Mùa Xuân Của Ngài Cá Sấu

Chương 1

Sau
Sau chiều hè phiền não, tiếng kêu gào lấn át tiếng ve.

"Hạ Giác, có người tìm!"

"Đến ngay!"

Hạ Giác vội vàng để hộp cơm trong tay xuống, đi rửa tay.

Đồng Miêu Miêu lúc nãy vừa gọi cậu cũng đi đến kế bên.

"Nè, tôi nói với cậu, " Đồng Miêu Miêu tiến lại bên tai Hạ Giác, nhỏ giọng nói, "Người đến là thím Tiền ở toà nhà các cậu, đoán chừng lại là chuyện phiền toái, cậu tự cầu phúc nhiều chút nha."

"Đúng rồi, nếu như buổi chiều tan làm cậu chưa xử lý xong chuyện này, gửi trước một tin nhắn cho tôi, tôi gọi chị Lệ bên kia hủy bỏ số đặt trước, tụi mình hẹn lần sau."

"Được. " Hạ Giác lên tiếng.

Hạ Giác vừa nghe thím Tiền, cơn đau đầu khi vừa ăn xong đã giảm bớt không ít.

Buổi hẹn ăn cơm tối... Đoán chừng lại không thực hiện được, hi vọng thím Tiền đừng làm rộn chuyện, không gây chuyện thì cậu vẫn có thể tan làm đúng giờ.

Nói đến thím Tiền, thật đúng là đại nhân vật không ai không biết trong giới nhà đất.

Tháng trước, bà và ông già đối diện cùng chiếm sạp chung ở hành lang, xếp thùng các tông thành đống.

Cuối cùng chồng chất quá nhiều, vì không phân biệt được của ai với ai, cãi nhau một trận, cuối cùng cho đến khi cảnh sát đến mới êm xuôi.

Là một trong những người có mặt tại thời điểm đó, Hạ Giác nghĩ lại cũng cảm thấy nhức đầu.

Hạ Giác xoa xoa tay, đem hộp cơm còn mấy mẫu xương vứt vào thùng rác, đi ra khỏi phòng.



Mới ra cửa, Hạ Giác tự nhiên nở một nụ cười chuyên nghiệp.

"Thím Tiền, ngại quá, lúc nãy đang ăn cơm, làm trễ nãi chút thời gian."

"Thanh niên mấy cậu, để người già như tôi đợi lâu như vậy có biết xấu hổ không chứ hả."

Thím Tiền đứng lên, hai tay ôm ngực, không chút lưu tình oán trách.

Hạ Giác cũng không giận, chỉ tiếp tục cười rồi nói mấy câu xin lỗi, lãng sang chuyện khác: "Thím Tiền, hôm nay tới có chuyện gì sao?"

"Có." thím Tiền vội nói, "Lầu trên có người đến thuê nhà, ồn ào muốn chết, hai ngày nay tối nào cũng ầm ầm đùng đùng, không biết đang làm gì nữa."

"Ồ, đúng rồi, lúc trước tôi tìm hắn nói chuyện một lần, ngoài mặt điềm đạm trả lời rất ổn, kết quả ngày hôm sau lại đập đồ như cũ."

"Cộng thêm dáng người của hắn cao to, ánh mắt cũng hung, thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, tôi không dám một mình đi đến đó, đây không phải thật sự hết cách mới đến tìm dich vụ của mấy người sao?"

"Chuyện này dịch vụ quản lý nhà đất mấy người phải giúp tôi giải quyết, nếu không tháng sau tôi có thể sẽ không nộp tiền thuê nhà đâu."

Không ngờ đối phương hung thần ác sát này sẽ đến tìm cậu, nếu không, bà lão này có phải muốn trực tiếp xông lên đánh người khác một trận không?

Bà lão này cũng phân biệt đối xử quá, còn biết bắt nạt người khác nữa, Hạ Giác im lặng.

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Hạ Giác vẫn duy trì vẻ mặt.

"Được, cháu và thím cùng đi, cùng anh trai mới đến kia nói chuyện, thím xem được không?"

"A... Một mình cậu, được không đó? " Thím Tiền muốn nói lại thôi.



A cái gì mà a, thím Tiền này, muốn làm xã hội đen kéo bè kéo lũ đánh nhau sao?

"Thím yên tâm, bên cháu toàn bộ quá trình đều quay phim lại, nếu có phát sinh hành động xung đột, sẽ báo cảnh sát. " Hạ Giác nói.

Thím Tiền lúc này mới bỏ qua, hai người cùng đi đến trước cửa căn nhà vừa thuê mà thím Tiền nói.

Hạ Giác nhấn chuông cửa, thím Tiền cũng rất chu đáo cẩn thận đứng tại điểm mù của hành lang, nếu có chuyện bà sẽ là người bỏ chạy đầu tiên.

Cửa mở ra rồi, Hạ Giác ngẩng đầu đánh giá một chút người đàn ông trước mặt.

Đúng như lời thím Tiền nói, cao to, hắn cao hơn nửa cái đầu so với Hạ Giác chỉ có một mét bảy, cũng phải hơn mét tám đó.

Tóc màu xanh xám, lông mày mọc rậm hoang dã, bởi vì khoảng cách giữa lông mày rất gần, lông mày gần sát mắt, xương lông mày cũng hết sức rõ ràng, thế nên làm cho hốc mắt càng sâu đồng thời cũng có phần hung ác.

Nhưng bởi vì Nghiêm Mạc đeo cặp mắt kính lớn, làm giảm bớt không ít cảm giác lợi hại.

Dáng người Nghiêm Mạc vừa nhìn chính là người thường xuyên luyện tập, mặc T-shirt hay áo sơ mi còn có thể mơ hồ nhìn ra đường viền cơ ngực, mà cánh tay cũng lộ ra vẻ cường tráng mạnh mẽ.

Điều này rất khác với người trong tưởng tượng của Hạ Giác khi nghe thím Tiền thuật lại, lúc trước cậu nghĩ người này hẳn là là một ông chú ác ma cơ bắp cường tráng cơ。

Không nghĩ đến việc ngoài ý muốn người này đẹp trai như vậy nha.

"Có chuyện gì sao?"

Nghiêm Mạc giọng điệu không tốt lắm, tối hôm qua hắn thức suốt đêm chạy deadline, vừa ngủ một lát đã bị tiếng gõ cửa đánh thức.

"Hi, anh khỏe chứ, tôi là quản lý nhà đất Hạ Giác, phụ trách ba tòa nhà chúng ta, " Hạ Giác hoàn hồn, vội vàng nói, "Là như vầy, vị hàng xóm lầu dưới của chúng ta báo rằng, tiếng động buổi tối mấy hôm nay ở chỗ anh quá lớn, hi vọng anh có thể nhỏ tiếng lại chút."

"Hàng xóm trong ngoài, cũng hi vọng anh có thể lượng thứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau