió đêm nay lạnh hơn những ngày khác, cũng có lẽ là do nước biển đã ngấm tận xương. Nhưng cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì đều đang thể hiện rằng mùa thu sắp đến.
Ryan rất tự nhiên kéo thay Chu Tầm. Sự không khiêng kỵ gì ở trong xương cốt người phương Tây càng thể hiện mãnh liệt hơn so với người phương Đông như Chu Tầm.
Ít nhất đêm nay là vậy.
Ryan nói: “Hôm nay chị hàng xóm cãi nhau thắng ông già ở đằng đông thị trấn, vì thế muốn ăn mừng một chút, chị ấy còn mời cả thầy đến ăn tối cùng,”
Hai người rời khỏi mặt biển, nước trên người nhỏ giọt xuống bãi cát, kéo một đường dài tới nơi tối đen.
“Vì thế nên anh đi tìm tôi sao?” Chu Tầm nói “Nhưng mà tôi phải về thay quần áo trước, nếu không hàng xóm sẽ tưởng tôi nhảy xuống biển mất.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Tôi chỉ là hơi nóng, muốn bơi đêm.”
“Hiện tại thì sao, còn nóng không?”
_____
Bữa tối lát nữa sẽ có, Ed và con nhà hàng xóm ngồi trên bàn ăn bánh ngọt. Quý bà Sia lấy rượu vang trắng ra, nhiệt tình ôm Chu Tầm.
Người phụ nữ này là một goá phụ, một mình nuôi con ở trấn nhỏ. Ngày tháng tốt lành làm dáng người chị trở nên mập mạp, nhưng đêm nay chị vẫn ăn diện tỉ mỉ. Mái tóc xoăn vàng xoã sau vai, váy dài màu lá phong đỏ đung đưa theo từng chuyển động, giày cao gót gõ “lộp cộp” trên mặt đất. Chu Tầm dùng ngón chân dẫm dẫm lên dép xỏ ngón, mặc quần bãi biển loè loẹt, ngồi trên cái ghế tựa có đệm mềm.
“Thầy Chu, thầy quên cái này” Sia mang khăn ăn trắng muốt đến, trải lên đùi anh.
“Cảm ơn”
Quần bãi biển không thể so sánh với lễ phục, cho dù có bị rớt gan ngỗng vào cũng không vấn đề. Chu Tầm cảm thấy không mặc bộ âu phục tử tế đến đây thật có lỗi với tấm khăn ăn này.
Sia kéo ghế ra ngồi xuống, đột nhiên hỏi: “Trường học sắp khai giảng rồi nhỉ?”
Ed dừng động tác lấy bánh ngọt lại, mất mát nói: “Khai giảng rồi thầy sẽ đi sao?”
Không khí trên bàn ăn đột nhiên yên tĩnh lại. Chia ly từ xưa đến nay vẫn luôn là chủ đề nặng nề, nhưng từ miệng của một đứa bé nói ra có vẻ chẳng nặng nề đến thế.
Chu Tầm uống một ngụm rượu vang trắng, tiện cắt miếng thịt bò thơm ngon trên đĩa sứ trắng, nhẹ nhàng nói một tiếng ừ: “Đại loại thế”.
Đại loại thế.
Có quỷ mới biết điểm dừng tiếp theo của anh là ở đâu, bản thân anh cũng không biết. Trong hành lí của anh có một tấm bản đồ cũ của cha, trên đó đầy dấu x đỏ và dấu o xanh. Dấu x là nơi anh đã đến, dấu o là nơi anh chưa đi nhưng muốn đi. Nhưng chúng đều không đánh số, điều này có nghĩa là điểm dừng tiếp theo của anh ở đâu hoàn toàn dựa vào hứng thú nhất thời.
Khoé mắt anh phản chiếu bóng Ryan, đêm nay đối phương mặc âu phục, dáng ngồi ngay ngắn phía sau âu phục sẫm màu che dấu tất cả cảm xúc của anh.
Chu Tầm càng cảm thấy đáng ra mình nên mặc âu phục – cơ bắp căng chặt trên cánh tay trần thể hiện rõ nỗi bất an của anh.
“Bạn thân mến, anh có thể ở lại đây lâu một chút” Sia dùng tay chống đầu, nhìn anh “Mùa thu ở đây rất đẹp, có hạt thông tươi có thể ủ rượu.”
Chu Tầm lễ phép cười.
Lời Sia chứa rất nhiều thông tin, cụ thể đến mùa nào thực phẩm ra sao, dùng từ “đẹp” để tổng kết lại. Chu Tầm cảm thấy chị nói đúng. Thị trấn Pero thực sự rất đẹp, mùa hè ở nơi này như bức tranh sơn dầu màu xanh ngắt, lại được phủ một lớp viền ánh kim mềm mại và điểm tô bằng màu xanh lam. Chủ nhân của bãi cỏ xanh không hoa ấy thích ngồi trên ghế mây, cầm cuốn “Thơ của Hải Tử” mà ngủ thiếp đi. Thế là Chu Tầm tưởng tượng, mùa thu đến anh ấy sẽ ngủ quên giữa lá phong đỏ, mùa đông ngủ trên nền tuyết mịn, mùa xuân ngủ say trong nắng ấm, mà trong tay anh vẫn cầm cuốn sách kia.
Nơi này tốt lắm, mỗi ngọn gió đều níu giữ anh ở lại.
Nơi này tốt lắm, khi đến đây anh đã nói như vậy.
Nhưng Hải Tử cũng nói:
Ta có ba nỗi khổ: Lưu lạc, tình yêu, sinh tồn.
Ta có ba hạnh phúc: Thơ ca, ngai vàng, mặt trời. ②
Chu Tầm đã trải qua ba “nỗi khổ” rồi, tuổi tác lớn dần và sự yên tĩnh nơi thị trấn Pero làm anh đột nhiên muốn có ba “hạnh phúc”, nhưng việc này chung quy vẫn là tha hương.
Có người gõ lên bàn gỗ, là Ryan đưa một miếng bánh khúc cây, hương vị mềm xốp ngọt ngào, vào miệng liền tan.
“Quý cô Sia nấu ăn thật ngon.” Chu Tầm khéo léo chuyển chủ đề.
Sia nhăn mặt cười trêu nói: “Thầy chắc chắn là không biết nấu ăn, nếu không chắc chắn sẽ không nói vậy. Chồng tôi chính là vì tôi không giỏi nấu ăn mới ly hôn với tôi đó.”
Ngữ điệu chị rất tự nhiên, như chỉ đang kể chuyện cười, mọi người ở đây đều cười. Người trưởng thành ở đây dường như đều từng trải qua một cuộc tình cuồng nhiệt rồi chẳng đi đến đâu.
Anh không thể bắt chước vẻ mặt chồng cũ khi mắng mình như Sia, cũng không thể thoải mái kể lại tâm tình của mình khi vợ cũ bỏ đi giống Ryan, dù anh cảm thấy Ryan nói miễn cưỡng nhưng không ngắt lời.
Nếu có ai hỏi anh về cuộc tình đã trải qua, anh chỉ có thể nói “Đó là cô gái đẹp”. Còn đó là cô gái thế nào, chính anh cũng không rõ lắm, điều duy nhất anh nhớ rõ là các cô đều chẳng thể cho anh lòng chung thuỷ.
“Thầy thì sao?” Sia chuyển câu chuyện, nhìn Chu Tầm “Đừng ngại, bọn trẻ đều ra vườn chơi rồi, anh có thể nói thoải mái, chúng tôi có thể tiêm thuốc an thần trước cho mối tình tiếp theo của thầy.”
Chuyện tình yêu luôn nói là vĩnh hằng, nhưng một bà mẹ đơn thân và một người đàn ông không vợ tiêm thuốc an thần cho một kẻ độc thân kiểu gì? Chuyện này nghe như cười nhạo.
Trong ánh mắt của hai người kia, Chu Tầm buông dao dĩa trong tay ra, lấy khăn ăn lau miệng, nói: “Tôi chưa từng kết hôn, không giống anh chị có… kinh nghiệm tình cảm phong phú, còn tình yêu các thứ có lẽ vẫn đang thai nghén. Anh ăn không?”
Anh đẩy cả khay bánh khúc cây đến trước mặt Ryan.Chú thích của tác giả:
① Bánh khúc cây: Bắt nguồn từ một truyện cổ tích. Ngày xưa, có một chàng trai không mua nổi quà Giáng Sinh nên đã chặt một khúc cây trong rừng tặng người yêu, chẳng những có được tình yêu của đối phương mà còn một bước lên mây. Bởi vậy, bánh khúc cây cũng trở thành biểu tượng của may mắn.
② Trích từ “Thơ Hải Tử”, bài thơ “Đêm tối”Trong đêm tối Tôi có ba nỗi khổ: Lưu lạc, tình yêu, sinh tồn Tôi có ba hạnh phúc: Thơ ca, ngai vàng, mặt trời
Sắc trời màu vỏ quýt yêu kiều, ánh chiều tà trải rộng trên mặt biển, có khi bị sóng biển đánh thành mảnh vụn, vụn sáng lóng lánh trước khi biến mất còn nương theo sóng biển lúc nào cũng cuồn cuộn để phát ra những tia sáng cuối cùng.
Chu Tầm ngồi trên bãi cát, uống hết nguyên một lon bia, ngắm nhìn sóng biển vỗ bờ làm ướt ngón chân anh xong lại lui về, rồi lại tiến đến.
Sóng biển nghịch ngợm như đang cười nhạo anh rằng: Xem kìa, người này không biết bơi!
Nội tâm Chu Tầm bị khiêu khích, anh cắm vỏ bia vào đống cát mịn, đứng dậy đi vào trong biển. Cẳng chân bị nước biển còn dư lại bao trùm, chầm chậm dâng đến thắt lưng. Sóng biển nhiệt tình nghênh đón anh, xối ướt lồng ngực anh.
Mặt trời màu đỏ chìm xuống như lòng đỏ trứng gà bị đại dương cắn một miếng, Chu Tầm vừa hay đứng giữa tâm đường chiếu của mặt trời đỏ, làm cái bóng lớn đổ xuống kéo dài.
Anh ôm một bầu khí thế không biết bơi thì không đi về nhảy xuống, nhưng nước biển lại làm tan khí thế của anh, khiến anh nhìn trông như một gã đàn ông cùng đường nghĩ quẩn muốn nhảy xuống biển.
Thật là đau lòng.
“Hây!” Ryan thấy rõ tình huống giật gân này, gọi “Về đây!”
Chu Tầm xoay người lại. Nước ngập qua ngực đè ép trái tim anh, nhịp tim vô cùng chậm, có lẽ còn lỡ nhịp.
Ryan đứng ở nơi tia sáng chiều cuối cùng, trước khi hoàng hôn hoàn toàn buông, nhảy vào trong nước.
Cảnh trên biển thay đổi hết một lượt, màu vỏ quýt biến thành màu trăng êm ả. Chu Tầm ngửa mặt ra sau, thả người vào trong nước.
Kiểu gì hôm nay anh cũng phải học bơi!
Nhưng mà xương cốt anh đã bị gió thổi cho vừa cứng vừa giòn, giờ lại bị nước ngâm đến vừa mềm vừa xốp, căn bản không muốn động đậy, đến cả trồi lên mặt nước cũng không muốn, vì thế càng ngày càng chìm sâu…
Có người sẽ đến kéo anh lên.
Anh muốn.
Bõm bõm-
Mặt nước bị tác động mạnh làm nổi bọt khí, chúng sinh ra từ biển lại bị biển đánh vỡ. Ryan bắt lấy cổ tay Chu Tầm, muốn nói gì đó, lại không thể mở lời.
Không tiếng, không lời, nhìn nhau.
Chu Tầm đột nhiên bật cười, con ngươi màu nâu đậm bị nước gột sáng ngời. Ham muốn thăm dò trong lòng Ryan chẳng biết từ đâu lại nảy ra.
Nhưng mà, Chu Tầm nắm lại cổ tay Ryan, vuốt ve mắt cá cổ tay anh qua một lớp màn trong suốt, khiến thần kinh anh căng thẳng.
Đây là phép thử sao? Ryan thầm tự hỏi.
Nhưng bản thân phép thử đã có đáp án, chọn A hay chọn B hoàn toàn được quyết bởi hành động của người bị thử. Ryan muốn đưa ra đáp án khẳng định, anh đã muốn như vậy từ lâu… từ khi giẫm lên mu bàn chân Chu Tầm, hay khi nghe anh nói mình thích đi chu du khắp thế giới, cũng có thể là khi anh mang vẻ ngoài dịu dàng mà bên trong thực ra lại vô cùng phóng khoáng xông vào trấn nhỏ…
Gót chân mịn màng lúc ra lúc vào đôi dép xỏ ngón của anh, yết hầu chuyển động khi uống bia, bao gồm cả khi ăn nho của anh cũng đều đang dụ dỗ Ryan nói ra đáp án.
Nhưng có rất nhiều thứ gây trở ngại cho anh, một trong số đó là thời thế và cả tiếng Ed vui đùa ầm ĩ. Sau đó anh mới phát hiện, tuân theo tình cảm tự nhiên của thân thể và tâm lí là một kiểu trạng thái lý tưởng hoá, mọi thứ, mọi người đều trở thành trở ngại cho “bản năng”.
Mà hiện tại, trong biển rộng, nước biển đã ngăn cách không gian với bên ngoài, thời thế gì đó cút mẹ đi, dù sao cũng không ai thấy. Anh muốn thăm dò, nhân lúc trước khi hết dưỡng khí…
Ryan mang tất cả ham muốn trút vào trong nước, ôm chặt lấy Chu Tầm, rồi hoà nhịp môi và răng, nước biển lờ lợ xông vào nơi mềm mại, buộc Chu Tầm nuốt vào mà không có lựa chọn nào khác, khiến đôi môi run rẩy, khoé môi Chu Tầm có bọt nước liên tục chảy ra, đều là chứng cứ cho thấy đối phương đáp lại anh.
Gió thổi, bắt đầu thổi sóng biển dâng như muốn đẩy “kỳ thi hỏi đáp” lên cao trào, nhưng không có thời gian, hai người hô hấp nhân tạo cho nhau không được bao lâu, Ryan không làm xong bài thi đã kéo Chu Tầm lên khỏi mặt nước.
Dưỡng khí tràn vào làm Chu Tầm xuất hiện ảo giác ngắn, anh thấy mình còn chìm trong nước, bản năng sống khiến anh bám lấy cổ Ryan há miệng thở dốc.
“Suýt chút nữa…” Giọng anh bị tiếng hổn hển phá bĩnh “…là chết đuối rồi.”
Ryan vỗ lưng anh: “Sẽ không đâu, bởi vì thầy không viết di thư.”
Duy trì tư thế ôm nhau thật lâu, lâu đến nỗi quần áo bị nhiệt độ cơ thể cao hun nóng bốc hơi nước. Buông nhau ra sau, câu đầu tiên là Chu Tầm nói: “Ed đâu?”
“Nó sang nhà hàng xóm ăn tối, bọn họ làm gan ngỗng béo và bánh khúc cây ①.”
“Nghe như là ăn mừng.”
Hai món này chỉ ngày lễ lớn mới được dọn lên bàn ăn, người ở trấn nhỏ trước nay vẫn luôn giữ gìn lễ nghi đặc biệt của mình.
Gió đêm nay lạnh hơn những ngày khác, cũng có lẽ là do nước biển đã ngấm tận xương. Nhưng cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì đều đang thể hiện rằng mùa thu sắp đến.
Ryan rất tự nhiên kéo thay Chu Tầm. Sự không khiêng kỵ gì ở trong xương cốt người phương Tây càng thể hiện mãnh liệt hơn so với người phương Đông như Chu Tầm.
Ít nhất đêm nay là vậy.
Ryan nói: “Hôm nay chị hàng xóm cãi nhau thắng ông già ở đằng đông thị trấn, vì thế muốn ăn mừng một chút, chị ấy còn mời cả thầy đến ăn tối cùng,”
Hai người rời khỏi mặt biển, nước trên người nhỏ giọt xuống bãi cát, kéo một đường dài tới nơi tối đen.
“Vì thế nên anh đi tìm tôi sao?” Chu Tầm nói “Nhưng mà tôi phải về thay quần áo trước, nếu không hàng xóm sẽ tưởng tôi nhảy xuống biển mất.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Tôi chỉ là hơi nóng, muốn bơi đêm.”
“Hiện tại thì sao, còn nóng không?”
_____
Bữa tối lát nữa sẽ có, Ed và con nhà hàng xóm ngồi trên bàn ăn bánh ngọt. Quý bà Sia lấy rượu vang trắng ra, nhiệt tình ôm Chu Tầm.
Người phụ nữ này là một goá phụ, một mình nuôi con ở trấn nhỏ. Ngày tháng tốt lành làm dáng người chị trở nên mập mạp, nhưng đêm nay chị vẫn ăn diện tỉ mỉ. Mái tóc xoăn vàng xoã sau vai, váy dài màu lá phong đỏ đung đưa theo từng chuyển động, giày cao gót gõ “lộp cộp” trên mặt đất. Chu Tầm dùng ngón chân dẫm dẫm lên dép xỏ ngón, mặc quần bãi biển loè loẹt, ngồi trên cái ghế tựa có đệm mềm.
“Thầy Chu, thầy quên cái này” Sia mang khăn ăn trắng muốt đến, trải lên đùi anh.
“Cảm ơn”
Quần bãi biển không thể so sánh với lễ phục, cho dù có bị rớt gan ngỗng vào cũng không vấn đề. Chu Tầm cảm thấy không mặc bộ âu phục tử tế đến đây thật có lỗi với tấm khăn ăn này.
Sia kéo ghế ra ngồi xuống, đột nhiên hỏi: “Trường học sắp khai giảng rồi nhỉ?”
Ed dừng động tác lấy bánh ngọt lại, mất mát nói: “Khai giảng rồi thầy sẽ đi sao?”
Không khí trên bàn ăn đột nhiên yên tĩnh lại. Chia ly từ xưa đến nay vẫn luôn là chủ đề nặng nề, nhưng từ miệng của một đứa bé nói ra có vẻ chẳng nặng nề đến thế.
Chu Tầm uống một ngụm rượu vang trắng, tiện cắt miếng thịt bò thơm ngon trên đĩa sứ trắng, nhẹ nhàng nói một tiếng ừ: “Đại loại thế”.
Đại loại thế.
Có quỷ mới biết điểm dừng tiếp theo của anh là ở đâu, bản thân anh cũng không biết. Trong hành lí của anh có một tấm bản đồ cũ của cha, trên đó đầy dấu x đỏ và dấu o xanh. Dấu x là nơi anh đã đến, dấu o là nơi anh chưa đi nhưng muốn đi. Nhưng chúng đều không đánh số, điều này có nghĩa là điểm dừng tiếp theo của anh ở đâu hoàn toàn dựa vào hứng thú nhất thời.
Khoé mắt anh phản chiếu bóng Ryan, đêm nay đối phương mặc âu phục, dáng ngồi ngay ngắn phía sau âu phục sẫm màu che dấu tất cả cảm xúc của anh.
Chu Tầm càng cảm thấy đáng ra mình nên mặc âu phục – cơ bắp căng chặt trên cánh tay trần thể hiện rõ nỗi bất an của anh.
“Bạn thân mến, anh có thể ở lại đây lâu một chút” Sia dùng tay chống đầu, nhìn anh “Mùa thu ở đây rất đẹp, có hạt thông tươi có thể ủ rượu.”
Chu Tầm lễ phép cười.
Lời Sia chứa rất nhiều thông tin, cụ thể đến mùa nào thực phẩm ra sao, dùng từ “đẹp” để tổng kết lại. Chu Tầm cảm thấy chị nói đúng. Thị trấn Pero thực sự rất đẹp, mùa hè ở nơi này như bức tranh sơn dầu màu xanh ngắt, lại được phủ một lớp viền ánh kim mềm mại và điểm tô bằng màu xanh lam. Chủ nhân của bãi cỏ xanh không hoa ấy thích ngồi trên ghế mây, cầm cuốn “Thơ của Hải Tử” mà ngủ thiếp đi. Thế là Chu Tầm tưởng tượng, mùa thu đến anh ấy sẽ ngủ quên giữa lá phong đỏ, mùa đông ngủ trên nền tuyết mịn, mùa xuân ngủ say trong nắng ấm, mà trong tay anh vẫn cầm cuốn sách kia.
Nơi này tốt lắm, mỗi ngọn gió đều níu giữ anh ở lại.
Nơi này tốt lắm, khi đến đây anh đã nói như vậy.
Nhưng Hải Tử cũng nói:
Ta có ba nỗi khổ: Lưu lạc, tình yêu, sinh tồn.
Ta có ba hạnh phúc: Thơ ca, ngai vàng, mặt trời. ②
Chu Tầm đã trải qua ba “nỗi khổ” rồi, tuổi tác lớn dần và sự yên tĩnh nơi thị trấn Pero làm anh đột nhiên muốn có ba “hạnh phúc”, nhưng việc này chung quy vẫn là tha hương.
Có người gõ lên bàn gỗ, là Ryan đưa một miếng bánh khúc cây, hương vị mềm xốp ngọt ngào, vào miệng liền tan.
“Quý cô Sia nấu ăn thật ngon.” Chu Tầm khéo léo chuyển chủ đề.
Sia nhăn mặt cười trêu nói: “Thầy chắc chắn là không biết nấu ăn, nếu không chắc chắn sẽ không nói vậy. Chồng tôi chính là vì tôi không giỏi nấu ăn mới ly hôn với tôi đó.”
Ngữ điệu chị rất tự nhiên, như chỉ đang kể chuyện cười, mọi người ở đây đều cười. Người trưởng thành ở đây dường như đều từng trải qua một cuộc tình cuồng nhiệt rồi chẳng đi đến đâu.
Anh không thể bắt chước vẻ mặt chồng cũ khi mắng mình như Sia, cũng không thể thoải mái kể lại tâm tình của mình khi vợ cũ bỏ đi giống Ryan, dù anh cảm thấy Ryan nói miễn cưỡng nhưng không ngắt lời.
Nếu có ai hỏi anh về cuộc tình đã trải qua, anh chỉ có thể nói “Đó là cô gái đẹp”. Còn đó là cô gái thế nào, chính anh cũng không rõ lắm, điều duy nhất anh nhớ rõ là các cô đều chẳng thể cho anh lòng chung thuỷ.
“Thầy thì sao?” Sia chuyển câu chuyện, nhìn Chu Tầm “Đừng ngại, bọn trẻ đều ra vườn chơi rồi, anh có thể nói thoải mái, chúng tôi có thể tiêm thuốc an thần trước cho mối tình tiếp theo của thầy.”
Chuyện tình yêu luôn nói là vĩnh hằng, nhưng một bà mẹ đơn thân và một người đàn ông không vợ tiêm thuốc an thần cho một kẻ độc thân kiểu gì? Chuyện này nghe như cười nhạo.
Trong ánh mắt của hai người kia, Chu Tầm buông dao dĩa trong tay ra, lấy khăn ăn lau miệng, nói: “Tôi chưa từng kết hôn, không giống anh chị có… kinh nghiệm tình cảm phong phú, còn tình yêu các thứ có lẽ vẫn đang thai nghén. Anh ăn không?”
Anh đẩy cả khay bánh khúc cây đến trước mặt Ryan.Chú thích của tác giả:
① Bánh khúc cây: Bắt nguồn từ một truyện cổ tích. Ngày xưa, có một chàng trai không mua nổi quà Giáng Sinh nên đã chặt một khúc cây trong rừng tặng người yêu, chẳng những có được tình yêu của đối phương mà còn một bước lên mây. Bởi vậy, bánh khúc cây cũng trở thành biểu tượng của may mắn.
② Trích từ “Thơ Hải Tử”, bài thơ “Đêm tối”Trong đêm tối Tôi có ba nỗi khổ: Lưu lạc, tình yêu, sinh tồn Tôi có ba hạnh phúc: Thơ ca, ngai vàng, mặt trời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất