Mục Thần

Chương 165: Tần Mộng Dao nổi giận

Trước Sau
Bắc Nhất Vấn Thiên kia ngự không phi hành, rõ ràng là cao thủ cảnh giới Thông Thần.

Những người chỉ mới ở cảnh giới Linh Huyệt hoàn toàn không thể làm vậy, chỉ khi vượt qua tầng thứ mười của cảnh giới Linh Huyệt và bước vào cảnh giới Thông Thần mới có thể.

Còn Mạc Thư Nhiên thì phải dùng phi thuyền, hiển nhiên là vẫn còn nẵm trong cảnh giới Linh Huyệt.

Có điều nhìn vào thái độ của y đối với đệ tử chân truyền tài giỏi nhất là Bắc Nhất Vấn Thiên, có thể thấy người này hẳn là đang ở tầng thứ tám hoặc tầng thứ chín.

“Tần Mộng Dao đúng không? Ha ha, ta là Mạc Thư Nhiên, sau này có thể muội sẽ là tiểu sư muội của ta đấy, làm quen trước đi!”

“Ai là tiểu sư muội của ngươi, cút đi!”

Vẻ mặt của Tần Mộng Dao vẫn lạnh như băng khi nhìn Mạc Thư Nhiên.

“Ặc... Đừng hung dữ như vậy chứ, ta là đệ tử chân truyền của tông chủ đấy nhé. Tông chủ biết muội có thần phách Băng Hoàng nên bảo ta đến đón muội“.

Y tí tởn cười, không hề để ý đến sự lạnh lùng của cô.

“Mạc Thư Nhiên, ngươi nói nhiều quá”.

Cùng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo quát lên.

Tia sáng lao đến, một người mờ ảo xuất hiện từ trong mưa đêm.

Đó là một nữ nhân mặc váy dài đen nhánh, đeo mạng che mặt, dáng người thướt tha lấp ló giữa cơn mưa.

“Lâm Hinh Vũ, cô cũng tới là sao!”

“Lâm Hinh Vũ!”

Nhận ra ai vừa đến, Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạc Thư Nhiên đều có phản ứng khác nhau.

Lâm Hinh Vũ...

Mới đây thôi mà trên bầu trời đã xuất hiện ba người.

Có điều, ba người này không cố ý phóng uy thế ra nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.

“Không biết vì sao ba vị lại đến đây?”, Mục Lâm Thần nhìn ba người, đứng ra hỏi.

Vừa rồi mấy chục người của nhà họ Mục đều bị Bắc Nhất Vấn Thiên giết, trưởng tộc như ông ấy tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ.

“Không liên quan đến ông!”

Bắc Nhất Vấn Thiên cong tay thành vuốt, một luồng chân nguyên hùng hậu lao thẳng tới Tân Mộng Dao.



Thấy hắn ta thình lình ra chiêu hòng bắt cô đi, Mục Lâm Thần và Tần Thời Vũ lập tức cản trở.

“Thú vị đấy!”

Không ngờ lại bị hai người họ ngăn cản, Bắc Nhất Vấn Thiên bật cười.

Hắn ta nhẹ nhàng phất tay, nguồn chân nguyên mạnh mẽ lại xông đến. Mục Lâm Thần và Tân Thời Vũ tức khắc bị đánh lùi như lá cây bị gió cuốn, không thể nào phản kháng.

Mục Lâm Thần có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, còn Tân Thời Vũ thì đã đến tầng thứ bảy nhưng lại như hai đứa trẻ khi đối đầu với Bắc Nhất Vấn Thiên vậy.

“Lại đây!”

Vuốt chân nguyên của hắn ta tóm lấy Tân Mộng Dao.Cô không nhúc nhích được, bị ném lên phi thuyền của Mạc Thư Nhiên.

“Dao Nhi...”

Mục Vỹ gắng gượng tiến lên nhưng lại ngã nhào xuống đất.

“Ha hai Vấn Thiên, nhìn vui ghê, xem ra tiểu sư muội đã có người trong lòng rồi, chắc muội ấy không vừa ý ngươi đâu!”, thấy Mục Vỹ bên dưới cùng với vẻ mặt khi nhìn hắn của Tân Mộng

Dao, Mạc Thư Nhiên cười phá lên.

“Có người trong lòng rồi? Giết là được!”

Bắc Nhất Vấn Thiên vừa nói vừa nhấc tay lên.

“Ngươi mà giết huynh ấy thì ta sẽ chết cho ngươi xem!”

“Chết cho ta xem? Cô không có tư cách để nói điều kiện với ta, ít nhất hiện giờ là vậy”, Bắc Nhất Vấn Thiên lắc đầu, chỉ tay vào Mục Vỹ.

“Uỳnh!”

Tiếng nổ vang trời truyền đến, Mục Vỹ bị chân nguyên đánh trúng, hoàn toàn không thể chống trả.

“Không...”

Nhìn khung cảnh bên dưới, gương mặt của Tân Mộng Dao thấm đẫm nước mắt, người run rẩy.

Trong cơ thể cô như đang có sức mạnh nào đó tụ tập lại, chực chờ bùng nổ.

“Cẩn thận!”

Đột nhiên, nữ tử được gọi là Lâm Hinh Vũ khẽ rít lên.



“Vù vù!”

Tiếng kêu chói tai bùng lên ngay sau đó, quanh thân Tần Mộng Dao đang bị Mạc Thư Nhiên trói buộc bùng phát sức mạnh băng hàn.

““Bành!”

Khí lạnh cường hãn ngập tràn toàn bộ đại viện nhà họ Mục như biến nó thành hầm băng.

“Tránh ra, tránh ra hết đi!” Mục Lâm Thần vội vàng bảo các thuộc hạ tránh đi.

Sức mạnh băng hàn này lớn như thế, họ tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.

Rốt cuộc trong cơ thể của Tân Mộng Dao cất giấu con quái vật gì vậy?

“Giết ngươi, ta phải giết ngươi!”

Lúc này, sương lạnh đã vững như thành đồng xung quanh Tần Mộng Dao.

Chiếc váy dài của cô hóa thành băng lam, trên dung nhan tuyệt mỹ là nét mặt tuyệt vọng đau thương.

Mục Vỹ chết rồi!

Người giúp mình thay đổi đã chết, sao cô có thể sống một mình chứ! Nhưng trước khi chết, ít nhất cô cũng phải khiến những người này đổ máu.

“Không hổ là thần phách Băng Hoàng, quả là mạnh mẽ!”

Bắc Nhất Vấn Thiên thấy cảnh tượng này cũng ngẩn ngơ.

Váy dài của Tân Mộng Dao đã hóa băng, một ảo ảnh xuất hiện.

Ảo ảnh kia cao khoảng mười mấy trượng, toàn thân đều có màu lam của băng, lông vũ phủ khắp người, vẻ mặt trang nghiêm mà kiêu ngạo.

Băng Hoàng!

“Trời đất, thần phách Băng Hoàng thật kìa. Tiểu sư muội may mắn quá trời quá đất!”, Mạc Thư Nhiên nhìn thấy ảo ảnh khổng lồ kia thì không kiềm được hét toáng lên.

“Ngươi có thể câm miệng được không?”, Lâm Hinh Vũ đang đứng bên cạnh cau mày quát: “Cô ta tức giận rồi, nghĩ cách cản lại đi, nếu không thì cả ngươi lẫn ta đều phải chết đấy“.

“Không cần đâu, chúng ta không chống lại được sức mạnh của thần phách nhưng tên Bắc Nhất Vấn Thiên kia đã tới đây rồi, sao lại không chuẩn bị trước được? Xem ra chuyến này nội môn lại loạn hơn rồi, một kỳ tài sở hữu thần phách Băng Hoàng cơ mà. Mấy lão già kia sẽ nhốn nháo cho xem“.

“Tránh ra!”

Mạc Thư Nhiên đang nói chuyện thì một cái Băng Chùy phóng tới, Lâm Hinh Vũ nhạy bén phát hiện, hai người lập tức lùi ra sau.

Khi thấy nơi họ vừa đứng, Mạc Thư Nhiên trợn to hai mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau