Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 18

Trước Sau
Ngọn lửa của Ngu Trì Cảnh lại bị dập tắt, bị nước mắt và vẻ tủi thân của Thời Hoài dập tắt.

Đã nói từ trước rồi, nước mắt của Thời Hoài là thứ rất lợi hại.

"Vậy." – Ngu Trì Cảnh buông lỏng tay, ôm cậu vào lòng: "Anh cũng không muốn người khác hôn em."

Thời Hoài đã mềm nhũn cả người, bị hắn buông ra lập tức bất lực ngã vào lòng hắn, cánh tay rũ trên cổ hắn, cổ tay cậu đã hằn lên vệt đỏ.

Nước mắt vẫn chưa dừng, cậu khóc rất lớn, rồi lại thút tha thút thít khiến Ngu Trì Cảnh cảm thấy hối hận.

"Mặc dù đều là nam, nhưng ý đồ của nó với em cũng giống như đứa con gái kia với anh."

"Em không biết." – Thời Hoài hít hít mũi: "Em tưởng là người thích người cùng giới, chắc là không nhiều như thế."

Ngu Trì Cảnh thở dài, khom lưng bế cậu lên, ngồi xuống ghế, Thời Hoài ngồi trên đùi hắn, hắn hoàn toàn không thấy nặng chút nào.

"Chẳng phải vì em quá đẹp hay sao."

Ngu Trì Cảnh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thời Hoài, lòng bàn tay thô ráp vì chơi bóng thường xuyên cọ lên da thịt non mịn của Thời Hoài khiến cậu ngưa ngứa. Thời Hoài đẩy hắn ra, không cho hắn lau, quay mặt đi dùng tay áo cọ cọ mắt.

Dáng vẻ này, quá đáng thương.

Ngu Trì Cảnh xoa đầu cậu, lại nói: "Nếu không em nghĩ bình thường ở sân vận động anh phải dùng áo khoác che đầu em lại làm gì, có phải em không biết ngoại hình của em nguy hiểm đến mức nào không hả? Bọn họ đều nhìn em, người hôm nay cũng chỉ nhìn em, bọn họ không hề nhìn anh."

Thời Hoài bị bóp eo dựa sát vào Ngu Trì Cảnh.

"Bình thường anh muốn làm gì với em, bọn họ cũng muốn."

Thời Hoài vẫn đang khóc, tay áo đã ướt một mảng, Ngu Trì Cảnh kéo tay cậu ra, nhéo nhéo sau cổ để cậu gần mình hơn một chút.

"Bé con đừng khóc, anh sai rồi, anh xin lỗi."

"Anh cũng... cũng không nói cho em biết."

"Ừ, bây giờ anh nói cho em nghe. Anh không thích người khác nhìn em, lại còn nhìn chằm chằm ngay trước mặt anh, không thích bọn họ mơ ước có được em, không thích em nhận đồ cua người khác, không thích em cười với người khác, không thích em khen người khác tốt."

Ngu Trì Cảnh vươn lưỡi liếm đi nước mắt của cậu.

"Người có thể mơ ước em, không phải chỉ có anh sao?"

Thời Hoài khóc đỏ mặt lắm rồi giờ còn đỏ thêm một chút, màu đỏ lan đến tận cổ, cậu quay mặt đi không để ý đến Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh lại hôn tai cậu, mang theo vẻ lấy lòng.

"Để ý đến anh một chút đi, bé con."

Thời Hoài giận nhưng giọng vẫn mềm như bông: "Em không thèm để ý đến anh."

"Đừng không để ý đến anh."



Ngu Trì Cảnh tiến đến

trên cổ cậu, cọ cọ, giống một con chó to.

"Anh sai rồi, anh không nên tức giận lung tung với em, lần sau anh sẽ nói thẳng với em, được không, bé con đừng không để ý đến anh."

Thời Hoài rất dễ mềm lòng, Ngu Trì Cảnh biết rõ.

"Anh chỉ là quá thích em, em lại quá ngoan, anh sợ em bị người khác lừa đi mất."

Thời Hoài nghe vài lời nịnh nọt, quả nhiên không còn giận nữa, cậu thuận theo ghé vào vai hắn, không nói lời nào. Trái tim Ngu Trì Cảnh vẫn treo cao, hắn chỉ có thể ôm cậu chặt hơn một chút: "Bé con, em không muốn để ý đến anh thật ư?"

Thời Hoài nâng tay lên cho Ngu Trì Cảnh xem vệt đỏ trên tay mình, hừ giọng mũi nói một câu: "Đau.". Đam Mỹ Trọng Sinh

Ngu Trì Cảnh vội vàng nắm cổ tay cậu hôn vài cái, thổi nhẹ mấy hơi, rồi lại nói vài lời xin lỗi.

Thời Hoài rút tay ra khỏi tay hắn, vòng lấy cổ hắn, ngẩng khuôn mặt hồng hồng hỏi hắn, hôn nữa không?

Ngu Trì Cảnh bỗng nhiên cứng.

Một ngọn lửa từ bụng dưới hắn lan đến toàn thân, hầu kết hắn lăn lên xuống một lần, đầu lưỡi bỗng thấy ngứa ngáy.

Khóe mắt đỏ thắm của Thời Hoài thực sự quá tình sắc, nhưng ánh mắt cậu lúc nào cũng trong vắt, đơn thuần như một tấm khiên, cũng là vũ khí phòng bị Ngu Trì Cảnh tốt nhất.

Khóc đỏ mũi, miệng, và hai má, đều rất đáng yêu.

Vậy mà cái người này lại không biết, khóc xong còn khàn giọng hỏi hắn, hôn nữa không?

Hôn nữa không. Thời Hoài, anh chưa bao giờ chỉ muốn hôn em.

Muốn em nằm dưới người anh, cổ chân em sẽ bị anh nắm trong tay, mắt cá chân của em sẽ cộm vào lòng bàn tay anh, tốt nhất em nên ôm anh, nếu không em sẽ bị anh tóm tay đè trên đỉnh đầu, chắc chắn em sẽ khóc, khóc đến mức thở không nổi, sẽ nói đau, nói không chịu được, nói anh dừng lại.

Nhưng anh sẽ không dừng lại, anh sẽ ngậm lấy môi em, không cho em nói nữa, anh không muốn mềm lòng.

Muốn tiến vào cơ thể em, để em cảm nhận được độ ấm của anh.

Muốn tiến vào nơi sâu nhất, em sẽ bị anh làm cho không thể suy nghĩ nổi, anh bắt em nói yêu anh, em sẽ nói yêu anh.

Mỗi một tấc da tấc thịt của em đều sẽ có ấn ký của anh, như vậy em sẽ mãi mãi thuộc về một mình anh.

Ngu Trì Cảnh gằn từng chữ trong lòng, Thời Hoài, muốn ăn em sạch sẽ.

Thời Hoài mãi không chờ được câu trả lợi của Ngu Trì Cảnh, lại hỏi một lần: "Cá con, hôn nữa không?"

"Ừ." – Ngu Trì Cảnh lúc này mới phát hiện cổ họng mình khô khốc gần như không thể phát ra âm thanh nào, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: "Hôn."



Tiếp theo là một vòng tuần hoàn dịu dàng và hung ác, lúc hắn hôn nhẹ, lúc hắn hôn mạnh, Thời Hoài như hóa thành nước trong lòng hắn.

Sau đó không biết vì sao, đột nhiên hắn nổi điên bóp lấy đùi Thời Hoài cắn Thời Hoài. Thời Hoài không tránh được, cũng không thể xin tha, cuối cùng bị hắn làm khóc.

Thời Hoài khóc không thở nổi, phải dỗ.

Ôn tồn dỗ dành hồi lâu, vất vả mãi mới dỗ thành công, hắn đột nhiên hỏi: "Bé con có lạnh không?"

Thời Hoài sửng sốt một chút, lắc đầu nói không lạnh.

"Lạnh, chúng ta ra ngoài đi, em mặc áo khoác của anh vào."

Lúc nào Thời Hoài khóc cũng khiến Ngu Trì Cảnh thấy lạnh.

Ngu Trì Cảnh muốn ủ ấm cho Thời Hoài.

Ngu Trì Cảnh nắm tay Thời Hoài ra ngoài, Thời Hoài không dám ló mặt ra khỏi sau lưng hắn, cậu khóc quá chật vật, hơn nữa bây giờ miệng đang sưng phù lên, còn bị Ngu Trì Cảnh cắn ránh, người khác nhìn qua là thấy vừa xảy ra chuyện gì.

Cậu cố gắng cúi thấp đầu, Ngu Trì Cảnh cầm áo khoác của mình mặc vào cho cậu. Áo khoác quá to so với cậu, vậy mà Ngu Trì Cảnh còn kéo quá đến tận cùng. Tay áo rất dài, bàn tay cậu không chui ra được, vạt áo cũng dài, che kín mông cậu.

Thời Hoài lắc lắc tay áo, nói: "Rộng quá."

"Ừ."

Ngu Trì Cảnh lên tiếng, nhẹ nhàng xắn tay áo lên cho cậu, che kín đi vệt đỏ trên cổ tay khiến người ta mơ màng, vạt áo thì không có cách nào khác, Ngu Trì Cảnh mặc kệ.

Ngu Trì Cảnh cúi đầu, hàng mi che đi đồng tử của hắn, Thời Hoài không thể thấy được dục vọng sâu thẳm trong mắt hắn.

Trận bóng đã kết thúc từ lâu, Ngu Trì Cảnh dọn đồ xong nắm tay Thời Hoài rời đi, chai nước có ga nằm lẻ loi trên ghế.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Ngu Trì Cảnh mua cho Thời Hoài một chai sữa bò ngọt đựng trong chai thủy tinh. Hắn mở nắp ra, cắm ống hút vào đút cho Thời Hoài uống một ngụm, xoa nhẹ lên khóe mắt ửng đỏ của Thời Hoài, nói "Bé ngoan", rồi mới đưa chai sữa cho Thời Hoài tự cầm uống.

Thời Hoài bị hắn dắt đi, ngoan ngoãn cúi đầu uống sữa, thực ra cậu cũng khóc mệt rồi, không còn sức nữa, cũng vì khóc quá nhiều nên giờ mặt cậu vẫn còn sưng đỏ rất đáng thương.

Tạ Du đi chậm, một mình lẻ loi sau đám người, Ngu Trì Cảnh bước nhanh chân đuổi theo.

Hắn nhìn Tạ Du chỉ cách mình vài bước chân, cứng đờ gọi một tiếng: "Tạ Du."

Tạ Du dừng lại, cũng cứng đờ xoay người lại, nhìn hắn.

Ánh mắt Tạ Du có vẻ hiểu rõ, cũng có chút chần chờ.

Môi Ngu Trì Cảnh hơi giật giật, không nói được tiếng nào, ngón tay Thời Hoài trong bàn tay hắn khẽ chọc chọc hai cái.

Hắn hít vào một hơi.

"Tạ Du, xin lỗi. Chuyện lúc trước, tao có lỗi với mày."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau