Chương 66
Ai cũng biết lớp năm sơ cấp mà Mục Vỹ đang dạy là lớp rác rưởi nổi tiếng cả học viện, đệ tử trong lớp đều là con cháu của tay buôn hoặc tới từ những gia đình bần cùng.
Kỳ tài ngút trời như Diệu Tiên Ngữ thì toàn bộ lớp năm sơ cấp chỉ có một mình cô ta.
Thầy giáo phụ trách khảo hạch cho biết, cửa ải thứ nhất và thứ hai là kiểm tra khả năng kiểm soát sức mạnh của bản thân.
Còn cửa ải thứ ba chính là năng lực dạy học.
Thực lực mạnh mà không thể dạy dỗ ra đệ tử ưu tú thì cũng không thể trở thành một người thầy ưu tú.
Mọi người đều rất tò mò Mục Vỹ sẽ chọn lớp sơ cấp nào để làm đối thủ cho lớp của mình, hoàn thành cửa ải khảo hạch cuối cùng!
Nhưng nhìn tình hình thì có vẻ dù hắn chọn lớp nào cũng thua cả!
Với chủ đề thi đấu là cảnh giới, luyện đan và luyện khí, đệ tử ở lớp nào kém đến mấy thì cũng mạnh hơn lớp năm sơ cấp của Mục Vỹ.
Mục Vỹ đứng ở chính giữa phòng tu luyện, nhìn xung quanh.
Trong đây đang tụ tập rất nhiều đệ tử lẫn thầy giáo.
Hắn đưa mắt hết một vòng, cuối cùng dừng lại ở Điêu Á Đông.
“Thầy Điêu, ngươi bảo ta không xứng làm thầy của học viện, vậy lớp ta khiêu chiến lớp của ngươi ba trận này nhé!”
Mục Vỹ chỉ tay vào hắn ta, chậm rãi nói.
Gì cơ?
Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, các đệ tử và thầy giáo trong phòng tu luyện đều ngoác mồm, cằm sắp rơi xuống đất.
Lớp năm sơ cấp mà lại đi khiêu chiến lớp tinh anh cao cấp do Điêu Á Đông dẫn dắt, Mục Vỹ có chắc là mình không phải đang đâm đầu vào chỗ chết đấy chứ?
“Thú vị, đúng là thú vị!”
Bị Mục Vỹ chỉ thẳng mặt, Điêu Á Đông lại từ từ mỉm cười.
Nhưng nụ cười kia lạnh như băng, tràn trề sát khí.
Dù thế nào đi nữa, Mục Vỹ dám can đảm khiêu chiến lớp học của Điêu Á Đông chính là đang khiêu khích sự uy nghiêm của hắn ta.
Hành động này đủ để Điêu Á Đông giết Mục Vỹ hơn trăm lần.
“Thầy Điêu, một tháng sau, Mục Vỹ ta đây sẽ dẫn dắt ba đệ tử trong lớp năm sơ cấp đấu với lớp tinh anh cao cấp của ngươi. Thi đấu ba trận, ta thắng thì được thăng cấp lên thầy giáo trung cấp, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
Điêu Á Đông mỉm cười, kìm nén ý muốn giết người xuống, cười đáp: “Sự thay đổi của thầy Mục thật là khiến cho người ta kinh ngạc. Thế này đi, chỉ cần thầy Mục có thể thắng ta một trận thì Điêu Á Đông này bằng lòng lùi xuống làm thầy giáo trung cấp, còn thầy Mục thì tự động trở thành thầy giáo trung cấp. Thấy sao?”
Nghe hắn ta nói vậy, phòng tu luyện đầy những lời khen ngợi.
“Mục Vỹ đúng là không biết trời cao đất dày, dám khiêu chiến thầy Điêu à. Chán sống ấy mà!”
“Ta thì nghĩ thầy ta biết dù có đấu với lớp nào cũng không thắng nổi nên mới làm vậy!”
“Chứ gì nữa, rõ ràng là đang tìm đường lùi đây mà. Thầy Điêu không những không so đo mà còn nhượng bộ thầy ta! Chắc là Mục Vỹ thấy mình đã qua được hai cửa ải của khảo hạch nên coi trời bằng vung đây mà!”
“...”
“Thế sao được!”
Điêu Á Đông vừa nói xong thì Mục Vỹ lên tiếng: “Quy định của học viện không thể xâm phạm, chính miệng thầy Điêu đây đã nói câu này mà? Không những thế, ngươi còn chê ta không đủ tư cách, chẳng lẽ quy định của học viện chẳng là gì trong mắt thầy Điêu sao?”
Hai tay siết chặt kêu răng rắc, trên mặt Điêu Á Đông vẫn là nụ cười tươi tắn: “Thầy Mục nói đúng lắm, vậy chúng ta gặp lại vào một tháng sau!”
Hắn ta xoay người đi, còn đám đông thì như ong vỡ tổ. .
Mục Vỹ công khai khiêu chiến Điêu Á Đông ba trận, hắn sẽ cho ai ra sân thi đấu đây?
Lớp năm sơ cấp? Không thể nào!
Muốn thực lực của lớp năm sơ cấp tăng lên đến mức có thể so tài với lớp cao cấp của Điêu Á Đông trong vòng một tháng là không thể, dù hiện giờ lớp năm sơ cấp đã có một thiên tài tuyệt đỉnh như Tần Mộng Dao vào dạy học!
Đám đông vây xem dần tản đi, Mục Vỹ trở lại lớp học.
Giờ phút này, lớp năm sơ cấp cũng đang xôn xao.
Diệu Tiên Ngữ ngồi vào bàn của mình, nét mặt khi nhìn Mục Vỹ không còn sự trêu chọc như ban đầu nữa mà là tràn đầy sùng bái.
Một bên khác, Tề Minh lại như ngồi trên bàn chông, bứt rứt mất tự nhiên.
Lần đầu thì vì rắc rối của cậu ấy mà Mục Vỹ phải gây nhau với Cận Đông. Lần thứ hai lại là với Điêu Á Đông, một thầy giáo thiên tài, đã thế hai người này còn công khai đối chọi gay gắt với nhau ngay trước mặt đông đảo đệ tử của học viện nữa chứ.
Tề Minh cực kỳ đau đầu.
“Thầy Mục, thầy ngầu quá nhỉ. Thi đấu ba trận này chọn ai không chọn, lại đi chọn lớp của thầy Điêu. Thầy đúng là tự tin!”
Một giọng nói quái gở vang lên ở dưới lớp.
Mặc Dương!
Tên nhóc này đã bị Mục Vỹ dạy dỗ mấy lần nhưng vẫn không bỏ được cái tính kiêu ngạo đấy.
“Trận thi đấu này không chỉ liên quan đến danh dự của bản thân thầy, mà còn liên quan đến danh dự của lớp năm sơ cấp và... cô Tần của các trò!”
Đúng vậy!
Hơn ba mươi đệ tử trong lớp sực nhận ra.
Hiện giờ, Tần đại mỹ nữ Tần Mộng Dao đã là cô giáo của lớp họ. Nếu cả ba trận đấu đều thua, Mục Vỹ bị bẽ mặt chỉ là chuyện nhỏ, cô Tần bị ảnh hưởng mới là việc lớn!
Kỳ tài ngút trời như Diệu Tiên Ngữ thì toàn bộ lớp năm sơ cấp chỉ có một mình cô ta.
Thầy giáo phụ trách khảo hạch cho biết, cửa ải thứ nhất và thứ hai là kiểm tra khả năng kiểm soát sức mạnh của bản thân.
Còn cửa ải thứ ba chính là năng lực dạy học.
Thực lực mạnh mà không thể dạy dỗ ra đệ tử ưu tú thì cũng không thể trở thành một người thầy ưu tú.
Mọi người đều rất tò mò Mục Vỹ sẽ chọn lớp sơ cấp nào để làm đối thủ cho lớp của mình, hoàn thành cửa ải khảo hạch cuối cùng!
Nhưng nhìn tình hình thì có vẻ dù hắn chọn lớp nào cũng thua cả!
Với chủ đề thi đấu là cảnh giới, luyện đan và luyện khí, đệ tử ở lớp nào kém đến mấy thì cũng mạnh hơn lớp năm sơ cấp của Mục Vỹ.
Mục Vỹ đứng ở chính giữa phòng tu luyện, nhìn xung quanh.
Trong đây đang tụ tập rất nhiều đệ tử lẫn thầy giáo.
Hắn đưa mắt hết một vòng, cuối cùng dừng lại ở Điêu Á Đông.
“Thầy Điêu, ngươi bảo ta không xứng làm thầy của học viện, vậy lớp ta khiêu chiến lớp của ngươi ba trận này nhé!”
Mục Vỹ chỉ tay vào hắn ta, chậm rãi nói.
Gì cơ?
Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, các đệ tử và thầy giáo trong phòng tu luyện đều ngoác mồm, cằm sắp rơi xuống đất.
Lớp năm sơ cấp mà lại đi khiêu chiến lớp tinh anh cao cấp do Điêu Á Đông dẫn dắt, Mục Vỹ có chắc là mình không phải đang đâm đầu vào chỗ chết đấy chứ?
“Thú vị, đúng là thú vị!”
Bị Mục Vỹ chỉ thẳng mặt, Điêu Á Đông lại từ từ mỉm cười.
Nhưng nụ cười kia lạnh như băng, tràn trề sát khí.
Dù thế nào đi nữa, Mục Vỹ dám can đảm khiêu chiến lớp học của Điêu Á Đông chính là đang khiêu khích sự uy nghiêm của hắn ta.
Hành động này đủ để Điêu Á Đông giết Mục Vỹ hơn trăm lần.
“Thầy Điêu, một tháng sau, Mục Vỹ ta đây sẽ dẫn dắt ba đệ tử trong lớp năm sơ cấp đấu với lớp tinh anh cao cấp của ngươi. Thi đấu ba trận, ta thắng thì được thăng cấp lên thầy giáo trung cấp, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
Điêu Á Đông mỉm cười, kìm nén ý muốn giết người xuống, cười đáp: “Sự thay đổi của thầy Mục thật là khiến cho người ta kinh ngạc. Thế này đi, chỉ cần thầy Mục có thể thắng ta một trận thì Điêu Á Đông này bằng lòng lùi xuống làm thầy giáo trung cấp, còn thầy Mục thì tự động trở thành thầy giáo trung cấp. Thấy sao?”
Nghe hắn ta nói vậy, phòng tu luyện đầy những lời khen ngợi.
“Mục Vỹ đúng là không biết trời cao đất dày, dám khiêu chiến thầy Điêu à. Chán sống ấy mà!”
“Ta thì nghĩ thầy ta biết dù có đấu với lớp nào cũng không thắng nổi nên mới làm vậy!”
“Chứ gì nữa, rõ ràng là đang tìm đường lùi đây mà. Thầy Điêu không những không so đo mà còn nhượng bộ thầy ta! Chắc là Mục Vỹ thấy mình đã qua được hai cửa ải của khảo hạch nên coi trời bằng vung đây mà!”
“...”
“Thế sao được!”
Điêu Á Đông vừa nói xong thì Mục Vỹ lên tiếng: “Quy định của học viện không thể xâm phạm, chính miệng thầy Điêu đây đã nói câu này mà? Không những thế, ngươi còn chê ta không đủ tư cách, chẳng lẽ quy định của học viện chẳng là gì trong mắt thầy Điêu sao?”
Hai tay siết chặt kêu răng rắc, trên mặt Điêu Á Đông vẫn là nụ cười tươi tắn: “Thầy Mục nói đúng lắm, vậy chúng ta gặp lại vào một tháng sau!”
Hắn ta xoay người đi, còn đám đông thì như ong vỡ tổ. .
Mục Vỹ công khai khiêu chiến Điêu Á Đông ba trận, hắn sẽ cho ai ra sân thi đấu đây?
Lớp năm sơ cấp? Không thể nào!
Muốn thực lực của lớp năm sơ cấp tăng lên đến mức có thể so tài với lớp cao cấp của Điêu Á Đông trong vòng một tháng là không thể, dù hiện giờ lớp năm sơ cấp đã có một thiên tài tuyệt đỉnh như Tần Mộng Dao vào dạy học!
Đám đông vây xem dần tản đi, Mục Vỹ trở lại lớp học.
Giờ phút này, lớp năm sơ cấp cũng đang xôn xao.
Diệu Tiên Ngữ ngồi vào bàn của mình, nét mặt khi nhìn Mục Vỹ không còn sự trêu chọc như ban đầu nữa mà là tràn đầy sùng bái.
Một bên khác, Tề Minh lại như ngồi trên bàn chông, bứt rứt mất tự nhiên.
Lần đầu thì vì rắc rối của cậu ấy mà Mục Vỹ phải gây nhau với Cận Đông. Lần thứ hai lại là với Điêu Á Đông, một thầy giáo thiên tài, đã thế hai người này còn công khai đối chọi gay gắt với nhau ngay trước mặt đông đảo đệ tử của học viện nữa chứ.
Tề Minh cực kỳ đau đầu.
“Thầy Mục, thầy ngầu quá nhỉ. Thi đấu ba trận này chọn ai không chọn, lại đi chọn lớp của thầy Điêu. Thầy đúng là tự tin!”
Một giọng nói quái gở vang lên ở dưới lớp.
Mặc Dương!
Tên nhóc này đã bị Mục Vỹ dạy dỗ mấy lần nhưng vẫn không bỏ được cái tính kiêu ngạo đấy.
“Trận thi đấu này không chỉ liên quan đến danh dự của bản thân thầy, mà còn liên quan đến danh dự của lớp năm sơ cấp và... cô Tần của các trò!”
Đúng vậy!
Hơn ba mươi đệ tử trong lớp sực nhận ra.
Hiện giờ, Tần đại mỹ nữ Tần Mộng Dao đã là cô giáo của lớp họ. Nếu cả ba trận đấu đều thua, Mục Vỹ bị bẽ mặt chỉ là chuyện nhỏ, cô Tần bị ảnh hưởng mới là việc lớn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất