Mục Thần

Chương 202: Thời hạn ba năm

Trước Sau
“Ngẩn ra đó làm gì?”

Mục Vỹ thúc giục: “Sao còn chưa nhận?”

“Ngươi... cứ cho ta thế sao?”

“Bộ chẳng lẽ ngươi còn kêu thiếu chủ ta đây quỳ xuống đưa cho ngươi?”, Mục Vỹ trừng mắt nhìn gã.

“Đây là một bộ pháp quyết thần kỳ, ngươi... ngươi không sợ ta tu luyện thành công rồi truyền cho con cháu nhà họ Lâm, sau đó...”

“Ha ha...”

Nghe thấy lời nói của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vỹ cười phá lên: “Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à? Ngươi nghĩ ai cũng có thể luyện được Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết này sao? Thể chất như ngươi cả nghìn năm cũng chưa chắc xuất hiện một người, yêu cầu để có thể tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết rất nghiêm khắc, ngươi cứ việc tuồn ra ngoài đi, để xem ai có thể chịu đựng cơn thập tử nhất sinh để đánh gãy gân mạch ra từng khúc, vứt bỏ tu ví để tu luyện lại từ đầu với võ kỹ này”

Lâm Hiền Ngọc gật đầu, trong lòng cũng hiểu điều đó.

Nhưng có một điều gã thắc mắc.

Tên Mục Vỹ này lấy được thứ đồ thần thông đó từ đâu?

“À đúng rồi, chữ viết của ta hơi xấu nhưng vẫn nhìn ra được, đọc tạm nhát”, Mục Vỹ phất tay rồi xoay người đi.

“Một tháng tới, ngươi hãy tự tìm một nơi để tu luyện, một tháng sau tiến vào cảnh giới Linh Huyệt rồi thì tìm ta. Từ nay vẽ sau, ngươi chính là hộ vệ số một của Mục Vỹ ta!”

Giọng nói ngả ngớn vọng lại từ ngoài cửa làm cho khóe môi Lâm Hiền Ngọc giật giật

“Cái tên này... chép tay à? Mà cũng không sao...”, cầm pháp quyết tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tăng thứ nhất lên, gã lặng lẽ quan sát.

Trong tiềm thức, Lâm Hiền Ngọc cho rằng Mục Vỹ có cơ duyên nên mới lấy được võ kỹ thần kỳ này chứ không được truyền lại bản gốc.

Nếu gã biết bản gốc ở hết trong đầu của Mục Vỹ thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.

“Thiếu chủ, một võ kỹ thần kỳ như thế mà thiếu chủ cứ thế cho hắn sao?, rời khỏi Thiên Chỉ Các, Thanh Sương rốt cuộc không nén nổi tò mò.



“Có vấn đề gì sao?”

“Đừng nói là thiếu chủ lừa hắn đấy chứ?”

“Ngươi thấy ta có giống hạng người đó không?”

Mục Vỹ thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương không hẹn mà cùng gật đầu thì cạn lời.

“Lâm Hiền Ngọc là một thiên tài, ta không muốn thiên phú của hắn bị lãng phí. Hơn nữa, cuốn Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết kia ta cũng không dùng được, có cơ hội này thì cho hẳn, đơn giản thế thôi”.

Mục Vỹ cười nói: 'Hạn ba năm. Nói không chừng người này có thể đột phá đến cảnh giới Thông Thần trong ba năm đấy“.

Thông Thần?

Thanh Trĩ và Thanh Sương thầm nghi ngờ.

Huyết mạch của Lâm Hiền Ngọc bị đứt đoạn, Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết được Mục Vỹ bày vẽ như một thứ thần kỳ kia nhìn kiểu gì cũng giống hàng vỉa hè, chỉ có tên ngốc Lâm Hiền Ngọc mới tin.

Gã có thể đột phá cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng quá là kỳ tích!

Tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong một tháng với cơ thể đứt đoạn huyết mạch ư?

Chém gió còn không nhanh được như vậy!

“Không tin à?”, thấy hai nha đầu đều tỏ ra nghỉ ngờ, Mục Vỹ cười ha ha: “Hay chúng ta cược đ?”

“Cược gì?”

“Nếu một tháng sau Lâm Hiền Ngọc đến gặp ta thì chứng minh hắn đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Ta cũng không đòi hỏi các ngươi làm gì, chỉ cần hầu hạ bản thiếu chủ một đêm là được. Nếu thua, ta sẽ tường trình với phụ thân và thuyên chuyển hai ngươi đi, thấy sao? Ở với ta có vẻ các ngươi không vui lắm.”

“Hầu hạ ngài? Hừ!”

“Sao, không dám cược à”



“Có gì không dám!”, Thanh Trĩ ngẩng đầu để lộ cần cổ trắng như tuyết, ưỡn ngực lên: “Cược thì cược, ngài mà thất hứa, ta sẽ đích thân làm thịt ngài

“Được thôi!”

Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thanh Trĩ, Mục Vỹ thầm giật mình.

Nhớ ngày nào Dao Nhi khi đứng trước mặt hắn cũng vừa thẹn thùng, vừa kiêu kỳ lại không mất vẻ nghịch ngợm đáng yêu như thế này.

Nghĩ đến Tần Mộng Dao, nét mặt của Mục Vỹ đột nhiên trở nên buồn bã, cúi đầu đi tiếp.

“Dao Nhi, muội yên tâm, huynh sẽ đến gặp muội sớm thôi“.

Hắn đã nhận được hồi âm từ đại sư Diêu, biết được Tăn Mộng Dao vẫn bình yên ở Thánh Đan Tông.

Đây mới là điều làm hắn yên tâm nhất.

“Tỷ tỷ.., thấy bóng lưng cô đơn của Mục Vỹ, Thanh Sương kéo vạt áo của tỷ tỷ mình, nói: “Tỷ đừng đối xử với thiếu chủ như vậy, thật ra... ngài ấy cũng tốt lắm“.

“Hắn mà tốt?”, Thanh Trĩ trợn mắt nhìn muội muội.

“Tỷ không biết sao? Lúc ở thành Bắc Vân, thiếu chủ có một vị hôn thê tên là Tân Mộng Dao. Thiếu chủ đã vì cô ấy mà chiến đấu với ảo ảnh của tông chủ Thánh Đan Tông, không tiếc dùng một trăm năm tuổi thọ của mình để liều mạng với ông ta. Tuy cuối cùng thất bại nhưng điều đó đủ để cho thấy tâm ý của thiếu chủ đối với vị hôn thê”

“Hừ!”, nghe vậy, Thanh Trĩ khịt mũi khinh thường: “Vậy vì sao hẳn còn trêu đùa bọn mình? Tỷ thấy hắn là tay chơi chính hiệu thì đúng hơn”.

“Tỷ tỷ... trưởng tộc có lệnh chúng ta phải phục tùng mọi mệnh lệnh của thiếu trưởng tộc, dù là chuyện đó, lẽ nào tỷ đã quên?”

“Tỷ không quên!”

Thanh Trĩ không cam lòng: “Tỷ chỉ... tỷ chỉ không muốn hắn được sung sướng không như vậy. Dù ngày. hắn yêu cầu chúng ta hầu hạ hắn rồi cũng sẽ đến, nhưng trước đó tỷ muốn làm hẳn phải khổ sở”.

“Trở lại nhà họ Mục, Mục Vỹ về đình viện của mình chuyên tâm tu luyện.

Các vết thương trên người hắn về cơ bản đều đã lành lặn, tiếp theo hắn sẽ đến học viện Thất Hiền ghi danh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau