Chương 18
Kha Ngôn tỉnh lại từ khoang đánh thức, hắn đưa tay cản lại ánh áng từ căn phòng chiếu vào mắt.
Nhà điều hành đứng bên cạnh chờ đợi lập tức đứng dậy tiến lên phía trước nói: “Tiền bối, anh tỉnh rồi?”
Kha Ngôn quay đầu nhìn nhà điều hành còn non nớt này một chút, lại nhìn cách trang trí phòng một chút.
Thế giới hiện thực chỉ vừa trôi qua hơn ba mươi phút, nhưng Kha Ngôn ở thế giới tiềm thức đã trải qua cuộc sống chân thực hơn một tháng rồi, hắn đã không nhớ rõ phòng đánh thức này có phải là căn phòng lúc trước hay không nữa.
Giường bên cạnh trống không, không phải là Lam Đình bị chuyển đi, chính là hắn bị chuyển đi, thế nhưng đều không quan trọng.
“Lam Đình tỉnh chưa?” Hắn hỏi.
Nhà điều hành nói: “Vẫn chưa, nhưng sắp rồi.”
Kha Ngôn gật đầu, vươn mình xuống giường.
Nhà điều hành vội hỏi: “Tiền bối, anh mới vừa mói đăng xuất sẽ có chút chóng mặt, trước tiên nằm nghỉ đi, anh có chuyện gì có thể dặn dò tôi, tôi giúp anh đi làm!”
“Không cần.” Kha Ngôn nắm chặt thành khoang đánh thức, thanh tỉnh một chút, nói: “Tôi phải đi tìm Sở trưởng, xin phê duyệt nghỉ phép.”
Sở trưởng đang tiếp nhận sự cảm tạ của cha mẹ Lam Đình, ngắn ngủi mấy phút, Sở thức tỉnh đã nhận được mọt số tiền hỗ trợ rất lớn.
Cha mẹ Lam Đình yêu cầu được người đánh thứuc đã giúp Lam Đình tỉnh lại, Kha Ngôn thoái thác nhơg nhà điều hành nhắn lại là thân thể cần phảo nghỉ ngơi không thể tiếp đón được. Nhân cơ hội này, hắn bước đi thong thả đến căn phòng đánh thức của Lam Đình, cách cửa sổ nhìn Lam Đình nằm trên giường, bắt đầu ngây người.
“Tại sao không đi vào?” Xử lý xong chuyện người nhà của Lam Đình, Sở trường đi đến bên cạnh Kha Ngôn.
“Tôi sẽ không đi vào.” Kha Ngôn quay đầu nói với Sở trưởng: “Sở trưởng, tôi xin phép được nghỉ cách ly theo Điều 5 của Bộ luật.”
Quy định điều thứ 5 đối với người đánh thức là người đánh thức không được lợi dụng việc thành lập quan hệ thân mật trong thế giới tiềm thức thành lập quan hệ thân mật để tư lợi cho bản thân, vì phòng ngừa tình huống như thế phát sinh, biện pháp trực tiếp nhất chính là để người đánh thức tách khỏi đối tượng tỉnh lại, cách ly thời gian không cố định, nhưng dài nhất không vượt quá một năm, trong lúc đó người đánh thức được nghỉ phép có lương, kìnghỉ này được gọi là kỳ nghỉ cách ly.
Ngoại trừ người đánh thức, đối tượng tỉnh lại, không ai biết được chi tiết của quá trình thức tỉnh.
Sở trưởng chắp tay sau lưng, kinh ngạc trong chốc lát rồi nở nụ cười, khi cười nếp nhăn trên mặt nhét chung một chỗ, cười ha hả nói: “Không nhịn được?”
Kha Ngôn nói thật: “Không nhịn được.”
“Được.” Sở trưởng gật đầu, hỏi: “Muốn nghỉ bao lâu?”
“Có lẽ là một năm đi.”
“Có thể, tôi sẽ phê duyệt, suy nghĩ muốn đi nơi nào chưa?”
“Đã sớm nghĩ xong, có mọt hòn đảo nhỏ ở Nam bán cầu, vốn là…” Hắn định đến đó nghỉ dưỡng trước khi tiếp nhận đánh thức Lam Đình.
“Khi nào thì đi?”
“Ngài phê chuẩn, tôi sẽ đi đặt vé máy bay.”
Sở trưởng liếc mắt: “Vội vã như vậy?”
“Không vội không được a~” Kha Ngôn cười khổ: “Sở trưởng, tôi đã hiểu rõ những lời nói trước kia có ngài là có ý nghĩa gì rồi.”
Sở trưởng: “…”
Hai người trầm mặc vài giây, Sở trưởng giơ tay vỗ vai Kha Ngôn, nói: “Đây không phải là một việc đối với Sở thức tỉnh nhưng nó thực sự là một tin tức tốt đối với bản thân cậu.”
Khi Kha Ngôn còn học sơ trung đã gia nhập “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu”, lúc đó trong phòng thí nghiệm là người đánh thức nhỏ tuổi nhất, hắn trưởng thành dưới ánh mắt của các thành viên đời đầu tiên.
Sở trưởng vẫn luôn xem Kha Ngôn như con trai của mình, nghe đâu lúc còn trẻ ông đã từng có người yêu, sau đó bởi vì đam mê nghiên cứu mà bỏ quên cảm nhận của bạn gái dẫn đến hai người chia tay, suy nghĩ lại, khi đó nếu như tình cảm của bọn họ tiếp tục phát triển, có lẽ cũng có đứa con lớn bằng tuổi Kha Ngôn.
Những năm gần đây, Sở trưởng đặc biệt than thở, mỗi khi cùng Kha Ngôn nói chuyện sẽ thường xuyên thường nhắc nhở hắn không cần chỉ biết công việc, còn phải có cuộc sống sinh hoạt bình thường, không cần chờ đến khi già rồi mới hối hận, khi đó đã không còn kịp rồi.
Một khi bạn hiểu rõ được một đạo lý nào đó thì có nghĩa bạn đã vấp ngã. Năm đó, Kha chỉ là một thiếu niên không biết u sầu là tư vị như thế nào, lúc này…
Sở trưởng hỏi: “Đối với công việc hiện tại có cảm thấy hối hận không?”
Kha Ngôn nói: “… Không hối hận.”
Người nằm trên giường hình như vừa mới cử động, trong phòng đánh thức nahnh chóng náo nhiệt lên, người nhà, nhân viên y tế bao quanh bốn phía giường nằm, Kha Ngôn lui về phía sau một bước, nói: “Sở trưởng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
“Được.”
“Nếu sau khi anh ta tỉnh lại muốn tìm tôi, dù thế nào đi nữa mong ngài đừng nói cho anh ta biết tung tích của tôi. Nơi ở của tôi cũng nên mã hóa để anh ta không thể tìm được.”
“Tôi chỉ nói một câu, không coi là phiền phức, cậu chắc chắn phải làm như vậy?”
Kha Ngôn trầm mặc trong nháy mắt, nói: “Tôi là người đánh thức.”
Chỉ cần một ngày hắn còn là người đánh thức, thì tuyệt đối không thể làm trái với quy định của người đánh thức.
Người đánh thức tài giỏi có thể hô mưa gọi gió trong thế giới tiềm thức, và thậm chí làm tổn thương đối tượng tỉnh lại. Họ có quá nhiều quyền lực để đánh thức mục tiêu, và họ phải bị ràng buộc bởi các quy tắc và thậm chí là những quy tắc không thể vi phạm. Một khi ai đó mở ra ngoại lệ mà không bị trừng phạt, ngành công nghiệp này sẽ sớm bị hủy hoại.
Đây không phải là chuyện của một mình hắn.
Sở trưởng vung tay, nói: “Nghĩ xong thì đi lấy giấy nghỉ phép đi.”
Kha Ngôn liếc nhìn Lam Đình lần cuối qua cửa sổ, sau đó quay người rời đi.
Sở trưởng đứng ở bên ngoài thức thời thở dài: “Người trẻ tuổi a…”
*
Buổi tối hôm đó, tỉnh lại thành công, Lam Đình tỉnh dậy, khi đó Kha Ngôn đã xuất phát đến sân bay.
Vài tiếng sau, anh lên máy bay đến một hòn đảo nhỏ ở Nam bán cầu, chợp mắt trên máy bay, mười mấy tiếng sau mới hạ cánh, sau khi nhận phòng khách sạn, dùng di động nhắn tin cho nhà điều hành, nói cho hắn biết số liên hệ khẩn cấp, sau đó rút sim đổi sang dùng số địa phương.
Khí hậu trên đảo rất dễ chịu và phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Kha Ngôn đôi khi đi đến suối nước nóng, đôi khi nằm trên bãi biển để ngắm làn nước trong xanh như ngọc và đôi khi đi đến các ngôi làng địa phương làm quen với những người bạn mới để học hỏi với ngư dân vào thời gian rảnh. Cuộc sống sinh hoạt khá lý tưởng.
Mỗi tối Chủ nhật hắn sẽ kiểm tra hộp thư được gửi đến từ Trung quốc, nhà điều hành xem hắn như tiền bối, mỗi lần gửi thư đều giống như đang làm báo cáo.
Tuần thứ nhất sau khi Lam Đình tỉnh lại, câu nói đầu tiên là “Kha Ngôn ở chỗ nào?”, biết được hắn đã đi nghỉ phép sau, thì trở nên trầm mặc, Lam Dương nói chuyện với anh ta, anh ta chỉ gật đầu lắc đầu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhà điều hành nói rằng Sở trưởng đã nói với Lam Đình về quy tắc của người đánh thức, và cũng nói với anh ta rằng tất cả mọi thứ trong quá trình đánh thức đều là giả, Lam Đình lịch sự cảm ơn Sở trưởng, cũng không biết có nghe được hay không.
Tuần thứ hai, Lam Đình từ Sở nghiên chuyển đến bệnh viện, nhà điều hành nói trong bệnh viện, anh ta phải trải qua hàng loạt các hạng mục kiểm tra, khiến cho mọi người ở Sở nghiên cảm thấy bất an, Sở trưởng quyết định dung tiền hỗ trợ của cha mẹ Lam Đình cha mẹ mở rộng quan hệ với bộ pháp vụ.
Có người hỏi người điều hành Ke Yan đã làm gì Lan Ting trong thế giới tiềm thức, sau khi thức tỉnh thành công, một người trực tiếp chạy đến bên kia đại dương, một người lại nằm lì trong bệnh viện như hổ rình mồi.
Nhà điều hành ghi chú thêm: Tiền bối yên tâm, miệng của tôi rất kín, bọn họ mời tôi uống rượu tưởng sẽ moi được tin tức từ tôi nhưng đều không thành công!
Tuần thứ ba, Lam Đình bắt đầu tlàm việc tại bệnh viện, dường như đã quên đi chuyện ở Sở thức tỉnh.
Nhà điều hành ghi chú thêm: Tất cả đều bình thường, tiền bối yên tâm nghỉ phép đi!
Tuần thứ tư, tuần thứ năm, tuần thứ sau… Liên tục sáu tuần gió yên biển lặng, Lam Đình được xuất viện. Tuần thứ mười, cuối tuần Kha Ngôn cùng với những bạn bè ở địa phương đi đánh cá, một tuần lễ sau mới trở về khách sạn, khi kiểm tra email, phát hiện vốn chỉ có hai thư điện tử chưa đọc lại chen vào hơn mười thư mới.
Tuần thứ mười, Lam Đình xuất viện, đến nhà Sở trưởng thăm hỏi, hỏi đến đại điểm Kha Ngôn đang ở, Sở trưởng nói không biết, Lam Đình đứng dậy cáo từ, thoạt nhìn quá trình nói chuyện tương đối vui vẻ.
Bức thư thứ nhất của tuần thứ 11: Tập đoàn Cách nhã liên tiếp đưa ra hai, ba quyết đin không tưởng, trái với phong cách ổn định trước đây của tập đoàn. Đối với vấn đề này, Lam Dương chưa cho câu trả lời, mấy ngày sau, trong một cuộc phỏng vấn, Lam Đình đã đề cập đến vấn đề vi phạm liên quan đến đánh thức tiềm thức.
Bức thư thứ hai của tuần thứ 11: Sở đánh thức bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, Lam Đình tự mình định ra ngày hẹn với nhà điều hành, toàn bộ quá trình chỉ nói hai câu, câu thứ nhất là “Kha Ngôn ở chỗ nào”, câu thứ hai là “Đây là cơ hội cuối cùng.”
Nhà điều hành ghi chú thêm: Lam Đình thật là đáng sợ! Tiền bối anh nhất định phải cẩn thận!
Bức thư thứ ba của tuần thứ 11: Tập đoàn Cách nhã tập đoàn dùng hành vi vượt quá giới hạn xâm phạm quyền riêng tư của người đánh thức để tố tụng lên toà án, dựa theo điều lệ của tòa án,dung lệnh triệu tập yêu cầu Sở thức tỉnh cần cung cấp thông tin liên lạc của nguòi đánh thức,.
Nhà điều hành ghi chú thêm: Lần này sở trưởng cũng không làm được gì! Tiền bối, chúng ta cùng lắm trì hoãn thêm mấy ngày nữa, anh ta điên rồi sao?
Bức thư thứ nhất của tuần thứ mười hai: Sở trưởng cùng Lam Đình lại một lần nữa gặp mặt, vì cân nhắc cho Sở thức tỉnh, Sở trưởng không thể không đem hành tung của Kha Ngôn nói cho Lam Đình, Tập đoàn Cách nhã rút đơn kiện, làm sáng tỏ chỉ là một chuyện hiểu lầm, giao chút tiền phạt thì xong việc.
Nhà điều hành ghi chú thêm: Tiền bối!!! Hòm thư điện tử của anh đã bị lộ! Lam Đình đã đặt vé máy bay ra nước ngoài rồi!!! Chúng ta không liên lạc được với anh! Anh đã đọc được thư thì mau chạy đi a!!!
Bức thư thứ hai của tuần thứ mười hai: Tiền bối!!! Chạy nhanh!!!
(Run Devil Run J))
Kha Ngôn: “…”
Bức thư cuối cùng được gửi từ mười mấy tiếng trước, và đã hơn ba mươi giờ trôi qua kể từ email trước, nếu điểm đến của Lam Đình là nơi này, như vậy hắn hiện tại đã ở trên đảo mất rồi.
Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho nhà điều hành đánh, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Kha Ngôn sợ hết hồn, đóng lại hòm thư lo lắng đi mở cửa.
“Ai vậy?”
Ngay lúc hắn mở cửa ra, một cánh tay duỗi ra rồi đóng sầm cánh cửa lại, Kha Ngôn nhìn theo cánh tay kia, hầu kết trượt một cái, giật cả mình.
Cuộcc gọi được kết nối, giọng nói hào hứng của nhà điều hànhvang lên: “Tiền bối!!! Tôi gửi cho anh rất nhiều email như vậy, nhưng anh không trả lời bất kì email nào vậy, rốt cục cũng liên hệ được vài anh! Tiền bối anh đã xem qua email đúng không? Lam Đình đang đi tìm anh, hiện tại anh chạy chắc vẫn còn kịp!!!
Âm thanh của cậu không nhỏ, đủ khiến người đứng ở trong và ngoài cửa đều có thể nghe được rõ ràng.
“Tiền bối? Tiền bối anh vẫn đang nghe đấy chứ? Tiền bối sao anh không nói gì hết vậy?”
Kha Ngôn: “…” Tiền bối của cậu sắp bị giết tới nơi rồi đây này~
Hắn lên khoé môi, nhắm mắt nói: “Lam Đình, thật trùng hợp a~”
Tanh âm của đầu dây bên kia đột ngột dừng lại.
Lam Đình giơ tay đưa về phía bên mặt Kha Ngôn, Kha Ngôn vô thức nghiêng đầu, bàn tay của anh rơi vào khoảng không. Lam Đình lấy điện thoại từ trong tay hắn qua ấn xuống cúp máy, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt không rõ, nói: “Không phải trùng hợp.”
Nhà điều hành đứng bên cạnh chờ đợi lập tức đứng dậy tiến lên phía trước nói: “Tiền bối, anh tỉnh rồi?”
Kha Ngôn quay đầu nhìn nhà điều hành còn non nớt này một chút, lại nhìn cách trang trí phòng một chút.
Thế giới hiện thực chỉ vừa trôi qua hơn ba mươi phút, nhưng Kha Ngôn ở thế giới tiềm thức đã trải qua cuộc sống chân thực hơn một tháng rồi, hắn đã không nhớ rõ phòng đánh thức này có phải là căn phòng lúc trước hay không nữa.
Giường bên cạnh trống không, không phải là Lam Đình bị chuyển đi, chính là hắn bị chuyển đi, thế nhưng đều không quan trọng.
“Lam Đình tỉnh chưa?” Hắn hỏi.
Nhà điều hành nói: “Vẫn chưa, nhưng sắp rồi.”
Kha Ngôn gật đầu, vươn mình xuống giường.
Nhà điều hành vội hỏi: “Tiền bối, anh mới vừa mói đăng xuất sẽ có chút chóng mặt, trước tiên nằm nghỉ đi, anh có chuyện gì có thể dặn dò tôi, tôi giúp anh đi làm!”
“Không cần.” Kha Ngôn nắm chặt thành khoang đánh thức, thanh tỉnh một chút, nói: “Tôi phải đi tìm Sở trưởng, xin phê duyệt nghỉ phép.”
Sở trưởng đang tiếp nhận sự cảm tạ của cha mẹ Lam Đình, ngắn ngủi mấy phút, Sở thức tỉnh đã nhận được mọt số tiền hỗ trợ rất lớn.
Cha mẹ Lam Đình yêu cầu được người đánh thứuc đã giúp Lam Đình tỉnh lại, Kha Ngôn thoái thác nhơg nhà điều hành nhắn lại là thân thể cần phảo nghỉ ngơi không thể tiếp đón được. Nhân cơ hội này, hắn bước đi thong thả đến căn phòng đánh thức của Lam Đình, cách cửa sổ nhìn Lam Đình nằm trên giường, bắt đầu ngây người.
“Tại sao không đi vào?” Xử lý xong chuyện người nhà của Lam Đình, Sở trường đi đến bên cạnh Kha Ngôn.
“Tôi sẽ không đi vào.” Kha Ngôn quay đầu nói với Sở trưởng: “Sở trưởng, tôi xin phép được nghỉ cách ly theo Điều 5 của Bộ luật.”
Quy định điều thứ 5 đối với người đánh thức là người đánh thức không được lợi dụng việc thành lập quan hệ thân mật trong thế giới tiềm thức thành lập quan hệ thân mật để tư lợi cho bản thân, vì phòng ngừa tình huống như thế phát sinh, biện pháp trực tiếp nhất chính là để người đánh thức tách khỏi đối tượng tỉnh lại, cách ly thời gian không cố định, nhưng dài nhất không vượt quá một năm, trong lúc đó người đánh thức được nghỉ phép có lương, kìnghỉ này được gọi là kỳ nghỉ cách ly.
Ngoại trừ người đánh thức, đối tượng tỉnh lại, không ai biết được chi tiết của quá trình thức tỉnh.
Sở trưởng chắp tay sau lưng, kinh ngạc trong chốc lát rồi nở nụ cười, khi cười nếp nhăn trên mặt nhét chung một chỗ, cười ha hả nói: “Không nhịn được?”
Kha Ngôn nói thật: “Không nhịn được.”
“Được.” Sở trưởng gật đầu, hỏi: “Muốn nghỉ bao lâu?”
“Có lẽ là một năm đi.”
“Có thể, tôi sẽ phê duyệt, suy nghĩ muốn đi nơi nào chưa?”
“Đã sớm nghĩ xong, có mọt hòn đảo nhỏ ở Nam bán cầu, vốn là…” Hắn định đến đó nghỉ dưỡng trước khi tiếp nhận đánh thức Lam Đình.
“Khi nào thì đi?”
“Ngài phê chuẩn, tôi sẽ đi đặt vé máy bay.”
Sở trưởng liếc mắt: “Vội vã như vậy?”
“Không vội không được a~” Kha Ngôn cười khổ: “Sở trưởng, tôi đã hiểu rõ những lời nói trước kia có ngài là có ý nghĩa gì rồi.”
Sở trưởng: “…”
Hai người trầm mặc vài giây, Sở trưởng giơ tay vỗ vai Kha Ngôn, nói: “Đây không phải là một việc đối với Sở thức tỉnh nhưng nó thực sự là một tin tức tốt đối với bản thân cậu.”
Khi Kha Ngôn còn học sơ trung đã gia nhập “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu”, lúc đó trong phòng thí nghiệm là người đánh thức nhỏ tuổi nhất, hắn trưởng thành dưới ánh mắt của các thành viên đời đầu tiên.
Sở trưởng vẫn luôn xem Kha Ngôn như con trai của mình, nghe đâu lúc còn trẻ ông đã từng có người yêu, sau đó bởi vì đam mê nghiên cứu mà bỏ quên cảm nhận của bạn gái dẫn đến hai người chia tay, suy nghĩ lại, khi đó nếu như tình cảm của bọn họ tiếp tục phát triển, có lẽ cũng có đứa con lớn bằng tuổi Kha Ngôn.
Những năm gần đây, Sở trưởng đặc biệt than thở, mỗi khi cùng Kha Ngôn nói chuyện sẽ thường xuyên thường nhắc nhở hắn không cần chỉ biết công việc, còn phải có cuộc sống sinh hoạt bình thường, không cần chờ đến khi già rồi mới hối hận, khi đó đã không còn kịp rồi.
Một khi bạn hiểu rõ được một đạo lý nào đó thì có nghĩa bạn đã vấp ngã. Năm đó, Kha chỉ là một thiếu niên không biết u sầu là tư vị như thế nào, lúc này…
Sở trưởng hỏi: “Đối với công việc hiện tại có cảm thấy hối hận không?”
Kha Ngôn nói: “… Không hối hận.”
Người nằm trên giường hình như vừa mới cử động, trong phòng đánh thức nahnh chóng náo nhiệt lên, người nhà, nhân viên y tế bao quanh bốn phía giường nằm, Kha Ngôn lui về phía sau một bước, nói: “Sở trưởng, tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
“Được.”
“Nếu sau khi anh ta tỉnh lại muốn tìm tôi, dù thế nào đi nữa mong ngài đừng nói cho anh ta biết tung tích của tôi. Nơi ở của tôi cũng nên mã hóa để anh ta không thể tìm được.”
“Tôi chỉ nói một câu, không coi là phiền phức, cậu chắc chắn phải làm như vậy?”
Kha Ngôn trầm mặc trong nháy mắt, nói: “Tôi là người đánh thức.”
Chỉ cần một ngày hắn còn là người đánh thức, thì tuyệt đối không thể làm trái với quy định của người đánh thức.
Người đánh thức tài giỏi có thể hô mưa gọi gió trong thế giới tiềm thức, và thậm chí làm tổn thương đối tượng tỉnh lại. Họ có quá nhiều quyền lực để đánh thức mục tiêu, và họ phải bị ràng buộc bởi các quy tắc và thậm chí là những quy tắc không thể vi phạm. Một khi ai đó mở ra ngoại lệ mà không bị trừng phạt, ngành công nghiệp này sẽ sớm bị hủy hoại.
Đây không phải là chuyện của một mình hắn.
Sở trưởng vung tay, nói: “Nghĩ xong thì đi lấy giấy nghỉ phép đi.”
Kha Ngôn liếc nhìn Lam Đình lần cuối qua cửa sổ, sau đó quay người rời đi.
Sở trưởng đứng ở bên ngoài thức thời thở dài: “Người trẻ tuổi a…”
*
Buổi tối hôm đó, tỉnh lại thành công, Lam Đình tỉnh dậy, khi đó Kha Ngôn đã xuất phát đến sân bay.
Vài tiếng sau, anh lên máy bay đến một hòn đảo nhỏ ở Nam bán cầu, chợp mắt trên máy bay, mười mấy tiếng sau mới hạ cánh, sau khi nhận phòng khách sạn, dùng di động nhắn tin cho nhà điều hành, nói cho hắn biết số liên hệ khẩn cấp, sau đó rút sim đổi sang dùng số địa phương.
Khí hậu trên đảo rất dễ chịu và phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Kha Ngôn đôi khi đi đến suối nước nóng, đôi khi nằm trên bãi biển để ngắm làn nước trong xanh như ngọc và đôi khi đi đến các ngôi làng địa phương làm quen với những người bạn mới để học hỏi với ngư dân vào thời gian rảnh. Cuộc sống sinh hoạt khá lý tưởng.
Mỗi tối Chủ nhật hắn sẽ kiểm tra hộp thư được gửi đến từ Trung quốc, nhà điều hành xem hắn như tiền bối, mỗi lần gửi thư đều giống như đang làm báo cáo.
Tuần thứ nhất sau khi Lam Đình tỉnh lại, câu nói đầu tiên là “Kha Ngôn ở chỗ nào?”, biết được hắn đã đi nghỉ phép sau, thì trở nên trầm mặc, Lam Dương nói chuyện với anh ta, anh ta chỉ gật đầu lắc đầu, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhà điều hành nói rằng Sở trưởng đã nói với Lam Đình về quy tắc của người đánh thức, và cũng nói với anh ta rằng tất cả mọi thứ trong quá trình đánh thức đều là giả, Lam Đình lịch sự cảm ơn Sở trưởng, cũng không biết có nghe được hay không.
Tuần thứ hai, Lam Đình từ Sở nghiên chuyển đến bệnh viện, nhà điều hành nói trong bệnh viện, anh ta phải trải qua hàng loạt các hạng mục kiểm tra, khiến cho mọi người ở Sở nghiên cảm thấy bất an, Sở trưởng quyết định dung tiền hỗ trợ của cha mẹ Lam Đình cha mẹ mở rộng quan hệ với bộ pháp vụ.
Có người hỏi người điều hành Ke Yan đã làm gì Lan Ting trong thế giới tiềm thức, sau khi thức tỉnh thành công, một người trực tiếp chạy đến bên kia đại dương, một người lại nằm lì trong bệnh viện như hổ rình mồi.
Nhà điều hành ghi chú thêm: Tiền bối yên tâm, miệng của tôi rất kín, bọn họ mời tôi uống rượu tưởng sẽ moi được tin tức từ tôi nhưng đều không thành công!
Tuần thứ ba, Lam Đình bắt đầu tlàm việc tại bệnh viện, dường như đã quên đi chuyện ở Sở thức tỉnh.
Nhà điều hành ghi chú thêm: Tất cả đều bình thường, tiền bối yên tâm nghỉ phép đi!
Tuần thứ tư, tuần thứ năm, tuần thứ sau… Liên tục sáu tuần gió yên biển lặng, Lam Đình được xuất viện. Tuần thứ mười, cuối tuần Kha Ngôn cùng với những bạn bè ở địa phương đi đánh cá, một tuần lễ sau mới trở về khách sạn, khi kiểm tra email, phát hiện vốn chỉ có hai thư điện tử chưa đọc lại chen vào hơn mười thư mới.
Tuần thứ mười, Lam Đình xuất viện, đến nhà Sở trưởng thăm hỏi, hỏi đến đại điểm Kha Ngôn đang ở, Sở trưởng nói không biết, Lam Đình đứng dậy cáo từ, thoạt nhìn quá trình nói chuyện tương đối vui vẻ.
Bức thư thứ nhất của tuần thứ 11: Tập đoàn Cách nhã liên tiếp đưa ra hai, ba quyết đin không tưởng, trái với phong cách ổn định trước đây của tập đoàn. Đối với vấn đề này, Lam Dương chưa cho câu trả lời, mấy ngày sau, trong một cuộc phỏng vấn, Lam Đình đã đề cập đến vấn đề vi phạm liên quan đến đánh thức tiềm thức.
Bức thư thứ hai của tuần thứ 11: Sở đánh thức bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, Lam Đình tự mình định ra ngày hẹn với nhà điều hành, toàn bộ quá trình chỉ nói hai câu, câu thứ nhất là “Kha Ngôn ở chỗ nào”, câu thứ hai là “Đây là cơ hội cuối cùng.”
Nhà điều hành ghi chú thêm: Lam Đình thật là đáng sợ! Tiền bối anh nhất định phải cẩn thận!
Bức thư thứ ba của tuần thứ 11: Tập đoàn Cách nhã tập đoàn dùng hành vi vượt quá giới hạn xâm phạm quyền riêng tư của người đánh thức để tố tụng lên toà án, dựa theo điều lệ của tòa án,dung lệnh triệu tập yêu cầu Sở thức tỉnh cần cung cấp thông tin liên lạc của nguòi đánh thức,.
Nhà điều hành ghi chú thêm: Lần này sở trưởng cũng không làm được gì! Tiền bối, chúng ta cùng lắm trì hoãn thêm mấy ngày nữa, anh ta điên rồi sao?
Bức thư thứ nhất của tuần thứ mười hai: Sở trưởng cùng Lam Đình lại một lần nữa gặp mặt, vì cân nhắc cho Sở thức tỉnh, Sở trưởng không thể không đem hành tung của Kha Ngôn nói cho Lam Đình, Tập đoàn Cách nhã rút đơn kiện, làm sáng tỏ chỉ là một chuyện hiểu lầm, giao chút tiền phạt thì xong việc.
Nhà điều hành ghi chú thêm: Tiền bối!!! Hòm thư điện tử của anh đã bị lộ! Lam Đình đã đặt vé máy bay ra nước ngoài rồi!!! Chúng ta không liên lạc được với anh! Anh đã đọc được thư thì mau chạy đi a!!!
Bức thư thứ hai của tuần thứ mười hai: Tiền bối!!! Chạy nhanh!!!
(Run Devil Run J))
Kha Ngôn: “…”
Bức thư cuối cùng được gửi từ mười mấy tiếng trước, và đã hơn ba mươi giờ trôi qua kể từ email trước, nếu điểm đến của Lam Đình là nơi này, như vậy hắn hiện tại đã ở trên đảo mất rồi.
Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho nhà điều hành đánh, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Kha Ngôn sợ hết hồn, đóng lại hòm thư lo lắng đi mở cửa.
“Ai vậy?”
Ngay lúc hắn mở cửa ra, một cánh tay duỗi ra rồi đóng sầm cánh cửa lại, Kha Ngôn nhìn theo cánh tay kia, hầu kết trượt một cái, giật cả mình.
Cuộcc gọi được kết nối, giọng nói hào hứng của nhà điều hànhvang lên: “Tiền bối!!! Tôi gửi cho anh rất nhiều email như vậy, nhưng anh không trả lời bất kì email nào vậy, rốt cục cũng liên hệ được vài anh! Tiền bối anh đã xem qua email đúng không? Lam Đình đang đi tìm anh, hiện tại anh chạy chắc vẫn còn kịp!!!
Âm thanh của cậu không nhỏ, đủ khiến người đứng ở trong và ngoài cửa đều có thể nghe được rõ ràng.
“Tiền bối? Tiền bối anh vẫn đang nghe đấy chứ? Tiền bối sao anh không nói gì hết vậy?”
Kha Ngôn: “…” Tiền bối của cậu sắp bị giết tới nơi rồi đây này~
Hắn lên khoé môi, nhắm mắt nói: “Lam Đình, thật trùng hợp a~”
Tanh âm của đầu dây bên kia đột ngột dừng lại.
Lam Đình giơ tay đưa về phía bên mặt Kha Ngôn, Kha Ngôn vô thức nghiêng đầu, bàn tay của anh rơi vào khoảng không. Lam Đình lấy điện thoại từ trong tay hắn qua ấn xuống cúp máy, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt không rõ, nói: “Không phải trùng hợp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất