Chương 62
“Đại trưởng lão, mua viên đan dược này là vì thằng bé Mục Lang đúng không?”, nhị trưởng lão Mục Phong Thanh cười hỏi.
“Đúng vậy!”
Đại trưởng lão cười ha ha nói: “Thằng bé Mục Lang chỉ còn kém chút nữa thôi là có thể vào được tầng thứ bảy rồi. Nó uống viên Ngưng Mạch Đan này thì chắc chắn có thể vào được!”
“Vậy ta chúc mừng đại trưởng lão trước nhé!”
“Đừng vội, lần này người nhà họ Điêu và nhà họ Uông, và cả nhà họ Tần đều có mặt ở đây, e là sẽ có rất nhiều người tranh!”, đại trưởng lão khiêm tốn nói.
“Hì hì...”, nhị trưởng lão cười: “Tranh? Chắc những năm qua đại trưởng lão đã tiết kiệm không ít nhờ việc buôn bán của gia tộc. Chừng này chẳng là gì đối với đại trưởng lão nhỉ?”
“Ha ha...”
Đại trưởng lão rất vui.
“Nhưng hai đứa Mục Lang với Mục Khoảnh này đã đi dãy Bắc Vân ba ngày trời rồi vẫn chưa quay về, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Không thể nào!”
Nhị trưởng lão đáp: “Lần này không chỉ có Liễu Sơn Tứ Sát, còn có cả Cận Đông và Đông Phương Ngọc nữa, Mục Vỹ kia chỉ có giá chết mà thôi. Ta đoán mấy huynh đệ chúng nó đã vào trong núi trải nghiệm rồi, nói không chừng hôm nay sẽ trở về đấy!”
“20 nghìn!”
Ngay lúc đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang bàn luận sôi nổi, một chất giọng hờ hững vang lên.
Một phòng khách quý khác trong sảnh đấu giá lại tăng giá!
“Là nhà họ Uông!”
“25 nghìn!”
Tiếng thốt còn chưa dứt thì giọng nói ở một phòng khách quý khác đã vang lên.
“Là nhà họ Điêu! Thiên tài Điêu Á Đông của nhà họ Điêu đã ở cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám rồi, lấy Ngưng Mạch Đan cũng đâu có tác dụng gì chứ?”
“Ngươi chả biết gì cả, nhà họ Điêu mới xuất hiện một thiên tài Điêu Á Vân mới 16 tuổi mà đã đạt tầng thứ năm - cảnh giới Ngưng Khí. Chắc nhà họ Điêu mua về để cho thiên tài đó đấy!”
“Có lý!”
“Hừ!”
Đại trưởng lão hừ lạnh, sắc mặt khó coi.
“Nhà họ Điêu với nhà họ Uông càn quấy, ta phải cho bọn họ biết cái gì gọi là có tiền có quyền!”
“30 nghìn!”
Mục Phong nguyên quát lớn.
Dù thế nào lão ta cũng phải lấy cho bằng được viên Ngưng Mạch Đan này.
“35 nghìn!”
“40 nghìn!”
“45 nghìn!”
“50 nghìn!”
“Ôi trời, một viên đan dược nhị phẩm mà đáng giá những 50 nghìn linh thạch hạ phẩm!”
“Đây nào có phải mua đan dược, rõ ràng đang so ai giàu hơn ai mà!”
“Đúng là có tiền có quyền, hầy, xem ra chúng ta hết hy vọng rồi“.
Không ngờ Ngưng Mạch Đan lại có thể bán được giá 50 nghìn linh thạch hạ phẩm, cả sảnh đấu giá cực kỳ nhốn nháo.
Đại trưởng lão sầm mặt xuống, dùng 50 nghìn linh thạch hạ phẩm để mua một viên Ngưng Mạch Đan tuy rằng rất đắt nhưng đáng giá!
Nhưng ở một phía khác, sắc mặt Thiệu Vũ ngày càng khó coi.
50 nghìn linh thạch hạ phẩm!
Lấy giá đó để đền cho Mục Vỹ ba viên thì phải mất 150 nghìn linh thạch hạ phẩm, tuy hắn ta xuất sắc nằm trong tốp 10 đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông nhưng đào đâu ra nhiều linh thạch vậy để đền cho Mục Vỹ chứ?
“Đáng chết!”
“Đúng vậy!”
Đại trưởng lão cười ha ha nói: “Thằng bé Mục Lang chỉ còn kém chút nữa thôi là có thể vào được tầng thứ bảy rồi. Nó uống viên Ngưng Mạch Đan này thì chắc chắn có thể vào được!”
“Vậy ta chúc mừng đại trưởng lão trước nhé!”
“Đừng vội, lần này người nhà họ Điêu và nhà họ Uông, và cả nhà họ Tần đều có mặt ở đây, e là sẽ có rất nhiều người tranh!”, đại trưởng lão khiêm tốn nói.
“Hì hì...”, nhị trưởng lão cười: “Tranh? Chắc những năm qua đại trưởng lão đã tiết kiệm không ít nhờ việc buôn bán của gia tộc. Chừng này chẳng là gì đối với đại trưởng lão nhỉ?”
“Ha ha...”
Đại trưởng lão rất vui.
“Nhưng hai đứa Mục Lang với Mục Khoảnh này đã đi dãy Bắc Vân ba ngày trời rồi vẫn chưa quay về, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Không thể nào!”
Nhị trưởng lão đáp: “Lần này không chỉ có Liễu Sơn Tứ Sát, còn có cả Cận Đông và Đông Phương Ngọc nữa, Mục Vỹ kia chỉ có giá chết mà thôi. Ta đoán mấy huynh đệ chúng nó đã vào trong núi trải nghiệm rồi, nói không chừng hôm nay sẽ trở về đấy!”
“20 nghìn!”
Ngay lúc đại trưởng lão và nhị trưởng lão đang bàn luận sôi nổi, một chất giọng hờ hững vang lên.
Một phòng khách quý khác trong sảnh đấu giá lại tăng giá!
“Là nhà họ Uông!”
“25 nghìn!”
Tiếng thốt còn chưa dứt thì giọng nói ở một phòng khách quý khác đã vang lên.
“Là nhà họ Điêu! Thiên tài Điêu Á Đông của nhà họ Điêu đã ở cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám rồi, lấy Ngưng Mạch Đan cũng đâu có tác dụng gì chứ?”
“Ngươi chả biết gì cả, nhà họ Điêu mới xuất hiện một thiên tài Điêu Á Vân mới 16 tuổi mà đã đạt tầng thứ năm - cảnh giới Ngưng Khí. Chắc nhà họ Điêu mua về để cho thiên tài đó đấy!”
“Có lý!”
“Hừ!”
Đại trưởng lão hừ lạnh, sắc mặt khó coi.
“Nhà họ Điêu với nhà họ Uông càn quấy, ta phải cho bọn họ biết cái gì gọi là có tiền có quyền!”
“30 nghìn!”
Mục Phong nguyên quát lớn.
Dù thế nào lão ta cũng phải lấy cho bằng được viên Ngưng Mạch Đan này.
“35 nghìn!”
“40 nghìn!”
“45 nghìn!”
“50 nghìn!”
“Ôi trời, một viên đan dược nhị phẩm mà đáng giá những 50 nghìn linh thạch hạ phẩm!”
“Đây nào có phải mua đan dược, rõ ràng đang so ai giàu hơn ai mà!”
“Đúng là có tiền có quyền, hầy, xem ra chúng ta hết hy vọng rồi“.
Không ngờ Ngưng Mạch Đan lại có thể bán được giá 50 nghìn linh thạch hạ phẩm, cả sảnh đấu giá cực kỳ nhốn nháo.
Đại trưởng lão sầm mặt xuống, dùng 50 nghìn linh thạch hạ phẩm để mua một viên Ngưng Mạch Đan tuy rằng rất đắt nhưng đáng giá!
Nhưng ở một phía khác, sắc mặt Thiệu Vũ ngày càng khó coi.
50 nghìn linh thạch hạ phẩm!
Lấy giá đó để đền cho Mục Vỹ ba viên thì phải mất 150 nghìn linh thạch hạ phẩm, tuy hắn ta xuất sắc nằm trong tốp 10 đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông nhưng đào đâu ra nhiều linh thạch vậy để đền cho Mục Vỹ chứ?
“Đáng chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất