Mua Phải Omega Muốn Lên Trời

Chương 25

Trước Sau
《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》

Chương 24

"Omega nói không muốn, chính là muốn."

"????"

Ở đâu ra cái lý đó!

Phương Bất Nhĩ bày tỏ hết sức bất mãn và cực lực lên án hành vi quá đáng vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, ăn mật trả gừng của con rùa đen Úc Tranh.

Nằm cúi sấp khiến cổ và má cậu ửng đỏ, bụng dưới cùng hông được đặt trên cặp đùi thon thả mạnh mẽ của Úc Tranh. Cậu vặn người né tránh, vô cùng tức giận: "Anh quá độc đoán, chỉ biết bắt nạt em, em phải nói cho dì biết!"

Úc Tranh không thèm để ý, hắn nâng tay tát mấy cái liền lên hai cánh hoa đỏ thắm, khiến người nào đó không chịu được quơ chân vẫy đạp trong không trung, vừa đá vừa đạp lên mặt đất.

Phương Bất Nhĩ oa oa gào thét: "Đau chết mất, a… a… anh nhẹ, nhẹ một chút!"

Úc Tranh thờ ơ nói: "Nếu còn lộn xộn anh lôi em xuống phòng khách đánh, không ngại mất mặt thì anh kêu nhóm người chú Triệu tới xem mông em đỏ lên như thế nào."

Da mặt cậu dày không sợ mất mặt, nhưng hình tượng vất vả lắm mới tạo dựng được sao có thể bị hủy hoại chứ. Phương Bất Nhĩ thoắt cái đã không dám vùng vẫy nữa nhưng trong lòng vẫn thầm chửi mắng không ngừng, mới vừa biết điều cái mông lại ăn mấy bàn tay.

Sức mạnh bàn tay của Úc Tranh chưa bao giờ đùa với cậu, lòng bàn tay với những vết chai sần mỏng không khác gì một tấm ván, vỗ chưa tới mười cái đã có thể làm cho cái mông cậu đỏ bừng.

Căn phòng lớn đong đưa tràng âm thanh giòn dã, năm ngón tay vỗ chồng lên nhau từ từ hiện lên những đường lằn mỏng. Thân là Omega mỏng manh được nuôi dưỡng cẩn thận, Phương Bất Nhĩ vốn đã sợ đau, nay cơn đau nhức tự động phóng đại lên trong đầu.

Phương Bất Nhĩ lên tiếng thương lượng: "Đau quá.. huhu… anh chậm lại đi..."

Bị đánh sao có thể tùy theo ý cậu, nghe vậy Úc Tranh hung hăng quăng cho hai bàn tay, Phương Bất Nhĩ không nhịn được nhướng người sợ hãi kêu la.

Thái độ cứng rắn của Úc Tranh rất rõ ràng, Phương Bất Nhĩ lại yên lặng chịu đựng thêm chục bàn tay, cuối cùng không nhịn được khóc thành tiếng "Đừng đánh mà … huhu đừng đánh!"

Tên nhóc Omega này một khi đã mở van thì sẽ không ngừng lại. Đã qua nhiều ngày, phát sinh nhiều chuyện, cơn tức giận cũng đã tiêu tan từ lâu.

Úc Tranh cũng muốn kết thúc nhanh bài học này, hắn giữ chặt người Omega nhỏ rồi liên tục hạ bàn tay xuống trong tiếng kêu la xin tha của cậu.

Nhưng rất nhanh sau đó, Úc Tranh đã bị tiếng khóc của Phương Bất Nhĩ làm cho đau đầu ù tai. Dừng lại một chút, tay hắn vẫn đặt trên hông cậu, cánh tay thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt trên cái mông nóng bỏng. Lòng bàn tay cũng tê dại, hắn xoa xoa mi tâm, mỗi lần dạy dỗ hình như người không được yên ổn chính là hắn.

Thừa dịp Alpha đang nghỉ ngơi, Phương Bất Nhĩ xách lá gan đưa tay ra sau xoa xoa cái mông đáng thương của mình, xúc cảm không còn mịn màng như trước làm cậu mếu máo khóc lên:

"Không xong rồi, anh nhìn một chút, có phải tét rồi không… huhu anh nhìn một chút, nhanh lên giúp em nhìn một chút, mau mau!"



Úc Tranh thở dài: "Không có tét."

Úc Tranh vô tình hất tay cậu ra, tự tay mình đặt lên nhẹ nhàng xoa xoa, Phương Bất Nhĩ trong lòng run sợ siết chặt vạt áo sau của mình. Lúc Úc Tranh giơ cổ tay lên lần nữa muốn tát xuống thì đã bị bàn tay chặn lại ở giữa, mu bàn tay thay cái mông bị vỗ một phát nhất thời đau đến tê rần.

Phương Bất Nhĩ ăn đau vội vàng chà xát tay vào hai bên chân. Sau đó ôm mông bày ra dáng vẻ "anh còn đánh nữa thì là đồ Alpha tồi”.

Ngón tay Phương Bất Nhĩ vuốt ve cặp mông sưng mỏng diễm lệ của mình, khóc tỉ tê: "Em không tin, nó tét rồi, ướt hết rồi, là máu a a… là máu..."

Phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn bàn, màu vàng ấm áp nhu hòa tản ra xung quanh. Úc Tranh cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt lấp lánh trên ngón tay búp măng của cậu... rõ ràng là nước mắt vừa mới quẹt ra.

Phương Bất Nhĩ còn gân giọng, mặt đầy lo lắng khóc nấc: "Mau để em xem, anh đánh tét mông rồi... uhuhu anh mau để em xem."

Úc Tranh hoàn toàn bó tay, không thể làm gì khác hơn là kéo người từ trên đùi lên. Phương Bất Nhĩ không để ý đến quần còn bị mắc bên chân, vừa xoa cái mông nóng bỏng vừa lau nước mắt chạy đến phòng tắm, kéo ghế gỗ đạp lên, đưa lưng về phía gương nghiêng đầu kiểm tra thương tích.

—— Khá tốt, không có tét, nhưng đỏ rực giống như một cái đèn lồng đỏ lớn.

Phương Bất Nhĩ hoàn toàn yên tâm, vừa ngước mắt đã thấy Úc Tranh mặt không cảm xúc đi theo phía sau, hòn đá vừa mới thả xuống lại nhanh chóng mắc nghẹn trong cổ họng.

Nhưng không gian chật hẹp, cậu lại giẫm lên ghế gỗ không còn đường trốn. Gã đàn ông không chờ Phương Bất Nhĩ xuống đã vác cậu lên vai xách ra ngoài.

Bụng bị cấn, người cũng khó chịu, Phương Bất Nhĩ còn chưa kịp kháng nghị đã bị Úc Tranh thuận tay vỗ lên. Trong khoảnh khắc cơn đau tê dại không dễ gì hòa hoãn ở phía sau lại được thức tỉnh, giống như miếng thịt đang quay trên ngọn lửa hừng hực.

Phương Bất Nhĩ đau đến nhe răng toét miệng, bị Úc Tranh ném trở về trên giường, không chờ tay chân chạm đệm cậu đã lồm cồm bò về phía bên kia giường.

Úc Tranh vừa định cởi áo khoác, thấy vậy nắm mắt cá chân Phương Bất Nhĩ kéo về chỗ cũ, ấn lưng không ngừng “Bốp bốp” ba bốn chục cái lên.

Cái mông bị bàn tay vỗ đến đau rát, không ngừng đàn hồi lên xuống như miếng thạch đông, Phương Bất Nhĩ khóc cũng sắp khản cổ, vặn vẹo trốn tránh nhưng cái tát vẫn rơi xuống phía sau một cách chính xác.

Úc Tranh trầm giọng: "Chạy nữa thử xem."

Phương Bất Nhĩ xụi lơ nằm sấp trên giường, không ngừng dụi nước mắt.

Tên xấu xa này thật quá độc ác, quá hẹp hòi, quá thù dai, không phải chỉ ăn trộm mấy cây kem thôi sao, bị bệnh phát sốt cũng đâu phải hắn, khó chịu cũng đâu phải hắn.

Úc Tranh thấy cậu đã đàng hoàng không dám chạy nữa mới cởi áo khoác vứt xuống ghế sofa. Hắn ngồi ở mép giường bóp cái mông sưng đỏ của cậu, vốn dĩ không muốn phạt nặng "Biết lỗi hay chưa?"

Phương Bất Nhĩ lòng càng nghĩ càng tức giận, vì cơn đau như thiếu đốt phía sau liền biết điều khéo léo nức nở: "Biết rồi..."

Úc Tranh cau mày, lại hỏi: "Lỗi gì?"

Phương Bất Nhĩ lau nước mắt: "Em không nên trộm ăn nhiều như vậy, sau này nghe lời anh hết được chưa..."

Chân mày Úc Tranh hơi giãn ra, vỗ một cái vô cùng tàn nhẫn lên đỉnh mông: "Anh nói với em rất nhiều lần rồi đúng không, sao vẫn không nhớ, lần sau thì thế nào?"



Đối với mấy câu hỏi kiểu này Phương Bất Nhĩ rất muốn lơ hắn, nhưng chỉ cần cậu hơi lảnh tránh thì đã phải lo lắng đề phòng bàn tay Úc Tranh một giây tiếp theo sẽ rơi xuống, cậu đành ủy khuất: "Mông em đều ở trong tay anh, anh nói nên làm thế nào."

Úc Tranh thờ ơ: "Lần sau thì dùng thắt lưng vũ trang, nghe rõ chưa?"

Phương Bất Nhĩ gật đầu lia lịa, ngón tay thử thăm dò phía sau nhưng không bị hất ra, cũng biết Úc Tranh không tính toán với cậu nữa.

Úc Tranh thấy Phương Bất Nhĩ cẩn thận từng chút từng chút, đột nhiên nghĩ đến lần thứ hai hai người gặp mặt ở hội trường. MC trên sân khấu nói vang vang rôm rả là đã được thuần phục ngoan ngoãn thế nào, tính cách nhu thuận ra sao.

Kết quả mua về chính là một con chó sói nhỏ hoang dã không chịu thuần phục lại thích cắn người.

Mấy lần dạy dỗ, Úc Tranh không khỏi gắn mác cho mình cái vai người thuần thú, cũng chỉ có cậu, nếu là người khác đừng hòng chịu nổi dày vò của hắn.

Úc Tranh xoay người cậu lại, ôm cái mông nâng lên để Phương Bất Nhĩ nằm trên bả vai mình thút thít cái mũi ửng đỏ, nước mắt ròng ròng hỏi: "Ông chủ Úc, em rốt cuộc có phải vợ anh không?"

Úc Tranh nghe ra vẻ oán trách trong giọng nói, hắn buồn cười hỏi ngược lại: "Giấy kết hôn để ở chỗ em, em nói coi phải hay không?"

"Vậy dì nói anh phải kiên nhẫn với vợ một chút, sao anh không chịu nghe lời, anh nói không nghe lời thì bị đánh, vậy anh cũng nên bị đánh đúng không?"

Úc Tranh không phản ứng với lời này của cậu, hắn nhặt áo khoác vừa mới ném trên ghế sofa, khoác thân dưới trần truồng của Phương Bất Nhĩ, đứng lên đi ra ngoài. Quản gia thấy hai người đi ra liền thở phào nhẹ nhõm, trong phòng động tĩnh khá lớn, ông muốn khuyên cũng biết không nên khuyên.

Cái mông Phương Bất Nhĩ thật sự đau đến hoảng, vừa thấy mặt mũi hiền hậu của quản gia thì hốc mắt lại ướt. Người trong nhà này ai cũng cưng chiều cậu, chỉ có gã tồi Úc Tranh này hung nhất.

Úc Tranh nói: "Chú Triệu, phiền chú sau này để ý cậu ấy nhiều một chút, còn dám ăn vụng thì nói với tôi."

"Được" Quản gia bất lực cười một tiếng.

Phương Bất Nhĩ biết Úc Tranh bày thái độ với mình liền tức giận lại ủy khuất xoay mặt đi.



Phương Bất Nhĩ nằm phơi mông trên giường, cái mông sưng đỏ đối lập với da thịt trắng nõn xung quanh. Cậu gặm trái táo đỏ trong tay đầy thù hận, cậu bây giờ thấy táo là tức lên, xem nó như Úc Tranh để phát tiết lửa giận.

Trong phòng tắm tiếng nước ào ào vang dội, sau một chốc im lặng thì chốt cửa động đậy, Alpha dáng người tuấn mỹ lẫn vào trong làn hơi nước đi ra, chỉ vây quanh người một cái khăn tắm màu trắng, đường cong bắp thịt tuyệt đẹp chọt đau mắt cậu.

Úc Tranh thấy biểu tình ghen ghét chua loét liền mỉm cười: "Luyện tập đấy."

Phương Bất Nhĩ bỉu môi: "Em cũng muốn."

Vừa nghĩ tới cơ thể Phương Bất Nhĩ đã yếu ớt, gần đây dưỡng thương cộng thêm hai ngày trước vận động trên giường khiến thân thể càng thêm suy nhược, Úc Tranh trực tiếp quyết định thay cậu: "Được, bắt đầu sáng sớm ngày mai chạy bộ cùng anh, dậy không nổi sẽ đánh em."

______

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau