Chương 21
Lời tác giả:
Update ~*^^*
Hình như lúc này mạng mẽo không được ổn lắm, load biết lâu vẫn không lên, không biết phải khóc thế nào… OT2
Sáng nay công ty họp, rồi bận hết nguyên một buổi chiều, có một sự mệt mỏi nhẹ, mỏi mắt quá Q_Q
Cuối cùng thì tui quyết định đi ngủ sớm một chút~ cảm ơn mọi người đã ủng hộ! (cố gắng chống mí mắt sắp rớt xuống)
Tui đi ngủ nha… ngủ ngon… =333=
21.
Thôi.
Dù sao thì lúc hắn đuổi theo xe Tần Lập Vân còn bị ngã trầy tay, muốn tự mình làm cũng đúng là không dễ.
Nghĩ như thế Tống Vũ cũng không thèm đoái hoài tới chuyện tay mình cũng đang mỏi, một lòng một dạ xử lý cho hắn.
“Ừm…”
Cơ thể bắt đầu mất khống chế mà không ngừng run rẩy, hai chân lúc gần đạt cao trào kẹp chặt lại, vẫn không biết thẹn thùng là gì, cúi đầu rất thấp.
“Nhanh hơn chút nữa...” Hơi giương miệng tăng nhanh tiếng thở dốc.
Tống Vũ biết hắn sắp bắn, bất giác theo đó, hít sâu một hơi.
“A hừm!”
Tiếng rên rỉ gấp gáp như muốn nghẹt thở sau khoái cảm, Thẩm Nhiên Phi theo bản năng vô thức ngẩng lên muốn hôn hôn lên mặt Tống Vũ.
Tâm tình trong lòng Tống Vũ vốn đang hơi khác thường, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lấm ta lấm tấm nước mắt nước mũi còn muốn sáp tới đòi hôn thì không bật cười, rút bàn tay dăng trong quần hắn ra xem thử.
Hơi nâng người lên, rút hai tờ khăn giấy trên bệ cửa sổ, xem như lau mông thay tã cho em bé, thay hắn lau qua dưới thân, lau cả tay mình, rồi lại rút thêm mấy tờ nữa lau mặt cho hắn.
Bị coi như một đứa trẻ như thế làm cho Thẩm Nhiên Phi cau mày, trợn mắt lên nhìn Tống Vũ.
Tống Vũ bị hắn nhìn sững, trong lòng ít nhiều chợt thấy hơi lúng túng.
Chưa kịp để y lúng túng xong, Thẩm Nhiên Phi đã trở mình, lại nhích đầu đến, ngậm lấy môi y nhẹ nhàng mút.
Mút môi dưới của Tống Vũ tựa như một đứa trẻ đang bú sữa, lại còn không vừa lòng gặm cắn mấy phát.
Tay Tống Vũ đỡ lên ngực hắn vừa muốn dụng lực, thấy hắn đang dính vào người mình lại chợt bất động.
Lầm bầm lầu bầu nói gì đó trong miệng, Tống Vũ không nghe rõ.
Môi lưu luyến buông ra, đầu cũng từ từ trở lại gối.
Mãi đến tận nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của hắn, Tống Vũ mới an tâm ngã đầu đi ngủ.
Tối hôm ấy, y nằm mơ.
Trong mơ, Thẩm Nhiên Phi với một gương mặt ướt đẫm lẳng lặng đứng từ xa nhìn y, trong thần sắc có một chút gì đó xa cách, luôn cảm giác như có một nỗi niềm khó nói.
Khi Tống Vũ vật lộn với chính mình tỉnh dậy từ giấc mơ, thì chỉ còn một mình y nằm trong chăn.
Y nghĩ mình không phải là một người mất cảnh giác đến như thế, có lẽ là do hôm qua bị thằng nhóc đó hành nhừ cả người, nên hắn đi lúc nào cũng không biết.
Ngủ thêm một giấc nữa thì vừa đến giờ phải rời giường đi làm.
Tống Vũ trở mình, vừa nghĩ được ngủ thêm được một tiếng thì thoải mái nằm lăn ra ngủ tiếp.
Thẩm Nhiên Phi chạy trối chết từ nhà Tống Vũ ra.
Hắn biết tối hôm qua hắn uống say, còn chạy đến nhà Tống Vũ, chuyện xảy ra sau đó chỉ cần thoáng nghĩ một hồi đã lập tức trở nên rõ ràng.
Thế là hắn không để ý tới cảm giác đau đầu sau khi say, không để ý tới hai mắt đang sưng như hạch đào, đã vội vàng chạy về.
Đến khi chạy được nửa đường thì mới chợt nhớ ra áo quần của mình vẫn còn để trong nhà Tống Vũ, quần hắn đang mặc trên người là của Tống Vũ.
Thế nhưng cũng chẳng buồn đoái hoài gì nhiều, hắn chỉ muốn mau mau chạy về nhà thật nhanh, sau đó chui vào trong chăn trốn không đi đâu nữa.
Hắn lớn tới từng này rồi, lần đầu tiên, làm cái chuyện xấu hổ như vậy trước mặt người khác.
Thật sự là xấu hổ đến mức mà hắn biết phải trốn đi đâu.
Nằm trên giường lớn, Thẩm Nhiên Phi lăn qua lăn lại hồi mà vẫn ngủ không được, đau đầu muốn chết, rồi lại không nhịn được nhớ lại hình ảnh y giúp hắn tự an ủi tối hôm qua.
So với tự mình động thủ thì khoái cảm còn nhiều hơn nữa, trong động tác của một người lớn tuổi đồng thời còn có cả kinh nghiệm và hàm chứa một cảm giác khoan dung.
Kỹ thuật không thể nói cao siêu cỡ nào, chỉ là tâm tình có sự khác biệt rất lớn, vì lẽ đó nên cũng càng có cảm giác hơn.
Hắn thuận theo trí nhớ, nhớ lại mình đã không biết ngượng đòi hôn y như thế nào.
Thậm chí hắn còn nhớ rất rõ khi đó có cảm giác gì.
Mềm mại, lúc cắn lên vậy mà còn cảm thấy có chút mềm mềm dẻo dẻo, vị như vị canh hoa quả vậy, mặc dù hiện tại chỉ là ảo giác, thì hắn vẫn có thể nếm được vị ngọt nhàn nhạt kia.
Đến giờ đi làm, Tống Vũ bình thản đến muộn.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, lúc tỉnh lại chỉ định ngủ thêm một tiếng nữa thôi nhưng oanh oanh liệt liệt ngủ thẳng đến ba tiếng.
Không thể tránh được bị cấp trên lải nhải đôi ba câu, nhưng không bị trừ lương thì cũng coi như là may mắn.
Đến tận ba giờ chiều không kiềm được mà ngủ gà ngủ gật, Tống Vũ nhìn thấy mọi người xung quanh ai cũng đang bận rộn, đành phải đứng lên đi vào toilet, tiện thể tỉnh táo đầu óc.
Vào WC rửa sạch tay, rồi dùng nước lạnh vỗ vỗ lên gò má, cuối cùng thì mắt đã có thể nhìn rõ thế giới hơn rồi.
Đưa tay cắm vào túi quần, rồi chậm rãi đi về phòng làm việc.
Đi hai bước, chợt móc điện thoại trong túi ra.
Suy nghĩ một chút, vẫn bấm điện thoại gọi một cú sang cho Thẩm Nhiên Phi, ít nhất cũng nên hỏi hắn một tiếng là đã về nhà chưa.
Nhưng chuông mới vang lên được một tiếng đã bị nhấn tắt ngay lập tức.
Tống Vũ cau mày nhìn, ngón tay giật giật, nhưng cũng không gọi lại, quay lại văn phòng.
Mới vừa bước chân vào văn phòng ngồi xuống không được hai phút, chuông điện thoại lại vang lên.
Vội vàng lấy ra nhanh chóng nhấn tắt, sau đó lại lần nữa đứng lên đi ra hành lang bấm điện thoại.
Update ~*^^*
Hình như lúc này mạng mẽo không được ổn lắm, load biết lâu vẫn không lên, không biết phải khóc thế nào… OT2
Sáng nay công ty họp, rồi bận hết nguyên một buổi chiều, có một sự mệt mỏi nhẹ, mỏi mắt quá Q_Q
Cuối cùng thì tui quyết định đi ngủ sớm một chút~ cảm ơn mọi người đã ủng hộ! (cố gắng chống mí mắt sắp rớt xuống)
Tui đi ngủ nha… ngủ ngon… =333=
21.
Thôi.
Dù sao thì lúc hắn đuổi theo xe Tần Lập Vân còn bị ngã trầy tay, muốn tự mình làm cũng đúng là không dễ.
Nghĩ như thế Tống Vũ cũng không thèm đoái hoài tới chuyện tay mình cũng đang mỏi, một lòng một dạ xử lý cho hắn.
“Ừm…”
Cơ thể bắt đầu mất khống chế mà không ngừng run rẩy, hai chân lúc gần đạt cao trào kẹp chặt lại, vẫn không biết thẹn thùng là gì, cúi đầu rất thấp.
“Nhanh hơn chút nữa...” Hơi giương miệng tăng nhanh tiếng thở dốc.
Tống Vũ biết hắn sắp bắn, bất giác theo đó, hít sâu một hơi.
“A hừm!”
Tiếng rên rỉ gấp gáp như muốn nghẹt thở sau khoái cảm, Thẩm Nhiên Phi theo bản năng vô thức ngẩng lên muốn hôn hôn lên mặt Tống Vũ.
Tâm tình trong lòng Tống Vũ vốn đang hơi khác thường, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lấm ta lấm tấm nước mắt nước mũi còn muốn sáp tới đòi hôn thì không bật cười, rút bàn tay dăng trong quần hắn ra xem thử.
Hơi nâng người lên, rút hai tờ khăn giấy trên bệ cửa sổ, xem như lau mông thay tã cho em bé, thay hắn lau qua dưới thân, lau cả tay mình, rồi lại rút thêm mấy tờ nữa lau mặt cho hắn.
Bị coi như một đứa trẻ như thế làm cho Thẩm Nhiên Phi cau mày, trợn mắt lên nhìn Tống Vũ.
Tống Vũ bị hắn nhìn sững, trong lòng ít nhiều chợt thấy hơi lúng túng.
Chưa kịp để y lúng túng xong, Thẩm Nhiên Phi đã trở mình, lại nhích đầu đến, ngậm lấy môi y nhẹ nhàng mút.
Mút môi dưới của Tống Vũ tựa như một đứa trẻ đang bú sữa, lại còn không vừa lòng gặm cắn mấy phát.
Tay Tống Vũ đỡ lên ngực hắn vừa muốn dụng lực, thấy hắn đang dính vào người mình lại chợt bất động.
Lầm bầm lầu bầu nói gì đó trong miệng, Tống Vũ không nghe rõ.
Môi lưu luyến buông ra, đầu cũng từ từ trở lại gối.
Mãi đến tận nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của hắn, Tống Vũ mới an tâm ngã đầu đi ngủ.
Tối hôm ấy, y nằm mơ.
Trong mơ, Thẩm Nhiên Phi với một gương mặt ướt đẫm lẳng lặng đứng từ xa nhìn y, trong thần sắc có một chút gì đó xa cách, luôn cảm giác như có một nỗi niềm khó nói.
Khi Tống Vũ vật lộn với chính mình tỉnh dậy từ giấc mơ, thì chỉ còn một mình y nằm trong chăn.
Y nghĩ mình không phải là một người mất cảnh giác đến như thế, có lẽ là do hôm qua bị thằng nhóc đó hành nhừ cả người, nên hắn đi lúc nào cũng không biết.
Ngủ thêm một giấc nữa thì vừa đến giờ phải rời giường đi làm.
Tống Vũ trở mình, vừa nghĩ được ngủ thêm được một tiếng thì thoải mái nằm lăn ra ngủ tiếp.
Thẩm Nhiên Phi chạy trối chết từ nhà Tống Vũ ra.
Hắn biết tối hôm qua hắn uống say, còn chạy đến nhà Tống Vũ, chuyện xảy ra sau đó chỉ cần thoáng nghĩ một hồi đã lập tức trở nên rõ ràng.
Thế là hắn không để ý tới cảm giác đau đầu sau khi say, không để ý tới hai mắt đang sưng như hạch đào, đã vội vàng chạy về.
Đến khi chạy được nửa đường thì mới chợt nhớ ra áo quần của mình vẫn còn để trong nhà Tống Vũ, quần hắn đang mặc trên người là của Tống Vũ.
Thế nhưng cũng chẳng buồn đoái hoài gì nhiều, hắn chỉ muốn mau mau chạy về nhà thật nhanh, sau đó chui vào trong chăn trốn không đi đâu nữa.
Hắn lớn tới từng này rồi, lần đầu tiên, làm cái chuyện xấu hổ như vậy trước mặt người khác.
Thật sự là xấu hổ đến mức mà hắn biết phải trốn đi đâu.
Nằm trên giường lớn, Thẩm Nhiên Phi lăn qua lăn lại hồi mà vẫn ngủ không được, đau đầu muốn chết, rồi lại không nhịn được nhớ lại hình ảnh y giúp hắn tự an ủi tối hôm qua.
So với tự mình động thủ thì khoái cảm còn nhiều hơn nữa, trong động tác của một người lớn tuổi đồng thời còn có cả kinh nghiệm và hàm chứa một cảm giác khoan dung.
Kỹ thuật không thể nói cao siêu cỡ nào, chỉ là tâm tình có sự khác biệt rất lớn, vì lẽ đó nên cũng càng có cảm giác hơn.
Hắn thuận theo trí nhớ, nhớ lại mình đã không biết ngượng đòi hôn y như thế nào.
Thậm chí hắn còn nhớ rất rõ khi đó có cảm giác gì.
Mềm mại, lúc cắn lên vậy mà còn cảm thấy có chút mềm mềm dẻo dẻo, vị như vị canh hoa quả vậy, mặc dù hiện tại chỉ là ảo giác, thì hắn vẫn có thể nếm được vị ngọt nhàn nhạt kia.
Đến giờ đi làm, Tống Vũ bình thản đến muộn.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, lúc tỉnh lại chỉ định ngủ thêm một tiếng nữa thôi nhưng oanh oanh liệt liệt ngủ thẳng đến ba tiếng.
Không thể tránh được bị cấp trên lải nhải đôi ba câu, nhưng không bị trừ lương thì cũng coi như là may mắn.
Đến tận ba giờ chiều không kiềm được mà ngủ gà ngủ gật, Tống Vũ nhìn thấy mọi người xung quanh ai cũng đang bận rộn, đành phải đứng lên đi vào toilet, tiện thể tỉnh táo đầu óc.
Vào WC rửa sạch tay, rồi dùng nước lạnh vỗ vỗ lên gò má, cuối cùng thì mắt đã có thể nhìn rõ thế giới hơn rồi.
Đưa tay cắm vào túi quần, rồi chậm rãi đi về phòng làm việc.
Đi hai bước, chợt móc điện thoại trong túi ra.
Suy nghĩ một chút, vẫn bấm điện thoại gọi một cú sang cho Thẩm Nhiên Phi, ít nhất cũng nên hỏi hắn một tiếng là đã về nhà chưa.
Nhưng chuông mới vang lên được một tiếng đã bị nhấn tắt ngay lập tức.
Tống Vũ cau mày nhìn, ngón tay giật giật, nhưng cũng không gọi lại, quay lại văn phòng.
Mới vừa bước chân vào văn phòng ngồi xuống không được hai phút, chuông điện thoại lại vang lên.
Vội vàng lấy ra nhanh chóng nhấn tắt, sau đó lại lần nữa đứng lên đi ra hành lang bấm điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất