Chương 203: Học viện Thất Hiền
Gần đây Mục Vỹ đã tìm hiểu một số thông tin về học viện này.
Học viện Thất Hiền chia làm bảy viện, mỗi viện có một viện trưởng riêng. Nói cách khác, học viện Thất Hiền có thể chia ra bảy học viện độc lập, nhưng khi kết hợp sẽ là một thế lực hùng mạnh.
Bảy học viện này được đặt tên theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi. Hiện nay, trong học viện Thất Hiền, năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ được năm thế lực lớn là bốn gia tộc Lâm, Tiêu, Mục, Cổ và hoàng thất kiểm soát. Phong Viện và Lôi Viện thì có nhiều thế lực đan xen phức tạp.
Tuy nhiên, dường như có hai bàn tay vô hình điều khiển, khiến cho năm thế lực mãi vẫn không thể thu hai viện này vào túi.
Tuyết đối đừng nên xem thường học viện Thất Hiền.
Người bên ngoài đều xem đây là học viện của đế quốc, gần như các thiên tài trên khắp đế quốc Nam Vân đều muốn được vào học viện Thất Hiền.
Vậy nên đây là trạm trung chuyển nhân tài, cũng là nơi các gia tộc lớn coi trọng nhất.
Bởi thiên tài là yếu tố hàng đầu để một gia tộc có thể vực dậy.
Ban đầu, nhà họ Mục không được tính vào hàng ngũ năm thế lực lớn, sở dĩ có thể nhanh chóng quật khởi như vậy là vì Mục Thanh Vũ đã giành quyền quản lý Thổ Viện trong học viện Thất Hiền vào tay, dù không biết ông ấy đã dùng cách nào.
Giữa bảy học viện lớn của học viện Thất Hiền tồn tại rất nhiều cuộc cạnh tranh bí mật.
Nhưng nơi khiến người ta cảm thấy khó đoán chính là hai viện riêng lẻ ~ Lôi Phong Viện và Phong Hiền viện. Gần như toàn bộ thầy giáo, đệ tử kể cả thầy luyện đan và thầy luyện khí của hai học viện lớn này đều không thuộc năm thế lực kể trên.
Chỉ có một phần rất nhỏ là người của năm thế lực, lại còn bị tẩy chay gay gắt.
“Xem ra Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện không đơn giản!”
Sau một lúc suy tư về các phân viện của học viện Thất Hiền, cuối cùng Mục Vỹ hạ quyết tâm, chọn ra học viện mình muốn vào.
“Phong Hiền Viện!”
Hắn không bừa bãi chọn đại Phong Hiền Viện.
Mặc dù nhà họ Mục đã nắm Thố Viện trong tay nhưng những người bên đó chắc chắn đều nghe theo lệnh của Mục Thanh Vũ, hắn không mời chào ai được.
'Vậy thì chỉ bằng tiến vào Phong Hiền Viện, biến đó thành căn cứ cho nhân tài phe mình!
Sau giai đoạn không ngừng bổ sung nhân tài, thế lực của hán sẽ có thể khởi bước.
Vì rất gấp nên Mục Vỹ lập tức đến học viện Thất Hiền ghi danh ngay sau khi hạ quyết tâm.
Không thể không thừa nhận rằng, diện tích của học viện Thất Hiền vượt xa dự đoán của hắn.
Khi đứng trước cổng học viện, đập vào mắt là một dòng bảy ký tự ngay ngắn trên cổng đại diện cho học viện Thất Hiền, vô cùng khí thế.
Cánh cổng dài một trăm mét chiếm trọn cả con phố.
Học viện Thất Hiền vốn được xây ở chính giữa Đế Đô, chỉ cách hoàng cung ở đó vài con phố, có thể nói là người giỏi đất thiêng.
Bên cạnh đó, làm Mục Vỹ choáng ngợp hơn hết là ngọn núi cao sừng sững trong học viện.
Đó là một ngọn núi cao khoảng ngàn mét với những ngọn núi nhỏ xung quanh, dù đứng ngoài cổng cũng thấy rõ mồn một.
Học viện Thất Hiền chiếm diện tích rất lớn, trong đó có một khu rừng có từ thời xa xưa, là một khu rừng rậm nguyên thủy thực sự.
Nghe nói một lão quái vật trong học viện đã vào dãy núi Phá Vân nhổ tận gốc một nhánh sơn mạch và chuyển vào đây.
Hơn nữa, hàng năm học viện sẽ bắt một lượng linh thú cấp cao nhất định về nuôi dưỡng để các đệ tử được rèn luyện thực tế.
Một học viện tụ tập những cao thủ hàng đầu của năm thế lực lớn làm thầy giáo như thế, vừa có những võ kỹ quý giá là trân bảo của năm thế lực lớn, vừa hội tụ những thầy luyện đan như Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, không thiếu đan dược lẫn vũ khí có phẩm chất cao, lại còn là thánh địa vô số thiên tài đều hướng đến, hàng năm mà không đào tạo ra nhiều cao thủ tiếng tăm lẫy lừng mới quái.
“Học viện Nam Vân, học viện Thất Hiền, ha ha...”
Nhìn cánh cổng học viện Thất Hiền, nhớ lại học viện Bắc Vân ~ nơi mình từng làm việc, Mục Vỹ bật cười.
Vòng qua vòng lại, không ngờ cuối cùng hắn vẫn làm thầy.
Chỉ là lần này công việc làm thầy giáo của Mục Vỹ không phải chỉ đơn giản là giáo dục đệ tử.
Mời chào và phát triển đoàn thể đệ tử của mình, biến nó trở thành quân đội cho nhà họ Mục mới là quan trọng nhất!
“Tên điên đằng trước cút đi!”
Mục Vỹ đang xây dựng kế hoạch cho mục tiêu cao siêu vĩ đại của mình thì bị một tiếng mảng kéo về thực tại
Hắn xoay người, trước mắt xuất hiện một cỗ xe ngựa khổng lồ lấp lánh.
Cỗ xe cao ba mét, dài khoảng năm mét trông như một gian phòng di động, bề ngoài được trang trí rất hoa lệ và sang trọng.
Nhất là linh thú kéo xe.
“Linh thú cấp năm ~ ngựa một sừng!”
Ngựa một sừng là một linh thú có trí thông minh, không mạnh về tấn công lắm nhưng có thể lực cao và ý thức trung thành với chủ nên rất được con cháu thế.
phiệt trong Đế Đô ưa chuộng.
“Dám mắng ta?”
Mục Vỹ xoay người đứng ngay giữa cổng không nhúc nhích, nghênh ngang nhìn cỗ xe ngựa sang trọng ấy.
“Tên thối tha kia, dám cản đường của Cửu hoàng tử à, ngươi muốn chết rồi phải không!”
Người đánh xe thấy Mục Vỹ cả gan không tránh ra, còn đứng giữa đường khiêu khích nhìn mình thì tức sôi máu, vỗ ngựa xông thẳng về phía hắn.
Tuy sức tấn công của ngựa một sừng không lớn nhưng sừng của nó lại rất cứng.
Dù sao cũng là linh thú cấp năm, không thể yếu được.
Đang lúc gã hầu đánh xe cho rằng cái sửng ngựa sắp đâm cho tên trước mắt đi đời nhà ma, kẻ nào dám cản xe của Cửu hoàng tử chính là tự đào mồ chôn cho mình.
Học viện Thất Hiền chia làm bảy viện, mỗi viện có một viện trưởng riêng. Nói cách khác, học viện Thất Hiền có thể chia ra bảy học viện độc lập, nhưng khi kết hợp sẽ là một thế lực hùng mạnh.
Bảy học viện này được đặt tên theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi. Hiện nay, trong học viện Thất Hiền, năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ được năm thế lực lớn là bốn gia tộc Lâm, Tiêu, Mục, Cổ và hoàng thất kiểm soát. Phong Viện và Lôi Viện thì có nhiều thế lực đan xen phức tạp.
Tuy nhiên, dường như có hai bàn tay vô hình điều khiển, khiến cho năm thế lực mãi vẫn không thể thu hai viện này vào túi.
Tuyết đối đừng nên xem thường học viện Thất Hiền.
Người bên ngoài đều xem đây là học viện của đế quốc, gần như các thiên tài trên khắp đế quốc Nam Vân đều muốn được vào học viện Thất Hiền.
Vậy nên đây là trạm trung chuyển nhân tài, cũng là nơi các gia tộc lớn coi trọng nhất.
Bởi thiên tài là yếu tố hàng đầu để một gia tộc có thể vực dậy.
Ban đầu, nhà họ Mục không được tính vào hàng ngũ năm thế lực lớn, sở dĩ có thể nhanh chóng quật khởi như vậy là vì Mục Thanh Vũ đã giành quyền quản lý Thổ Viện trong học viện Thất Hiền vào tay, dù không biết ông ấy đã dùng cách nào.
Giữa bảy học viện lớn của học viện Thất Hiền tồn tại rất nhiều cuộc cạnh tranh bí mật.
Nhưng nơi khiến người ta cảm thấy khó đoán chính là hai viện riêng lẻ ~ Lôi Phong Viện và Phong Hiền viện. Gần như toàn bộ thầy giáo, đệ tử kể cả thầy luyện đan và thầy luyện khí của hai học viện lớn này đều không thuộc năm thế lực kể trên.
Chỉ có một phần rất nhỏ là người của năm thế lực, lại còn bị tẩy chay gay gắt.
“Xem ra Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện không đơn giản!”
Sau một lúc suy tư về các phân viện của học viện Thất Hiền, cuối cùng Mục Vỹ hạ quyết tâm, chọn ra học viện mình muốn vào.
“Phong Hiền Viện!”
Hắn không bừa bãi chọn đại Phong Hiền Viện.
Mặc dù nhà họ Mục đã nắm Thố Viện trong tay nhưng những người bên đó chắc chắn đều nghe theo lệnh của Mục Thanh Vũ, hắn không mời chào ai được.
'Vậy thì chỉ bằng tiến vào Phong Hiền Viện, biến đó thành căn cứ cho nhân tài phe mình!
Sau giai đoạn không ngừng bổ sung nhân tài, thế lực của hán sẽ có thể khởi bước.
Vì rất gấp nên Mục Vỹ lập tức đến học viện Thất Hiền ghi danh ngay sau khi hạ quyết tâm.
Không thể không thừa nhận rằng, diện tích của học viện Thất Hiền vượt xa dự đoán của hắn.
Khi đứng trước cổng học viện, đập vào mắt là một dòng bảy ký tự ngay ngắn trên cổng đại diện cho học viện Thất Hiền, vô cùng khí thế.
Cánh cổng dài một trăm mét chiếm trọn cả con phố.
Học viện Thất Hiền vốn được xây ở chính giữa Đế Đô, chỉ cách hoàng cung ở đó vài con phố, có thể nói là người giỏi đất thiêng.
Bên cạnh đó, làm Mục Vỹ choáng ngợp hơn hết là ngọn núi cao sừng sững trong học viện.
Đó là một ngọn núi cao khoảng ngàn mét với những ngọn núi nhỏ xung quanh, dù đứng ngoài cổng cũng thấy rõ mồn một.
Học viện Thất Hiền chiếm diện tích rất lớn, trong đó có một khu rừng có từ thời xa xưa, là một khu rừng rậm nguyên thủy thực sự.
Nghe nói một lão quái vật trong học viện đã vào dãy núi Phá Vân nhổ tận gốc một nhánh sơn mạch và chuyển vào đây.
Hơn nữa, hàng năm học viện sẽ bắt một lượng linh thú cấp cao nhất định về nuôi dưỡng để các đệ tử được rèn luyện thực tế.
Một học viện tụ tập những cao thủ hàng đầu của năm thế lực lớn làm thầy giáo như thế, vừa có những võ kỹ quý giá là trân bảo của năm thế lực lớn, vừa hội tụ những thầy luyện đan như Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, không thiếu đan dược lẫn vũ khí có phẩm chất cao, lại còn là thánh địa vô số thiên tài đều hướng đến, hàng năm mà không đào tạo ra nhiều cao thủ tiếng tăm lẫy lừng mới quái.
“Học viện Nam Vân, học viện Thất Hiền, ha ha...”
Nhìn cánh cổng học viện Thất Hiền, nhớ lại học viện Bắc Vân ~ nơi mình từng làm việc, Mục Vỹ bật cười.
Vòng qua vòng lại, không ngờ cuối cùng hắn vẫn làm thầy.
Chỉ là lần này công việc làm thầy giáo của Mục Vỹ không phải chỉ đơn giản là giáo dục đệ tử.
Mời chào và phát triển đoàn thể đệ tử của mình, biến nó trở thành quân đội cho nhà họ Mục mới là quan trọng nhất!
“Tên điên đằng trước cút đi!”
Mục Vỹ đang xây dựng kế hoạch cho mục tiêu cao siêu vĩ đại của mình thì bị một tiếng mảng kéo về thực tại
Hắn xoay người, trước mắt xuất hiện một cỗ xe ngựa khổng lồ lấp lánh.
Cỗ xe cao ba mét, dài khoảng năm mét trông như một gian phòng di động, bề ngoài được trang trí rất hoa lệ và sang trọng.
Nhất là linh thú kéo xe.
“Linh thú cấp năm ~ ngựa một sừng!”
Ngựa một sừng là một linh thú có trí thông minh, không mạnh về tấn công lắm nhưng có thể lực cao và ý thức trung thành với chủ nên rất được con cháu thế.
phiệt trong Đế Đô ưa chuộng.
“Dám mắng ta?”
Mục Vỹ xoay người đứng ngay giữa cổng không nhúc nhích, nghênh ngang nhìn cỗ xe ngựa sang trọng ấy.
“Tên thối tha kia, dám cản đường của Cửu hoàng tử à, ngươi muốn chết rồi phải không!”
Người đánh xe thấy Mục Vỹ cả gan không tránh ra, còn đứng giữa đường khiêu khích nhìn mình thì tức sôi máu, vỗ ngựa xông thẳng về phía hắn.
Tuy sức tấn công của ngựa một sừng không lớn nhưng sừng của nó lại rất cứng.
Dù sao cũng là linh thú cấp năm, không thể yếu được.
Đang lúc gã hầu đánh xe cho rằng cái sửng ngựa sắp đâm cho tên trước mắt đi đời nhà ma, kẻ nào dám cản xe của Cửu hoàng tử chính là tự đào mồ chôn cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất