Chương 21
Phía sau Hạ Khôn là một cửa sổ kính sát đất, cửa chớp khép hờ, phần còn lại để lộ ánh đèn đang dần sáng lên của hàng vạn ngôi nhà trong thành phố. Hắn nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trên bàn, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy với Khâu Y Dã.
Chính xác mà nói, hắn đang nhớ đến dáng vẻ trên giường của Khâu Y Dã.
Hạ Khôn chưa bao giờ khẩu giao cho tình nhân, thế mà lại hai lần liên tiếp phá lệ trên người Khâu Y Dã: Lần trước nữa là lúc Khâu Y Dã bắn tinh, hắn nhịn không nổi liền hôn lên quy đầu của cậu; lần trước thì trực tiếp ngậm lấy, mặc dù không có phun ra mút vào, nhưng ngậm trong miệng một lúc lâu. Hồi tưởng lại tình cảnh khi ấy, hắn chỉ cảm thấy chỗ đó của Khâu Y Dã thực sự rất xinh đẹp: màu hồng nhạt, bảy phần thô hai phần to, còn vểnh lên thành một đường cong duyên dáng, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đáng yêu, đáng yêu đến mê người.
Mặc dù trong miệng vài người, Hạ Khôn là một nhân nhật phong lưu chuyên bao dưỡng các đại minh tinh, nhưng thực tế hắn chưa bao giờ ham mê chuyện giường chiếu, ngoài biểu hiện bên ngoài là một quý ông lịch lãm dịu dàng, hắn còn hết lòng tin tưởng vào việc tu thân dưỡng tính. Ngoại trừ Tôn Gia, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc hợp đồng bao dưỡng: tuy cái đó của ngài to dùng cũng rất sướng đấy, nhưng ngay cả việc giường chiếu cũng phải được lên lịch trình nghiêm ngặt, cuộc sống sau này cũng quá dày vò rồi.
Chỉ sau khi gặp được Khâu Y Dã, Hạ Khôn mới biết được thế nào là ý loạn tình mê, những tình nhân cũ trong quá khứ liền hết thảy tan biến trong nhạt nhòa và vô vị.
Từng trải biển xanh e gì nước(*), Hạ Khôn có dự cảm mơ hồ rằng hắn đã nhìn thấy hình dạng của biển lớn rồi.
(*) Tằng kinh thương hải nan vi thủy: Là câu thơ trong tác phẩm ‘Ly Tư Ngũ Thủ’ của Nguyên Chẩn – một nhà thơ lớn thời Đường. Phép ẩn dụ chỉ lòng trung thành với tình yêu, chính là người đó mà không phải ai khác.
Theo bản năng, Hạ Khôn cảm thấy trạng thái này không đủ an toàn. Nhưng hắn biết Khâu Y Dã là một người thành thật, sẽ không giở chiêu trò gì, nên có thể yên tâm.
Hạ thân của hắn đã sớm cương cứng khi nói chuyện điện thoại với Khâu Y Dã rồi, thế mà mười phút trôi qua, hắn vẫn thờ ơ ngồi đó, lại có những nghi vấn mới: Là điều gì khiến Khâu Y Dã cảm thấy chỗ đó quá lớn thì không thuận tiện? Khâu Y Dã là người thành thật, nhưng những người khác thì chưa chắc đã như thế.
Nếu Khâu Y Dã đã muốn đi lên đỉnh kim tự tháp theo kế hoạch của hắn thì tốt hơn hết là không nên để xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Hạ Khôn nghĩ ngợi rồi gọi điện cho Vạn tổng của công ty giải trí Tinh Hoa.
***
Hồng Đạt kiểm tra vài cái máy quay, xác nhận không có vấn đề gì với giám chế Trương Lượng Lượng, ra hiệu rằng cảnh quay này thông qua và chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Hồng Đạt nhìn Khâu Y Dã trong máy quay, cảm thấy người thanh niên này rất thần kỳ, rõ ràng lúc ở riêng còn ưa nhìn hơn cả Tưởng Thanh Duy, nhưng chỉ cần vừa hô diễn thì dường như biến thành một người khác, ngay cả nhan sắc của cậu dường như cũng tự động hạ thấp không ít, đứng bên cạnh Tưởng Thanh Duy cứ như từ trước đến nay chỉ là người có tác dụng làm nền, hoàn toàn không cướp đất diễn.
Mặc dù con đường của Hồng Đạt không hoàn toàn giống như một diễn viên bình thường, nhưng ông thực sự học hý kịch và xuất thân chính quy, chỉ bằng một cảnh quay là có thể nhìn ra Khâu Y Dã là kiểu người sinh ra để làm diễn viên.
Cảnh quay cuối là ông chủ nhỏ của trung tâm thể hình triệu tập mọi người lại để mở cuộc họp và đưa ra chỉ thị. Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Tưởng Thanh Duy khá tốt so với số đông các diễn viên nam hiện nay dựa vào nhan sắc để nổi, nhưng để diễn xuất trong một bộ phim chiếu trên màn ảnh rộng thì vẫn còn khá khó khăn, thoạt nhìn có chút cứng nhắc. Nếu là phim thần tượng hay phim võ hiệp thì đây không phải là vấn đề, nhưng trong phim hài thì đây là điều tối kỵ. Đối với phim hài mà nói, cái chính là phải thả lỏng, thà rằng lố quá đà còn hơn gò bó cứng nhắc.
Hồng Đạt đã hướng dẫn cậu ta vài lần, có tiến bộ nhưng hiệu quả có hạn.
Chu Hiểu Đình là chị gái có tính cách người vùng Đông Bắc, lúc đầu Tưởng Thanh Duy diễn vấp còn rất sảng khoái mà nói với cậu ta ‘đừng căng thẳng’, về sau có vẻ cũng đã mất bình tĩnh khi cậu ta lại tiếp tục diễn hỏng, trong thời gian nghỉ ngơi thì chỉ vỗ vai Tưởng Thanh Duy.
Tuy Vương Minh Nghị có ngoại hình dọa người nhưng thực tế lại là một người đàn ông cơ bắp có hơi ngốc nghếch, xuất thân là vận động viên thể hình, chỉ cần trong phim diễn ra bản sắc nhân vật là đủ. Anh ta đặc biệt thông cảm với Tưởng Thanh Duy, nhưng cũng không giúp được gì.
Khâu Y Dã lựa lời nói: “Cậu cứ nghĩ chúng ta vốn dĩ sắp được ‘ăn gà’(*)rồi, kết quả lại có người ở trong bụi cỏ bên cạnh muốn đánh lén chúng ta, có xử thằng đó không?”
(*)Chúc may mắn, buổi tối ăn gà (gọi tắt là ăn gà), một từ thông dụng trên Internet, có nguồn gốc từ bộ phim ‘Blackjack’. Thuật ngữ này đề cập đến những người chơi đạt được vị trí đầu tiên trong PUBG. Khi bạn đạt vị trí đầu tiên trong trò chơi, sẽ có dòng: “Chúc may mắn, buổi tối ăn gà!” hiện ra.
“Nhất định phải xử rồi!”
“Ừm, chính là trạng thái này.”
Cảm giác của Tưởng Thanh Duy ở cảnh quay tiếp theo thật sự là khác hẳn, có thể nhìn ra được sự phẫn nộ khi ‘đồ vật’ của mình bị người khác nhớ nhung, còn có chút hoang tưởng khiến người ta nhịn không được cười ra tiếng, Hồng Đạt liên tục nói tốt. Chỉ là Chu Hiểu Đình và Vương Minh Nghị không ngờ rằng lời nói của Khâu Y Dã lại có tác dụng đến thế, cảnh quay này vẫn chưa quá nhập tâm, vì thế phải quay lại.
Tưởng Thanh Duy như tìm được trạng thái ngay lập tức, lần quay tiếp theo đều diễn ra suôn sẻ.
Sau khi kết thúc công việc, Hồng Đạt gọi Tưởng Thanh Duy và Khâu Y Dã đến bên cạnh, tò mò chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Thực ra để mà nói thì cũng không có gì đặc biệt. Khâu Y Dã biết kinh nghiệm của Tưởng Thanh Duy trên phương diện diễn xuất là do cậu tự nghiệm ra, chỉ khi nào trải nghiệm tâm lý nhân vật thì mới có thể diễn được, hơn nữa gần đây cậu ta còn trầm mê trong game sinh tồn trên mạng, cho nên muốn hướng dẫn cậu ta áp dụng tình huống.
Vương Minh Nghị nghe xong, hào hứng nói: “Tôi biết game này! Streamer game yêu thích của tôi dạo này vẫn luôn chơi trò này, tôi cảm thấy rất thú vị!”
Tưởng Thanh Duy giống như nhìn thấy một em gái mới nhập học, lập tức kéo qua nói: “Nhanh lấy đồ nghề đi rồi cùng nhau chơi!”
Giám chế Trương Lượng Lượng: “Cùng chơi đi, cùng chơi đi!”
Hồng Đạt đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, dám hẹn chơi game trước mặt đạo diễn, đoàn phim này toang rồi.
Phòng của Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy cách nhau không xa. Tối hôm sau, Tưởng Thanh Duy mang theo hai túi căng phồng đựng máy tính gõ cửa phòng Khâu Y Dã.
Khâu Y Dã vô cùng sửng sốt khi chứng kiến Tưởng Thanh Duy lôi ra một bàn phím cơ, một chiếc tai nghe lớn và một con chuột chơi game trông kỳ dị.
“Không phải chứ? Anh tưởng các cậu nói đùa cơ, muốn chơi thật à?”
“Nói đùa với bọn họ chứ không nói đùa với anh.” Tưởng Thanh Duy nháy mắt với Khâu Y Dã, “Chúng ta cần phải luyện tập mô phỏng.”
Khâu Y Dã bối rối: “Luyện tập cái gì cơ?”
Tưởng Thanh Duy tiêu sái ngồi trên tay vịn của sofa: “Đúng lúc cái này cũng là game sinh tồn, thực tế chỉ là cuộc chạy trốn khỏi cái chết mà thôi. Anh Khâu, chúng ta là một nhóm đấy, cần phải bồi dưỡng sự ăn ý.”
Khâu Y Dã: “? ”
Hai mươi phút sau, Khâu Y Dã đã hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Hóa ra Tưởng Thanh Duy cũng ký hợp đồng với chương trình thực tế《Crazy Stalker》, đập tiền yêu cầu được cùng nhóm với Khâu Y Dã. Có mười nhóm chơi, mỗi nhóm hai người. Bởi vì liên quan đến vấn đề chỗ ở, nếu là cặp đôi yêu nhau thì sẽ là một nhóm, nếu có người đồng ý muốn tạo CP thì có thể chung một nhóm, còn lại đều là nữ-nữ hoặc nam-nam chung một nhóm. Đối với tổ tiết mục mà nói thì yêu cầu của Tưởng Thanh Duy không tính là gì, lập tức đồng ý ngay.
Khâu Y Dã trợn mắt nhìn Tưởng Thanh Duy: “Thôi đi, có mà cậu muốn chơi game ý. Nếu thực sự muốn chuẩn bị cho《Crazy Stalker》 thì trước tiên chúng ta nên học kỹ năng cải trang.”
Tưởng Thanh Duy sờ mặt: “Cũng có lý, chúng ta đứng bừa ở đâu đó cũng rất dễ bị bại lộ.” Giọng điệu không hề có bất kỳ lo lắng nào, hoàn toàn là đắc chí tự mãn.
Khâu Y Dã đỡ trán không nói lên lời.
Khâu Y Dã thực sự cảm thấy quay phim mới là thư giãn, chỉ cần buổi tối không có cảnh quay thì cậu vô cùng bận rộn: tập yoga để giữ dáng, quan tâm Cừu Y Khâu ở thành phố S sống như thế nào, bị Tưởng Thanh Duy lôi kéo chơi game, có lúc còn phải gọi Facetime với Trịnh Nhạc để giảng bài cho cậu ta.
Vào một ngày mà Khâu Y Dã gần như không có lịch quay, cậu vui vẻ đến nỗi nhìn bầu trời lại thấy càng xanh hơn.
Đầu tiên là đến xưởng gốm lấy đất sét đã làm lần trước ra để tu sửa và khắc hoa văn.
Anh Sóc nhìn bình rượu đã thành hình trong tay Khâu Y Dã, khen một câu: “Cái bình này đẹp quá!”
Anh Sóc từ bé đã làm đồ gốm, rất có mắt nhìn, thường thì những người đến đây làm gốm chỉ được khích lệ chứ chưa được khen ngợi. Bình rượu mà Khâu Y Dã làm có hình dạng giống như một chiếc lá sen hơi khép kín, mặt bên lượn sóng nhô ra một đoạn nhỏ, chính là đầu để rót rượu. Ly uống rượu là cùng bộ, nhưng nhỏ hơn một chút, không có đoạn nhô lên như bình rượu, đáy ly hình tròn bất quy tắc. Trọn bộ đồ uống rượu trông có vẻ tiêu sái tùy ý nhưng mỗi chi tiết lại vô cùng tinh tế.
Khâu Y Dã in tên mình vào đáy bình rượu, lật qua lật lại nhìn: “Ừm, bộ này sắp đem tặng rồi.”
Anh Sóc bật cười: “Có bộ nào em chuyên tâm làm mà không phải để tặng người khác đâu hả?”
“Lần này không giống. Anh ấy rất đáng sợ, em phải làm thật tốt mới được.”
Anh Sóc khoanh tay nghiêng đầu nói: “Nhìn cậu làm món đồ này là anh biết cậu hoàn toàn chẳng sợ người ta.”
Khâu Y Dã cầm món tiếp theo lên, chép miệng: “Anh Sóc, đạo sĩ thì xem mặt còn anh thì xem đồ, anh nhất định có kiến thức rất rộng.”
Lần này Khâu Y Dã còn chưa kịp trở về chỗ ở của mình thì đã được chú Phan đến đón tới Hối Gia.
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng của canh sườn. Đi ra khỏi phòng khách, Khâu Y Dã nhìn thấy trong bếp có người, là người phụ nữ mà cậu đã gặp lần trước ở biệt thự Lam Khu.
Người phụ nữ thấy cậu bước vào, lau tay rồi nói: “Khâu tiên sinh, xin chào. Canh có thể tiếp tục đun, đợi A Khôn quay về là có thể uống rồi.”
Khâu Y Dã đáp đã biết, dì vất vả rồi. Cậu nghĩ, người có thể gọi Hạ Khôn là A Khôn, nhất định không phải là người bình thường.
Người phụ nữ đeo tạp dề lên, đi tới chỗ Khâu Y Dã, khóe mắt mang theo ý cười: “Quay phim vất vả rồi, Khâu tiên sinh nghỉ ngơi một lát đi, trong nồi có cháo kê hải sâm còn ấm đấy, có thể ăn lót bụng trước.”
Khâu Y Dã vội vàng nói cảm ơn, sau đó hỏi người phụ nữ xưng hô thế nào.
Người phụ nữ nói: “Gọi dì Tương là được. Lâu rồi chưa lên thành phố, dì đi trước nhé, đi lượn phố mua sắm một chút.”
Khâu Y Dã tiễn dì Tương ra cửa, dì Tương quen cửa quen nẻo lấy ra một đôi giày cao gót trong tủ giày, bảo Khâu Y Dã không cần tiễn nữa, còn để lại một câu không đầu không đuôi: “Lần đầu tiên A Khôn gọi dì lên thành phố để nấu cơm đấy.”
Khâu Y Dã nhìn vào thang máy đang đi xuống, nghĩ thầm, những người bên cạnh Hạ Khôn dường như có rất nhiều bí mật.
Chính xác mà nói, hắn đang nhớ đến dáng vẻ trên giường của Khâu Y Dã.
Hạ Khôn chưa bao giờ khẩu giao cho tình nhân, thế mà lại hai lần liên tiếp phá lệ trên người Khâu Y Dã: Lần trước nữa là lúc Khâu Y Dã bắn tinh, hắn nhịn không nổi liền hôn lên quy đầu của cậu; lần trước thì trực tiếp ngậm lấy, mặc dù không có phun ra mút vào, nhưng ngậm trong miệng một lúc lâu. Hồi tưởng lại tình cảnh khi ấy, hắn chỉ cảm thấy chỗ đó của Khâu Y Dã thực sự rất xinh đẹp: màu hồng nhạt, bảy phần thô hai phần to, còn vểnh lên thành một đường cong duyên dáng, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đáng yêu, đáng yêu đến mê người.
Mặc dù trong miệng vài người, Hạ Khôn là một nhân nhật phong lưu chuyên bao dưỡng các đại minh tinh, nhưng thực tế hắn chưa bao giờ ham mê chuyện giường chiếu, ngoài biểu hiện bên ngoài là một quý ông lịch lãm dịu dàng, hắn còn hết lòng tin tưởng vào việc tu thân dưỡng tính. Ngoại trừ Tôn Gia, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm sau khi kết thúc hợp đồng bao dưỡng: tuy cái đó của ngài to dùng cũng rất sướng đấy, nhưng ngay cả việc giường chiếu cũng phải được lên lịch trình nghiêm ngặt, cuộc sống sau này cũng quá dày vò rồi.
Chỉ sau khi gặp được Khâu Y Dã, Hạ Khôn mới biết được thế nào là ý loạn tình mê, những tình nhân cũ trong quá khứ liền hết thảy tan biến trong nhạt nhòa và vô vị.
Từng trải biển xanh e gì nước(*), Hạ Khôn có dự cảm mơ hồ rằng hắn đã nhìn thấy hình dạng của biển lớn rồi.
(*) Tằng kinh thương hải nan vi thủy: Là câu thơ trong tác phẩm ‘Ly Tư Ngũ Thủ’ của Nguyên Chẩn – một nhà thơ lớn thời Đường. Phép ẩn dụ chỉ lòng trung thành với tình yêu, chính là người đó mà không phải ai khác.
Theo bản năng, Hạ Khôn cảm thấy trạng thái này không đủ an toàn. Nhưng hắn biết Khâu Y Dã là một người thành thật, sẽ không giở chiêu trò gì, nên có thể yên tâm.
Hạ thân của hắn đã sớm cương cứng khi nói chuyện điện thoại với Khâu Y Dã rồi, thế mà mười phút trôi qua, hắn vẫn thờ ơ ngồi đó, lại có những nghi vấn mới: Là điều gì khiến Khâu Y Dã cảm thấy chỗ đó quá lớn thì không thuận tiện? Khâu Y Dã là người thành thật, nhưng những người khác thì chưa chắc đã như thế.
Nếu Khâu Y Dã đã muốn đi lên đỉnh kim tự tháp theo kế hoạch của hắn thì tốt hơn hết là không nên để xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Hạ Khôn nghĩ ngợi rồi gọi điện cho Vạn tổng của công ty giải trí Tinh Hoa.
***
Hồng Đạt kiểm tra vài cái máy quay, xác nhận không có vấn đề gì với giám chế Trương Lượng Lượng, ra hiệu rằng cảnh quay này thông qua và chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Hồng Đạt nhìn Khâu Y Dã trong máy quay, cảm thấy người thanh niên này rất thần kỳ, rõ ràng lúc ở riêng còn ưa nhìn hơn cả Tưởng Thanh Duy, nhưng chỉ cần vừa hô diễn thì dường như biến thành một người khác, ngay cả nhan sắc của cậu dường như cũng tự động hạ thấp không ít, đứng bên cạnh Tưởng Thanh Duy cứ như từ trước đến nay chỉ là người có tác dụng làm nền, hoàn toàn không cướp đất diễn.
Mặc dù con đường của Hồng Đạt không hoàn toàn giống như một diễn viên bình thường, nhưng ông thực sự học hý kịch và xuất thân chính quy, chỉ bằng một cảnh quay là có thể nhìn ra Khâu Y Dã là kiểu người sinh ra để làm diễn viên.
Cảnh quay cuối là ông chủ nhỏ của trung tâm thể hình triệu tập mọi người lại để mở cuộc họp và đưa ra chỉ thị. Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Tưởng Thanh Duy khá tốt so với số đông các diễn viên nam hiện nay dựa vào nhan sắc để nổi, nhưng để diễn xuất trong một bộ phim chiếu trên màn ảnh rộng thì vẫn còn khá khó khăn, thoạt nhìn có chút cứng nhắc. Nếu là phim thần tượng hay phim võ hiệp thì đây không phải là vấn đề, nhưng trong phim hài thì đây là điều tối kỵ. Đối với phim hài mà nói, cái chính là phải thả lỏng, thà rằng lố quá đà còn hơn gò bó cứng nhắc.
Hồng Đạt đã hướng dẫn cậu ta vài lần, có tiến bộ nhưng hiệu quả có hạn.
Chu Hiểu Đình là chị gái có tính cách người vùng Đông Bắc, lúc đầu Tưởng Thanh Duy diễn vấp còn rất sảng khoái mà nói với cậu ta ‘đừng căng thẳng’, về sau có vẻ cũng đã mất bình tĩnh khi cậu ta lại tiếp tục diễn hỏng, trong thời gian nghỉ ngơi thì chỉ vỗ vai Tưởng Thanh Duy.
Tuy Vương Minh Nghị có ngoại hình dọa người nhưng thực tế lại là một người đàn ông cơ bắp có hơi ngốc nghếch, xuất thân là vận động viên thể hình, chỉ cần trong phim diễn ra bản sắc nhân vật là đủ. Anh ta đặc biệt thông cảm với Tưởng Thanh Duy, nhưng cũng không giúp được gì.
Khâu Y Dã lựa lời nói: “Cậu cứ nghĩ chúng ta vốn dĩ sắp được ‘ăn gà’(*)rồi, kết quả lại có người ở trong bụi cỏ bên cạnh muốn đánh lén chúng ta, có xử thằng đó không?”
(*)Chúc may mắn, buổi tối ăn gà (gọi tắt là ăn gà), một từ thông dụng trên Internet, có nguồn gốc từ bộ phim ‘Blackjack’. Thuật ngữ này đề cập đến những người chơi đạt được vị trí đầu tiên trong PUBG. Khi bạn đạt vị trí đầu tiên trong trò chơi, sẽ có dòng: “Chúc may mắn, buổi tối ăn gà!” hiện ra.
“Nhất định phải xử rồi!”
“Ừm, chính là trạng thái này.”
Cảm giác của Tưởng Thanh Duy ở cảnh quay tiếp theo thật sự là khác hẳn, có thể nhìn ra được sự phẫn nộ khi ‘đồ vật’ của mình bị người khác nhớ nhung, còn có chút hoang tưởng khiến người ta nhịn không được cười ra tiếng, Hồng Đạt liên tục nói tốt. Chỉ là Chu Hiểu Đình và Vương Minh Nghị không ngờ rằng lời nói của Khâu Y Dã lại có tác dụng đến thế, cảnh quay này vẫn chưa quá nhập tâm, vì thế phải quay lại.
Tưởng Thanh Duy như tìm được trạng thái ngay lập tức, lần quay tiếp theo đều diễn ra suôn sẻ.
Sau khi kết thúc công việc, Hồng Đạt gọi Tưởng Thanh Duy và Khâu Y Dã đến bên cạnh, tò mò chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Thực ra để mà nói thì cũng không có gì đặc biệt. Khâu Y Dã biết kinh nghiệm của Tưởng Thanh Duy trên phương diện diễn xuất là do cậu tự nghiệm ra, chỉ khi nào trải nghiệm tâm lý nhân vật thì mới có thể diễn được, hơn nữa gần đây cậu ta còn trầm mê trong game sinh tồn trên mạng, cho nên muốn hướng dẫn cậu ta áp dụng tình huống.
Vương Minh Nghị nghe xong, hào hứng nói: “Tôi biết game này! Streamer game yêu thích của tôi dạo này vẫn luôn chơi trò này, tôi cảm thấy rất thú vị!”
Tưởng Thanh Duy giống như nhìn thấy một em gái mới nhập học, lập tức kéo qua nói: “Nhanh lấy đồ nghề đi rồi cùng nhau chơi!”
Giám chế Trương Lượng Lượng: “Cùng chơi đi, cùng chơi đi!”
Hồng Đạt đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, dám hẹn chơi game trước mặt đạo diễn, đoàn phim này toang rồi.
Phòng của Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy cách nhau không xa. Tối hôm sau, Tưởng Thanh Duy mang theo hai túi căng phồng đựng máy tính gõ cửa phòng Khâu Y Dã.
Khâu Y Dã vô cùng sửng sốt khi chứng kiến Tưởng Thanh Duy lôi ra một bàn phím cơ, một chiếc tai nghe lớn và một con chuột chơi game trông kỳ dị.
“Không phải chứ? Anh tưởng các cậu nói đùa cơ, muốn chơi thật à?”
“Nói đùa với bọn họ chứ không nói đùa với anh.” Tưởng Thanh Duy nháy mắt với Khâu Y Dã, “Chúng ta cần phải luyện tập mô phỏng.”
Khâu Y Dã bối rối: “Luyện tập cái gì cơ?”
Tưởng Thanh Duy tiêu sái ngồi trên tay vịn của sofa: “Đúng lúc cái này cũng là game sinh tồn, thực tế chỉ là cuộc chạy trốn khỏi cái chết mà thôi. Anh Khâu, chúng ta là một nhóm đấy, cần phải bồi dưỡng sự ăn ý.”
Khâu Y Dã: “? ”
Hai mươi phút sau, Khâu Y Dã đã hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Hóa ra Tưởng Thanh Duy cũng ký hợp đồng với chương trình thực tế《Crazy Stalker》, đập tiền yêu cầu được cùng nhóm với Khâu Y Dã. Có mười nhóm chơi, mỗi nhóm hai người. Bởi vì liên quan đến vấn đề chỗ ở, nếu là cặp đôi yêu nhau thì sẽ là một nhóm, nếu có người đồng ý muốn tạo CP thì có thể chung một nhóm, còn lại đều là nữ-nữ hoặc nam-nam chung một nhóm. Đối với tổ tiết mục mà nói thì yêu cầu của Tưởng Thanh Duy không tính là gì, lập tức đồng ý ngay.
Khâu Y Dã trợn mắt nhìn Tưởng Thanh Duy: “Thôi đi, có mà cậu muốn chơi game ý. Nếu thực sự muốn chuẩn bị cho《Crazy Stalker》 thì trước tiên chúng ta nên học kỹ năng cải trang.”
Tưởng Thanh Duy sờ mặt: “Cũng có lý, chúng ta đứng bừa ở đâu đó cũng rất dễ bị bại lộ.” Giọng điệu không hề có bất kỳ lo lắng nào, hoàn toàn là đắc chí tự mãn.
Khâu Y Dã đỡ trán không nói lên lời.
Khâu Y Dã thực sự cảm thấy quay phim mới là thư giãn, chỉ cần buổi tối không có cảnh quay thì cậu vô cùng bận rộn: tập yoga để giữ dáng, quan tâm Cừu Y Khâu ở thành phố S sống như thế nào, bị Tưởng Thanh Duy lôi kéo chơi game, có lúc còn phải gọi Facetime với Trịnh Nhạc để giảng bài cho cậu ta.
Vào một ngày mà Khâu Y Dã gần như không có lịch quay, cậu vui vẻ đến nỗi nhìn bầu trời lại thấy càng xanh hơn.
Đầu tiên là đến xưởng gốm lấy đất sét đã làm lần trước ra để tu sửa và khắc hoa văn.
Anh Sóc nhìn bình rượu đã thành hình trong tay Khâu Y Dã, khen một câu: “Cái bình này đẹp quá!”
Anh Sóc từ bé đã làm đồ gốm, rất có mắt nhìn, thường thì những người đến đây làm gốm chỉ được khích lệ chứ chưa được khen ngợi. Bình rượu mà Khâu Y Dã làm có hình dạng giống như một chiếc lá sen hơi khép kín, mặt bên lượn sóng nhô ra một đoạn nhỏ, chính là đầu để rót rượu. Ly uống rượu là cùng bộ, nhưng nhỏ hơn một chút, không có đoạn nhô lên như bình rượu, đáy ly hình tròn bất quy tắc. Trọn bộ đồ uống rượu trông có vẻ tiêu sái tùy ý nhưng mỗi chi tiết lại vô cùng tinh tế.
Khâu Y Dã in tên mình vào đáy bình rượu, lật qua lật lại nhìn: “Ừm, bộ này sắp đem tặng rồi.”
Anh Sóc bật cười: “Có bộ nào em chuyên tâm làm mà không phải để tặng người khác đâu hả?”
“Lần này không giống. Anh ấy rất đáng sợ, em phải làm thật tốt mới được.”
Anh Sóc khoanh tay nghiêng đầu nói: “Nhìn cậu làm món đồ này là anh biết cậu hoàn toàn chẳng sợ người ta.”
Khâu Y Dã cầm món tiếp theo lên, chép miệng: “Anh Sóc, đạo sĩ thì xem mặt còn anh thì xem đồ, anh nhất định có kiến thức rất rộng.”
Lần này Khâu Y Dã còn chưa kịp trở về chỗ ở của mình thì đã được chú Phan đến đón tới Hối Gia.
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng của canh sườn. Đi ra khỏi phòng khách, Khâu Y Dã nhìn thấy trong bếp có người, là người phụ nữ mà cậu đã gặp lần trước ở biệt thự Lam Khu.
Người phụ nữ thấy cậu bước vào, lau tay rồi nói: “Khâu tiên sinh, xin chào. Canh có thể tiếp tục đun, đợi A Khôn quay về là có thể uống rồi.”
Khâu Y Dã đáp đã biết, dì vất vả rồi. Cậu nghĩ, người có thể gọi Hạ Khôn là A Khôn, nhất định không phải là người bình thường.
Người phụ nữ đeo tạp dề lên, đi tới chỗ Khâu Y Dã, khóe mắt mang theo ý cười: “Quay phim vất vả rồi, Khâu tiên sinh nghỉ ngơi một lát đi, trong nồi có cháo kê hải sâm còn ấm đấy, có thể ăn lót bụng trước.”
Khâu Y Dã vội vàng nói cảm ơn, sau đó hỏi người phụ nữ xưng hô thế nào.
Người phụ nữ nói: “Gọi dì Tương là được. Lâu rồi chưa lên thành phố, dì đi trước nhé, đi lượn phố mua sắm một chút.”
Khâu Y Dã tiễn dì Tương ra cửa, dì Tương quen cửa quen nẻo lấy ra một đôi giày cao gót trong tủ giày, bảo Khâu Y Dã không cần tiễn nữa, còn để lại một câu không đầu không đuôi: “Lần đầu tiên A Khôn gọi dì lên thành phố để nấu cơm đấy.”
Khâu Y Dã nhìn vào thang máy đang đi xuống, nghĩ thầm, những người bên cạnh Hạ Khôn dường như có rất nhiều bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất