Chương 49
Quá trình quay phim kéo dài gần ba tháng, thay đổi hơn hai mươi địa điểm, nhưng mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ, mấy ngày này, trừ khi quay phim đến tận khuya, làm việc quá mệt mỏi thì mỗi ngày Quách Thụy Dương đều sẽ lăn lộn Hạ Băng.
Hạ Băng vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ chịu được tần suất sinh hoạt tình dục cao như vậy, nhưng sau khi anh tiếp nhận thì mỗi ngày đều ngủ rất ngon, hơn nữa tinh thần cũng đặc biệt tốt.
Quách Thụy Dương làm những việc này đều đặn giống như nấu ăn và mỗi ngày đều không trùng lặp. Không phải ngày nào cậu cũng làm mà phần lớn thời gian là cậu phục vụ cho Hạ Băng. Cậu thường xuyên làm đột kích, cậu thích nhất là nhìn dáng vẻ mất đi khống chế của Hạ Băng.
Trước khi đóng máy một ngày, Quách Thụy Dương uống rất nhiều rượu —— ngày mai Hạ Băng phải xuất ngoại đi công tác một tuần, Quách Thụy Dương cũng có sắp xếp khác, kế hoạch 120 ngày ở cùng nhau không thể thực hiện được, hai người đại diện sau khi biết cụ thể thời gian quay phim thì không cho bọn họ có nhiều mơ mộng như vậy.
Hạ Băng bảo Tiểu Trương lái xe đưa Quách Thụy Dương trở về chung cư công ty, Quách Thụy Dương ở trên xe ôm Hạ Băng không chịu trở về, một hai phải đến ở nhà Hạ Băng.
“Sáng mai anh phải đi Mỹ mà!”
“Em không quan tâm, anh không có ở nhà em cũng muốn ở nhà của anh.” Quách Thụy Dương nói.
“Lệ tỷ bảo anh nhất định phải đưa em trở về, nếu không chị ấy sẽ tự mình tới đón em.”
“Mặc kệ chị ấy, chị ấy nói nếu yêu đương thì có thể ở cùng nhau.” Quách Thụy Dương lầm bầm lầu bầu, “À, không đúng, anh còn chưa có nói yêu em.”
Hạ Băng nghe cậu nói những lời này thì trong lòng liền thắt lại, Tiểu Trương còn đang lái xe ở phía trước nên anh cũng không dám nói cái gì, liền ôm Quách Thụy Dương vỗ vỗ vào lưng cậu.
“Ca, anh cho em ở nhà của anh rồi em chờ anh trở về, có được không anh?”
Hạ Băng có hơi chần chờ, Quách Thụy Dương tủi thân nhìn anh nói: “Tại sao lại không được chứ?”
“Anh không có ở nhà, em đến ở nhà anh thì Tiểu Lôi sẽ không tiện chăm sóc cho em. Chờ anh trở về rồi em lại đến ở được không?” Hạ Băng dỗ dành cậu.
“Không được, một tuần này anh chạy mất thì em phải làm sao!” Quách Thụy Dương có hơi say nên lời nói có chút ngốc ngốc nhưng đều là tiếng lòng của cậu.
“Không phải nhà anh ở đây sao? Anh có thể chạy đi đâu được chứ? Chạy được hòa thượng chạy không được miếu.” Hạ Băng dỗ dành Quách Thụy Dương.
“Vậy anh đưa chìa khóa cho em.”
“Anh đưa chìa khóa cho em thì làm sao anh về nhà được? Ngày mai anh còn phải ra ngoài nữa!”
“Cho nên anh để cho em đến ở nhà của anh, sáng mai lúc anh đi thì đưa chìa khóa cho em, em giúp anh cất giữ. Sau đó em sẽ về chung cư công ty, anh trở về thì em lại đi đến ở nhà anh, được không?”
“Vậy khi anh trở về thì phải làm sao đây?”
Quách Thụy Dương cười hì hì nói: “Đương nhiên là anh đến tìm em lấy chìa khóa rồi. Không có em, anh sẽ vào nhà không được.”
“Em rất thông minh.” Hạ Băng cười khổ.
“Không phải đâu, nếu anh chạy mất thì em biết phải đi nơi nào tìm anh?” Quách Thụy Dương bĩu môi.
Quách Thụy Dương nghĩ ra một biện pháp thông minh như vậy, Hạ Băng cũng không còn cách nào khác. Quách Thụy Dương lại uống say, buổi tối tiểu Lôi cũng không thể chăm sóc cho cậu, Hạ Băng cũng không yên tâm để cậu ở chung cư công ty một mình nên liền đưa Quách Thụy Dương về nhà của mình.
Quách Thụy Dương dù say nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ như một con hổ, trước khi đi ngủ sống chết quấn lấy Hạ Băng, gặm cắn toàn thân anh, thậm chí còn cố ý cắn mấy cái trên cổ của anh.
Sau khi làm xong thì Hạ Băng đi tắm rửa, lúc này anh mới phát hiện dấu vết trên cổ của mình. Anh tức giận đến mức muốn đánh Quách Thụy Dương nhưng cậu đã ngủ say rồi.
Đúng như Quách Thụy Dương dự đoán, cậu đã thành công ngủ trong phòng ngủ của Hạ Băng.
Hạ Băng thấy cậu cuộn mình trong tấm chăn bông, ngủ rất say, làn da ở độ tuổi hơn hai mươi rất đẹp và mịn màng, sườn mặt cực kỳ sắc bén.
Chỉ là người này mỗi ngày đều lăn lộn anh, làm cho anh bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy cậu thì đầu óc lập tức bốc cháy.
Hạ Băng vuốt ve mái tóc Quách Thụy Dương, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt cậu. Quách Thụy Dương cảm giác có người đang chạm vào mình nên mở mắt ra ôm Hạ Băng.
Cậu hôn hôn miệng Hạ Băng nói: “Ca, em buồn ngủ quá.” Sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Hạ Băng không biết Quách Thụy Dương cảm thấy hứng thú với anh được bao lâu, mà anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Dựa theo thói quen trước đây của Quách Thụy Dương thì chỉ cần cậu quay đầu liền quên mất nữ thần. Hạ Băng cũng không phải là nói chơi, người trẻ tuổi lúc yêu đương thường luôn cho rằng chính mình tình thâm như biển, có thể đi đến thiên trường địa cửu, nhưng khi thay đổi môi trường sống, quen biết người mới thì cũng sẽ thay đổi theo.
Nếu có thể thì Hạ Băng muốn Quách Thụy Dương rời đi càng sớm càng tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó Quách Thụy Dương cảm thấy hứng thú với người khác thì anh sẽ vô cùng khó chịu. Chuẩn bị tâm lý trước là một chuyện, nhưng đến lúc đó có thể sống tốt hay không lại là một chuyện khác, Hạ Băng không ngừng nhắc nhở với bản thân là nếu ngày ấy đến thì mình ngàn vạn lần không cần quá khổ sở.
Ở trong giới giải trí, chuyện nên duyên vợ chồng do cùng quay một bộ phim là hiện tượng rất phổ biến, cũng giống như nhiều người làm công sẽ sống chung sinh hoạt với người khác như những cặp vợ chồng. Một số người rất cần bạn đời để tìm điểm tựa tinh thần hoặc là giải quyết nhu cầu sinh lý. Hơn nữa các diễn viên khi quay phim thường rất dễ dàng nhập diễn rồi rơi vào trạng thái cảm xúc của nhân vật không thoát ra được.
Anh cảm thấy anh và Quách Thụy Dương rất có khả năng là do làm việc với nhau quá thường xuyên, Quách Thụy Dương lại là kiểu người cần có một bạn đời ở bên cạnh nên cậu mới không muốn xa rời anh như vậy. Nếu anh và Quách Thụy Dương tách ra nửa năm, Quách Thụy Dương lại quen biết những người mới có thể cho cậu chổ dựa tinh thần ổn định thì rất có khả năng Quách Thụy Dương cũng sẽ đối tốt với người đó.
Hạ Băng tin tưởng rằng anh không phải là duy nhất của bất kỳ ai, trên thế giới này có lẽ chỉ có anh mới là duy nhất của chính mình.
Tình dục có thể làm cho con người sinh ra một loại ảo giác, giống như chỉ cần thân mật là có thể ở bên nhau, sẽ đi đến thiên trường địa cửu, nhưng sự thật lại rất tàn nhẫn, ai cũng có thể làm cho bạn sung sướng miễn bạn vượt qua được chướng ngại tâm lý. Sự lệ thuộc tinh thần có khi cũng chỉ là hiệu ứng cầu treo, sau khi rời khỏi cầu treo thì ai cũng đều giống nhau.
Hạ Băng biết rằng anh sẽ không còn tiếp nhận một ai khác giống như Quách Thụy Dương, nhưng anh lại tin rằng Quách Thụy Dương sau này cũng sẽ đối xử với những người khác giống như đối xử với anh hiện giờ.
Hạ Băng không muốn làm tổn thương chính mình, cũng không muốn làm tổn thương Quách Thụy Dương. Anh không tin có người nào không buông xuống được “Tình yêu”, chỉ là duyên phận trùng hợp nên mới có thể ở bên nhau trong một đoạn thời gian, đến khi duyên phận biến mất thì người với người vẫn phải ly tán.
Hạ Băng vẫn như cũ không muốn chia sẻ cuộc sống của mình với người khác, anh cảm thấy hiện giờ mình có thể tiếp nhận Quách Thụy Dương nhưng cuối cùng vẫn là phải sống một mình.
Ngày hôm sau, Hạ Băng bay đi Mỹ, khi Quách Thụy Dương thức dậy thì anh đã đi rồi.
Hạ Băng không có mang theo chìa khóa mà để chìa khóa ở trên đầu giường, còn gởi cho Quách Thụy Dương một tin nhắn WeChat: “Anh đi đây, em ra ngoài thì phải nhớ khoá trái cửa.”
Quách Thụy Dương cầm lấy xâu chìa khóa rồi cất vào bên trong vali. Lúc ra khỏi cửa thì cậu mới nhớ Hạ Băng đã dặn dò phải khóa trái cửa, nên cậu lại mở vali ra lấy chìa khoá khóa trái cửa.
Múi giờ nước ngoài và trong nước có sự chênh lệch nên Hạ Băng lại bắt đầu không liên lạc với Quách Thụy Dương. Anh sẽ trả lời tin nhắn wechat của Quách Thụy Dương nhưng cũng rất ngắn gọn.
Trong lòng Quách Thụy Dương có hơi khó chịu, trước đây khi cậu yêu đương, cậu cũng không có chủ động liên lạc với bạn gái, nhiều khi bạn gái liên lạc với cậu, cậu còn ngại phiền phức không muốn nhắn tin trả lời lại, bây giờ coi như là báo ứng của cậu.
Quách Thụy Dương càng ngày càng phát hiện “ Triết lý độc thân” của Hạ Băng rất có đạo lý, trừ khi hai người đều bình tĩnh, nếu không một bên nóng một bên lạnh, nhiệt độ không giống nhau thì liền dễ dàng oán hận nhau. Nhưng có ai yêu đương mà có thể giữ được bình tĩnh chứ?
Chỉ cần có thể nhìn thấy nhau thì mọi chuyện không vui đều có thể qua đi, còn nếu không nhìn thấy nhau thì những cảm xúc tiêu cực sẽ tích lũy lại. Quách Thụy Dương nhiều lần nhắc nhở bản thân không được rơi vào loại cảm xúc này, nhưng khi không liên lạc được với Hạ Băng thì cậu vẫn không tránh khỏi tinh thần ngày càng sa sút.
Có rất nhiều cuộc tình vì không thể điều chỉnh được trạng thái tâm lý mà đổ vỡ. Cậu phải làm sao đây?
Đến ngày thứ tư, Quách Thụy Dương rốt cuộc nhịn không được nên sáng sớm đã gọi điện cho Hạ Băng, muốn video call với anh.
Bên Mỹ đang là 3, 4 giờ chiều, Hạ Băng nhận video call rồi cười với Quách Thụy Dương.
Nhìn thấy nụ cười của Hạ Băng, tủi thân gì đó của Quách Thụy Dương đều biến mất.
“Anh đang làm gì thế?” Quách Thụy Dương hỏi Hạ Băng.
“Anh đang chụp ảnh quảng cáo, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.” Hạ Băng hỏi Quách Thụy Dương, “Em mới thức dậy à?”
“Ừm, lát nữa em phải ra ngoài.” Mấy ngày hôm nay Quách Thụy Dương đều làm việc từ sáng cho đến tối, cậu tính toán múi giờ, cảm thấy mình có thể quấy rầy giấc ngủ của Hạ Băng nên không dám video call.
Hạ Băng thấy tóc tai Quách Thụy Dương lung tung rối loạn, lại còn đang mặc áo ngủ thì nói với cậu: “Em còn chưa rửa mặt.”
“Em vừa mới dậy, em nhớ anh.” Quách Thụy Dương nói.
Hạ Băng nhìn bốn phía xung quay rồi cho cậu một cái nháy mắt. Vốn dĩ Quách Thụy Dương có rất nhiều lời âu yếm muốn nói nhưng lúc này phải nuốt xuống.
Sau lưng Hạ Băng là bãi biển, cũng không có mấy người.
“Hai ngày nữa là anh sẽ trở về, chờ anh.” Hạ Băng nhỏ giọng nói với cậu.
Hai chữ "Chờ anh” thực sự rất kỳ diệu, Quách Thụy Dương lập tức khỏi bệnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Mặc dù thời gian video call vô cùng ngắn ngủi nhưng Quách Thụy Dương vẫn rất thỏa mãn.
Thật ra video call vào ban ngày là một chuyện rất nguy hiểm, bởi vì bên cạnh có rất nhiều người nên có thể bị nhìn thấy.
Nhưng Quách Thụy Dương đâu có quan tâm nhiều đến như vậy? Sáng hôm sau cậu lại video call với Hạ Băng, nhưng lúc này người nhận điện thoại là Thành tỷ.
Bình thường Hạ Băng không có mang theo người đại diện, nhưng lần xuất ngoại này lại mang theo cả người đại diện lẫn trợ lý, bởi vì anh sợ ở nước ngoài có nhiều việc một mình anh không thể lo liệu hết, Thành tỷ cũng rất giỏi tiếng Anh, mang theo Lệ tỷ sẽ bớt rắc rối.
Quách Thụy Dương không ngờ người nhận điện thoại là Thành tỷ, lúc này cậu vẫn đang cởi trần nằm ở trên giường, vừa thấy Thành tỷ liền lập tức lùi vào trong chăn.
“Chào, chào, Thành tỷ.”
“Tiểu Quách, xin chào.”
“Hạ Băng ca đâu?”
“Đang chụp ảnh quảng cáo.” Thành tỷ nói, “Chị giúp Hạ Băng lấy đồ.”
“Ồ, em không có việc gì, tạm biệt Thành tỷ.”
“Ừm, gặp lại sau.”
Hạ Băng chụp ảnh quảng cáo xong thì đến uống nước, Thành tỷ nói với anh Quách Thụy Dương vừa gọi điện thoại lại đây.
Hạ Băng nói: “Chị nhận?”
“Ừm.”Thành tỷ bình tĩnh trả lời.
“Ồ, em ấy nói gì vậy?”
“Chỉ nói tạm biệt Thành tỷ.”
Hạ Băng không nhịn được nở nụ cười, Thành tỷ thở dài nói: “Hạ lão bản*, hai em đừng làm ra chuyện gì nữa được không? Chị thật sự không biết phải quan hệ công chúng như nào cả!”
“Không có gì phải quan hệ công chúng, nếu có người hỏi thì chị cứ nói đó là tình huynh đệ.” Hạ Băng uống một ngụm nước sau đó đi lại bãi biển.
Thành tỷ lại thở dài, có tình huynh đệ nào mà ôm ôm hôn hôn như vậy không?
Lão bản: ông chủ.
Hạ Băng vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ chịu được tần suất sinh hoạt tình dục cao như vậy, nhưng sau khi anh tiếp nhận thì mỗi ngày đều ngủ rất ngon, hơn nữa tinh thần cũng đặc biệt tốt.
Quách Thụy Dương làm những việc này đều đặn giống như nấu ăn và mỗi ngày đều không trùng lặp. Không phải ngày nào cậu cũng làm mà phần lớn thời gian là cậu phục vụ cho Hạ Băng. Cậu thường xuyên làm đột kích, cậu thích nhất là nhìn dáng vẻ mất đi khống chế của Hạ Băng.
Trước khi đóng máy một ngày, Quách Thụy Dương uống rất nhiều rượu —— ngày mai Hạ Băng phải xuất ngoại đi công tác một tuần, Quách Thụy Dương cũng có sắp xếp khác, kế hoạch 120 ngày ở cùng nhau không thể thực hiện được, hai người đại diện sau khi biết cụ thể thời gian quay phim thì không cho bọn họ có nhiều mơ mộng như vậy.
Hạ Băng bảo Tiểu Trương lái xe đưa Quách Thụy Dương trở về chung cư công ty, Quách Thụy Dương ở trên xe ôm Hạ Băng không chịu trở về, một hai phải đến ở nhà Hạ Băng.
“Sáng mai anh phải đi Mỹ mà!”
“Em không quan tâm, anh không có ở nhà em cũng muốn ở nhà của anh.” Quách Thụy Dương nói.
“Lệ tỷ bảo anh nhất định phải đưa em trở về, nếu không chị ấy sẽ tự mình tới đón em.”
“Mặc kệ chị ấy, chị ấy nói nếu yêu đương thì có thể ở cùng nhau.” Quách Thụy Dương lầm bầm lầu bầu, “À, không đúng, anh còn chưa có nói yêu em.”
Hạ Băng nghe cậu nói những lời này thì trong lòng liền thắt lại, Tiểu Trương còn đang lái xe ở phía trước nên anh cũng không dám nói cái gì, liền ôm Quách Thụy Dương vỗ vỗ vào lưng cậu.
“Ca, anh cho em ở nhà của anh rồi em chờ anh trở về, có được không anh?”
Hạ Băng có hơi chần chờ, Quách Thụy Dương tủi thân nhìn anh nói: “Tại sao lại không được chứ?”
“Anh không có ở nhà, em đến ở nhà anh thì Tiểu Lôi sẽ không tiện chăm sóc cho em. Chờ anh trở về rồi em lại đến ở được không?” Hạ Băng dỗ dành cậu.
“Không được, một tuần này anh chạy mất thì em phải làm sao!” Quách Thụy Dương có hơi say nên lời nói có chút ngốc ngốc nhưng đều là tiếng lòng của cậu.
“Không phải nhà anh ở đây sao? Anh có thể chạy đi đâu được chứ? Chạy được hòa thượng chạy không được miếu.” Hạ Băng dỗ dành Quách Thụy Dương.
“Vậy anh đưa chìa khóa cho em.”
“Anh đưa chìa khóa cho em thì làm sao anh về nhà được? Ngày mai anh còn phải ra ngoài nữa!”
“Cho nên anh để cho em đến ở nhà của anh, sáng mai lúc anh đi thì đưa chìa khóa cho em, em giúp anh cất giữ. Sau đó em sẽ về chung cư công ty, anh trở về thì em lại đi đến ở nhà anh, được không?”
“Vậy khi anh trở về thì phải làm sao đây?”
Quách Thụy Dương cười hì hì nói: “Đương nhiên là anh đến tìm em lấy chìa khóa rồi. Không có em, anh sẽ vào nhà không được.”
“Em rất thông minh.” Hạ Băng cười khổ.
“Không phải đâu, nếu anh chạy mất thì em biết phải đi nơi nào tìm anh?” Quách Thụy Dương bĩu môi.
Quách Thụy Dương nghĩ ra một biện pháp thông minh như vậy, Hạ Băng cũng không còn cách nào khác. Quách Thụy Dương lại uống say, buổi tối tiểu Lôi cũng không thể chăm sóc cho cậu, Hạ Băng cũng không yên tâm để cậu ở chung cư công ty một mình nên liền đưa Quách Thụy Dương về nhà của mình.
Quách Thụy Dương dù say nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ như một con hổ, trước khi đi ngủ sống chết quấn lấy Hạ Băng, gặm cắn toàn thân anh, thậm chí còn cố ý cắn mấy cái trên cổ của anh.
Sau khi làm xong thì Hạ Băng đi tắm rửa, lúc này anh mới phát hiện dấu vết trên cổ của mình. Anh tức giận đến mức muốn đánh Quách Thụy Dương nhưng cậu đã ngủ say rồi.
Đúng như Quách Thụy Dương dự đoán, cậu đã thành công ngủ trong phòng ngủ của Hạ Băng.
Hạ Băng thấy cậu cuộn mình trong tấm chăn bông, ngủ rất say, làn da ở độ tuổi hơn hai mươi rất đẹp và mịn màng, sườn mặt cực kỳ sắc bén.
Chỉ là người này mỗi ngày đều lăn lộn anh, làm cho anh bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy cậu thì đầu óc lập tức bốc cháy.
Hạ Băng vuốt ve mái tóc Quách Thụy Dương, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt cậu. Quách Thụy Dương cảm giác có người đang chạm vào mình nên mở mắt ra ôm Hạ Băng.
Cậu hôn hôn miệng Hạ Băng nói: “Ca, em buồn ngủ quá.” Sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Hạ Băng không biết Quách Thụy Dương cảm thấy hứng thú với anh được bao lâu, mà anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Dựa theo thói quen trước đây của Quách Thụy Dương thì chỉ cần cậu quay đầu liền quên mất nữ thần. Hạ Băng cũng không phải là nói chơi, người trẻ tuổi lúc yêu đương thường luôn cho rằng chính mình tình thâm như biển, có thể đi đến thiên trường địa cửu, nhưng khi thay đổi môi trường sống, quen biết người mới thì cũng sẽ thay đổi theo.
Nếu có thể thì Hạ Băng muốn Quách Thụy Dương rời đi càng sớm càng tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó Quách Thụy Dương cảm thấy hứng thú với người khác thì anh sẽ vô cùng khó chịu. Chuẩn bị tâm lý trước là một chuyện, nhưng đến lúc đó có thể sống tốt hay không lại là một chuyện khác, Hạ Băng không ngừng nhắc nhở với bản thân là nếu ngày ấy đến thì mình ngàn vạn lần không cần quá khổ sở.
Ở trong giới giải trí, chuyện nên duyên vợ chồng do cùng quay một bộ phim là hiện tượng rất phổ biến, cũng giống như nhiều người làm công sẽ sống chung sinh hoạt với người khác như những cặp vợ chồng. Một số người rất cần bạn đời để tìm điểm tựa tinh thần hoặc là giải quyết nhu cầu sinh lý. Hơn nữa các diễn viên khi quay phim thường rất dễ dàng nhập diễn rồi rơi vào trạng thái cảm xúc của nhân vật không thoát ra được.
Anh cảm thấy anh và Quách Thụy Dương rất có khả năng là do làm việc với nhau quá thường xuyên, Quách Thụy Dương lại là kiểu người cần có một bạn đời ở bên cạnh nên cậu mới không muốn xa rời anh như vậy. Nếu anh và Quách Thụy Dương tách ra nửa năm, Quách Thụy Dương lại quen biết những người mới có thể cho cậu chổ dựa tinh thần ổn định thì rất có khả năng Quách Thụy Dương cũng sẽ đối tốt với người đó.
Hạ Băng tin tưởng rằng anh không phải là duy nhất của bất kỳ ai, trên thế giới này có lẽ chỉ có anh mới là duy nhất của chính mình.
Tình dục có thể làm cho con người sinh ra một loại ảo giác, giống như chỉ cần thân mật là có thể ở bên nhau, sẽ đi đến thiên trường địa cửu, nhưng sự thật lại rất tàn nhẫn, ai cũng có thể làm cho bạn sung sướng miễn bạn vượt qua được chướng ngại tâm lý. Sự lệ thuộc tinh thần có khi cũng chỉ là hiệu ứng cầu treo, sau khi rời khỏi cầu treo thì ai cũng đều giống nhau.
Hạ Băng biết rằng anh sẽ không còn tiếp nhận một ai khác giống như Quách Thụy Dương, nhưng anh lại tin rằng Quách Thụy Dương sau này cũng sẽ đối xử với những người khác giống như đối xử với anh hiện giờ.
Hạ Băng không muốn làm tổn thương chính mình, cũng không muốn làm tổn thương Quách Thụy Dương. Anh không tin có người nào không buông xuống được “Tình yêu”, chỉ là duyên phận trùng hợp nên mới có thể ở bên nhau trong một đoạn thời gian, đến khi duyên phận biến mất thì người với người vẫn phải ly tán.
Hạ Băng vẫn như cũ không muốn chia sẻ cuộc sống của mình với người khác, anh cảm thấy hiện giờ mình có thể tiếp nhận Quách Thụy Dương nhưng cuối cùng vẫn là phải sống một mình.
Ngày hôm sau, Hạ Băng bay đi Mỹ, khi Quách Thụy Dương thức dậy thì anh đã đi rồi.
Hạ Băng không có mang theo chìa khóa mà để chìa khóa ở trên đầu giường, còn gởi cho Quách Thụy Dương một tin nhắn WeChat: “Anh đi đây, em ra ngoài thì phải nhớ khoá trái cửa.”
Quách Thụy Dương cầm lấy xâu chìa khóa rồi cất vào bên trong vali. Lúc ra khỏi cửa thì cậu mới nhớ Hạ Băng đã dặn dò phải khóa trái cửa, nên cậu lại mở vali ra lấy chìa khoá khóa trái cửa.
Múi giờ nước ngoài và trong nước có sự chênh lệch nên Hạ Băng lại bắt đầu không liên lạc với Quách Thụy Dương. Anh sẽ trả lời tin nhắn wechat của Quách Thụy Dương nhưng cũng rất ngắn gọn.
Trong lòng Quách Thụy Dương có hơi khó chịu, trước đây khi cậu yêu đương, cậu cũng không có chủ động liên lạc với bạn gái, nhiều khi bạn gái liên lạc với cậu, cậu còn ngại phiền phức không muốn nhắn tin trả lời lại, bây giờ coi như là báo ứng của cậu.
Quách Thụy Dương càng ngày càng phát hiện “ Triết lý độc thân” của Hạ Băng rất có đạo lý, trừ khi hai người đều bình tĩnh, nếu không một bên nóng một bên lạnh, nhiệt độ không giống nhau thì liền dễ dàng oán hận nhau. Nhưng có ai yêu đương mà có thể giữ được bình tĩnh chứ?
Chỉ cần có thể nhìn thấy nhau thì mọi chuyện không vui đều có thể qua đi, còn nếu không nhìn thấy nhau thì những cảm xúc tiêu cực sẽ tích lũy lại. Quách Thụy Dương nhiều lần nhắc nhở bản thân không được rơi vào loại cảm xúc này, nhưng khi không liên lạc được với Hạ Băng thì cậu vẫn không tránh khỏi tinh thần ngày càng sa sút.
Có rất nhiều cuộc tình vì không thể điều chỉnh được trạng thái tâm lý mà đổ vỡ. Cậu phải làm sao đây?
Đến ngày thứ tư, Quách Thụy Dương rốt cuộc nhịn không được nên sáng sớm đã gọi điện cho Hạ Băng, muốn video call với anh.
Bên Mỹ đang là 3, 4 giờ chiều, Hạ Băng nhận video call rồi cười với Quách Thụy Dương.
Nhìn thấy nụ cười của Hạ Băng, tủi thân gì đó của Quách Thụy Dương đều biến mất.
“Anh đang làm gì thế?” Quách Thụy Dương hỏi Hạ Băng.
“Anh đang chụp ảnh quảng cáo, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.” Hạ Băng hỏi Quách Thụy Dương, “Em mới thức dậy à?”
“Ừm, lát nữa em phải ra ngoài.” Mấy ngày hôm nay Quách Thụy Dương đều làm việc từ sáng cho đến tối, cậu tính toán múi giờ, cảm thấy mình có thể quấy rầy giấc ngủ của Hạ Băng nên không dám video call.
Hạ Băng thấy tóc tai Quách Thụy Dương lung tung rối loạn, lại còn đang mặc áo ngủ thì nói với cậu: “Em còn chưa rửa mặt.”
“Em vừa mới dậy, em nhớ anh.” Quách Thụy Dương nói.
Hạ Băng nhìn bốn phía xung quay rồi cho cậu một cái nháy mắt. Vốn dĩ Quách Thụy Dương có rất nhiều lời âu yếm muốn nói nhưng lúc này phải nuốt xuống.
Sau lưng Hạ Băng là bãi biển, cũng không có mấy người.
“Hai ngày nữa là anh sẽ trở về, chờ anh.” Hạ Băng nhỏ giọng nói với cậu.
Hai chữ "Chờ anh” thực sự rất kỳ diệu, Quách Thụy Dương lập tức khỏi bệnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Mặc dù thời gian video call vô cùng ngắn ngủi nhưng Quách Thụy Dương vẫn rất thỏa mãn.
Thật ra video call vào ban ngày là một chuyện rất nguy hiểm, bởi vì bên cạnh có rất nhiều người nên có thể bị nhìn thấy.
Nhưng Quách Thụy Dương đâu có quan tâm nhiều đến như vậy? Sáng hôm sau cậu lại video call với Hạ Băng, nhưng lúc này người nhận điện thoại là Thành tỷ.
Bình thường Hạ Băng không có mang theo người đại diện, nhưng lần xuất ngoại này lại mang theo cả người đại diện lẫn trợ lý, bởi vì anh sợ ở nước ngoài có nhiều việc một mình anh không thể lo liệu hết, Thành tỷ cũng rất giỏi tiếng Anh, mang theo Lệ tỷ sẽ bớt rắc rối.
Quách Thụy Dương không ngờ người nhận điện thoại là Thành tỷ, lúc này cậu vẫn đang cởi trần nằm ở trên giường, vừa thấy Thành tỷ liền lập tức lùi vào trong chăn.
“Chào, chào, Thành tỷ.”
“Tiểu Quách, xin chào.”
“Hạ Băng ca đâu?”
“Đang chụp ảnh quảng cáo.” Thành tỷ nói, “Chị giúp Hạ Băng lấy đồ.”
“Ồ, em không có việc gì, tạm biệt Thành tỷ.”
“Ừm, gặp lại sau.”
Hạ Băng chụp ảnh quảng cáo xong thì đến uống nước, Thành tỷ nói với anh Quách Thụy Dương vừa gọi điện thoại lại đây.
Hạ Băng nói: “Chị nhận?”
“Ừm.”Thành tỷ bình tĩnh trả lời.
“Ồ, em ấy nói gì vậy?”
“Chỉ nói tạm biệt Thành tỷ.”
Hạ Băng không nhịn được nở nụ cười, Thành tỷ thở dài nói: “Hạ lão bản*, hai em đừng làm ra chuyện gì nữa được không? Chị thật sự không biết phải quan hệ công chúng như nào cả!”
“Không có gì phải quan hệ công chúng, nếu có người hỏi thì chị cứ nói đó là tình huynh đệ.” Hạ Băng uống một ngụm nước sau đó đi lại bãi biển.
Thành tỷ lại thở dài, có tình huynh đệ nào mà ôm ôm hôn hôn như vậy không?
Lão bản: ông chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất