Chương 179: Lôi Âm Cốc
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thanh Trĩ lập tức tái mặt, không nhịn được quát, còn Thanh Sương thì đỏ mặt, cúi đầu xuống.
“Xem ra hai tỷ muội xinh đẹp các ngươi có tính cách khác nhau nhí!”
Mục Vỹ thầm nghĩ trong đầu, sau đó lại lên tiếng: “Lôi Âm Cốc đúng không? Giờ các ngươi hãy dẫn ta tới đó ngay lập tức!”
Thấy Mục Vỹ đột nhiên thay đổi sắc mặt, Thanh Tí cần môi, cuối cùng đành hừ lạnh một tiếng, đi trước dẫn đường.
Ba người họ rời khỏi phủ đệ, đi về phía dãy núi Phá Vân.
Trên đường đi, Thanh Trĩ không nói một câu, còn Thanh Sương ngược lại líu lo không ngừng.
Hai chị em họ mới hai mươi tuổi, nhưng tu vi đã cao khủng khiếp.
Hai người họ đều là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, hơn nữa đã mở huyệt Khí Hải, chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, nên thực lực khỏi phải bàn cãi.
Từ nhỏ, họ đã là cô nhi, được Mục Thanh Vũ nhận nuôi và dạy dỗ, ông ấy chưa từng cử họ đi làm bất kỳ nhiệm vụ gì.
Nhưng điều khiến hai chị em họ ngạc nhiên là nhiệm vụ đầu tiên của họ là bảo vệ Mục Vỹ.
“Nói vậy thì Mục Thanh Vũ này cũng quan tâm tới ta phết đấy chứt”, Mục Vỹ ngậm một ngọn cỏ, chẹp miệng nói.
“Thiếu trưởng tộc, sao người lại gọi trưởng tộc như thế? Trưởng tộc rất giỏi đấy ạ, hơn nữa mọi người trong gia tộc đều gọi là trưởng tộc, đến các thiếu gia cũng chỉ dám gọi là phụ thân lúc không có ai thôi.”
“Chậc, đó là bởi họ đang cầu cạnh Mục Thanh Vũ, liên quan gì đến ta? Hơn nữa, Mục Thanh Vũ sinh ta ra rồi vứt bỏ, dựa vào đâu mà bắt ta gọi bãng cha chứ!”
“Hừ, không có trưởng tộc thì bây giờ người chỉ là thiếu gia của chi phụ tại thành Bắc Vân thôi, đòi được lên mặt ở đây chắc!”, Thanh Trĩ lạnh giọng nói.
Mục Vỹ không giận khi nghe thấy vậy.
“Ngươi nói không sai, ta là thiếu gia của chỉ phụ. Với ta mà nói thì thân phận thiếu trưởng tộc này chỉ thêm phiền phức, chứ chẳng có gì vinh quang cả!”
Mục Vỹ cười nói: “Lẽ nào ngươi không phát hiện từ lúc chúng ta rời khỏi thành Nam Vân, có hàng chục tốp người đi theo sau sao?”
“Có người đi theo?”
Thanh Trĩ cau mày, quét ánh mắt đầy sát ý nhìn quanh.
“Này này, ngươi làm gì thế!”
Mục Vỹ nhếch miệng nói: “Yên tâm đi, đám người này không dám giết ta đâu. Họ chỉ muốn xem thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục rốt cuộc giỏi giang đến đâu thôi. Tóm lại là một đám người thích dòm ngó, kệ họ đi.”
Thanh Tí suy nghĩ kỹ càng, rồi bình tính lại.
Đúng vậy, không ai ngờ là trưởng tộc lại giao vị trí thiếu trưởng tộc cho Mục Vỹ, một đứa con riêng bị vứt bỏ hàng chục năm ở thành Bắc Vân.
“Được rồi, đi thôi! Đến Lôi Âm Cốc rồi, ta xem họ. còn dám đi theo không...”
Mục Vỹ mim cười thoải mái, tiến lên trước.
Dãy núi Phá Vân có đỉnh núi xuyên thẳng tầng mây, đâu đâu cũng là những ngọn núi chọc trời đúng như tên gọi của nó.
Từ xa, Mục Vỹ đã nhìn thấy sâu trong dãy núi có tiếng sấm đùng đoàng, đặc sắc như màn độ kiếp thời thượng cổ.
“Thiếu trưởng tộc, đi thêm mười dặm về phía trước là Lôi Âm Cốc. Vì lý do địa lý và thời tiết, nên nơi này quanh năm có sấm sét, hầu như con linh thú vào tiến vào đây cũng đều chết cả, người đến đó làm gì?”
“Làm gì hả? À ta tắm!”
Mục Vỹ cười nham nhở, bước lên trước.
Ầm...
Đùng...
Đoàng...
Mục Vỹ càng đi lên trước thì càng nghe thấy tiếng sấm ing tai nhức óc hơn.
Nhìn từ xa, Lôi Âm Cốc được các ngọn núi cao. hàng trăm mét bao quanh, diện tích phải lên đến hàng. nghìn mét.
Bên trên Lôi Âm Cốc đang có từng hồi sấm sét giáng xuống, tạo ra các âm thanh chói tai.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là, những sấm sét đó có đủ mọi hình dáng kỳ dị khác nhau.
Đoàng...
Một tia sét giáng từ trên cao xuống, âm thanh nhức óc khiến Mục Vỹ ù cả tai.
“Mạnh thật đấy! Vừa hay thích hợp để ta tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết!”
Mục Vỹ mừng rỡ nhìn những tia sét này.
Không chờ hai chị em Thanh Trĩ lên tiếng, Mục Vỹ đã tiến lên, đi tới rìa Lôi Âm Cốc.
“Thiếu trưởng tộc...”
Thanh Sương định nói gì đó, nhưng Mục Vỹ đã bước vào khu vực sấm sét của Lôi Âm Cốc.
Ầm...
Một tia sét lập tức giáng từ trên trời xuống.
Nhưng Mục Vỹ đã vận chuyển Thiên Lôi Thần Thể Quyết khi đối mặt với tia sét ấy, thân thể hắn run lên, một cảm giác sáng khoái chưa từng có đội vào cơ thể hẳn khi tia sét đó đánh xuống.
“Đã ghê!”
Mục Vỹ lập tức hô lên.
“Đã?”
Trông thấy dáng vẻ điên cuồng của Mục Vỹ, hai chị em Thanh Sương đờ ra tại chỗ.
“Ha ha ha... Mục Vỹ cười lớn: “Không ngờ Thiên Lôi Thần Thể Quyết này lại kỳ diệu đến vậy, quá là đã luôn!”
Mục Vỹ lựa chọn vị trí sát ngoài rìa của Lôi Âm Cốc, nên các tia sét không thể đánh thẳng xuống được, mức độ này vừa hay đủ để hẳn tu luyện.
Đùng...
Tiếng cười của hắn vừa dứt, tia sét thứ hai đã đánh xuống.
“Đã...”
Mục Vỹ lại hô lên, nhưng âm thanh thoải mái còn chưa dứt, hắn đã phụt một tiếng, da dẻ toàn thân cháy xem, hắn ngã vật ra đất, y phục rách nát, toàn thân đen nhẻm.
“Đã... cái con khỉ!”
Hắn năm thẳng cẳng dưới đất, sắp khóc đến nơi.
Tia sét này mạnh hơn tia lúc trước hàng chục lần. Mục Vỹ mới vừa tu luyện tầng thứ nhất của Thiên Lôi Thân Thể Quyết, nên sao có thể chịu được ở mức này!
“Xem ra hai tỷ muội xinh đẹp các ngươi có tính cách khác nhau nhí!”
Mục Vỹ thầm nghĩ trong đầu, sau đó lại lên tiếng: “Lôi Âm Cốc đúng không? Giờ các ngươi hãy dẫn ta tới đó ngay lập tức!”
Thấy Mục Vỹ đột nhiên thay đổi sắc mặt, Thanh Tí cần môi, cuối cùng đành hừ lạnh một tiếng, đi trước dẫn đường.
Ba người họ rời khỏi phủ đệ, đi về phía dãy núi Phá Vân.
Trên đường đi, Thanh Trĩ không nói một câu, còn Thanh Sương ngược lại líu lo không ngừng.
Hai chị em họ mới hai mươi tuổi, nhưng tu vi đã cao khủng khiếp.
Hai người họ đều là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, hơn nữa đã mở huyệt Khí Hải, chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, nên thực lực khỏi phải bàn cãi.
Từ nhỏ, họ đã là cô nhi, được Mục Thanh Vũ nhận nuôi và dạy dỗ, ông ấy chưa từng cử họ đi làm bất kỳ nhiệm vụ gì.
Nhưng điều khiến hai chị em họ ngạc nhiên là nhiệm vụ đầu tiên của họ là bảo vệ Mục Vỹ.
“Nói vậy thì Mục Thanh Vũ này cũng quan tâm tới ta phết đấy chứt”, Mục Vỹ ngậm một ngọn cỏ, chẹp miệng nói.
“Thiếu trưởng tộc, sao người lại gọi trưởng tộc như thế? Trưởng tộc rất giỏi đấy ạ, hơn nữa mọi người trong gia tộc đều gọi là trưởng tộc, đến các thiếu gia cũng chỉ dám gọi là phụ thân lúc không có ai thôi.”
“Chậc, đó là bởi họ đang cầu cạnh Mục Thanh Vũ, liên quan gì đến ta? Hơn nữa, Mục Thanh Vũ sinh ta ra rồi vứt bỏ, dựa vào đâu mà bắt ta gọi bãng cha chứ!”
“Hừ, không có trưởng tộc thì bây giờ người chỉ là thiếu gia của chi phụ tại thành Bắc Vân thôi, đòi được lên mặt ở đây chắc!”, Thanh Trĩ lạnh giọng nói.
Mục Vỹ không giận khi nghe thấy vậy.
“Ngươi nói không sai, ta là thiếu gia của chỉ phụ. Với ta mà nói thì thân phận thiếu trưởng tộc này chỉ thêm phiền phức, chứ chẳng có gì vinh quang cả!”
Mục Vỹ cười nói: “Lẽ nào ngươi không phát hiện từ lúc chúng ta rời khỏi thành Nam Vân, có hàng chục tốp người đi theo sau sao?”
“Có người đi theo?”
Thanh Trĩ cau mày, quét ánh mắt đầy sát ý nhìn quanh.
“Này này, ngươi làm gì thế!”
Mục Vỹ nhếch miệng nói: “Yên tâm đi, đám người này không dám giết ta đâu. Họ chỉ muốn xem thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục rốt cuộc giỏi giang đến đâu thôi. Tóm lại là một đám người thích dòm ngó, kệ họ đi.”
Thanh Tí suy nghĩ kỹ càng, rồi bình tính lại.
Đúng vậy, không ai ngờ là trưởng tộc lại giao vị trí thiếu trưởng tộc cho Mục Vỹ, một đứa con riêng bị vứt bỏ hàng chục năm ở thành Bắc Vân.
“Được rồi, đi thôi! Đến Lôi Âm Cốc rồi, ta xem họ. còn dám đi theo không...”
Mục Vỹ mim cười thoải mái, tiến lên trước.
Dãy núi Phá Vân có đỉnh núi xuyên thẳng tầng mây, đâu đâu cũng là những ngọn núi chọc trời đúng như tên gọi của nó.
Từ xa, Mục Vỹ đã nhìn thấy sâu trong dãy núi có tiếng sấm đùng đoàng, đặc sắc như màn độ kiếp thời thượng cổ.
“Thiếu trưởng tộc, đi thêm mười dặm về phía trước là Lôi Âm Cốc. Vì lý do địa lý và thời tiết, nên nơi này quanh năm có sấm sét, hầu như con linh thú vào tiến vào đây cũng đều chết cả, người đến đó làm gì?”
“Làm gì hả? À ta tắm!”
Mục Vỹ cười nham nhở, bước lên trước.
Ầm...
Đùng...
Đoàng...
Mục Vỹ càng đi lên trước thì càng nghe thấy tiếng sấm ing tai nhức óc hơn.
Nhìn từ xa, Lôi Âm Cốc được các ngọn núi cao. hàng trăm mét bao quanh, diện tích phải lên đến hàng. nghìn mét.
Bên trên Lôi Âm Cốc đang có từng hồi sấm sét giáng xuống, tạo ra các âm thanh chói tai.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là, những sấm sét đó có đủ mọi hình dáng kỳ dị khác nhau.
Đoàng...
Một tia sét giáng từ trên cao xuống, âm thanh nhức óc khiến Mục Vỹ ù cả tai.
“Mạnh thật đấy! Vừa hay thích hợp để ta tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết!”
Mục Vỹ mừng rỡ nhìn những tia sét này.
Không chờ hai chị em Thanh Trĩ lên tiếng, Mục Vỹ đã tiến lên, đi tới rìa Lôi Âm Cốc.
“Thiếu trưởng tộc...”
Thanh Sương định nói gì đó, nhưng Mục Vỹ đã bước vào khu vực sấm sét của Lôi Âm Cốc.
Ầm...
Một tia sét lập tức giáng từ trên trời xuống.
Nhưng Mục Vỹ đã vận chuyển Thiên Lôi Thần Thể Quyết khi đối mặt với tia sét ấy, thân thể hắn run lên, một cảm giác sáng khoái chưa từng có đội vào cơ thể hẳn khi tia sét đó đánh xuống.
“Đã ghê!”
Mục Vỹ lập tức hô lên.
“Đã?”
Trông thấy dáng vẻ điên cuồng của Mục Vỹ, hai chị em Thanh Sương đờ ra tại chỗ.
“Ha ha ha... Mục Vỹ cười lớn: “Không ngờ Thiên Lôi Thần Thể Quyết này lại kỳ diệu đến vậy, quá là đã luôn!”
Mục Vỹ lựa chọn vị trí sát ngoài rìa của Lôi Âm Cốc, nên các tia sét không thể đánh thẳng xuống được, mức độ này vừa hay đủ để hẳn tu luyện.
Đùng...
Tiếng cười của hắn vừa dứt, tia sét thứ hai đã đánh xuống.
“Đã...”
Mục Vỹ lại hô lên, nhưng âm thanh thoải mái còn chưa dứt, hắn đã phụt một tiếng, da dẻ toàn thân cháy xem, hắn ngã vật ra đất, y phục rách nát, toàn thân đen nhẻm.
“Đã... cái con khỉ!”
Hắn năm thẳng cẳng dưới đất, sắp khóc đến nơi.
Tia sét này mạnh hơn tia lúc trước hàng chục lần. Mục Vỹ mới vừa tu luyện tầng thứ nhất của Thiên Lôi Thân Thể Quyết, nên sao có thể chịu được ở mức này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất