Chương 115: Thiếu tộc chủ giỏi thế cơ chứ!
Khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, một giọng nói khá non nớt lại vang lên.
“Là Diệu Tiên Ngữ!”
“Diệu Tiên Ngữ? Là Diệu Tiên Ngữ mới mười sáu tuổi đã đột phá thành thầy luyện đan hai sao ư? Cô ấy là cháu gái của đại sư Diệu Thanh, đồng thời là thiên tài luyện đan số một của thành Bắc Vân đấy”.
“Chính là cô ấy”
Diệu Tiên Ngữ nhìn mọi người, rồi cười nói: “Điệu Tiên Ngữ ta thay mặt cho Thánh Đan Các đồng ý giúp đỡ nhà họ Mục. Ngoài ra, không chỉ có vậy, Thánh Đan Các sẽ điều động năm thầy luyện đan hai sao tới giúp sức”
“Năm thầy luyện đan hai sao, trời ơi!”
Nghe Diệu Tiên Ngữ nói vậy, mọi người đều ồ lên.
Năm thầy luyện đan hai sao, hơn nữa còn có Diệu Tiên Ngữ thì sắp tới, nhà họ Mục chẳng những không sợ thiếu thầy luyện đan, mà số lượng đan dược nhị phẩm sẽ còn tăng nhanh chóng mặt.
“Ta cũng sẽ giúp sức!”
Đúng lúc này, Tề Minh mặc y phục màu xám đi ra từ trong đám đông,
“Tề Minh!”
“Ai thế nhỉ?”
“Dốt thế! Cậu ấy là một thiên tài mới nổi, là thầy luyện phàm khí thượng phẩm!”
“Thật á? Nhưng trông cậu ta còn chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm rồi ư?”
Nghe tiếng bàn tán của mọi người, Tế Minh mỉm cười ngại ngùng, rồi cúi đầu xuống
Từ xưa đến nay, cậu ấy luôn đứng bên dưới ngước mắt lên nhìn những thiên tài được mọi người chú ý. Nhưng hôm nay, cậu ấy vừa xuất hiện đã được người ta gọi là thiên tài nên thành ra vẫn chưa quen cho lắm.
“He he, chuyện của sư phụ ta, đương nhiên ta cũng phải giúp chứ nhỉ!”
Một tiếng cười khác vang lên, Mặc Dương nhảy ra.
“Mọi người chú ý nghe đây, hiệu buôn nhà họ Mặc ta đồng ý dốc toàn lực hợp tác với nhà họ Mục. Sau này, mọi người có hàng hoá gì cần vận chuyển hay qua lại làm ăn gì, cứ việc tới tìm hiệu buôn nhà ta, ai cũng sẽ được giảm nửa giá!”
“Hiệu buôn nhà họ Mặc cũng tham gia vào ư?”
“Nhà họ Mặc là một trong những hiệu buôn lớn nhất của thành Bắc Vân, chỉ có địa vị là thua bốn gia tộc lớn thôi, không ngờ nhà họ cũng giúp nhà họ Mục!” “Lần này, ta thấy con phố phía Đông của chúng ta chẳng mất đi thầy luyện đan hay thầy luyện khí nào, ngược lại còn có nhiều hơn ấy!”
“Ngươi đúng là chẳng biết ăn nói gì cả, cái này. gọi là sáng mất, chiều thu lại!”
....
Thấy Tân Mộng Dao và Diệu Tiên Ngữ xuất hiện, Mục Lâm Thần nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại.
Chuyện này là sao đây?
Nhà họ Tân tới giúp nhà họ Mục là chuyện bình thường, nhưng xưa nay Thánh Đan Các không bao giờ nhúng tay vào chuyện gì, vậy mà lại giúp nhà họ.
Còn có hiệu buôn của nhà họ Mặc cũng chen một chân vào, chuyện này không có âm mưu gì chứ?
Khi Mục Lâm Thần còn đang mải suy nghĩ, bốn người Tân Mộng Dao đã bước tới.
Mục Lâm Thần sửa sang vạt áo, mỉm cười, đang định tiến tới lên tiếng thì bốn người đó đột nhiên bỏ qua ông ấy, tồi đi về phía sau.
“Mục Vỹ!”
“Thầy Mục!”
Bốn người đó đi lướt qua người Mục Lâm Thần, ra đằng sau, căn bản không hề chú ý đến ông ấy, mà chỉ nhìn Mục Vỹ.
“Cái thằng này..”
Thấy bốn người đó trực tiếp đi qua người mình về phía Mục Vỹ, Mục Lâm Thần cười mắng.
“Mục Càn Khôn!”
“Có thuộc hạ!”
Mục Lâm Thần nói nhỏ: “Một tháng qua, ta bệnh. nặng, chắc hẳn thành Bắc Vân đã xảy ra không ít chuyện đúng không?”
“Dạ?”, Mục Càn Khôn ngẩn ra, đáp: “Bẩm trưởng tộc, thành Bắc Vân không có việc gì, nhưng học viện Bắc Vân thì có chuyện lớn ạ!”
“Hả?”
“Thiếu trưởng tộc dẫn dắt lớp năm sơ cấp đấu với lớp ba cao cấp của Điêu Á Đông và toàn thẳng, hơn nữa cuối cùng Điêu Á Đông còn không phục, đòi đấu tay đôi với thiếu trưởng tộc...”
Đấu tay đôi?
Nghe thấy vậy, Mục Lâm Thần nhướng mày. Ông ấy biết thực lực của Mục Vỹ, hình như chỉ là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy, vậy sao có thể là đối thủ của thầy giáo thiên tài Điêu Á Đông được.
“Vâng, đấu tay đôi!”
Mục Càn Khôn cũng có vẻ nghĩ hoặc nói: “Cuối cùng thiếu trưởng tộc đã thắng Điêu Á Đông với một chiêu và thăng hạng thành thầy giáo cao cấp. Hơn nữa, trưởng tộc, thiếu trưởng tộc giỏi lắm! Diệu Tiên Ngữ đó được thiếu trưởng tộc dạy dỗ trở thành thầy luyện đan hai sao, còn Tê Minh thì trở thành thầy luyện phàm khí thượng phẩm. Mặc Dương cũng thế, mới đi theo thiếu trưởng tộc một tháng mà cậu ấy đã lĩnh hộ được kiếm ý..”
Mục Càn Khôn càng nói càng hăng, hoàn toàn quên mất thân phận trưởng tộc của Mục Lâm Thần.
“Mẹ kiếp! Sao trước giờ ta không biết thiếu trưởng tộc lại giỏi thế cơ chứ!”, cuối cùng ông ấy không nhịn được chửi thề một câu.
“Khụ khụ...”
“Trưởng tộc, thuộc hạ lỡ lời!”
Thấy Tân Mộng Dao dựa sát vào vai Mục Vỹ, còn Diệu Tiên Ngữ, Tê Minh và Mặc Dương thì đầy vẻ sùng bái nhìn Mục Vỹ, Mục Lâm Thần mim cười.
“Con trai của ông ấy thì sao có thể vô dụng được....”
Bị mấy người họ vây lấy, nhưng ánh mắt của Mục Vỹ lại hướng về đám người đang giải tán ở một góc.
Ba bóng người ở đó đang nhìn hẳn chòng chọc, trong mắt chứa vẻ sát ý độc ác.
“Người nhà họ Điêu?”
Nhìn thấy ba người đó, trong đầu Mục Vỹ đã có quyết định.
Hãn sẽ đến động Phong Lĩnh, tìm cỏ Phong Linh, để luyện chế Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan cho cha Tê Minh, để ông ấy có thể quay về thân phận của một thầy luyện huyền khí.
Hiện giờ, ở thành Bắc Vân không có một thầy luyện huyền khí nào.
Nếu Tẽ Ngự Phong có thể khôi phục sức mạnh, chỉ cần ông ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Mục, hai nhà Điêu Uông có bắt tay nghĩ nhiều mưu kế đến mấy cũng vô dụng.
Lúc này, tại nhà họ Điêu ở thành Bắc Vân!
Trong đại sảnh của nhà họ Điêu, có bóng người đi qua đi lại. Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh dẫn mười mấy thầy luyện khí và thầy luyện đan và những người giỏi làm ăn buôn bán trên con phố của nhà họ Mục đang ngồi ở đây.
Có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi phía trên, dáng người cao to lực lưỡng, đôi mắt to tròn, đây chính là Điêu Chấn Vân - chủ của nhà họ Điêu!
“Ha ha... Hai vị trưởng lão đến đây, đúng là như hổ mọc thêm cánh cho nhà họ Điều chúng ta!”
Điêu Chấn Vân cười lớn, trên mặt có ý cười rõ ràng.
Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh vốn là hai cường giả của nhà họ Mục. Mục Phong Nguyên còn là cường giả tầng thứ ba của cảnh giới Linh Khiếu, Mục Phong Thanh là tầng thứ hai của cảnh giới Linh Khiếu, họ đều là hai cường giả nổi tiếng ở thành Bắc Vân.
Ngoài ra, lần này hai người họ còn dẫn theo không ít thầy luyện đan và thầy luyện khí trên phố của nhà họ Mục bỏ đi cùng.
Bây giờ, nhà họ Mục coi như đã bị thương nặng!
“Là Diệu Tiên Ngữ!”
“Diệu Tiên Ngữ? Là Diệu Tiên Ngữ mới mười sáu tuổi đã đột phá thành thầy luyện đan hai sao ư? Cô ấy là cháu gái của đại sư Diệu Thanh, đồng thời là thiên tài luyện đan số một của thành Bắc Vân đấy”.
“Chính là cô ấy”
Diệu Tiên Ngữ nhìn mọi người, rồi cười nói: “Điệu Tiên Ngữ ta thay mặt cho Thánh Đan Các đồng ý giúp đỡ nhà họ Mục. Ngoài ra, không chỉ có vậy, Thánh Đan Các sẽ điều động năm thầy luyện đan hai sao tới giúp sức”
“Năm thầy luyện đan hai sao, trời ơi!”
Nghe Diệu Tiên Ngữ nói vậy, mọi người đều ồ lên.
Năm thầy luyện đan hai sao, hơn nữa còn có Diệu Tiên Ngữ thì sắp tới, nhà họ Mục chẳng những không sợ thiếu thầy luyện đan, mà số lượng đan dược nhị phẩm sẽ còn tăng nhanh chóng mặt.
“Ta cũng sẽ giúp sức!”
Đúng lúc này, Tề Minh mặc y phục màu xám đi ra từ trong đám đông,
“Tề Minh!”
“Ai thế nhỉ?”
“Dốt thế! Cậu ấy là một thiên tài mới nổi, là thầy luyện phàm khí thượng phẩm!”
“Thật á? Nhưng trông cậu ta còn chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm rồi ư?”
Nghe tiếng bàn tán của mọi người, Tế Minh mỉm cười ngại ngùng, rồi cúi đầu xuống
Từ xưa đến nay, cậu ấy luôn đứng bên dưới ngước mắt lên nhìn những thiên tài được mọi người chú ý. Nhưng hôm nay, cậu ấy vừa xuất hiện đã được người ta gọi là thiên tài nên thành ra vẫn chưa quen cho lắm.
“He he, chuyện của sư phụ ta, đương nhiên ta cũng phải giúp chứ nhỉ!”
Một tiếng cười khác vang lên, Mặc Dương nhảy ra.
“Mọi người chú ý nghe đây, hiệu buôn nhà họ Mặc ta đồng ý dốc toàn lực hợp tác với nhà họ Mục. Sau này, mọi người có hàng hoá gì cần vận chuyển hay qua lại làm ăn gì, cứ việc tới tìm hiệu buôn nhà ta, ai cũng sẽ được giảm nửa giá!”
“Hiệu buôn nhà họ Mặc cũng tham gia vào ư?”
“Nhà họ Mặc là một trong những hiệu buôn lớn nhất của thành Bắc Vân, chỉ có địa vị là thua bốn gia tộc lớn thôi, không ngờ nhà họ cũng giúp nhà họ Mục!” “Lần này, ta thấy con phố phía Đông của chúng ta chẳng mất đi thầy luyện đan hay thầy luyện khí nào, ngược lại còn có nhiều hơn ấy!”
“Ngươi đúng là chẳng biết ăn nói gì cả, cái này. gọi là sáng mất, chiều thu lại!”
....
Thấy Tân Mộng Dao và Diệu Tiên Ngữ xuất hiện, Mục Lâm Thần nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại.
Chuyện này là sao đây?
Nhà họ Tân tới giúp nhà họ Mục là chuyện bình thường, nhưng xưa nay Thánh Đan Các không bao giờ nhúng tay vào chuyện gì, vậy mà lại giúp nhà họ.
Còn có hiệu buôn của nhà họ Mặc cũng chen một chân vào, chuyện này không có âm mưu gì chứ?
Khi Mục Lâm Thần còn đang mải suy nghĩ, bốn người Tân Mộng Dao đã bước tới.
Mục Lâm Thần sửa sang vạt áo, mỉm cười, đang định tiến tới lên tiếng thì bốn người đó đột nhiên bỏ qua ông ấy, tồi đi về phía sau.
“Mục Vỹ!”
“Thầy Mục!”
Bốn người đó đi lướt qua người Mục Lâm Thần, ra đằng sau, căn bản không hề chú ý đến ông ấy, mà chỉ nhìn Mục Vỹ.
“Cái thằng này..”
Thấy bốn người đó trực tiếp đi qua người mình về phía Mục Vỹ, Mục Lâm Thần cười mắng.
“Mục Càn Khôn!”
“Có thuộc hạ!”
Mục Lâm Thần nói nhỏ: “Một tháng qua, ta bệnh. nặng, chắc hẳn thành Bắc Vân đã xảy ra không ít chuyện đúng không?”
“Dạ?”, Mục Càn Khôn ngẩn ra, đáp: “Bẩm trưởng tộc, thành Bắc Vân không có việc gì, nhưng học viện Bắc Vân thì có chuyện lớn ạ!”
“Hả?”
“Thiếu trưởng tộc dẫn dắt lớp năm sơ cấp đấu với lớp ba cao cấp của Điêu Á Đông và toàn thẳng, hơn nữa cuối cùng Điêu Á Đông còn không phục, đòi đấu tay đôi với thiếu trưởng tộc...”
Đấu tay đôi?
Nghe thấy vậy, Mục Lâm Thần nhướng mày. Ông ấy biết thực lực của Mục Vỹ, hình như chỉ là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy, vậy sao có thể là đối thủ của thầy giáo thiên tài Điêu Á Đông được.
“Vâng, đấu tay đôi!”
Mục Càn Khôn cũng có vẻ nghĩ hoặc nói: “Cuối cùng thiếu trưởng tộc đã thắng Điêu Á Đông với một chiêu và thăng hạng thành thầy giáo cao cấp. Hơn nữa, trưởng tộc, thiếu trưởng tộc giỏi lắm! Diệu Tiên Ngữ đó được thiếu trưởng tộc dạy dỗ trở thành thầy luyện đan hai sao, còn Tê Minh thì trở thành thầy luyện phàm khí thượng phẩm. Mặc Dương cũng thế, mới đi theo thiếu trưởng tộc một tháng mà cậu ấy đã lĩnh hộ được kiếm ý..”
Mục Càn Khôn càng nói càng hăng, hoàn toàn quên mất thân phận trưởng tộc của Mục Lâm Thần.
“Mẹ kiếp! Sao trước giờ ta không biết thiếu trưởng tộc lại giỏi thế cơ chứ!”, cuối cùng ông ấy không nhịn được chửi thề một câu.
“Khụ khụ...”
“Trưởng tộc, thuộc hạ lỡ lời!”
Thấy Tân Mộng Dao dựa sát vào vai Mục Vỹ, còn Diệu Tiên Ngữ, Tê Minh và Mặc Dương thì đầy vẻ sùng bái nhìn Mục Vỹ, Mục Lâm Thần mim cười.
“Con trai của ông ấy thì sao có thể vô dụng được....”
Bị mấy người họ vây lấy, nhưng ánh mắt của Mục Vỹ lại hướng về đám người đang giải tán ở một góc.
Ba bóng người ở đó đang nhìn hẳn chòng chọc, trong mắt chứa vẻ sát ý độc ác.
“Người nhà họ Điêu?”
Nhìn thấy ba người đó, trong đầu Mục Vỹ đã có quyết định.
Hãn sẽ đến động Phong Lĩnh, tìm cỏ Phong Linh, để luyện chế Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan cho cha Tê Minh, để ông ấy có thể quay về thân phận của một thầy luyện huyền khí.
Hiện giờ, ở thành Bắc Vân không có một thầy luyện huyền khí nào.
Nếu Tẽ Ngự Phong có thể khôi phục sức mạnh, chỉ cần ông ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Mục, hai nhà Điêu Uông có bắt tay nghĩ nhiều mưu kế đến mấy cũng vô dụng.
Lúc này, tại nhà họ Điêu ở thành Bắc Vân!
Trong đại sảnh của nhà họ Điêu, có bóng người đi qua đi lại. Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh dẫn mười mấy thầy luyện khí và thầy luyện đan và những người giỏi làm ăn buôn bán trên con phố của nhà họ Mục đang ngồi ở đây.
Có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi phía trên, dáng người cao to lực lưỡng, đôi mắt to tròn, đây chính là Điêu Chấn Vân - chủ của nhà họ Điêu!
“Ha ha... Hai vị trưởng lão đến đây, đúng là như hổ mọc thêm cánh cho nhà họ Điều chúng ta!”
Điêu Chấn Vân cười lớn, trên mặt có ý cười rõ ràng.
Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh vốn là hai cường giả của nhà họ Mục. Mục Phong Nguyên còn là cường giả tầng thứ ba của cảnh giới Linh Khiếu, Mục Phong Thanh là tầng thứ hai của cảnh giới Linh Khiếu, họ đều là hai cường giả nổi tiếng ở thành Bắc Vân.
Ngoài ra, lần này hai người họ còn dẫn theo không ít thầy luyện đan và thầy luyện khí trên phố của nhà họ Mục bỏ đi cùng.
Bây giờ, nhà họ Mục coi như đã bị thương nặng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất