Chương 5
Trong phòng có ba tên đàn ông đeo kính râm, tất cả đều mặc quần da, hai tên trong số chúng cởi trần và đang cởi quần áo của cậu, còn tên thứ ba đang cầm trên tay một chiếc máy quay mini. Bọn chúng trông thấy Khâu Y Dã tỉnh lại thì nhất thời kinh hãi. Khóe miệng Khâu Y Dã chảy máu, cậu nở nụ cười dữ dằn lạnh lùng: “Để tôi đi, nếu không tôi không dám đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Ở thời bình, trong đời thực, bọn chúng nào đã từng chứng kiến hành động tàn nhẫn với chính mình như vậy, cộng thêm ánh mắt thâm trầm nguy hiểm của Khâu Y Dã, nhất thời đều không nhúc nhích.
Tay chân của Khâu Y Dã vẫn chưa vững, chỉ có thể cài lại vài cúc áo sơ mi đã bị cởi ra rồi ngồi dậy.
Cậu vừa cử động, hai tên đàn ông ở bên cạnh mới nhận ra là cậu muốn rời đi. Bọn chúng có ba người, Khâu Y Dã chỉ có một mình, còn bị chuốc thuốc, hoàn toàn không cần phải sợ. Hai tên bước tới định bắt cậu lại, Khâu Y Dã đột nhiên lật người ra sau, lùi về đầu giường, nhanh chóng cầm lấy chiếc đèn bàn có đế là bình sứ rồi đập mạnh vào tủ gỗ cạnh giường, nơi một trong những tên đàn ông đang đứng. Bình sứ vỡ vụn đâm vào tay tên đàn ông, mảnh sứ văng tung tóe vào má gã, máu lập tức trào ra. Khâu Y Dã vẫn cầm cái đế của bình sứ, các góc nhọn bằng sứ chĩa thẳng vào ba người trong phòng.
Tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, có một sợi rủ xuống trước mắt, tóc xõa nhẹ che đi đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng và hung tợn. Sắc mặt cậu tái nhợt, miệng chảy đầy máu đỏ, nào còn dáng vẻ dịu dàng sáng sủa thường ngày. Ba tên đàn ông giật nảy mình. Bọn chúng đã nhiều lần giúp người khác xử lý những minh tinh sau hậu đài không nghe lời lại không đủ cứng cánh, nhưng chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, sững sờ một lúc lâu vẫn không có động tĩnh.
Khâu Y Dã không đợi bọn chúng có phản ứng, cầm mảnh vỡ của bình sứ rồi trở mình xuống giường, nhanh chóng đi vòng qua tên đàn ông với khuôn mặt chảy máu đang đứng cạnh giường. Tên đàn ông cầm chiếc máy quay mini cố gắng ngăn cậu lại. Khâu Y Dã vùng vẫy mạnh mẽ khiến mảnh vỡ bình sứ làm xước cánh tay đang cầm máy quay của gã, nhân lúc cánh tay gã bị đau, cậu liền đá vào hạ bộ của gã.
Khâu Y Dã cướp lấy chiếc máy quay rồi ném mạnh nó về phía bức tường. Tên đàn ông thứ ba định lao ra, khi nhìn thấy chiếc máy quay bay tới, gã vô thức muốn dùng tay chụp lấy nó, nhưng lại phát hiện chiếc máy quay không thực sự bay về phía mình mà đập thẳng vào giữa màn hình tivi. Để an toàn, bọn chúng bật tivi và tăng âm lượng lên mức to nhất vì sợ rằng tiếng la hét của Khâu Y Dã sẽ bị người khác nghe thấy. Một chương trình tạp kỹ mà Lý Nhược Phi tham gia đang được chiếu trên tivi vào lúc này, tình cờ chiếc máy quay đập thẳng mặt Lý Nhược Phi trên màn hình. Giữa tiếng ồn ào của những đồ vật bị vỡ, chiếc máy quay va vào màn hình rồi văng ra đập vào góc bàn trà, những mảnh vỡ văng tung tóe làm tấm kính trên mặt bàn trà rơi xuống. Màn hình tivi vỡ thành từng mảng như mạng nhện, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Một trong ba tên đàn ông đang ôm chặt hạ bộ của mình, hai người còn lại đứng ngây ngốc, trong phòng giống như có một cơn bão ngang qua chỉ trong vòng vài giây. Đợi đến khi bọn chúng nhìn thấy Khâu Y Dã lần nữa thì cậu đã ở ngay cửa phòng. Bàn tay cậu run rẩy kéo chốt khóa cửa, vặn tay nắm rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng.
Tầm nhìn của Khâu Y Dã bắt đầu trở nên mơ hồ, cơ thể cậu ngày càng mềm nhũn không chịu sự khống chế. Cậu sống chết chống đỡ, ngẩng đầu tìm CCTV. Sơn trang nghỉ dưỡng mang tên Nhạn Hâm này có chút bối cảnh, Khâu Y Dã đoán ở những nơi có CCTV thì đám người kia không dám làm loạn. Nếu đám người này cùng một giuộc với Nhan Hâm thì cậu…
…… thì cậu không nghĩ nhiều hơn được nữa.
Khi nhìn thấy một chiếc camera hình cầu ở góc trên bên trái, cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng không thể chống đỡ được nữa, trượt xuống bức tường bên phải rồi ngồi bệt trên mặt đất. Hai gã đàn ông mặc quần da từ trong phòng đuổi tới, đúng lúc này có năm sáu người từ đầu bên kia hành lang đi đến. Hai nhóm người giáp mặt nhau trên hành lang, Khâu Y Dã yếu ớt dựa vào bức tường giữa bọn họ.
Cậu dùng chút sức lực còn sót lại gắng gượng nhận ra người đàn ông nổi bật nhất trong đám người ở trước mặt, thầm nghĩ thật đúng là oan gia ngõ hẹp, thế mà lại là Hạ Khôn. Ý thức mơ hồ của cậu lo lắng trong giây lát, mong Hạ Khôn tuyệt đối đừng tính sổ việc cậu vô tình nghe thấy ở góc tường lần trước vào lúc này, sau đó thì hoàn toàn ngất đi.
Bình thường Hạ Khôn luôn mang khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, lúc này đây sắc mặt hắn lại sa sầm đáng sợ đến dọa người, không chỉ có tổng giám đốc khu biệt thự nghỉ dưỡng của sơn trang đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh mà ngay cả hai tên mặc quần da đứng phía đối diện cũng không dám thở mạnh, trực giác cho thấy đã đụng phải một nhân vật không dễ chọc vào.
Vương Thành Tịch làm trợ lý đặc biệt cho Hạ Khôn đã năm năm, xem như hiểu rõ tính khí của Hạ Khôn, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy Hạ Khôn vì sự việc dơ bẩn này mà phản ứng mạnh mẽ như vậy, không biết nên làm gì, đành phải đánh cược một phen, phân phó vài người đưa Khâu Y Dã vào một gian phòng trống rồi gọi bác sĩ đến.
Khí áp trên người Hạ Khôn quá thấp, tổng giám đốc lập tức ý thức được nếu mình không xử lý tốt chuyện này thì ở đây không có việc cho y nữa.
Tổng giám đốc rất là hận ở trong lòng. Trong sản nghiệp của Hạ Khôn thì Nhạn Hâm chỉ như hạt muối bỏ biển, Hạ Khôn cũng chỉ mới biết được mình có sở hữu một nơi như thế, do hôm nay có một buổi gặp gỡ nên đây là lần đầu tiên hắn đến chỗ này. Buổi gặp gỡ kết thúc sớm, Hạ Khôn thuận tiện đi xung quanh xem xét. Tổng giám đốc vô cùng cẩn thận đi bên cạnh, trong lòng biết đây là đêm quan trọng nhất từ khi khai trương sơn trang cho đến hiện tại, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Y lập tức cho người trói ba tên đàn ông mặc quần da lại rồi sai người đi điều tra.
Tổng giám đốc không biết phải giải thích thế nào, một bộ phận lớn khách hàng mà Nhạn Hâm tiếp đãi không phải là người tiêu dùng bình thường, chỉ cần không dính dáng đến ma túy hay tính mạng con người thì bọn họ thường mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ hôm nay dính phải phát đạn này. Tổng giám đốc bị Hạ Khôn dọa đến nỗi không dám tùy tiện nói chuyện, nhìn sang Vương Thành Tịch cầu cứu.
Vương Thành Tịch phớt lờ y, trong lòng biết rằng phải ngoan ngoãn đợi chỉ thị của Hạ Khôn ở những lúc thế này. Hạ Khôn lạnh lùng liếc nhìn tổng giám đốc: “Trong ba ngày, nếu không dọn dẹp sạch sẽ thì đóng cửa đi.”
Tổng giám đốc cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, thế mà lúc này hai chân lại mềm nhũn thiếu điều quỳ rạp xuống, y tự trấn an bản thân, bảo đảm nhất định sẽ xử lý sạch sẽ.
Vương Thành Tịch cảm thấy ổn thỏa rồi, đắn đo mở miệng: “Đêm nay về Cẩn Uyển sao?” Cẩn Uyển là nơi Hạ Khôn thường ở mỗi khi đến thành phố B, cách chỗ này một giờ lái xe.
Hạ Khôn hơi nhíu mày: “Đi xem người kia.”
Bác sĩ đã xử lý vết thương ở lưỡi của Khâu Y Dã, đang giúp cậu xét nghiệm máu. Không hổ là sơn trang nghỉ dưỡng cao cấp, cơ sở vật chất y tế rất đầy đủ.
Khâu Y Dã nghiêng đầu nằm úp sấp trên giường, khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ bất thường, lông mày hơi cau lại, mang vẻ đẹp ốm yếu mong manh.
Hạ Khôn liếc nhìn một cái, ngồi xuống sofa cách đó không xa, quan sát bác sĩ xử lý mẫu máu.
Một lúc lâu sau, Vương Thành Tịch cầm trong tay chiếc máy quay mini đã bị đập vỡ bước vào, thấp giọng báo cáo kết quả điều tra. Hạ Khôn nheo mắt lại: “Để ở đây. Những việc khác cậu đi xử lý nốt.”
Sau khi Vương Thành Tịch rời đi, đã có kết quả kiểm tra máu, là một loại thuốc kích dục hỗn hợp mới.
“Nơi này tạm thời không có thuốc giúp giảm bớt kích thích, thuốc thông thường thì hiệu quả có hạn.” Bác sĩ đã gặp qua không ít những chuyện thế này, rất có kinh nghiệm mà bổ sung: “Vị tiên sinh này phản ứng rất mạnh với tác dụng gây mê của thuốc. Còn những cái khác, nghẹn quá cũng không tốt, nếu được giải tỏa thì không có vấn đề gì.”
Đợi bác sĩ thu dọn thiết bị và hộp thuốc rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khâu Y Dã đang hôn mê và Hạ Khôn đang ngồi vững vàng trên sofa.
Trong khung cảnh yên tĩnh, Hạ Khôn vẫn đang nghĩ đến cảnh tượng ở hành lang lúc trước. Đôi mắt Khâu Y Dã đỏ ngầu, điên cuồng và vô cùng ngang ngạnh, hắn như nhìn thấy chính bản thân mình trong gương tám năm về trước.
Nhưng khoảnh khắc Khâu Y Dã nhìn thấy hắn, ánh mắt cậu lại dịu đi. Hạ Khôn trong mắt người ngoài là một kẻ lạnh lùng cứng rắn vô tình, đã quen với ánh mắt hoặc lảng tránh hoặc nịnh nọt hoặc bình tĩnh của người khác, chưa từng có người nhìn thấy hắn phản ứng kiểu này.
Nhưng hắn đã hiểu lầm Khâu Y Dã, kia rõ ràng là ánh mắt bất đắc dĩ lại vô lực.
Hạ Khôn nhìn người thanh niên nằm trên giường không khỏi nghĩ rằng, ngoại hình quả thực bắt mắt, đẹp trai anh tuấn lại không mang tính xâm lược, là tính cách khiến người ta yêu thích.
Lần trước thả Khâu Y Dã giả say một cách ngu ngốc rời đi, có lẽ vì hắn thấy ngoại hình của Khâu Y Dã phù hợp với sở thích của mình một cách khó hiểu, không nghĩ tới lại đụng mặt lần nữa, lần nào cũng khiến người ta kinh ngạc.
Suy cho cùng Khâu Y Dã uống phải thuốc kích dục chứ không phải thuốc mê, mặt cậu càng ngày càng đỏ, thân dưới cũng có sự biến hóa, nằm trên giường không ngừng sờ soạng.
Hạ Khôn hiếm khi không có hành động quyết đoán, vẫn đang nghĩ nhân lúc người ta gặp khó khăn mà đi hôi của hay là ngồi yên không để ý đến. Nhưng Khâu Y Dã lại đột nhiên bật dậy, lăn lê bò xuống giường, loạng choạng lao vào phòng tắm, ‘cạch’ một tiếng khóa cửa phòng tắm lại. Sau những tiếng đập rầm rầm thì vang lên tiếng nước của vòi hoa sen.
Hạ Khôn suýt nữa đã bị cậu chọc cười. Khâu Y Dã lúc ngã xuống giường mắt vẫn còn nửa nhắm nửa mở, động tác vô cùng vụng về buồn cười. Nếu Khâu Y Dã làm diễn viên hài có khi còn nổi tiếng nhanh hơn ấy chứ.
Hạ Khôn kiên nhẫn chờ đợi, sợ Khâu Y Dã ở bên trong xảy ra sự cố. Bốn mươi phút trôi qua mà tiếng nước vẫn chưa dừng lại, tuốt lâu như vậy da cũng muốn rách luôn rồi. Hạ Khôn bước đến gõ cửa phòng tắm, bên trong không có phản ứng, hắn lớn tiếng hỏi: “Khâu Y Dã, cậu không sao chứ?”
Chỉ nghe thấy người ở bên trong bật ra tiếng rên đầy khiêu gợi không kiểm soát được: “Aaa…..haa…” Khâu Y Dã thế mà lại bật thành tiếng sau khi nghe thấy giọng của Hạ Khôn.
Mặt Hạ Khôn đen lại.
Sắc mặt hắn cứng đờ, ngồi trở về sofa. Lại qua thêm năm phút, Khâu Y Dã mới quấn khăn tắm ướt sũng bước ra, mắt cũng không thèm nhìn Hạ Khôn mà đi thẳng về phía giường, chui vào chăn rồi nhắm mắt lại. Dường như cảm thấy không thoải mái giống như bị trói buộc, tay cậu ở trong chăn lần mò một hồi rồi quẳng khăn tắm ra ngoài, cuối cùng chưa tới một phút đã lăn ra ngủ say.
Hạ Khôn đi ra khỏi phòng, trợ lý Nhậm Quyên đang đứng đợi ở cửa.
“Đêm nay ở lại đây. Bảo Vương Thành Tịch đến tìm tôi.”
Nhậm Quyên nhanh chóng sắp xếp phòng cho Hạ Khôn. Tòa nhà chính của sơn trang Nhạn Hâm là một tòa nhà tám tầng có kiến trúc cổ kính, mang khí thế bất phàm, những tòa nhà nhỏ khác thì nằm rải rác giữa ngọn núi. Hai tòa nhà cao nhất được đặt tên lần lượt là Nhạn Ảnh và Nhạn Hồi, lúc này Khâu Y Dã đang nằm trong phòng ở tầng một của tòa Nhạn Ảnh, còn Hạ Khôn đi bộ lên tầng ba. Toàn bộ tầng ba đều được giữ lại cho Hạ Khôn, đêm nay cuối cùng cũng xem như được lâm hạnh rồi.
Hạ Khôn giải quyết công việc được một lúc thì Vương Thành Tịch gõ cửa bước vào.
“Gửi cho tôi một bản tư liệu lần trước điều tra về Khâu Y Dã.”
Vẻ mặt Vương Thành Tịch không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng trong đầu lại vụt qua rất nhiều suy nghĩ. Có thể khiến Hạ Khôn tự mình xem tư liệu bình thường toàn là thông tin của những nhân vật quan trọng trong làm ăn kinh doanh, còn lại đều là nghe báo cáo ngắn gọn từ anh ta. Khâu Y Dã – xem ra đây không phải là một người tầm thường.
Ưu điểm lớn nhất của Vương Thành Tịch chính là làm việc cẩn trọng thỏa đáng, rất có năng lực, cho dù trong đầu đang suy nghĩ cái gì thì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc anh ta lập tức ngồi xuống mở laptop lên, tìm ra điều tra báo cáo hoàn chỉnh về Khâu Y Dã. Ba phút sau, hơn bốn mươi trang báo cáo và hơn bảy GB dữ liệu hình ảnh được truyền qua bluetooth đến máy tính của Hạ Khôn.
Ở thời bình, trong đời thực, bọn chúng nào đã từng chứng kiến hành động tàn nhẫn với chính mình như vậy, cộng thêm ánh mắt thâm trầm nguy hiểm của Khâu Y Dã, nhất thời đều không nhúc nhích.
Tay chân của Khâu Y Dã vẫn chưa vững, chỉ có thể cài lại vài cúc áo sơ mi đã bị cởi ra rồi ngồi dậy.
Cậu vừa cử động, hai tên đàn ông ở bên cạnh mới nhận ra là cậu muốn rời đi. Bọn chúng có ba người, Khâu Y Dã chỉ có một mình, còn bị chuốc thuốc, hoàn toàn không cần phải sợ. Hai tên bước tới định bắt cậu lại, Khâu Y Dã đột nhiên lật người ra sau, lùi về đầu giường, nhanh chóng cầm lấy chiếc đèn bàn có đế là bình sứ rồi đập mạnh vào tủ gỗ cạnh giường, nơi một trong những tên đàn ông đang đứng. Bình sứ vỡ vụn đâm vào tay tên đàn ông, mảnh sứ văng tung tóe vào má gã, máu lập tức trào ra. Khâu Y Dã vẫn cầm cái đế của bình sứ, các góc nhọn bằng sứ chĩa thẳng vào ba người trong phòng.
Tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, có một sợi rủ xuống trước mắt, tóc xõa nhẹ che đi đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng và hung tợn. Sắc mặt cậu tái nhợt, miệng chảy đầy máu đỏ, nào còn dáng vẻ dịu dàng sáng sủa thường ngày. Ba tên đàn ông giật nảy mình. Bọn chúng đã nhiều lần giúp người khác xử lý những minh tinh sau hậu đài không nghe lời lại không đủ cứng cánh, nhưng chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, sững sờ một lúc lâu vẫn không có động tĩnh.
Khâu Y Dã không đợi bọn chúng có phản ứng, cầm mảnh vỡ của bình sứ rồi trở mình xuống giường, nhanh chóng đi vòng qua tên đàn ông với khuôn mặt chảy máu đang đứng cạnh giường. Tên đàn ông cầm chiếc máy quay mini cố gắng ngăn cậu lại. Khâu Y Dã vùng vẫy mạnh mẽ khiến mảnh vỡ bình sứ làm xước cánh tay đang cầm máy quay của gã, nhân lúc cánh tay gã bị đau, cậu liền đá vào hạ bộ của gã.
Khâu Y Dã cướp lấy chiếc máy quay rồi ném mạnh nó về phía bức tường. Tên đàn ông thứ ba định lao ra, khi nhìn thấy chiếc máy quay bay tới, gã vô thức muốn dùng tay chụp lấy nó, nhưng lại phát hiện chiếc máy quay không thực sự bay về phía mình mà đập thẳng vào giữa màn hình tivi. Để an toàn, bọn chúng bật tivi và tăng âm lượng lên mức to nhất vì sợ rằng tiếng la hét của Khâu Y Dã sẽ bị người khác nghe thấy. Một chương trình tạp kỹ mà Lý Nhược Phi tham gia đang được chiếu trên tivi vào lúc này, tình cờ chiếc máy quay đập thẳng mặt Lý Nhược Phi trên màn hình. Giữa tiếng ồn ào của những đồ vật bị vỡ, chiếc máy quay va vào màn hình rồi văng ra đập vào góc bàn trà, những mảnh vỡ văng tung tóe làm tấm kính trên mặt bàn trà rơi xuống. Màn hình tivi vỡ thành từng mảng như mạng nhện, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Một trong ba tên đàn ông đang ôm chặt hạ bộ của mình, hai người còn lại đứng ngây ngốc, trong phòng giống như có một cơn bão ngang qua chỉ trong vòng vài giây. Đợi đến khi bọn chúng nhìn thấy Khâu Y Dã lần nữa thì cậu đã ở ngay cửa phòng. Bàn tay cậu run rẩy kéo chốt khóa cửa, vặn tay nắm rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng.
Tầm nhìn của Khâu Y Dã bắt đầu trở nên mơ hồ, cơ thể cậu ngày càng mềm nhũn không chịu sự khống chế. Cậu sống chết chống đỡ, ngẩng đầu tìm CCTV. Sơn trang nghỉ dưỡng mang tên Nhạn Hâm này có chút bối cảnh, Khâu Y Dã đoán ở những nơi có CCTV thì đám người kia không dám làm loạn. Nếu đám người này cùng một giuộc với Nhan Hâm thì cậu…
…… thì cậu không nghĩ nhiều hơn được nữa.
Khi nhìn thấy một chiếc camera hình cầu ở góc trên bên trái, cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng không thể chống đỡ được nữa, trượt xuống bức tường bên phải rồi ngồi bệt trên mặt đất. Hai gã đàn ông mặc quần da từ trong phòng đuổi tới, đúng lúc này có năm sáu người từ đầu bên kia hành lang đi đến. Hai nhóm người giáp mặt nhau trên hành lang, Khâu Y Dã yếu ớt dựa vào bức tường giữa bọn họ.
Cậu dùng chút sức lực còn sót lại gắng gượng nhận ra người đàn ông nổi bật nhất trong đám người ở trước mặt, thầm nghĩ thật đúng là oan gia ngõ hẹp, thế mà lại là Hạ Khôn. Ý thức mơ hồ của cậu lo lắng trong giây lát, mong Hạ Khôn tuyệt đối đừng tính sổ việc cậu vô tình nghe thấy ở góc tường lần trước vào lúc này, sau đó thì hoàn toàn ngất đi.
Bình thường Hạ Khôn luôn mang khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, lúc này đây sắc mặt hắn lại sa sầm đáng sợ đến dọa người, không chỉ có tổng giám đốc khu biệt thự nghỉ dưỡng của sơn trang đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh mà ngay cả hai tên mặc quần da đứng phía đối diện cũng không dám thở mạnh, trực giác cho thấy đã đụng phải một nhân vật không dễ chọc vào.
Vương Thành Tịch làm trợ lý đặc biệt cho Hạ Khôn đã năm năm, xem như hiểu rõ tính khí của Hạ Khôn, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy Hạ Khôn vì sự việc dơ bẩn này mà phản ứng mạnh mẽ như vậy, không biết nên làm gì, đành phải đánh cược một phen, phân phó vài người đưa Khâu Y Dã vào một gian phòng trống rồi gọi bác sĩ đến.
Khí áp trên người Hạ Khôn quá thấp, tổng giám đốc lập tức ý thức được nếu mình không xử lý tốt chuyện này thì ở đây không có việc cho y nữa.
Tổng giám đốc rất là hận ở trong lòng. Trong sản nghiệp của Hạ Khôn thì Nhạn Hâm chỉ như hạt muối bỏ biển, Hạ Khôn cũng chỉ mới biết được mình có sở hữu một nơi như thế, do hôm nay có một buổi gặp gỡ nên đây là lần đầu tiên hắn đến chỗ này. Buổi gặp gỡ kết thúc sớm, Hạ Khôn thuận tiện đi xung quanh xem xét. Tổng giám đốc vô cùng cẩn thận đi bên cạnh, trong lòng biết đây là đêm quan trọng nhất từ khi khai trương sơn trang cho đến hiện tại, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Y lập tức cho người trói ba tên đàn ông mặc quần da lại rồi sai người đi điều tra.
Tổng giám đốc không biết phải giải thích thế nào, một bộ phận lớn khách hàng mà Nhạn Hâm tiếp đãi không phải là người tiêu dùng bình thường, chỉ cần không dính dáng đến ma túy hay tính mạng con người thì bọn họ thường mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ hôm nay dính phải phát đạn này. Tổng giám đốc bị Hạ Khôn dọa đến nỗi không dám tùy tiện nói chuyện, nhìn sang Vương Thành Tịch cầu cứu.
Vương Thành Tịch phớt lờ y, trong lòng biết rằng phải ngoan ngoãn đợi chỉ thị của Hạ Khôn ở những lúc thế này. Hạ Khôn lạnh lùng liếc nhìn tổng giám đốc: “Trong ba ngày, nếu không dọn dẹp sạch sẽ thì đóng cửa đi.”
Tổng giám đốc cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, thế mà lúc này hai chân lại mềm nhũn thiếu điều quỳ rạp xuống, y tự trấn an bản thân, bảo đảm nhất định sẽ xử lý sạch sẽ.
Vương Thành Tịch cảm thấy ổn thỏa rồi, đắn đo mở miệng: “Đêm nay về Cẩn Uyển sao?” Cẩn Uyển là nơi Hạ Khôn thường ở mỗi khi đến thành phố B, cách chỗ này một giờ lái xe.
Hạ Khôn hơi nhíu mày: “Đi xem người kia.”
Bác sĩ đã xử lý vết thương ở lưỡi của Khâu Y Dã, đang giúp cậu xét nghiệm máu. Không hổ là sơn trang nghỉ dưỡng cao cấp, cơ sở vật chất y tế rất đầy đủ.
Khâu Y Dã nghiêng đầu nằm úp sấp trên giường, khuôn mặt tái nhợt ửng đỏ bất thường, lông mày hơi cau lại, mang vẻ đẹp ốm yếu mong manh.
Hạ Khôn liếc nhìn một cái, ngồi xuống sofa cách đó không xa, quan sát bác sĩ xử lý mẫu máu.
Một lúc lâu sau, Vương Thành Tịch cầm trong tay chiếc máy quay mini đã bị đập vỡ bước vào, thấp giọng báo cáo kết quả điều tra. Hạ Khôn nheo mắt lại: “Để ở đây. Những việc khác cậu đi xử lý nốt.”
Sau khi Vương Thành Tịch rời đi, đã có kết quả kiểm tra máu, là một loại thuốc kích dục hỗn hợp mới.
“Nơi này tạm thời không có thuốc giúp giảm bớt kích thích, thuốc thông thường thì hiệu quả có hạn.” Bác sĩ đã gặp qua không ít những chuyện thế này, rất có kinh nghiệm mà bổ sung: “Vị tiên sinh này phản ứng rất mạnh với tác dụng gây mê của thuốc. Còn những cái khác, nghẹn quá cũng không tốt, nếu được giải tỏa thì không có vấn đề gì.”
Đợi bác sĩ thu dọn thiết bị và hộp thuốc rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khâu Y Dã đang hôn mê và Hạ Khôn đang ngồi vững vàng trên sofa.
Trong khung cảnh yên tĩnh, Hạ Khôn vẫn đang nghĩ đến cảnh tượng ở hành lang lúc trước. Đôi mắt Khâu Y Dã đỏ ngầu, điên cuồng và vô cùng ngang ngạnh, hắn như nhìn thấy chính bản thân mình trong gương tám năm về trước.
Nhưng khoảnh khắc Khâu Y Dã nhìn thấy hắn, ánh mắt cậu lại dịu đi. Hạ Khôn trong mắt người ngoài là một kẻ lạnh lùng cứng rắn vô tình, đã quen với ánh mắt hoặc lảng tránh hoặc nịnh nọt hoặc bình tĩnh của người khác, chưa từng có người nhìn thấy hắn phản ứng kiểu này.
Nhưng hắn đã hiểu lầm Khâu Y Dã, kia rõ ràng là ánh mắt bất đắc dĩ lại vô lực.
Hạ Khôn nhìn người thanh niên nằm trên giường không khỏi nghĩ rằng, ngoại hình quả thực bắt mắt, đẹp trai anh tuấn lại không mang tính xâm lược, là tính cách khiến người ta yêu thích.
Lần trước thả Khâu Y Dã giả say một cách ngu ngốc rời đi, có lẽ vì hắn thấy ngoại hình của Khâu Y Dã phù hợp với sở thích của mình một cách khó hiểu, không nghĩ tới lại đụng mặt lần nữa, lần nào cũng khiến người ta kinh ngạc.
Suy cho cùng Khâu Y Dã uống phải thuốc kích dục chứ không phải thuốc mê, mặt cậu càng ngày càng đỏ, thân dưới cũng có sự biến hóa, nằm trên giường không ngừng sờ soạng.
Hạ Khôn hiếm khi không có hành động quyết đoán, vẫn đang nghĩ nhân lúc người ta gặp khó khăn mà đi hôi của hay là ngồi yên không để ý đến. Nhưng Khâu Y Dã lại đột nhiên bật dậy, lăn lê bò xuống giường, loạng choạng lao vào phòng tắm, ‘cạch’ một tiếng khóa cửa phòng tắm lại. Sau những tiếng đập rầm rầm thì vang lên tiếng nước của vòi hoa sen.
Hạ Khôn suýt nữa đã bị cậu chọc cười. Khâu Y Dã lúc ngã xuống giường mắt vẫn còn nửa nhắm nửa mở, động tác vô cùng vụng về buồn cười. Nếu Khâu Y Dã làm diễn viên hài có khi còn nổi tiếng nhanh hơn ấy chứ.
Hạ Khôn kiên nhẫn chờ đợi, sợ Khâu Y Dã ở bên trong xảy ra sự cố. Bốn mươi phút trôi qua mà tiếng nước vẫn chưa dừng lại, tuốt lâu như vậy da cũng muốn rách luôn rồi. Hạ Khôn bước đến gõ cửa phòng tắm, bên trong không có phản ứng, hắn lớn tiếng hỏi: “Khâu Y Dã, cậu không sao chứ?”
Chỉ nghe thấy người ở bên trong bật ra tiếng rên đầy khiêu gợi không kiểm soát được: “Aaa…..haa…” Khâu Y Dã thế mà lại bật thành tiếng sau khi nghe thấy giọng của Hạ Khôn.
Mặt Hạ Khôn đen lại.
Sắc mặt hắn cứng đờ, ngồi trở về sofa. Lại qua thêm năm phút, Khâu Y Dã mới quấn khăn tắm ướt sũng bước ra, mắt cũng không thèm nhìn Hạ Khôn mà đi thẳng về phía giường, chui vào chăn rồi nhắm mắt lại. Dường như cảm thấy không thoải mái giống như bị trói buộc, tay cậu ở trong chăn lần mò một hồi rồi quẳng khăn tắm ra ngoài, cuối cùng chưa tới một phút đã lăn ra ngủ say.
Hạ Khôn đi ra khỏi phòng, trợ lý Nhậm Quyên đang đứng đợi ở cửa.
“Đêm nay ở lại đây. Bảo Vương Thành Tịch đến tìm tôi.”
Nhậm Quyên nhanh chóng sắp xếp phòng cho Hạ Khôn. Tòa nhà chính của sơn trang Nhạn Hâm là một tòa nhà tám tầng có kiến trúc cổ kính, mang khí thế bất phàm, những tòa nhà nhỏ khác thì nằm rải rác giữa ngọn núi. Hai tòa nhà cao nhất được đặt tên lần lượt là Nhạn Ảnh và Nhạn Hồi, lúc này Khâu Y Dã đang nằm trong phòng ở tầng một của tòa Nhạn Ảnh, còn Hạ Khôn đi bộ lên tầng ba. Toàn bộ tầng ba đều được giữ lại cho Hạ Khôn, đêm nay cuối cùng cũng xem như được lâm hạnh rồi.
Hạ Khôn giải quyết công việc được một lúc thì Vương Thành Tịch gõ cửa bước vào.
“Gửi cho tôi một bản tư liệu lần trước điều tra về Khâu Y Dã.”
Vẻ mặt Vương Thành Tịch không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng trong đầu lại vụt qua rất nhiều suy nghĩ. Có thể khiến Hạ Khôn tự mình xem tư liệu bình thường toàn là thông tin của những nhân vật quan trọng trong làm ăn kinh doanh, còn lại đều là nghe báo cáo ngắn gọn từ anh ta. Khâu Y Dã – xem ra đây không phải là một người tầm thường.
Ưu điểm lớn nhất của Vương Thành Tịch chính là làm việc cẩn trọng thỏa đáng, rất có năng lực, cho dù trong đầu đang suy nghĩ cái gì thì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc anh ta lập tức ngồi xuống mở laptop lên, tìm ra điều tra báo cáo hoàn chỉnh về Khâu Y Dã. Ba phút sau, hơn bốn mươi trang báo cáo và hơn bảy GB dữ liệu hình ảnh được truyền qua bluetooth đến máy tính của Hạ Khôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất