Chương 231: Lên lớp
“Lão Lục, Mạt Khánh Thiên bảo con chuyển lời cho ta như vậy à? Ông ấy nói thẳng luôn ư?”
“Vâng ạ!”
Lục hoàng tử Hoàng Thương Kha cung kính đáp: “Phụ hoàng, khi ấy, Mạt Khánh Thiên bảo con về nói với phụ thân như vậy. Sau này, con không cần tới học viện Thất Hiền nữa”.
“Thôi bỏ đi vậy!”
Hoàng Cực Thiên bất lực nói: “Mạt Khánh Thiên là thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc, lời nói của ông ta rất có trọng lượng. Nếu chúng ta chọc giận ông ta, chẳng may ông ta hợp sức với nhà họ Mục thì sẽ tạo ra một sự đả kích mang tính huỷ diệt với hoàng thất chúng ta”
“Phụ thân, thế.. chẳng lẽ để Cửu đệ chết một cách oan ức như vậy ạ?”, Hoàng Thương Kha tức giận nói.
Thực chất y không hề quan tâm đến cái chết của Hoàng Thượng Vũ, điều y đắn đo là mình đã bị Mục Vỹ xỉ nhục.
Hắn rõ ràng là một đứa con riêng kém y cả tu vi lẫn địa vị, vậy mà lại dám vênh váo với y, thử hỏi làm sao y nuốt trôi cục tức này được?
“Hừ? Thế con nói cho trằm nghe giờ nên làm thế nào?”
Hoàng Cực Thiên hỏi ngược lại: “Chuyện này là do Hoàng Thượng Vũ ngu xuẩn tự tìm cái chết nên không có gì đáng tiếc cả. Hơn nữa, chỗ phiền toái không nằm ở Mục Vỹ mà là lão Cam đó, con có biết ông ta là ai không?”
“Cam Kinh Vũ! Một người từng được coi là thầy luyện đan thiên tài số một của đế quốc Nam Vân. Lúc đó, tất cả các thầy luyện đan đều không là cái thá gì với ông ta cả. Khi ấy, hoàng thất, nhà họ Cổ, họ Tiêu, họ Lâm đều ra sức lôi kéo ông ta, mà lúc đó ông ta chỉ có 26 tuổi thôi!”
“Về sau, ông ta rời khỏi đế quốc Nam Vân, gia nhập vào một thế lực lớn có thể nói là khủng bố ở Thiên Vận Đại Lục rồi mất tăm mất tích”.
“Sau khi quay về, ông ta đã trở thành một lão già vô dụng không thể luyện đan được nữa. Lúc ấy, cả đế quốc Nam Vân đều cười châm chọc ông ta, nhưng ông ta luôn trốn trong học viện Thất Hiền, làm một chân quét rác.”
“Nếu hôm nay con không nhắc tới việc Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn gọi ông ta là sư phụ, trắm cũng quên khuấy đi mất Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đều là đồ đệ do một tay ông ta dạy dỗ”.
“Thử nghĩ mà xem, dù ông ta không còn khả năng luyện đan nữa và còn sắp chết tới nơi, nhưng kinh nghiệm và tài năng luyện đan tích luỹ cả đời của ông ta thực sự còn quý hơn cả một món địa khí. Một người như vậy sống thêm ngày nào cũng đều như một mỏ vàng lớn“.
Nghe phụ thân mình nói vậy, Hoàng Thương Kha gật đầu, không tranh cãi nữa.
Ai mà ngờ một Cam Kinh Vũ im hơi bặt tiếng, gần như không ai nhớ tới lại là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn chứ!
Lần này, Hoàng Thương Kha y đã sơ suất rồi!
“Con cũng đừng bực tức nữa, cái chết của lão Cửu không thể cho qua như thế được. Lăn này, nhà họ Mục không bị đổ máu, nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu”.
“Ý của phụ hoàng là...”
“Con đừng bận tâm tới mấy chuyện này nữa, chỉ cần làm tốt những chuyện còn dở dang thôi. Nếu Mạt
Vấn đã đuổi con khỏi học viện Thất Hiền thì về sau con hãy ở lại trong cung, giúp ta xử lý một vài việc. Đại sư chân chính trong hoàng thất chúng ta cũng không thua kém gì thầy dạy của học viện Thất Hiền đó đâu”.
“Vâng!”
Hoàng Thương Kha gật đầu, mỉm cười.
Câu nói này của phụ hoàng y đã quá rõ ràng rồi!
Phụ hoàng bảo y giúp mình xử lý công việc đủ thấy tầm quan trọng của y trong mắt phụ hoàng rồi.
Sáng mất, chiều thu lại, câu nói này quả không sai!
....
Lớp chín sơ cấp trong Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền.
Mục Vỹ mặc trường sam màu đen, ngồi dưới bàn học trò.
Lão Cam lưng còng ngồi ở một chiếc ghế trên bục giảng, chậm rãi giảng về bài dạy của mình.
Đối với một võ giả có cảnh giới như lão Cam thì những kiến thức về luyện đan dường như luôn có sẵn trong đầu, hơn nữa còn là dạy cho đám học trò lơ ngơ này thì ông ấy càng có thừa.
“Thiên hạ rộng lớn như vậy, tại sao thầy luyện đan lại được tôn trọng và đứng ngang hàng với thầy luyện khí? Vì võ giả cần nhất là ba thứ, gồm: võ kỹ, đan dược và binh khí, tuyệt đối không thể thiếu một cái nào được. Có võ kỹ mạnh, kết hợp với tác dụng của đan dược, thêm uy lực của thần binh nữa thì võ giả mới phát huy được giá trị mạnh nhất”.
“Đôi khi, giá trị này chính là tính mạng của võ giả!”
“Thầy luyện đan có bảy cấp bậc từ một sao đến bảy sao. Để phân biệt cấp bậc của đan dược và thầy luyện đan, hầu hết đều xem thầy luyện đan đó đạt mấy sao. Số sao này không chỉ biểu thị cho cảnh giới của người đó, mà còn cả thân phận nữa“.
“Dù một thầy luyện đan bảy sao đi vào vùng chiến loạn, chắc chắn cũng không có một ai dám động vào Bởi một khi dây vào họ, sẽ gặp rắc rối lớn từ các võ giả hung hãn sau lưng họ.“.
Lão Cam ho vài tiếng rồi nói: “Hôm nay, ta đến giảng bài để các trò biết thế nào là luyện đan và thế nào là thầy luyện đan..”
Thấy dáng vẻ hào hứng của lão Cam trên bục giảng, Mục Vỹ thở phào một hơi.
Ngày nào cũng có người của hơn một trăm học viện đến thỉnh giáo hắn, chuyện này quả thật rất phiền phức.
Giờ lão Cam xuất hiện vừa hay đỡ hắn được phần nào.
Bài giảng của một đại sư luyện đan bảy sao chắc chắn vô cùng trân quý.
Nhưng lúc này, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đang đứng ngồi không yên bên ngoài phòng học.
Sức khoẻ của lão Cam đang không ổn nên chưa chắc đã trụ được hết tiết dạy, không biết cứ để ông ấy giảng tiếp thế này có được không đây?
Nhưng sự xuất hiện của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn quả là chấn động, điều này khiến cho các học trò của lớp chín sơ cấp xôn xao hết cả lên.
Hai thầy luyện đan nổi tiếng lẫy lừng của đế quốc cùng xuất hiện, bọn họ mà giữ bình tĩnh được mới là lạ.
“Vâng ạ!”
Lục hoàng tử Hoàng Thương Kha cung kính đáp: “Phụ hoàng, khi ấy, Mạt Khánh Thiên bảo con về nói với phụ thân như vậy. Sau này, con không cần tới học viện Thất Hiền nữa”.
“Thôi bỏ đi vậy!”
Hoàng Cực Thiên bất lực nói: “Mạt Khánh Thiên là thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc, lời nói của ông ta rất có trọng lượng. Nếu chúng ta chọc giận ông ta, chẳng may ông ta hợp sức với nhà họ Mục thì sẽ tạo ra một sự đả kích mang tính huỷ diệt với hoàng thất chúng ta”
“Phụ thân, thế.. chẳng lẽ để Cửu đệ chết một cách oan ức như vậy ạ?”, Hoàng Thương Kha tức giận nói.
Thực chất y không hề quan tâm đến cái chết của Hoàng Thượng Vũ, điều y đắn đo là mình đã bị Mục Vỹ xỉ nhục.
Hắn rõ ràng là một đứa con riêng kém y cả tu vi lẫn địa vị, vậy mà lại dám vênh váo với y, thử hỏi làm sao y nuốt trôi cục tức này được?
“Hừ? Thế con nói cho trằm nghe giờ nên làm thế nào?”
Hoàng Cực Thiên hỏi ngược lại: “Chuyện này là do Hoàng Thượng Vũ ngu xuẩn tự tìm cái chết nên không có gì đáng tiếc cả. Hơn nữa, chỗ phiền toái không nằm ở Mục Vỹ mà là lão Cam đó, con có biết ông ta là ai không?”
“Cam Kinh Vũ! Một người từng được coi là thầy luyện đan thiên tài số một của đế quốc Nam Vân. Lúc đó, tất cả các thầy luyện đan đều không là cái thá gì với ông ta cả. Khi ấy, hoàng thất, nhà họ Cổ, họ Tiêu, họ Lâm đều ra sức lôi kéo ông ta, mà lúc đó ông ta chỉ có 26 tuổi thôi!”
“Về sau, ông ta rời khỏi đế quốc Nam Vân, gia nhập vào một thế lực lớn có thể nói là khủng bố ở Thiên Vận Đại Lục rồi mất tăm mất tích”.
“Sau khi quay về, ông ta đã trở thành một lão già vô dụng không thể luyện đan được nữa. Lúc ấy, cả đế quốc Nam Vân đều cười châm chọc ông ta, nhưng ông ta luôn trốn trong học viện Thất Hiền, làm một chân quét rác.”
“Nếu hôm nay con không nhắc tới việc Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn gọi ông ta là sư phụ, trắm cũng quên khuấy đi mất Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đều là đồ đệ do một tay ông ta dạy dỗ”.
“Thử nghĩ mà xem, dù ông ta không còn khả năng luyện đan nữa và còn sắp chết tới nơi, nhưng kinh nghiệm và tài năng luyện đan tích luỹ cả đời của ông ta thực sự còn quý hơn cả một món địa khí. Một người như vậy sống thêm ngày nào cũng đều như một mỏ vàng lớn“.
Nghe phụ thân mình nói vậy, Hoàng Thương Kha gật đầu, không tranh cãi nữa.
Ai mà ngờ một Cam Kinh Vũ im hơi bặt tiếng, gần như không ai nhớ tới lại là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn chứ!
Lần này, Hoàng Thương Kha y đã sơ suất rồi!
“Con cũng đừng bực tức nữa, cái chết của lão Cửu không thể cho qua như thế được. Lăn này, nhà họ Mục không bị đổ máu, nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu”.
“Ý của phụ hoàng là...”
“Con đừng bận tâm tới mấy chuyện này nữa, chỉ cần làm tốt những chuyện còn dở dang thôi. Nếu Mạt
Vấn đã đuổi con khỏi học viện Thất Hiền thì về sau con hãy ở lại trong cung, giúp ta xử lý một vài việc. Đại sư chân chính trong hoàng thất chúng ta cũng không thua kém gì thầy dạy của học viện Thất Hiền đó đâu”.
“Vâng!”
Hoàng Thương Kha gật đầu, mỉm cười.
Câu nói này của phụ hoàng y đã quá rõ ràng rồi!
Phụ hoàng bảo y giúp mình xử lý công việc đủ thấy tầm quan trọng của y trong mắt phụ hoàng rồi.
Sáng mất, chiều thu lại, câu nói này quả không sai!
....
Lớp chín sơ cấp trong Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền.
Mục Vỹ mặc trường sam màu đen, ngồi dưới bàn học trò.
Lão Cam lưng còng ngồi ở một chiếc ghế trên bục giảng, chậm rãi giảng về bài dạy của mình.
Đối với một võ giả có cảnh giới như lão Cam thì những kiến thức về luyện đan dường như luôn có sẵn trong đầu, hơn nữa còn là dạy cho đám học trò lơ ngơ này thì ông ấy càng có thừa.
“Thiên hạ rộng lớn như vậy, tại sao thầy luyện đan lại được tôn trọng và đứng ngang hàng với thầy luyện khí? Vì võ giả cần nhất là ba thứ, gồm: võ kỹ, đan dược và binh khí, tuyệt đối không thể thiếu một cái nào được. Có võ kỹ mạnh, kết hợp với tác dụng của đan dược, thêm uy lực của thần binh nữa thì võ giả mới phát huy được giá trị mạnh nhất”.
“Đôi khi, giá trị này chính là tính mạng của võ giả!”
“Thầy luyện đan có bảy cấp bậc từ một sao đến bảy sao. Để phân biệt cấp bậc của đan dược và thầy luyện đan, hầu hết đều xem thầy luyện đan đó đạt mấy sao. Số sao này không chỉ biểu thị cho cảnh giới của người đó, mà còn cả thân phận nữa“.
“Dù một thầy luyện đan bảy sao đi vào vùng chiến loạn, chắc chắn cũng không có một ai dám động vào Bởi một khi dây vào họ, sẽ gặp rắc rối lớn từ các võ giả hung hãn sau lưng họ.“.
Lão Cam ho vài tiếng rồi nói: “Hôm nay, ta đến giảng bài để các trò biết thế nào là luyện đan và thế nào là thầy luyện đan..”
Thấy dáng vẻ hào hứng của lão Cam trên bục giảng, Mục Vỹ thở phào một hơi.
Ngày nào cũng có người của hơn một trăm học viện đến thỉnh giáo hắn, chuyện này quả thật rất phiền phức.
Giờ lão Cam xuất hiện vừa hay đỡ hắn được phần nào.
Bài giảng của một đại sư luyện đan bảy sao chắc chắn vô cùng trân quý.
Nhưng lúc này, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đang đứng ngồi không yên bên ngoài phòng học.
Sức khoẻ của lão Cam đang không ổn nên chưa chắc đã trụ được hết tiết dạy, không biết cứ để ông ấy giảng tiếp thế này có được không đây?
Nhưng sự xuất hiện của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn quả là chấn động, điều này khiến cho các học trò của lớp chín sơ cấp xôn xao hết cả lên.
Hai thầy luyện đan nổi tiếng lẫy lừng của đế quốc cùng xuất hiện, bọn họ mà giữ bình tĩnh được mới là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất