Chương 66
“Cuối cùng vẫn là tôi vuốt mắt cho cậu ấy.”
Lúc Khâu Y Dã nói ra lời thoại này, trong đầu cậu bất giác hiện lên đêm tuyết tám năm về trước.
Chương Khánh đứng bất động bên cạnh xe cứu thương, nhìn thấy thi thể của Trần Trăn bị đẩy đi. Cậu đi qua đó nhẹ giọng gọi mấy tiếng đàn anh, không hề nhận được bất cứ lời đáp nào. Cậu ngồi với Chương Khánh đến rạng sáng, ngoài nỗi buồn trong lòng ra thì chỉ có sợ hãi, Chương Khánh như người mất hồn, từ đầu tới cuối đều im lặng. Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Chương Khánh mới chậm rãi mở miệng: “Lúc cậu ấy ngừng thở thì vẫn luôn nhìn anh, anh đã vuốt mắt cho cậu ấy.” Một lúc sau, anh hỏi: “Người cuối cùng mà mình nhìn thấy, có phải sẽ được nhớ tới lâu nhất không?”
Nước mắt tuôn ra từ hốc mắt của Khâu Y Dã, trượt dài trên má, chảy thành một hàng.
Ngay khi Chung Lạc Cương hô dừng, Khâu Y Dã giơ tay lên lau mặt, không dám nhìn Chương Khánh. Mặc dù không phải là cố ý, nhưng cảm xúc trong khi diễn của cậu mang theo nỗi đau của người khác trong quá khứ. Cậu dường như cảm thấy mình thật đáng khinh, quá tàn nhẫn với Chương Khánh.
Kể từ cảnh quay đầu tiên của hôm nay, Chung Lạc Cương cảm nhận được Khâu Y Dã và Chương Khánh có gì đó không bình thường cho lắm, nhưng với tư cách là đạo diễn, việc hàng đầu là phải chịu trách nhiệm về chất lượng của bộ phim, không thể quan tâm đến cảm xúc của từng người được: “Cảnh này Tiểu Khâu diễn hơi quá rồi, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta quay lại.”
Khâu Y Dã đã vài lần rơi nước mắt bừng tỉnh khỏi thôi miên, cần phải trang điểm lại, bị thợ trang điểm vây xung quanh nên không thể đi tìm Chương Khánh để nói chuyện. Cậu dằn vặt nghĩ, chính cậu còn cảm thấy khó chịu, khó có thể tưởng tượng được bây giờ Chương Khánh làm sao để chống đỡ, cảnh quay tiếp theo nhất định phải qua.
“Đàn anh, đàn anh?”
“Hửm? Ồ, Tiểu Dã à?”
“Đạo diễn Chung nói rằng cảnh cuối cùng sẽ quay lại thêm hai lần nữa vào ngày mai. Đàn anh mệt rồi sao? Uống chút trà thảo mộc để hòa hoãn lại đi.”
Nếu như bảo Khâu Y Dã dùng một từ để hình dung Chương Khánh của trước đây, có lẽ cậu sẽ nghĩ đến câu ‘mưa thuận gió hòa’. Nhưng khi Chương Khánh ở một mình, sự tốt bụng thấu hiểu trong mắt đều không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn một màn sương ảm đạm không nhìn thấy đáy.
Điều hòa và quạt máy không thể đảm đương được cả cái trường quay to như vậy, quay phim cả ngày trong cái nóng oi ả của mùa hè, cho dù chỉ quay những cảnh bình thường cũng khiến mọi người rất mệt mỏi, huống chi là sự bội thực tinh thần do mấy cảnh quay nặng đô mang lại. Khâu Y Dã không khỏi lo lắng: “Đàn anh, anh vẫn ổn chứ?”
Người trong trường quay đã đi gần hết, chỉ còn mấy người của tổ đạo cụ và nhân viên hiện trường đang thu dọn. Chương Khánh gật đầu nhẹ một cái: “Anh không sao. Còn em đấy, trở về phải xoa mắt cho tốt.”
“Vâng. Đàn anh, anh đừng miễn cưỡng bản thân quá. Thực ra chúng ta có thể nói với đạo diễn Chung và Nhị Kiều để bọn họ sửa đổi kịch bản một chút.”
“Em không cần lo lắng, cũng không khó khăn như em nghĩ đâu.”
“Nhưng…”
“Mấy năm qua, anh luôn cố gắng hết sức để không khiến bản thân nhớ đến các em, cố ý cắt đứt liên lạc với mọi người ở bên này, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Thực ra anh vẫn luôn nhớ, cho dù không về nước, cho dù không quay phim, những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống, đều…” Chương Khánh rũ mắt, không biết là nói cho bản thân nghe hay là nói cho Khâu Y Dã nghe: “Anh đã quen rồi, không sao đâu.”
Khâu Y Dã trở về khách sạn cùng Chương Khánh, nói chúc ngủ ngon với nhau trong thang máy. Cậu nhìn bóng lưng Chương Khánh một mình đi về phía hành lang đằng xa, đột nhiên cảm thấy, mọi thứ trên thế gian này dường như không có liên quan đến anh ấy, anh ấy sẽ không còn vui vẻ nữa.
Suy nghĩ này khiến cậu hoảng sợ, vội vàng hét lên một tiếng: “Đàn anh!”
Chương Khánh dừng lại, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
Khâu Y Dã sững sờ một lúc, sau đó nhìn bình cứu hỏa ở bên cạnh, rõ ràng biết là không nên nhắc tới, nhưng lại không kiềm chế được bản thân, chậm rãi nói: “Anh ấy nhất định cũng mong anh sống hạnh phúc hơn.”
Khóe miệng Chương Khánh run lên, sau đó hơi nhếch lên: “Ừm, anh biết rồi.”
Khâu Y Dã chắc chắn mình đã nhìn thấy khóe mắt Chương Khánh rưng rưng lúc anh ấy quay người, chợt lóe lên dưới ánh đèn.
Cậu trở về phòng mình, trên đường trở về dường như cậu đã suy nghĩ rất nhiều, lại dường như không suy nghĩ gì cả.
Phật gia có câu nói gì ấy nhỉ? Tình cảm là tội lỗi, không ai là không đau khổ.
Sự nhớ nhung Hạ Khôn càng thêm mãnh liệt, nhưng cậu cảm thấy khoảng thời gian này không tiện liên lạc với Hạ Khôn. Nếu như Hạ Khôn không chủ động nói với cậu, vậy thì chỉ có thể là Triệu Tư Vi vẫn không có tin tức, mà Hạ Khôn còn đang bận việc.
Trong lòng cậu cảm thấy không chân thực, cậu hơi mất tập trung khi quay cảnh mô phỏng lại các triệu chứng PTSD của Diêm Thế Trạch. Nhưng bất ngờ thay, Chung Lạc Cương lại rất hài lòng với kết quả của cảnh quay cuối cùng này, cho rằng sự ‘ngẩn ngơ’ thi thoảng của cậu có thể cho thấy tình trạng mất kiểm soát tinh thần của Diêm Thế Trạch đã bước vào giai đoạn nghiêm trọng hơn, hơn nữa cậu còn nhận được sự công nhận của cố vấn tâm lý học Phạm Tư Khanh.
Lúc Phạm Tư Khanh đến đoàn phim có mang theo một cuốn sổ được trang trí bằng ren màu hồng và xanh, nói rằng con gái của mình chết mê chết mệt Khâu Y Dã, dày vò ông mấy hôm muốn có được chữ ký của cậu. Trực giác nói với Khâu Y Dã rằng đây là một cô bé đáng yêu, sau khi ký tên thì hỏi cung hoàng đạo của cô bé, vẽ lên đó một chú thỏ chibi đơn giản.
Khi Phạm Tư Khanh nhắc đến con gái mình thì hết sức dịu dàng cưng chiều, cứ như biến thành một người khác vậy, sau khi nói cảm ơn Khâu Y Dã, ông lại khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc: “Lần này tôi đến đây không chỉ để giúp đạo diễn Chung hoàn thành phần quay phim này, mà còn nhận được nhờ vả của người khác đến xem trạng thái tâm lý của cậu. Cậu biết đấy, diễn viên khi sắm vai người bình thường, nếu như nhập vai quá sâu thì tâm lý rất dễ xảy ra vấn đề, huống hồ cậu còn đóng vai một bệnh nhân mắc chứng PTSD, rất có thể xuất hiện các triệu chứng giả. Bây giờ xem ra, hoặc là cậu ẩn giấu quá sâu, hoặc là tình trạng của cậu vẫn còn ổn. Tôi lo lắng vế trước hơn, bởi vì một khi đã mọc rễ rồi thì sau này rất khó để nhổ.”
Khâu Y Dã bày tỏ rằng mình đã hiểu, phối hợp với ông làm một cuộc kiểm tra. Phạm Tư Khanh thu hồi tờ giấy ghi lại cuộc trò chuyện và kiểm tra, nói với cậu rằng không có vấn đề gì lớn và sẽ gửi bản báo cáo đầy đủ vào email cá nhân của cậu sau.
“Cho hỏi một chút, ngài nhận được nhờ vả của ai vậy?”
Phạm Tư Khanh mỉm cười: “Tôi là đàn em của Triệu Tư Vi.”
Khâu Y Dã cảm thấy cách quản lý biểu cảm của mình khá ổn, có lẽ Phạm Tư Khanh không phát hiện ra cái gì. Xét đến sự thoải mái trong nụ cười cuối cùng của Phạm Tư Khanh mà nói, ông không hề biết rằng đàn chị của mình đã xảy ra chuyện. Phạm Tư Khanh nhận được nhờ vả của Triệu Tư Vi đến làm kiểm tra cho cậu dường như là chuyện không bao lâu trước khi bà mất tích, liệu ông có biết được manh mối nào hay không?
Lúc Khâu Y Dã nhận được cuộc gọi đầu tiên từ Hạ Khôn sau bốn ngày thì cậu đang suy nghĩ về việc có nên nói chuyện này với Hạ Khôn hay không.
“Em đang nhớ anh.”
“Trùng hợp thế cơ à?”
Chỉ với năm chữ, Khâu Y Dã có thể nghe ra lúc này Hạ Khôn đang rất thả lỏng, trong lòng biết Triệu Tư Vi có lẽ đã bình an trở về. Nỗi lo lắng mấy ngày nay liền tan biến: “Không tính là trùng hợp đâu, em vẫn luôn nhớ anh mà, vậy nên đây là chuyện có xác xuất cao.”
Đây là lần đầu tiên Khâu Y Dã nói những lời âu yếm thẳng thắn như vậy vào ngày thường, nói cũng đã nói rồi, nhưng trong lòng lại có chút túng quẫn, mà… Hạ Khôn lại không lên tiếng!
Trước đây cậu chưa từng yêu đương bao giờ, mấy năm nay cũng rất ít đóng phim tình cảm, không biết các cặp đôi đang yêu thì sống chung thế nào, không khỏi bắt đầu hoài nghi bản thân có phải nói chuyện nghèo nàn quá rồi hay không.
Khâu Y Dã không biết, bọn họ không dễ dàng gì mới xác nhận được tình cảm, vậy mà lập tức mỗi người một nơi, Hạ Khôn phải dùng hết sức lực tự chủ mới có thể tập trung vào chính sự, càng lo lắng cho Triệu Tư Vi thì lại càng nhớ Khâu Y Dã, vốn dĩ chịu không nổi một câu ‘Em nhớ anh’ của cậu, hận không thể lập tức bảo Vương Thành Tịch đặt vé bay qua đó. Hắn ổn định cảm xúc xong rồi mới nói: “Anh cũng nhớ em.”
Khâu Y Dã cảm thấy ngọt ngào đến ngây ngốc trước giọng điệu nỗ lực nghiêm túc nhưng không quá thành công của Hạ Khôn, lại nói thêm vài câu tào lao mà sau đó cậu cũng chẳng nhớ nổi. Nếu như cuộc hội thoại này được ghi âm rồi phát lại cho hai người nghe, bọn họ nhất định sẽ không dám tin, hai người đàn ông cao to bình thường thẳng thắn lưu loát này lại vì cái chủ đề ‘anh nhớ em em nhớ anh’ mà nấu cháo điện thoại suốt năm phút đồng hồ.
Sau khi thể hiện nỗi nhớ nhung với nhau xong, cuối cùng thì Triệu Tư Vi mới được nhớ đến: “Nửa đêm hôm qua bọn anh tìm thấy Triệu Tư Vi, tình trạng của bà ấy cũng không quá tệ, lúc bị bắt cóc thì bị thương ngoài da một chút, không nghiêm trọng, hiện tại đã được đưa đến nơi an toàn để dưỡng thương rồi.”
Nhưng Khâu Y Dã vẫn còn lo lắng: “Bọn chúng đến việc bắt cóc cũng đã làm rồi, bác sĩ Triệu không bị tra tấn gì sao?”
“Cũng chịu không ít khổ. Thân phận của bà ấy nhạy cảm, bọn anh đã thảo luận về biện pháp đối phó với những chuyện như thế này từ trước rồi. Triệu Tư Vi cũng không phải là một người phụ nữ tầm thường, nếu như bà ấy muốn chơi trò tâm lý thì đám người đó hoàn toàn không phải là đối thủ. Những tài liệu mà bọn chúng lấy được là thứ bà ấy đã chuẩn bị từ trước.”
Khâu Y Dã thầm nghĩ, đây mới đúng là phong cách của Hạ Khôn và người của Hạ Khôn, thực lực vĩnh viễn không thể nhìn ngoại hình mà đong đo được: “Nếu bọn chúng phát hiện là tài liệu giả thì phải làm sao? Liệu còn tiếp tục tìm bác sĩ Triệu gây rối không?” Ngay cả Khâu Y Dã cũng đã nghe nói về việc nhà họ Đỗ có dính líu đến xã hội đen, làm sao có thể bị ‘tống cổ’ dễ như vậy.
“Không hoàn toàn là giả. Bọn chúng đã dự tính lâu như vậy, chính là để đợi một ngòi nổ như thế này, thay vì bọn chúng tự tạo một cái, còn không bằng anh đưa cho bọn chúng một cái.”
Đây mới chính là Hạ Khôn. Không chỉ là phong thái, khí chất và tầm nhìn của người bề trên, mà còn có sự chuẩn bị trước, không sợ rủi ro. Đối với người đã quen thận trọng như Khâu Y Dã mà nói thì việc này giống như một dự án mạo hiểm của công viên giải trí, mặc dù tin tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng là người trong cuộc thì vẫn sẽ tim đập chân run, rồi lại không nhịn được mà nghĩ, mẹ nó ngầu quá đi mất!
“Cuối năm, hoặc chậm nhất là đầu năm sau, bọn chúng chắc chắn sẽ có hành động lớn. Dù có tin tức xấu gì đi chăng nữa thì em cũng đừng sợ.”
Khâu Y Dã cười: “Em thì sợ gì chứ? Hạ tổng cao hơn em hai đến ba cm nhỉ? Trời có sập thì cũng là anh chống đỡ trước. Nếu mà anh không chống đỡ được, em chỉ cần nhấc một cánh tay là có thể giúp anh rồi.”
Không đợi Hạ Khôn tiếp lời, cậu lại lần nữa ảo não vì chính bản thân mình khi nói chuyện với Hạ Khôn cứ luôn mập mờ mang theo mùi dấm chua tình yêu, lấp liếm nói: “Nói mới nhớ, em cảm thấy cánh tay của em dài hơn của anh, lần đầu tiên anh ép em lên tường thì em đã để ý thấy rồi.”
“Khâu Y Dã, đừng đùa với lửa.”
Khâu Y Dã cảm thấy bản thân thực sự ấu trĩ, dường như trêu ghẹo Hạ Khôn là chuyện thú vị biết bao, cười càng tươi hơn: “Em đoán, em mà có nghịch lửa thì cũng là anh cháy trước.”
May là Hạ Khôn vẫn còn một vài công việc cần phải xử lý ở thành phố B, nếu không thì Khâu Y Dã đúng là tự đào hố chôn mình, dù sao cũng phải là tự tay hắn chôn cậu.
“Hy vọng đến cuối tháng, em vẫn có thể lạc quan như bây giờ.”
Khâu Y Dã nhạy bén nắm bắt được thời gian: “Cuối tháng anh đến thành phố X tìm em sao?”
“Ừm, sao thế.”
“Cuối tháng có lẽ em phải về thành phố S, tiễn chị và em trai em xuất ngoại.”
Hạ Khôn không thèm nghĩ mà quyết định luôn: “Vậy anh cũng về thành phố S.”
《Crazy Stalker》đã phát sóng đến tập thứ tư, lượt nhấn vào video trên mạng đã vượt hơn chục triệu, rating truyền hình thì trực tiếp lập kỷ lục của năm nay, hơn nữa ngày càng có xu hướng tăng. Số lượng fan của Khâu Y Dã mỗi ngày một tăng, hơn nữa vào những ngày phát sóng《Crazy Stalker》thì cậu đều nằm trong top ba hot search. Bây giờ cậu đi ra ngoài giả làm người qua đường cũng không dám chỉ dựa vào mỗi tài diễn xuất nữa, kỹ năng trang điểm cao siêu là hoàn toàn cần thiết.
Cừu Y Vân đứng ở khu vực đón người của sân bay, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hành khách trên chuyến bay này đã ra gần hết, nhưng lại không thấy Khâu Y Dã đâu. Cô móc điện thoại trong túi ra, đang định gọi cho cậu thì bị một ông chú bên cạnh ôm bả vai.
Gần nửa năm qua cô đã học thuật phòng thân nâng cao cho phụ nữ, phản xạ có điều kiện trở tay vặn cánh tay của đối phương, ép vào lan can. Hành động này đã thu hút ánh mắt của người qua đường, có vài người tốt nhìn thấy Cừu Y Vân xinh đẹp, nhao nhao đến hỏi có cần giúp đỡ hay không.
Cừu Y Vân vừa xua tay nói ‘Cảm ơn, không cần đâu’, vừa kéo ông chú đứng dậy, ghé sát vào tai cậu nói: “Được lắm, có bản lĩnh đấy Tiểu Dã, dám trêu ghẹo cả chị gái mình!”
Khâu Y Dã xoa bả vai bị vặn 180 độ, thấp giọng than thở: “Aiz, thế mà đã bị chị nhận ra rồi… Còn nữa, lớp học tự về của chị cũng hiệu quả đấy chứ!”
Cừu Y Vân nhận lấy chiếc vali nhỏ từ tay Khâu Y Dã, thân thiết ôm lấy cánh tay cậu, học theo ngữ khí nói chuyện của cậu: “Chẳng thế thì sao, đắt lắm đó! Còn nữa, thợ trang điểm của em có tài thật đấy!”
Người đứng vây xem nhìn thấy cô gái vừa nãy còn giương cung bạt kiếm với ông chú sét đánh không kịp bưng tai mà bây giờ lại ôm ấp nhau rời đi, chỉ còn lại bóng lưng, tâm trạng khá là phức tạp.
“Khâu Khâu đợi ở khách sạn hả? Chúng ta đi ăn gì? Trước khi lên máy bay em vẫn chưa ăn gì cả, sắp đói móp rồi.”
“Khâu Khâu giúp người ta hack máy chủ, em quay về thay quần áo rồi tẩy trang, sau đó chúng ta đến nhà dì Cao ăn tối.”
Khâu Y Dã giật mình: “Sao Khâu Khâu lại trở thành hacker rồi? Việc này là trái pháp luật mà?!”
“Không sao đâu, Khâu Khâu và một vài bạn học phát hiện có một trang web ngầm ở nước ngoài quảng bá nền độc lập của Tây Tạng(*) nên nó muốn thử đích thân hack triệt để.”
(*) Hiểu đơn giản là Tây Tạng muốn độc lập, nhưng Trung Quốc không cho mà còn muốn đàn áp sáp nhập, vậy nên xảy ra tranh chấp. Người Trung Quốc vẫn mặc định Tây Tạng là một phần của nước mình, cho nên phản đối những tư tưởng đòi độc lập như trên. Chi tiết kỹ hơn mọi người search phong trào Tây Tạng để tìm hiểu thêm.
Khâu Y Dã gật đầu: “Kích thích đấy! Nhanh về khách sạn thôi, em muốn xem hiện trường! À đúng rồi, dì Cao là ai thế?”
“Dì Cao Mẫn Chi, bạn cùng trường với bố.” Cô nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Khâu Y Dã, còn tưởng rằng cậu không nhớ, nhắc nhở: “Người bạn mà trông vô cùng nghiêm túc của em ấy, mẹ anh ta. Đầu tháng năm chúng ta từng đến nhà dì ấy ăn cơm còn gì.”
Mẹ của Hạ Khôn…
Vậy thì chính là mẹ vợ tương lai của cậu rồi!
Lúc Khâu Y Dã nói ra lời thoại này, trong đầu cậu bất giác hiện lên đêm tuyết tám năm về trước.
Chương Khánh đứng bất động bên cạnh xe cứu thương, nhìn thấy thi thể của Trần Trăn bị đẩy đi. Cậu đi qua đó nhẹ giọng gọi mấy tiếng đàn anh, không hề nhận được bất cứ lời đáp nào. Cậu ngồi với Chương Khánh đến rạng sáng, ngoài nỗi buồn trong lòng ra thì chỉ có sợ hãi, Chương Khánh như người mất hồn, từ đầu tới cuối đều im lặng. Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Chương Khánh mới chậm rãi mở miệng: “Lúc cậu ấy ngừng thở thì vẫn luôn nhìn anh, anh đã vuốt mắt cho cậu ấy.” Một lúc sau, anh hỏi: “Người cuối cùng mà mình nhìn thấy, có phải sẽ được nhớ tới lâu nhất không?”
Nước mắt tuôn ra từ hốc mắt của Khâu Y Dã, trượt dài trên má, chảy thành một hàng.
Ngay khi Chung Lạc Cương hô dừng, Khâu Y Dã giơ tay lên lau mặt, không dám nhìn Chương Khánh. Mặc dù không phải là cố ý, nhưng cảm xúc trong khi diễn của cậu mang theo nỗi đau của người khác trong quá khứ. Cậu dường như cảm thấy mình thật đáng khinh, quá tàn nhẫn với Chương Khánh.
Kể từ cảnh quay đầu tiên của hôm nay, Chung Lạc Cương cảm nhận được Khâu Y Dã và Chương Khánh có gì đó không bình thường cho lắm, nhưng với tư cách là đạo diễn, việc hàng đầu là phải chịu trách nhiệm về chất lượng của bộ phim, không thể quan tâm đến cảm xúc của từng người được: “Cảnh này Tiểu Khâu diễn hơi quá rồi, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta quay lại.”
Khâu Y Dã đã vài lần rơi nước mắt bừng tỉnh khỏi thôi miên, cần phải trang điểm lại, bị thợ trang điểm vây xung quanh nên không thể đi tìm Chương Khánh để nói chuyện. Cậu dằn vặt nghĩ, chính cậu còn cảm thấy khó chịu, khó có thể tưởng tượng được bây giờ Chương Khánh làm sao để chống đỡ, cảnh quay tiếp theo nhất định phải qua.
“Đàn anh, đàn anh?”
“Hửm? Ồ, Tiểu Dã à?”
“Đạo diễn Chung nói rằng cảnh cuối cùng sẽ quay lại thêm hai lần nữa vào ngày mai. Đàn anh mệt rồi sao? Uống chút trà thảo mộc để hòa hoãn lại đi.”
Nếu như bảo Khâu Y Dã dùng một từ để hình dung Chương Khánh của trước đây, có lẽ cậu sẽ nghĩ đến câu ‘mưa thuận gió hòa’. Nhưng khi Chương Khánh ở một mình, sự tốt bụng thấu hiểu trong mắt đều không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn một màn sương ảm đạm không nhìn thấy đáy.
Điều hòa và quạt máy không thể đảm đương được cả cái trường quay to như vậy, quay phim cả ngày trong cái nóng oi ả của mùa hè, cho dù chỉ quay những cảnh bình thường cũng khiến mọi người rất mệt mỏi, huống chi là sự bội thực tinh thần do mấy cảnh quay nặng đô mang lại. Khâu Y Dã không khỏi lo lắng: “Đàn anh, anh vẫn ổn chứ?”
Người trong trường quay đã đi gần hết, chỉ còn mấy người của tổ đạo cụ và nhân viên hiện trường đang thu dọn. Chương Khánh gật đầu nhẹ một cái: “Anh không sao. Còn em đấy, trở về phải xoa mắt cho tốt.”
“Vâng. Đàn anh, anh đừng miễn cưỡng bản thân quá. Thực ra chúng ta có thể nói với đạo diễn Chung và Nhị Kiều để bọn họ sửa đổi kịch bản một chút.”
“Em không cần lo lắng, cũng không khó khăn như em nghĩ đâu.”
“Nhưng…”
“Mấy năm qua, anh luôn cố gắng hết sức để không khiến bản thân nhớ đến các em, cố ý cắt đứt liên lạc với mọi người ở bên này, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Thực ra anh vẫn luôn nhớ, cho dù không về nước, cho dù không quay phim, những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống, đều…” Chương Khánh rũ mắt, không biết là nói cho bản thân nghe hay là nói cho Khâu Y Dã nghe: “Anh đã quen rồi, không sao đâu.”
Khâu Y Dã trở về khách sạn cùng Chương Khánh, nói chúc ngủ ngon với nhau trong thang máy. Cậu nhìn bóng lưng Chương Khánh một mình đi về phía hành lang đằng xa, đột nhiên cảm thấy, mọi thứ trên thế gian này dường như không có liên quan đến anh ấy, anh ấy sẽ không còn vui vẻ nữa.
Suy nghĩ này khiến cậu hoảng sợ, vội vàng hét lên một tiếng: “Đàn anh!”
Chương Khánh dừng lại, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
Khâu Y Dã sững sờ một lúc, sau đó nhìn bình cứu hỏa ở bên cạnh, rõ ràng biết là không nên nhắc tới, nhưng lại không kiềm chế được bản thân, chậm rãi nói: “Anh ấy nhất định cũng mong anh sống hạnh phúc hơn.”
Khóe miệng Chương Khánh run lên, sau đó hơi nhếch lên: “Ừm, anh biết rồi.”
Khâu Y Dã chắc chắn mình đã nhìn thấy khóe mắt Chương Khánh rưng rưng lúc anh ấy quay người, chợt lóe lên dưới ánh đèn.
Cậu trở về phòng mình, trên đường trở về dường như cậu đã suy nghĩ rất nhiều, lại dường như không suy nghĩ gì cả.
Phật gia có câu nói gì ấy nhỉ? Tình cảm là tội lỗi, không ai là không đau khổ.
Sự nhớ nhung Hạ Khôn càng thêm mãnh liệt, nhưng cậu cảm thấy khoảng thời gian này không tiện liên lạc với Hạ Khôn. Nếu như Hạ Khôn không chủ động nói với cậu, vậy thì chỉ có thể là Triệu Tư Vi vẫn không có tin tức, mà Hạ Khôn còn đang bận việc.
Trong lòng cậu cảm thấy không chân thực, cậu hơi mất tập trung khi quay cảnh mô phỏng lại các triệu chứng PTSD của Diêm Thế Trạch. Nhưng bất ngờ thay, Chung Lạc Cương lại rất hài lòng với kết quả của cảnh quay cuối cùng này, cho rằng sự ‘ngẩn ngơ’ thi thoảng của cậu có thể cho thấy tình trạng mất kiểm soát tinh thần của Diêm Thế Trạch đã bước vào giai đoạn nghiêm trọng hơn, hơn nữa cậu còn nhận được sự công nhận của cố vấn tâm lý học Phạm Tư Khanh.
Lúc Phạm Tư Khanh đến đoàn phim có mang theo một cuốn sổ được trang trí bằng ren màu hồng và xanh, nói rằng con gái của mình chết mê chết mệt Khâu Y Dã, dày vò ông mấy hôm muốn có được chữ ký của cậu. Trực giác nói với Khâu Y Dã rằng đây là một cô bé đáng yêu, sau khi ký tên thì hỏi cung hoàng đạo của cô bé, vẽ lên đó một chú thỏ chibi đơn giản.
Khi Phạm Tư Khanh nhắc đến con gái mình thì hết sức dịu dàng cưng chiều, cứ như biến thành một người khác vậy, sau khi nói cảm ơn Khâu Y Dã, ông lại khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc: “Lần này tôi đến đây không chỉ để giúp đạo diễn Chung hoàn thành phần quay phim này, mà còn nhận được nhờ vả của người khác đến xem trạng thái tâm lý của cậu. Cậu biết đấy, diễn viên khi sắm vai người bình thường, nếu như nhập vai quá sâu thì tâm lý rất dễ xảy ra vấn đề, huống hồ cậu còn đóng vai một bệnh nhân mắc chứng PTSD, rất có thể xuất hiện các triệu chứng giả. Bây giờ xem ra, hoặc là cậu ẩn giấu quá sâu, hoặc là tình trạng của cậu vẫn còn ổn. Tôi lo lắng vế trước hơn, bởi vì một khi đã mọc rễ rồi thì sau này rất khó để nhổ.”
Khâu Y Dã bày tỏ rằng mình đã hiểu, phối hợp với ông làm một cuộc kiểm tra. Phạm Tư Khanh thu hồi tờ giấy ghi lại cuộc trò chuyện và kiểm tra, nói với cậu rằng không có vấn đề gì lớn và sẽ gửi bản báo cáo đầy đủ vào email cá nhân của cậu sau.
“Cho hỏi một chút, ngài nhận được nhờ vả của ai vậy?”
Phạm Tư Khanh mỉm cười: “Tôi là đàn em của Triệu Tư Vi.”
Khâu Y Dã cảm thấy cách quản lý biểu cảm của mình khá ổn, có lẽ Phạm Tư Khanh không phát hiện ra cái gì. Xét đến sự thoải mái trong nụ cười cuối cùng của Phạm Tư Khanh mà nói, ông không hề biết rằng đàn chị của mình đã xảy ra chuyện. Phạm Tư Khanh nhận được nhờ vả của Triệu Tư Vi đến làm kiểm tra cho cậu dường như là chuyện không bao lâu trước khi bà mất tích, liệu ông có biết được manh mối nào hay không?
Lúc Khâu Y Dã nhận được cuộc gọi đầu tiên từ Hạ Khôn sau bốn ngày thì cậu đang suy nghĩ về việc có nên nói chuyện này với Hạ Khôn hay không.
“Em đang nhớ anh.”
“Trùng hợp thế cơ à?”
Chỉ với năm chữ, Khâu Y Dã có thể nghe ra lúc này Hạ Khôn đang rất thả lỏng, trong lòng biết Triệu Tư Vi có lẽ đã bình an trở về. Nỗi lo lắng mấy ngày nay liền tan biến: “Không tính là trùng hợp đâu, em vẫn luôn nhớ anh mà, vậy nên đây là chuyện có xác xuất cao.”
Đây là lần đầu tiên Khâu Y Dã nói những lời âu yếm thẳng thắn như vậy vào ngày thường, nói cũng đã nói rồi, nhưng trong lòng lại có chút túng quẫn, mà… Hạ Khôn lại không lên tiếng!
Trước đây cậu chưa từng yêu đương bao giờ, mấy năm nay cũng rất ít đóng phim tình cảm, không biết các cặp đôi đang yêu thì sống chung thế nào, không khỏi bắt đầu hoài nghi bản thân có phải nói chuyện nghèo nàn quá rồi hay không.
Khâu Y Dã không biết, bọn họ không dễ dàng gì mới xác nhận được tình cảm, vậy mà lập tức mỗi người một nơi, Hạ Khôn phải dùng hết sức lực tự chủ mới có thể tập trung vào chính sự, càng lo lắng cho Triệu Tư Vi thì lại càng nhớ Khâu Y Dã, vốn dĩ chịu không nổi một câu ‘Em nhớ anh’ của cậu, hận không thể lập tức bảo Vương Thành Tịch đặt vé bay qua đó. Hắn ổn định cảm xúc xong rồi mới nói: “Anh cũng nhớ em.”
Khâu Y Dã cảm thấy ngọt ngào đến ngây ngốc trước giọng điệu nỗ lực nghiêm túc nhưng không quá thành công của Hạ Khôn, lại nói thêm vài câu tào lao mà sau đó cậu cũng chẳng nhớ nổi. Nếu như cuộc hội thoại này được ghi âm rồi phát lại cho hai người nghe, bọn họ nhất định sẽ không dám tin, hai người đàn ông cao to bình thường thẳng thắn lưu loát này lại vì cái chủ đề ‘anh nhớ em em nhớ anh’ mà nấu cháo điện thoại suốt năm phút đồng hồ.
Sau khi thể hiện nỗi nhớ nhung với nhau xong, cuối cùng thì Triệu Tư Vi mới được nhớ đến: “Nửa đêm hôm qua bọn anh tìm thấy Triệu Tư Vi, tình trạng của bà ấy cũng không quá tệ, lúc bị bắt cóc thì bị thương ngoài da một chút, không nghiêm trọng, hiện tại đã được đưa đến nơi an toàn để dưỡng thương rồi.”
Nhưng Khâu Y Dã vẫn còn lo lắng: “Bọn chúng đến việc bắt cóc cũng đã làm rồi, bác sĩ Triệu không bị tra tấn gì sao?”
“Cũng chịu không ít khổ. Thân phận của bà ấy nhạy cảm, bọn anh đã thảo luận về biện pháp đối phó với những chuyện như thế này từ trước rồi. Triệu Tư Vi cũng không phải là một người phụ nữ tầm thường, nếu như bà ấy muốn chơi trò tâm lý thì đám người đó hoàn toàn không phải là đối thủ. Những tài liệu mà bọn chúng lấy được là thứ bà ấy đã chuẩn bị từ trước.”
Khâu Y Dã thầm nghĩ, đây mới đúng là phong cách của Hạ Khôn và người của Hạ Khôn, thực lực vĩnh viễn không thể nhìn ngoại hình mà đong đo được: “Nếu bọn chúng phát hiện là tài liệu giả thì phải làm sao? Liệu còn tiếp tục tìm bác sĩ Triệu gây rối không?” Ngay cả Khâu Y Dã cũng đã nghe nói về việc nhà họ Đỗ có dính líu đến xã hội đen, làm sao có thể bị ‘tống cổ’ dễ như vậy.
“Không hoàn toàn là giả. Bọn chúng đã dự tính lâu như vậy, chính là để đợi một ngòi nổ như thế này, thay vì bọn chúng tự tạo một cái, còn không bằng anh đưa cho bọn chúng một cái.”
Đây mới chính là Hạ Khôn. Không chỉ là phong thái, khí chất và tầm nhìn của người bề trên, mà còn có sự chuẩn bị trước, không sợ rủi ro. Đối với người đã quen thận trọng như Khâu Y Dã mà nói thì việc này giống như một dự án mạo hiểm của công viên giải trí, mặc dù tin tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng là người trong cuộc thì vẫn sẽ tim đập chân run, rồi lại không nhịn được mà nghĩ, mẹ nó ngầu quá đi mất!
“Cuối năm, hoặc chậm nhất là đầu năm sau, bọn chúng chắc chắn sẽ có hành động lớn. Dù có tin tức xấu gì đi chăng nữa thì em cũng đừng sợ.”
Khâu Y Dã cười: “Em thì sợ gì chứ? Hạ tổng cao hơn em hai đến ba cm nhỉ? Trời có sập thì cũng là anh chống đỡ trước. Nếu mà anh không chống đỡ được, em chỉ cần nhấc một cánh tay là có thể giúp anh rồi.”
Không đợi Hạ Khôn tiếp lời, cậu lại lần nữa ảo não vì chính bản thân mình khi nói chuyện với Hạ Khôn cứ luôn mập mờ mang theo mùi dấm chua tình yêu, lấp liếm nói: “Nói mới nhớ, em cảm thấy cánh tay của em dài hơn của anh, lần đầu tiên anh ép em lên tường thì em đã để ý thấy rồi.”
“Khâu Y Dã, đừng đùa với lửa.”
Khâu Y Dã cảm thấy bản thân thực sự ấu trĩ, dường như trêu ghẹo Hạ Khôn là chuyện thú vị biết bao, cười càng tươi hơn: “Em đoán, em mà có nghịch lửa thì cũng là anh cháy trước.”
May là Hạ Khôn vẫn còn một vài công việc cần phải xử lý ở thành phố B, nếu không thì Khâu Y Dã đúng là tự đào hố chôn mình, dù sao cũng phải là tự tay hắn chôn cậu.
“Hy vọng đến cuối tháng, em vẫn có thể lạc quan như bây giờ.”
Khâu Y Dã nhạy bén nắm bắt được thời gian: “Cuối tháng anh đến thành phố X tìm em sao?”
“Ừm, sao thế.”
“Cuối tháng có lẽ em phải về thành phố S, tiễn chị và em trai em xuất ngoại.”
Hạ Khôn không thèm nghĩ mà quyết định luôn: “Vậy anh cũng về thành phố S.”
《Crazy Stalker》đã phát sóng đến tập thứ tư, lượt nhấn vào video trên mạng đã vượt hơn chục triệu, rating truyền hình thì trực tiếp lập kỷ lục của năm nay, hơn nữa ngày càng có xu hướng tăng. Số lượng fan của Khâu Y Dã mỗi ngày một tăng, hơn nữa vào những ngày phát sóng《Crazy Stalker》thì cậu đều nằm trong top ba hot search. Bây giờ cậu đi ra ngoài giả làm người qua đường cũng không dám chỉ dựa vào mỗi tài diễn xuất nữa, kỹ năng trang điểm cao siêu là hoàn toàn cần thiết.
Cừu Y Vân đứng ở khu vực đón người của sân bay, trong lòng cảm thấy kỳ quái, hành khách trên chuyến bay này đã ra gần hết, nhưng lại không thấy Khâu Y Dã đâu. Cô móc điện thoại trong túi ra, đang định gọi cho cậu thì bị một ông chú bên cạnh ôm bả vai.
Gần nửa năm qua cô đã học thuật phòng thân nâng cao cho phụ nữ, phản xạ có điều kiện trở tay vặn cánh tay của đối phương, ép vào lan can. Hành động này đã thu hút ánh mắt của người qua đường, có vài người tốt nhìn thấy Cừu Y Vân xinh đẹp, nhao nhao đến hỏi có cần giúp đỡ hay không.
Cừu Y Vân vừa xua tay nói ‘Cảm ơn, không cần đâu’, vừa kéo ông chú đứng dậy, ghé sát vào tai cậu nói: “Được lắm, có bản lĩnh đấy Tiểu Dã, dám trêu ghẹo cả chị gái mình!”
Khâu Y Dã xoa bả vai bị vặn 180 độ, thấp giọng than thở: “Aiz, thế mà đã bị chị nhận ra rồi… Còn nữa, lớp học tự về của chị cũng hiệu quả đấy chứ!”
Cừu Y Vân nhận lấy chiếc vali nhỏ từ tay Khâu Y Dã, thân thiết ôm lấy cánh tay cậu, học theo ngữ khí nói chuyện của cậu: “Chẳng thế thì sao, đắt lắm đó! Còn nữa, thợ trang điểm của em có tài thật đấy!”
Người đứng vây xem nhìn thấy cô gái vừa nãy còn giương cung bạt kiếm với ông chú sét đánh không kịp bưng tai mà bây giờ lại ôm ấp nhau rời đi, chỉ còn lại bóng lưng, tâm trạng khá là phức tạp.
“Khâu Khâu đợi ở khách sạn hả? Chúng ta đi ăn gì? Trước khi lên máy bay em vẫn chưa ăn gì cả, sắp đói móp rồi.”
“Khâu Khâu giúp người ta hack máy chủ, em quay về thay quần áo rồi tẩy trang, sau đó chúng ta đến nhà dì Cao ăn tối.”
Khâu Y Dã giật mình: “Sao Khâu Khâu lại trở thành hacker rồi? Việc này là trái pháp luật mà?!”
“Không sao đâu, Khâu Khâu và một vài bạn học phát hiện có một trang web ngầm ở nước ngoài quảng bá nền độc lập của Tây Tạng(*) nên nó muốn thử đích thân hack triệt để.”
(*) Hiểu đơn giản là Tây Tạng muốn độc lập, nhưng Trung Quốc không cho mà còn muốn đàn áp sáp nhập, vậy nên xảy ra tranh chấp. Người Trung Quốc vẫn mặc định Tây Tạng là một phần của nước mình, cho nên phản đối những tư tưởng đòi độc lập như trên. Chi tiết kỹ hơn mọi người search phong trào Tây Tạng để tìm hiểu thêm.
Khâu Y Dã gật đầu: “Kích thích đấy! Nhanh về khách sạn thôi, em muốn xem hiện trường! À đúng rồi, dì Cao là ai thế?”
“Dì Cao Mẫn Chi, bạn cùng trường với bố.” Cô nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Khâu Y Dã, còn tưởng rằng cậu không nhớ, nhắc nhở: “Người bạn mà trông vô cùng nghiêm túc của em ấy, mẹ anh ta. Đầu tháng năm chúng ta từng đến nhà dì ấy ăn cơm còn gì.”
Mẹ của Hạ Khôn…
Vậy thì chính là mẹ vợ tương lai của cậu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất