Mua Phải Omega Muốn Lên Trời

Chương 27

Trước Sau
《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》

Chương 26

Còn tưởng đó là công việc đặc biệt gì, Giản Tông thật sự cạn lời với Phương Bất Nhĩ. Sáng sớm muốn đến bờ sông chạy bộ, ai ngờ đụng phải hai vợ chồng chua ngoa cho ăn một bụng cơm chó này.

Đúng là ra cửa không coi ngày.

Úc Tranh thả Phương Bất Nhĩ xuống, vỗ mông cậu giới thiệu: "Gọi anh Giản."

Phương Bất Nhĩ cười tít mắt ngoan ngoãn nói: "Chào anh Giản, em tên Phương Bất Nhĩ."

Giản Tông quen biết Úc Tranh đã nhiều năm, quả thật y không nghĩ hắn sẽ thích một Omega có tướng mạo kiểu này. Phương Bất Nhĩ là một người xinh đẹp vô hại, cái kiểu vừa thuần khiết lại đẹp đẽ. Nhưng hai chiếc răng khểnh cùng ánh mắt đung đưa linh hoạt khiến cậu có thêm vài phần sắc xảo.

Theo lý mà nói những thứ này thoạt nhìn mâu thuẫn, nhưng đặt trên gương mặt cậu chúng lại bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.

Úc Tranh chưa bao giờ nhắc tới cậu ấy với bất cứ ai, mà ngay cả khi hai người đã đăng kí kết hôn cũng chẳng có dấu hiệu nào báo trước, y cười nghiền ngẫm: "Được lắm Úc tướng quân, miệng kín như bưng, nếu hôm nay không vô tình gặp nhau có phải anh sẽ chẳng thèm giới thiệu với tôi luôn không?"

Úc Tranh thờ ơ: "Đúng vậy."

Giản Tông: "... "

Ngày đầu tiên tập thể dục buổi sáng tuyên bố thất bại. Phương Bất Nhĩ thở hổn ha hổn hển mệt rã rời chạy được mấy trăm mét, sau một hồi hóng gió bên bờ sông cả ba trở về nhà thay quần áo sạch sẽ khoan khoái.

Buổi trưa Giản Tông mời hai người bọn họ ăn chung bữa cơm. Đến lúc gọi món, Úc Tranh chọn một đống món có vị ngọt và béo ngậy khiến Giản Tông kinh ngạc: "Thường ngày không phải anh ăn thanh đạm sao?"

Nói xong y liền hối hận khi lắm miệng hỏi ra câu này, đây rõ ràng là những thứ con nít thích ăn, y ngay lập tức cười nhạo: "Kết hôn xong Úc tướng quân quả là khác hẳn, chăm nhà chăm vợ không dứt."

Khoảng thời gian này Úc Tranh rất để tâm và biết được rõ ràng khẩu vị cùng sở thích của Phương Bất Nhĩ, thật ra cũng không biết từ khi nào hắn đã bắt đầu suy nghĩ về việc cậu vợ bé nhỏ của mình thích ăn hay muốn ăn thứ gì.

Những món bình thường mình thích ăn sau này đã bị lùi về phía sau, thậm chí có lúc hắn cũng quên gọi nó.

Nghĩ thế khóe miệng Úc Tranh không khỏi nhếch lên vui vẻ thừa nhận, đưa thực đơn đơn cho Phương Bất Nhĩ – người đang ngủ gà ngủ gật trong khi cắn ống hút, hỏi cậu có muốn gọi thêm gì không.

Sáng nay dậy sớm, giờ vẫn chưa được chợp mắt khiến cậu buồn ngủ không chịu nổi, đương nhiên cũng do gã người xấu Úc Tranh nói rằng sau bài tập thể dục buổi sáng vẫn còn một bài vận động quan trọng chưa làm. Thế là hai người ở trên giường nghênh đón ánh nắng chan hoà ấm ấp làm một lần nữa.

Sau ba ngày dây dưa quyến luyến Phương Bất Nhĩ lại mệt rã rời.

Cậu cuối cùng cũng nhận ra Úc Tranh chính là một tên bên ngoài khoác da người nghiêm chỉnh chững chạc, nhưng ở nhà lại không thèm giấu giếm sự cầm thú của mình. Một khi đã xổ chuồng thì mỗi ngày đều đòi ăn thịt.

Cơm nước xong, Úc Tranh có chuyện muốn xử lý cùng Giản Tông nên đưa Phương Bất Nhĩ về nhà trước. Đến tối muộn hắn mới khoác bóng đêm trở về.

Phương Bất Nhĩ nhận lấy túi đựng đồ hắn đưa, con ngươi lấp lánh: "Quà cho em sao?"

"Tiện tay mua, mở ra nhìn đi." Úc Tranh gật đầu cởi áo khoác, phủ lên tay vịn ghế sofa sau đó ngồi bên cạnh Phương Bất Nhĩ. Ánh mắt yên tĩnh nhìn vẻ mặt tràn đầy háo hức mở túi của cậu, vừa thấy chiếc váy dây màu trắng bên trong, khuôn mặt Phương Bất Nhĩ lập tức xụ xuống.



Phương Bất Nhĩ thất vọng vô cùng, bất mãn nói: "Giới tính em không rõ ràng đến vậy sao?"

Cậu nhíu mũi quăng ánh mắt soi xét đầy chán ghét vào chiếc váy. Vừa nhìn đã thấy quen mắt, chợt trong đầu lóe lên một tia sáng, Phương Bất Nhĩ bừng tỉnh —— Đệtttt... đây là chiếc váy giống hệt như cái cậu mặc hôm giả gái quay về địa điểm đấu giá ám sát Trương Hoài Khôn.

Ngàn lần không nghĩ tới ông chủ Úc ngoại trừ có trái tim thiếu nữ ra, lại còn có khẩu vị như thế này??

"Em không cần!" Phương Bất Nhĩ lập tức xù lông, đẩy váy về phía hắn.

Úc Tranh buồn cười nhướng mày: "Thử một chút."

Trên đường về nhà lái xe ngang qua một shop quần áo, vừa hay thấy trong tủ kính trưng bày chiếc váy này, hắn không khỏi nhớ tới hình ảnh "cô gái" Phương Bất Nhĩ trên camera giám sát trong hội trường. Sau khi tự mình giải quyết sóng gió thì hai người bọn họ ăn ý nhau không đề cập đến chuyện đó lần nào nữa.

Lần này chỉ đơn giản là Úc Tranh xấu xa lại có hứng thú muốn chọc ghẹo cậu.

Thử bà nội anh, Phương Bất Nhĩ tức giận: "Anh thật đáng ghét, muốn mặc tự đi mà mặc."

Cậu vô tình liếc nhìn giá cả treo phía trên, gã Alpha phá của ỷ vào quyền nắm giữ tài chính trong tay lãng phí mớ tiền vào ba thứ quỷ này.

Toàn tiêu xài hoang phí, toàn làm chuyện không phải người làm!

Úc Tranh kéo cậu vào lòng, khóe miệng đầy ý cười, đè thấp giọng nói: "Thử một chút, lát nữa cho em ăn thêm một cây kem, thế nào?"

Phương Bất Nhĩ biết rõ gã người xấu này rất tiêu chuẩn kép, nhưng mà điều kiện trao đổi thực sự hấp dẫn, cậu bất đắc dĩ lầm bầm: "Hai cây!"

Úc Tranh nhếch mi: "Được, ăn nhiều dạ dày không chịu nổi, chia làm hai ngày."

Phương Bất Nhĩ lập tức sảng khoái đồng ý, hào hứng cầm váy đi thay.

Đứng trước gương soi toàn thân, thân hình gầy mỏng được phác họa không sót một nét, eo nhỏ mông cong, chỉ có ngực quá phẳng nhưng không sao hắn không ngại chiêm ngưỡng.

Phương Bất Nhĩ nhìn mình trong gương đột nhiên cảm thấy rất mới lạ: "Ông chủ Úc, đẹp không?"

Úc Tranh khoanh tay đứng một bên không khỏi buồn cười với phản ứng trước sau khác nhau hoàn toàn của cậu, hắn khẽ cười: "Đẹp."

"Chờ một chút!" Phương Bất Nhĩ nói xong xách váy lăn tăn chạy ra ngoài, Úc Tranh lững thững đi theo phía sau, chỉ thấy Phương Bất Nhĩ chạy đến phòng khách đứng trước mặt quản gia bọn họ hào hứng khoe khoang.

"Bác, con đẹp không!"

Quản gia nở nụ cười cưng chiều thuận theo cậu: "Ngoan nào, không nói bác còn tưởng con gái nhà ai."

"A Dung, tui đẹp không?"

Cô hầu nhỏ rõ ràng bị dọa nhưng vẫn gật đầu lia lịa: "Đẹp, đẹp lắm!"



"Dì Tôn, con đẹp không!"

"Phu nhân xinh đẹp nhất..."

...

Úc Tranh đi lên phía trước kéo cậu vào ngực, một trận khoe khoang hồ hởi khiến khuôn mặt hào hứng của Phương Bất Nhĩ đỏ bừng bừng. Dưới tính chiếm hữu cực mạnh và cơn ghen ghét dâng trào, gã đàn ông ôm cậu trở về phòng: "Không còn sớm, đi ngủ thôi."



Gã đàn ông lười biếng tựa lưng vào giường trả lời tin tức của Giản Tông. Phương Bất Nhĩ nằm dài trên giường, cảm giác mới lạ khiến cậu chưa nỡ cởi bỏ chiếc váy, đột nhiên cậu xoay mình ngồi lên hông gã đàn ông,

Cậu nở nụ cười ranh mãnh lộ ra hai chiếc răng khểnh, hai tay mò vào áo Úc Tranh không ngừng sờ mó cơ bụng của hắn, miệng lẩm bẩm: "Một cục, hai cục, ba cục..."

Cho đến khi rõ ràng cảm giác được vật kia của gã đàn ông đã thức giấc cách một lớp quần chọc vào người mình, Phương Bất Nhĩ lúc này mới vừa lòng rút tay về, muốn chạy khỏi người hắn.

Ánh mắt Úc Tranh tối lại, hắn gác sách qua một bên, giơ cái tay dài kéo Omega nhỏ vừa khơi dậy dục vọng của hắn đã muốn bỏ chạy thoát thân.

Phương Bất Nhĩ cuống cuồng suýt chút nữa té xuống mép giường, vải bên hông bị vô tình kéo rách. Cậu mất thăng bằng vội vàng túm lấy cánh tay Úc Tranh, thuận thế bám lên cổ hắn, thở hồng hộc: "Làm hết hồn, đồ thì mắc mà chất lượng tệ quá đi!"

Úc Tranh buồn cười, trầm giọng nói: "Làm chuyện xấu còn muốn bỏ chạy?"

Phương Bất Nhĩ ngượng ngùng lắc đầu: "Không, không muốn..."

Cúi đầu nhìn túp lều căng phồng nóng bỏng, cậu giùng giằng muốn cách xa gã đàn ông ra một chút. Phương Bất Nhĩ hối hận tại sao mình lại chủ động kiếm chuyện, cậu khóc không ra nước mắt nói: "Ông chủ Úc, hôm nay không được nữa đâu, em còn đau ó..."

Úc Tranh kéo quần lót cậu, vói tay vào trong xoa nắn vuốt ve cái mông còn hơi sưng, trong mắt thoáng ý cười: "Gọi anh là gì?"

Hơi thở của Phương Bất Nhĩ có chút hỗn loạn, cẩn thận lập lại một lần: "Ông chủ Úc ơi."

Úc Tranh khẽ nhướng mi, xoay mình đè cậu dưới thân, tay tăng thêm mấy phần lực, thấp giọng bên tai cậu: "Nhĩ Nhĩ, gọi chồng."

Lời nói đầy mê hoặc, hiếm khi da mặt dày của Phương Bất Nhĩ nóng lên như thế này.

Cậu có thể đứng trước mặt mọi người tự xưng vợ Úc Tranh chẳng chút ngại ngần, nhưng bảo gọi Úc Tranh là "Chồng" cậu luôn cảm thấy có phần thẹn thùng.

Phía sau bị bóp có chút đau, hôm qua bị đánh mập mông, hôm nay bị vỗ mấy cái, thương tích còn chưa khỏe hoàn toàn. Nhưng nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng Úc Tranh cùng thái độ hết sức cương quyết của hắn, không chừng tối nay cậu sẽ lại bị hắn ăn hiếp.

Gã cầm thú này...

Đôi mắt Phương Bất Nhĩ chẳng biết từ lúc nào đã lấp lánh nước, dưới ánh đèn vàng ấm áp nhu hòa tựa như một giây sau có thể ồ ạt rơi xuống. Sau một lúc bị bàn tay của hắn xoa nắn mãnh liệt đến phát đau, cậu không khỏi "Ui" một tiếng.

Cuối cùng dưới ánh mắt dịu dàng có phần trêu chọc của Úc Tranh, cậu ngượng ngùng: "Chồng..."

____

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau