Mua Phải Omega Muốn Lên Trời

Chương 17

Trước Sau
______

Dù Phương Bất Nhĩ chỉ thơ thẩn trong chốc lát nhưng Úc phu nhân vẫn nhìn ra được, nàng mỉm cười thân thiện:

"Bất Nhĩ, con tự đi dạo làm quen sân sau nhà mình đi, dì lên lầu thay quần áo."

Phương Bất Nhĩ ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, dù sao bây giờ ông già dong dài nhiều chuyện Úc Tranh cũng không có ở đây, cậu đứng lên đi đến tủ lạnh lấy một que kem, vừa liếm vừa đi bộ ra sân vườn.

Xuyên qua dãy hành lang dài có mái che là một khoảng sân rộng cây cỏ xanh tươi. Nhà chính của Úc gia rất chú trọng phong cảnh, tọa lạc ở nơi chân núi đất thiêng người hiền, xung quanh cây cối tươi tốt một màu, giữa trưa có tiếng ve râm ran dưới ánh nắng ấm áp. Nhiệt độ nơi này cũng mát mẻ hơn so với những nơi khác.

Cậu lại một lần nữa cảm thán về sự giàu có của nhà họ Úc. Nhà chính theo phong cách Trung Hoa cổ xưa, nhìn không hề xa hoa nhưng thực ra bên trong toàn đồ đắt tiền, thiết kế tinh xảo làm người ta thán phục.

Vợ chồng Úc Hành Thư nhiều năm như vậy cũng chỉ có một đứa con trai Úc Tranh, thân phận địa vị hay tướng mạo đều thuộc top Alpha đứng đầu. Lại đến tuổi dựng vợ gả chồng, thường ngày không ít bà con thân thích xa gần tới thăm và muốn giới thiệu Omega nhà mình cho hắn làm quen, ai mà chẳng cất giấu chút tâm tư muốn có quan hệ giao hảo với quyền thế Úc gia.

Đáng tiếc là Úc Tranh chẳng nhìn trúng ai, hắn quanh năm trong quân đội với Giản Tông, hoàn toàn không có ý nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, làm cho Úc phu nhân vốn không muốn can dự đến chuyện hôn nhân của hắn cũng bắt đầu nôn nóng.

Phương Bất Nhĩ có thể hiểu cho Úc Tranh, cậu mười tám năm như tấm bèo trôi nổi trong biển người, cho tới bây giờ cũng không thích bị người khác chi phối.

Nhưng cậu cũng có chút không hiểu được Úc Tranh. Rõ ràng dựa theo tính cách cùng tính khí của hắn, chỉ cần hắn kiên định, dĩ nhiên không ai có thể giơ tay múa chân ép hắn làm bất cứ chuyện gì, hoàn toàn không cần phải cùng cậu đi lãnh giấy kết hôn.

Có thể là quá phiền phức chăng.



Phương Bất Nhĩ thừa nhận ngay từ ban đầu cậu luôn nung nấu âm mưu chờ hắn sơ hở tìm đường bỏ chạy. Khi Úc Tranh càng ngày càng tốt với cậu thì cái ý nghĩ đó cũng dần biến mất. Nhưng tạm thời Úc Tranh vẫn chưa chính miệng nói ra một lí do cho cậu cam tâm tình nguyện ở lại vĩnh viễn.

Hừ, tên Alpha đáng ghét này đúng là quá đáng!!!

Phương Bất Nhĩ nghĩ thế liền bực bội cắn một miếng kem, cái lạnh cuốn trong đầu lưỡi rồi tan chảy trong khoang miệng ấm áp khiến cậu rùng mình.

Cơn gió se lạnh truyền đến tiếng người đang trò chuyện ở phía trước, cậu xoa mặt đến gần, xuyên qua tán lá xanh nhìn thấy Úc Tranh đang cùng Diệp Dịch đứng trên cây cầu ngắn.

Úc Tranh đưa lưng về phía cậu, hắn lười biếng tựa vào một cây cột dày làm bằng đá cẩm thạch trắng.

Đối diện là Diệp Dịch với vẻ mặt tức giận, trong tức giận có chút buồn khổ, trong buồn khổ có chút bi thương, trong bi thương lại có một tia bướng bỉnh cùng điên cuồng không nói rõ thành lời.

Phương Bất Nhĩ cẩn thận núp trong góc tường gạt bỏ lá cây đang che khuất tầm mắt chuẩn bị nghe lén, thì nhìn thấy Diệp Dịch cười nhạt:

"Úc Tranh, anh luôn cự tuyệt em, em biết vì em là Alpha như anh, không được người đời chấp nhận cũng không thể có con cái, những chuyện này em có thể hiểu."

"Nhưng anh không cần vì để em từ bỏ ý định mà tùy tiện tìm một Omega không biết từ đâu ra như thế."

Ôi đệt, thông tin này quá hot.

Phương Bất Nhĩ chỉ hận lúc này trên tay không thể có ngay một miếng dưa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau